Có Thương Cậu Không

Chương 17: Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng



Mặt trời đã lên cao ba sào, trời đổ nắng to, Thường lấm tấm mồ hôi chặt liên tiếp mấy bó củi rồi xếp gọn thành đống lớn, trong lòng bồn chồn không biết thằng Chất đã đi thỉnh được thầy về xem bệnh cho Yến chưa.

Thường vô thức đưa lưỡi chạm vào chỗ cái răng bị hai Sẹo đánh gãy mất, trong miệng vẫn còn cảm giác mằn mặn tanh tưởi. Thường biết hai Sẹo ra tay lúc nào cũng ác, nhưng bây giờ mới chân chính được trải nghiệm, cậu sờ sờ gò má sưng húp, thầm tự nhủ ít ra so với mấy kẻ nằm liệt giường mười bữa nửa tháng thì cậu vẫn con may mắn lắm.

Quá giờ cơm trưa Thường mới chẻ xong đống củi. Bụng đói, lưng mỏi, cổ họng cháy khô không chịu nổi, cậu khẽ vươn vai, định chạy về xem tình hình chị Yến thế nào rồi mới làm việc tiếp.

Trên đường về, Thường cẩn thận quan sát xung quanh, sợ lại đụng mặt hai Sẹo, lúc đi ngang qua giếng chẳng ngờ thấy thằng Chất đang gánh nước ở đó.

“Sao mày ở đây?” - Thường ngạc nhiên hỏi - “Chị Yến sao rồi? Đã mời thầy chưa?”

Thằng Chất lại không có tâm tư mà trả lời cậu, nó sốt ruột bỏ gàu nước xuống, chạy đến gần quan sát mặt cậu rồi thốt lên:

“Mặt mũi bị làm sao vậy? Thằng cha kia đánh mày hả?”

“Ừ.” - Thường nghiêng đầu né tránh - “Nhưng ổng đánh không nặng tay, lăn trứng gà là khỏi rồi.”

“Như vầy còn không nặng.” - Thằng Chất giận đến nỗi giậm chân giậm cẳng - “Tao đã nói rồi, thân mày lo chưa xong lại còn đi bao đồng. Ai chẳng biết bà chị kia lén phén với dượng hai...”

“Mày nói nhỏ nhỏ thôi...” - Thường hoảng hốt vội bịt miệng nó lại - “Rốt cuộc mày đã gọi thầy đến khám chưa?”

“Rồi rồi, nhưng không phải thầy mà là học trò của thầy, không biết khám ra cái gì, kê một đơn thuốc đưa cho tao rồi đi mất tăm.”

Thằng Chất móc từ trong túi áo ra một tờ giấy đưa cho Thường.

“Vậy mày cho chỉ uống thuốc chưa?” - Thường hỏi.

“Đã rảnh đâu mà đi mua thuốc.” - Chất càm ràm - “Tao nói mày cái này, ở nhà này mày đừng có dính vô mấy đứa con gái, coi chừng có ngày mang họa vào thân.”



“Nhưng cũng đâu thể thấy người ta có chuyện mà không giúp.” - Thường nhỏ giọng nói - “Thôi, để tao chạy ù đi mua thuốc cái.”

“Mày điên hả?” - Thằng Chất bực bội thiếu điều suýt la lên - “Ăn bạt tay như vậy còn chưa tởn. Lỡ lát anh hai kiếm mày không thấy lại mềm xương.”

“Tao đi nhanh mà...”

Thường nghe đến bị đánh thì có hơi rụt người lại, cảm giác khoang miệng tanh máu vẫn chưa hết, chỉ là cậu vẫn không nỡ bỏ mặc Yến, dù rằng tính tình cô kỳ quặc khó hiểu, nhưng chí ít trong cái nhà này thì cô là người duy nhất không nói xấu hay ăn hiếp cậu.

Thằng Chất cảm thấy Thường sẽ bất chấp đi thật, nó quýnh quáng lên níu cậu lại, giọng điệu vừa bực bội vừa sốt ruột khuyên:

“Nghe tao đi mà, giờ mà mày bỏ đi nữa là chết thiệt đó.”

“Không được, tao mà không đi thì chị Yến là người chết đó.”

Thường giật tay mình lại, xoay người chạy ra phía cổng, mặc cho Chất ở phía sau khản cổ gọi với theo.

Thường chạy ra nhà thuốc nhỏ trong làng, chỗ này chuyên bán thuốc cho mấy kẻ tôi tớ nghèo khổ như cậu. Thường vừa ra đến nơi đã nhìn thấy trước cửa đầy người, nhưng không có cách nào khác chỉ đành bốc số ngồi chờ tới lượt mình.

Đợi hơn mấy tuần trà cuối cùng cũng đến lượt, cậu nhanh chóng đưa đơn thuốc chờ bốc, sau đó trả tiền rồi rời khỏi đó.

“Nè, người hồi nãy mua thuốc gì vậy?”

Thường vừa đi khỏi, một đứa người làm trong nhà nhìn thấy, ả chen hàng hiếu kỳ hỏi người bốc thuốc.

“Hoàng kỳ, đương quy,...” - Người bốc thuốc đáp.

“Ý là để làm gì?”

“Cầm máu, trị thiếu máu, theo đơn thuốc thì người sử dụng là phụ nữ.”



“Phụ nữ?”

Ả ta khó hiểu nghĩ, nhưng chưa đợi ả nghĩ xong thì đã bị hàng người phía sau la ó đuổi đi, ả chỉ có thể tạm thời để chuyện này ra sau đầu.

Thường nhét gói thuốc vào lưng quần chạy vội về, cũng chẳng còn sớm sủa gì nữa, cậu thầm hy vọng không đụng mặt hai Sẹo ở cổng nhà, cậu biết mình chết chắc rồi, nhưng kéo được hồi nào hay hồi đấy.

“Mày lại chạy đi đâu giờ mới về đây?”

Ông trời nào có chiều lòng người như thế, chẳng những đụng mặt hai Sẹo, còn nhìn thấy hai gã chạy vặt luôn trung thành với hắn, trên tay mỗi đứa cầm một cây gậy to đùng dọa Thường sợ thiếu điều suýt ngã ngồi ra đất.

“Dạ... tui...”

“Riết rồi trong nhà thằng hai Sẹo này không có quyền quản mày nữa phải không?” - Hai sẹo gằn giọng hỏi.

“Dạ đâu có, anh hai đừng nghĩ oan cho tui.” - Thường cúi gầm đầu đáp.

“Hồi sáng anh hai đã tha cho mày một lần rồi, vậy mà mày vẫn chứng nào tật nấy, dám tự ý trốn việc lêu lỏng đi chơi. Mày có coi anh hai ra cái gì đâu.”

“Dạ không có...”

“Còn nói không có!” - Gã còn lại lớn giọng ngắt lời cậu - “Anh hai, mau phạt nó đi, nếu không mấy đứa khác học theo thì làm sao? Lúc đó anh hai nói ai nghe nữa?”

Hai sẹo nghiền ngẫm nhìn cái người co ro trước mặt mình. Hắn dĩ nhiên muốn đánh, từ trước giờ đứa nào trái ý hắn hắn đều đập cho nhừ xương, mười bữa nửa tháng cũng không xuống giường nổi. Nhưng mà ngặt nổi hắn e ngại người kia, phạt cơm thôi thì hắn lại không nuốt trôi cục tức này.

Gã tay sai bên phải đầu óc nhanh nhạy hơn, gã hiểu vấn đề của hai Sẹo, chẳng biết nghĩ ra chuyện gì liền kề sát vào tai hắn thủ thỉ, mà ánh mắt của hai sẹo liền lập tức sáng lên. Thường nghe hắn lạnh lùng ra lệnh:

“Lôi nó vào nhà kho.”
Chương trước Chương tiếp