Có Thương Cậu Không
Chương 22: Bà chẳng ở hiền cúng cũng như không
Buổi tối thức khuya nên sáng hôm sau Dương Khanh dậy khá trễ. Vừa mở mắt chưa bao lâu đã nghe tiếng gõ cửa, giọng một đứa con gái nhỏ nhẹ vang lên:
“Thưa cậu tư, bà chủ cho gọi cậu.”
Dương Khanh mệt mỏi ngồi dậy, chẳng mấy vui vẻ đáp:
“Lát nữa tao qua.”
Người bên ngoài “dạ” một tiếng rồi rời đi, Dương Khanh ngáp dài, ngón tay xoa xoa mi tâm, cũng không nắn ná thêm liền xuống giường.
Khu nhà ở của Kim Tuyến dù nằm biệt lập so với khu nhà chính nhưng vẫn không thiếu kẻ hầu người hạ, vườn hoa phía trước đầy các loại hoa quý khó chăm, rực rỡ cả một vùng.
Dương Khanh vừa đến nơi liền nghe được âm thanh tụng kinh gõ mõ, ả người hầu lần trước vừa thấy hắn hai mắt đã sáng rỡ, phủi phủi quần áo, thẹn thùng bước qua cúi chào:
“Dạ, cậu tư chờ chút xíu, bà chủ đang tụng kinh, phải một hồi nữa mới xong.” - Ả lẳng lơ đánh mắt một cái - “Cậu qua ghế ngồi đi, để con rót nước trà cho cậu uống.”
Dương Khanh không thèm mảy may để ý, hắn nhìn chằm chằm vào cửa phòng đóng kín, mở miệng nói:
“Nếu không rảnh sao vừa sáng bảnh mắt ra đã cho người qua gọi? Nhắm khi nào tiếp khách được thì hãy kêu, bớt làm mất thời gian chậm trễ chuyện người khác.”
Giọng của hắn không lớn không nhỏ, chắc chắn vừa đủ để người bên trong vẫn nghe được. Ả người hầu có hơi bối rối, thầm nghĩ mặt trời đã cao hơn ba sào rồi, có còn sớm sủa gì nữa đâu. Nhưng rồi ả cũng cười xòa lấy lòng nói:
“Cậu tư thông cảm, chắc bà chủ không nghĩ cậu đến nhanh thế. Dù sao ai cũng biết cậu bận rộn, nên bà cũng chỉ định trừ hao mà cho người đi gọi trước.”
Dương Khanh chỉ “hừ” một tiếng, hắn thừa biết Kim Tuyến không ưa gì hắn, ngày trước bà làm đủ mọi trò chèn ép hắn hắn còn không sợ, huống chi là bây giờ.
“Nếu không quan trọng thì tui đi, việc tui nhiều, không rảnh ở đây nghe tiếng gõ mõ tụng kinh.”
Dương Khanh lớn giọng nói, lần này không chút kiêng dè khiến đám tôi tớ xung quanh cũng khựng lại. Ả người hầu bối rối không biết phải làm sao, cũng may mà giọng Kim Tuyến đã cất lên thay cho tiếng mõ gõ đều đều nhàm chán:
“Vào đi.”
Ả người hầu thở phào nhẹ nhõm vội mở cửa ra, Dương Khanh xoay người lại, chắp tay sau lưng chậm rãi bước vào.
Cửa vừa khép, Dương Khanh nhướng mày nhìn người phụ nữ mặc đồ lam vẫn đang ngồi trên nệm thiền, mắt nhắm nhẹ, tay lần tràng hạt, mỉa mai hỏi:
“Có chuyện gì mà nay bà chủ quý giá phải kiếm tui?”
Bà Kim Tuyến mở mắt ra, ngẩng đầu lên hỏi:
“Nghe nói cậu không cho cậu út Lộc đi học trên trường nữa?”
Dương Khanh không phủ nhận, lập tức đáp lời bà:
“Phải, nghĩ lại bà nói đúng, cậu út tính tình vẫn cần uốn nắn thêm, tự nhiên đưa đi học xa dễ sinh chuyện ngoài ý muốn.”
Có vẻ lần này nhận được đáp án vừa ý, trông bà bình tĩnh lắm, dường như còn thoáng chút hài lòng. Kim Tuyến đứng dậy, khách sáo nói:
“Sao cậu không ngồi? Mau ngồi đi. Con Điệp đâu, mau mang ấm trà mới lên mời khách.”
Giọng bà vừa gọi vọng ra thì ngay lập tức có tiếng “Dạ” đáp lại. Dương Khanh lại không muốn cò cưa thêm, hơi mất kiên nhẫn nói:
“Khỏi đi, nếu không còn chuyện gì quan trọng thì tui đi. Bà cứ tiếp tục tụng kinh.”
“Đã lỡ sai nấu rồi, cậu gấp cái gì. Hiển nhiên là còn chuyện khác mới mời cậu đến đây.”
“Chuyện gì?”
Dương Khanh thở hắt ra một hơi nhưng vẫn không có ý định ngồi xuống. Bà Kim Tuyến cũng lười mời mọc hai ba lần, xoay người đi mở hộc tủ cạnh tủ thờ, lấy ra một xấp giấy chi chít chữ.
“Gì đây?” - Dương Khanh hỏi.
“Là thông tin con gái đến tuổi lấy chồng của cái xứ này. Cậu xem thử xem. Tui đã nhờ bà mai có tiếng mang đến đấy.”
Dương Khanh liếc xấp giấy kia một cái, khó chịu nói:
“Để làm gì?”
“Cậu tư bây giờ cũng hai mươi rồi, bằng tuổi cậu không biết đã có mấy đứa con...”
“Thôi được rồi, chuyện của tui không nhọc bà quan tâm, tui bận nhiều chuyện, bà tự coi cho đã đi.”
Dương Khanh không thèm kiêng nể cắt luôn lời lải nhải của bà. Kim Tuyến trái lại không nổi giận, bà khẽ tằng hắng một tiếng rồi nói:
“Nếu cậu không chịu thì tui cũng không ép. Vậy cậu xem thử xem trong này có cô gái nào phù hợp với cậu ba không? Có ba người tui thấy khá được, đây cậu xem.”
“Cậu ba? Cậu ba Quý?” - Dương Khanh nhíu mày nghi hoặc nhìn bà.
Kim Tuyến bật cười, cứ như cậu là kẻ ngu mà đáp:
“Chứ còn cậu ba nào vào đây nữa.”
“Bà bị điên rồi à?” - Dương Khanh sửng sốt thốt lên - “Cậu ba bây giờ bị như vậy, bà còn muốn cưới thêm vợ cho cậu?”
Kim Tuyến thở dài một hơi não nùng, kéo ghế ngồi xuống tự rót cho mình một tách trà, lại phát hiện trà chưa được thay mới, đành đặt tách xuống bàn, chậm rãi kể:
“Hôm bữa tui đi chùa, được người ta giới thiệu cho một ông thầy hay lắm. Không phải ai cũng có cơ duyên được gặp thầy, may mắn lần này thầy qua đây nên tui mới tranh thủ hỏi thầy vài chuyện... Ví như, liệu cậu ba có cơ hội khỏi bệnh hay không?”
Dương Khanh bực mình đến bật cười hỏi bà:
“Vậy ông ta nói thế nào? Cưới thêm một người vợ thì cậu ba có thể lập tức bật dậy múa lân cho bà xem luôn à?”
Kim Tuyến là người phụ nữ mê tín, so với việc tin chồng tin con, bà thà tin một kẻ lạ hoắc nào đó tự xưng là người trời phái xuống. Tiền bạc trong nhà đa phần đều đổ cho những việc cầu thần khấn phật của bà, có khuyên ngăn thế nào cũng không được.
Cũng nhờ sự mê tín đó, khi nghe một ông thầy phán nếu mẹ con Dương Khanh có mệnh hệ gì thì nhà họ Trịnh dễ gánh báo ứng, bà mới thôi không đuổi cùng giết tận bà út Miên cũng như tìm cách hành chết đứa con trời ơi là hắn.
Kim Tuyến nghe Dương Khanh hỏi, lập tức gật đầu như giã tỏi nói:
“Không đến nỗi bật dậy được ngay, nhưng cái nhà này lắm chuyện tang thương quá, cưới vợ cho cậu ba xem như chuyện vui. Chọn một cô gái sinh vào ngày trăng tròn, vừa xung hỉ vừa xua đuổi được đám tà ma đang quấy phá nhà này, giúp cậu ba khỏe lại, cũng giúp nó con đàn cháu đống.”
Dương Khanh hoàn toàn không nghe nổi mấy lời dị đoan mụ mị của bà, hắn trầm giọng hỏi:
“Vậy việc gì bà phải cất công gọi tui đến? Bà là chủ, cậu ba là con trai ruột của bà, muốn làm gì thì làm đi.”
“Sao lại cậu tư lại nói vậy? Dù gì cậu cũng là con trai chồng tui, cái nhà này bây giờ cậu cũng có quyền lên tiếng. Nếu cậu nói không được thì ai dám làm đám cưới.”
“Nếu bây giờ tui nói không được thì sao?” - Dương Khanh liếc mắt nhìn bà thẳng thừng nói.
Hai mắt Kim Tuyến trợn lớn nhìn hắn, bà đứng bật dậy, vuốt vuốt lồng ngực hòng lấy lại bình tĩnh, giọng run run nói:
“Chẳng lẽ cậu không thương xót cậu ba chút nào sao? Dù gì nó cũng là anh trai của cậu mà?”
“Đừng hỏi mấy câu hỏi mà bà biết rõ đáp án như vậy.” - Dương Khanh bình thản đáp.
Lần này Kim Tuyến không thể nhịn nổi nữa, bà chỉ thẳng vào mặt hắn lắp bắp chửi:
“Mày... mày... mày là cái loại ác ôn. Đúng là nuôi ong tay áo nuôi khỉ dòm nhà. Uổng công cái nhà này cho mày ăn cho mày uống, còn cho mày đi học đàng hoàng, bây giờ mày thấy anh mày nằm một chỗ đó mà không rủ chút lòng thương xót nào cứu nó sao?”
Thấy Dương Khanh vẫn dửng dưng như thể chẳng có gì tác động đến hắn, một giọt nước mắt khó khăn được nặn ra từ khóe mắt, bà ta quỳ mọp xuống sàn nhà, vừa đấm ngực vừa tức tưởi lớn tiếng oán trách:
“Trời ơi, mau ngó xuống mà coi nè. Coi cái loại đi học cho cao chữ nghĩa cho nhiều mà đối xử với người thân ruột rà của nó như vầy nè. Chi bằng mày giết luôn tao đi, để tao với con trai tao chết đi cho vừa lòng mày, cho một mình mày độc chiếm cái nhà này.... Trời ơi!”
“Bà chủ!”
Ả hầu mang bình trà vừa pha đến trước cửa phòng thì nghe âm thanh gào thét thảm thiết bên trong, ả vội vàng hớt ha hớt hải đẩy cửa chạy vào. Ả nhìn thấy bà Kim Tuyến đang quỳ bên cạnh cậu tư Khanh khóc đến khản cổ, trong khi cậu tư thì cứ như một người xem kịch vui, thoải mái chắp tay sau lưng ngó xuống.
“Điệp, mày coi kìa.” - Bà Kim Tuyến tựa vào người ả hầu than thở.
Điệp cẩn thận đỡ bà dậy, xoay sang Dương Khanh nhỏ giọng trách:
“Cậu tư, cậu làm gì mà để bà chủ khóc như thế này? Bà cũng lớn tuổi rồi, nếu cậu không thích bà thì cũng không cần quá đáng như vậy...”
Ả nói chưa dứt câu đã bị cái nhìn lạnh lẽo của Dương Khanh làm cho câm miệng, đầu cúi rập xuống. Kim Tuyến thấy Điệp hoảng sợ càng được đà lấn tới:
“Mày... mày còn dám hù dọa người hầu của tao...”
“Thôi đủ rồi.” - Dương Khanh mệt mỏi ngắt ngang mấy lời chửi bới độc địa sắp tuôn ra của bà - “Nhức hết cái đầu.”
Hắn vươn tay rót cho mình tách trà nóng uống thấm giọng, cũng không nấn ná thêm, nhưng trước khi đi vẫn nói với bà:
“Chuyện bà muốn lấy thêm vợ cho cậu ba, tui không xen vào. Nhưng nếu như bà hỏi ý kiến tui, xin lỗi, chuyện bất nhân đó tui không đồng ý nổi.”
“Ý mày là gì?” - Kim Tuyến gằn giọng hỏi.
“Bà không phải loại ngu dốt, chắc chắn tự hiểu.” - Giọng Dương Khanh khinh khỉnh - “Bày một bàn thờ phật hoành tráng, mỗi ngày ăn chay, gõ mõ tụng kinh, loại phước đức này chắc cũng sớm tiêu tang trước đống nghiệp chướng mà bà tạo ra rồi.”
“Thưa cậu tư, bà chủ cho gọi cậu.”
Dương Khanh mệt mỏi ngồi dậy, chẳng mấy vui vẻ đáp:
“Lát nữa tao qua.”
Người bên ngoài “dạ” một tiếng rồi rời đi, Dương Khanh ngáp dài, ngón tay xoa xoa mi tâm, cũng không nắn ná thêm liền xuống giường.
Khu nhà ở của Kim Tuyến dù nằm biệt lập so với khu nhà chính nhưng vẫn không thiếu kẻ hầu người hạ, vườn hoa phía trước đầy các loại hoa quý khó chăm, rực rỡ cả một vùng.
Dương Khanh vừa đến nơi liền nghe được âm thanh tụng kinh gõ mõ, ả người hầu lần trước vừa thấy hắn hai mắt đã sáng rỡ, phủi phủi quần áo, thẹn thùng bước qua cúi chào:
“Dạ, cậu tư chờ chút xíu, bà chủ đang tụng kinh, phải một hồi nữa mới xong.” - Ả lẳng lơ đánh mắt một cái - “Cậu qua ghế ngồi đi, để con rót nước trà cho cậu uống.”
Dương Khanh không thèm mảy may để ý, hắn nhìn chằm chằm vào cửa phòng đóng kín, mở miệng nói:
“Nếu không rảnh sao vừa sáng bảnh mắt ra đã cho người qua gọi? Nhắm khi nào tiếp khách được thì hãy kêu, bớt làm mất thời gian chậm trễ chuyện người khác.”
Giọng của hắn không lớn không nhỏ, chắc chắn vừa đủ để người bên trong vẫn nghe được. Ả người hầu có hơi bối rối, thầm nghĩ mặt trời đã cao hơn ba sào rồi, có còn sớm sủa gì nữa đâu. Nhưng rồi ả cũng cười xòa lấy lòng nói:
“Cậu tư thông cảm, chắc bà chủ không nghĩ cậu đến nhanh thế. Dù sao ai cũng biết cậu bận rộn, nên bà cũng chỉ định trừ hao mà cho người đi gọi trước.”
Dương Khanh chỉ “hừ” một tiếng, hắn thừa biết Kim Tuyến không ưa gì hắn, ngày trước bà làm đủ mọi trò chèn ép hắn hắn còn không sợ, huống chi là bây giờ.
“Nếu không quan trọng thì tui đi, việc tui nhiều, không rảnh ở đây nghe tiếng gõ mõ tụng kinh.”
Dương Khanh lớn giọng nói, lần này không chút kiêng dè khiến đám tôi tớ xung quanh cũng khựng lại. Ả người hầu bối rối không biết phải làm sao, cũng may mà giọng Kim Tuyến đã cất lên thay cho tiếng mõ gõ đều đều nhàm chán:
“Vào đi.”
Ả người hầu thở phào nhẹ nhõm vội mở cửa ra, Dương Khanh xoay người lại, chắp tay sau lưng chậm rãi bước vào.
Cửa vừa khép, Dương Khanh nhướng mày nhìn người phụ nữ mặc đồ lam vẫn đang ngồi trên nệm thiền, mắt nhắm nhẹ, tay lần tràng hạt, mỉa mai hỏi:
“Có chuyện gì mà nay bà chủ quý giá phải kiếm tui?”
Bà Kim Tuyến mở mắt ra, ngẩng đầu lên hỏi:
“Nghe nói cậu không cho cậu út Lộc đi học trên trường nữa?”
Dương Khanh không phủ nhận, lập tức đáp lời bà:
“Phải, nghĩ lại bà nói đúng, cậu út tính tình vẫn cần uốn nắn thêm, tự nhiên đưa đi học xa dễ sinh chuyện ngoài ý muốn.”
Có vẻ lần này nhận được đáp án vừa ý, trông bà bình tĩnh lắm, dường như còn thoáng chút hài lòng. Kim Tuyến đứng dậy, khách sáo nói:
“Sao cậu không ngồi? Mau ngồi đi. Con Điệp đâu, mau mang ấm trà mới lên mời khách.”
Giọng bà vừa gọi vọng ra thì ngay lập tức có tiếng “Dạ” đáp lại. Dương Khanh lại không muốn cò cưa thêm, hơi mất kiên nhẫn nói:
“Khỏi đi, nếu không còn chuyện gì quan trọng thì tui đi. Bà cứ tiếp tục tụng kinh.”
“Đã lỡ sai nấu rồi, cậu gấp cái gì. Hiển nhiên là còn chuyện khác mới mời cậu đến đây.”
“Chuyện gì?”
Dương Khanh thở hắt ra một hơi nhưng vẫn không có ý định ngồi xuống. Bà Kim Tuyến cũng lười mời mọc hai ba lần, xoay người đi mở hộc tủ cạnh tủ thờ, lấy ra một xấp giấy chi chít chữ.
“Gì đây?” - Dương Khanh hỏi.
“Là thông tin con gái đến tuổi lấy chồng của cái xứ này. Cậu xem thử xem. Tui đã nhờ bà mai có tiếng mang đến đấy.”
Dương Khanh liếc xấp giấy kia một cái, khó chịu nói:
“Để làm gì?”
“Cậu tư bây giờ cũng hai mươi rồi, bằng tuổi cậu không biết đã có mấy đứa con...”
“Thôi được rồi, chuyện của tui không nhọc bà quan tâm, tui bận nhiều chuyện, bà tự coi cho đã đi.”
Dương Khanh không thèm kiêng nể cắt luôn lời lải nhải của bà. Kim Tuyến trái lại không nổi giận, bà khẽ tằng hắng một tiếng rồi nói:
“Nếu cậu không chịu thì tui cũng không ép. Vậy cậu xem thử xem trong này có cô gái nào phù hợp với cậu ba không? Có ba người tui thấy khá được, đây cậu xem.”
“Cậu ba? Cậu ba Quý?” - Dương Khanh nhíu mày nghi hoặc nhìn bà.
Kim Tuyến bật cười, cứ như cậu là kẻ ngu mà đáp:
“Chứ còn cậu ba nào vào đây nữa.”
“Bà bị điên rồi à?” - Dương Khanh sửng sốt thốt lên - “Cậu ba bây giờ bị như vậy, bà còn muốn cưới thêm vợ cho cậu?”
Kim Tuyến thở dài một hơi não nùng, kéo ghế ngồi xuống tự rót cho mình một tách trà, lại phát hiện trà chưa được thay mới, đành đặt tách xuống bàn, chậm rãi kể:
“Hôm bữa tui đi chùa, được người ta giới thiệu cho một ông thầy hay lắm. Không phải ai cũng có cơ duyên được gặp thầy, may mắn lần này thầy qua đây nên tui mới tranh thủ hỏi thầy vài chuyện... Ví như, liệu cậu ba có cơ hội khỏi bệnh hay không?”
Dương Khanh bực mình đến bật cười hỏi bà:
“Vậy ông ta nói thế nào? Cưới thêm một người vợ thì cậu ba có thể lập tức bật dậy múa lân cho bà xem luôn à?”
Kim Tuyến là người phụ nữ mê tín, so với việc tin chồng tin con, bà thà tin một kẻ lạ hoắc nào đó tự xưng là người trời phái xuống. Tiền bạc trong nhà đa phần đều đổ cho những việc cầu thần khấn phật của bà, có khuyên ngăn thế nào cũng không được.
Cũng nhờ sự mê tín đó, khi nghe một ông thầy phán nếu mẹ con Dương Khanh có mệnh hệ gì thì nhà họ Trịnh dễ gánh báo ứng, bà mới thôi không đuổi cùng giết tận bà út Miên cũng như tìm cách hành chết đứa con trời ơi là hắn.
Kim Tuyến nghe Dương Khanh hỏi, lập tức gật đầu như giã tỏi nói:
“Không đến nỗi bật dậy được ngay, nhưng cái nhà này lắm chuyện tang thương quá, cưới vợ cho cậu ba xem như chuyện vui. Chọn một cô gái sinh vào ngày trăng tròn, vừa xung hỉ vừa xua đuổi được đám tà ma đang quấy phá nhà này, giúp cậu ba khỏe lại, cũng giúp nó con đàn cháu đống.”
Dương Khanh hoàn toàn không nghe nổi mấy lời dị đoan mụ mị của bà, hắn trầm giọng hỏi:
“Vậy việc gì bà phải cất công gọi tui đến? Bà là chủ, cậu ba là con trai ruột của bà, muốn làm gì thì làm đi.”
“Sao lại cậu tư lại nói vậy? Dù gì cậu cũng là con trai chồng tui, cái nhà này bây giờ cậu cũng có quyền lên tiếng. Nếu cậu nói không được thì ai dám làm đám cưới.”
“Nếu bây giờ tui nói không được thì sao?” - Dương Khanh liếc mắt nhìn bà thẳng thừng nói.
Hai mắt Kim Tuyến trợn lớn nhìn hắn, bà đứng bật dậy, vuốt vuốt lồng ngực hòng lấy lại bình tĩnh, giọng run run nói:
“Chẳng lẽ cậu không thương xót cậu ba chút nào sao? Dù gì nó cũng là anh trai của cậu mà?”
“Đừng hỏi mấy câu hỏi mà bà biết rõ đáp án như vậy.” - Dương Khanh bình thản đáp.
Lần này Kim Tuyến không thể nhịn nổi nữa, bà chỉ thẳng vào mặt hắn lắp bắp chửi:
“Mày... mày... mày là cái loại ác ôn. Đúng là nuôi ong tay áo nuôi khỉ dòm nhà. Uổng công cái nhà này cho mày ăn cho mày uống, còn cho mày đi học đàng hoàng, bây giờ mày thấy anh mày nằm một chỗ đó mà không rủ chút lòng thương xót nào cứu nó sao?”
Thấy Dương Khanh vẫn dửng dưng như thể chẳng có gì tác động đến hắn, một giọt nước mắt khó khăn được nặn ra từ khóe mắt, bà ta quỳ mọp xuống sàn nhà, vừa đấm ngực vừa tức tưởi lớn tiếng oán trách:
“Trời ơi, mau ngó xuống mà coi nè. Coi cái loại đi học cho cao chữ nghĩa cho nhiều mà đối xử với người thân ruột rà của nó như vầy nè. Chi bằng mày giết luôn tao đi, để tao với con trai tao chết đi cho vừa lòng mày, cho một mình mày độc chiếm cái nhà này.... Trời ơi!”
“Bà chủ!”
Ả hầu mang bình trà vừa pha đến trước cửa phòng thì nghe âm thanh gào thét thảm thiết bên trong, ả vội vàng hớt ha hớt hải đẩy cửa chạy vào. Ả nhìn thấy bà Kim Tuyến đang quỳ bên cạnh cậu tư Khanh khóc đến khản cổ, trong khi cậu tư thì cứ như một người xem kịch vui, thoải mái chắp tay sau lưng ngó xuống.
“Điệp, mày coi kìa.” - Bà Kim Tuyến tựa vào người ả hầu than thở.
Điệp cẩn thận đỡ bà dậy, xoay sang Dương Khanh nhỏ giọng trách:
“Cậu tư, cậu làm gì mà để bà chủ khóc như thế này? Bà cũng lớn tuổi rồi, nếu cậu không thích bà thì cũng không cần quá đáng như vậy...”
Ả nói chưa dứt câu đã bị cái nhìn lạnh lẽo của Dương Khanh làm cho câm miệng, đầu cúi rập xuống. Kim Tuyến thấy Điệp hoảng sợ càng được đà lấn tới:
“Mày... mày còn dám hù dọa người hầu của tao...”
“Thôi đủ rồi.” - Dương Khanh mệt mỏi ngắt ngang mấy lời chửi bới độc địa sắp tuôn ra của bà - “Nhức hết cái đầu.”
Hắn vươn tay rót cho mình tách trà nóng uống thấm giọng, cũng không nấn ná thêm, nhưng trước khi đi vẫn nói với bà:
“Chuyện bà muốn lấy thêm vợ cho cậu ba, tui không xen vào. Nhưng nếu như bà hỏi ý kiến tui, xin lỗi, chuyện bất nhân đó tui không đồng ý nổi.”
“Ý mày là gì?” - Kim Tuyến gằn giọng hỏi.
“Bà không phải loại ngu dốt, chắc chắn tự hiểu.” - Giọng Dương Khanh khinh khỉnh - “Bày một bàn thờ phật hoành tráng, mỗi ngày ăn chay, gõ mõ tụng kinh, loại phước đức này chắc cũng sớm tiêu tang trước đống nghiệp chướng mà bà tạo ra rồi.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương