Con Gả Cho Con Trai Bác, Được Không?

Chương 38: Hoà hợp



Tuy hai người ngày nào cũng ở cạnh nhau, nhưng Chi Dao chưa hề nói là cô tha thứ cho anh, cô đồng ý với mối quan hệ này.

Ngoài mặt thì Trần Đình Phong bình tĩnh, nhưng trong lòng thực chất rất không an tâm. Anh sợ do mình ép buộc nên mặt ngoài cô thuận theo mình nhưng vẫn âm thầm tìm cách rời bỏ anh.

Anh không biết mình sẽ làm ra những điều kinh khủng gì nếu cô dám làm điều đó một lần nữa.

Hành động của cô đã làm cho anh suy nghĩ theo một hướng tích cực khác. Cô đã tha thứ cho mẹ anh, vậy còn anh thì sao. Anh biết, lời nói của mẹ anh chỉ là một phần xúc tác, nguyên do chính là do anh. Mối quan hệ của hai người bây giờ không khác gì đang đi trên tầng băng mỏng.

Anh một mặt muốn phá vỡ lớp băng đó, để cô thẳng thắn nói ra suy nghĩ của bản thân. Một mặt lại sợ hãi, nếu cô cứ khăng khăng không đồng ý quay lại.

Phạm Chi Dao chăm chú nhìn gương mặt căng thẳng của anh. Cô đã tự hỏi lòng mình, liệu bản thân có muốn rời xa người đàn ông này không.

Câu trả lời là không.

Nếu vậy thì hãy thuận theo tâm ý của bản thân mình đi.

Cô mỉm cười ngọt ngào, quay người lại dang hai tay ôm anh vào lòng. Chi Dao dịu dàng vuốt tấm lưng dày rộng của anh.

“Em đồng ý tha thứ cho anh rồi đó.”

Trần Đình Phong như cứng người lại, anh ôm siết thật chặt cô gái vào trong lòng mình.

Anh không nói gì cả, chỉ muốn ôm cô như thế này cho đến thiên hoang địa lão, dù trời có sập xuống anh cũng không muốn buông tay cô ra.



Chi Dao thấy anh không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm lấy cô. Cô nhỏ nhẹ nói.

“Từ nhỏ em chỉ có mình mẹ, em là kết quả của một cuộc tình dối trá. Em mong rằng mình sẽ tìm được một người bạn đời ấm áp, có thể chia sẻ mọi cay đắng ngọt bùi với em.”

Cô dừng lại một chút như nghẹn ngào.

“Thời gian chúng ta bên nhau, em thật sự rất hạnh phúc, nhưng em không tin rằng người em yêu lại lừa dối em suốt hai năm trời.”

“Bảy năm qua, em đã cố ép mình quên anh đi. Em thấy mối tình của chúng ta đã kết thúc tại đây. Nhưng em không làm được.”

“Em thừa nhận, mình không có cách nào quên được anh.”

“Vậy nên, anh có thể hứa với em, từ nay về sau anh sẽ không bao giờ lừa dối em nữa không?”

Đình Phong nặng nề gật đầu, anh cố giữ cho giọng nói của mình không trở nên run rẩy.

“Anh hứa.”

Anh thề bằng cả sinh mạng, tuyệt đối sẽ không để cô gái của mình phải đau lòng thêm nữa.

……

Trên một chiếc máy bay đang lao vút trong trời đêm.

“Ông có chắc là sẽ tìm được mẹ con bà ta không?”



“Em cứ yên tâm. Người đàn bà đó chắc chắn vẫn ở nơi đó thôi, bà ta không có năng lực phản kháng gì đâu.”

“Không phải vì con trai tôi cần thay thận thì anh xong đời với tôi.”

Cuộc nói chuyện của một đôi vợ chồng trung niên vang lên trong buồng máy. Người đàn ông nhìn có vẻ khúm núm khép nép đối với người vợ.

Bà ta có khuôn mặt lúc nào cũng nhăn nhó, lúc này còn đang khó chịu nên nhìn lại càng cau có hơn.

Đây chính là cha ruột của Chi Dao và vợ của ông ta. Năm đó ông ta tham phú phụ bần, bỏ mặc đứa con còn đỏ hỏn nằm trong tã lót và người vợ vừa mới sinh để chạy theo người đàn bà bên cạnh.

Mẹ của Chi Dao là một người vợ tốt, nhưng lại không thể mang đến vinh hoa phú quý cho ông ta. Nên ông ta đã vứt bỏ tất cả để đi theo bà Thùy.

Suốt bao nhiêu năm nay ông ta tuy rằng phải nhịn nhục với nhà vợ, nhưng đúng là dựa vào quyền lực của ba vợ mà ông ta đã được hưởng thụ những thứ mà cả đời này ông ta thèm khát.

Ông ta đã hoàn toàn quên mất hai người mà ông ta đã bỏ mặc, sự sung sướng đã làm lu mờ hoàn toàn năm tháng nghèo khổ.

Có lẽ là ông trời báo ứng, đứa con trai duy nhất của hai vợ chồng ông ta bị mắc bệnh suy thận. Hao tâm tổn sức chữa trị nhưng cũng không khá lên, chỉ còn có cách duy nhất chính là phải thay thận.

Lúc này thì ông ta cũng nhớ đến mình còn một đứa con gái ruột ở quê nhà. Ông ta và vợ thương lượng, lập tức quay về nước để bắt đứa con gái đó hiến một quả thận để cứu con trai mình.

Hai mẹ con nhà này chỉ là người nhà quê, chỉ cần ông ta muốn thì họ sẽ phải ngoan ngoãn nghe theo lời ông ta.

Huống hồ ông ta là cha nó. Ông ta là người cho nó sinh mạng, chỉ yêu cầu nó đưa ra một quả thận, nó phải nghe lời là điều đương nhiên.
Chương trước Chương tiếp