Công Chúa Vô Ưu
Chương 37: Tam công chúa bị bạt tai
Nhị công chúa tuy xuất thân là công chúa nhưng địa vị lại không cao, mẫu thân của nàng ta chỉ là một tần vị nho nhỏ nên lúc nào cũng phải luồn cúi trước mặt tam công chúa.
Dạ Ngọc Nhi nhìn vẻ lo lắng của Dạ Ngọc Tĩnh thì tức giận nói:
“Có gì phải sợ chứ, ta xem ai dám cản đường của bổn công chúa “.
Vô Ưu từ từ đi đến gần, rất nhanh chóng hai tiếng:
“Bốp, bốp “.
Dạ Ngọc Nhi ánh mắt ngỡ ngàng lấy tay ôm hai má mình không tin vào sự việc trước mắt, nàng ta chỉ tay giọng run run nói:
“Ngươi, ngươi dám đánh ta “.
Vô Ưu lạnh lùng nói:
“ Bỏ tay xuống, có tin ta phế cánh tay của ngươi không?, đánh ngươi ta còn đang sợ bẩn tay đây này “.
Vô Ưu hướng Thanh Ngọc nói:
“Lôi ma ma kia đến thận hình ty nghiêm hình tra khảo xem sự thật như thế nào, dám vứt đồ tiến cống tội không nhẹ đâu “.
Ma ma bị Thanh Ngọc lôi đi bà ta gào thét trong tuyệt vọng, thận hình ty là nơi như thế nào chứ, ai vào trong đó không bị lột một lớp da mới lạ.
Sự việc xảy ra trong chớp mắt khiến cho Dạ Ngọc Tĩnh và Dạ Ngọc Nhi như hóa đá, giống như hồi thần lại Dạ Ngọc Nhi mới nói:
“Ngươi, ngươi dám công khai bắt người của mẫu phi, lại dám đánh ta, ta và ngươi đều là công chúa ngươi có quyền gì chứ “.
Ánh mắt Vô Ưu nhìn Ngọc Nhi như một kẻ ngu, nàng chầm chậm trả lời:
“Nhìn xem biểu hiện của ngươi có giống một công chúa hay không, những lời ngươi vừa nói lúc nãy có khá nhiều người ở đây nghe thấy, ngươi có tin là giải hết bọn chúng xuống thận hình ty là sẽ rõ ràng hay không?”.
Nàng cười châm biếm nói tiếp:
“Chưa nói đến thân phận, so vai vế ngươi còn phải gọi ta một tiếng trưởng tỷ nhưng từ lúc gặp đến giờ không hành lễ thì thôi đi lại còn dám chỉ trỏ vào mặt ta lễ nghĩa ở đâu chứ.
Còn nói về thân phận công chúa, ngươi nghĩ ngươi xứng với ta sao.
Cố Luân công chúa ngươi nghĩ phong hào này gọi cho vui sao?, có mười công chúa như ngươi cũng không sánh được với danh hào của ta, khuyên ngươi một câu đừng đi gây sự nếu không lần sau không chỉ là hai cái bạt tai này đâu “.
Vô Ưu nói xong lười so đo với nàng ta liền cùng Thanh Hoa và cung nữ vừa rồi trở về.
Dạ Ngọc Nhi bị lời nói của nàng làm cho hóa đá, nàng ta bị sự thật phũ phàng trước mắt đánh gục, chưa bao giờ nàng ta cảm thấy thân phận công chúa thấp kém như bây giờ.
Dạ Ngọc Tĩnh thấy tình thế như vậy liền vội vàng bảo Ngọc Nhi trở về, trước mắt phải bẩm báo chuyện ma ma bị bắt đi thận hình ty trước đã nếu không e sợ rằng bà ta còn khai nhiều chuyện khác ra nữa.
Ngọc Nhi như sực tỉnh vội cùng Ngọc Tĩnh trở về, nàng ta lẩm bẩm trong miệng, nỗi nhục nhã ngày hôm nay sau này nhất định nàng ta sẽ trả đủ.
Sự việc diễn ra ở ngự hoa viên rất nhanh chóng đã được truyền đi, ai ai cũng cảm thấy vô cùng kích động.
Khi hoàng hậu biết chuyện này bà chỉ cười rồi nói:
“Vô Ưu con làm tốt lắm xả giận được cho mẫu hậu, bao nhiêu năm qua mẫu hậu nhùn nhường mẫu tử nàng ta một phần vì nghĩ đến sóng gió hậu cung nhưng ai dè càng nhẫn nhịn mẫu tử chúng càng lấn tới, sau này con cứ làm theo ý của con mẫu hậu sẽ thay con xử lý hậu quả “.
Vô Ưu mỉm cười ôm lấy cánh tay bà làm nũng:
“Mẫu hậu yên tâm nữ nhi làm gì cũng có chừng mực, đôi khi không thể nhẫn nhịn bọn chúng sẽ cưỡi lên đầu lên cổ chúng ta,.mẫu hậu cứ để đó cho nữ nhi, nữ nhi sẽ thay người chiến đấu “.
Lúc này Dụ Quý phi đang tức điên lên khi nghe lại lời kể của nữ nhi, bà ta lẩm bẩm nói:
“Hay cho một con nhóc dám bắt người của ta, dám đánh nữ nhi của ta,.để ta xem ngươi còn vênh váo đến bao lâu “.
Ngọc Nhi vội vàng hỏi:
“Mẫu phi vậy Lưu ma ma thì thế nào chứ, có cứu bà ta hay không, nữ nhi sợ bà ta sẽ gây bất lợi cho mẫu phi “.
Dụ Ngọc Lan lắc đầu nói:
“Không cần, loại ngh xuẩn đó không cần cứu, thách bà ta mười lá gan cũng không dám khai ta ta và Dụ gia, người thân cùng nhi tử của bà ta đang nằm trong tay cửu cửu con, để bà ta nếm mùi đau khổ một chút đi khi đó sẽ tận tâm hơn “.
Rồi bà ta quay sang nói:
“Còn con nữa mẫu phi đã dặn thế nào chứ, thời gian này con gấp rút luyện đàn và múa đi, theo như lời cửu cửu con nói thì hoàng đế Sở quốc lần này chắc chắn sẽ đến Nam Phong Quốc ta.
Hoàng đế Sở quốc chưa có hoàng hậu, con hãy cố gắng lần này câu dẫn được hắn, nếu có thể lọt được vào mắt xanh trở thành hoàng hậu thì sẽ trợ giúp được huynh trưởng con rất là nhiều, con hiểu không?“.
Dạ Ngọc Nhi nghe thấy thế thì vô cùng phấn khích, nàng ta vô cùng tin tưởng vào dung mạo và tài năng của mình.
Chỉ cần hoàng đế Sở quốc đến nàng ta tin chắc rằng mình sẽ chinh phục được, đến lúc đó nỗi nhục ngày holm nay nàng ta sẽ trả hết lại cho đứa quê mùa kia.
Dạ Ngọc Nhi nhìn vẻ lo lắng của Dạ Ngọc Tĩnh thì tức giận nói:
“Có gì phải sợ chứ, ta xem ai dám cản đường của bổn công chúa “.
Vô Ưu từ từ đi đến gần, rất nhanh chóng hai tiếng:
“Bốp, bốp “.
Dạ Ngọc Nhi ánh mắt ngỡ ngàng lấy tay ôm hai má mình không tin vào sự việc trước mắt, nàng ta chỉ tay giọng run run nói:
“Ngươi, ngươi dám đánh ta “.
Vô Ưu lạnh lùng nói:
“ Bỏ tay xuống, có tin ta phế cánh tay của ngươi không?, đánh ngươi ta còn đang sợ bẩn tay đây này “.
Vô Ưu hướng Thanh Ngọc nói:
“Lôi ma ma kia đến thận hình ty nghiêm hình tra khảo xem sự thật như thế nào, dám vứt đồ tiến cống tội không nhẹ đâu “.
Ma ma bị Thanh Ngọc lôi đi bà ta gào thét trong tuyệt vọng, thận hình ty là nơi như thế nào chứ, ai vào trong đó không bị lột một lớp da mới lạ.
Sự việc xảy ra trong chớp mắt khiến cho Dạ Ngọc Tĩnh và Dạ Ngọc Nhi như hóa đá, giống như hồi thần lại Dạ Ngọc Nhi mới nói:
“Ngươi, ngươi dám công khai bắt người của mẫu phi, lại dám đánh ta, ta và ngươi đều là công chúa ngươi có quyền gì chứ “.
Ánh mắt Vô Ưu nhìn Ngọc Nhi như một kẻ ngu, nàng chầm chậm trả lời:
“Nhìn xem biểu hiện của ngươi có giống một công chúa hay không, những lời ngươi vừa nói lúc nãy có khá nhiều người ở đây nghe thấy, ngươi có tin là giải hết bọn chúng xuống thận hình ty là sẽ rõ ràng hay không?”.
Nàng cười châm biếm nói tiếp:
“Chưa nói đến thân phận, so vai vế ngươi còn phải gọi ta một tiếng trưởng tỷ nhưng từ lúc gặp đến giờ không hành lễ thì thôi đi lại còn dám chỉ trỏ vào mặt ta lễ nghĩa ở đâu chứ.
Còn nói về thân phận công chúa, ngươi nghĩ ngươi xứng với ta sao.
Cố Luân công chúa ngươi nghĩ phong hào này gọi cho vui sao?, có mười công chúa như ngươi cũng không sánh được với danh hào của ta, khuyên ngươi một câu đừng đi gây sự nếu không lần sau không chỉ là hai cái bạt tai này đâu “.
Vô Ưu nói xong lười so đo với nàng ta liền cùng Thanh Hoa và cung nữ vừa rồi trở về.
Dạ Ngọc Nhi bị lời nói của nàng làm cho hóa đá, nàng ta bị sự thật phũ phàng trước mắt đánh gục, chưa bao giờ nàng ta cảm thấy thân phận công chúa thấp kém như bây giờ.
Dạ Ngọc Tĩnh thấy tình thế như vậy liền vội vàng bảo Ngọc Nhi trở về, trước mắt phải bẩm báo chuyện ma ma bị bắt đi thận hình ty trước đã nếu không e sợ rằng bà ta còn khai nhiều chuyện khác ra nữa.
Ngọc Nhi như sực tỉnh vội cùng Ngọc Tĩnh trở về, nàng ta lẩm bẩm trong miệng, nỗi nhục nhã ngày hôm nay sau này nhất định nàng ta sẽ trả đủ.
Sự việc diễn ra ở ngự hoa viên rất nhanh chóng đã được truyền đi, ai ai cũng cảm thấy vô cùng kích động.
Khi hoàng hậu biết chuyện này bà chỉ cười rồi nói:
“Vô Ưu con làm tốt lắm xả giận được cho mẫu hậu, bao nhiêu năm qua mẫu hậu nhùn nhường mẫu tử nàng ta một phần vì nghĩ đến sóng gió hậu cung nhưng ai dè càng nhẫn nhịn mẫu tử chúng càng lấn tới, sau này con cứ làm theo ý của con mẫu hậu sẽ thay con xử lý hậu quả “.
Vô Ưu mỉm cười ôm lấy cánh tay bà làm nũng:
“Mẫu hậu yên tâm nữ nhi làm gì cũng có chừng mực, đôi khi không thể nhẫn nhịn bọn chúng sẽ cưỡi lên đầu lên cổ chúng ta,.mẫu hậu cứ để đó cho nữ nhi, nữ nhi sẽ thay người chiến đấu “.
Lúc này Dụ Quý phi đang tức điên lên khi nghe lại lời kể của nữ nhi, bà ta lẩm bẩm nói:
“Hay cho một con nhóc dám bắt người của ta, dám đánh nữ nhi của ta,.để ta xem ngươi còn vênh váo đến bao lâu “.
Ngọc Nhi vội vàng hỏi:
“Mẫu phi vậy Lưu ma ma thì thế nào chứ, có cứu bà ta hay không, nữ nhi sợ bà ta sẽ gây bất lợi cho mẫu phi “.
Dụ Ngọc Lan lắc đầu nói:
“Không cần, loại ngh xuẩn đó không cần cứu, thách bà ta mười lá gan cũng không dám khai ta ta và Dụ gia, người thân cùng nhi tử của bà ta đang nằm trong tay cửu cửu con, để bà ta nếm mùi đau khổ một chút đi khi đó sẽ tận tâm hơn “.
Rồi bà ta quay sang nói:
“Còn con nữa mẫu phi đã dặn thế nào chứ, thời gian này con gấp rút luyện đàn và múa đi, theo như lời cửu cửu con nói thì hoàng đế Sở quốc lần này chắc chắn sẽ đến Nam Phong Quốc ta.
Hoàng đế Sở quốc chưa có hoàng hậu, con hãy cố gắng lần này câu dẫn được hắn, nếu có thể lọt được vào mắt xanh trở thành hoàng hậu thì sẽ trợ giúp được huynh trưởng con rất là nhiều, con hiểu không?“.
Dạ Ngọc Nhi nghe thấy thế thì vô cùng phấn khích, nàng ta vô cùng tin tưởng vào dung mạo và tài năng của mình.
Chỉ cần hoàng đế Sở quốc đến nàng ta tin chắc rằng mình sẽ chinh phục được, đến lúc đó nỗi nhục ngày holm nay nàng ta sẽ trả hết lại cho đứa quê mùa kia.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương