Con Gả Cho Con Trai Bác, Được Không? (Phiên Bản 2)
Chương 50: Ác mộng
Trước khi ra về bà Lan cứ nhất quyết nhét vào tay cô một tấm thẻ đen. Còn đồ đạc lỉnh kỉnh thì giao hết cho công cụ xách đồ hình người là đứa con trai mình đang đứng bên cạnh.
Chi Dao lắc đầu, muốn từ chối cầm cái thẻ.
"Không được đâu ạ. Lúc nãy cha đã đưa một phần quà cho con rồi mà."
Tuy cô chưa bóc cái phong bì đó ra nhưng sờ lớp ngoài cũng biết đó là một tấm thẻ. Với mức độ chi tiêu hào phóng của người nhà họ Trần, ắt hẳn đó là một cái thẻ có giới hạn cao.
Bà Lan thấy con dâu đẩy lại, bà ngẩng mặt lên, chỉ trong vài giây đã ầng ậc nước mắt.
"Con chỉ nhận quà của cha chồng mà không nhận quà của mẹ chồng, có nghĩa là con đang chê mẹ có đúng không."
Chi Dao vội vàng trả lời.
"Con không phải có ý đấy. Con..."
Chỉ chờ có như thế, bà Lan đã nhét luôn tấm thẻ vào túi xách của cô.
"Vậy thì cầm đi. Không được phép nói thêm một câu nào nữa."
"Dạ.."
Chi Dao bất đắc dĩ, cô là phụ nữ nhưng cũng sợ hãi khi thấy một người phụ nữ khóc lắm đấy. Bà Lan thấy cô như thế thì yên tâm, bà vỗ vỗ tay cô.
"Mẹ có gói một tổ yến, con về nhớ ăn đó nhé."
"Vâng ạ."
Trước ánh mắt trông đợi của bà Lan, Chi Dao đành hứa thêm một lần nữa.
"Cuối tuần con sẽ đưa Tiểu Hòa đến chơi với ông bà."
Nghe được câu khẳng định này bà Lan mừng như mở cờ trong bụng. Phạm Chi Dao cảm tưởng nếu mình không nói rõ thì chắc bà sẽ nghĩ cô sẽ lại mang cháu nội bà đi mất một lần nữa.
Chỉ tiếc răng bây giờ cô có tâm mà không có lực. Cô đã không còn cách nào tách khỏi người đàn ông này.
….
Tối hôm đó người đang ngập tràn hạnh phúc đã có một giấc mơ dài. Trong mơ là một cảnh tượng trái ngược hoàn toàn so với hiện thực.
Phạm Chi Dao về nước mang theo bên mình một cục bột nhỏ trắng trẻo dễ thương. Tuy cô là mẹ đơn thân nhưng vẫn được những vị phu nhân khác để ý đến.
Còn có người thẳng thừng tỏ ý muốn, chỉ cần Chi Dao gật đầu, ngay ngày hôm sau họ sẽ mang sính lễ đến nhà hỏi cưới. Cả cha mẹ Chi Dao đến Tiểu Hòa đều rất ưng ý với người đàn ông đó, rất nhanh chóng Chi Dao đã đồng ý kết hôn.
Còn bà Lan chỉ biết đứng đó trơ mắt nhìn theo mà không thể vươn tay ngăn cản. Bà Lan chỉ biết đứng chôn chân nhìn con dâu của mình mang theo cháu nội của mình bước vào cửa nhà khác.
Bên tai nghe thấy Chi Dao trở thành con dâu của người khác, gọi người khác là mẹ chồng. Còn có cháu nội của bà thân mật ôm lấy người khác, ngọt ngào gọi một tiếng bà nội.
Cứ như thế cả đời bà sống trong sự thèm khát có con dâu có cháu nội đến khi nhắm mắt.
....
Bà Lan choàng tỉnh, ngồi bật dậy thở hồn hển. Mồ hôi trên trán lạnh trên người vã ra như tắm vì sợ hãi. Bà vừa chứng kiến cảnh tượng khinh khủng gì vậy. Hình như bà không có con dâu cũng không có cháu nội bên cạnh. Hai người bọn họ đã trở thành con cháu nhà người khác.
Ông Quang ngủ khá nông giấc, nghe thấy tiếng động của vợ mình bên cạnh thì cũng cựa mình thức giấc. Ông giật mình thì thấy bà Lan đang ngồi ôm chặt chăn trước ngực.
Ông vội vàng thức giấc, vỗ vỗ lưng của bà.
"Mình sao thế? Gặp phải ác mộng sao? Hay là mình bị đau ở đâu?"
Bà Lan lắc đầu, nước mắt đang đầm đìa trên mặt.
"Em vừa mơ thấy con dâu đi lấy chồng khác. Có một người phụ nữ khác bế cháu nội của em, cháu nội em còn thân thiết gọi bà ta là bà nội."
Ông Quang an ủi: "Không phải đâu. Sáng nay hai đứa nó đã chính thức kết hôn, giờ em đã có cả con dâu và cháu nội rồi. Vừa nãy chỉ là mơ mà thôi."
Bà Lan lẩm bẩm: "Mơ sao?"
Bà Lan thò tay sang véo vào má ông chồng một cái.
"Á, mình làm cái gì thế."
Bà Lan hỏi ông: "Có đau không?"
Ông Quang gật đầu, vươn tay xoa má mình. Bà vợ ông thật sự không nương tay chút nào, đúng là ra sức mà véo.
Bà Lan thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực mình.
"May quá, đau là tốt. Đây chỉ là mơ mà thôi."
Bà quay lại trừng mắt nhìn chồng mình.
"Làm cái gì mà anh yếu ớt yểu điệu như cách cách vậy. Chỉ véo có một tí thôi. Để em xem nào."
Bà quay mặt ông Quang về phía mình, nương theo ánh đèn mà nhìn má ông.
"Không đỏ."
Bà Lan sau khi xác nhận thì lại nằm xuống, đắp chăn lên người. Bà đá đá chân ông Quang.
"Anh mau tắt đèn đi. Tại anh mở đèn ngủ sáng quá nên em mới gặp ác mộng đó."
Ông Quang đã quen với dáng vẻ cố tình gây sự của vợ mình, đành ngoan ngoãn nghe theo. Ông với tay tắt đèn ở trên bàn rồi tiếp tục ngủ tiếp.
Có vẻ Bà Lan đã hoàn toàn an tâm, giấc ngủ lại này là một giấc ngủ ngon đến sáng.
Chi Dao lắc đầu, muốn từ chối cầm cái thẻ.
"Không được đâu ạ. Lúc nãy cha đã đưa một phần quà cho con rồi mà."
Tuy cô chưa bóc cái phong bì đó ra nhưng sờ lớp ngoài cũng biết đó là một tấm thẻ. Với mức độ chi tiêu hào phóng của người nhà họ Trần, ắt hẳn đó là một cái thẻ có giới hạn cao.
Bà Lan thấy con dâu đẩy lại, bà ngẩng mặt lên, chỉ trong vài giây đã ầng ậc nước mắt.
"Con chỉ nhận quà của cha chồng mà không nhận quà của mẹ chồng, có nghĩa là con đang chê mẹ có đúng không."
Chi Dao vội vàng trả lời.
"Con không phải có ý đấy. Con..."
Chỉ chờ có như thế, bà Lan đã nhét luôn tấm thẻ vào túi xách của cô.
"Vậy thì cầm đi. Không được phép nói thêm một câu nào nữa."
"Dạ.."
Chi Dao bất đắc dĩ, cô là phụ nữ nhưng cũng sợ hãi khi thấy một người phụ nữ khóc lắm đấy. Bà Lan thấy cô như thế thì yên tâm, bà vỗ vỗ tay cô.
"Mẹ có gói một tổ yến, con về nhớ ăn đó nhé."
"Vâng ạ."
Trước ánh mắt trông đợi của bà Lan, Chi Dao đành hứa thêm một lần nữa.
"Cuối tuần con sẽ đưa Tiểu Hòa đến chơi với ông bà."
Nghe được câu khẳng định này bà Lan mừng như mở cờ trong bụng. Phạm Chi Dao cảm tưởng nếu mình không nói rõ thì chắc bà sẽ nghĩ cô sẽ lại mang cháu nội bà đi mất một lần nữa.
Chỉ tiếc răng bây giờ cô có tâm mà không có lực. Cô đã không còn cách nào tách khỏi người đàn ông này.
….
Tối hôm đó người đang ngập tràn hạnh phúc đã có một giấc mơ dài. Trong mơ là một cảnh tượng trái ngược hoàn toàn so với hiện thực.
Phạm Chi Dao về nước mang theo bên mình một cục bột nhỏ trắng trẻo dễ thương. Tuy cô là mẹ đơn thân nhưng vẫn được những vị phu nhân khác để ý đến.
Còn có người thẳng thừng tỏ ý muốn, chỉ cần Chi Dao gật đầu, ngay ngày hôm sau họ sẽ mang sính lễ đến nhà hỏi cưới. Cả cha mẹ Chi Dao đến Tiểu Hòa đều rất ưng ý với người đàn ông đó, rất nhanh chóng Chi Dao đã đồng ý kết hôn.
Còn bà Lan chỉ biết đứng đó trơ mắt nhìn theo mà không thể vươn tay ngăn cản. Bà Lan chỉ biết đứng chôn chân nhìn con dâu của mình mang theo cháu nội của mình bước vào cửa nhà khác.
Bên tai nghe thấy Chi Dao trở thành con dâu của người khác, gọi người khác là mẹ chồng. Còn có cháu nội của bà thân mật ôm lấy người khác, ngọt ngào gọi một tiếng bà nội.
Cứ như thế cả đời bà sống trong sự thèm khát có con dâu có cháu nội đến khi nhắm mắt.
....
Bà Lan choàng tỉnh, ngồi bật dậy thở hồn hển. Mồ hôi trên trán lạnh trên người vã ra như tắm vì sợ hãi. Bà vừa chứng kiến cảnh tượng khinh khủng gì vậy. Hình như bà không có con dâu cũng không có cháu nội bên cạnh. Hai người bọn họ đã trở thành con cháu nhà người khác.
Ông Quang ngủ khá nông giấc, nghe thấy tiếng động của vợ mình bên cạnh thì cũng cựa mình thức giấc. Ông giật mình thì thấy bà Lan đang ngồi ôm chặt chăn trước ngực.
Ông vội vàng thức giấc, vỗ vỗ lưng của bà.
"Mình sao thế? Gặp phải ác mộng sao? Hay là mình bị đau ở đâu?"
Bà Lan lắc đầu, nước mắt đang đầm đìa trên mặt.
"Em vừa mơ thấy con dâu đi lấy chồng khác. Có một người phụ nữ khác bế cháu nội của em, cháu nội em còn thân thiết gọi bà ta là bà nội."
Ông Quang an ủi: "Không phải đâu. Sáng nay hai đứa nó đã chính thức kết hôn, giờ em đã có cả con dâu và cháu nội rồi. Vừa nãy chỉ là mơ mà thôi."
Bà Lan lẩm bẩm: "Mơ sao?"
Bà Lan thò tay sang véo vào má ông chồng một cái.
"Á, mình làm cái gì thế."
Bà Lan hỏi ông: "Có đau không?"
Ông Quang gật đầu, vươn tay xoa má mình. Bà vợ ông thật sự không nương tay chút nào, đúng là ra sức mà véo.
Bà Lan thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực mình.
"May quá, đau là tốt. Đây chỉ là mơ mà thôi."
Bà quay lại trừng mắt nhìn chồng mình.
"Làm cái gì mà anh yếu ớt yểu điệu như cách cách vậy. Chỉ véo có một tí thôi. Để em xem nào."
Bà quay mặt ông Quang về phía mình, nương theo ánh đèn mà nhìn má ông.
"Không đỏ."
Bà Lan sau khi xác nhận thì lại nằm xuống, đắp chăn lên người. Bà đá đá chân ông Quang.
"Anh mau tắt đèn đi. Tại anh mở đèn ngủ sáng quá nên em mới gặp ác mộng đó."
Ông Quang đã quen với dáng vẻ cố tình gây sự của vợ mình, đành ngoan ngoãn nghe theo. Ông với tay tắt đèn ở trên bàn rồi tiếp tục ngủ tiếp.
Có vẻ Bà Lan đã hoàn toàn an tâm, giấc ngủ lại này là một giấc ngủ ngon đến sáng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương