Con Gả Cho Con Trai Bác, Được Không? (Phiên Bản 2)
Chương 24: Làm sao để nói
Sáng hôm sau khi Trần Đình Phong thức giấc thì đã không thấy Chi Dao ở bên cạnh. Anh chỉ nghĩ đơn giản rằng buổi sáng nay cô có tiết học sớm nên cần phải rời đi trước.
Trần Đình Phong ngồi dậy xoa xoa mái tóc dày của mình, tấm chăn trượt xuống từ trên cơ thể anh. Cơn mưa to đêm qua đã tạnh ngay giữa đêm, bầu trời đã dần hửng sáng. Từng tia nắng mặt trời len lỏi qua mành treo tường chiếu lên thân hình đẹp như tạc tượng của anh.
Trần Đình Phong đứng dậy xuống giường, anh vươn tay kéo tấm rèm che ở cửa sổ rồi đi vào phòng tắm.
Căn hộ này anh đã ở đây được hai năm. Từ ngày yêu Chi Dao, anh đã dọn từ căn biệt thự riêng về sống hẳn ở đây.
Về diện tích thì nó nhỏ hơn căn biệt thự kia quá nhiều. Thậm chí cả căn hộ này còn không lớn bằng căn phòng đọc sách của nhà anh. Đương nhiên, dịch vụ tiện ích lại càng không thể sánh ngang bằng.
Nhưng Trần Đình Phong cam tâm tình nguyện. Ngày bị cha ném vào trong quân ngũ rèn luyện, anh đã từng ở trong rừng rậm cả tháng trời mà cũng chưa từng lên tiếng oán than thì việc ở đâu với anh cũng chẳng phải vấn đề gì quan trọng.
Phạm Chi Dao cũng có một chiếc chìa khóa anh đưa cho cô, để cô có thể đến đây bất cứ lúc nào cô muốn.
Trong lúc anh đánh răng thì đã thấy trên cổ mình có vài vết cào rồi vết cắn của Phạm Chi Dao để lại lúc kích tình dâng cao. Anh cười khế, người anh yêu đúng là một con mèo nhỏ hung dữ.
Lúc bình thường thì cứ để mặc cho anh vuốt ve trêu chọc, cô vẫn cứ cười dịu dàng. Đến lúc chọc cô nổi nóng lên thì cũng sẵn sàng cắn anh rồi vươn móng vuốt nhỏ đáng yêu để trả thù.
Đêm qua đúng là anh đã có chút mạnh bạo làm cho cô tức giận. Không hiểu sao, trong tâm Trần Đình Phong vẫn cảm thấy có chút lo lắng. Chi Dao tối qua có cái gì đó rất khác lạ
Đặc biệt là lúc gần cuối, cô đột nhiên bật khóc dữ dội. Mặc kệ anh có ôm cô vào lòng, năn nỉ cô đến mức nào cô vẫn cứ khóc mãi. Nhìn cô lúc đó là bộ dáng của người đang rất thương tâm.
Trần Đình Phong vặn vòi sen, anh bước đến đứng dưới vòi nước. Dòng nước lạnh chảy dọc theo cơ thể hoàn mỹ.
Từ gương mặt lạnh lùng góc cạnh, xuống lồng ngực trần rộng rãi, tám múi săn chắc. Không thể phủ nhận, tạo hóá quá ư là ưu ái cho người đàn ông này. Không những cho anh ta một cơ thể hoàn hảo, một gương mặt điển trai và còn một gia thể lớn đến đáng sợ.
"Anh nói dối..."
"Trần Đình Phong là đồ nói dối..."
Trần Đình Phong hơi ngửa đầu, để cho dòng nước tưới ướt gương mặt anh. Trong đầu anh bồng vang lên lại hai cầu trách mắng của Phạm Chi Dao nói với anh hôm qua.
Khi nghe thấy hai câu nói đó, Trần Đình Phong chỉ nghĩ đến việc vừa nãy anh lừa cô nói là làm thêm một lần mà anh lại nuốt lời. Giờ nghĩ lại, anh có chút sững người. Mọi khi anh cũng đều lừa gạt cho qua chuyện với cô như vậy ở trên giường, cô cũng không nói với anh như thế bao giờ. Cô cũng tuyệt nhiên không hề khóc đến mức thảm thương, đỏ hoe cả hai đôi mắt đến như vậy.
Lần duy nhất Trần Đình Phong thấy Phạm Chi Dao khóc tức tưởi đến như vậy là lần con mèo già trong trường mất vì bệnh. Phạm Chi Dao chăm nó từ khi mới là sinh viên năm nhất, con mèo già ấy cũng hay quấn quýt lấy cô.
Từ khi nhìn thấy những giọt nước mắt nóng hồi của cô, Trần Đình Phong đã âm thẩm thể với bản thân rằng, cả đời này anh sẽ không bao giờ làm cho cô phải rơi nước mắt.
Thế nhưng anh đã không làm được. Anh đúng thật là kẻ nói dối.
Không những là chuyện tối hôm qua mà còn là bí mật về thân thế của mình. Trần Đình Phong cau mày lo lắng, suốt hai năm qua mỗi lần anh nghĩ rằng mình sẽ nói với cô sự thật thì lại nghẹn giọng.
Nhìn vào ánh mắt trong vắt không chút tạp niệm nào của Phạm Chi Dao, lời nói như sắp bật ra khỏi đầu lưỡi của anh lại khựng lại không thốt nên lời.
Anh không biết phải bắt đầu mở lời với cô như thế nào cho tốt.
Yêu nhau hai năm, hơn ai hết Trần Đình Phong hiểu rõ Phạm Chi Dao là người ra sao. Với cái vóc dáng mảnh mai còn chưa cao đến cằm của anh mà thực chất bên trong lại là một tâm hồn kiên định.
Một Phạm Chi Dao hay cười nói dịu dàng nhưng cũng rất dũng cảm.
Một Phạm Chi Dao tuy sợ đến run chân nhưng vẫn kiên quyết che chở cho lũ mèo hoang khỏi kẻ có sở thích bạo hành động vật.
Một Phạm Chi Dao sức khỏe không được tốt lắm nhưng lại có thể kiên trì đứng hàng mấy tiếng đồng hồ trong phòng thí nghiệm để theo dõi đặc tính của loại vi sinh vật mới.
Một Phạm Chi Dao với tính cách cứng cỏi như thể này, liệu có đồng ý bao dung tha thứ cho lời nói dối của anh hay không?
Trần Đình Phong mở đôi mắt đen, anh chống hai tay lên tường lẩm bẩm tự hỏi chính mình.
"Trần Đình Phong, mày nên làm thế nào đây hả?
Trần Đình Phong ngồi dậy xoa xoa mái tóc dày của mình, tấm chăn trượt xuống từ trên cơ thể anh. Cơn mưa to đêm qua đã tạnh ngay giữa đêm, bầu trời đã dần hửng sáng. Từng tia nắng mặt trời len lỏi qua mành treo tường chiếu lên thân hình đẹp như tạc tượng của anh.
Trần Đình Phong đứng dậy xuống giường, anh vươn tay kéo tấm rèm che ở cửa sổ rồi đi vào phòng tắm.
Căn hộ này anh đã ở đây được hai năm. Từ ngày yêu Chi Dao, anh đã dọn từ căn biệt thự riêng về sống hẳn ở đây.
Về diện tích thì nó nhỏ hơn căn biệt thự kia quá nhiều. Thậm chí cả căn hộ này còn không lớn bằng căn phòng đọc sách của nhà anh. Đương nhiên, dịch vụ tiện ích lại càng không thể sánh ngang bằng.
Nhưng Trần Đình Phong cam tâm tình nguyện. Ngày bị cha ném vào trong quân ngũ rèn luyện, anh đã từng ở trong rừng rậm cả tháng trời mà cũng chưa từng lên tiếng oán than thì việc ở đâu với anh cũng chẳng phải vấn đề gì quan trọng.
Phạm Chi Dao cũng có một chiếc chìa khóa anh đưa cho cô, để cô có thể đến đây bất cứ lúc nào cô muốn.
Trong lúc anh đánh răng thì đã thấy trên cổ mình có vài vết cào rồi vết cắn của Phạm Chi Dao để lại lúc kích tình dâng cao. Anh cười khế, người anh yêu đúng là một con mèo nhỏ hung dữ.
Lúc bình thường thì cứ để mặc cho anh vuốt ve trêu chọc, cô vẫn cứ cười dịu dàng. Đến lúc chọc cô nổi nóng lên thì cũng sẵn sàng cắn anh rồi vươn móng vuốt nhỏ đáng yêu để trả thù.
Đêm qua đúng là anh đã có chút mạnh bạo làm cho cô tức giận. Không hiểu sao, trong tâm Trần Đình Phong vẫn cảm thấy có chút lo lắng. Chi Dao tối qua có cái gì đó rất khác lạ
Đặc biệt là lúc gần cuối, cô đột nhiên bật khóc dữ dội. Mặc kệ anh có ôm cô vào lòng, năn nỉ cô đến mức nào cô vẫn cứ khóc mãi. Nhìn cô lúc đó là bộ dáng của người đang rất thương tâm.
Trần Đình Phong vặn vòi sen, anh bước đến đứng dưới vòi nước. Dòng nước lạnh chảy dọc theo cơ thể hoàn mỹ.
Từ gương mặt lạnh lùng góc cạnh, xuống lồng ngực trần rộng rãi, tám múi săn chắc. Không thể phủ nhận, tạo hóá quá ư là ưu ái cho người đàn ông này. Không những cho anh ta một cơ thể hoàn hảo, một gương mặt điển trai và còn một gia thể lớn đến đáng sợ.
"Anh nói dối..."
"Trần Đình Phong là đồ nói dối..."
Trần Đình Phong hơi ngửa đầu, để cho dòng nước tưới ướt gương mặt anh. Trong đầu anh bồng vang lên lại hai cầu trách mắng của Phạm Chi Dao nói với anh hôm qua.
Khi nghe thấy hai câu nói đó, Trần Đình Phong chỉ nghĩ đến việc vừa nãy anh lừa cô nói là làm thêm một lần mà anh lại nuốt lời. Giờ nghĩ lại, anh có chút sững người. Mọi khi anh cũng đều lừa gạt cho qua chuyện với cô như vậy ở trên giường, cô cũng không nói với anh như thế bao giờ. Cô cũng tuyệt nhiên không hề khóc đến mức thảm thương, đỏ hoe cả hai đôi mắt đến như vậy.
Lần duy nhất Trần Đình Phong thấy Phạm Chi Dao khóc tức tưởi đến như vậy là lần con mèo già trong trường mất vì bệnh. Phạm Chi Dao chăm nó từ khi mới là sinh viên năm nhất, con mèo già ấy cũng hay quấn quýt lấy cô.
Từ khi nhìn thấy những giọt nước mắt nóng hồi của cô, Trần Đình Phong đã âm thẩm thể với bản thân rằng, cả đời này anh sẽ không bao giờ làm cho cô phải rơi nước mắt.
Thế nhưng anh đã không làm được. Anh đúng thật là kẻ nói dối.
Không những là chuyện tối hôm qua mà còn là bí mật về thân thế của mình. Trần Đình Phong cau mày lo lắng, suốt hai năm qua mỗi lần anh nghĩ rằng mình sẽ nói với cô sự thật thì lại nghẹn giọng.
Nhìn vào ánh mắt trong vắt không chút tạp niệm nào của Phạm Chi Dao, lời nói như sắp bật ra khỏi đầu lưỡi của anh lại khựng lại không thốt nên lời.
Anh không biết phải bắt đầu mở lời với cô như thế nào cho tốt.
Yêu nhau hai năm, hơn ai hết Trần Đình Phong hiểu rõ Phạm Chi Dao là người ra sao. Với cái vóc dáng mảnh mai còn chưa cao đến cằm của anh mà thực chất bên trong lại là một tâm hồn kiên định.
Một Phạm Chi Dao hay cười nói dịu dàng nhưng cũng rất dũng cảm.
Một Phạm Chi Dao tuy sợ đến run chân nhưng vẫn kiên quyết che chở cho lũ mèo hoang khỏi kẻ có sở thích bạo hành động vật.
Một Phạm Chi Dao sức khỏe không được tốt lắm nhưng lại có thể kiên trì đứng hàng mấy tiếng đồng hồ trong phòng thí nghiệm để theo dõi đặc tính của loại vi sinh vật mới.
Một Phạm Chi Dao với tính cách cứng cỏi như thể này, liệu có đồng ý bao dung tha thứ cho lời nói dối của anh hay không?
Trần Đình Phong mở đôi mắt đen, anh chống hai tay lên tường lẩm bẩm tự hỏi chính mình.
"Trần Đình Phong, mày nên làm thế nào đây hả?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương