Cô Vợ Bảo Bối Của Lão Đại Si Tình
Chương 8: Em muốn trả thù
Ngày hôm sau
Thanh Yên thức dậy nhìn thấy mình nằm trong vòng tay anh thì tủm tỉm cười. Cảm giác có một soái ca nằm bên cạnh đứng là sung sướng không từ nào có thể diễn tả được... hihihi. Nghĩ đến đây cô bụm miệng cười khúc khích, chợt cánh tay đặt trên eo cô động đậy xiết chặt cô vào lòng.
-" Mới sáng sớm em lại tìm được trò gì vui rồi sao... hửm?". Dương Thành mang giọng ngái ngủ hỏi cô.
-" Èm... đâu có đâu, em chỉ cười vui vậy thôi chứ chẳng có chuyện gì cả
Cô cứng người hắng giọng trả lời anh\, giọng anh bây giờ quả thật rất quyến rũ\, nhan sắc thì đỉnh cao hzzz đẹp hơn cái tên Lương Bằng chết tiệt đó bội phần... ọe nhắc đến hắn Thanh Yên lại chẳng thể nào thấm nổi\, đứng là đời cô dẫm phải *ấy* mà.
-" Hôm nay em muốn đi đâu chơi không ngày mai chúng ta về Đế đô?'
-" Sáng sớm em muốn ngủ nướng, chiều mát mẻ chút rồi đi nếu không em sẽ bị cháy nắng mất"
Thanh Yên nũng nịu rúc vào lòng anh chồng đang tủm tỉm cười, giờ mới biết cô có thói xấu này, nhưng nhìn chỗ nào cũng thấy dễ thương. Thuận đà Dương Thành kéo cô xích lại gần mình hơn mà thỏa thích hít hà mùi hương của cô. Bị chọc nhột cô co mình cười khúc khích. Nom hai người họ đang rất hạnh phúc cứ cái đà này sẽ bỏ luôn bữa sáng mất.
Khoảng 4h chiều hai người nắm tay nhau ra biển đi dạo, rảo bước một hồi họ dừng lại trước một xóm chài nhỏ. Khung cảnh trước mắt thật dân dã, bình dị, ngoài hiên nhà người dân phơi đầy những cá, phía xa là những con thuyền của dân chài neo đậu lại trên thềm cát vàng. Thanh Yên cảm thấy tò mò cô tiến đến gần hơn với ngôi làng, có vẻ tài sản của họ chẳng có gì ngoài những con cá đang phơi ngoài nắng, trong sân vắt đầy những lưới đánh cá. Mải mê ngắm nhìn mà cô quên mất phải chào hỏi cụ bà ngồi đằng trước.
-" Này cô gái trẻ, cô tìm ai hình như cô không phải người vùng này đúng không?"
-" A... cháu chào bà ạ, cháu là khách du thấy khung cảnh ở đây bình dị nên chỉ thích thú ngắm nhìn thôi ạ. Cháu xin tự giới thiệu cháu tên là Thẩm Thanh Yên bà cứ gọi cháu là Thanh Yên ạ. Mà bà ơi bà đang làm gì vậy ạ?"
-" À tôi đang vá lại lưới đánh cá ấy mà. Ui cha cô quả thật rất xinh đẹp đó nha, không ngờ vùng này hoang sơ thế cũng có người để ý đến hahaha"
Bà lão nói chuyện với cô rất vui vẻ, ai ở đây cũng vậy họ sống chân chất giản dị, quanh năm ngày tháng sống nhờ vào cá tôm ngoài khơi xa. Cụ bà tiếp đón Thanh Yên rất nồng hậu không có chút gì là xa lạ hay kiêng dè điều này khiến cô rất vui, bây giờ cô cảm giác bà cụ ấy rất giông một người bà đón cháu gái ruột đi xa trở về.
-" Em đang làm gì vậy?". Dương Thành hỏi cô rồi cúi người chào bà lão phía trước, chỉ vừa mới thả cô có chút mà Thanh Yên đã có thể làm quen với người dân ở đây lại còn chuyện trờ rất vui vẻ nữa chứ.
-" Cái cậu này là bạn của cô sao, hình như có hơi quen tôi có gặp ở đâu thì phải. À À tôi nhận ra cậu rồi, cậu là cái ông chủ lớn có ngôi nhà to to phía xa kia đúng không, dạo này không thấy cậu ghé nhỉ? Thanh Yên cô có cậu bạn rất giàu có đó nha hahah..."
- " Anh ấy quả thực rất rất giàu đó bà. Mà anh ấy không phải bạn cháu đâu là chồng cháu đó... hihihi"
Thanh Yên nghe bà lão nói vậy thì ghé sát tai bà thầm thì. Chẳng hiểu hai con người phía trước nói gì mà sau khi cô ngồi thẳng dậy thì họ cười nom rất vui. Lần đầu tiên Dương Thành thấy cô vui vẻ như vậy trông rất tự nhiên. Hóa ra người con gái trước giờ luôn tỏ ra lạnh lùng lạ có vẻ mặt như vậy, có lẽ cô thay đổi thật rồi. Nhìn cô mỉm cười anh cũng không đứng ở đấy thêm mặc cho cô nói chuyên với bà lão, dạo bước trên bái biển ánh mắt người đàn ông trở nên xa xăm hơn., trong lòng suy ngẫm đôi điều nhưng cũng nhanh chóng thoát khỏi nó rồi quay trở lại với cô.
************
Chiều hôm nay hai người thật sự rất vui, trở về nhà anh vào bếp nấu cơm còn cô thì lon ton lên phòng tắm rửa . Bàn ăn đặt toàn những món ngon do chính tay anh nấu, Thanh Yên kéo ghế ngồi xuống bàn thưởng thức, quả thật từ khi quay trở lại cô đã ăn đồ anh nấu hai lần thực sự rất ngon. Ăn xong Dương Thành cũng không để cô đụng vào chén bán, nhìn anh đeo tạp đề đứng trong bếp toát lên một nét gì đo thật sự cuốn hút cô.
-" Em còn việc gì sao ?"
-" Không... em chỉ đang ngắm chồng em rửa bát thôi'
Thanh Yên vô tư trả lời nhưng cũng có chút trêu chọc anh, Dương Thành không biết trả lời thế nào chỉ nhướn mày nhún vai quay vào bên trong tiếp tục công việc Còn Thẩm Thanh Yên đạt được mục đích thì cười hớn hở tiếp tục ngắm nhìn người đàn ông trước mặt.
Sau một hồi hai người lên phòng Dương Thành lấy đồ đi tắm còn cô thì lựa đại trên giá một cuốn sách tài chính kinh doanh rồi leo lên giường ngồi đọc. Một lúc sau, anh bước ra từ phòng tắm sây khô tóc định leo lên giường thì điện thoại cô có thông báo.
-" Anh xem hộ em với, em ngại xuống giường quá"
Dương Thành cũng giúp cô xem điện thoại, chẳng hiểu bên trong có thứ gì khiến mặt anh tối sầm lại gân xanh trên mặt cũng nổi lên trông rất đáng sợ.
-" Ai vậy anh... Thành à, anh sao vậy điện thoại em có gì sao?"
Thanh yên hỏi mãi nhưng chẳng thấy anh đáp lại lời mình, cô biết đã có chuyện gì đó xảy ra lên anh mới vậy. Bước nhanh về phía anh cô chợt nhận ra đó là tin nhắn của Lương Bằng cô thầm nuốt nước bọt ngước nhìn anh. Lúc này Dương Thành đã rất tức giận, không nói gì nhiều anh bước ra bên ngoài.
-" Anh khoan đi đã, em muốn giải thích"
-" tôi muốn ở riêng nếu không tôi có thể làm em bị thương đấy"
-" Có nổi giận cũng phải nghe em nói xong r hãy nổi giận, em không sợ một vài vết thương ấy đâu"
Thanh Yên bước đến chắn trước mặt anh cương quyết nói, cô không muốn anh rời đi vì nếu như vậy công sức mấy ngày qua của cô sẽ đổ sông đổ biển, hai người rồi sẽ lại trở về như ngày xưa. Cô không muốn điều đó xảy ra và chắc chắn cũng sẽ không cho phép điều đó xảy ra.
-" Em còn muốn giải thích gì nữa, tôi nghĩ bản thân mình đang bị dắt mũi đó... tránh ra trước khi tôi không thể kiểm soát và làm hại đến em"
-" Nếu anh không muốn nghe em nói thì được, anh cứ đi nhưng em còn một tay chưa cắt đâu. Anh có muốn buộc tội cũng phải cho em cơ hội giải thích chứ, đến tội phạm còn được ân xá cho thuê luật sư mà"
-" Em lại dùng mạng mình để uy hiếp tôi sao, em biết tôi sẽ không để điều đó xảy ra nên dùng nó để uy hiếp tôi sao?"
Giọng nói của anh mang đầy sự tức giận, nhưng không nỡ làm hại cô.
-" Cho em cơ hội giải thích em sẽ không tự làm hại mình"
-" Được được em hay lắm Thẩm Thanh Yên... em muốn giải thích đúng không em nói đi"
-" Em không lừa dối anh, những lời em đã nói với anh không có nửa chữ là giả. Em giữ liên lạc và mối quan hệ với Lương Bằng vì có mục đích riêng của em, em muốn trả thù hắn"
-" Làm sao tôi tin em được. Thẩm Thanh Yên tôi đã nói là đừng diễn với tôi rồi mà, là em đang thương hại tôi sao... hả? Có lí do gì mà khiến em phải trả thù người mà em yêu kia chứ, em muốn thoát khỏi tôi để đến với hắn cơ mà"
-" Nếu em nói hắn lừa dối em thì sao, em nói hắn muốn làm hại anh thì anh có tin không? Hắn ngoại tình với đồng nghiệp của em, dùng em làm con cờ để loại bỏ anh. Nhiêu đó đã đủ lí do để em trả thù tên cặn bã đó chưa"
-" Dương Thành anh nói sẽ tin em mà sao giờ anh lại cư xử như vậy ". Thanh Yên bất lực nhìn người đàn ông trước mặt bật khóc, cô khóc càng ngày càng lớn khiến anh chẳng thể nổi nóng với cô. Nhìn cô khóc thật sự anh rất đau.
-" Vậy tại sao em không nói với tôi, chỉ cần em nói tôi sẽ khiến hắn không thể tồn tại nữa cơ mà"
-" Không được... em không muốn hắn chết dễ dàng như thế, em muốn hắn chịu nhiều hơn là cái chết. Dương Thành em đã nói rồi em không lừa anh nếu có nửa dối trá em nguyện chết dưới họng súng của anh êm thề đó"
-" Được rồi em không được nói bậy, mà làm gì tôi có dũng khí giết em cơ chứ. Tôi không muốn nhắc đến hắn, chỉ mong em không lừa dối tôi nữa thôi. Được rồi mau đứng dậy"
Dương Thành đỡ cô đứng dậy, anh chấp nhận tin cô thêm lần này, có lẽ anh là người đàn ông lụy tình nhất trên đời này rồi. Để cô ngồi xuống giường anh định đi ra ban công thì bị cô gọi lại bắt nằm xuống giường ấy thế mà anh cũng chấp nhận làm theo.
-" Trả điện thoại cho em em muốn gửi tin nhắn, không thể để hắn thấy bất thường được."
Cô nói rồi dứt khoát cầm lấy trả lời tin nhắn của tra nam trước mặt người chồng vừa mới nổi giận của mình. Xong xuôi cô nằm xuống rúc vào lòng anh như chưa hề có chuyện gì
-" Em muốn trả thù chỉ vậy thôi, tin em lần này nhé. Em không giấu anh bất cứ chuyện gì chỉ là đang sắp xếp thời cơ mà thôi Thành à"
Dương Thành xoa đầu cô vỗ về người con gái trong lòng. Dương Thành vẫn chẳng thể ngủ được, anh cứ xoay vần với mớ suy nghĩ trong đầu, điều đó thật sự rất khó chịu.
Thanh Yên thức dậy nhìn thấy mình nằm trong vòng tay anh thì tủm tỉm cười. Cảm giác có một soái ca nằm bên cạnh đứng là sung sướng không từ nào có thể diễn tả được... hihihi. Nghĩ đến đây cô bụm miệng cười khúc khích, chợt cánh tay đặt trên eo cô động đậy xiết chặt cô vào lòng.
-" Mới sáng sớm em lại tìm được trò gì vui rồi sao... hửm?". Dương Thành mang giọng ngái ngủ hỏi cô.
-" Èm... đâu có đâu, em chỉ cười vui vậy thôi chứ chẳng có chuyện gì cả
Cô cứng người hắng giọng trả lời anh\, giọng anh bây giờ quả thật rất quyến rũ\, nhan sắc thì đỉnh cao hzzz đẹp hơn cái tên Lương Bằng chết tiệt đó bội phần... ọe nhắc đến hắn Thanh Yên lại chẳng thể nào thấm nổi\, đứng là đời cô dẫm phải *ấy* mà.
-" Hôm nay em muốn đi đâu chơi không ngày mai chúng ta về Đế đô?'
-" Sáng sớm em muốn ngủ nướng, chiều mát mẻ chút rồi đi nếu không em sẽ bị cháy nắng mất"
Thanh Yên nũng nịu rúc vào lòng anh chồng đang tủm tỉm cười, giờ mới biết cô có thói xấu này, nhưng nhìn chỗ nào cũng thấy dễ thương. Thuận đà Dương Thành kéo cô xích lại gần mình hơn mà thỏa thích hít hà mùi hương của cô. Bị chọc nhột cô co mình cười khúc khích. Nom hai người họ đang rất hạnh phúc cứ cái đà này sẽ bỏ luôn bữa sáng mất.
Khoảng 4h chiều hai người nắm tay nhau ra biển đi dạo, rảo bước một hồi họ dừng lại trước một xóm chài nhỏ. Khung cảnh trước mắt thật dân dã, bình dị, ngoài hiên nhà người dân phơi đầy những cá, phía xa là những con thuyền của dân chài neo đậu lại trên thềm cát vàng. Thanh Yên cảm thấy tò mò cô tiến đến gần hơn với ngôi làng, có vẻ tài sản của họ chẳng có gì ngoài những con cá đang phơi ngoài nắng, trong sân vắt đầy những lưới đánh cá. Mải mê ngắm nhìn mà cô quên mất phải chào hỏi cụ bà ngồi đằng trước.
-" Này cô gái trẻ, cô tìm ai hình như cô không phải người vùng này đúng không?"
-" A... cháu chào bà ạ, cháu là khách du thấy khung cảnh ở đây bình dị nên chỉ thích thú ngắm nhìn thôi ạ. Cháu xin tự giới thiệu cháu tên là Thẩm Thanh Yên bà cứ gọi cháu là Thanh Yên ạ. Mà bà ơi bà đang làm gì vậy ạ?"
-" À tôi đang vá lại lưới đánh cá ấy mà. Ui cha cô quả thật rất xinh đẹp đó nha, không ngờ vùng này hoang sơ thế cũng có người để ý đến hahaha"
Bà lão nói chuyện với cô rất vui vẻ, ai ở đây cũng vậy họ sống chân chất giản dị, quanh năm ngày tháng sống nhờ vào cá tôm ngoài khơi xa. Cụ bà tiếp đón Thanh Yên rất nồng hậu không có chút gì là xa lạ hay kiêng dè điều này khiến cô rất vui, bây giờ cô cảm giác bà cụ ấy rất giông một người bà đón cháu gái ruột đi xa trở về.
-" Em đang làm gì vậy?". Dương Thành hỏi cô rồi cúi người chào bà lão phía trước, chỉ vừa mới thả cô có chút mà Thanh Yên đã có thể làm quen với người dân ở đây lại còn chuyện trờ rất vui vẻ nữa chứ.
-" Cái cậu này là bạn của cô sao, hình như có hơi quen tôi có gặp ở đâu thì phải. À À tôi nhận ra cậu rồi, cậu là cái ông chủ lớn có ngôi nhà to to phía xa kia đúng không, dạo này không thấy cậu ghé nhỉ? Thanh Yên cô có cậu bạn rất giàu có đó nha hahah..."
- " Anh ấy quả thực rất rất giàu đó bà. Mà anh ấy không phải bạn cháu đâu là chồng cháu đó... hihihi"
Thanh Yên nghe bà lão nói vậy thì ghé sát tai bà thầm thì. Chẳng hiểu hai con người phía trước nói gì mà sau khi cô ngồi thẳng dậy thì họ cười nom rất vui. Lần đầu tiên Dương Thành thấy cô vui vẻ như vậy trông rất tự nhiên. Hóa ra người con gái trước giờ luôn tỏ ra lạnh lùng lạ có vẻ mặt như vậy, có lẽ cô thay đổi thật rồi. Nhìn cô mỉm cười anh cũng không đứng ở đấy thêm mặc cho cô nói chuyên với bà lão, dạo bước trên bái biển ánh mắt người đàn ông trở nên xa xăm hơn., trong lòng suy ngẫm đôi điều nhưng cũng nhanh chóng thoát khỏi nó rồi quay trở lại với cô.
************
Chiều hôm nay hai người thật sự rất vui, trở về nhà anh vào bếp nấu cơm còn cô thì lon ton lên phòng tắm rửa . Bàn ăn đặt toàn những món ngon do chính tay anh nấu, Thanh Yên kéo ghế ngồi xuống bàn thưởng thức, quả thật từ khi quay trở lại cô đã ăn đồ anh nấu hai lần thực sự rất ngon. Ăn xong Dương Thành cũng không để cô đụng vào chén bán, nhìn anh đeo tạp đề đứng trong bếp toát lên một nét gì đo thật sự cuốn hút cô.
-" Em còn việc gì sao ?"
-" Không... em chỉ đang ngắm chồng em rửa bát thôi'
Thanh Yên vô tư trả lời nhưng cũng có chút trêu chọc anh, Dương Thành không biết trả lời thế nào chỉ nhướn mày nhún vai quay vào bên trong tiếp tục công việc Còn Thẩm Thanh Yên đạt được mục đích thì cười hớn hở tiếp tục ngắm nhìn người đàn ông trước mặt.
Sau một hồi hai người lên phòng Dương Thành lấy đồ đi tắm còn cô thì lựa đại trên giá một cuốn sách tài chính kinh doanh rồi leo lên giường ngồi đọc. Một lúc sau, anh bước ra từ phòng tắm sây khô tóc định leo lên giường thì điện thoại cô có thông báo.
-" Anh xem hộ em với, em ngại xuống giường quá"
Dương Thành cũng giúp cô xem điện thoại, chẳng hiểu bên trong có thứ gì khiến mặt anh tối sầm lại gân xanh trên mặt cũng nổi lên trông rất đáng sợ.
-" Ai vậy anh... Thành à, anh sao vậy điện thoại em có gì sao?"
Thanh yên hỏi mãi nhưng chẳng thấy anh đáp lại lời mình, cô biết đã có chuyện gì đó xảy ra lên anh mới vậy. Bước nhanh về phía anh cô chợt nhận ra đó là tin nhắn của Lương Bằng cô thầm nuốt nước bọt ngước nhìn anh. Lúc này Dương Thành đã rất tức giận, không nói gì nhiều anh bước ra bên ngoài.
-" Anh khoan đi đã, em muốn giải thích"
-" tôi muốn ở riêng nếu không tôi có thể làm em bị thương đấy"
-" Có nổi giận cũng phải nghe em nói xong r hãy nổi giận, em không sợ một vài vết thương ấy đâu"
Thanh Yên bước đến chắn trước mặt anh cương quyết nói, cô không muốn anh rời đi vì nếu như vậy công sức mấy ngày qua của cô sẽ đổ sông đổ biển, hai người rồi sẽ lại trở về như ngày xưa. Cô không muốn điều đó xảy ra và chắc chắn cũng sẽ không cho phép điều đó xảy ra.
-" Em còn muốn giải thích gì nữa, tôi nghĩ bản thân mình đang bị dắt mũi đó... tránh ra trước khi tôi không thể kiểm soát và làm hại đến em"
-" Nếu anh không muốn nghe em nói thì được, anh cứ đi nhưng em còn một tay chưa cắt đâu. Anh có muốn buộc tội cũng phải cho em cơ hội giải thích chứ, đến tội phạm còn được ân xá cho thuê luật sư mà"
-" Em lại dùng mạng mình để uy hiếp tôi sao, em biết tôi sẽ không để điều đó xảy ra nên dùng nó để uy hiếp tôi sao?"
Giọng nói của anh mang đầy sự tức giận, nhưng không nỡ làm hại cô.
-" Cho em cơ hội giải thích em sẽ không tự làm hại mình"
-" Được được em hay lắm Thẩm Thanh Yên... em muốn giải thích đúng không em nói đi"
-" Em không lừa dối anh, những lời em đã nói với anh không có nửa chữ là giả. Em giữ liên lạc và mối quan hệ với Lương Bằng vì có mục đích riêng của em, em muốn trả thù hắn"
-" Làm sao tôi tin em được. Thẩm Thanh Yên tôi đã nói là đừng diễn với tôi rồi mà, là em đang thương hại tôi sao... hả? Có lí do gì mà khiến em phải trả thù người mà em yêu kia chứ, em muốn thoát khỏi tôi để đến với hắn cơ mà"
-" Nếu em nói hắn lừa dối em thì sao, em nói hắn muốn làm hại anh thì anh có tin không? Hắn ngoại tình với đồng nghiệp của em, dùng em làm con cờ để loại bỏ anh. Nhiêu đó đã đủ lí do để em trả thù tên cặn bã đó chưa"
-" Dương Thành anh nói sẽ tin em mà sao giờ anh lại cư xử như vậy ". Thanh Yên bất lực nhìn người đàn ông trước mặt bật khóc, cô khóc càng ngày càng lớn khiến anh chẳng thể nổi nóng với cô. Nhìn cô khóc thật sự anh rất đau.
-" Vậy tại sao em không nói với tôi, chỉ cần em nói tôi sẽ khiến hắn không thể tồn tại nữa cơ mà"
-" Không được... em không muốn hắn chết dễ dàng như thế, em muốn hắn chịu nhiều hơn là cái chết. Dương Thành em đã nói rồi em không lừa anh nếu có nửa dối trá em nguyện chết dưới họng súng của anh êm thề đó"
-" Được rồi em không được nói bậy, mà làm gì tôi có dũng khí giết em cơ chứ. Tôi không muốn nhắc đến hắn, chỉ mong em không lừa dối tôi nữa thôi. Được rồi mau đứng dậy"
Dương Thành đỡ cô đứng dậy, anh chấp nhận tin cô thêm lần này, có lẽ anh là người đàn ông lụy tình nhất trên đời này rồi. Để cô ngồi xuống giường anh định đi ra ban công thì bị cô gọi lại bắt nằm xuống giường ấy thế mà anh cũng chấp nhận làm theo.
-" Trả điện thoại cho em em muốn gửi tin nhắn, không thể để hắn thấy bất thường được."
Cô nói rồi dứt khoát cầm lấy trả lời tin nhắn của tra nam trước mặt người chồng vừa mới nổi giận của mình. Xong xuôi cô nằm xuống rúc vào lòng anh như chưa hề có chuyện gì
-" Em muốn trả thù chỉ vậy thôi, tin em lần này nhé. Em không giấu anh bất cứ chuyện gì chỉ là đang sắp xếp thời cơ mà thôi Thành à"
Dương Thành xoa đầu cô vỗ về người con gái trong lòng. Dương Thành vẫn chẳng thể ngủ được, anh cứ xoay vần với mớ suy nghĩ trong đầu, điều đó thật sự rất khó chịu.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương