Con Gả Cho Con Trai Bác, Được Không? (Phiên Bản 2)
Chương 20: Bữa tối đầu tiên.
Trần Đình Phong khẽ nhắm hờ đôi mắt, anh nhớ lại dòng ký ức từ bảy năm trước. Nếu lần này cô còn tiếp tục kiên quyết từ chối anh, anh sẽ tuyệt đối không nhân nhượng nữa.
Một lần ngu ngốc đã quá đủ rồi.
....
Chiếc siêu xe nhanh chóng tới nhà hàng trung tâm thành phố. Tài xế dừng xe, quay đầu lại nói với Trần Đình Phong.
"Chủ tịch, đã đến nơi."
Trần Đình Phong gật đầu, anh bước xuống xe trước, giữ cửa xe rồi bảo Phạm Chi Dao.
"Em bế Tiểu Hoà xuống đi. Chúng ta vào trong ăn tối."
Phạm Chi Dao biết mình không có cách nào trốn tránh, đành thuận theo lời anh nói. Trần Đình Phong nhìn cô, anh dẫn đầu đi vào trước.
Quản lý nhà hàng đã chờ sẵn ở sảnh, thấy Trần Đình Phong vừa bước vào cửa đã lập tức chạy lại cúi đầu chào hỏi. Ông ta tươi cười đon đả, ánh mắt ngạc nhiên thoáng liếc qua hai mẹ con Phạm Chi Dao phía sau.
Kẻ được mệnh danh là sát thần này, bao nhiêu năm không gần gũi với phụ nữ hôm nay lại dẫn theo một người con gái xinh đẹp. Còn cậu bé đang được cô gái ấy bế trên tay quả thực quá giống người đàn ông này.
Nhưng với kinh nghiệm lăn lộn ở cái nhà hàng nổi tiếng lâu năm này, ông ta rất biết điều mà không hỏi nhiều. Miếng cơm manh áo rất quan trọng, mấy thứ ngoài lề khác ông ta đều không dám nghe nhiều hơn một chữ.
"Chào chủ tịch. Tôi nghe thông tin báo là ngài sắp đến, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn phòng..."
Trần Đình Phong phất tay, không kiên nhẫn nghe mấy lời ba hoa của ông ta.
"Đừng nói nhiều, dẫn đường đi."
Quản lý cứng họng, ngay lập tức ngậm miệng dẫn đường đến phòng bao. Đây là một căn phòng bao riêng tư, chỉ chuyên dùng để phục vụ những vị khách quan trọng. Thường thì đều phải đặt trước cả tháng, nếu đột ngột đến có đưa bao nhiêu tiền cũng không thể được.
Tất nhiên với ông chủ là Trần Đình Phong thì là ngoại lệ. Nhà hàng này chỉ là một sản nghiệp nhỏ lẻ, trong mắt người như anh thì cũng chẳng thu được bao nhiêu tiền. Cái lợi ích của nó là việc ở đây rất thích hợp để làm nơi bàn bạc, xây dựng các mối quan hệ làm ăn.
Để đảm bảo tính riêng tư, ở đây còn chu đáo chuẩn bị thêm cả một phòng nghỉ ngơi phía trong.
Quản lý cung kính đưa thực đơn lên bàn cho hai người rồi ngay lập tức bước ra ngoài. Để không làm phiền các vị khách, thì thực đơn của nhà hàng được tải lên một cái máy tính bảng. Thực khách chỉ việc chọn món rồi nhấn gửi là nhân viên bên ngoài sẽ biết. Sau khi làm xong sẽ mang vào sau.
Phạm Chi Dao đặt Tiểu Hoà lên ghế ngồi cạnh mình, cậu bé tò mò ngước mắt nhìn xung quanh. Cậu bé chưa từng thấy nhà hàng nào lại có vẻ sang trọng đến mức này.
Phạm Chi Dao dạy con rất tốt, đến một nơi xa lạ cậu bé sẽ tuyệt đối không chạy lung tung.
Trần Đình Phong ngồi đối diện hai mẹ con cô, anh đưa máy tính bảng cho cô rồi nói.
"Em chọn món đi. Anh không rõ Tiểu Hoà thích ăn gì."
Phạm Chi Dao gật đầu cầm lấy, cô cũng không nói lời khách sáo với anh làm gì. Cô chọn hai ba món dễ tiêu hoá rồi đưa lại cho anh, Trần Đình Phong gọi thêm rồi nhấn nút gửi. Rất nhanh chóng đồ ăn đã được đưa lên.
Mới nhìn thoáng qua Chi Dao đã thầm than, không hổ danh là nhà hàng nổi tiếng. Từ màu sắc đến mùi hương, chưa cần động đũa nếm thử cũng đã biết là mỹ vị. Chi Dao nhìn kỹ lại, tay cô chợt run. Tất cả những thứ mà Trần Đình Phong gọi đều là đồ cô thích ăn. Thậm chí thói quen không thích ăn rau thơm của cô, anh cũng nhớ kỹ.
Chẳng ai nói gì nhiều, bữa cơm cứ thế trôi qua. Ngoại trừ việc thỉnh thoảng Chi Dao gắp đồ ăn cho Tiểu Hoà thì chẳng có tiếng nói chuyện nào cả. Thường thì vào buổi tối, cô sẽ không cho Tiểu Hoà ăn quá nhiều, tránh cho cậu bé bị khó tiêu.
Tiểu Hoà hơi ấm ức, bình thường hai mẹ con cậu nhóc ăn cơm thường nói chuyện rất vui vẻ. Hôm nay xuất hiện người chú lạ mặt này khiến mẹ và cậu bé cứ im lặng suốt.
Trần Đình Phong siết chặt đôi đũa. Đây là bữa cơm tối đầu tiên của gia đình ba người. Sau này sẽ còn rất nhiều bữa cơm tối khác nữa.
Bữa cơm chậm chạp tẻ ngắt diễn ra trong hơn một tiếng đồng hồ. Đến lúc uống trà xong xuôi thì Tiểu Hoà đã ngáp một cái. Cậu bé dụi đầu vào lòng mẹ, than nhỏ.
"Mẹ ơi, Tiểu Hoà buồn ngủ quá. Chúng ta về nhà đi ngủ nhé."
Phạm Chi Dao vội vàng bế Tiểu Hoà vào lòng, vỗ về sau lưng cậu bé.
"Được. Tiểu Hoà cứ ngủ đi, mẹ bế Tiểu Hoà về nhà."
Trần Đình Phong đã đứng dậy từ lúc nào, anh nhẹ nhàng đón lấy Tiểu Hoà đã nhắm chặt mắt vào lòng.
"Anh bế con vào giường bên trong nghỉ ngơi trước. Hai chúng ta cần nơi chuyện riêng."
Phạm Chi Dao hơi siết chặt bàn tay rồi lại thả ra. Cô gật đầu với anh. Cuối cùng thì cũng cần phải đối mặt. Cô không muốn nhỡ đâu Tiểu Hoà thức giấc nửa chừng rồi nghe thấy.
Nếu thật sự Tiểu Hoà phải nhận lại cha, cô cũng cần chuẩn bị tâm lý cho cậu bé trước đã.
Một lần ngu ngốc đã quá đủ rồi.
....
Chiếc siêu xe nhanh chóng tới nhà hàng trung tâm thành phố. Tài xế dừng xe, quay đầu lại nói với Trần Đình Phong.
"Chủ tịch, đã đến nơi."
Trần Đình Phong gật đầu, anh bước xuống xe trước, giữ cửa xe rồi bảo Phạm Chi Dao.
"Em bế Tiểu Hoà xuống đi. Chúng ta vào trong ăn tối."
Phạm Chi Dao biết mình không có cách nào trốn tránh, đành thuận theo lời anh nói. Trần Đình Phong nhìn cô, anh dẫn đầu đi vào trước.
Quản lý nhà hàng đã chờ sẵn ở sảnh, thấy Trần Đình Phong vừa bước vào cửa đã lập tức chạy lại cúi đầu chào hỏi. Ông ta tươi cười đon đả, ánh mắt ngạc nhiên thoáng liếc qua hai mẹ con Phạm Chi Dao phía sau.
Kẻ được mệnh danh là sát thần này, bao nhiêu năm không gần gũi với phụ nữ hôm nay lại dẫn theo một người con gái xinh đẹp. Còn cậu bé đang được cô gái ấy bế trên tay quả thực quá giống người đàn ông này.
Nhưng với kinh nghiệm lăn lộn ở cái nhà hàng nổi tiếng lâu năm này, ông ta rất biết điều mà không hỏi nhiều. Miếng cơm manh áo rất quan trọng, mấy thứ ngoài lề khác ông ta đều không dám nghe nhiều hơn một chữ.
"Chào chủ tịch. Tôi nghe thông tin báo là ngài sắp đến, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn phòng..."
Trần Đình Phong phất tay, không kiên nhẫn nghe mấy lời ba hoa của ông ta.
"Đừng nói nhiều, dẫn đường đi."
Quản lý cứng họng, ngay lập tức ngậm miệng dẫn đường đến phòng bao. Đây là một căn phòng bao riêng tư, chỉ chuyên dùng để phục vụ những vị khách quan trọng. Thường thì đều phải đặt trước cả tháng, nếu đột ngột đến có đưa bao nhiêu tiền cũng không thể được.
Tất nhiên với ông chủ là Trần Đình Phong thì là ngoại lệ. Nhà hàng này chỉ là một sản nghiệp nhỏ lẻ, trong mắt người như anh thì cũng chẳng thu được bao nhiêu tiền. Cái lợi ích của nó là việc ở đây rất thích hợp để làm nơi bàn bạc, xây dựng các mối quan hệ làm ăn.
Để đảm bảo tính riêng tư, ở đây còn chu đáo chuẩn bị thêm cả một phòng nghỉ ngơi phía trong.
Quản lý cung kính đưa thực đơn lên bàn cho hai người rồi ngay lập tức bước ra ngoài. Để không làm phiền các vị khách, thì thực đơn của nhà hàng được tải lên một cái máy tính bảng. Thực khách chỉ việc chọn món rồi nhấn gửi là nhân viên bên ngoài sẽ biết. Sau khi làm xong sẽ mang vào sau.
Phạm Chi Dao đặt Tiểu Hoà lên ghế ngồi cạnh mình, cậu bé tò mò ngước mắt nhìn xung quanh. Cậu bé chưa từng thấy nhà hàng nào lại có vẻ sang trọng đến mức này.
Phạm Chi Dao dạy con rất tốt, đến một nơi xa lạ cậu bé sẽ tuyệt đối không chạy lung tung.
Trần Đình Phong ngồi đối diện hai mẹ con cô, anh đưa máy tính bảng cho cô rồi nói.
"Em chọn món đi. Anh không rõ Tiểu Hoà thích ăn gì."
Phạm Chi Dao gật đầu cầm lấy, cô cũng không nói lời khách sáo với anh làm gì. Cô chọn hai ba món dễ tiêu hoá rồi đưa lại cho anh, Trần Đình Phong gọi thêm rồi nhấn nút gửi. Rất nhanh chóng đồ ăn đã được đưa lên.
Mới nhìn thoáng qua Chi Dao đã thầm than, không hổ danh là nhà hàng nổi tiếng. Từ màu sắc đến mùi hương, chưa cần động đũa nếm thử cũng đã biết là mỹ vị. Chi Dao nhìn kỹ lại, tay cô chợt run. Tất cả những thứ mà Trần Đình Phong gọi đều là đồ cô thích ăn. Thậm chí thói quen không thích ăn rau thơm của cô, anh cũng nhớ kỹ.
Chẳng ai nói gì nhiều, bữa cơm cứ thế trôi qua. Ngoại trừ việc thỉnh thoảng Chi Dao gắp đồ ăn cho Tiểu Hoà thì chẳng có tiếng nói chuyện nào cả. Thường thì vào buổi tối, cô sẽ không cho Tiểu Hoà ăn quá nhiều, tránh cho cậu bé bị khó tiêu.
Tiểu Hoà hơi ấm ức, bình thường hai mẹ con cậu nhóc ăn cơm thường nói chuyện rất vui vẻ. Hôm nay xuất hiện người chú lạ mặt này khiến mẹ và cậu bé cứ im lặng suốt.
Trần Đình Phong siết chặt đôi đũa. Đây là bữa cơm tối đầu tiên của gia đình ba người. Sau này sẽ còn rất nhiều bữa cơm tối khác nữa.
Bữa cơm chậm chạp tẻ ngắt diễn ra trong hơn một tiếng đồng hồ. Đến lúc uống trà xong xuôi thì Tiểu Hoà đã ngáp một cái. Cậu bé dụi đầu vào lòng mẹ, than nhỏ.
"Mẹ ơi, Tiểu Hoà buồn ngủ quá. Chúng ta về nhà đi ngủ nhé."
Phạm Chi Dao vội vàng bế Tiểu Hoà vào lòng, vỗ về sau lưng cậu bé.
"Được. Tiểu Hoà cứ ngủ đi, mẹ bế Tiểu Hoà về nhà."
Trần Đình Phong đã đứng dậy từ lúc nào, anh nhẹ nhàng đón lấy Tiểu Hoà đã nhắm chặt mắt vào lòng.
"Anh bế con vào giường bên trong nghỉ ngơi trước. Hai chúng ta cần nơi chuyện riêng."
Phạm Chi Dao hơi siết chặt bàn tay rồi lại thả ra. Cô gật đầu với anh. Cuối cùng thì cũng cần phải đối mặt. Cô không muốn nhỡ đâu Tiểu Hoà thức giấc nửa chừng rồi nghe thấy.
Nếu thật sự Tiểu Hoà phải nhận lại cha, cô cũng cần chuẩn bị tâm lý cho cậu bé trước đã.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương