Có Thương Cậu Không

Chương 9: Hai đánh một chẳng chột thì què



"Sao chưa gì mày để em nó về vậy? Rủ ẻm ở lại ăn cơm chung."

Lúc Thường quay trở về mà không có Thanh Mai đi cùng, cả bọn ngóng ngó tìm kiếm, nhìn thấy bóng cô nàng đằng xa liền trách móc nói.

"Em ấy không thích, mà sau này tụi bây cũng bớt nhận đồ người khác lại đi."

Thường quay trở lại chỗ ngồi, thằng Dư lùa cơm vào miệng tỏ vẻ không vui đáp:

"Mắc giống gì, được cho thì cứ lấy đi, chưa kể mày coi con trai ở cái làng này đứa nào không thích mấy em như Mai, có mày mỡ dâng đến miệng còn chê đó."

Thường nghe nó nói mà trong lòng khó chịu, từ trước tới giờ cậu không thích nhận khơi khơi của ai cái gì, mỗi lần Thanh Mai cho đồ, cậu đều tìm thứ ngang bằng giá trị trả lại, nhưng Thường biết thứ nhỏ cho không chỉ có mấy thứ vô tri vô giác, mà cậu thì chẳng thể nào trả lại được. Thằng Chất ngồi bên cạnh lên tiếng:

"Đàn ông con trai sức dài vai rộng, muốn ăn thì tự làm mà ăn, suốt ngày chờ nhận đồ của một đứa con gái có hay ho gì mà còn oang oang ở đây."

"Mày nói cái gì?"

Thằng Dư khựng đũa lại, ánh mắt trầm trầm nhìn thằng Chất, Thường thấy tình hình không ổn vội khuyên can:

"Thôi, chuyện có gì đâu. Tao cũng chỉ nói vậy thôi chứ không có ý gì."

"Tao cũng đâu có ý gì, đứa nào nhột tự suy ra ý gì thôi."

Thằng Chất không chịu nhịn lại nói thêm. Không biết có phải do nắng nóng quá độ hay không mà đầu Thường bắt đầu đau, bên cạnh thằng Dư đã muốn thẳng người dậy, nắm tay nó siết chặt, sau đó cao giọng nói:

"Đàn ông? Ý mày là cái thằng tối nào cũng vào phòng chủ hầu ngủ... Má!"

Thằng Dư chưa nói hết câu thì đã ăn ngay một đấm lệch cả miệng của thằng Chất, nó chửi đổng một tiếng, sau đó liền không nhịn được mà lao vào đánh lại, cả hai nhanh chóng lăn lộn làm bụi bay mù mịt khắp nơi.

"Đừng đánh nữa, ai phụ can đi!"

Thường hoảng hốt lao vào vòng hỗn chiến, cả hai đứa giờ phút này không khác gì hai con trâu điên húc nhau, cậu cũng bị ăn vài cú không rõ của đứa nào. Thường khóc không ra nước mắt, cậu sợ lát nữa hai Sẹo ra đến thì cả đám coi như tàn đời. May thay có vài người hóng hớt đủ rồi nhảy vào tách hai đứa ra, nhưng thằng Chất vẫn vùng vẫy chửi mắng:

"Thằng chó, tay thì bốc đồ người ta cho thằng Thường, đầu với miệng lại toàn nghĩ xấu về nó. Thứ ham ăn ham uống như mày không bằng con Vằn nhà ông sáu Tươi."

"Tao không bằng con chó, còn nó không phải đàn ông..."

"Ai không phải đàn ông?"

Giữa trưa nắng nhưng những người xung quanh đều cảm thấy rợn gáy, thằng Dư nuốt nước miếng, yết hầu khô khốc đau buốt, chưa đợi ai trả lời thì người kia đã lạnh giọng nói tiếp:

"Dẫn hết về."



Nền đất không khác gì cái lò nung làm đầu gối con người ta bỏng rát. Thằng Chất, thằng Dư cắn răng quỳ ở đó, mồ hôi đổ ra như tắm trên gương mặt sưng phù.

"Tại sao đánh nhau?"

Dương Khanh ngồi dưới hiên nhà, thờ ơ nhìn hai kẻ quỳ trước mặt.

"Dạ thưa cậu..." - Cả hai cùng lúc lên tiếng - "Là nó..."

"Thằng này nói trước." - Dương Khanh chỉ vào thằng Dư.

Thằng Dư đắc ý khẽ liếc thằng Chất một cái rồi nói:

"Là thằng Chất ra tay đánh con trước, con chỉ đánh trả thôi."

"Dạ thưa cậu!"

Thằng Chất la lên muốn thanh minh nhưng Dương Khanh đã đưa tay ngăn lại, hắn hất mặt về phía thằng Dư nói:

"Để nó nói xong."

"Dạ, tụi con chỉ nhận một trái dưa hấu thôi, nhưng thằng Chất với thằng Thường không chịu. Không chịu thì cũng thôi đi, còn chửi tụi con, con nhịn không được có lời qua tiếng lại vài câu, có ngờ đâu nó không nể nang gì còn lao vào đánh người." - Nó đánh mắt sang đám gia đinh gần đó tiếp lời - "Không tin cậu có thể hỏi mấy đứa này, tụi nó làm chứng."

Dương Khanh chỉ liếc nhìn một cái, không kịp để mấy cái gật đầu như bổ củi kia vào mắt, sau đó chỉ vào thằng Chất:

"Nó nói có đúng không?"

"Dạ thưa cậu... đúng nhưng chưa đủ." - Thằng Chất ấm ức đáp - "Chuyện là trái dưa kia được một cô gái để ý thằng Thường cho, nhưng nó không thích cổ nên mới nói sau này không được nhận nữa, chẳng qua do thằng này tham ăn tục uống nên mới tức giận, nó nói... nó còn nói thằng Thường..."

Thằng Chất cúi gầm đầu không nói xong câu bởi lẽ Thường ở bên cạnh đang khẽ đá nhẹ vào người nó nhắc nhở. Dương Khanh nhíu mày nhìn chằm chằm cả hai, đoạn ngoắc tay gọi:

"Thằng Thường vào đây, để nó nói cho xong."

Thường lắc lư do dự, cậu sợ thằng Chất kể ra hết, Dương Khanh bực mình nạt lớn:

"Lẹ lên!"

Thường hết cách, đành chậm chạp bước vào, ánh mắt vẫn đau đáu nhìn về đằng sau. Mái hiên không xua được hoàn toàn cái nóng nhưng vẫn đỡ hơn đứng trơ trơ ngoài nắng, lòng dạ lo lắng của Thường không dịu đi bớt, được cái bù lại đầu óc cậu nguội đi phần nào.

Dương Khanh thấy người đã yên vị đứng bên cạnh mình liền cất giọng cho thằng Chất nói tiếp:

"Nó nói cái gì?"

"Dạ thưa cậu... nó nói..." - Thằng Chất ấm ức, giống như người bị chửi là nó chứ không phải Thường, giọng tức tưởi kể - "Nó nói thằng Thường không phải đàn ông, nó nói cái loại đi hầu ngủ chủ còn thua cả con chó nhà ông sáu Tươi!"



"Mày nói láo, tao không có nói như vậy!" - thằng Dư bên cạnh nhảy dựng lên phản bác.

"Nhưng ý mày là như vậy!" - thằng Chất tức giận trừng lại nó, cả người run rẩy như sắp lao vào đánh lần nữa.

"Im hết cho tao!"

Dương Khanh lớn tiếng chửi, đôi mày hắn nhíu chặt, đợi cho không gian hoàn toàn im lặng mới thấp giọng gọi một tiếng:

"Thường."

"Dạ, cậu gọi con." - Thường lập tức lễ phép đáp lời.

Dương Khanh nhìn người đang cúi đầu trước mặt, hàng mi cậu khẽ run rẩy, bên tai nghe hắn hỏi:

"Những gì thằng Chất nói có đúng không?"

Thường hơi ngoảnh đầu liếc về phía thằng Chất, chỉ thấy mặt nó đỏ gay, không biết là vì giận hay vì nắng, bên cạnh là thằng Dư cũng không khác là bao. Dương Khanh thấy người cứ chần chừ mãi không chịu trả lời, hắn liền nói thêm:

"Tội đánh nhau không thể tha, theo quy cũ mỗi đứa năm gậy. Thằng nào nói dối thì thêm năm gậy nữa. Mày nói đi nó có chửi mày như lời thằng Chất nói không?"

"Thưa cậu!"

Thằng Dư nghe hình phạt liền hoảng hốt muốn cãi nữa, Dương Khanh bực mình ra lệnh:

"Bịt miệng nó lại! Ồn chết đi được!"

Đám gia đinh nhanh chóng làm theo lời hắn, lấy mấy miếng vải bẩn nhét đầy miệng thằng Dư khiến nó chỉ có thể yếu ớt ú ớ mấy tiếng.

"Cứ nói đi, đừng sợ, cậu tư xử công tâm cho."

Dương Khanh nói không lớn, giống như chỉ để mình cậu nghe thấy. Thường lúc này mới chịu ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt kiêu ngạo của kẻ bề trên, trái tim bất giác đập nhanh hơn. Thường nhìn đến thằng Chất đang quỳ rạp trên đất, cuối cùng gật đầu đáp:

"Dạ thưa cậu, đúng như lời thằng Chất nói ạ."

"Hiểu rồi."

Dương Khanh dường như vừa cười một cái nhưng cũng dường như không, hắn chắp tay sau lưng nói:

"Theo gia quy mà phạt. Thằng Chất năm cây, thằng Dư mười cây, trừ ba ngày công. Giải tán, thằng Thường qua tao biểu."

Cả hai đứa bị kéo đi, thằng Dư trong họng vẫn còn tọng nùi giẻ, "ưm ưm" rên rỉ yếu ớt phản kháng.
Chương trước Chương tiếp