Có Một Lá Thư Gửi Từ Hồng Kông
Chương 32: Từ nay sẽ luôn vi phạm
Làm trợ lý thực ra không có gì thú vị, đến tám giờ tối, thẻ trải nghiệm của Ứng Ẩn chưa hết hạn nhưng cô đã bỏ việc, lén lút ra ngoài tựa vào tường để hít thở một hơi dài.
Bên trong đang diễn ra buổi tiệc, trợ lý và các nhân viên khác có khu vực ăn uống riêng. Ứng Ẩn vừa bị bệnh vừa phải duy trì sức khỏe cơ bản lại còn phải kiêng đường và carbohydrate cho các sự kiện thảm đỏ trong tháng tới. Cô ăn một phần salad toàn rau nhỏ xíu một cách khổ sở.
Thật khó ăn quá...
Có một người lạ đến bắt chuyện, mái tóc vàng, mắt xanh, dáng người cao lớn, thân hình hình tam giác ngược trong bộ vest, hỏi bằng tiếng Anh trôi chảy: "Tôi biết một cửa hàng đồ ăn nhẹ rất ngon nhưng đi một mình thì hơi phiền phức, đi hai người thì vừa đủ. Không biết sếp của cô có sắp xếp người thay ca cho cô không?"
Ứng Ẩn nhai một miếng rau, nghe anh ta nói ngon, bụng và nước miếng không tự chủ đã bày tỏ sự hứng thú.
Vì tham gia các liên hoan phim quốc tế mấy năm nay, việc học tiếng Anh đã trở thành yêu cầu bắt buộc của công ty, sau hai năm học với gia sư, ít nhất cô cũng đạt đến trình độ phát âm chuẩn và đối đáp trôi chảy. Cô khó khăn nuốt xuống quả trứng chần: "Có xa không?"
"Sáu trăm mét."
Hừ, trò vặt, nói là sáu trăm mét, chắc chắn là một kilomet.
Ứng Ẩn thấu hiểu rõ ràng mánh khóe tán tỉnh của những người đàn ông này, trong lòng đấu tranh tư tưởng, nghe thấy đối phương hỏi: "Cô bị cảm à? Nghe giọng cô bị nghẹt mũi rất nặng."
Ứng Ẩn gật gật đầu.
Khuôn mặt cô nhợt nhạt và thanh tú, búi tóc được kẹp bằng kẹp cá mập mang một vẻ đẹp dịu dàng và lười biếng, trong đám đông những khuôn mặt nghiêm túc và cứng nhắc của người Đức, trông cô nổi bật và cuốn hút.
Chàng trai châu Âu mỉm cười với cô: "Chờ một chút."
Một lát sau, không biết từ đâu anh ta lấy được một miếng thuốc xông mũi.
Ứng Ẩn sợ không lịch sự, nhất thời không dám dùng nên cất vào túi quần jean. Người đó lại cho cô xem thẻ công tác hội nghị của mình, tên và chức vụ rõ ràng, Ứng Ẩn đói muốn chết, nghĩ Thương Thiệu lúc này nhất định đang bận rộn bên trong, bèn đi cùng anh ta đến cửa hàng đồ ăn nhẹ.
Ai ngờ chàng trai đẹp trai này lại thật thà như vậy, nói sáu trăm mét thì là sáu trăm mét, nói ngon thì thật sự ngon. Ứng Ẩn cảm động đến rơi nước mắt, nhai ngấu nghiến một bát salad gà bơ.
Đi về chỉ mất chưa đầy nửa giờ nhưng cô trợ lý giả mạo lại bị chặn ngoài hội trường, không cho vào.
"Tôi vừa đi cùng anh Thương." Ứng Ẩn cố gắng nhờ đối phương thông cảm.
"Xin lỗi cô, chúng tôi cần xem thẻ hoặc giấy mời."
Ứng Ẩn làm gì có thứ này? Chàng trai đẹp trai tóc vàng bày tỏ sự bất lực nhưng khi cấp trên gọi, anh ta chỉ có thể xin phép rời đi.
Trong tình thế không còn cách nào khác, Ứng Ẩn đành gọi điện cho một trợ lý chính thức khác.
Một lát sau, chính Thương Thiệu ra đón cô.
Rõ ràng anh đã uống chút rượu, biểu cảm trên mặt hiền hòa hơn so với bình thường nhưng khí chất và bước đi vẫn từ tốn, đôi mắt hẹp dài và sâu thẳm dưới hàng mi dài, ánh mắt đen sâu như băng, khiến người ta không thể nhận ra anh có say hay không.
Người đón tiếp chính thức xin lỗi anh nhưng cô ta cũng chỉ làm theo quy định, Thương Thiệu không trách cô ta, dẫn Ứng Ẩn vào trong, hỏi: "Sao lại chạy ra ngoài?"
"Em..." Ứng Ẩn bỏ qua những chi tiết không cần thiết, đáp: "Chạy ra ngoài ăn chút gì đó."
"Ở đây không phải đã sắp xếp bữa tối rồi sao?" Anh đã kiểm tra thực đơn, bên trong và bên ngoài đều giống nhau, không thiên vị ai, chắc chắn là ăn được.
"Có phải là không quen ăn không?"
"Không phải, chỉ là em đang ăn chay nhẹ."
Thương Thiệu hiểu ra, gật gật đầu: "Là anh sơ sót, không để ý đến em."
Buổi tiệc này kéo dài cùng cuộc họp buổi tối, dài dòng và nhàm chán khiến người ta khó chịu, anh nhìn đồng hồ, "Chờ anh hai mươi phút nữa, chúng ta ra sân bay."
Anh là người rất đúng giờ, đã nói hai mươi phút thì sẽ không ở lại thêm một phút nào. Sau khi từ biệt với ban tổ chức, khi rời khỏi phòng tiệc vừa vặn thấy một người đàn ông rời khỏi bên cạnh Ứng Ẩn, hai người dường như đã trò chuyện với nhau.
Điển hình là một người Ý, ngoại hình và dáng người cũng không tồi.
Bước chân Thương Thiệu hơi khựng lại, khi đi đến gần, anh cúi mắt ngậm điếu thuốc lên môi: "Em không sợ bị nhận ra à?"
"Em làm gì có danh tiếng quốc tế như vậy." Ứng Ẩn rất tự biết mình.
"Đàn ông Ý rất giỏi tán tỉnh." Thương Thiệu nói một cách hờ hững, như thể đang tán gẫu.
"Thật không?" Ứng Ẩn hơi chột dạ đồng ý: "Anh ta nói tiếng Anh rất tốt, em cũng không ngờ là người Ý."
Cô đâu biết Thương Thiệu không hề biết rõ nhưng chỉ bằng vài câu đã hiểu rõ câu chuyện của cô.
Vậy là thực sự có tán tỉnh.
Thương Thiệu lấy điếu thuốc chưa châm từ khóe miệng, ánh mắt chậm rãi dừng trên khuôn mặt cô ba giây nhưng không nói gì.
Chiếc xe Mercedes-Benz thương mại từ từ dừng lại bên ngoài sảnh, là xe đến đón họ. Trên xe có thuốc cảm, nước và một bản kiểm điểm mới in sẵn của Anna. Hành lý xách tay của hai người đã được sắp xếp gửi đến sân bay trước.
"Hoa đâu?" Ứng Ẩn thấy đã đổi xe, nhìn quanh: "Hoa vẫn còn trên xe đó."
"Không phải em không cần sao?"
Ứng Ẩn khựng lại: "Anh vứt rồi à?"
"Vứt rồi."
Ứng Ẩn không cam lòng: "Thật sự vứt rồi à?"
"Một bó hoa thôi mà, có gì mà thật hay giả?" Thương Thiệu lấy thuốc cảm và thuốc chống viêm, giúp cô mở nắp chai nước Fiji: "Uống thuốc đi."
"Không lừa em chứ?" Ứng Ẩn vẫn còn vướng bận về bó hoa.
Thật đáng ghét, cô chỉ là giận dỗi một khoảnh khắc chứ không phải thực sự không thích.
Thương Thiệu đưa nước, ánh mắt và giọng điệu thản nhiên: "Thứ anh tặng đi không có lý nào lấy lại nhưng em không cần, anh cũng không có nghĩa vụ giữ nó."
Ứng Ẩn trong cơn cảm lạnh mơ màng nghĩ đến chiếc nhẫn sapphire cao cấp.
"Chiếc nhẫn đó..."
"Cũng đã vứt rồi."
Ứng Ẩn nghẹn lại, sự gấp gáp tìm hoa vừa rồi đã biến mất. Cô chậm rãi dựa lưng vào ghế, cúi mắt khẽ gật đầu.
"Uống thuốc đi." Thương Thiệu lại ra lệnh.
Chiếc xe rời khỏi khu phố yên tĩnh, rẽ qua góc phố đầy tuyết, trượt lên đường đến sân bay.
Ứng Ẩn nhận lấy viên thuốc, uống nước và nuốt, mím môi ẩm ướt: "Anh Thương thật là giàu."
Cô dùng lời nói châm chọc anh, Thương Thiệu ngược lại chỉ cười nhạt, nhẹ nhàng nói: "Đã có thể vứt, tại sao phải giữ?"
Ứng Ẩn cảm thấy cơ thể có chỗ nào đó nghẹn hơn cả mũi, có lẽ là viên thuốc quá to, nghẹn ở ngực.
Ngực và mũi, không thể đều bị nghẹn, phải thông một chỗ.
Cô lấy ra miếng thuốc xông mũi từ túi quần jean chật, cẩn thận xé mở, dán lên mũi.
Thương Thiệu nhìn cô làm, đợi cô dán xong, hỏi: "Ở đâu ra?"
Bao bì bên ngoài đã bị xé, cô chỉ có một miếng, chắc chắn không phải tự mua, chỉ có thể là người khác tặng.
"Chàng trai người Ý vừa rồi." Ứng Ẩn dùng hai tay ấn nhẹ bên mũi.
Thương Thiệu: "..."
"Anh ta còn dẫn em đi ăn ở một cửa hàng đồ ăn nhẹ rất ngon." Ứng Ẩn tự nói với mình, giọng điệu vui vẻ: "Anh ta thật tốt."
Thương Thiệu im lặng một lúc, không thể hiểu được, anh tặng Ứng Ẩn một chiếc ô và chàng trai đó tặng cô một miếng thuốc xông mũi, trong lòng cô, cái nào nặng hơn cái nào?
Cô nhớ chiếc ô của anh, trịnh trọng đền đáp, nói những việc làm nhỏ nhặt đó đối với cô đều rất quan trọng.
"Ứng Ẩn." Giọng anh trầm xuống.
"Hả?"
"Tiêu chuẩn của em về "tốt" đối với người khác, có phải nên nâng cao một chút không?"
"Anh ta không có ý đồ gì, mời em ăn, đưa em thuốc, cũng không đòi liên lạc, chỉ là giúp em thôi. Điều này không được tính là tốt sao?" Ứng Ẩn ngây thơ hỏi, hai tay đan vào nhau duỗi thẳng cánh tay, vươn vai thư giãn.
"Sau này nhắc đến Đức, em sẽ nghĩ đến người lạ này đầu tiên."
Cô cố ý.
"Dừng xe."
Một mệnh lệnh lạnh lùng từ hàng ghế sau khiến tài xế trung thành buông ga, rồi xoay tay lái, từ từ đỗ chiếc Mercedes-Benz thương mại vào lề đường.
"Sếp Thương?" Tài xế nửa quay đầu hỏi.
"Xuống xe."
Tài xế nhanh chóng xuống xe, khéo léo đoán ra nhất thời không thể tốt được, đứng bên xe châm một điếu thuốc.
Trong xe sưởi ấm rất tốt, đệm ghế tự động làm ấm, sự nóng nực đó từ từ bốc lên từ dưới người Ứng Ẩn.
Trong lòng cô hồi hộp, chưa kịp chuẩn bị, cổ tay đã bị Thương Thiệu giữ chặt trong lòng bàn tay, sau đó mông bị kéo lên.
Giày cao gót mũi nhọn vấp vào thảm trong xe, cô loạng choạng quỳ xuống bên Thương Thiệu.
Ứng Ẩn nửa nằm trong lòng anh, tay áp vào ngực anh, mạch đập hòa nhịp với nhịp tim của anh.
Tim anh đập rất đều, làm cho hơi thở dồn dập của cô trở nên không đáng giá.
Cô tránh ánh nhìn sâu thẳm khó hiểu của anh, cúi mặt xuống, ánh mắt lưu chuyển trong khoang xe tối tăm, tư thế bướng bỉnh dần yếu đi từng giây.
Giây tiếp theo, eo mảnh của cô bị Thương Thiệu mạnh mẽ đè xuống, tay anh cũng buông cổ tay cô ra, chuyển sang giữ chặt gáy cô.
Thương Thiệu hôn cô không thèm nói lý, lưỡi anh rất mạnh mẽ, mang theo chút vị ngọt của champagne và chút chát của rượu vang đỏ, quấn lấy đầu lưỡi cô, không ngừng chiếm lĩnh từng tấc trong khoang miệng cô.
Anh không say lắm nhưng sau những đêm không ngủ, sau những hứng thú nối tiếp, sau những kìm nén liên tiếp, tất cả sự kiên định đều bị lật đổ lúc này, mạnh mẽ đến nỗi gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
Ứng Ẩn nghẹt mũi, dù dán miếng thuốc xông cũng vô ích, không có khí ra, cũng không có khí vào, mặt đỏ bừng, lưỡi mềm bị anh làm cho ướt nhẹp.
Cô đánh vào người anh, yếu ớt, lòng bàn tay không biết sao lại tê dại.
Sắp chết ngạt rồi, nước mắt tràn ra, ngược lại bị Thương Thiệu càng siết chặt eo, giữ lấy mông. Chiếc quần jean xanh đậm ôm sát hai chân dài của cô quỳ trên đùi anh, cuối cùng cô mềm nhũn không còn sức, ngồi lên đùi anh không một kẽ hở.
Nụ hôn cưỡng ép trở thành sự đồng thuận.
Đến khi cô chống cự vì sắp ngạt thở đến cực điểm, Thương Thiệu mới rộng lượng buông tha cho cô, ánh mắt dừng lại trên đôi môi sưng nhẹ của cô, anh nâng tay lên, ngón cái không thương tiếc chà qua, lau đi ánh nước ở khóe môi cô.
Ứng Ẩn hai tay ôm lấy Thương Thiệu, dựa vào vai anh vừa ho vừa thở.
Bên trong xe ấm áp, cô không mặc áo khoác, chiếc áo khoác mỏng màu đất khoác ngoài áo len cao cổ màu đen. Những chiếc cúc áo khoác rất nhỏ, màu xà cừ, mỗi khi cô thở, chúng lại tự bung ra, phập phồng lên xuống.
Thương Thiệu vỗ nhẹ lưng cô như dỗ dành một đứa trẻ. Tay anh đặt lên eo cô không muốn rời.
Ứng Ẩn ho khan, thở đều lại, ngẩng mặt lên, không cảm xúc: "Anh Thương không vội máy bay sao?"
Khát khao của người đàn ông không thể giấu qua giọng nói, khàn đặc nhưng đầy nam tính, anh điềm tĩnh nói: "Khi nào anh đến thì nó cất cánh khi đó."
Ứng Ẩn mím môi: "Vậy bây giờ anh có ý gì?"
Thương Thiệu ngẩng lên, nhìn cô chăm chú, từ từ tháo miếng thuốc xông mũi do người đàn ông khác tặng khỏi mũi cô.
Anh dường như muốn cô nhớ kỹ quá trình này, anh tháo rất chậm, mắt hơi híp lại nhìn cô. Tháo xong, anh vo miếng thuốc lại và thản nhiên ném vào gạt tàn trên xe.
"Không được nhớ." Anh ra lệnh.
"Không nhớ anh ta, chẳng lẽ nhớ anh?" Ứng Ẩn tức giận nói, đôi mắt ướt át trở nên hung dữ.
Lạnh nhạt với anh trên máy bay, xuống máy bay lại trốn tránh, khi cô say rượu, anh nhìn thấy hết sự bối rối và vẻ đẹp của cô, lúc này lại cưỡng hôn cô.
Vì anh mà cười, vì anh mà khóc, tội nghiệp vô cùng, uất ức vô cùng, đấm ngực dậm chân, tự mình vui vẻ như nhân vật SpongeBob trong năm tập phim.
Như vậy, thực sự không có gì đáng nhớ.
Thương Thiệu giơ tay lên, ngón tay vuốt nhẹ qua má cô: "Không có chút nào đáng nhớ sao?"
Ứng Ẩn im lặng.
Bên ngoài có xe đi qua, ánh đèn pha ấm áp quét qua, trong chốc lát làm sáng không gian trong xe.
"Đó là bông hoa đầu tiên." Cô cúi đầu, nước mắt lưng tròng: "...Lần đầu tiên có người đàn ông tặng hoa cho em."
"Lần đầu tiên?" Động tác của Thương Thiệu dừng lại, như không tin được.
"Ừ. Trước đây đều nhận được hoa của đoàn phim hoặc fan tặng." Cô hít một hơi, mũi vẫn nghẹt vì nụ hôn: "Chưa từng có ai tặng hoa cho em, có lẽ họ nghĩ một bó hoa không đủ để làm hài lòng em."
Thương Thiệu hiểu ra.
Cô xinh đẹp kiêu ngạo, mang tiếng là kẻ tham tiền, lại tự kiếm được nhiều tiền, chẳng mấy khi để mắt đến những món trang sức đắt tiền. Những thương nhân giàu có muốn lấy lòng cô thì thà tặng núi vàng còn hơn tặng hoa còn những kẻ không tặng nổi núi vàng thì chỉ biết đứng nhìn.
Nhưng cô chỉ là một cô gái nhỏ, chỉ muốn một bó hoa.
Giống như cô chỉ muốn một chiếc ô khi mưa, một tấm khăn khi gió thu, trước khi khoác lên mình áo khoác của anh, chỉ muốn nghe một câu: "Cô có phiền không?"
Thương Thiệu im lặng một lát: "Vậy sao vừa rồi lại trả lại cho anh?"
"Anh cũng tặng cho bạn gái cũ mà." Ứng Ẩn cúi thấp đầu hơn, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, nửa còn lại được ánh đèn đường bên ngoài chiếu sáng.
"Ai nói?"
"Không phải Anna, em đoán vậy."
Thương Thiệu không tỏ thái độ: "Đoán chuyện này làm gì?"
"Em học diễn xuất nên đầu óc tự nhiên nghĩ đến, em không muốn đoán." Ứng Ẩn bất đắc dĩ nói, lẩm bẩm.
"Đầu óc tự nghĩ được như vậy, sao không đoán gì khác?"
Anh ý tứ hỏi, tay đặt lên vai cô, ngón cái và ngón trỏ bóp nhẹ huyệt trên gáy cô, từ từ ấn.
Ứng Ẩn chưa từng bị đối xử như vậy, toàn thân mềm nhũn, da đầu tê dại như có dòng điện chạy qua.
Cô không biết Thương Thiệu đang hỏi về điều gì, cho đến khi anh nói: "Ví dụ như, bắn pháo hoa cho cô ta đầy lãng mạn hay tặng trang sức rồi lên giường."
Ứng Ẩn ngẩng lên, cắn môi: "Em không muốn nghe chi tiết tình yêu của Anh Thương."
"Gọi anh là Thương Thiệu."
"Thương Thiệu."
Không hổ danh là nữ hoàng diễn xuất, hai từ ngắn ngủi và bình thường được cô nói ra lại vô cùng quyến rũ.
"Đầu tiên không có, thứ hai thỉnh thoảng có, thứ ba đương nhiên có, thứ tư... không phải em nghĩ anh bất lực sao?" Anh cười mỉa: "Làm sao lên giường?"
Ứng Ẩn cúi đầu nhìn.
Bên trong xe tối tăm, quần áo màu sẫm, chỉ thấy những nếp gấp chồng chéo, không nhìn rõ. Thương Thiệu không ngăn cô, chỉ nói nhẹ nhàng một câu.
"Không cứng."
Kiss như vậy mà không có phản ứng, Ứng Ẩn nghĩ quả nhiên lần đó là ngoại lệ, bây giờ mới là bình thường.
Cô đâu biết người đàn ông trước mặt cô là một người có sức mạnh ý chí phi thường, giỏi trì hoãn sự thỏa mãn. Anh đã nếm thử một lần, biết mùi vị, lần thứ hai không còn ngây ngô nữa, từ tốn, thưởng thức từng phần anh đã bỏ lỡ trước đó.
Còn sự thỏa mãn tiếp theo sẽ để dành cho lần tiếp theo.
Nhưng trong đầu Ứng Ẩn lúc này, không nghĩ đến việc anh có bệnh hay không.
Cô chỉ nghĩ đến pháo hoa ở cảng Victoria khiến cô mất ngủ nửa đêm, hóa ra là giả.
"Anh Thương yêu một cách nhỏ mọn như vậy."
Thương Thiệu mỉm cười, có vẻ tự giễu. Nhưng anh bình thản, Ứng Ẩn không hiểu nổi.
"Được rồi," anh vỗ nhẹ mông cô, như thể đã no nê sau bữa ăn: "Hoa không vứt, đã ở trên máy bay, em lên máy bay là thấy."
Anh muốn dỗ cô đứng lên, ánh mắt nhìn thấy cúc áo khoác của cô bung ra, liền giúp cô cài lại.
Hành động và biểu cảm của Thương Thiệu đều điềm đạm nhưng sự ân cần này chứa đựng chút gì đó không thể giấu. Ứng Ẩn cúi đầu nhìn ngón tay như sứ của anh, chậm rãi đùa nghịch những chiếc cúc xà cừ, từ từ cài từ bụng lên trên.
Không có bất kỳ tiếp xúc mơ hồ nào, Ứng Ẩn nghĩ, tối qua anh đã đủ với cô, giờ đây lại giả vờ như một quân tử.
"Đó là loại hoa gì?" Ứng Ẩn hỏi để phá vỡ sự im lặng.
"Nữ hoàng Thụy Điển."
"Tại sao lại tặng em loại này?"
"Vì nó giống em, rất kiêu ngạo, dù thích hay không thích cũng không bao giờ cúi đầu."
Ứng Ẩn im lặng một lúc, Thương Thiệu cài đến chiếc cúc cuối cùng. Khi cài xong, anh ngẩng lên, ánh mắt chạm vào ánh mắt cô.
"Vậy anh Thương là người em thích hay không thích?" Cô hỏi khẽ, nhìn vào yết hầu của anh.
Đầy đặn, thắt lại bởi cà vạt, dưới ánh mắt của cô, yết hầu khẽ chuyển động.
Thương Thiệu không trả lời, ánh mắt đối diện cô. Xe đối diện dừng lại, ánh sáng chầm chậm chiếu lên vẻ đẹp sâu thẳm phương Đông của anh, cũng làm sáng lên dục vọng trong mắt anh.
Giây tiếp theo, hai người không thể chờ đợi, một người ngẩng mặt lên, một người cúi xuống, vội vàng hôn nhau.
Nụ hôn lúc sâu lúc nông, cuối cùng trở nên dữ dội, tiếng nước vang lên trong không gian chật hẹp.
Hôn xong, anh vuốt mặt cô, cao thượng: "Tùy em quyết định."
"Anh Thương vi phạm hợp đồng, vi phạm rồi."
Thương Thiệu nắm tay cô, mạnh mẽ đan mười ngón tay vào nhau.
"Từ nay sẽ luôn vi phạm." Anh nhẹ nhàng nhìn cô: "Anh đã nói anh muốn em."
*
Máy bay cất cánh, đáp xuống một nơi nào đó ở Pháp, Ứng Ẩn hoàn toàn không biết, chỉ biết đó là một cảng biển.
Từ sân bay đến cảng có xe đón. Khi đến nơi, cô lên tàu.
Đó là một chiếc du thuyền siêu sang, giống như chiếc mà Ứng Ẩn từng thấy một thoáng ở bến thuyền Ninh Ba.
Khi lên thuyền, cô bước vào một thế giới phồn hoa đầy trang phục lộng lẫy và ánh đèn rực rỡ. Một ngày nghỉ ngơi, một ngày tiệc tùng. Trong buổi tiệc không có nhiều người, Ứng Ẩn nhận ra vài gương mặt quen thuộc nhưng không nhớ tên.
Cô không ngờ rằng, hai đêm sau, một số bức ảnh của cô sẽ được fan chuyển từ tài khoản Instagram của một người mẫu đã giải nghệ lên Weibo.
Fan kinh ngạc trước nụ cười ngọt ngào và vẻ thanh lịch của cô trong những dịp như vậy, nhưng chỉ những người trong giới thực sự mới biết, điểm nhấn của những bức ảnh này không phải là những ngôi sao hay người mẫu kia, mà là những gương mặt khác.
Một gương mặt là người thừa kế của tập đoàn xa xỉ nổi tiếng toàn cầu, gương mặt khác là con trai của một ông trùm xuất bản quốc tế cùng bạn gái siêu mẫu của anh ta. Tạp chí thời trang nổi tiếng nhất của họ có tên là "Moda".
Đây là buổi gặp gỡ trên du thuyền cá nhân ngoài khơi, những người xuất hiện trong các vòng xã hội này, thân phận không cần nói cũng biết.
Ứng Ẩn bước lên thuyền, thế giới danh lợi ở Trung Quốc chấn động bởi sự quen thuộc và tôn trọng dành cho cô.
Bên trong đang diễn ra buổi tiệc, trợ lý và các nhân viên khác có khu vực ăn uống riêng. Ứng Ẩn vừa bị bệnh vừa phải duy trì sức khỏe cơ bản lại còn phải kiêng đường và carbohydrate cho các sự kiện thảm đỏ trong tháng tới. Cô ăn một phần salad toàn rau nhỏ xíu một cách khổ sở.
Thật khó ăn quá...
Có một người lạ đến bắt chuyện, mái tóc vàng, mắt xanh, dáng người cao lớn, thân hình hình tam giác ngược trong bộ vest, hỏi bằng tiếng Anh trôi chảy: "Tôi biết một cửa hàng đồ ăn nhẹ rất ngon nhưng đi một mình thì hơi phiền phức, đi hai người thì vừa đủ. Không biết sếp của cô có sắp xếp người thay ca cho cô không?"
Ứng Ẩn nhai một miếng rau, nghe anh ta nói ngon, bụng và nước miếng không tự chủ đã bày tỏ sự hứng thú.
Vì tham gia các liên hoan phim quốc tế mấy năm nay, việc học tiếng Anh đã trở thành yêu cầu bắt buộc của công ty, sau hai năm học với gia sư, ít nhất cô cũng đạt đến trình độ phát âm chuẩn và đối đáp trôi chảy. Cô khó khăn nuốt xuống quả trứng chần: "Có xa không?"
"Sáu trăm mét."
Hừ, trò vặt, nói là sáu trăm mét, chắc chắn là một kilomet.
Ứng Ẩn thấu hiểu rõ ràng mánh khóe tán tỉnh của những người đàn ông này, trong lòng đấu tranh tư tưởng, nghe thấy đối phương hỏi: "Cô bị cảm à? Nghe giọng cô bị nghẹt mũi rất nặng."
Ứng Ẩn gật gật đầu.
Khuôn mặt cô nhợt nhạt và thanh tú, búi tóc được kẹp bằng kẹp cá mập mang một vẻ đẹp dịu dàng và lười biếng, trong đám đông những khuôn mặt nghiêm túc và cứng nhắc của người Đức, trông cô nổi bật và cuốn hút.
Chàng trai châu Âu mỉm cười với cô: "Chờ một chút."
Một lát sau, không biết từ đâu anh ta lấy được một miếng thuốc xông mũi.
Ứng Ẩn sợ không lịch sự, nhất thời không dám dùng nên cất vào túi quần jean. Người đó lại cho cô xem thẻ công tác hội nghị của mình, tên và chức vụ rõ ràng, Ứng Ẩn đói muốn chết, nghĩ Thương Thiệu lúc này nhất định đang bận rộn bên trong, bèn đi cùng anh ta đến cửa hàng đồ ăn nhẹ.
Ai ngờ chàng trai đẹp trai này lại thật thà như vậy, nói sáu trăm mét thì là sáu trăm mét, nói ngon thì thật sự ngon. Ứng Ẩn cảm động đến rơi nước mắt, nhai ngấu nghiến một bát salad gà bơ.
Đi về chỉ mất chưa đầy nửa giờ nhưng cô trợ lý giả mạo lại bị chặn ngoài hội trường, không cho vào.
"Tôi vừa đi cùng anh Thương." Ứng Ẩn cố gắng nhờ đối phương thông cảm.
"Xin lỗi cô, chúng tôi cần xem thẻ hoặc giấy mời."
Ứng Ẩn làm gì có thứ này? Chàng trai đẹp trai tóc vàng bày tỏ sự bất lực nhưng khi cấp trên gọi, anh ta chỉ có thể xin phép rời đi.
Trong tình thế không còn cách nào khác, Ứng Ẩn đành gọi điện cho một trợ lý chính thức khác.
Một lát sau, chính Thương Thiệu ra đón cô.
Rõ ràng anh đã uống chút rượu, biểu cảm trên mặt hiền hòa hơn so với bình thường nhưng khí chất và bước đi vẫn từ tốn, đôi mắt hẹp dài và sâu thẳm dưới hàng mi dài, ánh mắt đen sâu như băng, khiến người ta không thể nhận ra anh có say hay không.
Người đón tiếp chính thức xin lỗi anh nhưng cô ta cũng chỉ làm theo quy định, Thương Thiệu không trách cô ta, dẫn Ứng Ẩn vào trong, hỏi: "Sao lại chạy ra ngoài?"
"Em..." Ứng Ẩn bỏ qua những chi tiết không cần thiết, đáp: "Chạy ra ngoài ăn chút gì đó."
"Ở đây không phải đã sắp xếp bữa tối rồi sao?" Anh đã kiểm tra thực đơn, bên trong và bên ngoài đều giống nhau, không thiên vị ai, chắc chắn là ăn được.
"Có phải là không quen ăn không?"
"Không phải, chỉ là em đang ăn chay nhẹ."
Thương Thiệu hiểu ra, gật gật đầu: "Là anh sơ sót, không để ý đến em."
Buổi tiệc này kéo dài cùng cuộc họp buổi tối, dài dòng và nhàm chán khiến người ta khó chịu, anh nhìn đồng hồ, "Chờ anh hai mươi phút nữa, chúng ta ra sân bay."
Anh là người rất đúng giờ, đã nói hai mươi phút thì sẽ không ở lại thêm một phút nào. Sau khi từ biệt với ban tổ chức, khi rời khỏi phòng tiệc vừa vặn thấy một người đàn ông rời khỏi bên cạnh Ứng Ẩn, hai người dường như đã trò chuyện với nhau.
Điển hình là một người Ý, ngoại hình và dáng người cũng không tồi.
Bước chân Thương Thiệu hơi khựng lại, khi đi đến gần, anh cúi mắt ngậm điếu thuốc lên môi: "Em không sợ bị nhận ra à?"
"Em làm gì có danh tiếng quốc tế như vậy." Ứng Ẩn rất tự biết mình.
"Đàn ông Ý rất giỏi tán tỉnh." Thương Thiệu nói một cách hờ hững, như thể đang tán gẫu.
"Thật không?" Ứng Ẩn hơi chột dạ đồng ý: "Anh ta nói tiếng Anh rất tốt, em cũng không ngờ là người Ý."
Cô đâu biết Thương Thiệu không hề biết rõ nhưng chỉ bằng vài câu đã hiểu rõ câu chuyện của cô.
Vậy là thực sự có tán tỉnh.
Thương Thiệu lấy điếu thuốc chưa châm từ khóe miệng, ánh mắt chậm rãi dừng trên khuôn mặt cô ba giây nhưng không nói gì.
Chiếc xe Mercedes-Benz thương mại từ từ dừng lại bên ngoài sảnh, là xe đến đón họ. Trên xe có thuốc cảm, nước và một bản kiểm điểm mới in sẵn của Anna. Hành lý xách tay của hai người đã được sắp xếp gửi đến sân bay trước.
"Hoa đâu?" Ứng Ẩn thấy đã đổi xe, nhìn quanh: "Hoa vẫn còn trên xe đó."
"Không phải em không cần sao?"
Ứng Ẩn khựng lại: "Anh vứt rồi à?"
"Vứt rồi."
Ứng Ẩn không cam lòng: "Thật sự vứt rồi à?"
"Một bó hoa thôi mà, có gì mà thật hay giả?" Thương Thiệu lấy thuốc cảm và thuốc chống viêm, giúp cô mở nắp chai nước Fiji: "Uống thuốc đi."
"Không lừa em chứ?" Ứng Ẩn vẫn còn vướng bận về bó hoa.
Thật đáng ghét, cô chỉ là giận dỗi một khoảnh khắc chứ không phải thực sự không thích.
Thương Thiệu đưa nước, ánh mắt và giọng điệu thản nhiên: "Thứ anh tặng đi không có lý nào lấy lại nhưng em không cần, anh cũng không có nghĩa vụ giữ nó."
Ứng Ẩn trong cơn cảm lạnh mơ màng nghĩ đến chiếc nhẫn sapphire cao cấp.
"Chiếc nhẫn đó..."
"Cũng đã vứt rồi."
Ứng Ẩn nghẹn lại, sự gấp gáp tìm hoa vừa rồi đã biến mất. Cô chậm rãi dựa lưng vào ghế, cúi mắt khẽ gật đầu.
"Uống thuốc đi." Thương Thiệu lại ra lệnh.
Chiếc xe rời khỏi khu phố yên tĩnh, rẽ qua góc phố đầy tuyết, trượt lên đường đến sân bay.
Ứng Ẩn nhận lấy viên thuốc, uống nước và nuốt, mím môi ẩm ướt: "Anh Thương thật là giàu."
Cô dùng lời nói châm chọc anh, Thương Thiệu ngược lại chỉ cười nhạt, nhẹ nhàng nói: "Đã có thể vứt, tại sao phải giữ?"
Ứng Ẩn cảm thấy cơ thể có chỗ nào đó nghẹn hơn cả mũi, có lẽ là viên thuốc quá to, nghẹn ở ngực.
Ngực và mũi, không thể đều bị nghẹn, phải thông một chỗ.
Cô lấy ra miếng thuốc xông mũi từ túi quần jean chật, cẩn thận xé mở, dán lên mũi.
Thương Thiệu nhìn cô làm, đợi cô dán xong, hỏi: "Ở đâu ra?"
Bao bì bên ngoài đã bị xé, cô chỉ có một miếng, chắc chắn không phải tự mua, chỉ có thể là người khác tặng.
"Chàng trai người Ý vừa rồi." Ứng Ẩn dùng hai tay ấn nhẹ bên mũi.
Thương Thiệu: "..."
"Anh ta còn dẫn em đi ăn ở một cửa hàng đồ ăn nhẹ rất ngon." Ứng Ẩn tự nói với mình, giọng điệu vui vẻ: "Anh ta thật tốt."
Thương Thiệu im lặng một lúc, không thể hiểu được, anh tặng Ứng Ẩn một chiếc ô và chàng trai đó tặng cô một miếng thuốc xông mũi, trong lòng cô, cái nào nặng hơn cái nào?
Cô nhớ chiếc ô của anh, trịnh trọng đền đáp, nói những việc làm nhỏ nhặt đó đối với cô đều rất quan trọng.
"Ứng Ẩn." Giọng anh trầm xuống.
"Hả?"
"Tiêu chuẩn của em về "tốt" đối với người khác, có phải nên nâng cao một chút không?"
"Anh ta không có ý đồ gì, mời em ăn, đưa em thuốc, cũng không đòi liên lạc, chỉ là giúp em thôi. Điều này không được tính là tốt sao?" Ứng Ẩn ngây thơ hỏi, hai tay đan vào nhau duỗi thẳng cánh tay, vươn vai thư giãn.
"Sau này nhắc đến Đức, em sẽ nghĩ đến người lạ này đầu tiên."
Cô cố ý.
"Dừng xe."
Một mệnh lệnh lạnh lùng từ hàng ghế sau khiến tài xế trung thành buông ga, rồi xoay tay lái, từ từ đỗ chiếc Mercedes-Benz thương mại vào lề đường.
"Sếp Thương?" Tài xế nửa quay đầu hỏi.
"Xuống xe."
Tài xế nhanh chóng xuống xe, khéo léo đoán ra nhất thời không thể tốt được, đứng bên xe châm một điếu thuốc.
Trong xe sưởi ấm rất tốt, đệm ghế tự động làm ấm, sự nóng nực đó từ từ bốc lên từ dưới người Ứng Ẩn.
Trong lòng cô hồi hộp, chưa kịp chuẩn bị, cổ tay đã bị Thương Thiệu giữ chặt trong lòng bàn tay, sau đó mông bị kéo lên.
Giày cao gót mũi nhọn vấp vào thảm trong xe, cô loạng choạng quỳ xuống bên Thương Thiệu.
Ứng Ẩn nửa nằm trong lòng anh, tay áp vào ngực anh, mạch đập hòa nhịp với nhịp tim của anh.
Tim anh đập rất đều, làm cho hơi thở dồn dập của cô trở nên không đáng giá.
Cô tránh ánh nhìn sâu thẳm khó hiểu của anh, cúi mặt xuống, ánh mắt lưu chuyển trong khoang xe tối tăm, tư thế bướng bỉnh dần yếu đi từng giây.
Giây tiếp theo, eo mảnh của cô bị Thương Thiệu mạnh mẽ đè xuống, tay anh cũng buông cổ tay cô ra, chuyển sang giữ chặt gáy cô.
Thương Thiệu hôn cô không thèm nói lý, lưỡi anh rất mạnh mẽ, mang theo chút vị ngọt của champagne và chút chát của rượu vang đỏ, quấn lấy đầu lưỡi cô, không ngừng chiếm lĩnh từng tấc trong khoang miệng cô.
Anh không say lắm nhưng sau những đêm không ngủ, sau những hứng thú nối tiếp, sau những kìm nén liên tiếp, tất cả sự kiên định đều bị lật đổ lúc này, mạnh mẽ đến nỗi gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
Ứng Ẩn nghẹt mũi, dù dán miếng thuốc xông cũng vô ích, không có khí ra, cũng không có khí vào, mặt đỏ bừng, lưỡi mềm bị anh làm cho ướt nhẹp.
Cô đánh vào người anh, yếu ớt, lòng bàn tay không biết sao lại tê dại.
Sắp chết ngạt rồi, nước mắt tràn ra, ngược lại bị Thương Thiệu càng siết chặt eo, giữ lấy mông. Chiếc quần jean xanh đậm ôm sát hai chân dài của cô quỳ trên đùi anh, cuối cùng cô mềm nhũn không còn sức, ngồi lên đùi anh không một kẽ hở.
Nụ hôn cưỡng ép trở thành sự đồng thuận.
Đến khi cô chống cự vì sắp ngạt thở đến cực điểm, Thương Thiệu mới rộng lượng buông tha cho cô, ánh mắt dừng lại trên đôi môi sưng nhẹ của cô, anh nâng tay lên, ngón cái không thương tiếc chà qua, lau đi ánh nước ở khóe môi cô.
Ứng Ẩn hai tay ôm lấy Thương Thiệu, dựa vào vai anh vừa ho vừa thở.
Bên trong xe ấm áp, cô không mặc áo khoác, chiếc áo khoác mỏng màu đất khoác ngoài áo len cao cổ màu đen. Những chiếc cúc áo khoác rất nhỏ, màu xà cừ, mỗi khi cô thở, chúng lại tự bung ra, phập phồng lên xuống.
Thương Thiệu vỗ nhẹ lưng cô như dỗ dành một đứa trẻ. Tay anh đặt lên eo cô không muốn rời.
Ứng Ẩn ho khan, thở đều lại, ngẩng mặt lên, không cảm xúc: "Anh Thương không vội máy bay sao?"
Khát khao của người đàn ông không thể giấu qua giọng nói, khàn đặc nhưng đầy nam tính, anh điềm tĩnh nói: "Khi nào anh đến thì nó cất cánh khi đó."
Ứng Ẩn mím môi: "Vậy bây giờ anh có ý gì?"
Thương Thiệu ngẩng lên, nhìn cô chăm chú, từ từ tháo miếng thuốc xông mũi do người đàn ông khác tặng khỏi mũi cô.
Anh dường như muốn cô nhớ kỹ quá trình này, anh tháo rất chậm, mắt hơi híp lại nhìn cô. Tháo xong, anh vo miếng thuốc lại và thản nhiên ném vào gạt tàn trên xe.
"Không được nhớ." Anh ra lệnh.
"Không nhớ anh ta, chẳng lẽ nhớ anh?" Ứng Ẩn tức giận nói, đôi mắt ướt át trở nên hung dữ.
Lạnh nhạt với anh trên máy bay, xuống máy bay lại trốn tránh, khi cô say rượu, anh nhìn thấy hết sự bối rối và vẻ đẹp của cô, lúc này lại cưỡng hôn cô.
Vì anh mà cười, vì anh mà khóc, tội nghiệp vô cùng, uất ức vô cùng, đấm ngực dậm chân, tự mình vui vẻ như nhân vật SpongeBob trong năm tập phim.
Như vậy, thực sự không có gì đáng nhớ.
Thương Thiệu giơ tay lên, ngón tay vuốt nhẹ qua má cô: "Không có chút nào đáng nhớ sao?"
Ứng Ẩn im lặng.
Bên ngoài có xe đi qua, ánh đèn pha ấm áp quét qua, trong chốc lát làm sáng không gian trong xe.
"Đó là bông hoa đầu tiên." Cô cúi đầu, nước mắt lưng tròng: "...Lần đầu tiên có người đàn ông tặng hoa cho em."
"Lần đầu tiên?" Động tác của Thương Thiệu dừng lại, như không tin được.
"Ừ. Trước đây đều nhận được hoa của đoàn phim hoặc fan tặng." Cô hít một hơi, mũi vẫn nghẹt vì nụ hôn: "Chưa từng có ai tặng hoa cho em, có lẽ họ nghĩ một bó hoa không đủ để làm hài lòng em."
Thương Thiệu hiểu ra.
Cô xinh đẹp kiêu ngạo, mang tiếng là kẻ tham tiền, lại tự kiếm được nhiều tiền, chẳng mấy khi để mắt đến những món trang sức đắt tiền. Những thương nhân giàu có muốn lấy lòng cô thì thà tặng núi vàng còn hơn tặng hoa còn những kẻ không tặng nổi núi vàng thì chỉ biết đứng nhìn.
Nhưng cô chỉ là một cô gái nhỏ, chỉ muốn một bó hoa.
Giống như cô chỉ muốn một chiếc ô khi mưa, một tấm khăn khi gió thu, trước khi khoác lên mình áo khoác của anh, chỉ muốn nghe một câu: "Cô có phiền không?"
Thương Thiệu im lặng một lát: "Vậy sao vừa rồi lại trả lại cho anh?"
"Anh cũng tặng cho bạn gái cũ mà." Ứng Ẩn cúi thấp đầu hơn, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, nửa còn lại được ánh đèn đường bên ngoài chiếu sáng.
"Ai nói?"
"Không phải Anna, em đoán vậy."
Thương Thiệu không tỏ thái độ: "Đoán chuyện này làm gì?"
"Em học diễn xuất nên đầu óc tự nhiên nghĩ đến, em không muốn đoán." Ứng Ẩn bất đắc dĩ nói, lẩm bẩm.
"Đầu óc tự nghĩ được như vậy, sao không đoán gì khác?"
Anh ý tứ hỏi, tay đặt lên vai cô, ngón cái và ngón trỏ bóp nhẹ huyệt trên gáy cô, từ từ ấn.
Ứng Ẩn chưa từng bị đối xử như vậy, toàn thân mềm nhũn, da đầu tê dại như có dòng điện chạy qua.
Cô không biết Thương Thiệu đang hỏi về điều gì, cho đến khi anh nói: "Ví dụ như, bắn pháo hoa cho cô ta đầy lãng mạn hay tặng trang sức rồi lên giường."
Ứng Ẩn ngẩng lên, cắn môi: "Em không muốn nghe chi tiết tình yêu của Anh Thương."
"Gọi anh là Thương Thiệu."
"Thương Thiệu."
Không hổ danh là nữ hoàng diễn xuất, hai từ ngắn ngủi và bình thường được cô nói ra lại vô cùng quyến rũ.
"Đầu tiên không có, thứ hai thỉnh thoảng có, thứ ba đương nhiên có, thứ tư... không phải em nghĩ anh bất lực sao?" Anh cười mỉa: "Làm sao lên giường?"
Ứng Ẩn cúi đầu nhìn.
Bên trong xe tối tăm, quần áo màu sẫm, chỉ thấy những nếp gấp chồng chéo, không nhìn rõ. Thương Thiệu không ngăn cô, chỉ nói nhẹ nhàng một câu.
"Không cứng."
Kiss như vậy mà không có phản ứng, Ứng Ẩn nghĩ quả nhiên lần đó là ngoại lệ, bây giờ mới là bình thường.
Cô đâu biết người đàn ông trước mặt cô là một người có sức mạnh ý chí phi thường, giỏi trì hoãn sự thỏa mãn. Anh đã nếm thử một lần, biết mùi vị, lần thứ hai không còn ngây ngô nữa, từ tốn, thưởng thức từng phần anh đã bỏ lỡ trước đó.
Còn sự thỏa mãn tiếp theo sẽ để dành cho lần tiếp theo.
Nhưng trong đầu Ứng Ẩn lúc này, không nghĩ đến việc anh có bệnh hay không.
Cô chỉ nghĩ đến pháo hoa ở cảng Victoria khiến cô mất ngủ nửa đêm, hóa ra là giả.
"Anh Thương yêu một cách nhỏ mọn như vậy."
Thương Thiệu mỉm cười, có vẻ tự giễu. Nhưng anh bình thản, Ứng Ẩn không hiểu nổi.
"Được rồi," anh vỗ nhẹ mông cô, như thể đã no nê sau bữa ăn: "Hoa không vứt, đã ở trên máy bay, em lên máy bay là thấy."
Anh muốn dỗ cô đứng lên, ánh mắt nhìn thấy cúc áo khoác của cô bung ra, liền giúp cô cài lại.
Hành động và biểu cảm của Thương Thiệu đều điềm đạm nhưng sự ân cần này chứa đựng chút gì đó không thể giấu. Ứng Ẩn cúi đầu nhìn ngón tay như sứ của anh, chậm rãi đùa nghịch những chiếc cúc xà cừ, từ từ cài từ bụng lên trên.
Không có bất kỳ tiếp xúc mơ hồ nào, Ứng Ẩn nghĩ, tối qua anh đã đủ với cô, giờ đây lại giả vờ như một quân tử.
"Đó là loại hoa gì?" Ứng Ẩn hỏi để phá vỡ sự im lặng.
"Nữ hoàng Thụy Điển."
"Tại sao lại tặng em loại này?"
"Vì nó giống em, rất kiêu ngạo, dù thích hay không thích cũng không bao giờ cúi đầu."
Ứng Ẩn im lặng một lúc, Thương Thiệu cài đến chiếc cúc cuối cùng. Khi cài xong, anh ngẩng lên, ánh mắt chạm vào ánh mắt cô.
"Vậy anh Thương là người em thích hay không thích?" Cô hỏi khẽ, nhìn vào yết hầu của anh.
Đầy đặn, thắt lại bởi cà vạt, dưới ánh mắt của cô, yết hầu khẽ chuyển động.
Thương Thiệu không trả lời, ánh mắt đối diện cô. Xe đối diện dừng lại, ánh sáng chầm chậm chiếu lên vẻ đẹp sâu thẳm phương Đông của anh, cũng làm sáng lên dục vọng trong mắt anh.
Giây tiếp theo, hai người không thể chờ đợi, một người ngẩng mặt lên, một người cúi xuống, vội vàng hôn nhau.
Nụ hôn lúc sâu lúc nông, cuối cùng trở nên dữ dội, tiếng nước vang lên trong không gian chật hẹp.
Hôn xong, anh vuốt mặt cô, cao thượng: "Tùy em quyết định."
"Anh Thương vi phạm hợp đồng, vi phạm rồi."
Thương Thiệu nắm tay cô, mạnh mẽ đan mười ngón tay vào nhau.
"Từ nay sẽ luôn vi phạm." Anh nhẹ nhàng nhìn cô: "Anh đã nói anh muốn em."
*
Máy bay cất cánh, đáp xuống một nơi nào đó ở Pháp, Ứng Ẩn hoàn toàn không biết, chỉ biết đó là một cảng biển.
Từ sân bay đến cảng có xe đón. Khi đến nơi, cô lên tàu.
Đó là một chiếc du thuyền siêu sang, giống như chiếc mà Ứng Ẩn từng thấy một thoáng ở bến thuyền Ninh Ba.
Khi lên thuyền, cô bước vào một thế giới phồn hoa đầy trang phục lộng lẫy và ánh đèn rực rỡ. Một ngày nghỉ ngơi, một ngày tiệc tùng. Trong buổi tiệc không có nhiều người, Ứng Ẩn nhận ra vài gương mặt quen thuộc nhưng không nhớ tên.
Cô không ngờ rằng, hai đêm sau, một số bức ảnh của cô sẽ được fan chuyển từ tài khoản Instagram của một người mẫu đã giải nghệ lên Weibo.
Fan kinh ngạc trước nụ cười ngọt ngào và vẻ thanh lịch của cô trong những dịp như vậy, nhưng chỉ những người trong giới thực sự mới biết, điểm nhấn của những bức ảnh này không phải là những ngôi sao hay người mẫu kia, mà là những gương mặt khác.
Một gương mặt là người thừa kế của tập đoàn xa xỉ nổi tiếng toàn cầu, gương mặt khác là con trai của một ông trùm xuất bản quốc tế cùng bạn gái siêu mẫu của anh ta. Tạp chí thời trang nổi tiếng nhất của họ có tên là "Moda".
Đây là buổi gặp gỡ trên du thuyền cá nhân ngoài khơi, những người xuất hiện trong các vòng xã hội này, thân phận không cần nói cũng biết.
Ứng Ẩn bước lên thuyền, thế giới danh lợi ở Trung Quốc chấn động bởi sự quen thuộc và tôn trọng dành cho cô.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương