Con Đường Bá Chủ
Chương 25: Đa Bảo Các
Nhìn thanh niên tướng tá gian xảo đang luyên thuyên bất tuyệt, Lạc Nam đưa lên bàn tay ra hiệu hắn dừng lại.
Thiếu niên kia cũng khôn lanh biết nhìn mặt khách, lập tức ngậm mõm tỏ vẻ lắng nghe.
“Ngươi tên là gì?” Lạc Nam lúc này mở miệng.
“Tiểu nhân Trần Giang, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, chỉ với 20 Hạ Phẩm Linh Thạch…” Trần Giang tự tin vỗ vỗ lồng ngực.
Lạc Nam nhìn Trần Giang, lại bắt đầu đánh giá các nơi bên đường, hắn thấy hầu hết các tu sĩ đang bán hàng đều dùng Linh Thạch làm tiền tệ, mà Lạc Nam lúc này không xu dính túi, hơi suy nghĩ, hắn hướng Trần Giang mở miệng hỏi:
“Tại thành trì này, nơi nào chuyên thu mua xác yêu thú?”
Trần Giang giật mình, thiếu niên này nhìn không giống Lính Đánh Thuê chuyên săn yêu thú nha, bất quá đã đối phương hỏi, hắn vẫn gật đầu đáp:
“Xác yêu thú ngoài làm trang bị, vũ khí còn có thể làm thực phẩm chính của các tửu lâu, nên dễ bán vô cùng, bất quá tại Linh Vũ Thành, cửa hàng giao dịch lớn và uy tín nhất là chi nhánh của Đa Bảo Các, công tử có thể đến đó”
“Chi nhánh?” Lạc Nam tò mò, một chi nhánh của Đa Bảo Các lại là cửa tiệm lớn nhất thành trì triệu nhân khẩu, quả thật không đơn giản.
“Công tử không biết Đa Bảo Cát?” Trần Giang một mặt quái dị hỏi.
“Hỏi thì trả lời, thắc mắc nhiều làm gì?” Lạc Nam hơi không hài lòng chau mày.
“Vâng vâng, Đa Bảo Cát là thế lực thương gia lớn nhất Băng Thiên Đại Lục, bọn hắn không tham gia tranh đấu hay gây thù hằn trong thiên hạ, trái lại an ổn làm thương nhân, uy tín cao vô cùng, sản nghiệp hầu như trãi rộng khắp thiên hạ, bất cứ thành trì lớn nào đều có chi nhánh của Đa Bảo Cát”
“Đối với Đa Bảo Cát thì chúng sinh đều bình đẳng, chỉ xem ngươi có đủ tiền và vật phẩm cần bán, không xem thân phận ngươi là ai”
“Đương nhiên thực lực bọn hắn mạnh mẽ vô cùng, quan hệ lại rộng rãi khắp thiên hạ, dù là Cửu Cấp thế lực cũng không dám tùy tiện đắc tội bọn hắn”
Lạc Nam càng nghe càng thích thú, lầu bầu thầm nói: “Hết Thánh Linh Học Phủ lại đến Đa Bảo Cát, toàn là thế lực khủng bố”
Với thân phận phế vật tại Lạc gia trước đây, đương nhiên những thông tin này không được Lạc Nam biết đến.
Hắn tò mò hỏi tiếp: “Ngoài Thánh Linh Học Phủ hay Đa Bảo Các, còn thế lực nào mạnh mẽ nhưng không xen vào tranh đấu nữa không?”
Trần Giang lập tức ứng thanh, một mặt ngưỡng mộ nói: “Còn Thiên Cơ Điện, họ là thế lực bí ẩn nhất, không xuất hiện công khai trên đại lục, tiểu nhân không biết tình huống cụ thể, bất quá chỉ biết mỗi người xuất thân Thiên Cơ Điện đều thần cơ diệu toán, có thể nhìn thấu quá khứ vị lai.”
“So với trên thông thiên văn, dưới tường địa lý như ngươi còn lợi hại hơn?” Lạc Nam giả vờ kinh ngạc thốt lên.
Trần Giang mặt mo đỏ ửng, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống, lúng túng cười hề hề đáp: “Tiểu nhân sao có thể so với bọn họ, công tử chê cười”
“Được rồi, mang ta đến Đa Bảo Các đi” Lạc Nam cũng không tiếp tục trêu hắn, nghiêm túc nói.
…
Đánh giá cơ ngơi xuất hiện trước mặt, Lạc Nam chỉ có thể thốt lên hai từ: “Xa Xỉ”
Chỉ thấy một tòa đại điện năm tầng cao thẳng vượt mây nằm ngang nhiên trước đường cái, chất liệu toàn bộ được xây từ Kim Thạch, là một loại vật liệu so với Hoàng Kim còn trân quý hơn, mà diện tích của Đa Bảo Các so với toàn thể sân vận động đời trước lớn hơn rất nhiều, trong ngoài vô số tu sĩ ra vào tấp nập, không khí náo nhiệt vô cùng, chỉ là dù số lượng tu sĩ khổng lồ như thế nhưng tất cả đều tuân thủ quy cũ, không thấy ai dám gây sự.
“Quả nhiên là tồn tại cự phách” Lạc Nam cảm thán nói, hắn chứng kiến có vài tu sĩ dường như cừu nhân nhìn nhau chằm chằm, thậm chí hận không thể xé nát đối phương, nhưng vì quy cửu Đa Bảo Các mà chỉ có thể câm hận nhìn nhau, hoàn toàn không có dấu hiệu động thủ.
“Công tử, chúng ta tiến vào” Trần Giang hào hứng nói, hắn rất thích tiến vào Đa Bảo Các, mặc dù không đủ khả năng mua sắm nhưng ngắm nhìn vô số bảo bối cũng không tệ.
“Được” Lạc Nam gật đầu, cùng Trần Giang bước đến đại môn ra vào.
Hai bên đại môn, hai thiếu nữ chân dài xinh tươi như hoa mặc váy đỏ lập tức khom người, cung kính tươi cười nói:
“Hoan nghênh quý khách”
Hoàn toàn lịch sự, trang nhã, tự nhiên, không có một tia đánh giá hay xem thường dù Trần Giang chỉ là một Luyện Khí kỳ, mà hai nàng lại là Trúc Cơ sơ kỳ cấp bậc.
Lạc Nam âm thầm gật đầu, chỉ riêng thái độ chào đón khách đã khiến hảo cảm hắn đối với Đa Bảo Các tăng lên một bậc.
Bước vào đại môn, đập vào mắt Lạc Nam là một đại sảnh rộng rãi khoảng hai lần sân bóng đá, vô số lồng kính trưng bài vật phẩm theo từng khu vực riêng biệt, có đan dược, có công pháp, có vũ khí,…Mỗi khu vực lại có một tên đại hán tu vi Trúc Cơ Kỳ Viên Mãn bảo vệ, ở giữa đại sảnh còn có một cầu thang lớn được khảm nạm ngọc thạch quý hiếm dẫn đến lầu hai.
“Linh khí nơi này thật nồng nặc” Lạc Nam cảm nhận độ xa hoa tại đây, mở miệng khen ngợi.
“Đa Bảo Cát ở mỗi nơi đều được xây dựng trên linh mạch, linh khí dồi giàu cũng là một trong các yếu tố thu hút khách của họ” Trần Giang cũng đồng cảm nói.
“Hai vị thiếu gia, không biết có cần giúp đỡ?” Một giọng điệu nhu hòa vang lên, chỉ thấy một mỹ phụ tuổi chừng 30, gương mặt tràn ngập quyến rũ mặc sườn xám màu tím để lộ đôi chân trắng nõn thon dài đang ung dung tiến đến, khóe môi đỏ thẩm tươi cười niềm nở, mày liễu lã lướt, mắt như ngọc thạch, bộ ngực to tròn run run theo từng nhịp bước.
Ực
Trần Giang nuốt một ngụm nước miếng, hai mắt nổi lên trái tim nhìn chằm chằm mỹ phụ.
Lạc Nam cũng thầm cảm thán đối phương mê người, bất quá so ra còn kém nữ nhân của hắn vài bậc, cái nàng vượt trội hơn là sự thành thục của người từng trãi, điều này vài năm nữa nữ nhân của hắn cũng có, thậm chí sẽ vượt qua nàng rất nhiều.
Lạc Nam ung dung bình thản mở miệng: “Không biết nàng là?”
“Thiếp thân tên gọi Thành Bích, là chấp sự của Đa Bảo Cát, không biết hai vị công tử có cần mua sắm gì không?”
Mỹ phụ thấy Lạc Nam bình thản nhìn mình, nàng cũng nhìn lại con mắt bạc trắng của hắn, chợt mắt đẹp hơi co lại, đường đường một Nguyên Anh Kỳ như nàng lại có cảm giác bị con mắt này xem thấu, điều này khiến nàng âm thầm xem trọng thiếu niên này hơn một bậc.
“Thì ra là Thành Bích chấp sự, tại hạ muốn bán chút đồ, không biết thủ tục như thế nào?” Lạc Nam từ tốn nói.
“Vậy mời công tử đến khu giao dịch, không biết công tử muốn bán thứ gì?” Thành Bích một bên dẫn đường hai người Lạc Nam, một bên hỏi thăm.
“Một số yêu thú thân thể mà thôi” Lạc Nam vẫn ung dung không vội.
Thành Bích trong mắt một tia thất vọng thoáng qua, rất nhanh lại vui vẻ trở lại như chưa từng xuất hiện, trong lòng thầm nghĩ thi thể yêu thú mặc dù không tệ, bất quá nhìn thiếu niên này trẻ tuổi như vậy, cũng không thể săn giết yêu thú cấp cao, số lượng chắc cũng không nhiều, thật uổng công mình đi một chuyến.
Với thân phận của nàng bình thường sẽ không đứng ra tiếp đón tân khách, đây là việc của thị nữ, bất quá vì chú ý con mắt tà dị của Lạc Nam cộng thêm không thể nhìn thấu khí tức của hắn mới khiến nàng tò mò tiếp cận.
Lạc Nam theo nàng dừng chân ở một căn phòng giao dịch lớn, bên trong còn có hai lão già đang tỷ mỉ say mê quan sát các loại vật phẩm, hiển nhiên là đang định giá.
“Được rồi, không biết công tử định bán thi thể loại yêu thú nào?” Thành Bích hé môi đỏ mọng nói tiếp:
“Thông thường, thi thể Nhất giai yêu thú có giá 50 hạ phẩm linh thạch, Nhi giai có giá 100 hạ phẩm linh thạch, tam giai yêu thú do đã hình thành yêu đan nên giá cao hơn nhiều 500 hạ phẩm linh thạch”
Nói đến đây Thành Bích dừng lại, vì yêu thú Tứ giai trở lên thực lực đã không kém gì nàng, nàng không tin thiếu niên trước mặt có thể giết yêu thú tứ giai.
Lạc Nam nhìn sang Trần Giang, về giá cả đồ vật này hắn thật không rành.
Trần Giang hiểu ý gật đầu, giá này rẻ hơn so với thị trường một chút, bất quá vì chất lượng phục vụ Đa Bảo Các quá tốt nên có thể chấp nhận.
“Được rồi, ta đồng ý giá cả này, các vị xem xét thanh toán đi” Lạc Nam hướng Thành Bích gật gật đầu, Nhẫn Hắc Lâu hơi lóe lên.
Trước ánh mắt trợn tròn của Thành Bích và Trần Giang, từng cỗ từng cỗ thi thể yêu thú khác nhau lần lượt xuất hiện, đủ mọi chủng loại từ nhất giai đến tam giai, đến khi số lượng thi thể chất thành một ngọn núi nhỏ trong căn phòng, thậm chí hai lão già đang giám định vật phẩm cũng bị chú ý.
“Keng, nhận được 10 điểm danh vọng, 10 điểm danh vọng, 10 điểm danh vọng” Hệ thống nhắc nhở, hiển nhiên Lạc Nam khiến mấy người trầm trồ, được đến điểm danh vọng.
Lạc Nam lập tức tắt chức năng thông báo điểm danh vọng của hệ thống, âm thanh nhắc nhở liên tục vang bên tai hắn cũng thấy phiền toái.
“Ực, ông trời của ta, rốt cuộc phải giết bao lậu mới được số này yêu thú à?” Trần Giang ngơ ngác lẩm bẩm, gương mặt như gặp quỷ nhìn Lạc Nam.
“Không biết công tử xưng hô thế nào? Số lượng thi thể là bao nhiêu?”
Thành Bích nghiêm túc nhìn Lạc Nam, muốn giết số lượng yêu thú như vậy bản thân nàng cũng làm được nhưng phải tiêu tốn khá nhiều thời gian, quan trọng nhất là Lạc Nam chỉ mới 16 tuổi mà thôi.
“Thành Bích chấp sự cứ gọi ta là Tiểu Nam, về phần số lượng thi thể làm phiền các vị kiểm kê rồi thanh toán, tại hạ tin tưởng uy tín của Đa Bảo Các”
Lạc Nam ôn tồn nói, hắn đang rất cần Linh Thạch hộ thân để dễ bề hành tẩu, số lượng thi thể yêu thú có được trong khoảng thời gian rèn luyện vũ kỹ điên cuồng tại Sơn Mộc Lâm, đến ngay cả hắn cũng không biết mình đã tìm bao nhiêu yêu thú tập luyện rồi giết chết chúng.
“Được rồi, làm phiền hai vị” Thành Bích hướng hai lão già nói, hai lão lập tức gật đầu tiến lên kiểm tra.
“Bẩm chấp sự đại nhân, thi thể nhất giai yêu thú có 169 cổ, thi thể nhị giai yêu thú có 96 cổ, thi thể tam giai yêu thú gồm 14 cổ” Sau một canh giờ kiểm kê thì một lão già đứng lên bẩm báo.
“Vâng, của công tử tất cả là 26.400 hạ phẩm linh thạch, công tử có muốn chuyển sang thượng phẩm hay cực phẩm linh thạch hay không?” Thành Bích cũng hơi giật mình trước số lượng yêu thú thi thể, lập tức định ra giá tiền.
“Một thượng phẩm linh thạch tương ứng 100 hạ phẩm linh thạch, một cực phẩm linh thạch tương ứng 1000 hạ phẩm linh thạch” Kim Nhi giải thích trong đầu Lạc Nam.
Lạc Nam gật đầu, mở miệng nói: “Vậy quy đổi sang Thượng Phẩm linh thạch đi, 260 viên thượng phẩm linh thạch cùng 400 hạ phẩm linh thạch”
“Không thành vấn đề” Thành Bích đích thân giao một túi nhỏ chứa Linh Thạch cho Lạc Nam, hắn cũng không kiểm tra lập tức thu vào Nhẫn Hắc Lâu.
Chứng kiến hành động của Lạc Nam, trong mắt Thành Bích lóe lên một tia hảo cảm, nàng ôn hòa nói: “Không biết công tử còn cần gì nữa không?”
Lạc Nam im lặng không nói, bất ngờ quay sang đánh ngất xỉu Trần Giang trước ánh mắt ngạc nhiên của ba người Thành Bích, lúc này từ tốn nói:
“Không biết Đa Bảo Các có giữ bí mật thông tin cách hàng hay không?”
“Đương nhiên bảo mật, đó là tôn chỉ làm ăn của Đa Bảo Các từ trước đến nay”
Thành Bích cong môi đỏ lên nói, hiển nhiên không hài lòng việc Lạc Nam nghi ngờ chữ tín của họ.
“Ta muốn bán thứ này” Lạc Nam lúc này cũng không ngần ngại, một thanh kiếm mỏng manh lập tức xuất hiện.
“Địa cấp pháp khí?” Thành Bích hai mắt cấp tốc sáng lên, bất quá rất nhanh nàng nhận ra lai lịch của thanh kiếm này, môi thơm khẽ mở hỏi:
“Hàn gia Băng Sát Kiếm?”
“Đúng vậy, không biết Đa Bảo Các dám mua hay không?” Lạc Nam không dấu giếm gật đầu, thứ này là giết Hàn Thanh đạt được, hắn tạm thời không có nhu cầu sử dụng, huống chi đem theo bên người nói không chừng bị Hàn gia phát hiện, với thực lực của hắn hiện tại tạm thời không thể dây vào Thất Cấp thế lực.
“Có gì không dám? Chỉ có người không dám bán, không có chuyện có thứ chúng ta Đa Bảo Các không dám mua” Thành Bích mỹ phụ ngạo nghễ ưởng ngực nói, hai lão già cũng một mặt tự tin vô cùng.
Không đợi Lạc Nam trả lời, Thành Bích trực tiếp nói: “Địa Cấp Pháp Khí có giá khá cao, Băng Sát Kiếm thích hợp đại đa số tu sĩ trên Băng Thiên Đại Lục, nên chúng ta có thể mua với giá sẽ cao hơn một chút, 800 Thượng Phẩm Linh Thạch công tử thấy thế nào?”
“Lần này đổi ra 80 Cực Phẩm Linh thạch đi” Lạc Nam hơi trầm ngâm nói, có nhiều mệnh giá Linh Thạch khác nhau cũng tiện sử dụng hơn.
Thành Bích cũng không nhiều lời, nhắm lại mắt đẹp truyền âm, chốc lát sau, một xinh đẹp thị nữ dịu dàng bước đến, trên tay cầm theo một nhẫn trữ vật, nàng cung kính đưa cho Thành Bích sau đó lại cúi chào Lạc Nam, lúc này mới tiến ra ngoài.
“Bên trong vừa đủ 80 Cực Phẩm Linh Thạch, công tử mời kiểm tra” Thành Bích đưa nhẫn cho Lạc Nam ôn nhu nói, Lạc Nam xem như một khách hàng khá lớn trong tháng này của các nàng.
“Được rồi, tại hạ cáo từ, hẹn gặp lại lần sau” Lạc Nam chắp tay, lôi kéo Trần Giang đang ngất xỉu muốn rời khỏi.
“Khoan đã công tử” Thành Bích đột nhiên gọi lại.
Lạc Nam mang theo nghi hoặc nhìn nàng.
“Nữa tháng sau, Đa Bảo Các sẽ tổ chức một buổi đấu giá, hy vọng công tử có thể sắp xếp tham dự, thiếp thân tin sẽ không khiến người thất vọng” Thành Bích trên tay đột nhiên xuất hiện một tấm vé mời hoàng kim, đưa vào tay Lạc Nam.
“Đa tạ rồi, tại hạ sẽ sắp xếp” Lạc Nam cũng không từ chối, thu hồi thiệp mời, lúc này mới xoay người kéo Trần Giang rời đi.
Chứng kiến bóng lưng thiếu niên áo đen thong dong bước đi, đôi mắt đẹp hiện lên nồng đậm hứng thú, lẩm bẩm nói nhỏ:
“Hàn gia gần đây đang phát điên vì một tên thiên tài gia tộc thân phận cao quý đột ngột mất tích, hồn bài cũng tan vỡ, xem ra là vị này Tiểu Nam ra tay”
Nàng xoay người nói vào hư không: “Lưu ý động tĩnh của thiếu niên này, có tình huống gì lập tức báo cho ta!”
“Tuân mệnh”
Một âm thanh hư vô phiêu miễu kính cẩn vang lên.
Mà bên cạnh, hai lão già đã tiếp tục say mê giám định đóng vật phẩm, dường như không nhìn không nghe thấy bất kỳ hành động nào của nàng.
Thiếu niên kia cũng khôn lanh biết nhìn mặt khách, lập tức ngậm mõm tỏ vẻ lắng nghe.
“Ngươi tên là gì?” Lạc Nam lúc này mở miệng.
“Tiểu nhân Trần Giang, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, chỉ với 20 Hạ Phẩm Linh Thạch…” Trần Giang tự tin vỗ vỗ lồng ngực.
Lạc Nam nhìn Trần Giang, lại bắt đầu đánh giá các nơi bên đường, hắn thấy hầu hết các tu sĩ đang bán hàng đều dùng Linh Thạch làm tiền tệ, mà Lạc Nam lúc này không xu dính túi, hơi suy nghĩ, hắn hướng Trần Giang mở miệng hỏi:
“Tại thành trì này, nơi nào chuyên thu mua xác yêu thú?”
Trần Giang giật mình, thiếu niên này nhìn không giống Lính Đánh Thuê chuyên săn yêu thú nha, bất quá đã đối phương hỏi, hắn vẫn gật đầu đáp:
“Xác yêu thú ngoài làm trang bị, vũ khí còn có thể làm thực phẩm chính của các tửu lâu, nên dễ bán vô cùng, bất quá tại Linh Vũ Thành, cửa hàng giao dịch lớn và uy tín nhất là chi nhánh của Đa Bảo Các, công tử có thể đến đó”
“Chi nhánh?” Lạc Nam tò mò, một chi nhánh của Đa Bảo Các lại là cửa tiệm lớn nhất thành trì triệu nhân khẩu, quả thật không đơn giản.
“Công tử không biết Đa Bảo Cát?” Trần Giang một mặt quái dị hỏi.
“Hỏi thì trả lời, thắc mắc nhiều làm gì?” Lạc Nam hơi không hài lòng chau mày.
“Vâng vâng, Đa Bảo Cát là thế lực thương gia lớn nhất Băng Thiên Đại Lục, bọn hắn không tham gia tranh đấu hay gây thù hằn trong thiên hạ, trái lại an ổn làm thương nhân, uy tín cao vô cùng, sản nghiệp hầu như trãi rộng khắp thiên hạ, bất cứ thành trì lớn nào đều có chi nhánh của Đa Bảo Cát”
“Đối với Đa Bảo Cát thì chúng sinh đều bình đẳng, chỉ xem ngươi có đủ tiền và vật phẩm cần bán, không xem thân phận ngươi là ai”
“Đương nhiên thực lực bọn hắn mạnh mẽ vô cùng, quan hệ lại rộng rãi khắp thiên hạ, dù là Cửu Cấp thế lực cũng không dám tùy tiện đắc tội bọn hắn”
Lạc Nam càng nghe càng thích thú, lầu bầu thầm nói: “Hết Thánh Linh Học Phủ lại đến Đa Bảo Cát, toàn là thế lực khủng bố”
Với thân phận phế vật tại Lạc gia trước đây, đương nhiên những thông tin này không được Lạc Nam biết đến.
Hắn tò mò hỏi tiếp: “Ngoài Thánh Linh Học Phủ hay Đa Bảo Các, còn thế lực nào mạnh mẽ nhưng không xen vào tranh đấu nữa không?”
Trần Giang lập tức ứng thanh, một mặt ngưỡng mộ nói: “Còn Thiên Cơ Điện, họ là thế lực bí ẩn nhất, không xuất hiện công khai trên đại lục, tiểu nhân không biết tình huống cụ thể, bất quá chỉ biết mỗi người xuất thân Thiên Cơ Điện đều thần cơ diệu toán, có thể nhìn thấu quá khứ vị lai.”
“So với trên thông thiên văn, dưới tường địa lý như ngươi còn lợi hại hơn?” Lạc Nam giả vờ kinh ngạc thốt lên.
Trần Giang mặt mo đỏ ửng, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống, lúng túng cười hề hề đáp: “Tiểu nhân sao có thể so với bọn họ, công tử chê cười”
“Được rồi, mang ta đến Đa Bảo Các đi” Lạc Nam cũng không tiếp tục trêu hắn, nghiêm túc nói.
…
Đánh giá cơ ngơi xuất hiện trước mặt, Lạc Nam chỉ có thể thốt lên hai từ: “Xa Xỉ”
Chỉ thấy một tòa đại điện năm tầng cao thẳng vượt mây nằm ngang nhiên trước đường cái, chất liệu toàn bộ được xây từ Kim Thạch, là một loại vật liệu so với Hoàng Kim còn trân quý hơn, mà diện tích của Đa Bảo Các so với toàn thể sân vận động đời trước lớn hơn rất nhiều, trong ngoài vô số tu sĩ ra vào tấp nập, không khí náo nhiệt vô cùng, chỉ là dù số lượng tu sĩ khổng lồ như thế nhưng tất cả đều tuân thủ quy cũ, không thấy ai dám gây sự.
“Quả nhiên là tồn tại cự phách” Lạc Nam cảm thán nói, hắn chứng kiến có vài tu sĩ dường như cừu nhân nhìn nhau chằm chằm, thậm chí hận không thể xé nát đối phương, nhưng vì quy cửu Đa Bảo Các mà chỉ có thể câm hận nhìn nhau, hoàn toàn không có dấu hiệu động thủ.
“Công tử, chúng ta tiến vào” Trần Giang hào hứng nói, hắn rất thích tiến vào Đa Bảo Các, mặc dù không đủ khả năng mua sắm nhưng ngắm nhìn vô số bảo bối cũng không tệ.
“Được” Lạc Nam gật đầu, cùng Trần Giang bước đến đại môn ra vào.
Hai bên đại môn, hai thiếu nữ chân dài xinh tươi như hoa mặc váy đỏ lập tức khom người, cung kính tươi cười nói:
“Hoan nghênh quý khách”
Hoàn toàn lịch sự, trang nhã, tự nhiên, không có một tia đánh giá hay xem thường dù Trần Giang chỉ là một Luyện Khí kỳ, mà hai nàng lại là Trúc Cơ sơ kỳ cấp bậc.
Lạc Nam âm thầm gật đầu, chỉ riêng thái độ chào đón khách đã khiến hảo cảm hắn đối với Đa Bảo Các tăng lên một bậc.
Bước vào đại môn, đập vào mắt Lạc Nam là một đại sảnh rộng rãi khoảng hai lần sân bóng đá, vô số lồng kính trưng bài vật phẩm theo từng khu vực riêng biệt, có đan dược, có công pháp, có vũ khí,…Mỗi khu vực lại có một tên đại hán tu vi Trúc Cơ Kỳ Viên Mãn bảo vệ, ở giữa đại sảnh còn có một cầu thang lớn được khảm nạm ngọc thạch quý hiếm dẫn đến lầu hai.
“Linh khí nơi này thật nồng nặc” Lạc Nam cảm nhận độ xa hoa tại đây, mở miệng khen ngợi.
“Đa Bảo Cát ở mỗi nơi đều được xây dựng trên linh mạch, linh khí dồi giàu cũng là một trong các yếu tố thu hút khách của họ” Trần Giang cũng đồng cảm nói.
“Hai vị thiếu gia, không biết có cần giúp đỡ?” Một giọng điệu nhu hòa vang lên, chỉ thấy một mỹ phụ tuổi chừng 30, gương mặt tràn ngập quyến rũ mặc sườn xám màu tím để lộ đôi chân trắng nõn thon dài đang ung dung tiến đến, khóe môi đỏ thẩm tươi cười niềm nở, mày liễu lã lướt, mắt như ngọc thạch, bộ ngực to tròn run run theo từng nhịp bước.
Ực
Trần Giang nuốt một ngụm nước miếng, hai mắt nổi lên trái tim nhìn chằm chằm mỹ phụ.
Lạc Nam cũng thầm cảm thán đối phương mê người, bất quá so ra còn kém nữ nhân của hắn vài bậc, cái nàng vượt trội hơn là sự thành thục của người từng trãi, điều này vài năm nữa nữ nhân của hắn cũng có, thậm chí sẽ vượt qua nàng rất nhiều.
Lạc Nam ung dung bình thản mở miệng: “Không biết nàng là?”
“Thiếp thân tên gọi Thành Bích, là chấp sự của Đa Bảo Cát, không biết hai vị công tử có cần mua sắm gì không?”
Mỹ phụ thấy Lạc Nam bình thản nhìn mình, nàng cũng nhìn lại con mắt bạc trắng của hắn, chợt mắt đẹp hơi co lại, đường đường một Nguyên Anh Kỳ như nàng lại có cảm giác bị con mắt này xem thấu, điều này khiến nàng âm thầm xem trọng thiếu niên này hơn một bậc.
“Thì ra là Thành Bích chấp sự, tại hạ muốn bán chút đồ, không biết thủ tục như thế nào?” Lạc Nam từ tốn nói.
“Vậy mời công tử đến khu giao dịch, không biết công tử muốn bán thứ gì?” Thành Bích một bên dẫn đường hai người Lạc Nam, một bên hỏi thăm.
“Một số yêu thú thân thể mà thôi” Lạc Nam vẫn ung dung không vội.
Thành Bích trong mắt một tia thất vọng thoáng qua, rất nhanh lại vui vẻ trở lại như chưa từng xuất hiện, trong lòng thầm nghĩ thi thể yêu thú mặc dù không tệ, bất quá nhìn thiếu niên này trẻ tuổi như vậy, cũng không thể săn giết yêu thú cấp cao, số lượng chắc cũng không nhiều, thật uổng công mình đi một chuyến.
Với thân phận của nàng bình thường sẽ không đứng ra tiếp đón tân khách, đây là việc của thị nữ, bất quá vì chú ý con mắt tà dị của Lạc Nam cộng thêm không thể nhìn thấu khí tức của hắn mới khiến nàng tò mò tiếp cận.
Lạc Nam theo nàng dừng chân ở một căn phòng giao dịch lớn, bên trong còn có hai lão già đang tỷ mỉ say mê quan sát các loại vật phẩm, hiển nhiên là đang định giá.
“Được rồi, không biết công tử định bán thi thể loại yêu thú nào?” Thành Bích hé môi đỏ mọng nói tiếp:
“Thông thường, thi thể Nhất giai yêu thú có giá 50 hạ phẩm linh thạch, Nhi giai có giá 100 hạ phẩm linh thạch, tam giai yêu thú do đã hình thành yêu đan nên giá cao hơn nhiều 500 hạ phẩm linh thạch”
Nói đến đây Thành Bích dừng lại, vì yêu thú Tứ giai trở lên thực lực đã không kém gì nàng, nàng không tin thiếu niên trước mặt có thể giết yêu thú tứ giai.
Lạc Nam nhìn sang Trần Giang, về giá cả đồ vật này hắn thật không rành.
Trần Giang hiểu ý gật đầu, giá này rẻ hơn so với thị trường một chút, bất quá vì chất lượng phục vụ Đa Bảo Các quá tốt nên có thể chấp nhận.
“Được rồi, ta đồng ý giá cả này, các vị xem xét thanh toán đi” Lạc Nam hướng Thành Bích gật gật đầu, Nhẫn Hắc Lâu hơi lóe lên.
Trước ánh mắt trợn tròn của Thành Bích và Trần Giang, từng cỗ từng cỗ thi thể yêu thú khác nhau lần lượt xuất hiện, đủ mọi chủng loại từ nhất giai đến tam giai, đến khi số lượng thi thể chất thành một ngọn núi nhỏ trong căn phòng, thậm chí hai lão già đang giám định vật phẩm cũng bị chú ý.
“Keng, nhận được 10 điểm danh vọng, 10 điểm danh vọng, 10 điểm danh vọng” Hệ thống nhắc nhở, hiển nhiên Lạc Nam khiến mấy người trầm trồ, được đến điểm danh vọng.
Lạc Nam lập tức tắt chức năng thông báo điểm danh vọng của hệ thống, âm thanh nhắc nhở liên tục vang bên tai hắn cũng thấy phiền toái.
“Ực, ông trời của ta, rốt cuộc phải giết bao lậu mới được số này yêu thú à?” Trần Giang ngơ ngác lẩm bẩm, gương mặt như gặp quỷ nhìn Lạc Nam.
“Không biết công tử xưng hô thế nào? Số lượng thi thể là bao nhiêu?”
Thành Bích nghiêm túc nhìn Lạc Nam, muốn giết số lượng yêu thú như vậy bản thân nàng cũng làm được nhưng phải tiêu tốn khá nhiều thời gian, quan trọng nhất là Lạc Nam chỉ mới 16 tuổi mà thôi.
“Thành Bích chấp sự cứ gọi ta là Tiểu Nam, về phần số lượng thi thể làm phiền các vị kiểm kê rồi thanh toán, tại hạ tin tưởng uy tín của Đa Bảo Các”
Lạc Nam ôn tồn nói, hắn đang rất cần Linh Thạch hộ thân để dễ bề hành tẩu, số lượng thi thể yêu thú có được trong khoảng thời gian rèn luyện vũ kỹ điên cuồng tại Sơn Mộc Lâm, đến ngay cả hắn cũng không biết mình đã tìm bao nhiêu yêu thú tập luyện rồi giết chết chúng.
“Được rồi, làm phiền hai vị” Thành Bích hướng hai lão già nói, hai lão lập tức gật đầu tiến lên kiểm tra.
“Bẩm chấp sự đại nhân, thi thể nhất giai yêu thú có 169 cổ, thi thể nhị giai yêu thú có 96 cổ, thi thể tam giai yêu thú gồm 14 cổ” Sau một canh giờ kiểm kê thì một lão già đứng lên bẩm báo.
“Vâng, của công tử tất cả là 26.400 hạ phẩm linh thạch, công tử có muốn chuyển sang thượng phẩm hay cực phẩm linh thạch hay không?” Thành Bích cũng hơi giật mình trước số lượng yêu thú thi thể, lập tức định ra giá tiền.
“Một thượng phẩm linh thạch tương ứng 100 hạ phẩm linh thạch, một cực phẩm linh thạch tương ứng 1000 hạ phẩm linh thạch” Kim Nhi giải thích trong đầu Lạc Nam.
Lạc Nam gật đầu, mở miệng nói: “Vậy quy đổi sang Thượng Phẩm linh thạch đi, 260 viên thượng phẩm linh thạch cùng 400 hạ phẩm linh thạch”
“Không thành vấn đề” Thành Bích đích thân giao một túi nhỏ chứa Linh Thạch cho Lạc Nam, hắn cũng không kiểm tra lập tức thu vào Nhẫn Hắc Lâu.
Chứng kiến hành động của Lạc Nam, trong mắt Thành Bích lóe lên một tia hảo cảm, nàng ôn hòa nói: “Không biết công tử còn cần gì nữa không?”
Lạc Nam im lặng không nói, bất ngờ quay sang đánh ngất xỉu Trần Giang trước ánh mắt ngạc nhiên của ba người Thành Bích, lúc này từ tốn nói:
“Không biết Đa Bảo Các có giữ bí mật thông tin cách hàng hay không?”
“Đương nhiên bảo mật, đó là tôn chỉ làm ăn của Đa Bảo Các từ trước đến nay”
Thành Bích cong môi đỏ lên nói, hiển nhiên không hài lòng việc Lạc Nam nghi ngờ chữ tín của họ.
“Ta muốn bán thứ này” Lạc Nam lúc này cũng không ngần ngại, một thanh kiếm mỏng manh lập tức xuất hiện.
“Địa cấp pháp khí?” Thành Bích hai mắt cấp tốc sáng lên, bất quá rất nhanh nàng nhận ra lai lịch của thanh kiếm này, môi thơm khẽ mở hỏi:
“Hàn gia Băng Sát Kiếm?”
“Đúng vậy, không biết Đa Bảo Các dám mua hay không?” Lạc Nam không dấu giếm gật đầu, thứ này là giết Hàn Thanh đạt được, hắn tạm thời không có nhu cầu sử dụng, huống chi đem theo bên người nói không chừng bị Hàn gia phát hiện, với thực lực của hắn hiện tại tạm thời không thể dây vào Thất Cấp thế lực.
“Có gì không dám? Chỉ có người không dám bán, không có chuyện có thứ chúng ta Đa Bảo Các không dám mua” Thành Bích mỹ phụ ngạo nghễ ưởng ngực nói, hai lão già cũng một mặt tự tin vô cùng.
Không đợi Lạc Nam trả lời, Thành Bích trực tiếp nói: “Địa Cấp Pháp Khí có giá khá cao, Băng Sát Kiếm thích hợp đại đa số tu sĩ trên Băng Thiên Đại Lục, nên chúng ta có thể mua với giá sẽ cao hơn một chút, 800 Thượng Phẩm Linh Thạch công tử thấy thế nào?”
“Lần này đổi ra 80 Cực Phẩm Linh thạch đi” Lạc Nam hơi trầm ngâm nói, có nhiều mệnh giá Linh Thạch khác nhau cũng tiện sử dụng hơn.
Thành Bích cũng không nhiều lời, nhắm lại mắt đẹp truyền âm, chốc lát sau, một xinh đẹp thị nữ dịu dàng bước đến, trên tay cầm theo một nhẫn trữ vật, nàng cung kính đưa cho Thành Bích sau đó lại cúi chào Lạc Nam, lúc này mới tiến ra ngoài.
“Bên trong vừa đủ 80 Cực Phẩm Linh Thạch, công tử mời kiểm tra” Thành Bích đưa nhẫn cho Lạc Nam ôn nhu nói, Lạc Nam xem như một khách hàng khá lớn trong tháng này của các nàng.
“Được rồi, tại hạ cáo từ, hẹn gặp lại lần sau” Lạc Nam chắp tay, lôi kéo Trần Giang đang ngất xỉu muốn rời khỏi.
“Khoan đã công tử” Thành Bích đột nhiên gọi lại.
Lạc Nam mang theo nghi hoặc nhìn nàng.
“Nữa tháng sau, Đa Bảo Các sẽ tổ chức một buổi đấu giá, hy vọng công tử có thể sắp xếp tham dự, thiếp thân tin sẽ không khiến người thất vọng” Thành Bích trên tay đột nhiên xuất hiện một tấm vé mời hoàng kim, đưa vào tay Lạc Nam.
“Đa tạ rồi, tại hạ sẽ sắp xếp” Lạc Nam cũng không từ chối, thu hồi thiệp mời, lúc này mới xoay người kéo Trần Giang rời đi.
Chứng kiến bóng lưng thiếu niên áo đen thong dong bước đi, đôi mắt đẹp hiện lên nồng đậm hứng thú, lẩm bẩm nói nhỏ:
“Hàn gia gần đây đang phát điên vì một tên thiên tài gia tộc thân phận cao quý đột ngột mất tích, hồn bài cũng tan vỡ, xem ra là vị này Tiểu Nam ra tay”
Nàng xoay người nói vào hư không: “Lưu ý động tĩnh của thiếu niên này, có tình huống gì lập tức báo cho ta!”
“Tuân mệnh”
Một âm thanh hư vô phiêu miễu kính cẩn vang lên.
Mà bên cạnh, hai lão già đã tiếp tục say mê giám định đóng vật phẩm, dường như không nhìn không nghe thấy bất kỳ hành động nào của nàng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương