Con Gả Cho Con Trai Bác, Được Không? (Phiên Bản 2)
Chương 12: Nói chuyện
Bà Lan bỗng cảm thấy cứ thế này mà nói chuyện luôn thì có vẻ quá qua loa đối với con bé. Bà còn chưa kịp chuẩn bị quà xin lỗi cho con bé, còn quà gặp mặt lần đầu cho cháu nội.
Giờ bà gọi điện thoại về cho chồng bắt ông ấy lập tức đi mua rồi mang đến thì liệu có kịp không nhỉ?
Phạm Chi Dao thấy bà Lan chỉ gọi mình rồi lại cứ đứng bần thần nhìn hai mẹ con cô thì cô đành mở lời trước.
“Nếu bác không có chuyện gì thì chúng cháu xin phép đi trước.”
Bà Lan hốt hoảng, con dâu với cháu nội của bà lại chuẩn bị chạy mất. Bà kéo tay Phạm Chi Dao, giọng điệu gần như là van nài.
“Từ từ.”
Bà Lan căng thẳng, cẩn thận sắp xếp lại từ ngữ trong đầu rồi mới hỏi dò Phạm Chi Dao.
“Cháu có thể nói chuyện với bác một lát được không?”
Như sợ Chi Dao nghĩ ngợi nhiều, bà Lan mau chóng bổ sung thêm.
“Bác không có ý xấu gì với hai mẹ con cháu cả. Chỉ là bác nghĩ chúng ta cần nói chuyện một lát.”
Phạm Chi Dao ban đầu định từ chối, giữa cô và mẹ của bạn trai cũ hình như không có gì để nói với nhau hết cả. Nhưng cô nhìn lại Tiểu Hòa đang nắm tay mình, có vẻ chuyện này thực sự không giấu được nữa. Bà ấy cũng không phải là đồ ngốc, cũng không dễ lừa gạt đến thế.
Phạm Chi Dao thầm thở dài trong lòng, sao con cô mang nặng đẻ đau mà sinh ra lại giống hệt người đàn ông đáng ghét kia thế hả. Giá mà nó giống cô thì giờ cô đâu có lâm vào tình cảnh khó xử đến mức này hả?
Thôi cứ đi đi vậy, dù sao thì vị phu nhân này cũng ghét bỏ cô. Có lẽ vài năm qua Trần Đình Phong đã sớm cưới một cô tiểu thư ngày trước mẹ anh nói, giờ đây anh cũng đã có vài đứa con. Giới thượng lưu thường chú trọng mặt mũi, bà ấy cũng không muốn làm to chuyện để xấu mặt nhà họ Trần đâu.
Thái độ của bà ấy cũng không kênh kiệu hay gay gắt như lần trước, chắc lần này có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện. Mọi chuyện năm xưa cũng phải có một dấu chấm hết, cô cũng không muốn rũ sạch cái danh loại con gái đào mỏ mà bà gán cho cô.
Dù sao cô cũng đã không còn là con vịt xấu xí của năm nào nữa rồi.
Phạm Chi Dao gật đầu, đáp lời bà.
“Chúng ta sang bên trung tâm thương mại kia ngồi vậy.”
Thấy Phạm Chi Dao đồng ý, bà Lan len lén thở phào nhẹ nhõm.
“Được, được.”
Phạm Chi Dao chọn trung tâm thương mại vì ở trong đó có khu vui chơi của trẻ em, chuyện này không tiện để cho Tiểu Hòa nghe thấy. Cô đưa Tiểu Hòa vào trong khu vực trẻ em, dặn cậu bé ngồi đây chơi một lúc.
Tiểu Hòa ngoan ngoãn nghe lời mẹ, cậu bé lôi bộ lego ra chăm chú xếp hình. Sắp xếp xong cho Tiểu Hòa rồi Phạm Chi Dao quay lại chỗ bà Lan đang ngồi chờ. Cô thấy bà Lan đang nhìn chăm chú vào gương mặt của Tiểu Hòa thì chút hy vọng chuyện này được giấu kín trong lòng cô bị bay sạch.
Hai người ngồi đối diện nhau, khung cảnh này làm họ đồng thời nhớ lại việc cuộc hẹn năm nào. Bầu không khí thoáng màu trầm mặc, không ai lên tiếng nói chuyện.
Cuối cùng thì Chi Dao đành lên tiếng trước.
“Chuyện năm xưa đã thành chuyện cũ. Từ ngày hôm đấy đến hiện tại cháu đã không còn liên hệ gì với con trai bác nữa. Sau này cũng sẽ luôn như thế, bác có thể yên tâm.”
Bà Lan nghe thế thì cuống quýt lắc đầu.
“Không phải. Ý bác không phải thế.”
Con bé nói là không có ý định liên hệ gì với con trai bà, có nghĩa là nó tuyệt đối không muốn dính dáng gì đến nữa. Thế này thì con trai bà biết làm sao bây giờ?
Nhìn cái bộ dạng không có tiền đồ của nó đi, sao ngày xưa bà lại ngu ngốc là con bé này muốn đào mỏ con trai bà cơ chứ. Rõ ràng là với thái độ của con trai bà thì chỉ có chuyện con bé này không cần nói gì mà nó đã dâng lên toàn bộ tài sản lên rồi.
Giờ thì tâm trạng của bà Lan cũng như vậy. Liệu bà đưa toàn bộ tài sản cho con bé thì liệu nó có đồng ý quay lại với con trai bà không nhỉ? Tiền mặt thì bà không có nhiều lắm, nhưng bà còn có cổ phần nha. 10% cổ phần tập đoàn nhà mẹ đẻ và thêm 5% cổ phần tập đoàn Sơn Hải tuyệt đối không phải là con số nhỏ.
Bà Lan tự véo đùi mình cho tỉnh táo lại. Bà lại suy nghĩ lung tung rồi. Chưa gì mà đã nhắc đến chuyện tiền nong nhỡ con bé lại nghĩ bà có ý định xấu thì phải làm sao.
Hậu quả của chuyện lần trước vẫn còn rành rành trước mắt. Cứ đợi sau này con bé nguôi giận rồi bà nói về chuyện chuyển nhượng cổ phần sau cũng được. Huống hồ gì với chuyện con bé giấu con trai bà một mình cực khổ nuôi con trai thì cũng đủ để nói lên chuyện nó không quan tâm đến tài sản nhà bà.
Giờ bà gọi điện thoại về cho chồng bắt ông ấy lập tức đi mua rồi mang đến thì liệu có kịp không nhỉ?
Phạm Chi Dao thấy bà Lan chỉ gọi mình rồi lại cứ đứng bần thần nhìn hai mẹ con cô thì cô đành mở lời trước.
“Nếu bác không có chuyện gì thì chúng cháu xin phép đi trước.”
Bà Lan hốt hoảng, con dâu với cháu nội của bà lại chuẩn bị chạy mất. Bà kéo tay Phạm Chi Dao, giọng điệu gần như là van nài.
“Từ từ.”
Bà Lan căng thẳng, cẩn thận sắp xếp lại từ ngữ trong đầu rồi mới hỏi dò Phạm Chi Dao.
“Cháu có thể nói chuyện với bác một lát được không?”
Như sợ Chi Dao nghĩ ngợi nhiều, bà Lan mau chóng bổ sung thêm.
“Bác không có ý xấu gì với hai mẹ con cháu cả. Chỉ là bác nghĩ chúng ta cần nói chuyện một lát.”
Phạm Chi Dao ban đầu định từ chối, giữa cô và mẹ của bạn trai cũ hình như không có gì để nói với nhau hết cả. Nhưng cô nhìn lại Tiểu Hòa đang nắm tay mình, có vẻ chuyện này thực sự không giấu được nữa. Bà ấy cũng không phải là đồ ngốc, cũng không dễ lừa gạt đến thế.
Phạm Chi Dao thầm thở dài trong lòng, sao con cô mang nặng đẻ đau mà sinh ra lại giống hệt người đàn ông đáng ghét kia thế hả. Giá mà nó giống cô thì giờ cô đâu có lâm vào tình cảnh khó xử đến mức này hả?
Thôi cứ đi đi vậy, dù sao thì vị phu nhân này cũng ghét bỏ cô. Có lẽ vài năm qua Trần Đình Phong đã sớm cưới một cô tiểu thư ngày trước mẹ anh nói, giờ đây anh cũng đã có vài đứa con. Giới thượng lưu thường chú trọng mặt mũi, bà ấy cũng không muốn làm to chuyện để xấu mặt nhà họ Trần đâu.
Thái độ của bà ấy cũng không kênh kiệu hay gay gắt như lần trước, chắc lần này có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện. Mọi chuyện năm xưa cũng phải có một dấu chấm hết, cô cũng không muốn rũ sạch cái danh loại con gái đào mỏ mà bà gán cho cô.
Dù sao cô cũng đã không còn là con vịt xấu xí của năm nào nữa rồi.
Phạm Chi Dao gật đầu, đáp lời bà.
“Chúng ta sang bên trung tâm thương mại kia ngồi vậy.”
Thấy Phạm Chi Dao đồng ý, bà Lan len lén thở phào nhẹ nhõm.
“Được, được.”
Phạm Chi Dao chọn trung tâm thương mại vì ở trong đó có khu vui chơi của trẻ em, chuyện này không tiện để cho Tiểu Hòa nghe thấy. Cô đưa Tiểu Hòa vào trong khu vực trẻ em, dặn cậu bé ngồi đây chơi một lúc.
Tiểu Hòa ngoan ngoãn nghe lời mẹ, cậu bé lôi bộ lego ra chăm chú xếp hình. Sắp xếp xong cho Tiểu Hòa rồi Phạm Chi Dao quay lại chỗ bà Lan đang ngồi chờ. Cô thấy bà Lan đang nhìn chăm chú vào gương mặt của Tiểu Hòa thì chút hy vọng chuyện này được giấu kín trong lòng cô bị bay sạch.
Hai người ngồi đối diện nhau, khung cảnh này làm họ đồng thời nhớ lại việc cuộc hẹn năm nào. Bầu không khí thoáng màu trầm mặc, không ai lên tiếng nói chuyện.
Cuối cùng thì Chi Dao đành lên tiếng trước.
“Chuyện năm xưa đã thành chuyện cũ. Từ ngày hôm đấy đến hiện tại cháu đã không còn liên hệ gì với con trai bác nữa. Sau này cũng sẽ luôn như thế, bác có thể yên tâm.”
Bà Lan nghe thế thì cuống quýt lắc đầu.
“Không phải. Ý bác không phải thế.”
Con bé nói là không có ý định liên hệ gì với con trai bà, có nghĩa là nó tuyệt đối không muốn dính dáng gì đến nữa. Thế này thì con trai bà biết làm sao bây giờ?
Nhìn cái bộ dạng không có tiền đồ của nó đi, sao ngày xưa bà lại ngu ngốc là con bé này muốn đào mỏ con trai bà cơ chứ. Rõ ràng là với thái độ của con trai bà thì chỉ có chuyện con bé này không cần nói gì mà nó đã dâng lên toàn bộ tài sản lên rồi.
Giờ thì tâm trạng của bà Lan cũng như vậy. Liệu bà đưa toàn bộ tài sản cho con bé thì liệu nó có đồng ý quay lại với con trai bà không nhỉ? Tiền mặt thì bà không có nhiều lắm, nhưng bà còn có cổ phần nha. 10% cổ phần tập đoàn nhà mẹ đẻ và thêm 5% cổ phần tập đoàn Sơn Hải tuyệt đối không phải là con số nhỏ.
Bà Lan tự véo đùi mình cho tỉnh táo lại. Bà lại suy nghĩ lung tung rồi. Chưa gì mà đã nhắc đến chuyện tiền nong nhỡ con bé lại nghĩ bà có ý định xấu thì phải làm sao.
Hậu quả của chuyện lần trước vẫn còn rành rành trước mắt. Cứ đợi sau này con bé nguôi giận rồi bà nói về chuyện chuyển nhượng cổ phần sau cũng được. Huống hồ gì với chuyện con bé giấu con trai bà một mình cực khổ nuôi con trai thì cũng đủ để nói lên chuyện nó không quan tâm đến tài sản nhà bà.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương