Con Gả Cho Con Trai Bác, Được Không? (Phiên Bản 2)
Chương 33: Mẹ và con trai
Phạm Chi Dao âu yếm nhìn gương mặt bụ bẩm của Tiểu Hòa, lông mi thật dài đồ bóng hình quạt xuống gò má xinh đẹp. Ngũ quan của cậu nhóc đúng thật là được thừa kế tất cả ưu điểm của cô và Trần Đình Phong.
Nhìn ánh mắt trông đợi nhìn mình của Tiểu Hòa, Phạm Chi Dao hít một hơi thật sâu, cô quyết định nói thật với cậu bé:
"Đúng vậy."
Tiểu Hòa sáng mắt lên, vẻ mặt vui mừng tự nói với bản thân.
"Cha..."
Tiểu Hòa cúi đầu, hai tay ôm má mình rồi lại kích động hỏi lại cô
"Vậy tại sao hai người không nói sớm cho con biết?"
"À, thì..."
Chưa đợi cô nói Tiều Hòa đã tự tìm thấy câu trả lời cho bản thân mình.
"Là muốn tạo cho con bất ngờ sao?"
"Hay là...cha muốn thử xem có thích con hay không? Nếu cha không thích Tiểu Hòa thì cha sẽ không cần con nữa sao?"
Tiểu Hòa lo lắng nhìn cô. Phạm Chi Dao vội vàng ôm chặt cậu bé vào lòng, cô vỗ về sau lưng cậu bé, liên tục phủ nhận để trấn an cậu bé.
"Không phải, cha con không có ý như thế. Ngược lại là cha sợ Tiểu Hòa không thích cha mà thôi. Tại vì cha đi làm nhiều năm chưa về, cha sợ con giận."
Tiểu Hòa rầu rĩ vùi đầu vào cổ mẹ, hỏi lại lần nữa.
"Có thật không ạ?"
Phạm Chi Dao khẳng định lại một lần nữa.
"Đương nhiên là thật rồi. Mẹ không nói dối Tiểu Hòa đâu."
"Tiểu Hòa không được có suy nghĩ là cha không thích mình biết chưa nào? Còn nữa, sau này Tiểu Hòa còn được gặp ông bà nội nữa. Ông bà nội cũng sẽ giống như ông bà ngoại, cũng sẽ yêu thương con rất nhiều."
"Ông bà nội sao ạ?" Tiểu Hòa nghiêng đầu nhìn cô đầy tò mò. Ông bà nội cũng giống như cha, cậu bé chưa từng gặp một lần nào cả.
Chi Dao thay đổi tư thể, cô ôm Tiểu Hòa ngồi trên chân mình, với tay lấy khẩu súng lục mà cậu bé vừa vất trên gối.
"Đúng vậy. Hai mẹ con mình sống ở bên nước ngoài quá lâu rồi, ông bà nội lại sống ở trong nước nên chưa có dịp nào để gặp."
Cô đưa mô hình lego cho cậu bé, chỉ vào nó rồi bảo.
"Cha con kể, ông nội ngày còn trẻ là bộ đội đặc chủng. Ông biết rất nhiều mấy cái khẩu súng này đó."
Tiểu Hòa vân vê khẩu súng mô hình trong tay, nghe mẹ kể vậy thì cậu bé cũng rất trông chờ. Cậu bé mím mím môi, cố gắng để mình không cười quá nhiều, ngước đôi mắt trong veo lên đợi cô kể tiếp.
Phạm Chi Dao tiếp tục nói hết. Cô không muốn để con trai cảm thấy mình cố ý giấu diếm rồi khiến cậu bé bất an.
"Thật ra Tiểu Hòa cũng từng gặp bà nội rồi đấy. Chính là người bà lần trước ở trường mẫu giáo đó. Tiểu Hòa còn nhớ không?"
Người bà ở trường mẫu giáo sao? Là cái người mà gặp mẹ rồi cậu bé còn ôm một cái an ủi nữa. Người đó thật sự là bà nội.
"Da."
Phạm Chi Dao cúi đầu thơm lên má cậu bé. Con trai cô quả thật là một thiên thần ngoan nhất quả đất. Những vấn đề rắc rối của người lớn bọn họ, tuyệt đối không thể để ảnh hưởng đến cậu bé được.
Cô đặt lại cậu bé vào trong chăn, tiện thể mình cũng nằm vào bên cạnh cô. Cô ôm lấy cậu bé, hỏi Tiểu Hòa.
"Hôm nay mẹ ngủ cùng Tiểu Hòa có được không?"
Tiểu Hòa đồng ý ngay lập tức.
"Dạ, được ạ."
"Cảm ơn con trai. Chúc con ngủ ngon."
"Chúc mẹ ngủ ngon."
Phạm Chi Dao với tay tắt công tắc đèn, vỗ về ru Tiểu Hòa vào giấc ngủ. Chẳng bao lâu sau cô đã nghe thấy tiếng thở vang lên đều đều, Tiểu Hòa đã ngủ say. Trên gương mặt còn vương một nụ cười ngây thơ.
Bảo bối của mẹ, tất cả mọi người sẽ đều trao cho con hết thảy thương yêu, sẽ không để bảo bối của mẹ chịu thiệt thòi thêm một chút nào nữa.
Sáng hôm sau khi Phạm Chi Dao và Tiểu Hòa vừa mới thức dậy được một lúc, còn chưa kịp ăn sáng thì đã nghe tiếng chuông cửa vang lên. Chi Dao nhìn Tiểu Hòa, cậu bé đang trông đợi ngó ra chỗ cánh cửa.
Cô cổ vũ Tiểu Hòa.
"Tiều Hòa ra mở cửa giúp mẹ nhé."
Tiểu Hòa quay lại nhìn mẹ, cậu bé có chút chần chờ những vẫn gật đầu đồng ý.
Cạch!
Cánh cửa được mở ra, Trần Đình Phong cẩm bữa sáng trên tay, anh chỉ thấy một bóng dáng còn chưa cao đến hông anh đứng sau cửa. Tiểu Hòa ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lên nhìn anh. Đôi mắt cậu bé trong veo, đôi con ngươi đen láy như hai viên đá hắc diệu thạch đang lấp lánh phản chiếu hình bóng của anh.
Thấy cậu bé cứ mải nhìn anh mà không nói gì, Trần Đình Phong đành phải lên tiếng trước.
"Chào buổi sáng, Tiểu Hòa."
"Chào buổi sáng." Cậu bé giật mình, chỉ bỏ lại cho anh vài chữ chào hỏi rồi mau chóng chạy vào lòng mẹ, xấu hổ không dám đứng gần anh.
Trần Đình Phong bước vào, anh thuận tay đóng cửa lại. Anh nhìn Chi Dao như dò hỏi chuyện của Tiều Hòa.
Chi Dao vỗ vỗ lưng Tiểu Hòa, dỗ dành cậu bé còn đang ngượng ngùng. Cô hắng giọng bảo Trần Đình Phong.
"Này, anh mau chào hỏi chính thức với con trai đi."
Nhìn ánh mắt trông đợi nhìn mình của Tiểu Hòa, Phạm Chi Dao hít một hơi thật sâu, cô quyết định nói thật với cậu bé:
"Đúng vậy."
Tiểu Hòa sáng mắt lên, vẻ mặt vui mừng tự nói với bản thân.
"Cha..."
Tiểu Hòa cúi đầu, hai tay ôm má mình rồi lại kích động hỏi lại cô
"Vậy tại sao hai người không nói sớm cho con biết?"
"À, thì..."
Chưa đợi cô nói Tiều Hòa đã tự tìm thấy câu trả lời cho bản thân mình.
"Là muốn tạo cho con bất ngờ sao?"
"Hay là...cha muốn thử xem có thích con hay không? Nếu cha không thích Tiểu Hòa thì cha sẽ không cần con nữa sao?"
Tiểu Hòa lo lắng nhìn cô. Phạm Chi Dao vội vàng ôm chặt cậu bé vào lòng, cô vỗ về sau lưng cậu bé, liên tục phủ nhận để trấn an cậu bé.
"Không phải, cha con không có ý như thế. Ngược lại là cha sợ Tiểu Hòa không thích cha mà thôi. Tại vì cha đi làm nhiều năm chưa về, cha sợ con giận."
Tiểu Hòa rầu rĩ vùi đầu vào cổ mẹ, hỏi lại lần nữa.
"Có thật không ạ?"
Phạm Chi Dao khẳng định lại một lần nữa.
"Đương nhiên là thật rồi. Mẹ không nói dối Tiểu Hòa đâu."
"Tiểu Hòa không được có suy nghĩ là cha không thích mình biết chưa nào? Còn nữa, sau này Tiểu Hòa còn được gặp ông bà nội nữa. Ông bà nội cũng sẽ giống như ông bà ngoại, cũng sẽ yêu thương con rất nhiều."
"Ông bà nội sao ạ?" Tiểu Hòa nghiêng đầu nhìn cô đầy tò mò. Ông bà nội cũng giống như cha, cậu bé chưa từng gặp một lần nào cả.
Chi Dao thay đổi tư thể, cô ôm Tiểu Hòa ngồi trên chân mình, với tay lấy khẩu súng lục mà cậu bé vừa vất trên gối.
"Đúng vậy. Hai mẹ con mình sống ở bên nước ngoài quá lâu rồi, ông bà nội lại sống ở trong nước nên chưa có dịp nào để gặp."
Cô đưa mô hình lego cho cậu bé, chỉ vào nó rồi bảo.
"Cha con kể, ông nội ngày còn trẻ là bộ đội đặc chủng. Ông biết rất nhiều mấy cái khẩu súng này đó."
Tiểu Hòa vân vê khẩu súng mô hình trong tay, nghe mẹ kể vậy thì cậu bé cũng rất trông chờ. Cậu bé mím mím môi, cố gắng để mình không cười quá nhiều, ngước đôi mắt trong veo lên đợi cô kể tiếp.
Phạm Chi Dao tiếp tục nói hết. Cô không muốn để con trai cảm thấy mình cố ý giấu diếm rồi khiến cậu bé bất an.
"Thật ra Tiểu Hòa cũng từng gặp bà nội rồi đấy. Chính là người bà lần trước ở trường mẫu giáo đó. Tiểu Hòa còn nhớ không?"
Người bà ở trường mẫu giáo sao? Là cái người mà gặp mẹ rồi cậu bé còn ôm một cái an ủi nữa. Người đó thật sự là bà nội.
"Da."
Phạm Chi Dao cúi đầu thơm lên má cậu bé. Con trai cô quả thật là một thiên thần ngoan nhất quả đất. Những vấn đề rắc rối của người lớn bọn họ, tuyệt đối không thể để ảnh hưởng đến cậu bé được.
Cô đặt lại cậu bé vào trong chăn, tiện thể mình cũng nằm vào bên cạnh cô. Cô ôm lấy cậu bé, hỏi Tiểu Hòa.
"Hôm nay mẹ ngủ cùng Tiểu Hòa có được không?"
Tiểu Hòa đồng ý ngay lập tức.
"Dạ, được ạ."
"Cảm ơn con trai. Chúc con ngủ ngon."
"Chúc mẹ ngủ ngon."
Phạm Chi Dao với tay tắt công tắc đèn, vỗ về ru Tiểu Hòa vào giấc ngủ. Chẳng bao lâu sau cô đã nghe thấy tiếng thở vang lên đều đều, Tiểu Hòa đã ngủ say. Trên gương mặt còn vương một nụ cười ngây thơ.
Bảo bối của mẹ, tất cả mọi người sẽ đều trao cho con hết thảy thương yêu, sẽ không để bảo bối của mẹ chịu thiệt thòi thêm một chút nào nữa.
Sáng hôm sau khi Phạm Chi Dao và Tiểu Hòa vừa mới thức dậy được một lúc, còn chưa kịp ăn sáng thì đã nghe tiếng chuông cửa vang lên. Chi Dao nhìn Tiểu Hòa, cậu bé đang trông đợi ngó ra chỗ cánh cửa.
Cô cổ vũ Tiểu Hòa.
"Tiều Hòa ra mở cửa giúp mẹ nhé."
Tiểu Hòa quay lại nhìn mẹ, cậu bé có chút chần chờ những vẫn gật đầu đồng ý.
Cạch!
Cánh cửa được mở ra, Trần Đình Phong cẩm bữa sáng trên tay, anh chỉ thấy một bóng dáng còn chưa cao đến hông anh đứng sau cửa. Tiểu Hòa ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lên nhìn anh. Đôi mắt cậu bé trong veo, đôi con ngươi đen láy như hai viên đá hắc diệu thạch đang lấp lánh phản chiếu hình bóng của anh.
Thấy cậu bé cứ mải nhìn anh mà không nói gì, Trần Đình Phong đành phải lên tiếng trước.
"Chào buổi sáng, Tiểu Hòa."
"Chào buổi sáng." Cậu bé giật mình, chỉ bỏ lại cho anh vài chữ chào hỏi rồi mau chóng chạy vào lòng mẹ, xấu hổ không dám đứng gần anh.
Trần Đình Phong bước vào, anh thuận tay đóng cửa lại. Anh nhìn Chi Dao như dò hỏi chuyện của Tiều Hòa.
Chi Dao vỗ vỗ lưng Tiểu Hòa, dỗ dành cậu bé còn đang ngượng ngùng. Cô hắng giọng bảo Trần Đình Phong.
"Này, anh mau chào hỏi chính thức với con trai đi."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương