Cô Nàng Biên Kịch Yêu Thầm Tôi

Chương 52



Ăn xong bữa sáng, mọi người vẫn như thường lệ bắt đầu công việc một ngày. Chỉ là Viên Tư Ý luôn không nhịn được nhìn về phía Lý Quân Nguyện.

Cô luôn là người không quá nhạy bén với người khác, nhưng sau khi yêu đương với Lý Quân Nguyện ở đoàn phim, cảm quan nhạy bén của cô dường như bắt đầu mở rộng về phía Lý Quân Nguyện.

Thế cho nên một vài động tác xa lánh cô của Lý Quân Nguyện đều bỗng trở nên rõ ràng, Viên Tư Ý vốn cho rằng bản thân nghĩ nhiều, quan sát một ngày phát hiện dường như là thật.

Mãi cho đến khi ăn tối, khi mọi người ngồi trong phòng khách ghi hình lời nói thật Viên Tư Ý rốt cuộc đã xác định, không biết vì nguyên nhân gì, nhưng quả thật Lý Quân Nguyện xa cách cô.

Đây vốn phải là một chuyện tốt, Lý Quân Nguyện nhìn chằm chằm cô, cũng không tiện để cô ở cạnh người khác, chuyện này trực tiếp đi ngược lại ý định ban đầu khi cô tham gia chương trình này, thí nghiệm đã lên kế hoạch vốn sẽ không có cơ hội thực hiện.

Mặc kệ vì sao, hiện tại Lý Quân Nguyện rốt cuộc đã từ bỏ kế hoạch theo dõi sát sao, cô cũng có không gian để có thể giao lưu cùng khách mời khác.

Thế nhưng...

Viên Tư Ý nhìn Lý Quân Nguyện quả nhiên ngồi ở sofa xa nhất kia, bất giác sờ ngực bản thân, nơi này cảm thấy hơi khó chịu, không thể nói rõ là cảm giác gì.

Có chút trống rỗng, lại như có chút nửa vời.

Nội dung hoạt động ekip chương trình sắp xếp hôm nay là phân đoạn nói thật. Yêu cầu mọi người viết lên giấy ấn tượng ban đầu với từng người, sau đó có thể sẽ lấy ra xem lại vào một phân đoạn nào đó.

Đương nhiên khi nói với khách mời cũng không nói đến phân đoạn "lấy ra xem lại" này, chỉ nhấn mạnh nửa phần, hơn nữa còn dặn dò nhóm khách mời đều phải nói thoải mái, "Khán giả cũng không phải kẻ ngốc, đến khi chương trình phát sóng sẽ có thể nhìn ra được ấn tượng đầu tiên là gì."

Lời này ekip chương trình chỉ thiếu cầm loa hô với Hứa Lãng Nguyệt, Hứa Lãng Nguyệt đưa ánh mắt không mấy dễ chịu, đành phải thành thành thật thật gạch bỏ ấn tượng ban đầu về Lý Quân Nguyện, viết lại một hàng.

Viên Tư Ý không nghĩ gì cứ viết ấn tượng ban đầu của những khách mời khác ra, đến khi viết đến Lý Quân Nguyện đột nhiên lại mắc kẹt.

Từ ấn tượng ban đầu này khiến cô bỗng nhớ tới vẫn chỉ là ngọn đèn tranh tối tranh sáng ngõ nhỏ sau quán bar đêm đó, còn có người dưới ngọn đèn khiến cô kinh diễm kia.

Cô không nhớ lại ấn tượng của bản thân khi gặp lại Lý Quân Nguyện ở tiệm cà phê hôm đó là thế nào, chỉ nhớ suốt quá trình cũng chưa từng dám nhìn thẳng Lý Quân Nguyện, khổ sở cùng chút vui sướng đan xen dưới đáy lòng, khiến cô không kịp lưu ý ngày đó rốt cuộc Lý Quân Nguyện có dáng vẻ gì.

Do dự thật lâu, rốt cuộc Viên Tư Ý mới viết xuống vài chữ trên giấy.

"Hương gỗ và trái cây trên người, là mùi hương tôi thích."

Sau khi ekip chương trình thu lại giấy lại tổ chức cho bọn họ chơi trò chơi, lúc này mới thả bọn họ đi tắm rửa ngủ nghỉ.

Nhưng mãi đến khi Viên Tư Ý ngủ, Lý Quân Nguyện cũng chưa từng bước vào phòng, ngày hôm sau khi Viên Tư Ý thức dậy nhìn sang chiếc giường bên cạnh kia, Lý Quân Nguyện cũng đã dậy.

Suốt hai ngày, Viên Tư Ý vừa để ý động tĩnh của Lý Quân Nguyện, vừa lên tinh thần giao lưu cùng những người khác, lại phát hiện bất luận thế nào cũng đều không hào hứng nổi.

Đầu óc lại cố ý chừa lại một không gian nho nhỏ không ngừng chuyển động, hòng tìm được nguyên do bất ngờ xa cách.

Vu Sơ Ánh có lẽ cũng phát hiện trạng thái kỳ lạ giữa các cô, lúc riêng tư còn hỏi cô, "Cô với Lý Quân Nguyện cãi nhau à?"

"Không có." Viên Tư Ý nói.

"Vậy các cô không sao chứ?" Vu Sơ Ánh nói, "Tối qua lúc tôi viết đến nửa đêm còn thấy cô ấy ngồi ở phòng khách uống rượu, cũng không về phòng, rất dọa người."

"Tôi cũng không biết." Viên Tư Ý nói, cô căn bản không tìm được ngọn nguồn nguyên nhân gây xa cách, khả năng duy nhất có thể nghĩ đến chỉ có buổi tối hôm đó khi cô say.

Chẳng lẽ Lý Quân Nguyện rất ghét người say?

Hay là...

Trong đầu Viên Tư Ý hiện lên gương mặt diễn viên nữ khi thử vai lúc trước, hay là, cô đã biến thành người đó, biến thành bạn gái cũ của Lý Quân Nguyện, biến thành người cô ấy không bao giờ muốn dính líu đến nữa.

Tới buổi tối, có lẽ ekip chương trình rốt cuộc đã nhìn ra nhóm người này không chút nào để ý đến chương trình yêu đương, quyết định cho các cô chút k1ch thích, kéo bọn họ vào một ngôi trường, tiến hành thám hiểm nhà ma trong trường.

Đứng ở cổng trường học, suy nghĩ Viên Tư Ý bỗng chốc bị kéo về đêm ba mươi tết kia, cô theo bản năng quay đầu nhìn Lý Quân Nguyện, lại phát hiện ánh mắt đối phương cũng chuyển đến cùng lúc.

Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, lần này người trốn tránh trước là Lý Quân Nguyện.

Lý Quân Nguyện gần như lập tức nghiêng đầu tránh đi ánh mắt của Viên Tư Ý, khó khăn lắm mới quyết định duy trì khoảng cách với Viên Tư Ý trong chương trình này, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Tuy rằng nghĩ vậy, nhưng tim vẫn như phản xạ có điều kiện vừa mới đối diện ánh mắt đã nảy lên, Lý Quân Nguyện ảo não che ngực bản thân nhỏ giọng mắng, "Đừng đập nữa, vẫn chưa xong đâu."

Nhưng trái tim cũng không quan tâm cô ấy, vẫn đập rất hăng hái.

Để gia tăng tính hấp dẫn và độ duyên phận, ekip chương trình dứt khoát tách sáu khách mời ra, mỗi người xuất phát một chỗ, cuối cùng tập hợp bên dưới bức tượng Russell* ở giữa trường học.

*Bertrand Russell: một triết gia, nhà logic học, nhà toán học người Anh của thế kỷ 20.

Bản edit này chỉ được đăng tải tại W.a.t.t.p.a.d..c.o.m

Chỉ có mình Hứa Lãng Nguyệt kêu chin chít phản đối, đáng tiếc phản đối không có hiệu quả, mọi người được chia ra đưa tới từng góc ngôi trường, chờ ekip ra lệnh sẽ bắt đầu lần mò đi về phía trung tâm trường học.

Viên Tư Ý đứng ở một ngõ nhỏ trong trường, cô nhìn sân trường phía trước bị bóng đêm bao phủ, trong lòng thấp thoáng sinh ra một ý nghĩ, nếu lát nữa người đầu tiên cô gặp là Lý Quân Nguyện thì tốt rồi.

Mà lý trí ở bên cạnh vào lúc suy nghĩ này toát ra rất nhanh đã hô to, đây là một cơ hội tốt để thí nghiệm hiệu ứng cầu treo, nếu gặp được những người khác để thí nghiệm hiệu quả thì rất tốt.

Huống hồ, gặp ai trước cũng không phải cô có thể quyết định được.

Trong quá trình Viên Tư Ý đi ra từ vị trí đứng, người đầu tiên cô gặp cũng không phải Lý Quân Nguyện, cùng lúc khi lý trí tạm thời thở gấp, tim lại như đã không còn.

Ngay cả ở nơi thế này đột nhiên xuất hiện một nhân vật kh ủng bố cũng không thể khiến tim cô đập, hiệu ứng cầu treo dường như hoàn toàn mất đi tác dụng.

Viên Tư Ý nhìn Vu Sơ Ánh bên cạnh, đối phương lại như muốn dạo chơi trong vườn, thi thoảng còn đùa giỡn nhân viên giả ma đôi câu, hai người các cô quả thật không hề thể nghiệm trò chơi.

Đang đi tới, đột nhiên phía tay phải truyền đến một tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi, Viên Tư Ý nghe được giọng nói kia lập tức trở nên căng thẳng, "Hình như là Lý Quân Nguyện."

Vu Sơ Ánh hiểu rõ nhìn cô, "Vậy cô đi tìm cô ấy đi? Nói không chừng đang sợ đấy?"

Viên Tư Ý gật đầu, "Cô không đi sao?"

"Tôi đi bên kia tìm vị kia," Vu Sơ Ánh chỉ về hướng cứ nghe thấy tiếng quỷ kêu liên miên không ngừng kia, "Nếu không bịt miệng Hứa Lãng Nguyệt lại có thể hôm sau nhân viên công tác đều sẽ bị điếc hết."

"Được, tôi đi trước đây." Viên Tư Ý nói xong liền đi vào bóng đêm, Vu Sơ Ánh nhìn bóng dáng cô thản nhiên nở nụ cười, tình cảm quả là thứ tốt.

Lý Quân Nguyện dọc đường đi đều không yên lòng, huống chi cô ấy không sợ tối cũng không sợ ma, những chướng ngại cơ bản trên đường này đều ở mức độ nhắm mắt làm ngơ.

Nào ngờ thế mà lại có một nhân viên công tác vì dọa cô ấy mà chui từ dưới bụi cỏ ra, cô ấy không chú ý giẫm phải tay người ta, lúc này mới kêu một tiếng, sau đó còn nói mấy câu xin lỗi, "Các cô thật sự không nên như vậy, nguy hiểm lắm."

Lý Quân Nguyện đang dặn dò nhân viên công tác, đã thấy một bóng người từ bóng tối chạy thẳng về phía cô ấy, sau đó thở hồng hộc dừng lại trước mặt cô ấy, "Chị, chị không sao chứ?"

May mà bóng đêm có thể che khuất vẻ mặt Lý Quân Nguyện, cô ấy đã không khống chế được vểnh khóe môi lên, "Không sao, vừa rồi nhân viên công tác chui từ bên dưới ra tôi không để ý, giẫm phải chân cô ấy, nên mới kêu lên một tiếng."

Viên Tư Ý điều hòa hơi thở, "Ồ."

"Em nghe tôi hét nên chạy tới đây?"

Lý Quân Nguyện bất giác đưa tay ra, sửa sang lại mái tóc rối vì chạy của Viên Tư Ý.

Viên Tư Ý cũng ngoan ngoãn đứng đó không nhúc nhích để cô ấy sửa sang lại, sau khi chỉnh xong hai người mới chợt ý thức được quan hệ giữa họ căn bản không nên có động tác thân mật như vậy, lúc này mới đột nhiên cùng lùi về sau một bước.

"Hơi rối." Lý Quân Nguyện gượng cười hai tiếng, muốn che giấu sự đường đột của bản thân.

"Ừm." Viên Tư Ý cố gắng duy trì bình tĩnh, cô cảm thấy tiếng tim của bản thân trong đêm đập lớn đến nỗi mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy, "Cảm ơn."

Hai người cứ thế bầu bạn đi về phía trung tâm trường, dọc theo đường đi nhân viên công tác hù dọa không ngừng lao ra, hai người các cô đều không hề phản ứng, đều lòng mang tâm sự im lặng.

Nhưng hai người cũng bất giác thả chậm bước chân, hoàn toàn khác với mục tiêu muốn nhanh chóng đến trung tâm trường ban đầu, bóng đêm dường như vẫn rất đẹp, còn có ánh trăng sáng ngời, ngay cả một đám "quỷ" nhảy ra trên đường kia dường như cũng trở nên đáng yêu hơn một chút.

Dường như ông trời biết suy nghĩ của các cô, như muốn cho các cô thời gian im lặng ở bên nhau, dù cho tiếng kêu hai người Hứa Lãng Nguyệt và Thích Sá xung quanh càng ngày càng rõ ràng, nhưng các cô vẫn không chạm mặt những người khác trên đường.

Mãi đến khi đến dưới bức tượng Russell, mới trông thấy mấy người đã đến.

"Đến rồi?" Vu Sơ Ánh đẩy gọng kính, "Chúng ta có thể về ngủ rồi?"

Hứa Lãng Nguyệt nắm chặt cánh tay Vu Sơ Ánh, cũng sắp kéo xuống một bên quần áo cô ấy, "Đi đi đi thôi, chúng ta về đi."

Kỷ Diệp Hàng và Thích Sá hai người dường như thật sự không sao, Viên Tư Ý còn hỏi thêm một câu, "Vừa rồi không phải thầy Thích kêu la sao?"

Kỷ Diệp Hàng trợn mắt, dù sao tối như vậy cũng không nhìn thấy, "Anh ta có sợ chút nào đâu, chỉ đơn giản là muốn tạo bầu không khí cho trò chơi, tôi thấy ekip còn phải cảm ơn anh ta."

"Ôi dào, Kỷ Diệp Hàng anh đừng vô vị vậy chứ." Thích Sá nói theo, "Anh sợ không kêu, tôi kêu thay anh còn không tốt sao?"

Hai người lại dừng ở sau hàng người, lúc lên xe Viên Tư Ý không nhìn rõ cầu thang bất cẩn lảo đảo một chút, Lý Quân Nguyện nhanh chóng đưa tay đỡ lấy, sau khi giữ vững cô ấy lập tức thu tay về, tâm tư xa cách chỉ thiếu viết lên mặt.

Mà Viên Tư Ý giờ phút này cuối cùng đã có chút tức giận, người này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vừa rồi không phải vẫn tốt sao? Giờ lại là thế nào?
Chương trước Chương tiếp