Con Gả Cho Con Trai Bác, Được Không? (Phiên Bản 2)
Chương 18: Lần đầu tiên gặp gỡ
Trần Đình Phong nhìn Phạm Chi Dao đang ôm Tiểu Hòa ngồi gọn vào một góc. Từ lúc lên trên xe đến giờ, cô chỉ ngồi yên lặng không nói với anh một lời. Trần Đình Phong ngắm gương mặt xinh xắn của cô, anh bỗng nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp gỡ.
Ngày hôm đấy cũng là một buổi sáng đẹp trời như hôm nay.
Lần đầu tiên Trần Đình Phong gặp Phạm Chi Dao là ngày kỷ niệm thành lập trường đại học. Trần Đình Phong được đích thân hiệu trưởng mời về với tư cách là cựu sinh viên ưu tú. Vì nể mặt hiệu trưởng là bạn học cũ của cha mình nên anh gật đầu đồng ý.
Trước khi buổi lễ diễn ra anh có đi dạo ở khuôn viên sau trường, tình cờ gặp được một cô gái nhỏ mặc váy đồng phục tiếp đón của khách quý đang ngồi xuống cho một đám mèo hoang ăn. Vừa cho mèo ăn vừa vuốt ve trêu chọc mấy con mèo. Có con thì ngoan ngoãn cho cô gái cưng nựng, còn có con thì cọc tính hơi động đến nó thì nó sẽ dựng cái đuôi xù lên khè cảnh cáo.
Mỗi lần như thế cô gái nhỏ lại cười dịu dàng gãi gãi cằm con mèo, nó lập tức thu lại móng vuốt mặc kệ cho cô gái tiếp tục làm phiền nó. Đến lúc mấy con mèo đó ăn đến no bụng rồi thì cô gái nhỏ mới hài lòng đứng dậy. Mấy con mèo được cho ăn ngon, bây giờ thì cứ quấn quýt bên chân không muốn cho cô gái ấy đi.
Trần Đình Phong như bị hút hồn, anh cứ đứng im lặng một chỗ nhìn cảnh tượng trước mặt. Mỗi lần cô gái lạ mặt ấy nở nụ cười, tim anh như bị lạc mất một nhịp.
Nhìn theo bóng dáng xa dần của cô gái, anh đưa tay lên sờ lồng ngực của mình. Vừa nãy, ở nơi này, quả tim như đánh mạnh một cái, đến giờ anh vẫn còn nhớ cảm giác lúc đó. Hơn hai mươi năm cuộc đời, hình như anh đã lần đầu tiên rung động với một cô gái rồi.
Sau đó, lễ kỷ niệm diễn ra một cách suôn sẻ. Lúc Trần Đình Phong lên trên bục phát biểu, tiếng reo hò của nữ sinh vang vọng khắp hội trường rộng lớn. Trần Đình Phong trên mặt bình tĩnh, liếc mắt thoáng qua đã bắt gặp được cô gái nhỏ lúc nãy đang đứng ở đội tiếp đón phía xa.
Có trời mới biết, trên mặt anh không nhìn ra được biểu cảm nào nhưng trong lòng anh đang dậy sóng. Anh thấy trong ánh mắt của cô gái nhỏ kia nhìn về phía mình sáng lấp lánh. Có lẽ nào, cô ấy cũng đã bị thu hút bởi anh.
Khi kết thúc lễ kỷ niệm, Trần Đình Phong đi tìm cô gái nhỏ lúc nãy. Anh muốn xin phương thức liên lạc, muốn mở ra cho tình cảm bản thân mình một cơ hội. Lúc anh chưa kịp tiến lên lên thì đã nghe thấy giọng nói của vài cô gái phía trước đùa giỡn với nhau. Mấy cô gái này đang bàn tán về mẫu người bạn đời lý tưởng của mình.
Trần Đình Phong thả chậm bước chân lại, giờ anh đột ngột bước lên thì có chút xấu hổ. Anh còn đang phân vân thì chợt nghe một chất giọng mềm mại vang lên. Trần Đình Phong bất giác thở nhẹ hơn, chăm chú lắng nghe.
“Mình á. Sao tự nhiên hỏi, mình còn chưa kịp suy nghĩ gì cả.”
“Thì bây giờ bạn cứ nghĩ đi.”
“Đúng đó. Chi Dao nhà chúng ta xinh đẹp như thế này, bình thường bao nhiêu người theo đuổi cũng chẳng thấy cậu đồng ý với ai.”
“Cậu kén chọn như thế này thì chắc là tiêu chuẩn cao lắm.”
“Hôm nay mà cậu còn không khai báo thì đừng hòng chạy thoát.”
“....”
Phạm Chi Dao bất lực với mấy đứa bạn đang hùng hổ đe dọa này, cô đành phải đáp lời.
“Mình đâu có tiêu chuẩn cao hay kén chọn gì đâu. Tiêu chuẩn chọn bạn trai của mình rất là bình thường thôi, chỉ cần người ấy là người chín chắn hiền lành thật thà, có chí tiến thủ là được.”
Cô nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút rồi nói thêm.
“Tốt nhất không phải là con ông cháu cha. Gia cảnh quá giàu có hay quyền thế quá cao, ở bên người như vậy mình áp lực lắm. Tuyệt đối ngay từ đầu mình sẽ tránh xa.”
...
Trần Đình Phong nghe Chi Dao nói xong thì ngay lập tức dừng lại bước chân. Anh sững người, những tiêu chuẩn cô vừa nói, không có cái nào phù hợp với anh.
Chỉ cần nghe thoáng qua lời nói của cô cũng để Trần Đình Phong hiểu con đường tiếp theo của mình gian nan đến mức nào. Cô ấy thích một người đàn ông chín chắn trưởng thành, đối xử với mình dịu dàng, càng không muốn dây vào người có thân phận lớn. Cô gái bình thường sẽ thích người yêu của mình có tiền có quyền thế. Thậm chí càng nhiều càng tốt.
Còn cô gái này thì ngược lại. Anh nghe ra ẩn ý trong lời nói đằng sau của cô. Cô không thích bị người khác kiểm soát, cũng không muốn có một mối quan hệ mà gia cảnh hai bên chênh lệch quá lớn khiến đè ép tình cảm yêu đương giữa hai người.
Ngày hôm đấy cũng là một buổi sáng đẹp trời như hôm nay.
Lần đầu tiên Trần Đình Phong gặp Phạm Chi Dao là ngày kỷ niệm thành lập trường đại học. Trần Đình Phong được đích thân hiệu trưởng mời về với tư cách là cựu sinh viên ưu tú. Vì nể mặt hiệu trưởng là bạn học cũ của cha mình nên anh gật đầu đồng ý.
Trước khi buổi lễ diễn ra anh có đi dạo ở khuôn viên sau trường, tình cờ gặp được một cô gái nhỏ mặc váy đồng phục tiếp đón của khách quý đang ngồi xuống cho một đám mèo hoang ăn. Vừa cho mèo ăn vừa vuốt ve trêu chọc mấy con mèo. Có con thì ngoan ngoãn cho cô gái cưng nựng, còn có con thì cọc tính hơi động đến nó thì nó sẽ dựng cái đuôi xù lên khè cảnh cáo.
Mỗi lần như thế cô gái nhỏ lại cười dịu dàng gãi gãi cằm con mèo, nó lập tức thu lại móng vuốt mặc kệ cho cô gái tiếp tục làm phiền nó. Đến lúc mấy con mèo đó ăn đến no bụng rồi thì cô gái nhỏ mới hài lòng đứng dậy. Mấy con mèo được cho ăn ngon, bây giờ thì cứ quấn quýt bên chân không muốn cho cô gái ấy đi.
Trần Đình Phong như bị hút hồn, anh cứ đứng im lặng một chỗ nhìn cảnh tượng trước mặt. Mỗi lần cô gái lạ mặt ấy nở nụ cười, tim anh như bị lạc mất một nhịp.
Nhìn theo bóng dáng xa dần của cô gái, anh đưa tay lên sờ lồng ngực của mình. Vừa nãy, ở nơi này, quả tim như đánh mạnh một cái, đến giờ anh vẫn còn nhớ cảm giác lúc đó. Hơn hai mươi năm cuộc đời, hình như anh đã lần đầu tiên rung động với một cô gái rồi.
Sau đó, lễ kỷ niệm diễn ra một cách suôn sẻ. Lúc Trần Đình Phong lên trên bục phát biểu, tiếng reo hò của nữ sinh vang vọng khắp hội trường rộng lớn. Trần Đình Phong trên mặt bình tĩnh, liếc mắt thoáng qua đã bắt gặp được cô gái nhỏ lúc nãy đang đứng ở đội tiếp đón phía xa.
Có trời mới biết, trên mặt anh không nhìn ra được biểu cảm nào nhưng trong lòng anh đang dậy sóng. Anh thấy trong ánh mắt của cô gái nhỏ kia nhìn về phía mình sáng lấp lánh. Có lẽ nào, cô ấy cũng đã bị thu hút bởi anh.
Khi kết thúc lễ kỷ niệm, Trần Đình Phong đi tìm cô gái nhỏ lúc nãy. Anh muốn xin phương thức liên lạc, muốn mở ra cho tình cảm bản thân mình một cơ hội. Lúc anh chưa kịp tiến lên lên thì đã nghe thấy giọng nói của vài cô gái phía trước đùa giỡn với nhau. Mấy cô gái này đang bàn tán về mẫu người bạn đời lý tưởng của mình.
Trần Đình Phong thả chậm bước chân lại, giờ anh đột ngột bước lên thì có chút xấu hổ. Anh còn đang phân vân thì chợt nghe một chất giọng mềm mại vang lên. Trần Đình Phong bất giác thở nhẹ hơn, chăm chú lắng nghe.
“Mình á. Sao tự nhiên hỏi, mình còn chưa kịp suy nghĩ gì cả.”
“Thì bây giờ bạn cứ nghĩ đi.”
“Đúng đó. Chi Dao nhà chúng ta xinh đẹp như thế này, bình thường bao nhiêu người theo đuổi cũng chẳng thấy cậu đồng ý với ai.”
“Cậu kén chọn như thế này thì chắc là tiêu chuẩn cao lắm.”
“Hôm nay mà cậu còn không khai báo thì đừng hòng chạy thoát.”
“....”
Phạm Chi Dao bất lực với mấy đứa bạn đang hùng hổ đe dọa này, cô đành phải đáp lời.
“Mình đâu có tiêu chuẩn cao hay kén chọn gì đâu. Tiêu chuẩn chọn bạn trai của mình rất là bình thường thôi, chỉ cần người ấy là người chín chắn hiền lành thật thà, có chí tiến thủ là được.”
Cô nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút rồi nói thêm.
“Tốt nhất không phải là con ông cháu cha. Gia cảnh quá giàu có hay quyền thế quá cao, ở bên người như vậy mình áp lực lắm. Tuyệt đối ngay từ đầu mình sẽ tránh xa.”
...
Trần Đình Phong nghe Chi Dao nói xong thì ngay lập tức dừng lại bước chân. Anh sững người, những tiêu chuẩn cô vừa nói, không có cái nào phù hợp với anh.
Chỉ cần nghe thoáng qua lời nói của cô cũng để Trần Đình Phong hiểu con đường tiếp theo của mình gian nan đến mức nào. Cô ấy thích một người đàn ông chín chắn trưởng thành, đối xử với mình dịu dàng, càng không muốn dây vào người có thân phận lớn. Cô gái bình thường sẽ thích người yêu của mình có tiền có quyền thế. Thậm chí càng nhiều càng tốt.
Còn cô gái này thì ngược lại. Anh nghe ra ẩn ý trong lời nói đằng sau của cô. Cô không thích bị người khác kiểm soát, cũng không muốn có một mối quan hệ mà gia cảnh hai bên chênh lệch quá lớn khiến đè ép tình cảm yêu đương giữa hai người.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương