Công Chúa Vô Ưu
Chương 4: Chấp nhận sự thật.
Mà Hạ gia lại là danh môn rất coi trọng con nối dòng nên chính vì thế mặc dù rất yêu quý trưởng tức cũng đành phải bắt nhi tử phải lập thiếp.
Y là một người nhất kiến chung tình không muốn phản bội thê tử nên đã âm thầm rời đi, mục đích chính cũng là muốn chữa trị để có hài tử nhưng ai ngờ đâu.
Lần này trở về có mang theo bảo bảo và nói rõ bệnh tình do mình Y tin chắc rằng phụ mẫu sẽ không bắt ép mình nữa.
Khi hai người đứng trước phủ thì quản gia đã trông thấy vội vàng chạy vào trong phủ hô to :
"Lão gia, lão gia thiếu chủ cùng thiếu phu nhân đã trở về ".
Hai người trong phủ nghe thấy vậy liền nhanh bước ra chính Tổng đốc Giang Tây cũng là Thành chủ của Giang Tây thành.
Hạ Uy Tuấn cùng thê tử trên tay bế hài tử ung dung bước vào.
Khi hai người nhìn thấy phụ mẫu thì vội vangg quỳ xuống và nói :
"Nhi tử cùng thê tử đã trở về, chúng con bất hiếu đãđể hai người lo lắng " .
Lâm Mặc Lam thấy nhi tử cùng trưởng tức bà chỉ sụt sịt, nước mắt rơm rớm, ngày nhi tử cùng con dâu bỏ nhà đi bà đã thầm trách bản thân mình.
Bản thân bà là người chứng kiến tình yêu của hai chúng nó vậy mà trong phút nông nổi bà lại ép nhi tử của mình đến nỗi phải bỏ nhà ra đi.
Hạ Uy Phong thấy vậy thì ôn tồn nói :
"Còn biết đường trở về, giờ thì lớn rồi cứ không vừa ý cái gì là bỏ nhà đi, ta tưởng con không cần hai chúng ta nữa chứ ".
Lâm Mặc Lam thấy vậy thì quay sang lườm phu quân của mình, Hạ Uy Tuấn biết phụ mẫu đã nguôi giận liền nhanh chóng nói :
"Lần này nhi tử rời đi cũng là muốn chữa căn bệnh của chính mình nên mới kéo dài thời gian như thế, để phụ mẫu phải chờ mong là do phu thê con có tội ".
Lâm Mặc Lam hốt hoảng nói :
"Bệnh gì, ai là người bị bệnh, rồi giờ các con thế nào rồi ".
Lúc này Hạ Uy Tuấn mới kẻ rõ bệnh tình của bản thân mình cho hai người nghe.
Khi nghe đến đây thì sắc mặt hai người tái xanh lại, Lâm Mặc Lan như muốn té ngã.
Lúc này Hạ Uy Phong mới vội đỡ lấy bà rồi nói :
"Là ta đã hại nàng và nhi tử rồi, thật sự là đáng trách mà ".
Lúc này Hạ Uy Tuấn mới nói :
"Vậy lời thần y kia nói là đúng sao, do nhi tử trúng độc trong bào thai nên mới không thể có con ạ !".
Hạ Uy Phong lúc này ánh mắt trốn tránh, ông cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Lâm Mặc Lam thì thầm gật đầu nhẹ nói :
"Là sự thật, ngày đó khi mang thai con thì ta bị thiếp thất của phụ thân con ngầm hạ độc, cũng may phát hiện sớm nên mới giữ được tính mạng con nhưng ai ngờ lại để lại bệnh căn thế này, thật là ".
Lúc này Hạ Uy Tuấn mới hiểu ra vấn đề, không khí vô cùng căng thẳng, bất ngờ Hạ Vô Ưu vì đói quá nên khóc lên khiến cho hai người giật mình.
Lâm Mặc Lam vội vàng hỏi :
"Nhược Lan đứa trẻ con đang bế là ai vậy ?".
Nhược Lan vội xúc động nghẹn ngào nói :
"Là nữ nhi của con và phu quân ạ !".
Hai người Uy Phong và Mặc Lam bất ngờ quay sang nhìn nhau, giọng run run nói :
"Sao Tuấn nhi nói rằng nó không thể có hài tử được nữa, vậy đứa nhỏ này là sao ?".
Uy Tuấn liền đứng lên nói :
"Thưa phụ mẫu, con và thể tử gặp được thần y tài giỏi, phải tốn mất mấy năm thuốc thang và châm cứu mới có thể sinh ra hài tử này đó ạ ".
Mặc Lam vui mừng nói :
"Thật là quá tốt rồi, Hạ gia ta có người nối dõi rồi, vậy tại sao con không mời thần y đến đây, chữa trị vài năm nữa để có thêm hài tử, một đứa quá ít rồi ".
Hạ Uy Tuấn lắc đầu buồn bã nói :
"Không được đâu thưa mẫu thân, thần y đã nói có hài tử này đã quá là may mắn rồi, từ sau này trở đi nhi thần có dùng cách gì đi chăng nữa cũng không thể có hài tử ".
Nhìn dáng vẻ buồn bã của nhi tử, thành chủ có vẻ thương xót, ông vội vàng nói :
"Không sao như thế đã là quá tốt rồi, nữ nhi thì sao chứ, cháu ngoại của Hạ Uy Phong ta nhất định phải là nhất rồi ".
Nói xong hai người nhanh chóng tiến đến gần hài tử, ánh mắt nàng nhìn hai người vô cùng trong sáng, một nụ cười chớm nở trên môi khiến tim hai người mềm nhũn.
Lâm Mặc Lam đưa tay bế hài tử rồi nói :
"Lão gia, ông xem có giống Tuấn nhi khi còn nhỏ không, cái miệng và đôi mắt thật sự quá giống ".
Hạ Uy Phong liền cười nói :
"Giống, giống chứ là nữ nhi của Tuấn nhi mà sao lại không giống được chứ ".
Lúc này hai người Hạ Uy Tuấn và Lâm Nhược Lan mới thầm thở phào nhẹ nhõm, bước đầu đã được thông qua.
Thật ra bọn họ không muốn lừa dối phụ mẫu, nhưng hai người họ sợ rằng mang theo thân phận nhận nuôi sau này tương lai của nữ nhi sẽ vô cùng ghập ghềnh mà điều này hai người lại không mong muốn.
Ngay từ ngày đầu tiên gặp hài tử hai người đã cảm thấy vô cùng có duyên, có lẽ hài tử là định mệnh của hai người nên hai người vô cùng trân trọng nhóc.
Y là một người nhất kiến chung tình không muốn phản bội thê tử nên đã âm thầm rời đi, mục đích chính cũng là muốn chữa trị để có hài tử nhưng ai ngờ đâu.
Lần này trở về có mang theo bảo bảo và nói rõ bệnh tình do mình Y tin chắc rằng phụ mẫu sẽ không bắt ép mình nữa.
Khi hai người đứng trước phủ thì quản gia đã trông thấy vội vàng chạy vào trong phủ hô to :
"Lão gia, lão gia thiếu chủ cùng thiếu phu nhân đã trở về ".
Hai người trong phủ nghe thấy vậy liền nhanh bước ra chính Tổng đốc Giang Tây cũng là Thành chủ của Giang Tây thành.
Hạ Uy Tuấn cùng thê tử trên tay bế hài tử ung dung bước vào.
Khi hai người nhìn thấy phụ mẫu thì vội vangg quỳ xuống và nói :
"Nhi tử cùng thê tử đã trở về, chúng con bất hiếu đãđể hai người lo lắng " .
Lâm Mặc Lam thấy nhi tử cùng trưởng tức bà chỉ sụt sịt, nước mắt rơm rớm, ngày nhi tử cùng con dâu bỏ nhà đi bà đã thầm trách bản thân mình.
Bản thân bà là người chứng kiến tình yêu của hai chúng nó vậy mà trong phút nông nổi bà lại ép nhi tử của mình đến nỗi phải bỏ nhà ra đi.
Hạ Uy Phong thấy vậy thì ôn tồn nói :
"Còn biết đường trở về, giờ thì lớn rồi cứ không vừa ý cái gì là bỏ nhà đi, ta tưởng con không cần hai chúng ta nữa chứ ".
Lâm Mặc Lam thấy vậy thì quay sang lườm phu quân của mình, Hạ Uy Tuấn biết phụ mẫu đã nguôi giận liền nhanh chóng nói :
"Lần này nhi tử rời đi cũng là muốn chữa căn bệnh của chính mình nên mới kéo dài thời gian như thế, để phụ mẫu phải chờ mong là do phu thê con có tội ".
Lâm Mặc Lam hốt hoảng nói :
"Bệnh gì, ai là người bị bệnh, rồi giờ các con thế nào rồi ".
Lúc này Hạ Uy Tuấn mới kẻ rõ bệnh tình của bản thân mình cho hai người nghe.
Khi nghe đến đây thì sắc mặt hai người tái xanh lại, Lâm Mặc Lan như muốn té ngã.
Lúc này Hạ Uy Phong mới vội đỡ lấy bà rồi nói :
"Là ta đã hại nàng và nhi tử rồi, thật sự là đáng trách mà ".
Lúc này Hạ Uy Tuấn mới nói :
"Vậy lời thần y kia nói là đúng sao, do nhi tử trúng độc trong bào thai nên mới không thể có con ạ !".
Hạ Uy Phong lúc này ánh mắt trốn tránh, ông cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Lâm Mặc Lam thì thầm gật đầu nhẹ nói :
"Là sự thật, ngày đó khi mang thai con thì ta bị thiếp thất của phụ thân con ngầm hạ độc, cũng may phát hiện sớm nên mới giữ được tính mạng con nhưng ai ngờ lại để lại bệnh căn thế này, thật là ".
Lúc này Hạ Uy Tuấn mới hiểu ra vấn đề, không khí vô cùng căng thẳng, bất ngờ Hạ Vô Ưu vì đói quá nên khóc lên khiến cho hai người giật mình.
Lâm Mặc Lam vội vàng hỏi :
"Nhược Lan đứa trẻ con đang bế là ai vậy ?".
Nhược Lan vội xúc động nghẹn ngào nói :
"Là nữ nhi của con và phu quân ạ !".
Hai người Uy Phong và Mặc Lam bất ngờ quay sang nhìn nhau, giọng run run nói :
"Sao Tuấn nhi nói rằng nó không thể có hài tử được nữa, vậy đứa nhỏ này là sao ?".
Uy Tuấn liền đứng lên nói :
"Thưa phụ mẫu, con và thể tử gặp được thần y tài giỏi, phải tốn mất mấy năm thuốc thang và châm cứu mới có thể sinh ra hài tử này đó ạ ".
Mặc Lam vui mừng nói :
"Thật là quá tốt rồi, Hạ gia ta có người nối dõi rồi, vậy tại sao con không mời thần y đến đây, chữa trị vài năm nữa để có thêm hài tử, một đứa quá ít rồi ".
Hạ Uy Tuấn lắc đầu buồn bã nói :
"Không được đâu thưa mẫu thân, thần y đã nói có hài tử này đã quá là may mắn rồi, từ sau này trở đi nhi thần có dùng cách gì đi chăng nữa cũng không thể có hài tử ".
Nhìn dáng vẻ buồn bã của nhi tử, thành chủ có vẻ thương xót, ông vội vàng nói :
"Không sao như thế đã là quá tốt rồi, nữ nhi thì sao chứ, cháu ngoại của Hạ Uy Phong ta nhất định phải là nhất rồi ".
Nói xong hai người nhanh chóng tiến đến gần hài tử, ánh mắt nàng nhìn hai người vô cùng trong sáng, một nụ cười chớm nở trên môi khiến tim hai người mềm nhũn.
Lâm Mặc Lam đưa tay bế hài tử rồi nói :
"Lão gia, ông xem có giống Tuấn nhi khi còn nhỏ không, cái miệng và đôi mắt thật sự quá giống ".
Hạ Uy Phong liền cười nói :
"Giống, giống chứ là nữ nhi của Tuấn nhi mà sao lại không giống được chứ ".
Lúc này hai người Hạ Uy Tuấn và Lâm Nhược Lan mới thầm thở phào nhẹ nhõm, bước đầu đã được thông qua.
Thật ra bọn họ không muốn lừa dối phụ mẫu, nhưng hai người họ sợ rằng mang theo thân phận nhận nuôi sau này tương lai của nữ nhi sẽ vô cùng ghập ghềnh mà điều này hai người lại không mong muốn.
Ngay từ ngày đầu tiên gặp hài tử hai người đã cảm thấy vô cùng có duyên, có lẽ hài tử là định mệnh của hai người nên hai người vô cùng trân trọng nhóc.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương