Con Gả Cho Con Trai Bác, Được Không?

Chương 47: Bắt người



Lúc này có vài chiếc xe chạy đến, một tốp vệ sĩ mặc đồ đen đồng loạt bước xuống dàn thành hàng ngang. Tốp người này kẻ nào cũng cường tráng, ánh mắt sắc lạnh như đã được rèn luyện ở những nơi gian khổ.

Thư ký Lâm mau chóng xuống xe, đi nhanh tới cúi đầu trước Trần Đình Phong.

“Chủ tịch, chúng tôi đã đến trễ. May là chủ tịch và hai mẹ con cô Chi Dao không sao.”

Trần Đình Phong gật đầu, ra lệnh.

“Trông coi mấy kẻ này lại, gọi cho cảnh sát báo họ muốn bắt giữ người trái phép. Sau đó nên làm cái gì thì nên làm cái đó.”

Thư ký Lâm hiểu ý, nhanh chóng phân phó người làm theo.

Trong đám đông có người lúc này có một cô bé trẻ tuổi cuối cùng cũng nhớ ra Trần Đình Phong là ai. Cô bé giật tay áo của mẹ reo lên,

“Mẹ ơi, con nhớ ra người kia là ai rồi. Là chủ tịch tập đoàn Sơn Hải, cái người mà vẫn hay lên bản tin tài chính kinh tế đó.”

“Lúc nãy con đứng xa quá không nhìn rõ, giờ thấy người vừa mới đến là thư ký Lâm vẫn thường đi cạnh anh ta. Là người mà cha muốn hẹn gặp mãi mà không gặp được đó.”

Đám người xung quanh lúc nãy mau miệng hùa theo trách móc Chi Dao nghe thấy thế thì mau chóng tản ra, không ai muốn dây vào mớ rắc rối. Tập đoàn Sơn Hải tài chính hùng hậu, thế lực khổng lồ trải dài đằng sau nó không phải là thứ mà bọn họ có thể tùy tiện phán xét được. Bọn họ chỉ hận không thể biến mất ngay lập tức, mong là không bị Trần Đình Phong ghi hận.



Đúng là xui xẻo, chỉ muốn đi hùa theo bà Quyên ai ngờ lại đụng vào ván sắt.

Chi Dao dìu mẹ lên xe, mọi chuyện còn lại cứ giao cho thư ký Lâm giải quyết là được. Trần Đình Phong cũng lập tức đi theo cô, Bùi Thu Quỳnh luống cuống gọi với theo.

“Anh Đình Phong, mẹ em cũng chỉ là bị hai người bọn họ lừa gạt. Mẹ em tuyệt đối không có ý xấu gì đâu.”

Cô ta vội vàng giục mẹ mình.

“Mẹ mau xin lỗi chị gái này đi. Chị gái đại nhân đại lượng chắc chắn sẽ tha thứ cho mẹ.”

Bà Quyên bừng tỉnh, gật đầu lia lịa.

“Đúng vậy. Cô chỉ là bị lời nói lừa gạt, cô không có ý xấu.”

“Cháu gái à, cháu tha thứ cho cô.”

Trần Đình Phong lạnh lùng trào phúng.

“Lời xin lỗi của bà đây quý hóa quá, chắc hẳn là ông bộ trưởng ở nhà bận rộn, không có thời gian dạy vợ. Nhiệm kỳ bầu cử sau, ông ta cũng nên về hưu rồi.”

Dứt lời anh đi thẳng, mặc kệ bà Quyên mềm nhũn thân thể, ngất lịm trong lòng con gái.



Bà ta không dám nghĩ tương lai của mình sẽ ra sao. Chỉ vì một vài câu nói mà Trần Đình Phong đã muốn chồng bà ta mất chức, chuyện này có khác gì với việc triệt đường sống của bà ta.

Ông Hùng và bà Mỹ tái mặt, không biết tại sao mọi chuyện lại đột ngột xoay chuyển, bây giờ hai người bọn họ lại bị bắt giữ.

Vừa nãy bà ta nghe thấy có kẻ nói người đàn ông trước mặt này là chủ tịch tập đoàn Sơn Hải. Tuy sản nghiệp chính của gia đình bà ta ở nước ngoài, nhưng mấy năm nay cũng dần dịch chuyển về trong nước. Nếu bị người khác ra tay ngăn cản thì thiệt hại sẽ rất nghiêm trọng.

“Các người không thể tùy tiện bắt chúng tôi. Chúng tôi không phải là tội phạm.”

“Các người không phải là cảnh sát, không thể bắt người.”

Thư ký Lâm nâng kính, mỉm cười nho nhã.

“Hai vị cứ yên tâm, chúng tôi đây cũng chẳng phí công mà giam giữ các vị. Đợi cảnh sát đến sẽ đưa các vị đi.”

Thư ký Lâm cười đến càng vô hại.

Đúng vậy, cứ vào đồn cảnh sát đi. Ở trong đó tận hưởng những ngày khác tốt lành đi. Ra ngoài chỉ sợ các người mới biết ở trong tù còn hạnh phúc hơn vạn lần.

Thiên đường có lối không đi, địa ngục không lối lại muốn đâm đầu vào. Muốn động vào phu nhân của chủ tịch, đúng là tự tìm đường chết.
Chương trước Chương tiếp