Công Chúa Vô Ưu
Chương 67: Mẫu tử tình thâm
Cái mà Y cảm thấy ghê tởm nhất là ả ta lại giả từ bi giả mèo khóc chuột, ngồi bên bờ hồ khóc rất thê lương.
Lúc này phụ hoàng cũng vừa mới đi qua, khi biết sự tình thì vội vã cho người xuống cứu Y, nhưng Y làm sao để cho ả ta đạt được mục đích.
Lúc bấy giờ Y mới ngừng nín thở và trồi lên trong sự ngỡ ngàng của ả ta và mọi người.
Trước mặt bao nhiêu người Y đã nói ra hết toàn bộ việc làm của ả, khiến cho ả ta lúc đó chỉ biết trợn mặt đứng nhìn.
Khi thấy sắc mặt phụ hoàng tức giận, ả ta mới định hình lại và vội vàng quỳ xuống khóc lóc kêu oan.
Nhưng vẻ mặt thất thố của ả ta làm sao qua mặt được phụ hoàng chứ thế là cái kết của ả ta mưu hại long tự bị phế bỏ chức vị đày vào lãnh cung.
Nam Cung Viễn ở trong cung quá lâu nên đã quá chán ghét trốn hậu cung rồi.
Lại thêm chuyện mẫu thân ruột của mình nữa mới dẫn đến câu chuyện như ngày hôm nay.
Hóa ra không phải nữ nhân nào cũng như thế, không phải ai cũng như vậy, ngay từ ngày đầu nhìn thấy nàng Y đã bị mê hoặc hoàn toàn.
Y có bản lĩnh của riêng mình nên bất kỳ ai cũng không thể bắt Y phải làm theo ý của bọn chúng được.
Phải nói là cả hoàng cung không ai không biết hoàng thượng yêu chiều và thương yêu hoàng hậu như thế nào.
Chớp mắt Vô Ưu cũng đã đến Sở quốc được gần ba tháng, thời gian này nàng sống vô cùng vui vẻ và thoải mái.
Đôi lúc có chút vất vả một chút nhưng Lý ma ma cùng hai cung nữ A Nhược, A Hy đều xử lý nhanh gọn cho nàng.
Đúng như những gì thái hậu nói, nhập cung được mười ngày thì thái hậu đã dần chuyển hết quyền quản lý lục cung cho nàng, để cho nàng toàn quyền quản lý, thái hậu lui về tụng kinh niệm phật.
Có lẽ con người càng về già thì càng không màng đến những thứ gọi là hư vinh, hào nhoáng kia.
Hai người phải nói là vô cùng hòa hợp, tuy nhiên Vô Ưu cũng rất là kính trọng thái hậu, từ ngày nhập cung đến giờ chưa một ngày nào Vô Ưu không đi thỉnh an bà.
Mặc dù thái hậu đã nhiều lần nói rằng nàng không phải thường xuyên thỉnh an như thế, chỉ cần có lòng là được rồi, nhưng Vô Ưu tuyệt nhiên vẫn hiếu kính với bà, điều này càng làm cho bà quý mến nàng hơn.
Phải nói là bây giờ quý mến từ tâm phát ra chứ không phải như những ngày đầu, có lẽ về già rồi càng thiếu thốn tình cảm.
Và nhất là người như thái hậu, tuổi trẻ thì nhập cung hết lòng vì gia tộc, cuối cùng bị vướng vào trốn hậu cung bị kẻ khác hãm hại không thể có con của chính mình.
Cũng may tiên hoàng cũng có tình cảm với bà cho nên mới đem Nam Cung Viễn giao cho bà nuôi nấng, âu cũng là an ủi lúc tuổi xế chiều.
Bây giờ Vô Ưu lại thường xuyên thỉnh an, bầu bạn tâm sự với bà khi rảnh rỗi bà càng yêu quý hơn, coi Vô Ưu như nữ nhi thân sinh của mình vậy.
Lúc này hai người đang uống trà với nhau, thái hậu nhìn nàng trìu mến nói:
“Con cùng Viễn nhi thành thân cũng được một thời gian rồi định chừng nào cho bà già này bế hài tử đây, trong cung đã lâu lắm rồi không có tiếng trẻ con khóc rồi đó “.
Vô Ưu e lệ cúi đầu xấu hổ nói:
“Mẫu hậu người cứ trêu con, hoàng thượng đã nói rồi để một thời gian nữa không vội, đến lúc đó con chỉ sợ người sẽ kêu vì mệt thôi “.
Thái hậu vui vẻ cười nói:
“Không mệt, không mệt, chỉ cần là hài tử của hai đứa con sinh ra mẫu hậu không thấy mệt”.
Vô Ưu mỉm cười vui vẻ vì biết đây là lời nói thật lòng của thái hậu, thái hậu nói như vậy một phần là lo cho nàng.
Sợ rằng tuy hoàng thượng bảo vệ nàng nhưng cũng có một số thành phần không sợ chết lấy lý do này để bắt ép hoàng thượng lập phi tần để nối dõi hoàng tự.
Tuy nhiên Vô Ưu lại chẳng thấy lo lắng gì, thời gian này nàng cũng đã khá hiểu phần nào về chàng, chàng có phần khá bài xích với những nữ nhân khác.
Có nhiều lúc Thanh Hoa và Thanh Ngọc muốn tiến đến để hầu hạ hoàng thượng nhưng chàng đều xua tay từ chối, công việc đó một tay do A Toàn là thái giám thân cận của chàng làm.
Lúc đầu thì Vô Ưu còn có phần e thẹn sau này nàng cảm thấy nhàn rỗi nên mấy lần giúp Y mặc hoàng bào và bắt đầu từ đấy công việc này do nàng phụ trách luôn.
Còn về vấn đề hài tử thì nàng không lo lắng gì cả, Y nữ đã bắt mạch và khám cho nàng nói rằng cơ thể nàng rất là tốt không có vấn đề gì cả.
Nhưng nàng mới qua tuổi cập kê không bao lâu nên khung xương chậu còn chưa phát triển hết nên hãy đợi đến sang năm mới có hài tử.
Đương nhiên là Vô Ưu đồng ý hoàn toàn rồi, đối với nàng không có gì bằng sức khỏe của chính bản thân mình.
Bây giờ nàng mới hiểu mục đích của phụ hoàng khi ban Y nữ cho nàng đi cùng.
Dù bất kỳ ở đâu, có một thầy thuốc ở bên cạnh vẫn có cảm giác an toàn hơn rất là nhiều.
Lúc này phụ hoàng cũng vừa mới đi qua, khi biết sự tình thì vội vã cho người xuống cứu Y, nhưng Y làm sao để cho ả ta đạt được mục đích.
Lúc bấy giờ Y mới ngừng nín thở và trồi lên trong sự ngỡ ngàng của ả ta và mọi người.
Trước mặt bao nhiêu người Y đã nói ra hết toàn bộ việc làm của ả, khiến cho ả ta lúc đó chỉ biết trợn mặt đứng nhìn.
Khi thấy sắc mặt phụ hoàng tức giận, ả ta mới định hình lại và vội vàng quỳ xuống khóc lóc kêu oan.
Nhưng vẻ mặt thất thố của ả ta làm sao qua mặt được phụ hoàng chứ thế là cái kết của ả ta mưu hại long tự bị phế bỏ chức vị đày vào lãnh cung.
Nam Cung Viễn ở trong cung quá lâu nên đã quá chán ghét trốn hậu cung rồi.
Lại thêm chuyện mẫu thân ruột của mình nữa mới dẫn đến câu chuyện như ngày hôm nay.
Hóa ra không phải nữ nhân nào cũng như thế, không phải ai cũng như vậy, ngay từ ngày đầu nhìn thấy nàng Y đã bị mê hoặc hoàn toàn.
Y có bản lĩnh của riêng mình nên bất kỳ ai cũng không thể bắt Y phải làm theo ý của bọn chúng được.
Phải nói là cả hoàng cung không ai không biết hoàng thượng yêu chiều và thương yêu hoàng hậu như thế nào.
Chớp mắt Vô Ưu cũng đã đến Sở quốc được gần ba tháng, thời gian này nàng sống vô cùng vui vẻ và thoải mái.
Đôi lúc có chút vất vả một chút nhưng Lý ma ma cùng hai cung nữ A Nhược, A Hy đều xử lý nhanh gọn cho nàng.
Đúng như những gì thái hậu nói, nhập cung được mười ngày thì thái hậu đã dần chuyển hết quyền quản lý lục cung cho nàng, để cho nàng toàn quyền quản lý, thái hậu lui về tụng kinh niệm phật.
Có lẽ con người càng về già thì càng không màng đến những thứ gọi là hư vinh, hào nhoáng kia.
Hai người phải nói là vô cùng hòa hợp, tuy nhiên Vô Ưu cũng rất là kính trọng thái hậu, từ ngày nhập cung đến giờ chưa một ngày nào Vô Ưu không đi thỉnh an bà.
Mặc dù thái hậu đã nhiều lần nói rằng nàng không phải thường xuyên thỉnh an như thế, chỉ cần có lòng là được rồi, nhưng Vô Ưu tuyệt nhiên vẫn hiếu kính với bà, điều này càng làm cho bà quý mến nàng hơn.
Phải nói là bây giờ quý mến từ tâm phát ra chứ không phải như những ngày đầu, có lẽ về già rồi càng thiếu thốn tình cảm.
Và nhất là người như thái hậu, tuổi trẻ thì nhập cung hết lòng vì gia tộc, cuối cùng bị vướng vào trốn hậu cung bị kẻ khác hãm hại không thể có con của chính mình.
Cũng may tiên hoàng cũng có tình cảm với bà cho nên mới đem Nam Cung Viễn giao cho bà nuôi nấng, âu cũng là an ủi lúc tuổi xế chiều.
Bây giờ Vô Ưu lại thường xuyên thỉnh an, bầu bạn tâm sự với bà khi rảnh rỗi bà càng yêu quý hơn, coi Vô Ưu như nữ nhi thân sinh của mình vậy.
Lúc này hai người đang uống trà với nhau, thái hậu nhìn nàng trìu mến nói:
“Con cùng Viễn nhi thành thân cũng được một thời gian rồi định chừng nào cho bà già này bế hài tử đây, trong cung đã lâu lắm rồi không có tiếng trẻ con khóc rồi đó “.
Vô Ưu e lệ cúi đầu xấu hổ nói:
“Mẫu hậu người cứ trêu con, hoàng thượng đã nói rồi để một thời gian nữa không vội, đến lúc đó con chỉ sợ người sẽ kêu vì mệt thôi “.
Thái hậu vui vẻ cười nói:
“Không mệt, không mệt, chỉ cần là hài tử của hai đứa con sinh ra mẫu hậu không thấy mệt”.
Vô Ưu mỉm cười vui vẻ vì biết đây là lời nói thật lòng của thái hậu, thái hậu nói như vậy một phần là lo cho nàng.
Sợ rằng tuy hoàng thượng bảo vệ nàng nhưng cũng có một số thành phần không sợ chết lấy lý do này để bắt ép hoàng thượng lập phi tần để nối dõi hoàng tự.
Tuy nhiên Vô Ưu lại chẳng thấy lo lắng gì, thời gian này nàng cũng đã khá hiểu phần nào về chàng, chàng có phần khá bài xích với những nữ nhân khác.
Có nhiều lúc Thanh Hoa và Thanh Ngọc muốn tiến đến để hầu hạ hoàng thượng nhưng chàng đều xua tay từ chối, công việc đó một tay do A Toàn là thái giám thân cận của chàng làm.
Lúc đầu thì Vô Ưu còn có phần e thẹn sau này nàng cảm thấy nhàn rỗi nên mấy lần giúp Y mặc hoàng bào và bắt đầu từ đấy công việc này do nàng phụ trách luôn.
Còn về vấn đề hài tử thì nàng không lo lắng gì cả, Y nữ đã bắt mạch và khám cho nàng nói rằng cơ thể nàng rất là tốt không có vấn đề gì cả.
Nhưng nàng mới qua tuổi cập kê không bao lâu nên khung xương chậu còn chưa phát triển hết nên hãy đợi đến sang năm mới có hài tử.
Đương nhiên là Vô Ưu đồng ý hoàn toàn rồi, đối với nàng không có gì bằng sức khỏe của chính bản thân mình.
Bây giờ nàng mới hiểu mục đích của phụ hoàng khi ban Y nữ cho nàng đi cùng.
Dù bất kỳ ở đâu, có một thầy thuốc ở bên cạnh vẫn có cảm giác an toàn hơn rất là nhiều.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương