Công Chúa Vô Ưu
Chương 14: Hoàng thượng qua cơn nguy kịch.
Vì để tiện cho việc thăm khám bệnh cho nên Lư thần y ở lại luôn trong cung để dễ bề chăm sóc.
Tuy nhiên việc mời được Lư thần y đến chữa trị cho hoàng thượng mọi người đều giấu kín.
Ngay từ khi hoàng thượng trúng độc hoàng hậu đã đổi toàn bộ nô tài và cung nữ thay vào đó đều là những người tín nhiệm ở lại trông coi.
Lần trúng độc này của hoàng thượng vô cùng bất thường, bình thường đồ ăn mang tới đều phải thử độc trước khi ăn vậy mà vẫn để sơ hở cho kẻ địch.
Qua thăm dò và chuẩn đoán thần y đoán khả năng cao bọn chúng đã tẩm độc vào đồ dùng của ngự thư phòng, chính vì lẽ đó cho nên lượng độc hoàng thượng trúng phải không nhiều.
Khi nghe thấy vậy hoàng hậu lập tức cho người đi kiểm tra và tra xét, cuối cùng phát hiện ra độc được tẩm trên cây bút ngự dụng và nghiên mực của hoàng thượng.
Do thời gian này hoàng thượng trúng độc nằm một chỗ và hoàng hậu nhanh chóng phong tỏa cung cùng thay thế một số nô tài cung nữ nên bọn chúng chưa kịp tẩu tán.
Chỉ nghĩ qua thôi hoàng hậu đã có thể đoán được là ai, thái tử tuy đã trưởng thành nhưng bọn chúng vẫn muốn mưu đồ.
Thời gian này hoàng thượng ngã bệnh cũng may là có thái tử cùng Lưu thái phó chủ trì đại cục, chứ không là đã được lợi cho mẫu tộc Dụ quý phi kia.
Hoàng hậu và Dụ quý phi bao nhiêu năm tranh đấu, Dụ quý phi dựa vào mẫu tộc nên vô cùng hống hách .
Hoàng hậu là chủ lục cung nên nhiều lúc nàng cũng nhắm một mắt mở một mắt để cho trung cung êm ấm, nhưng chuyện liên quan đến nguy hiểm của hoàng thượng cùng nhi tử thì không bao giờ nàng nhường nhịn.
Thái tử khi nghe tin thì vội vàng chạy đến, kho biết phụ hoàng đã qua cơn nguy hiểm lúc này Y mới thở phào.
Phải biết thời gian này Y đã ghồng mình như thế nào, có trải qua Y mới biết làm hoàng thượng không dễ dàng gì.
Trước kia Y đã thầm trách phụ hoàng yêu ghét không rõ ràng nhưng mãi đến hôm nay Y mới biết rằng phụ hoàng có bao nhiêu áp bức, đâu thể muốn làm gì thì làm.
Qua thời gian này Y dần trưởng thành hơn rất là nhiều, Lư thái phó thấy sự việc đã được giải quyết liền cùng Hạ đô đốc cùng nhi tử của ông ra về, dù sao Hạ đô đốc mới trải qua quãng đường dài hồi kinh phải cho ông ấy nghỉ ngơi trước đã.
Hạ Uy Tuấn trước khi rời đi đều lén quan sát hoàng hậu cùng thái tử, càng nhìn Y càng thấy giống.
Y thở dài ra về, chuyện này trước mắt cứ giấu thê tử trước đã, có lẽ Y cần điều tra thêm về sự mất tích của công chúa trước đã lúc đó mới tính sau.
Nếu là thật, Y thở dài ảo não, có lẽ trước sau nữ nhi cũng phải biết, đâu có chuyện gì có thể giấu mãi.
Ngay từ ngày quyết định hồi kinh Y đã lường trước được sự việc này, dung mạo nữ nhi quá nổi bật nhưng Y lại không nghĩ rằng sớm như thế.
Hạ Uy Phong nhìn sang thấy nhi tử cứ thở dài liên tục liền quay sang hỏi :
"Con có chuyện gì phiền lòng hay sao mà phụ thân thấy con cứ thở dài mãi ".
Hạ Uy Tuấn liền vội vàng lắc đầu nói :
"Không, con đâu có gì phiền lòng chẳng qua là đang nghĩ đến cục diện trước mắt thôi, không biết khi hoàng thượng tỉnh dậy sẽ xử lý việc này như thế nào ".
Hạ Uy Phong cười đáp :
"Tuy phụ thân mới về cung nhưng cũng đã nghe ngóng được khá nhiều, bây giờ giặc ngoài giặc trong phụ thân nghĩ hoàng thượng sẽ nhẫn nhịn lại.
Dù sao chứng cứ kia cũng không đủ để phán xét Dụ gia, bây giờ có lẽ hoàng thượng sẽ lập mưu kế lần nữa đưa Dụ gia vào bẫy.
Hoàng thượng cũng là người tài giỏi, nếu không bao nhiêu lâu nay vì sao thế lực Dụ gia vẫn như thế không thể vượt qua được gia tộc của hoàng hậu."
Nhìn vẻ mặt suy tư của nhi tử ông cười nói :
"Hôm nay con đã gặp qua thái tử, qua quan xát con nhận định thái tử như thế nào ?".
Uy Tuấn ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời :
"Theo nhi thần thấy thái tử cũng là một người tài giỏi, biết nhẫn nhịn và nhất là xử lý có tình bao dung nhưng không yếu đuối nhu nhược, là bậc minh quân tốt ".
Hạ Uy Phong khá hài lòng về cách nhìn người của nhi tử, như nhớ ra điều gì ông liền nói :
"Kinh thành là nơi hỗn tạp, Hạ gia chúng ta mới hồi kinh, tuy rằng cũng là một thế gia nhưng vẫn chưa có chỗ đứng nhất định con cần nhắc nhở Vô Ưu nếu không có việc gì nên tránh ra ngoài thôi.
Dung mạo con bé xuất chúng, lúc trước ở Giang thành thì không sao, nhưng đây là kinh thành chúng ta phải thu bớt lại " .
Hạ Uy Tuấn hiểu lời của phụ thân liền đáp :
"Phụ thân yên tâm chuyện này nhi tử cũng đã nói qua với nữ nhi, Vô Ưu là đứa bé hiểu chuyện nên chúng ta không cần lo lắng ".
Rồi như nhớ ra Y liền nói :
"Chúng ta rời kinh thành cũng đã lâu, sắp tới nhi tử muốn tổ chức yến tiệc, trước là để thê tử và nữ nhi làm quen với các quý nữ kinh thành, hai là giao lưu cùng các quan đại thần, ý của phụ thân thế nào ?".
Tuy nhiên việc mời được Lư thần y đến chữa trị cho hoàng thượng mọi người đều giấu kín.
Ngay từ khi hoàng thượng trúng độc hoàng hậu đã đổi toàn bộ nô tài và cung nữ thay vào đó đều là những người tín nhiệm ở lại trông coi.
Lần trúng độc này của hoàng thượng vô cùng bất thường, bình thường đồ ăn mang tới đều phải thử độc trước khi ăn vậy mà vẫn để sơ hở cho kẻ địch.
Qua thăm dò và chuẩn đoán thần y đoán khả năng cao bọn chúng đã tẩm độc vào đồ dùng của ngự thư phòng, chính vì lẽ đó cho nên lượng độc hoàng thượng trúng phải không nhiều.
Khi nghe thấy vậy hoàng hậu lập tức cho người đi kiểm tra và tra xét, cuối cùng phát hiện ra độc được tẩm trên cây bút ngự dụng và nghiên mực của hoàng thượng.
Do thời gian này hoàng thượng trúng độc nằm một chỗ và hoàng hậu nhanh chóng phong tỏa cung cùng thay thế một số nô tài cung nữ nên bọn chúng chưa kịp tẩu tán.
Chỉ nghĩ qua thôi hoàng hậu đã có thể đoán được là ai, thái tử tuy đã trưởng thành nhưng bọn chúng vẫn muốn mưu đồ.
Thời gian này hoàng thượng ngã bệnh cũng may là có thái tử cùng Lưu thái phó chủ trì đại cục, chứ không là đã được lợi cho mẫu tộc Dụ quý phi kia.
Hoàng hậu và Dụ quý phi bao nhiêu năm tranh đấu, Dụ quý phi dựa vào mẫu tộc nên vô cùng hống hách .
Hoàng hậu là chủ lục cung nên nhiều lúc nàng cũng nhắm một mắt mở một mắt để cho trung cung êm ấm, nhưng chuyện liên quan đến nguy hiểm của hoàng thượng cùng nhi tử thì không bao giờ nàng nhường nhịn.
Thái tử khi nghe tin thì vội vàng chạy đến, kho biết phụ hoàng đã qua cơn nguy hiểm lúc này Y mới thở phào.
Phải biết thời gian này Y đã ghồng mình như thế nào, có trải qua Y mới biết làm hoàng thượng không dễ dàng gì.
Trước kia Y đã thầm trách phụ hoàng yêu ghét không rõ ràng nhưng mãi đến hôm nay Y mới biết rằng phụ hoàng có bao nhiêu áp bức, đâu thể muốn làm gì thì làm.
Qua thời gian này Y dần trưởng thành hơn rất là nhiều, Lư thái phó thấy sự việc đã được giải quyết liền cùng Hạ đô đốc cùng nhi tử của ông ra về, dù sao Hạ đô đốc mới trải qua quãng đường dài hồi kinh phải cho ông ấy nghỉ ngơi trước đã.
Hạ Uy Tuấn trước khi rời đi đều lén quan sát hoàng hậu cùng thái tử, càng nhìn Y càng thấy giống.
Y thở dài ra về, chuyện này trước mắt cứ giấu thê tử trước đã, có lẽ Y cần điều tra thêm về sự mất tích của công chúa trước đã lúc đó mới tính sau.
Nếu là thật, Y thở dài ảo não, có lẽ trước sau nữ nhi cũng phải biết, đâu có chuyện gì có thể giấu mãi.
Ngay từ ngày quyết định hồi kinh Y đã lường trước được sự việc này, dung mạo nữ nhi quá nổi bật nhưng Y lại không nghĩ rằng sớm như thế.
Hạ Uy Phong nhìn sang thấy nhi tử cứ thở dài liên tục liền quay sang hỏi :
"Con có chuyện gì phiền lòng hay sao mà phụ thân thấy con cứ thở dài mãi ".
Hạ Uy Tuấn liền vội vàng lắc đầu nói :
"Không, con đâu có gì phiền lòng chẳng qua là đang nghĩ đến cục diện trước mắt thôi, không biết khi hoàng thượng tỉnh dậy sẽ xử lý việc này như thế nào ".
Hạ Uy Phong cười đáp :
"Tuy phụ thân mới về cung nhưng cũng đã nghe ngóng được khá nhiều, bây giờ giặc ngoài giặc trong phụ thân nghĩ hoàng thượng sẽ nhẫn nhịn lại.
Dù sao chứng cứ kia cũng không đủ để phán xét Dụ gia, bây giờ có lẽ hoàng thượng sẽ lập mưu kế lần nữa đưa Dụ gia vào bẫy.
Hoàng thượng cũng là người tài giỏi, nếu không bao nhiêu lâu nay vì sao thế lực Dụ gia vẫn như thế không thể vượt qua được gia tộc của hoàng hậu."
Nhìn vẻ mặt suy tư của nhi tử ông cười nói :
"Hôm nay con đã gặp qua thái tử, qua quan xát con nhận định thái tử như thế nào ?".
Uy Tuấn ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời :
"Theo nhi thần thấy thái tử cũng là một người tài giỏi, biết nhẫn nhịn và nhất là xử lý có tình bao dung nhưng không yếu đuối nhu nhược, là bậc minh quân tốt ".
Hạ Uy Phong khá hài lòng về cách nhìn người của nhi tử, như nhớ ra điều gì ông liền nói :
"Kinh thành là nơi hỗn tạp, Hạ gia chúng ta mới hồi kinh, tuy rằng cũng là một thế gia nhưng vẫn chưa có chỗ đứng nhất định con cần nhắc nhở Vô Ưu nếu không có việc gì nên tránh ra ngoài thôi.
Dung mạo con bé xuất chúng, lúc trước ở Giang thành thì không sao, nhưng đây là kinh thành chúng ta phải thu bớt lại " .
Hạ Uy Tuấn hiểu lời của phụ thân liền đáp :
"Phụ thân yên tâm chuyện này nhi tử cũng đã nói qua với nữ nhi, Vô Ưu là đứa bé hiểu chuyện nên chúng ta không cần lo lắng ".
Rồi như nhớ ra Y liền nói :
"Chúng ta rời kinh thành cũng đã lâu, sắp tới nhi tử muốn tổ chức yến tiệc, trước là để thê tử và nữ nhi làm quen với các quý nữ kinh thành, hai là giao lưu cùng các quan đại thần, ý của phụ thân thế nào ?".
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương