Công Chúa Vô Ưu
Chương 55: Thành Hoa giới
Ở đây tập hợp rất nhiều người, dân Nam Phong quốc của nàng cũng có, Sở quốc cũng có, Người Lưu Vũ quốc cũng có…
Chính vì thế nên khi nhắc đến thành này phụ hoàng chỉ giành từ “ vô cùng loạn “ để miêu tả.
Thảo nào khi đến đây Sa Giang Thành đã dặn nàng không được lộ diện ra ngoài tránh phiền phức xảy ra.
Tuy trên biểu tượng có cờ của hoàng gia Sở quốc nhưng ở một số nơi vẫn co những kẻ không biết sống chết.
Ở những nơi như thế này quan phủ không có một chút tiếng nói gì hết, ai có tiền là người đó có quyền.
Vì là nơi giao thương tập trung giữa các nước lại chẳng ảnh hưởng gì đến Sở quốc cho nên Nam Cung Viễn cũng lười để ý đến nó nên chính vì vậy bọn chúng càng được đà là như thế.
Vì nơi đến là một thành khá phức tạp cho nên Sa Giang Thành đã cử người đi thuê nhà trọ trước rồi, tránh trường hợp đi đông gây chú ý cho người xung quanh.
Nếu không phải là vì đã là ban đêm thì Sa Giang Thành cũng lười phải ở lại một nơi hỗn tạp như này.
Đứng trước hàng nghìn quân lính Y không hề mảy may sợ hãi, nhưng đứng trước kiểu người như thế này Y lười phải đối phó, còn vì sao thì có lẽ là do cách đây một năm khi cùng hoàng thượng đi tìm thần y có dịp qua nơi này.
Ở đây không có tình người, lừa lọc nhau một cách đáng sợ, ngay cả khi Y là nam nhân còn không thể chấp nhận được vậy mà bọn chúng lại coi đó là điều đương nhiên.
Khi ám vệ báo về là đã tìm được phòng trọ lúc này Sa Giang Thành mới chỉ huy đoàn đội đi đến.
Đoàn người mang quá nhiều rương hòm nên gây sự chú ý nhưng nhìn cờ lệnh hoàng gia bọn chúng không dám đến gần.
Nhìn dáng vẻ hau háu thèm thuồng nhìn trân trân vào các rương hòm mà Sa Giang Thành ngao ngán, chán ghét.
Vì để an toàn nên Sa Giang Thành đã bảo binh sĩ treo hêt cờ lệnh tượng trưng cho hoàng thất Sở quốc lên để bọn chúng dừng ngay ý đồ.
Có thể người dân ở đây không sợ quan quân binh quyền nhưng lại vô cùng kính sợ và e dè hoàng đế Sở quốc.
Đoàn người an toàn đến nơi trọ, Vô Ưu đeo mạng che mặt nhanh chóng trở về phòng ngủ, vì tránh phiền phức nên nàng ở luôn trong phòng để dùng bữa.
Sa Giang Thành chỉ huy gấp đôi lực lượng trực đêm để trông coi và quan sát.
Sau lần thích khách vừa rồi binh lính càng trở nên thận trọng hơn.
Tuy nhiên đó cũng chỉ là đề phòng bất trắc mà thôi, không có ai ngu xuẩn dám công khai đối đầu hoàng thất Sở quốc cả.
Phải biết hoàng thất Sở quốc đại diện cho cái gì, hoàng đế Sở quốc tính tình ra sao?, bọn chúng dù thèm muốn nhưng cũng chưa đến mức ngu ngốc.
Sáng hôm sau Vô Ưu ăn tạm chút đồ ăn nhẹ rồi lại chuẩn bị lên đường.
Có vẻ như trở về quê hương nên binh lính có phần thoải mái và vui vẻ hơn.
Có thể nói bọn họ cũng đã xa nhà một thờ gian dài, vừa đi nhận lệnh đánh đuổi quân Lưu Vũ quốc chưa kịp nghỉ ngơi thì đã nhận được mật chỉ đi Nam Phong quốc đón hoàng hậu nương nương.
Vô Ưu nhìn vẻ hứng khơi của bọn họ cũng cảm thấy vui lây, rời khỏi thành Hoa Giới nàng liền bỏ khăn che mặt ra và ngó nghiêng lung tung vô cùng thích thú.
Binh lính thời gian này đã khá quen với tính cách của nàng, ai nấy cũng đều yêu mến bởi nàng không giống như những cô công chúa khác vô cùng hách dịch và nhõng nhẽo.
Cả đoạn đường đi vô cùng gian nan, ngay cả nam nhân như bọn họ đã quen chinh chiến xa nhà,nay đây mai đó đôi lúc còn cảm thấy mệt huống chi là tiểu thư lá ngọc là nàng.
Nhưng tuyệt nhiên từ lúc lên đường đến giờ bọn họ chưa từng nghe một lời phàn nàn nào từ phía nàng.
Ngay cả thức ăn cũng thế, nàng ăn uống vô cùng đơn giản không bao giờ đòi hỏi, có nhiều thì ăn nhiều, có ít thì ăn ít, gương mặt của nàng lúc nào cũng vui vẻ yêu đời.
Tuy số lần nhìn thấy dung nhan của nàng chỉ thoáng qua giây lát nhưng bọn họ vẫn bị thẫn thờ.
Rất nhanh cuối cùng cả đoàn đã về đến gần kinh thành Sở quốc, lúc này Vô Ưu đã thay cung trang biểu tượng cho thân phận Cố Luân công chúa của nàng.
Vì chưa chính thức thành thân cho nên Vô Ưu vẫn mặc cung trang của Nam Phong quốc.
Bỗng nhiên Thanh Hoa hốt hoảng nói:
“Công chúa phía trước có một đoàn ngựa đuổi đến không biết có phải là kẻ địch hay không?,người phải thật cẩn thận đó ạ!”.
Vô Ưu cũng khá lo lắng, dù sao đây cũng là địa phận của Sở quốc nên Vô Ưu cũng khá lo lắng chuẩn bị sẵn tinh thần để chiến đấu.
Nhưng khác với sự lo lắng của nàng, tiếng binh lính reo hò vô cùng mừng rỡ:
“Hoàng thượng, là hoàng thượng của chúng ta,kia không phải cờ tượng trưng cho địa vị của hoàng thượng sao?”.
Sa Giang Thành lắc đầu cười, không nghĩ rằng hoàng thượng viết trong thư là sẽ đích thân đến đón, Y chỉ nghĩ là nói đùa không ngờ lại là thật.
Chính vì thế nên khi nhắc đến thành này phụ hoàng chỉ giành từ “ vô cùng loạn “ để miêu tả.
Thảo nào khi đến đây Sa Giang Thành đã dặn nàng không được lộ diện ra ngoài tránh phiền phức xảy ra.
Tuy trên biểu tượng có cờ của hoàng gia Sở quốc nhưng ở một số nơi vẫn co những kẻ không biết sống chết.
Ở những nơi như thế này quan phủ không có một chút tiếng nói gì hết, ai có tiền là người đó có quyền.
Vì là nơi giao thương tập trung giữa các nước lại chẳng ảnh hưởng gì đến Sở quốc cho nên Nam Cung Viễn cũng lười để ý đến nó nên chính vì vậy bọn chúng càng được đà là như thế.
Vì nơi đến là một thành khá phức tạp cho nên Sa Giang Thành đã cử người đi thuê nhà trọ trước rồi, tránh trường hợp đi đông gây chú ý cho người xung quanh.
Nếu không phải là vì đã là ban đêm thì Sa Giang Thành cũng lười phải ở lại một nơi hỗn tạp như này.
Đứng trước hàng nghìn quân lính Y không hề mảy may sợ hãi, nhưng đứng trước kiểu người như thế này Y lười phải đối phó, còn vì sao thì có lẽ là do cách đây một năm khi cùng hoàng thượng đi tìm thần y có dịp qua nơi này.
Ở đây không có tình người, lừa lọc nhau một cách đáng sợ, ngay cả khi Y là nam nhân còn không thể chấp nhận được vậy mà bọn chúng lại coi đó là điều đương nhiên.
Khi ám vệ báo về là đã tìm được phòng trọ lúc này Sa Giang Thành mới chỉ huy đoàn đội đi đến.
Đoàn người mang quá nhiều rương hòm nên gây sự chú ý nhưng nhìn cờ lệnh hoàng gia bọn chúng không dám đến gần.
Nhìn dáng vẻ hau háu thèm thuồng nhìn trân trân vào các rương hòm mà Sa Giang Thành ngao ngán, chán ghét.
Vì để an toàn nên Sa Giang Thành đã bảo binh sĩ treo hêt cờ lệnh tượng trưng cho hoàng thất Sở quốc lên để bọn chúng dừng ngay ý đồ.
Có thể người dân ở đây không sợ quan quân binh quyền nhưng lại vô cùng kính sợ và e dè hoàng đế Sở quốc.
Đoàn người an toàn đến nơi trọ, Vô Ưu đeo mạng che mặt nhanh chóng trở về phòng ngủ, vì tránh phiền phức nên nàng ở luôn trong phòng để dùng bữa.
Sa Giang Thành chỉ huy gấp đôi lực lượng trực đêm để trông coi và quan sát.
Sau lần thích khách vừa rồi binh lính càng trở nên thận trọng hơn.
Tuy nhiên đó cũng chỉ là đề phòng bất trắc mà thôi, không có ai ngu xuẩn dám công khai đối đầu hoàng thất Sở quốc cả.
Phải biết hoàng thất Sở quốc đại diện cho cái gì, hoàng đế Sở quốc tính tình ra sao?, bọn chúng dù thèm muốn nhưng cũng chưa đến mức ngu ngốc.
Sáng hôm sau Vô Ưu ăn tạm chút đồ ăn nhẹ rồi lại chuẩn bị lên đường.
Có vẻ như trở về quê hương nên binh lính có phần thoải mái và vui vẻ hơn.
Có thể nói bọn họ cũng đã xa nhà một thờ gian dài, vừa đi nhận lệnh đánh đuổi quân Lưu Vũ quốc chưa kịp nghỉ ngơi thì đã nhận được mật chỉ đi Nam Phong quốc đón hoàng hậu nương nương.
Vô Ưu nhìn vẻ hứng khơi của bọn họ cũng cảm thấy vui lây, rời khỏi thành Hoa Giới nàng liền bỏ khăn che mặt ra và ngó nghiêng lung tung vô cùng thích thú.
Binh lính thời gian này đã khá quen với tính cách của nàng, ai nấy cũng đều yêu mến bởi nàng không giống như những cô công chúa khác vô cùng hách dịch và nhõng nhẽo.
Cả đoạn đường đi vô cùng gian nan, ngay cả nam nhân như bọn họ đã quen chinh chiến xa nhà,nay đây mai đó đôi lúc còn cảm thấy mệt huống chi là tiểu thư lá ngọc là nàng.
Nhưng tuyệt nhiên từ lúc lên đường đến giờ bọn họ chưa từng nghe một lời phàn nàn nào từ phía nàng.
Ngay cả thức ăn cũng thế, nàng ăn uống vô cùng đơn giản không bao giờ đòi hỏi, có nhiều thì ăn nhiều, có ít thì ăn ít, gương mặt của nàng lúc nào cũng vui vẻ yêu đời.
Tuy số lần nhìn thấy dung nhan của nàng chỉ thoáng qua giây lát nhưng bọn họ vẫn bị thẫn thờ.
Rất nhanh cuối cùng cả đoàn đã về đến gần kinh thành Sở quốc, lúc này Vô Ưu đã thay cung trang biểu tượng cho thân phận Cố Luân công chúa của nàng.
Vì chưa chính thức thành thân cho nên Vô Ưu vẫn mặc cung trang của Nam Phong quốc.
Bỗng nhiên Thanh Hoa hốt hoảng nói:
“Công chúa phía trước có một đoàn ngựa đuổi đến không biết có phải là kẻ địch hay không?,người phải thật cẩn thận đó ạ!”.
Vô Ưu cũng khá lo lắng, dù sao đây cũng là địa phận của Sở quốc nên Vô Ưu cũng khá lo lắng chuẩn bị sẵn tinh thần để chiến đấu.
Nhưng khác với sự lo lắng của nàng, tiếng binh lính reo hò vô cùng mừng rỡ:
“Hoàng thượng, là hoàng thượng của chúng ta,kia không phải cờ tượng trưng cho địa vị của hoàng thượng sao?”.
Sa Giang Thành lắc đầu cười, không nghĩ rằng hoàng thượng viết trong thư là sẽ đích thân đến đón, Y chỉ nghĩ là nói đùa không ngờ lại là thật.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương