Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế
Chương 45
Tất cả mọi người trừng to mắt nhìn chiếc trực thăng cách đó không xa, kinh ngạc tới mức không biết dùng ngôn ngữ gì để hình dung.
Nửa ngày sau, fan trong kênh trực tuyến mới điên cuồng phát biểu.
[Ngầu ngầu ngầu mẹ tôi ơi ai không phục cũng phải phục Lê Nhất Ninh, như vây mà cũng có thể để người nhà tìm được mình]]
[Ôi đệt ôi đệt, Lê Nhất Ninh đã nói cho tôi biết một hiện thực rất tàn khốc, phải cố gắng kiếm tiền mới có thể không kiêng nể gì như vậy, mọi người vừa nói cô ấy đang nằm mơ, cô ấy lập tức đưa giấc mộng thật trăm phần trăm xuất hiện trước mặt mọi người!]
[Aaaaaame ơi tôi quá thích cách thức vả mặt của Lê Nhất Ninh rồi, trong nhà này có mỏ đúng không]
[Woa woa woa, trông sắc mặt của Hề Tử Đồng khó coi quá đi ha ha ha ha ha.]
[Không biết vì sao ấn tượng Hề Tử Đồng cho tôi luôn không tốt lắm, tuy cô ấy không nổi nóng nhưng luôn cảm thấy trong lời cô ấy nói có kim, bây giờ nhìn thấy máy bay có phải hối hận chết rồi không!]
[Nếu tôi là Lê Nhất Ninh, tôi sẽ không cho bọn họ lên máy bay.]
Không cho lên máy bay là không thể nào.
Lê Nhất Ninh không chỉ cho họ lên máy bay mà còn cho họ lên trước nữa.
Cô đi sau cùng. Cuối cùng, thuận đường còn đón cả Đồng Nhiễm và Giang Nguyên cùng Phương Văn Lăm và người khách trọ kia lên, tất cả mọi người cùng trở về.
Sau khi về tới quán trọ, Lê Nhất Ninh vui vẻ không thôi.
“A a a a chú Hứa sao chú tới nhanh như vậyỊ”
Chú Hứa chớp mắt với Lê Nhất Ninh: “Nhận sự nhờ vả của người ta tới đưa thuốc.”
“Cái gì?” Chú Hứa lấy ra, là một hộp thuốc bôi da.
Cô sững người, chớp mắt nhìn chữ cái tiếng Anh ở bên trên chẳng nhận ra được mấy chữ kia: “Thuốc trị bỏng?”
“Đúng vậy, tay cô không phải bị thương sao?”
Nghe xong, lúc này fan trong kênh trực tuyến mới phát hiện ra.
[Lê Nhất Ninh bị thương chỗ nào vậy.]
[Là tay đấy, buổi trưa lúc làm thịt kho tàu hình như thấy có dầu văng lên cổ tay cô ấy rồi.]
[Thật đau lòng, bị dầu văng trúng thật sự rất đau, trước kia lúc tôi học nấu ăn cũng thường xuyên bị, hơn nữa còn dễ bị phồng nước.]
[Chịu không được nữa, chỉ có chút chuyện nhỏ như vậy cũng đáng để gióng trống khua chiêng như vậy sao? Trên người ai mà không có chút vết sẹo chứ?]
[Lầu trên ác vừa phải thôi, nghệ sĩ nữ nhất định không giống người thường rồi, trên người bọn họ sao dám để lại sẹo, đúng là cạn lời.]
[Chỉ có tôi hâm mộ Lê Nhất Ninh thôi sao! Bị bỏng một chút sau đó người nhà vượt ngàn dặm đưa thuốc tới, cái nhà này thật cưng chiều cô ấy quá rồi đó!!]
Lê Nhất Ninh cũng bất ngờ.
Cô tìm Hoắc Thâm đòi bồi thường, sau khi người đó không đồng ý cô cũng từ bỏ suy nghĩ này rồi. Bản thân cô chính là ôm suy nghĩ...... dù sao anh cũng nhiều tiền, thôi thì lừa một vố đi.
Đương nhiên, chuyện này chỉ giới hạn với Hoắc Thâm thôi.
Nửa ngày sau, fan trong kênh trực tuyến mới điên cuồng phát biểu.
[Ngầu ngầu ngầu mẹ tôi ơi ai không phục cũng phải phục Lê Nhất Ninh, như vây mà cũng có thể để người nhà tìm được mình]]
[Ôi đệt ôi đệt, Lê Nhất Ninh đã nói cho tôi biết một hiện thực rất tàn khốc, phải cố gắng kiếm tiền mới có thể không kiêng nể gì như vậy, mọi người vừa nói cô ấy đang nằm mơ, cô ấy lập tức đưa giấc mộng thật trăm phần trăm xuất hiện trước mặt mọi người!]
[Aaaaaame ơi tôi quá thích cách thức vả mặt của Lê Nhất Ninh rồi, trong nhà này có mỏ đúng không]
[Woa woa woa, trông sắc mặt của Hề Tử Đồng khó coi quá đi ha ha ha ha ha.]
[Không biết vì sao ấn tượng Hề Tử Đồng cho tôi luôn không tốt lắm, tuy cô ấy không nổi nóng nhưng luôn cảm thấy trong lời cô ấy nói có kim, bây giờ nhìn thấy máy bay có phải hối hận chết rồi không!]
[Nếu tôi là Lê Nhất Ninh, tôi sẽ không cho bọn họ lên máy bay.]
Không cho lên máy bay là không thể nào.
Lê Nhất Ninh không chỉ cho họ lên máy bay mà còn cho họ lên trước nữa.
Cô đi sau cùng. Cuối cùng, thuận đường còn đón cả Đồng Nhiễm và Giang Nguyên cùng Phương Văn Lăm và người khách trọ kia lên, tất cả mọi người cùng trở về.
Sau khi về tới quán trọ, Lê Nhất Ninh vui vẻ không thôi.
“A a a a chú Hứa sao chú tới nhanh như vậyỊ”
Chú Hứa chớp mắt với Lê Nhất Ninh: “Nhận sự nhờ vả của người ta tới đưa thuốc.”
“Cái gì?” Chú Hứa lấy ra, là một hộp thuốc bôi da.
Cô sững người, chớp mắt nhìn chữ cái tiếng Anh ở bên trên chẳng nhận ra được mấy chữ kia: “Thuốc trị bỏng?”
“Đúng vậy, tay cô không phải bị thương sao?”
Nghe xong, lúc này fan trong kênh trực tuyến mới phát hiện ra.
[Lê Nhất Ninh bị thương chỗ nào vậy.]
[Là tay đấy, buổi trưa lúc làm thịt kho tàu hình như thấy có dầu văng lên cổ tay cô ấy rồi.]
[Thật đau lòng, bị dầu văng trúng thật sự rất đau, trước kia lúc tôi học nấu ăn cũng thường xuyên bị, hơn nữa còn dễ bị phồng nước.]
[Chịu không được nữa, chỉ có chút chuyện nhỏ như vậy cũng đáng để gióng trống khua chiêng như vậy sao? Trên người ai mà không có chút vết sẹo chứ?]
[Lầu trên ác vừa phải thôi, nghệ sĩ nữ nhất định không giống người thường rồi, trên người bọn họ sao dám để lại sẹo, đúng là cạn lời.]
[Chỉ có tôi hâm mộ Lê Nhất Ninh thôi sao! Bị bỏng một chút sau đó người nhà vượt ngàn dặm đưa thuốc tới, cái nhà này thật cưng chiều cô ấy quá rồi đó!!]
Lê Nhất Ninh cũng bất ngờ.
Cô tìm Hoắc Thâm đòi bồi thường, sau khi người đó không đồng ý cô cũng từ bỏ suy nghĩ này rồi. Bản thân cô chính là ôm suy nghĩ...... dù sao anh cũng nhiều tiền, thôi thì lừa một vố đi.
Đương nhiên, chuyện này chỉ giới hạn với Hoắc Thâm thôi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương