Con Gái Tướng Gia
Chương 13
Hắn lập tức hoảng sợ lùi lại ba bước, không nhịn được mà nôn thốc nôn tháo vào đống thịt thối.
Nếu ta không chuẩn bị trước thì đống thịt thối này giờ đã là ta rồi.
Những cô nương khuê các mất danh tiết, như cô gái nhỏ của hắn có thể sống sót, ít vô cùng.
Ngay cả khi muốn hòa ly, trong thời thế này cũng khó như lên trời.
Ta không sai, tại sao ta phải mang tiếng xấu liên lụy đến con cháu trong tộc.
Vì vậy, ta và Mạnh Diệp, chắc chắn phải không c h ế t không thôi.
Ta cười lạnh vẫy tay, xác c h ế t được khiêng ra ngoài.
"Tên ngoại nam tư thông, ta đã đưa đến quan phủ. Dù sao cũng đến viện của ta, ta phải tìm hiểu cho ra nhẽ mới được."
Sắc mặt Mạnh Diệp đại biến:
"Không được!"
Đối diện với ánh mắt sâu thẳm của ta, hắn lại cười trừ giải thích:
"Chuyện riêng của phủ, sao có thể để lộ ra ngoài."
"Vì thể diện, phu nhân cũng nên nhanh chóng chặn người lại, sau khi dùng gậy đánh c h ế t, cũng sẽ giữ được danh tiếng."
"Phu quân nói đúng nhưng chuyện giao thiệp với quan phủ, phu quân vẫn luôn giỏi, hay là phu quân đi một chuyến?"
Hắn nắm chặt tay, nghiến răng đồng ý.
Có lệnh của Tô gia, Mạnh Diệp ở trên quan trường chỉ có thể gặp khó khăn khắp nơi.
Đường đường là Mạnh Thái phó, muốn cứu một người khỏi thiên lao còn khó như lên trời.
Hắn sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, sợ rằng sự bẩn thỉu của hắn bị bại lộ trước mặt mọi người.
Ta liền nhân lúc hắn bận đến chân không chạm đất, gặp cô gái nhỏ của hắn.
Nàng bị áp giải quỳ đối diện ta, cắn môi, hận thù nhìn ta.
"Là ngươi đem bùa cầu nguyện của con ta đeo vào cổ chó?"
"Nếu con ngươi c h ế t yểu, có tính là báo ứng không?"
Mặt nàng tái mét, vô thức ôm lấy bụng mình.
Ta lại hỏi:
"Con chó Mạnh Diệp đưa đến trang tử, cũng bị ngươi dìm c h ế t ở giếng nước?"
Nàng nuốt nước bọt, run rẩy đáp:
"Thiếp không hiểu phu nhân đang nói gì, xông vào nhà dân, thiếp có thể báo quan."
Ta gật đầu:
"Đúng vậy!"
"Nhưng nếu ngôi nhà này là do Mạnh Diệp mua thì lại là chuyện khác."
"Nữ nhân già này có tư cách lấy lại sản nghiệp của Mạnh gia không?"
Mặt nàng tái mét nhưng lại cố chấp đến mức không thể nói nên lời:
"Sản nghiệp của Mạnh gia thì sao? Giờ thiếp đã có cốt nhục của Mạnh Diệp, mọi thứ của Mạnh gia đều là của con thiếp."
"Ngươi là phu nhân thì sao, ghen tuông bất hiếu lại không có con, ngươi dựa vào đâu mà không cho thiếp vào phủ."
Ta hít một hơi:
"Sao ta không cho ngươi vào phủ được? Mạnh Diệp chưa bao giờ nhắc đến chuyện cho ngươi vào phủ."
Mặt nàng không còn chút máu, đầy vẻ không thể tin nổi:
"Đừng có ly gián, phu quân sẽ không lừa ta, là nữ nhân già như ngươi không cho ta vào phủ."
"Ta tưởng ngươi thông minh, hóa ra lại ngu xuẩn đến vậy, quả là ta đã quá coi trọng ngươi."
"Ngươi không nghĩ xem, ngươi làm hỏng danh tiếng còn hại cả mẫu thân hắn, hắn sao có thể cho ngươi vào phủ? Hắn là muốn bỏ mẹ giữ con, cướp con trai của ngươi đưa cho đích nữ của danh gia vọng tộc thân làm chủ mẫu mà thôi. Ngươi ấy à, còn chưa đủ tư cách làm đối thủ của ta đâu, quả nhiên ta đi một chuyến uổng công rồi."
Ta được người trước sau hầu hạ, cười mỉa bỏ đi.
Nếu ta không chuẩn bị trước thì đống thịt thối này giờ đã là ta rồi.
Những cô nương khuê các mất danh tiết, như cô gái nhỏ của hắn có thể sống sót, ít vô cùng.
Ngay cả khi muốn hòa ly, trong thời thế này cũng khó như lên trời.
Ta không sai, tại sao ta phải mang tiếng xấu liên lụy đến con cháu trong tộc.
Vì vậy, ta và Mạnh Diệp, chắc chắn phải không c h ế t không thôi.
Ta cười lạnh vẫy tay, xác c h ế t được khiêng ra ngoài.
"Tên ngoại nam tư thông, ta đã đưa đến quan phủ. Dù sao cũng đến viện của ta, ta phải tìm hiểu cho ra nhẽ mới được."
Sắc mặt Mạnh Diệp đại biến:
"Không được!"
Đối diện với ánh mắt sâu thẳm của ta, hắn lại cười trừ giải thích:
"Chuyện riêng của phủ, sao có thể để lộ ra ngoài."
"Vì thể diện, phu nhân cũng nên nhanh chóng chặn người lại, sau khi dùng gậy đánh c h ế t, cũng sẽ giữ được danh tiếng."
"Phu quân nói đúng nhưng chuyện giao thiệp với quan phủ, phu quân vẫn luôn giỏi, hay là phu quân đi một chuyến?"
Hắn nắm chặt tay, nghiến răng đồng ý.
Có lệnh của Tô gia, Mạnh Diệp ở trên quan trường chỉ có thể gặp khó khăn khắp nơi.
Đường đường là Mạnh Thái phó, muốn cứu một người khỏi thiên lao còn khó như lên trời.
Hắn sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, sợ rằng sự bẩn thỉu của hắn bị bại lộ trước mặt mọi người.
Ta liền nhân lúc hắn bận đến chân không chạm đất, gặp cô gái nhỏ của hắn.
Nàng bị áp giải quỳ đối diện ta, cắn môi, hận thù nhìn ta.
"Là ngươi đem bùa cầu nguyện của con ta đeo vào cổ chó?"
"Nếu con ngươi c h ế t yểu, có tính là báo ứng không?"
Mặt nàng tái mét, vô thức ôm lấy bụng mình.
Ta lại hỏi:
"Con chó Mạnh Diệp đưa đến trang tử, cũng bị ngươi dìm c h ế t ở giếng nước?"
Nàng nuốt nước bọt, run rẩy đáp:
"Thiếp không hiểu phu nhân đang nói gì, xông vào nhà dân, thiếp có thể báo quan."
Ta gật đầu:
"Đúng vậy!"
"Nhưng nếu ngôi nhà này là do Mạnh Diệp mua thì lại là chuyện khác."
"Nữ nhân già này có tư cách lấy lại sản nghiệp của Mạnh gia không?"
Mặt nàng tái mét nhưng lại cố chấp đến mức không thể nói nên lời:
"Sản nghiệp của Mạnh gia thì sao? Giờ thiếp đã có cốt nhục của Mạnh Diệp, mọi thứ của Mạnh gia đều là của con thiếp."
"Ngươi là phu nhân thì sao, ghen tuông bất hiếu lại không có con, ngươi dựa vào đâu mà không cho thiếp vào phủ."
Ta hít một hơi:
"Sao ta không cho ngươi vào phủ được? Mạnh Diệp chưa bao giờ nhắc đến chuyện cho ngươi vào phủ."
Mặt nàng không còn chút máu, đầy vẻ không thể tin nổi:
"Đừng có ly gián, phu quân sẽ không lừa ta, là nữ nhân già như ngươi không cho ta vào phủ."
"Ta tưởng ngươi thông minh, hóa ra lại ngu xuẩn đến vậy, quả là ta đã quá coi trọng ngươi."
"Ngươi không nghĩ xem, ngươi làm hỏng danh tiếng còn hại cả mẫu thân hắn, hắn sao có thể cho ngươi vào phủ? Hắn là muốn bỏ mẹ giữ con, cướp con trai của ngươi đưa cho đích nữ của danh gia vọng tộc thân làm chủ mẫu mà thôi. Ngươi ấy à, còn chưa đủ tư cách làm đối thủ của ta đâu, quả nhiên ta đi một chuyến uổng công rồi."
Ta được người trước sau hầu hạ, cười mỉa bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương