Cô Nàng Biên Kịch Yêu Thầm Tôi
Chương 31
"Được! Cực kỳ tốt! Qua!" Đạo diễn hưng phấn hô to tại hiện trường, ngày đó cắt nhiều lần như vậy cũng không qua, ông ấy chỉ ôm tâm lý thử một lần, duyệt ngày nghỉ cho Lý Quân Nguyện và Viên Tư Ý, không ngờ hiệu quả lại tốt đến vậy.
Ông ấy quay lại xem hình ảnh trong màn hình giám sát hết sức hài lòng, quay đầu hỏi Viên Tư Ý đang xem bên cạnh, "Rốt cuộc hôm đó bọn cháu làm gì khiến cô ấy đột nhiên thông suốt như vậy, để tôi học tập với?"
Viên Tư Ý khóe môi chứa ý cười lại chỉ lắc đầu, "Việc tư, không thể nói."
Đạo diễn cũng không hỏi nhiều, dù sao diễn ra hiệu quả là được.
Nhưng mà...
"Cảnh tình cảm phía sau của cháu đều rất tốt, chỉ là cảnh hôn, cảm giác không có bầu không khí mấy," Đạo diễn lấy kịch bản cô đưa lúc trước ra, "Hoàn cảnh trước sau ở đây, thay đổi trạng thái nhân vật, cảm giác cũng không thích hợp lắm, rất cứng nhắc, cháu về cân nhắc chút nữa."
"Vâng." Viên Tư Ý nhận kịch bản đẩy kính, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành chiếc khăn lau.
Phần này thật ra cô đã viết mấy lần, mấy lần trước ngay cả chính cô cũng cảm thấy cứng nhắc, lần cuối cùng này khá hơn chút, cô ít nhiều có phần ôm tâm lý may mắn cho đạo diễn xem, không ngờ vẫn dùng lý do như vậy đánh về.
Cô lặng lẽ thở dài, thật sự không hiểu, sao lại có người thích hôn môi chứ?
Bình thường ăn cơm đều biết dùng đũa riêng, hôn môi trao đổi nước bọt với người khác sẽ không cảm thấy mất vệ sinh sao...
Hoang mang.
Đạo diễn nhìn rõ hoang mang khó hiểu rõ ràng trên mặt cô thở dài, "Được rồi, cũng không gấp, đợi năm mới về lại suy nghĩ đi."
Năm mới?
Viên Tư Ý lúc này mới phản ứng lại, có lẽ tới thành thị phía nam, nhiệt độ không khí nơi này khiến cô không có chút cảm giác mùa đông, toàn thân vẫn như sống ở mùa thu, lại càng đừng nói nhớ rõ năm mới.
Cô lấy điện thoại ra xem lịch, còn hai ngày nữa là giao thừa.
Giao thừa ở đoàn phim không thể nghỉ, nhưng Viên Tư Ý không phải diễn viên, cô có thể về nhà trước một chuyến rồi quay lại, nhân tiện thừa dịp ngày nghỉ suy nghĩ kỹ càng.
Cô tiện thể đặt vé máy bay về nhà, lúc ăn cơm cùng ngày liền chăm chú nhìn môi Lý Quân Nguyện hồi lâu.
Cảnh diễn mấy ngày nay của Lý Quân Nguyện đều là cảnh tình thân, tuy rằng không mệt như các cảnh hành động, nhưng thường xuyên thay đổi cảm xúc vẫn khiến cô ấy cảm thấy rất mệt.
Khi ăn cơm cô ấy đang cắn bông cải xanh, đã phát hiện người đối diện đột nhiên bắt đầu cực kỳ chú tâm nhìn bản thân chằm chằm, nhìn đến cô ấy có chút ngượng ngùng, chỉ có thể bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn lại.
Cô ấy vừa ngẩng đầu, Viên Tư Ý vẫn nhìn chằm chằm hai giây, lại bất giác dời tầm mắt.
Lý Quân Nguyện thấy dáng vẻ né tránh của cô chỉ có thể nở nụ cười bất đắc dĩ, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, không ngờ cô ấy cúi đầu chưa bao lâu, tầm mắt kia lại dính lấy.
Quên đi, mặc em ấy xem đi, bạn gái mình có gì không thể xem chứ.
Không ngờ thế mà tầm mắt này vẫn duy trì hai ngày, mãi đến ngày giao thừa Lý Quân Nguyện tiễn Viên Tư Ý đi sân bay ở trên xe bị cô nhìn chằm chằm rốt cuộc nhịn không được, "A Ý."
"Ừm." Viên Tư Ý cố gắng quan sát khẩu hình của cô ấy thay đổi khi mở miệng.
"Rốt cuộc em đang nhìn gì thế?" Lý Quân Nguyện bất đắc dĩ cười, "Em nhìn tôi như vậy, tôi có hơi khó tiêu đấy."
"..." Hỏng bét, bị phát hiện rồi.
Viên Tư Ý lập tức ngồi thẳng, ánh mắt nhìn thẳng ghế phía trước của bản thân, nhìn không chớp mắt, cực lực nặn ra bầu không khí "Không có nhìn chị là chị suy nghĩ nhiều tôi là người đứng đắn".
Lý Quân Nguyện thấy dáng vẻ kia của cô cực kỳ muốn đưa tay trêu cô, chỉ là tài xế vẫn đang lái xe phía trước, cũng không tiện làm gì, cô ấy chỉ có thể tiếc hận liếc mắt nhìn phía ghế lái, sau đó cầm lấy tay Viên Tư Ý, "Đừng quấy."
Haiz, vẫn bị bắt rồi.
Viên Tư Ý lén dùng khóe mắt nhìn Lý Quân Nguyện, ánh mắt còn chưa bắt gặp lại bị phát hiện, cô nhanh chóng dời mắt, lại khôi phục bộ dạng nhìn không chớp mắt. Truyện Linh Dị
"Gần đây em viết kịch bản thế nào?" Khoảng thời gian gần đây bận rộn quay phim, ngay cả thời gian nói với cô thêm đôi câu Lý Quân Nguyện cũng không có, lần này rốt cuộc có thời gian mới hỏi.
Viên Tư Ý lắc đầu, "Không được tốt lắm, có chỗ bị vướng lại."
"Chỗ nào?" Lý Quân Nguyện hỏi, cô ấy còn tưởng rằng sau khi yêu đương kịch bản của Viên Tư Ý sẽ viết rất thông thuận, xem ra là cô ấy sơ suất lơ là không lưu ý đến phiền não của bạn gái nhỏ.
Khoan đã, chẳng lẽ mấy ngày nay em ấy nhìn bản thân là đang đợi bản thân mở miệng hỏi sao, vậy muộn thế này mới mở miệng không phải Viên Tư Ý sẽ không vui chứ?
"..." Viên Tư Ý im lặng chốc lát, nhìn bác tài đang lái xe mấy lần, vẫn không nói nên lời, đành phải ứng phó một câu, "Không có gì."
Xong rồi, chắc chắn là giận rồi.
Lý Quân Nguyện nhanh chóng bổ sung, "Thời gian này bận quá không chú ý tới, em nói tôi nghe xem, xem có thể giải quyết được không?"
Viên Tư Ý thật sự không muốn thảo luận đề tài này trước mặt người khác, "Nói sau đi."
"Em nói đi." Lý Quân Nguyện bày dáng vẻ dịu dàng lắng nghe, cứng rắn nói, "Bây giờ tôi sẽ nghiêm túc nghe."
Viên Tư Ý nhìn vẻ mặt kiên định không thể lay chuyển, nhìn bác tài mấy lần, ghé tới sát tai Lý Quân Nguyện.
Hơi nóng phả lên tai Lý Quân Nguyện, một cảm giác tê dại cũng trèo lên từ cột sống của cô ấy, vai cô ấy không tự chủ dựng lên, bình thường cô ấy còn có thể thuyết phục bản thân Viên Tư Ý cũng không có ý thức dạng thân mật thế này...
Nhưng hành động nhẹ giọng nói bên tai của Viên Tư Ý kia cực kỳ giống tình nhân trêu ghẹo nhau, "Vướng ở cảnh hôn, tôi đang nghĩ hôn môi là cảm giác thế nào."
Viên Tư Ý nói xong lời này bèn thoáng lùi lại một tí, chú ý tới tai Lý Quân Nguyện đỏ cả lên, "Ơ? Chị nhạy cảm quá à?"
Lý Quân Nguyện theo bản năng che tai bản thân, "Không, có hơi nóng."
Viên Tư Ý có phần hâm mộ thể chất này của Lý Quân Nguyện, thật sự không sợ lạnh chút nào, mùa đông ăn mặc ít không nói, còn thường xuyên nóng đến đỏ cả cổ, "Tốt thật."
Mỗi khi đến mùa đông cô mặc một đống quần áo, sức nặng quần áo lại thêm chứng viêm quanh khớp vai do hàng năm bê máy tính đánh chữ đều đè nén nặng nề trên vai, khó chịu vô cùng.
Lý Quân Nguyện cũng chỉ có thể dở khóc dở cười đáp, "Ừm."
Xe chậm rãi lái vào bãi đỗ xe ngầm ở sân bay, Viên Tư Ý vốn định bảo Lý Quân Nguyện đừng xuống xe, nhưng đối phương vô cùng kiên trì, nhất định xuống xe xách hành lý giúp cô, một đường đưa cô đến cửa thang máy ở bãi đỗ xe.
Lý Quân Nguyện khi trước không chú ý tới phiền não của Viên Tư Ý hiện tại đang tự trách, bảo tài xế không cần xuống xe, cô ấy trực tiếp mở cốp xe cướp việc của tài xế, sau đó lại theo bộ dạng Tiểu Tiếu chăm sóc cô ấy ngày thường dẫn người vào thang máy.
Hai người đứng ở thang máy ấn nút, Viên Tư Ý mới nhận vali từ tay Lý Quân Nguyện, "Thật sự đừng tiễn, bên trên nhiều người lắm, nếu tí nữa bị phát hiện sẽ phiền phức."
"Được." Lý Quân Nguyện đưa tay sửa sang lại dây đeo túi vải trên vai Viên Tư Ý, "Vậy em qua cửa kiểm tra an ninh thì nói với tôi nhé."
"Ừm." Viên Tư Ý vừa ngẩng đầu, vừa lúc thấy môi của cô ấy, nghĩ đến bản thân về nhà mừng năm mới mấy ngày này kịch bản đều không có tiến triển liền không khỏi có phần nóng lòng.
Nhận thấy Viên Tư Ý lại bắt đầu nhìn chằm chằm môi mình, Lý Quân Nguyện li3m môi, nhìn khắp xung quanh một lượt.
Thang máy đã đến tầng hầm một, sẽ đến tầng hầm ba nơi các cô đứng ngay.
Cô mấp máy môi, do dự ba mươi giây, bèn kéo người đang ngơ ngác nhìn môi cô ấy nghiên cứu đến một góc không nhìn thấy, dùng thân mình ngăn trở ánh mắt có thể từ hướng khác, tháo khẩu trang xuống.
"A Ý." Lúc Lý Quân Nguyện mở miệng nói phát hiện giọng bản thân cũng trở nên trầm thấp lại dịu dàng, "Năm mới vui vẻ."
Viên Tư Ý còn chưa kịp phản ứng lại tại sao người trước mắt lại đột ngột nói năm mới vui vẻ với bản thân, trên môi cũng đã cảm nhận được xúc cảm âm ấm, mềm mềm, mang theo chút hơi nước ươn ướt, còn có mùi hương đặc hữu trên người cô ấy.
Tóc dài của đối phương nhẹ nhàng phất lên gương mặt cô, có chút ngứa, chóp mũi cao thẳng cùng chiếc mũi tròn trịa của bản thân nhẹ nhàng chạm nhau.
Chỉ là một nụ hôn khẽ như chuồn chuồn lướt nước mà thôi, đến khi Lý Quân Nguyện thẳng người dậy đã thấy trên mặt Viên Tư Ý tràn ngập mờ mịt, thế nhưng đỏ ửng cũng đã lặng lẽ lan ra.
Cô ấy bất chấp bản thân hẳn đã đỏ bừng cả cổ và tai, nhẹ nhàng nở nụ cười, "Cho em chút linh cảm xem như quà năm mới nhé."
Viên Tư Ý nhìn cô ấy, vẫn ngây ngốc, "Ồ."
Thang máy vừa lúc tới tầng hầm thứ ba, Lý Quân Nguyện mang khẩu trang lại ấn giữ thang máy đưa người và vali cùng vào thang máy, "Cẩn thận chút."
Cô nhìn dáng vẻ ngơ ngác kia của đối phương thật ra cũng không quá yên tâm, nhưng nếu cô ấy lên tầng trên có lẽ sẽ gây ra phiền phức lớn hơn cho Viên Tư Ý, đành phải đứng ở cửa thang máy dặn dò thêm đôi câu, "Nhớ có việc phải nhắn tin cho chị."
"Ừm."
Cửa thang máy đóng lại, chậm rãi đi lên, Viên Tư Ý lúc này mới có cảm giác sờ sờ môi mình.
Thì ra là loại cảm giác này, thật ra, không chán ghét lắm.
Thậm chí...
Viên Tư Ý nhìn về phía mặt gương phản quang trên thành thang máy, bên môi bản thân bất giác nhếch lên chút ý cười, hình như còn có chút dễ chịu.
Lý Quân Nguyện sau khi lên xe vẫn ở lại bãi đỗ xe, đến khi nhận được tin nhắn Viên Tư Ý qua chốt kiểm tra an ninh rồi mới để tài xế bắt đầu lái trở về.
Trên đường trở về có thể do tài xế thấy cô ấy một mình sợ cô ấy nhàm chán, nhìn vào gương chiếu hậu mấy lần, "Cô Lý vui vẻ thế?"
Lý Quân Nguyện vẫn nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, "Ừm?"
"Thấy cô bình thường cũng không có biểu cảm gì, hôm nay cười vui vẻ như vậy, khóe môi cũng chưa hạ xuống." Anh trai lái xe nói, "Sắp đến năm mới rồi, mọi người đều vui vẻ."
"Ừm." Lý Quân Nguyện nhẹ nhàng nở nụ cười, "Đúng vậy, sắp đến năm mới rồi."
"Cô Lý không về nhà mừng năm mới sao?" Tài xế hỏi, "Bọn tôi bên này cực kỳ xem trọng lễ mừng năm mới, mọi người cả tiền cũng không kiếm đều muốn về nhà mừng năm mới, tôi thấy đoàn phim cũng không nghỉ, các cô không về cùng đón năm mới cùng người nhà à."
"Không về." Nụ cười Lý Quân Nguyện phai nhạt đi chút, "Làm công trong giới giải trí, không hợp mừng năm mới."
Huống chi, cô ấy đã sớm không có nhà, phải đi đâu để mừng năm mới đây.
______________
Các bảo bối năm mới vui vẻ.!
Viên kẹo đầu tiên và thanh đao đầu tiên đồng thời đưa tới hahahahaha
Nhưng không sao, sẽ có người thu nhận A Nguyện của chúng ta mừng năm mới haha.
Ông ấy quay lại xem hình ảnh trong màn hình giám sát hết sức hài lòng, quay đầu hỏi Viên Tư Ý đang xem bên cạnh, "Rốt cuộc hôm đó bọn cháu làm gì khiến cô ấy đột nhiên thông suốt như vậy, để tôi học tập với?"
Viên Tư Ý khóe môi chứa ý cười lại chỉ lắc đầu, "Việc tư, không thể nói."
Đạo diễn cũng không hỏi nhiều, dù sao diễn ra hiệu quả là được.
Nhưng mà...
"Cảnh tình cảm phía sau của cháu đều rất tốt, chỉ là cảnh hôn, cảm giác không có bầu không khí mấy," Đạo diễn lấy kịch bản cô đưa lúc trước ra, "Hoàn cảnh trước sau ở đây, thay đổi trạng thái nhân vật, cảm giác cũng không thích hợp lắm, rất cứng nhắc, cháu về cân nhắc chút nữa."
"Vâng." Viên Tư Ý nhận kịch bản đẩy kính, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành chiếc khăn lau.
Phần này thật ra cô đã viết mấy lần, mấy lần trước ngay cả chính cô cũng cảm thấy cứng nhắc, lần cuối cùng này khá hơn chút, cô ít nhiều có phần ôm tâm lý may mắn cho đạo diễn xem, không ngờ vẫn dùng lý do như vậy đánh về.
Cô lặng lẽ thở dài, thật sự không hiểu, sao lại có người thích hôn môi chứ?
Bình thường ăn cơm đều biết dùng đũa riêng, hôn môi trao đổi nước bọt với người khác sẽ không cảm thấy mất vệ sinh sao...
Hoang mang.
Đạo diễn nhìn rõ hoang mang khó hiểu rõ ràng trên mặt cô thở dài, "Được rồi, cũng không gấp, đợi năm mới về lại suy nghĩ đi."
Năm mới?
Viên Tư Ý lúc này mới phản ứng lại, có lẽ tới thành thị phía nam, nhiệt độ không khí nơi này khiến cô không có chút cảm giác mùa đông, toàn thân vẫn như sống ở mùa thu, lại càng đừng nói nhớ rõ năm mới.
Cô lấy điện thoại ra xem lịch, còn hai ngày nữa là giao thừa.
Giao thừa ở đoàn phim không thể nghỉ, nhưng Viên Tư Ý không phải diễn viên, cô có thể về nhà trước một chuyến rồi quay lại, nhân tiện thừa dịp ngày nghỉ suy nghĩ kỹ càng.
Cô tiện thể đặt vé máy bay về nhà, lúc ăn cơm cùng ngày liền chăm chú nhìn môi Lý Quân Nguyện hồi lâu.
Cảnh diễn mấy ngày nay của Lý Quân Nguyện đều là cảnh tình thân, tuy rằng không mệt như các cảnh hành động, nhưng thường xuyên thay đổi cảm xúc vẫn khiến cô ấy cảm thấy rất mệt.
Khi ăn cơm cô ấy đang cắn bông cải xanh, đã phát hiện người đối diện đột nhiên bắt đầu cực kỳ chú tâm nhìn bản thân chằm chằm, nhìn đến cô ấy có chút ngượng ngùng, chỉ có thể bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn lại.
Cô ấy vừa ngẩng đầu, Viên Tư Ý vẫn nhìn chằm chằm hai giây, lại bất giác dời tầm mắt.
Lý Quân Nguyện thấy dáng vẻ né tránh của cô chỉ có thể nở nụ cười bất đắc dĩ, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, không ngờ cô ấy cúi đầu chưa bao lâu, tầm mắt kia lại dính lấy.
Quên đi, mặc em ấy xem đi, bạn gái mình có gì không thể xem chứ.
Không ngờ thế mà tầm mắt này vẫn duy trì hai ngày, mãi đến ngày giao thừa Lý Quân Nguyện tiễn Viên Tư Ý đi sân bay ở trên xe bị cô nhìn chằm chằm rốt cuộc nhịn không được, "A Ý."
"Ừm." Viên Tư Ý cố gắng quan sát khẩu hình của cô ấy thay đổi khi mở miệng.
"Rốt cuộc em đang nhìn gì thế?" Lý Quân Nguyện bất đắc dĩ cười, "Em nhìn tôi như vậy, tôi có hơi khó tiêu đấy."
"..." Hỏng bét, bị phát hiện rồi.
Viên Tư Ý lập tức ngồi thẳng, ánh mắt nhìn thẳng ghế phía trước của bản thân, nhìn không chớp mắt, cực lực nặn ra bầu không khí "Không có nhìn chị là chị suy nghĩ nhiều tôi là người đứng đắn".
Lý Quân Nguyện thấy dáng vẻ kia của cô cực kỳ muốn đưa tay trêu cô, chỉ là tài xế vẫn đang lái xe phía trước, cũng không tiện làm gì, cô ấy chỉ có thể tiếc hận liếc mắt nhìn phía ghế lái, sau đó cầm lấy tay Viên Tư Ý, "Đừng quấy."
Haiz, vẫn bị bắt rồi.
Viên Tư Ý lén dùng khóe mắt nhìn Lý Quân Nguyện, ánh mắt còn chưa bắt gặp lại bị phát hiện, cô nhanh chóng dời mắt, lại khôi phục bộ dạng nhìn không chớp mắt. Truyện Linh Dị
"Gần đây em viết kịch bản thế nào?" Khoảng thời gian gần đây bận rộn quay phim, ngay cả thời gian nói với cô thêm đôi câu Lý Quân Nguyện cũng không có, lần này rốt cuộc có thời gian mới hỏi.
Viên Tư Ý lắc đầu, "Không được tốt lắm, có chỗ bị vướng lại."
"Chỗ nào?" Lý Quân Nguyện hỏi, cô ấy còn tưởng rằng sau khi yêu đương kịch bản của Viên Tư Ý sẽ viết rất thông thuận, xem ra là cô ấy sơ suất lơ là không lưu ý đến phiền não của bạn gái nhỏ.
Khoan đã, chẳng lẽ mấy ngày nay em ấy nhìn bản thân là đang đợi bản thân mở miệng hỏi sao, vậy muộn thế này mới mở miệng không phải Viên Tư Ý sẽ không vui chứ?
"..." Viên Tư Ý im lặng chốc lát, nhìn bác tài đang lái xe mấy lần, vẫn không nói nên lời, đành phải ứng phó một câu, "Không có gì."
Xong rồi, chắc chắn là giận rồi.
Lý Quân Nguyện nhanh chóng bổ sung, "Thời gian này bận quá không chú ý tới, em nói tôi nghe xem, xem có thể giải quyết được không?"
Viên Tư Ý thật sự không muốn thảo luận đề tài này trước mặt người khác, "Nói sau đi."
"Em nói đi." Lý Quân Nguyện bày dáng vẻ dịu dàng lắng nghe, cứng rắn nói, "Bây giờ tôi sẽ nghiêm túc nghe."
Viên Tư Ý nhìn vẻ mặt kiên định không thể lay chuyển, nhìn bác tài mấy lần, ghé tới sát tai Lý Quân Nguyện.
Hơi nóng phả lên tai Lý Quân Nguyện, một cảm giác tê dại cũng trèo lên từ cột sống của cô ấy, vai cô ấy không tự chủ dựng lên, bình thường cô ấy còn có thể thuyết phục bản thân Viên Tư Ý cũng không có ý thức dạng thân mật thế này...
Nhưng hành động nhẹ giọng nói bên tai của Viên Tư Ý kia cực kỳ giống tình nhân trêu ghẹo nhau, "Vướng ở cảnh hôn, tôi đang nghĩ hôn môi là cảm giác thế nào."
Viên Tư Ý nói xong lời này bèn thoáng lùi lại một tí, chú ý tới tai Lý Quân Nguyện đỏ cả lên, "Ơ? Chị nhạy cảm quá à?"
Lý Quân Nguyện theo bản năng che tai bản thân, "Không, có hơi nóng."
Viên Tư Ý có phần hâm mộ thể chất này của Lý Quân Nguyện, thật sự không sợ lạnh chút nào, mùa đông ăn mặc ít không nói, còn thường xuyên nóng đến đỏ cả cổ, "Tốt thật."
Mỗi khi đến mùa đông cô mặc một đống quần áo, sức nặng quần áo lại thêm chứng viêm quanh khớp vai do hàng năm bê máy tính đánh chữ đều đè nén nặng nề trên vai, khó chịu vô cùng.
Lý Quân Nguyện cũng chỉ có thể dở khóc dở cười đáp, "Ừm."
Xe chậm rãi lái vào bãi đỗ xe ngầm ở sân bay, Viên Tư Ý vốn định bảo Lý Quân Nguyện đừng xuống xe, nhưng đối phương vô cùng kiên trì, nhất định xuống xe xách hành lý giúp cô, một đường đưa cô đến cửa thang máy ở bãi đỗ xe.
Lý Quân Nguyện khi trước không chú ý tới phiền não của Viên Tư Ý hiện tại đang tự trách, bảo tài xế không cần xuống xe, cô ấy trực tiếp mở cốp xe cướp việc của tài xế, sau đó lại theo bộ dạng Tiểu Tiếu chăm sóc cô ấy ngày thường dẫn người vào thang máy.
Hai người đứng ở thang máy ấn nút, Viên Tư Ý mới nhận vali từ tay Lý Quân Nguyện, "Thật sự đừng tiễn, bên trên nhiều người lắm, nếu tí nữa bị phát hiện sẽ phiền phức."
"Được." Lý Quân Nguyện đưa tay sửa sang lại dây đeo túi vải trên vai Viên Tư Ý, "Vậy em qua cửa kiểm tra an ninh thì nói với tôi nhé."
"Ừm." Viên Tư Ý vừa ngẩng đầu, vừa lúc thấy môi của cô ấy, nghĩ đến bản thân về nhà mừng năm mới mấy ngày này kịch bản đều không có tiến triển liền không khỏi có phần nóng lòng.
Nhận thấy Viên Tư Ý lại bắt đầu nhìn chằm chằm môi mình, Lý Quân Nguyện li3m môi, nhìn khắp xung quanh một lượt.
Thang máy đã đến tầng hầm một, sẽ đến tầng hầm ba nơi các cô đứng ngay.
Cô mấp máy môi, do dự ba mươi giây, bèn kéo người đang ngơ ngác nhìn môi cô ấy nghiên cứu đến một góc không nhìn thấy, dùng thân mình ngăn trở ánh mắt có thể từ hướng khác, tháo khẩu trang xuống.
"A Ý." Lúc Lý Quân Nguyện mở miệng nói phát hiện giọng bản thân cũng trở nên trầm thấp lại dịu dàng, "Năm mới vui vẻ."
Viên Tư Ý còn chưa kịp phản ứng lại tại sao người trước mắt lại đột ngột nói năm mới vui vẻ với bản thân, trên môi cũng đã cảm nhận được xúc cảm âm ấm, mềm mềm, mang theo chút hơi nước ươn ướt, còn có mùi hương đặc hữu trên người cô ấy.
Tóc dài của đối phương nhẹ nhàng phất lên gương mặt cô, có chút ngứa, chóp mũi cao thẳng cùng chiếc mũi tròn trịa của bản thân nhẹ nhàng chạm nhau.
Chỉ là một nụ hôn khẽ như chuồn chuồn lướt nước mà thôi, đến khi Lý Quân Nguyện thẳng người dậy đã thấy trên mặt Viên Tư Ý tràn ngập mờ mịt, thế nhưng đỏ ửng cũng đã lặng lẽ lan ra.
Cô ấy bất chấp bản thân hẳn đã đỏ bừng cả cổ và tai, nhẹ nhàng nở nụ cười, "Cho em chút linh cảm xem như quà năm mới nhé."
Viên Tư Ý nhìn cô ấy, vẫn ngây ngốc, "Ồ."
Thang máy vừa lúc tới tầng hầm thứ ba, Lý Quân Nguyện mang khẩu trang lại ấn giữ thang máy đưa người và vali cùng vào thang máy, "Cẩn thận chút."
Cô nhìn dáng vẻ ngơ ngác kia của đối phương thật ra cũng không quá yên tâm, nhưng nếu cô ấy lên tầng trên có lẽ sẽ gây ra phiền phức lớn hơn cho Viên Tư Ý, đành phải đứng ở cửa thang máy dặn dò thêm đôi câu, "Nhớ có việc phải nhắn tin cho chị."
"Ừm."
Cửa thang máy đóng lại, chậm rãi đi lên, Viên Tư Ý lúc này mới có cảm giác sờ sờ môi mình.
Thì ra là loại cảm giác này, thật ra, không chán ghét lắm.
Thậm chí...
Viên Tư Ý nhìn về phía mặt gương phản quang trên thành thang máy, bên môi bản thân bất giác nhếch lên chút ý cười, hình như còn có chút dễ chịu.
Lý Quân Nguyện sau khi lên xe vẫn ở lại bãi đỗ xe, đến khi nhận được tin nhắn Viên Tư Ý qua chốt kiểm tra an ninh rồi mới để tài xế bắt đầu lái trở về.
Trên đường trở về có thể do tài xế thấy cô ấy một mình sợ cô ấy nhàm chán, nhìn vào gương chiếu hậu mấy lần, "Cô Lý vui vẻ thế?"
Lý Quân Nguyện vẫn nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, "Ừm?"
"Thấy cô bình thường cũng không có biểu cảm gì, hôm nay cười vui vẻ như vậy, khóe môi cũng chưa hạ xuống." Anh trai lái xe nói, "Sắp đến năm mới rồi, mọi người đều vui vẻ."
"Ừm." Lý Quân Nguyện nhẹ nhàng nở nụ cười, "Đúng vậy, sắp đến năm mới rồi."
"Cô Lý không về nhà mừng năm mới sao?" Tài xế hỏi, "Bọn tôi bên này cực kỳ xem trọng lễ mừng năm mới, mọi người cả tiền cũng không kiếm đều muốn về nhà mừng năm mới, tôi thấy đoàn phim cũng không nghỉ, các cô không về cùng đón năm mới cùng người nhà à."
"Không về." Nụ cười Lý Quân Nguyện phai nhạt đi chút, "Làm công trong giới giải trí, không hợp mừng năm mới."
Huống chi, cô ấy đã sớm không có nhà, phải đi đâu để mừng năm mới đây.
______________
Các bảo bối năm mới vui vẻ.!
Viên kẹo đầu tiên và thanh đao đầu tiên đồng thời đưa tới hahahahaha
Nhưng không sao, sẽ có người thu nhận A Nguyện của chúng ta mừng năm mới haha.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương