Công Chúa Vô Ưu
Chương 69: Xuất cung
Lần đầu ra mắt trưởng bối Vô Ưu không biết tặng cái gì cả, nghe mọi lời đồn đại thì Thư thái phi khá khó tính không giống như thái hậu trong cung.
Lại kể từ sau chuyện lập thái hậu khi trước bà ta càng ngày càng khó tính nhưng ngặt một nỗi người này là mẫu thân ruột của hoàng thượng nên không ai dám truyền đạt lung tung.
Bản thân Vô Ưu thì chẳng có gì lo sợ hay bất an gì cả, đối với nàng nếu tốt thì nàng tốt lại còn không thì nàng cũng lười so đo và để ý vì nàng sống không phải vì bản thân họ.
Nhưng ngặt một nỗi đây lại là mẫu thân của chàng nên nàng mới cần chú trọng hơn sợ chàng khó xử vì dù sao đi chăng nữa từ ngày nàng đến Sở quốc đén giờ chàng đã rất bao dung lo lắng và yêu thương mình.
Chàng nói mình hãy cố gắng nhẫn nhịn đi một chút, có lẽ chàng cũng bất lực với vị Thư thái phi này.
Khi Vô Ưu mặc y phục xong xuôi thì vừa lúc Nam Cung Viễn đến, chàng nhìn nàng giống như khám phá ra một cái gì đó vô cùng mới lạ.
Vô Ưu mỉn cười nhìn chàng nói:
“Chàng nhìn thiếp làm gì mà chăm chú thế, bộ trên mặt thiếp có gì sao?”.
Nam Cung Viễn lắc đầu từ từ đi đến nói:
“Nàng ăn mặc như này ta cảm thấy rất đẹp, nhìn rất có sức sống “.
Vô Ưu nhoẻn miệng cười nói:
“Thiếp bình thường rất ít khi trang điểm, nhưng từ khi nhập cung ngày nào cũng phải bôi rất nhiều thứ lên mặt cảm thấy rất khó chịu mà lại trông có vẻ già dặn nên chỉ những lúc có việc quan trọng thiếp mới trang điểm thôi “.
Vô Ưu ngắm nhìn Y một lát rồi nói:
“Chàng định mặc Y phục này để xuất cung ư?”.
Nam Cung Viễn gật đầu nói:
“Nàng thấy có vấn đề gì sao?”.
Vô Ưu lắc đầu nói:
“Bộ này quá nổi bật, chàng không còn hộ nào khác sao?, dễ gây chú ý lắm “.
Đến lúc này thì Nam Cũng Viễn mới hiểu ý nàng, Y cười nói:
“Bộ này đã là đơn giản nhất của ta rồi, nàng nhìn nàng xem cũng đâu có kém ta đâu chứ “.
Lý ma ma thấy vậy thì mủm cười hòa nhã đi lên nói:
“Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu không phải là y phục quá nổi bật đâu mà là khí chất của hai người vô cùng cao quý nên không làm giảm đi hình tượng của hai người đó ạ!”.
Chúng cung nhân ở đằng sau đều hưởng ứng vô cùng, thế là hai người quyết định không thay y phục khác nữa mà lên đường ngay không muộn
Vẫn theo quy tắc cũ, Thanh Hoa và Thanh Ngọc theo nàng còn A Nhược và A Hy thì ở lại cung để quản lý.
Riêng lần này Lý ma ma được đi cùng nàng vì Vô Ưu không đủ tự tin lắm khi gặp Thư Thái phi, dù sao Lý ma ma cũng ở trong cung lâu năm nên bà nhìn người chính xác hơn nàng.
Có bà đi cùng nàng cũng yên tâm hơn và dễ bề xử lý nếu gặp trường hợp Thư thái phi không phối hợp còn dễ bề thay đổi.
Đoàn người lên đường trong yên lặng không để nhiều người biết để tránh việc xấu không cần thiết.
Vừa ra khỏi hoàng cung Vô Ưu đã vô cùng thích thú, nàng kéo rèm che lên hết nhìn cái này đến cái khác, cái gì cũng đều tò mò, cũng đúng thôi dù sao nàng cũng vẫn ở cái độ tuổi nhiệt huyết thanh xuân.
Từ nhỏ nàng đã không ở trong hoàng cung, nên không bị lễ nghĩa cung đình áp chế, lại được ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu cùng phu thê Hạ gia vô cùng sủng ái nên mới tạp ra tính cách bây giờ của nàng khiến cho ai ai cũng yêu thích.
Đoàn người gây chú ý khá lớn bởi vì sự xinh đẹp của nàng, đi đến đâu cũng có tiếng xuýt xoa của người dân và những ánh mắt ngưỡng mộ của các nam nhân khác.
Cuối cùng vì để quãng đường bớt gây sự chú ý Nam Cung Viễn chỉ đành hạn chế cho nàng mở rèm che quan sát bên ngoài.
Vô Ưu cũng đã ngắm chán mọi thứ rồi nên nàng cũng nghe theo lời chàng nói.
Nàng ngồi trong kiệu một lúc cảm thấy buồn chán liền quay sang hỏi chàng:
“Sao Thư thái phi lại ở hoàng lăng xa xôi như vậy, tiên đế cũng đã băng hà lâu rồi mà, thiếp nghe nói ở hoàng lăng rất buồn chán không hiểu sao Thư thái phi lại ở được “.
Nam Cung Viễn xoa đầu nàng cưng chiều nói:
“Nàng cũng biết chuyện Thư thái phi là mẫu thân ruột của ta rồi đúng không, thật ra chuyện Thư thái phi chuyển đến hoàng lăng ở một phần cũng là do tức giận với ta.”
Nam Cung Viễn hồi tưởng lại dần quá khứ, giọng chàng nhẹ nhàng nói:
“Thật ra sau khi tiên đế băng hà ta vừa mới lên ngôi thì Thư thái phi xuất hiện nói rõ sự tình, lúc đó ta vô cùng bất ngờ, cái cảm giác đó vô cùng khó diễn tả.
Lúc đó giữa bá quan văn võ Thư thái phi nói muốn nhận lại ta và muốn ta vì bà ấy mà lấy lại thân phận.
Mộ bên là mẫu thân ruột và một bên là người chăm sóc ta bấy lâu nay ta thật sự vô cùng khó xử, lúc đó lời đàm tiếu rất nhiều nhưng không ai dám đứng lên nói ra vì dù sao lúc đó ta cũng có chỗ đứng của riêng mình, có quyền lực thực sự nên không ai dám có ý kiến.
Quyền quyết định lúc đó chỉ có duy nhất một mình ta thôi.”
Lại kể từ sau chuyện lập thái hậu khi trước bà ta càng ngày càng khó tính nhưng ngặt một nỗi người này là mẫu thân ruột của hoàng thượng nên không ai dám truyền đạt lung tung.
Bản thân Vô Ưu thì chẳng có gì lo sợ hay bất an gì cả, đối với nàng nếu tốt thì nàng tốt lại còn không thì nàng cũng lười so đo và để ý vì nàng sống không phải vì bản thân họ.
Nhưng ngặt một nỗi đây lại là mẫu thân của chàng nên nàng mới cần chú trọng hơn sợ chàng khó xử vì dù sao đi chăng nữa từ ngày nàng đến Sở quốc đén giờ chàng đã rất bao dung lo lắng và yêu thương mình.
Chàng nói mình hãy cố gắng nhẫn nhịn đi một chút, có lẽ chàng cũng bất lực với vị Thư thái phi này.
Khi Vô Ưu mặc y phục xong xuôi thì vừa lúc Nam Cung Viễn đến, chàng nhìn nàng giống như khám phá ra một cái gì đó vô cùng mới lạ.
Vô Ưu mỉn cười nhìn chàng nói:
“Chàng nhìn thiếp làm gì mà chăm chú thế, bộ trên mặt thiếp có gì sao?”.
Nam Cung Viễn lắc đầu từ từ đi đến nói:
“Nàng ăn mặc như này ta cảm thấy rất đẹp, nhìn rất có sức sống “.
Vô Ưu nhoẻn miệng cười nói:
“Thiếp bình thường rất ít khi trang điểm, nhưng từ khi nhập cung ngày nào cũng phải bôi rất nhiều thứ lên mặt cảm thấy rất khó chịu mà lại trông có vẻ già dặn nên chỉ những lúc có việc quan trọng thiếp mới trang điểm thôi “.
Vô Ưu ngắm nhìn Y một lát rồi nói:
“Chàng định mặc Y phục này để xuất cung ư?”.
Nam Cung Viễn gật đầu nói:
“Nàng thấy có vấn đề gì sao?”.
Vô Ưu lắc đầu nói:
“Bộ này quá nổi bật, chàng không còn hộ nào khác sao?, dễ gây chú ý lắm “.
Đến lúc này thì Nam Cũng Viễn mới hiểu ý nàng, Y cười nói:
“Bộ này đã là đơn giản nhất của ta rồi, nàng nhìn nàng xem cũng đâu có kém ta đâu chứ “.
Lý ma ma thấy vậy thì mủm cười hòa nhã đi lên nói:
“Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu không phải là y phục quá nổi bật đâu mà là khí chất của hai người vô cùng cao quý nên không làm giảm đi hình tượng của hai người đó ạ!”.
Chúng cung nhân ở đằng sau đều hưởng ứng vô cùng, thế là hai người quyết định không thay y phục khác nữa mà lên đường ngay không muộn
Vẫn theo quy tắc cũ, Thanh Hoa và Thanh Ngọc theo nàng còn A Nhược và A Hy thì ở lại cung để quản lý.
Riêng lần này Lý ma ma được đi cùng nàng vì Vô Ưu không đủ tự tin lắm khi gặp Thư Thái phi, dù sao Lý ma ma cũng ở trong cung lâu năm nên bà nhìn người chính xác hơn nàng.
Có bà đi cùng nàng cũng yên tâm hơn và dễ bề xử lý nếu gặp trường hợp Thư thái phi không phối hợp còn dễ bề thay đổi.
Đoàn người lên đường trong yên lặng không để nhiều người biết để tránh việc xấu không cần thiết.
Vừa ra khỏi hoàng cung Vô Ưu đã vô cùng thích thú, nàng kéo rèm che lên hết nhìn cái này đến cái khác, cái gì cũng đều tò mò, cũng đúng thôi dù sao nàng cũng vẫn ở cái độ tuổi nhiệt huyết thanh xuân.
Từ nhỏ nàng đã không ở trong hoàng cung, nên không bị lễ nghĩa cung đình áp chế, lại được ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu cùng phu thê Hạ gia vô cùng sủng ái nên mới tạp ra tính cách bây giờ của nàng khiến cho ai ai cũng yêu thích.
Đoàn người gây chú ý khá lớn bởi vì sự xinh đẹp của nàng, đi đến đâu cũng có tiếng xuýt xoa của người dân và những ánh mắt ngưỡng mộ của các nam nhân khác.
Cuối cùng vì để quãng đường bớt gây sự chú ý Nam Cung Viễn chỉ đành hạn chế cho nàng mở rèm che quan sát bên ngoài.
Vô Ưu cũng đã ngắm chán mọi thứ rồi nên nàng cũng nghe theo lời chàng nói.
Nàng ngồi trong kiệu một lúc cảm thấy buồn chán liền quay sang hỏi chàng:
“Sao Thư thái phi lại ở hoàng lăng xa xôi như vậy, tiên đế cũng đã băng hà lâu rồi mà, thiếp nghe nói ở hoàng lăng rất buồn chán không hiểu sao Thư thái phi lại ở được “.
Nam Cung Viễn xoa đầu nàng cưng chiều nói:
“Nàng cũng biết chuyện Thư thái phi là mẫu thân ruột của ta rồi đúng không, thật ra chuyện Thư thái phi chuyển đến hoàng lăng ở một phần cũng là do tức giận với ta.”
Nam Cung Viễn hồi tưởng lại dần quá khứ, giọng chàng nhẹ nhàng nói:
“Thật ra sau khi tiên đế băng hà ta vừa mới lên ngôi thì Thư thái phi xuất hiện nói rõ sự tình, lúc đó ta vô cùng bất ngờ, cái cảm giác đó vô cùng khó diễn tả.
Lúc đó giữa bá quan văn võ Thư thái phi nói muốn nhận lại ta và muốn ta vì bà ấy mà lấy lại thân phận.
Mộ bên là mẫu thân ruột và một bên là người chăm sóc ta bấy lâu nay ta thật sự vô cùng khó xử, lúc đó lời đàm tiếu rất nhiều nhưng không ai dám đứng lên nói ra vì dù sao lúc đó ta cũng có chỗ đứng của riêng mình, có quyền lực thực sự nên không ai dám có ý kiến.
Quyền quyết định lúc đó chỉ có duy nhất một mình ta thôi.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương