Con Gả Cho Con Trai Bác, Được Không? (Phiên Bản 2)
Chương 30: Có kẻ muốn cướp vợ con anh
Phạm Chi Dao từ trong bếp bước ra thì thấy khung cảnh hai gương mặt một lớn một nhỏ đang bắt tay tự giới thiệu. Nhìn qua thì đúng là có vẻ bước đầu ở chung rất hài hòa.
Tiểu Hòa nhìn thấy bóng dáng mẹ mình thì lập tức ngượng ngùng rút tay lại, giả vờ không quen biết gì với người chú xa lạ này. Tiểu Hòa tung tăng chạy lại phía cô, xòe khẩu súng lego trong lòng bàn tay ra khoe với mẹ.
"Mẹ ơi, mẹ xem Tiểu Hòa lắp được cái gì nè.
Mắt Tiểu Hòa lấp lánh chờ được mẹ khen ngợi. Phạm Chi Dao nhìn vật thể màu đen ở trong bàn tay con mình, choáng váng. Đây không phải là mô hình của một khẩu súng lục sao.
Cô vội vàng ngồi xuống ôm con trai, cẩm lấy thứ trong tay con mình.
"Tiều Hòa giỏi lắm, nhưng về sau không được lắp mấy thứ như thế này nữa nhé. Người ta nhìn thấy lại sợ hãi, biết không?"
Tiều Hòa rầu rĩ, tuy rằng có chút không vui nhưng mà vẫn ngoan ngoãn nghe lời dạ vâng.
Cô ôm con trai vào lòng, trừng mắt nhìn người đàn ông còn chưa chính thức nhận con trai mà đã dám dạy Tiểu Hòa mấy thứ đồ nguy hiểm này rồi. Trần Đình Phong có chút chột dạ, anh hướng cô cười một cái làm hòa nhưng
Phạm Chi Dao ngoảnh mặt làm ngơ.
"Được rồi, đi vào ăn cơm tối thôi!"
Ba người bắt đầu dùng bữa. Khác với bữa cơm tẻ ngắt lần trước, lần này bầu không khí có vẻ thoải mái hơn hẳn.
Phạm Chi Dao đưa đũa cho Trần Đình Phong, khách sáo nói với anh:
"Chỉ là bữa cơm bình thường, không có sơn hào hải vị gì cả. Anh dùng tạm một chút nhé."
Đường đường là chủ tịch tập đoàn lớn không ở nhà hàng lớn ăn đồ ăn do đầu bếp cao cấp nấu lại chạy đến nhà cô ăn nồi lẩu đơn giản như thế này. Đúng là đã làm khó anh rồi.
Trần Đình Phong lắc đầu đáp lời.
"Em biết là anh không để ý mấy thứ này mà. Ngày trước anh cũng đã từng sống ở nơi trong rừng sâu bao nhiêu ngày, đâu có chú trọng việc ăn uống quá nhiều."
Tiểu Hòa tròn mắt nhìn anh: "Chú đã từng ở rừng sâu á?"
"Đúng vậy."
"Vậy chú đã từng gặp hổ hoang dã bao giờ chưa?"
"Tất nhiên là đã gặp."
".."
Cứ như vậy bữa cơm trôi qua một cách yên bình. Trần Đình Phong không có dáng vẻ của sát thần trong truyền thuyết, anh ngược lại rất biết cách nói chuyện với trẻ con. Tiểu Hòa ngồi say mê nghe anh kể, đến mức Chi Dao ngồi bên cạnh phải liên tục giục ăn cơm.
Thực ra người ăn ít nhất là Trần Đình Phong mới đứng. Mặc dù anh vẫn kể chuyện cho Tiểu Hòa nghe, một bên vẫn nhúng lẩu cho hai người ăn.
Sau bữa cơm, Trần Đình Phong và Tiểu Hòa kiên quyết không cho Phạm Chi Dao động tay vào việc dọn dẹp. Cô cũng đành đồng ý, cô mặc kệ hai người ở trong bếp nấu cơm rồi đi ra ngoài gọt trái cây.
Tuy là lần đầu tiên Trần Đình Phong và Tiểu Hòa làm việc chung nhưng nhìn qua có vẻ rất ăn ý. Một lúc sau đã dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ trong bếp.
Ba người ngồi chơi thêm một lúc nữa thì đã đến giờ Tiều Hòa cần phải đi tắm rửa rồi đi ngủ. Phạm Chi Dao giục
Trần Đình Phong nhanh chóng đi về. Tiểu Hòa tự giác đi tắm rửa, Phạm Chi Dao tiễn Trần Đình Phong ra ngoài.
Ban nãy có Tiểu Hòa ở giữa nên Chi Dao không cảm thấy có gì khác lạ, giờ chỉ còn lại có hai người cô đột nhiên không biết nói gì.
Cô mở cửa ra, chào tạm biệt Trần Đình Phong.
"Anh về cẩn thân."
"Ừ." Trần Đình Phong ngoài miệng thì nói đồng ý nhưng mà chân vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn cô.
"Sao...sao vậy?"
Tự nhiên anh không nói gì mà cứ đứng nhìn cô, Phạm Chi Dao có phần luống cuống chân tay.
"Em định bao giờ sẽ nói chuyện với Tiểu Hòa?" Không thể để thằng bé cứ gọi anh là chú mãi như thể này được.
Phạm Chi Dao vân vê gấu áo của mình, cô nói nhỏ.
"Em sẽ tìm thời gian..."
Cô chưa nói hết câu thì có tiếng chuông điện thoại cắt ngang lời cô nói. Chi Dao lấy điện thoại ra từ trong túi áo, cô hơi cau mày do dự không muốn nhấc máy.
Đây là người đồng nghiệp ở phòng thí nghiệm bên cạnh. Từ ngày cô mới về làm việc là anh ta đã nhiệt tình theo đuổi cô. Phạm Chi Dao có chút đau đầu, cô đã nói rõ ràng cho anh ta biết là mình đã có con trai nhưng anh ta thấy cô không đeo nhẫn cưới nên vẫn không bỏ cuộc. Anh ta còn nói, chỉ cần cô đồng ý thì anh ta sẽ không ngại điều gì hết, anh ta sẵn sàng làm cha của Tiểu Hòa.
Phạm Chi Dao thật tình không hiểu, một người là mẹ đơn thân như cô thì có gì tốt mà để cho người khác phải theo đuổi.
Giờ đã tối rồi, không biết anh ta gọi cho cô có việc gì nữa. Nhỡ đâu lại về vấn đề ở phòng thí nghiệm thì sao. Cô phần vân không biết có nền nhận cuộc gọi này hay không.
Trần Đình Phong thấy cô cứ nhìn vào số điện thoại lạ mà không nghe máy thì liền hỏi.
"Em không nghe máy sao?"
"À, em có.." Chi Dao giật mình, lúc nhận ra thì cô đã ấn nút nhận mất rồi.
Một giọng nói đàn ông ngay lập tức từ trong điện thoại vang lên.
"Chi Dao à, cuối cùng em cũng nghe máy. Anh định mời ngày mai chủ nhật đến đón hai mẹ con em đi chơi công viên, anh còn có vé đi xem xiếc thú, con trai em chắc hẳn sẽ rất vui...".
Người đồng nghiệp thấy cô vừa nhấc máy đã lập tức nói liên tục không ngừng. Trần Đình Phong híp mắt nguy hiểm, có kẻ không biết sống chết muốn đến cướp vợ con anh.
Tiểu Hòa nhìn thấy bóng dáng mẹ mình thì lập tức ngượng ngùng rút tay lại, giả vờ không quen biết gì với người chú xa lạ này. Tiểu Hòa tung tăng chạy lại phía cô, xòe khẩu súng lego trong lòng bàn tay ra khoe với mẹ.
"Mẹ ơi, mẹ xem Tiểu Hòa lắp được cái gì nè.
Mắt Tiểu Hòa lấp lánh chờ được mẹ khen ngợi. Phạm Chi Dao nhìn vật thể màu đen ở trong bàn tay con mình, choáng váng. Đây không phải là mô hình của một khẩu súng lục sao.
Cô vội vàng ngồi xuống ôm con trai, cẩm lấy thứ trong tay con mình.
"Tiều Hòa giỏi lắm, nhưng về sau không được lắp mấy thứ như thế này nữa nhé. Người ta nhìn thấy lại sợ hãi, biết không?"
Tiều Hòa rầu rĩ, tuy rằng có chút không vui nhưng mà vẫn ngoan ngoãn nghe lời dạ vâng.
Cô ôm con trai vào lòng, trừng mắt nhìn người đàn ông còn chưa chính thức nhận con trai mà đã dám dạy Tiểu Hòa mấy thứ đồ nguy hiểm này rồi. Trần Đình Phong có chút chột dạ, anh hướng cô cười một cái làm hòa nhưng
Phạm Chi Dao ngoảnh mặt làm ngơ.
"Được rồi, đi vào ăn cơm tối thôi!"
Ba người bắt đầu dùng bữa. Khác với bữa cơm tẻ ngắt lần trước, lần này bầu không khí có vẻ thoải mái hơn hẳn.
Phạm Chi Dao đưa đũa cho Trần Đình Phong, khách sáo nói với anh:
"Chỉ là bữa cơm bình thường, không có sơn hào hải vị gì cả. Anh dùng tạm một chút nhé."
Đường đường là chủ tịch tập đoàn lớn không ở nhà hàng lớn ăn đồ ăn do đầu bếp cao cấp nấu lại chạy đến nhà cô ăn nồi lẩu đơn giản như thế này. Đúng là đã làm khó anh rồi.
Trần Đình Phong lắc đầu đáp lời.
"Em biết là anh không để ý mấy thứ này mà. Ngày trước anh cũng đã từng sống ở nơi trong rừng sâu bao nhiêu ngày, đâu có chú trọng việc ăn uống quá nhiều."
Tiểu Hòa tròn mắt nhìn anh: "Chú đã từng ở rừng sâu á?"
"Đúng vậy."
"Vậy chú đã từng gặp hổ hoang dã bao giờ chưa?"
"Tất nhiên là đã gặp."
".."
Cứ như vậy bữa cơm trôi qua một cách yên bình. Trần Đình Phong không có dáng vẻ của sát thần trong truyền thuyết, anh ngược lại rất biết cách nói chuyện với trẻ con. Tiểu Hòa ngồi say mê nghe anh kể, đến mức Chi Dao ngồi bên cạnh phải liên tục giục ăn cơm.
Thực ra người ăn ít nhất là Trần Đình Phong mới đứng. Mặc dù anh vẫn kể chuyện cho Tiểu Hòa nghe, một bên vẫn nhúng lẩu cho hai người ăn.
Sau bữa cơm, Trần Đình Phong và Tiểu Hòa kiên quyết không cho Phạm Chi Dao động tay vào việc dọn dẹp. Cô cũng đành đồng ý, cô mặc kệ hai người ở trong bếp nấu cơm rồi đi ra ngoài gọt trái cây.
Tuy là lần đầu tiên Trần Đình Phong và Tiểu Hòa làm việc chung nhưng nhìn qua có vẻ rất ăn ý. Một lúc sau đã dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ trong bếp.
Ba người ngồi chơi thêm một lúc nữa thì đã đến giờ Tiều Hòa cần phải đi tắm rửa rồi đi ngủ. Phạm Chi Dao giục
Trần Đình Phong nhanh chóng đi về. Tiểu Hòa tự giác đi tắm rửa, Phạm Chi Dao tiễn Trần Đình Phong ra ngoài.
Ban nãy có Tiểu Hòa ở giữa nên Chi Dao không cảm thấy có gì khác lạ, giờ chỉ còn lại có hai người cô đột nhiên không biết nói gì.
Cô mở cửa ra, chào tạm biệt Trần Đình Phong.
"Anh về cẩn thân."
"Ừ." Trần Đình Phong ngoài miệng thì nói đồng ý nhưng mà chân vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn cô.
"Sao...sao vậy?"
Tự nhiên anh không nói gì mà cứ đứng nhìn cô, Phạm Chi Dao có phần luống cuống chân tay.
"Em định bao giờ sẽ nói chuyện với Tiểu Hòa?" Không thể để thằng bé cứ gọi anh là chú mãi như thể này được.
Phạm Chi Dao vân vê gấu áo của mình, cô nói nhỏ.
"Em sẽ tìm thời gian..."
Cô chưa nói hết câu thì có tiếng chuông điện thoại cắt ngang lời cô nói. Chi Dao lấy điện thoại ra từ trong túi áo, cô hơi cau mày do dự không muốn nhấc máy.
Đây là người đồng nghiệp ở phòng thí nghiệm bên cạnh. Từ ngày cô mới về làm việc là anh ta đã nhiệt tình theo đuổi cô. Phạm Chi Dao có chút đau đầu, cô đã nói rõ ràng cho anh ta biết là mình đã có con trai nhưng anh ta thấy cô không đeo nhẫn cưới nên vẫn không bỏ cuộc. Anh ta còn nói, chỉ cần cô đồng ý thì anh ta sẽ không ngại điều gì hết, anh ta sẵn sàng làm cha của Tiểu Hòa.
Phạm Chi Dao thật tình không hiểu, một người là mẹ đơn thân như cô thì có gì tốt mà để cho người khác phải theo đuổi.
Giờ đã tối rồi, không biết anh ta gọi cho cô có việc gì nữa. Nhỡ đâu lại về vấn đề ở phòng thí nghiệm thì sao. Cô phần vân không biết có nền nhận cuộc gọi này hay không.
Trần Đình Phong thấy cô cứ nhìn vào số điện thoại lạ mà không nghe máy thì liền hỏi.
"Em không nghe máy sao?"
"À, em có.." Chi Dao giật mình, lúc nhận ra thì cô đã ấn nút nhận mất rồi.
Một giọng nói đàn ông ngay lập tức từ trong điện thoại vang lên.
"Chi Dao à, cuối cùng em cũng nghe máy. Anh định mời ngày mai chủ nhật đến đón hai mẹ con em đi chơi công viên, anh còn có vé đi xem xiếc thú, con trai em chắc hẳn sẽ rất vui...".
Người đồng nghiệp thấy cô vừa nhấc máy đã lập tức nói liên tục không ngừng. Trần Đình Phong híp mắt nguy hiểm, có kẻ không biết sống chết muốn đến cướp vợ con anh.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương