Công Chúa Vô Ưu
Chương 64: Thục thái phi
Tuy nhiên trong thâm tâm bà vẫn có một khúc mắc khó mà tháo bỏ, chuyện giữa bà và Thục thái phi vẫn khó tháo gỡ.
Ai cũng biết Hoàng đế là nhi tử ruột của Thục Thái phi nhưng cuối cùng người ngồi vào ghế thái hậu này cuối cùng lại là bà.
Khúc mắc đó chỉ có bà, hoàng đế cùng Thục thái phi là người hiểu rõ nhất, không phải hoàng đế vô tâm mà ruồng bỏ thân mẫu của mình.
Ngôi vị thái hậu chỉ có thể thuộc về một người, lúc đầu bà biết hoàng đế khó sử nên đã đồng ý lui một bước không muốn tranh giành với Thục Thái phi.
Thục thái phi đã tỏ ra khá là vui mừng, nhưng cuối cùng chiếu chỉ sắc phong ngôi thái hậu lại thuộc về bà, điều đó là cho bà vô cùng ngạc nhiên.
Hoàng thượng là một tay bà nuôi dạy nên người, Thục thái phi từ trước đó tuy có công sinh ra hoàng thượng nhưng lại chưa một ngày ngó ngàng gì đến hoàng thượng.
Xuất thân của Thục thái phi vô cùng thấp nên bà ta luôn luôn giành giật lấy sự ân sủng, có nhiều lần vì muốn tiên hoàng thương cảm.
Bà ta đã nhẫn tâm không mặc áo ấm cho nhi tử, trong phòng lại không đốt than khiến cho Y bị thương hàn rất nặng, lần đó Thái y phải cố gắng hết sức mới đưa cậu từ quỷ môn quan trở về.
Chính vì thế nên sau khi sự tình bị lộ tiên hoàng đã rất tức giận sai người cấm túc bà ta và giao Nam Cung Viễn cho bà nuôi nấng.
Chính vì lẽ đó nên tình cảm hai người mới thân thiết như thế, bà nuôi cậu từ lúc sơ sinh nên tình cảm còn hơn cả mẫu tử ruột thịt
Thục thái phi bị cấm túc trong cung của mình một thời gian dài mới thả ra.
Nhưng một điều lạ là bà tuyệt nhiên không hối cải, không quan tâm đến nhi tử kia của mình, bà ta coi như nhi tử chưa từng tồn tại, đổ mọi uất ức thời gian qua của mình cho nhi tử đó, vẫn quyết tâm giành được ân sủng của tiên đế, một bước lên mây.
Lúc đó Nam Cung Viễn còn chưa biết bà ta mới là mẫu thân ruột thịt của mình, bởi vì tiên hoàng ngăn cấm không cho ai đồn đại linh tinh ảnh hưởng đến cậu, có lẽ lúc đó tiên hoàng đã chọn cậu cho ngôi vị hoàng đế sau này.
Mãi đến khi tiên hoàng băng hà, Nam Cung Viễn nhận được chiếu chỉ truyền ngôi, lúc bấy giờ Thục Thái phi mới chạy đến để nói rõ sự tình trong nước mắt.
Lúc đó bà biết nhi tử của mình đã hụt hẫng như thế nào, ở bên nhau bao nhiêu lâu cuối cùng phát hiện mẫu thân hiện tại lại không phải mẫu thân ruột thịt.
Thục thái phi bắt ép hoàng thượng phải đính chính thiên hạ, cho bà một thân phận cao quý để bà ta có thể hãnh diện để cho Lưu thị của bà ta được phong quang.
Nhưng cuối cùng hoàng thượng quyết định lập hoàng hậu lên làm thái hậu, còn mẫu thân ruột tức Lưu mỹ nhân lúc bấy giờ lên làm Thục thái phi phong quang vô hạn.
Nhưng Thục thái phi đâu có chấp nhận sự thật như thế, bà ta muốn làm lớn chuyện nhưng hoàng thượng là ai kia chứ, đâu ai dám đứng ra bàn tán.
Cuối cùng Thục thái phi tức giận bỏ ra Thái miếu hoàng gia để ở quyết không sống ở trong cung.
Sự việc này xôn xao một thời gian rồi mới lắng xuống, hoàng thượng vẫn thỉnh thoảng đến thăm Thục thái phi và có ý muốn bà ta hồi cung nhưng bà ta vẫn không gặp.
Thái hậu nghe đâu thời gian trước có thích khách muốn hành thích hoàng thượng nhưng lại được một cô nương đỡ thay, có vẻ như khá nguy hiểm.
Lúc đó bà ngồi trong hoàng cung mà như ngồi trên đống lửa, nên khi biết tin không sao bà mới dần yên tâm.
Nghe đâu cô nương đó tên là Mộc nhi là chất nữ của Thục Thái phi cũng là người thường xuyên kết nối giữa hoàng thượng và Thục thái phi.
Thời gian hai người quen biết cũng được vài năm rồi.
Dù sao thì bà ta cũng là thân mẫu ruột thịt nên hoàng thượng vẫn không thể từ bỏ được là chuyện hiển nhiên mà thôi.
Nhưng thái hậu lại không để tâm đến chuyện đó, bà biết nhi tử tuy là người bề ngoài lạnh lùng nhưng thực chất lại là một người vô cùng sống tình cảm nên chính vì lẽ đó bà mới không mất đi nhi tử này.
Nam Cung Viễn đưa Vô Ưu trở về tẩm điện nghỉ ngơi, nhìn sắc mặt hồng hào tươi tắn của nàng Y bỗng nhiên mỉm cười.
Vô Ưu cũng cảm thấy cuộc sống bây giờ khá thú vị không giống như trước đây.
Tuy ở trong hoàng cung không được thoải mái ra vào như trước kia nhưng cũng không đến nỗi tệ lắm.
Lúc nãy thái hậu đã đưa cho nàng một số sổ sách thu chi cho hoàng cung, nhìn có vẻ như ít nhưng Vô Ưu nhìn cũng cảm thấy hoa mắt.
Cũng may nàng còn có Lý ma ma và A Nhược A Hy đều là người trong cung chuyên cai quản sổ sách nên nàng cũng yên tâm phần nào.
Nam Cung Viễn nhìn nàng đang ngẩn ngơ liền quay ra hỏi:
“Nghe nói trước đây nàng ở thành Giang Tây một thời gian dài mới hồi cung không lâu, ta thật sự rất muốn biết cuộc sống trước đây của nàng “.
Ai cũng biết Hoàng đế là nhi tử ruột của Thục Thái phi nhưng cuối cùng người ngồi vào ghế thái hậu này cuối cùng lại là bà.
Khúc mắc đó chỉ có bà, hoàng đế cùng Thục thái phi là người hiểu rõ nhất, không phải hoàng đế vô tâm mà ruồng bỏ thân mẫu của mình.
Ngôi vị thái hậu chỉ có thể thuộc về một người, lúc đầu bà biết hoàng đế khó sử nên đã đồng ý lui một bước không muốn tranh giành với Thục Thái phi.
Thục thái phi đã tỏ ra khá là vui mừng, nhưng cuối cùng chiếu chỉ sắc phong ngôi thái hậu lại thuộc về bà, điều đó là cho bà vô cùng ngạc nhiên.
Hoàng thượng là một tay bà nuôi dạy nên người, Thục thái phi từ trước đó tuy có công sinh ra hoàng thượng nhưng lại chưa một ngày ngó ngàng gì đến hoàng thượng.
Xuất thân của Thục thái phi vô cùng thấp nên bà ta luôn luôn giành giật lấy sự ân sủng, có nhiều lần vì muốn tiên hoàng thương cảm.
Bà ta đã nhẫn tâm không mặc áo ấm cho nhi tử, trong phòng lại không đốt than khiến cho Y bị thương hàn rất nặng, lần đó Thái y phải cố gắng hết sức mới đưa cậu từ quỷ môn quan trở về.
Chính vì thế nên sau khi sự tình bị lộ tiên hoàng đã rất tức giận sai người cấm túc bà ta và giao Nam Cung Viễn cho bà nuôi nấng.
Chính vì lẽ đó nên tình cảm hai người mới thân thiết như thế, bà nuôi cậu từ lúc sơ sinh nên tình cảm còn hơn cả mẫu tử ruột thịt
Thục thái phi bị cấm túc trong cung của mình một thời gian dài mới thả ra.
Nhưng một điều lạ là bà tuyệt nhiên không hối cải, không quan tâm đến nhi tử kia của mình, bà ta coi như nhi tử chưa từng tồn tại, đổ mọi uất ức thời gian qua của mình cho nhi tử đó, vẫn quyết tâm giành được ân sủng của tiên đế, một bước lên mây.
Lúc đó Nam Cung Viễn còn chưa biết bà ta mới là mẫu thân ruột thịt của mình, bởi vì tiên hoàng ngăn cấm không cho ai đồn đại linh tinh ảnh hưởng đến cậu, có lẽ lúc đó tiên hoàng đã chọn cậu cho ngôi vị hoàng đế sau này.
Mãi đến khi tiên hoàng băng hà, Nam Cung Viễn nhận được chiếu chỉ truyền ngôi, lúc bấy giờ Thục Thái phi mới chạy đến để nói rõ sự tình trong nước mắt.
Lúc đó bà biết nhi tử của mình đã hụt hẫng như thế nào, ở bên nhau bao nhiêu lâu cuối cùng phát hiện mẫu thân hiện tại lại không phải mẫu thân ruột thịt.
Thục thái phi bắt ép hoàng thượng phải đính chính thiên hạ, cho bà một thân phận cao quý để bà ta có thể hãnh diện để cho Lưu thị của bà ta được phong quang.
Nhưng cuối cùng hoàng thượng quyết định lập hoàng hậu lên làm thái hậu, còn mẫu thân ruột tức Lưu mỹ nhân lúc bấy giờ lên làm Thục thái phi phong quang vô hạn.
Nhưng Thục thái phi đâu có chấp nhận sự thật như thế, bà ta muốn làm lớn chuyện nhưng hoàng thượng là ai kia chứ, đâu ai dám đứng ra bàn tán.
Cuối cùng Thục thái phi tức giận bỏ ra Thái miếu hoàng gia để ở quyết không sống ở trong cung.
Sự việc này xôn xao một thời gian rồi mới lắng xuống, hoàng thượng vẫn thỉnh thoảng đến thăm Thục thái phi và có ý muốn bà ta hồi cung nhưng bà ta vẫn không gặp.
Thái hậu nghe đâu thời gian trước có thích khách muốn hành thích hoàng thượng nhưng lại được một cô nương đỡ thay, có vẻ như khá nguy hiểm.
Lúc đó bà ngồi trong hoàng cung mà như ngồi trên đống lửa, nên khi biết tin không sao bà mới dần yên tâm.
Nghe đâu cô nương đó tên là Mộc nhi là chất nữ của Thục Thái phi cũng là người thường xuyên kết nối giữa hoàng thượng và Thục thái phi.
Thời gian hai người quen biết cũng được vài năm rồi.
Dù sao thì bà ta cũng là thân mẫu ruột thịt nên hoàng thượng vẫn không thể từ bỏ được là chuyện hiển nhiên mà thôi.
Nhưng thái hậu lại không để tâm đến chuyện đó, bà biết nhi tử tuy là người bề ngoài lạnh lùng nhưng thực chất lại là một người vô cùng sống tình cảm nên chính vì lẽ đó bà mới không mất đi nhi tử này.
Nam Cung Viễn đưa Vô Ưu trở về tẩm điện nghỉ ngơi, nhìn sắc mặt hồng hào tươi tắn của nàng Y bỗng nhiên mỉm cười.
Vô Ưu cũng cảm thấy cuộc sống bây giờ khá thú vị không giống như trước đây.
Tuy ở trong hoàng cung không được thoải mái ra vào như trước kia nhưng cũng không đến nỗi tệ lắm.
Lúc nãy thái hậu đã đưa cho nàng một số sổ sách thu chi cho hoàng cung, nhìn có vẻ như ít nhưng Vô Ưu nhìn cũng cảm thấy hoa mắt.
Cũng may nàng còn có Lý ma ma và A Nhược A Hy đều là người trong cung chuyên cai quản sổ sách nên nàng cũng yên tâm phần nào.
Nam Cung Viễn nhìn nàng đang ngẩn ngơ liền quay ra hỏi:
“Nghe nói trước đây nàng ở thành Giang Tây một thời gian dài mới hồi cung không lâu, ta thật sự rất muốn biết cuộc sống trước đây của nàng “.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương