Con Gả Cho Con Trai Bác, Được Không? (Phiên Bản 2)
Chương 41: Giành quyền nuôi dưỡng
Vài ngày tiếp sau đó trải qua trong êm ả, Trần Đình Phong không đến tìm cô làm phiền. Anh chỉ đơn giản vẫn đến thăm Tiểu Hòa như bình thường, nhưng tuyệt nhiên không nói gì đến việc xảy ra tối hôm đó.
Hai người như ăn ý tuyệt nhiên không nhắc lại. Trần Đình Phong càng tỏ ra bình tĩnh như thế Phạm Chi Dao càng cảm thấy bất an. Chỉ có duy nhất Tiểu Hòa ngây thơ vẫn không biết có sóng gió đang ngầm xảy ra giữa cha mẹ.
Buổi sáng hôm đó, sau khi Trần Đình Phong lái xe đưa Tiểu Hòa đi học, sau đó đưa Phạm Chi Dao đến chỗ làm.
Không khí trong xe im lặng đến mức cô cảm thấy ngột ngạt, cô mở hé cửa sổ ra cho gió lùa vào.
Chiếc siêu xe nhanh chóng chạy đến cổng viện nghiên cứu, Phạm Chi Dao chưa kịp tháo dây đai an toàn thì đã bị
Trần Đình Phong ngăn lại. Cô dừng động tác, nhìn anh như dò hỏi.
Trần Đình Phong lấy trong ngăn kéo trên xe một tập hồ sơ mỏng ra đưa cho Phạm Chi Dao. Giọng anh âm trầm đên dọa người.
"Em đọc đi."
"Hồ sơ gì vậy?"
Phạm Chi Dao khẩn trương, cô cảm thấy mình không nên mở tập hồ sơ này ra. Cứ như nếu cô dám mở thì bên trong sẽ lập thứ nhào ra một con quái thú kinh khủng.
Thấy cô chần chờ không chịu mở ra, Trần Đình Phong đoạt lấy tập hồ sơ mở ra cho cô. Anh lạnh giọng: "Xem đi."
"Nếu không em sẽ hối hận."
Phạm Chi Dao nửa tin nửa ngờ cúi xuống đọc, càng đọc cô lại càng cảm thấy lạnh sống lưng. Tập hồ sơ cũng chỉ có vài tờ giấy mỏng nhưng từng chữ trên đó như từng mũi dao sắc nhọn đang chĩa về phía cô.
Đây là hồ sơ tố tụng muốn giành quyền nuôi dưỡng Tiểu Hòa. Một bản hồ sơ chi tiết đến mức Phạm Chi Dao không thể tìm thấy được một kẽ hở nào.
Dưới trướng tập đoàn Sơn Hải là một đoàn luật sư hùng hậu, vấn đề tranh chấp quyền nuôi dưỡng con cái này đối với bọn họ căn bản không khó giải quyết.
Trước đó Trần Đình Phong đã đi viết giấy nhận con, cũng đã được công chứng trước pháp luật xác định Phạm Đình Khang là con trai ruột của Trần Đình Phong. Tiểu Hòa lại đã sáu tuổi, không thể dựa vào quy định trẻ con dưới ba tuổi thì phần thắng phần lớn sẽ dành cho mẹ. Hơn nữa về mặt tài chính Trần Đình Phong hoàn toàn trên cơ Chi Dao.
Trần Đình Phong nhìn sắc mặt tái nhợt của Phạm Chi Dao, anh cố kìm chế cảm giác đau đớn trong lòng chờ đợi cô mở miệng. Phạm Chi Dao run rẩy cầm chặt tờ giấy trên tay, cô đỏ bừng mắt quay sang hỏi Trần Đình Phong.
"Anh muốn cướp Tiểu Hòa của em đi sao?"
Trần Đình Phong lắc đầu, lạnh lùng sửa lại lời cô.
"Là Tiểu Hòa của cả hai chúng ta. Em đừng quên anh là cha ruột của thằng bé."
"Em không quên..." Phạm Chi Dao tức tưởi gào lên một tiếng, tiếng nói như tắc nghẽn trong vòm họng của cô.
"Em đã để cho anh nhận lại con trai, em cũng không có ý định ngăn cản hai người."
Nước mắt của Phạm Chi Dao bắt đầu lăn dài trên má, hai con mắt đỏ ngầu, trước mắt bóng dáng của người đàn ông như đang mờ dần.
Trần Đình Phong vô thức nâng tay muốn thay cô lau đi dòng nước mắt, nhưng rồi lại lặng lẽ dừng tay lại. Sau đó anh vẫn vươn tay ra, ngón tay thô ráp gạt đi dòng nước mắt cho cô, chỉ là giọng nói vẫn không có chút gì để lại cho cô đường lui.
"Em là người thông minh, chắc hẳn cũng biết rằng nếu thật sự đưa việc này ra tòà án, em sẽ không có chút phần thắng nào cả."
Đúng vậy, chính vì cô hiểu rõ nên mới càng lâm vào tuyệt vọng. Thế lực phía sau anh, còn có các mối quan hệ ngầm trong giới chính trị chưa chắc cô đã có thể tìm được một luật sư dám sẵn sàng đứng ra đối đầu với tập đoàn đứng đầu cả nước này. Một tia sáng lướt qua trong mắt cô, hình như là cô đã có cách rồi.
Trần Đình Phong như hiểu rõ suy nghĩ của cô, anh lập tức lên tiếng. Những ngón tay vẫn còn mơn trớn trên gương mặt cô.
"Em đừng có hy vọng vào người bạn thân kia của mình, còn có cả chồng kia anh ta. Em nhìn rõ con dấu phía dưới cuối trang xem đã."
Chẳng lẽ là...
Phạm Chi Dao hốt hoảng lật đến trang cuối cùng, sắc mặt lập tức càng tái nhợt như tờ giấy trắng. Đó là con dấu của công ty luật của Đặng Quang Huy.
Trần Đình Phong quả thật không hổ danh là kẻ lão luyện, anh đã không để lại cho cô một đường lui nào cả. Công ty luật của Đặng Quang Huy đã ký hợp đồng với Trần Đình Phong thì không thể nào có thể giúp cô được nữa.
Dù cho cô và Hà Linh có là bạn thân nhiều năm đi chăng nữa, cô cũng không thể khiến Hà Linh làm liên lụy đến sự nghiệp của chồng cô ấy được. Dựa vào sự hiểu biết của cô đối với người đàn ông này, nếu đã ký hợp đồng với anh thì không thể dễ dàng rút lui. Con số bồi thường sẽ là một con số khổng lồ.
Mấy năm nay hai vợ chồng Hà Linh đã giúp đỡ cô và Tiểu Hòa quá nhiều. Năm nào hai người đó cũng bay qua thành phố Stockholm thăm hai mẹ con cô. Còn thay cô về thăm cha mẹ ở quê. Cô làm sao có thể ích kỷ khiến công việc của họ lao đao được.
Hai người như ăn ý tuyệt nhiên không nhắc lại. Trần Đình Phong càng tỏ ra bình tĩnh như thế Phạm Chi Dao càng cảm thấy bất an. Chỉ có duy nhất Tiểu Hòa ngây thơ vẫn không biết có sóng gió đang ngầm xảy ra giữa cha mẹ.
Buổi sáng hôm đó, sau khi Trần Đình Phong lái xe đưa Tiểu Hòa đi học, sau đó đưa Phạm Chi Dao đến chỗ làm.
Không khí trong xe im lặng đến mức cô cảm thấy ngột ngạt, cô mở hé cửa sổ ra cho gió lùa vào.
Chiếc siêu xe nhanh chóng chạy đến cổng viện nghiên cứu, Phạm Chi Dao chưa kịp tháo dây đai an toàn thì đã bị
Trần Đình Phong ngăn lại. Cô dừng động tác, nhìn anh như dò hỏi.
Trần Đình Phong lấy trong ngăn kéo trên xe một tập hồ sơ mỏng ra đưa cho Phạm Chi Dao. Giọng anh âm trầm đên dọa người.
"Em đọc đi."
"Hồ sơ gì vậy?"
Phạm Chi Dao khẩn trương, cô cảm thấy mình không nên mở tập hồ sơ này ra. Cứ như nếu cô dám mở thì bên trong sẽ lập thứ nhào ra một con quái thú kinh khủng.
Thấy cô chần chờ không chịu mở ra, Trần Đình Phong đoạt lấy tập hồ sơ mở ra cho cô. Anh lạnh giọng: "Xem đi."
"Nếu không em sẽ hối hận."
Phạm Chi Dao nửa tin nửa ngờ cúi xuống đọc, càng đọc cô lại càng cảm thấy lạnh sống lưng. Tập hồ sơ cũng chỉ có vài tờ giấy mỏng nhưng từng chữ trên đó như từng mũi dao sắc nhọn đang chĩa về phía cô.
Đây là hồ sơ tố tụng muốn giành quyền nuôi dưỡng Tiểu Hòa. Một bản hồ sơ chi tiết đến mức Phạm Chi Dao không thể tìm thấy được một kẽ hở nào.
Dưới trướng tập đoàn Sơn Hải là một đoàn luật sư hùng hậu, vấn đề tranh chấp quyền nuôi dưỡng con cái này đối với bọn họ căn bản không khó giải quyết.
Trước đó Trần Đình Phong đã đi viết giấy nhận con, cũng đã được công chứng trước pháp luật xác định Phạm Đình Khang là con trai ruột của Trần Đình Phong. Tiểu Hòa lại đã sáu tuổi, không thể dựa vào quy định trẻ con dưới ba tuổi thì phần thắng phần lớn sẽ dành cho mẹ. Hơn nữa về mặt tài chính Trần Đình Phong hoàn toàn trên cơ Chi Dao.
Trần Đình Phong nhìn sắc mặt tái nhợt của Phạm Chi Dao, anh cố kìm chế cảm giác đau đớn trong lòng chờ đợi cô mở miệng. Phạm Chi Dao run rẩy cầm chặt tờ giấy trên tay, cô đỏ bừng mắt quay sang hỏi Trần Đình Phong.
"Anh muốn cướp Tiểu Hòa của em đi sao?"
Trần Đình Phong lắc đầu, lạnh lùng sửa lại lời cô.
"Là Tiểu Hòa của cả hai chúng ta. Em đừng quên anh là cha ruột của thằng bé."
"Em không quên..." Phạm Chi Dao tức tưởi gào lên một tiếng, tiếng nói như tắc nghẽn trong vòm họng của cô.
"Em đã để cho anh nhận lại con trai, em cũng không có ý định ngăn cản hai người."
Nước mắt của Phạm Chi Dao bắt đầu lăn dài trên má, hai con mắt đỏ ngầu, trước mắt bóng dáng của người đàn ông như đang mờ dần.
Trần Đình Phong vô thức nâng tay muốn thay cô lau đi dòng nước mắt, nhưng rồi lại lặng lẽ dừng tay lại. Sau đó anh vẫn vươn tay ra, ngón tay thô ráp gạt đi dòng nước mắt cho cô, chỉ là giọng nói vẫn không có chút gì để lại cho cô đường lui.
"Em là người thông minh, chắc hẳn cũng biết rằng nếu thật sự đưa việc này ra tòà án, em sẽ không có chút phần thắng nào cả."
Đúng vậy, chính vì cô hiểu rõ nên mới càng lâm vào tuyệt vọng. Thế lực phía sau anh, còn có các mối quan hệ ngầm trong giới chính trị chưa chắc cô đã có thể tìm được một luật sư dám sẵn sàng đứng ra đối đầu với tập đoàn đứng đầu cả nước này. Một tia sáng lướt qua trong mắt cô, hình như là cô đã có cách rồi.
Trần Đình Phong như hiểu rõ suy nghĩ của cô, anh lập tức lên tiếng. Những ngón tay vẫn còn mơn trớn trên gương mặt cô.
"Em đừng có hy vọng vào người bạn thân kia của mình, còn có cả chồng kia anh ta. Em nhìn rõ con dấu phía dưới cuối trang xem đã."
Chẳng lẽ là...
Phạm Chi Dao hốt hoảng lật đến trang cuối cùng, sắc mặt lập tức càng tái nhợt như tờ giấy trắng. Đó là con dấu của công ty luật của Đặng Quang Huy.
Trần Đình Phong quả thật không hổ danh là kẻ lão luyện, anh đã không để lại cho cô một đường lui nào cả. Công ty luật của Đặng Quang Huy đã ký hợp đồng với Trần Đình Phong thì không thể nào có thể giúp cô được nữa.
Dù cho cô và Hà Linh có là bạn thân nhiều năm đi chăng nữa, cô cũng không thể khiến Hà Linh làm liên lụy đến sự nghiệp của chồng cô ấy được. Dựa vào sự hiểu biết của cô đối với người đàn ông này, nếu đã ký hợp đồng với anh thì không thể dễ dàng rút lui. Con số bồi thường sẽ là một con số khổng lồ.
Mấy năm nay hai vợ chồng Hà Linh đã giúp đỡ cô và Tiểu Hòa quá nhiều. Năm nào hai người đó cũng bay qua thành phố Stockholm thăm hai mẹ con cô. Còn thay cô về thăm cha mẹ ở quê. Cô làm sao có thể ích kỷ khiến công việc của họ lao đao được.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương