Công Chúa Vô Ưu
Chương 74: Tình cảm của đế vương
Vậy là cứ thế Thư thái phi cùng với cô nàng Mộc nhi kia được Cấm vệ quân hộ tống lên đường, đồ đạc của bọn họ cũng không nhiều cho nên không cần chuẩn bị gì.
Nam Cung Viễn dẫn Vô Ưu một mạch lên xe ngựa, Vô Ưu im lặng đi theo chàng vì nàng biết có lẽ lúc này chàng đang cố kìm nén.
Một lúc sau xe ngựa đi được một đoạn lúc này Nam Cung Viễn mới trấn định lại nhìn nàng rồi nói nhỏ:
“Xin lỗi đã làm nàng lo lắng rồi, lần nào cũng thế cứ chuyện gì liên quan đến bà ấy ta lại mất kiểm xoát “.
Vô Ưu nhẹ nhàng ôm chàng vào lòng rồi thủ thỉ:
“Chàng đã làm tốt lắm rồi, đôi khi có nhiều chuyện chúng rlta không thể nhịn, nhịn sẽ để cho người ta càng lấn tới, nếu bình thường thì còn không sao nhưng nếu gây ra hệ lụy lớn đến lúc đó chúng ta khó mà thu xếp được “.
Rồi như để Y an lòng nàng nói tiếp:
“Tâm trạng chàng thiếp hiểu, chàng một lòng muốn đưa bà ấy vào cung để chăm sóc và báo hiếu nhưng một phần cũng lo sợ bà ấy gây náo loạn sẽ gây khó sử cho thái hậu đúng không?, bởi vì chàng biết dù bất cứ chuyện gì xảy ra thái hậu cũng sẽ chịu thiệt không để chàng khó xử “.
Ánh mắt của Nam Cung Viễn gật đầu đồng tình nhìn nàng nói:
“Nàng thật sự hiểu ta, ta biết rõ tính tình của bà ấy và mẫu hậu nên ta đã bố trí cho bà ấy ở Tây Viện nàng thấy có hợp lý hay không?”.
Vô Ưu gật đầu nói:
“Trước đây thì thiếp không biết như thế nào, nhưng dựa vào mấy tháng ở thiếp nghĩ rằng chàng có thể yên lòng, thái hậu bây giờ ngoại trừ tụng kinh niệm phật ra người không chú ý đến điều gù khác đâu, người đã từ bỏ được tham, sân si rồi.
Chi dù Thư thái phi có đến, có chủ động gây chuyện cũng như đánh vào bịch bông thôi.
Với lại hoàng cung do thiếp cai quản thì chàng hãy cứ yên tâm.”
Nam Cung Viễn yên tâm phần nào, nhìn nàng cưng chiều nói:
“Vậy tất cả trông mong vào nàng rồi, ta sợ bà ấy cũng gây khó dễ cho nàng nữa, nàng cứ hành xử bình thường không cần vì ta mà chịu thiệt hiểu không?”.
Vô Ưu đầu nói:
“Yên tâm thiếp có chừng mực chàng không cần lo cho thiếp “.
Vô Ưu nhìn cung đường đi có phần thắc mắc hỏi:
“Không phải chúng ta đang trên đường hồi cung sao?, thiếp thấy có vẻ không phải “.
Nam Cung Viễn gật đầu nói:
“Không phải hồi cung, đã hứa cho nàng đi chơi thì phải đúng nghĩa chứ, chúng ta đang đi đến khu biệt việt ngoài hoàng cung.
Ở đây có một suối nước nóng ta nghĩ nàng sẽ thích, nơi này những lúc ta mệt mỏi hay bế tắc đều đến đây, cảm giác vô cùng thoải mái “.
Vô Ưu cảm động vô cùng, nhưng nhớ đến Thư thái phi và Mộc nhi đang trên đường hồi cung bàng liền quay sang hỏi:
“Vậy phía Thư thái phi và Mộc nhi thì sao, ai sẽ thu xếp cho hai người đấy “.
Nam Cung Viễn lắc đầu nói:
“Nàng yên tâm đi ta đã để A Phúc trở về cùng với Đội trưởng Cấm Vệ quân rồi, hắn sẽ tự sắp xếp mọi việc.
Nàng có điều chưa biết trước kia Tây viện ta đã sắp xếp để cho mẫu thân vào ở sau khi sắc phong nhưng bà ấy lại vì chấp niệm ngôi vị thái hậu mà không thèm đoái hoài đến tấm lòng của ta.
Cho nên Tây viện lúc nào cũng bỏ trống, được quét dọn sạch sẽ chỉ chờ bà ấy vào ở “.
Lúc này Vô Ưu mới hiểu, người đời cứ nói Sở hoàng vô tình, lạnh lùng nhưng chỉ nàng mới biét được thực chất chàng tình cảm biết bao nhiêu.
Xe ngựa dừng lại biệt viện, Vô Ưu mở rèm che lên, bất giác nàng bị khung cảnh tuyệt đẹp kia làm cho ngơ ngẩn không thốt lên lời.
Mãi đến khi Nam Cung Viễn kéo tay nàng Vô Ưu mới bừng tỉnh thôt lên:
“Thật là đẹp! “.
Rồi hai người nhanh chóng bước xuống ngựa, Vô Ưu như đứa trẻ được thoát khỏi vòng tay người lớn, nàng cảm thấy vô cùng thích thú nơi này.
Nam Cung Viễn đưa nàng đến nơi có hồ nước nóng, nước ở đây hơi ấm, ngâm mình dưới đây thật là điều tuyệt vời.
Hai người chơi ở đây tận hai canh giờ, mãi đến khi trời gần tối Vô Ưu mới quyến luyến rời xa vì không nỡ.
Nam Cung Viễn an ủi nàng nói:
“Lần này cho nàng đến đây trải nghiệm thôi,mấy hôm nữa sắp xếp thời gian và cung vụ ta cùng nàng sẽ ở đây mấy ngày “.
Mắt Vô Ưu sáng rỡ lên vô cùng thích thú, có lẽ vì tắm mệt nên vừa lên xe một lúc nàng đã nằm vào lòng chàng ngủ mất.
Nam Cung Viễn cưng chiều vuốt nhẹ tóc nàng, chưa bao giờ Y hình dung được mình sẽ thay đổi, sẽ nhu hòa vì một nữ nhân vậy mà giờ đây chỉ cần một nụ cười, một tiếng nói của nàng cũng khiến Y tan chảy.
Y không nghĩ rằng mọi cảm xúc của nàng Y đều bị chi phối, cả cuộc đời sau này có nàng làm bạn đồng hành thật là tốt.
Đoàn người dfi vài trong màn đêm tối xung quanh có rất nhiều thị vệ đi cùng, chẳng mấy chốc mà đã về đến hoàng cung.
Vô Ưu mệt đến nỗi chàng bế nàng vào tận giường mà nàng vẫn không hay biết gì, ngủ một mạch đến tận sáng hôm sau.
Nam Cung Viễn dẫn Vô Ưu một mạch lên xe ngựa, Vô Ưu im lặng đi theo chàng vì nàng biết có lẽ lúc này chàng đang cố kìm nén.
Một lúc sau xe ngựa đi được một đoạn lúc này Nam Cung Viễn mới trấn định lại nhìn nàng rồi nói nhỏ:
“Xin lỗi đã làm nàng lo lắng rồi, lần nào cũng thế cứ chuyện gì liên quan đến bà ấy ta lại mất kiểm xoát “.
Vô Ưu nhẹ nhàng ôm chàng vào lòng rồi thủ thỉ:
“Chàng đã làm tốt lắm rồi, đôi khi có nhiều chuyện chúng rlta không thể nhịn, nhịn sẽ để cho người ta càng lấn tới, nếu bình thường thì còn không sao nhưng nếu gây ra hệ lụy lớn đến lúc đó chúng ta khó mà thu xếp được “.
Rồi như để Y an lòng nàng nói tiếp:
“Tâm trạng chàng thiếp hiểu, chàng một lòng muốn đưa bà ấy vào cung để chăm sóc và báo hiếu nhưng một phần cũng lo sợ bà ấy gây náo loạn sẽ gây khó sử cho thái hậu đúng không?, bởi vì chàng biết dù bất cứ chuyện gì xảy ra thái hậu cũng sẽ chịu thiệt không để chàng khó xử “.
Ánh mắt của Nam Cung Viễn gật đầu đồng tình nhìn nàng nói:
“Nàng thật sự hiểu ta, ta biết rõ tính tình của bà ấy và mẫu hậu nên ta đã bố trí cho bà ấy ở Tây Viện nàng thấy có hợp lý hay không?”.
Vô Ưu gật đầu nói:
“Trước đây thì thiếp không biết như thế nào, nhưng dựa vào mấy tháng ở thiếp nghĩ rằng chàng có thể yên lòng, thái hậu bây giờ ngoại trừ tụng kinh niệm phật ra người không chú ý đến điều gù khác đâu, người đã từ bỏ được tham, sân si rồi.
Chi dù Thư thái phi có đến, có chủ động gây chuyện cũng như đánh vào bịch bông thôi.
Với lại hoàng cung do thiếp cai quản thì chàng hãy cứ yên tâm.”
Nam Cung Viễn yên tâm phần nào, nhìn nàng cưng chiều nói:
“Vậy tất cả trông mong vào nàng rồi, ta sợ bà ấy cũng gây khó dễ cho nàng nữa, nàng cứ hành xử bình thường không cần vì ta mà chịu thiệt hiểu không?”.
Vô Ưu đầu nói:
“Yên tâm thiếp có chừng mực chàng không cần lo cho thiếp “.
Vô Ưu nhìn cung đường đi có phần thắc mắc hỏi:
“Không phải chúng ta đang trên đường hồi cung sao?, thiếp thấy có vẻ không phải “.
Nam Cung Viễn gật đầu nói:
“Không phải hồi cung, đã hứa cho nàng đi chơi thì phải đúng nghĩa chứ, chúng ta đang đi đến khu biệt việt ngoài hoàng cung.
Ở đây có một suối nước nóng ta nghĩ nàng sẽ thích, nơi này những lúc ta mệt mỏi hay bế tắc đều đến đây, cảm giác vô cùng thoải mái “.
Vô Ưu cảm động vô cùng, nhưng nhớ đến Thư thái phi và Mộc nhi đang trên đường hồi cung bàng liền quay sang hỏi:
“Vậy phía Thư thái phi và Mộc nhi thì sao, ai sẽ thu xếp cho hai người đấy “.
Nam Cung Viễn lắc đầu nói:
“Nàng yên tâm đi ta đã để A Phúc trở về cùng với Đội trưởng Cấm Vệ quân rồi, hắn sẽ tự sắp xếp mọi việc.
Nàng có điều chưa biết trước kia Tây viện ta đã sắp xếp để cho mẫu thân vào ở sau khi sắc phong nhưng bà ấy lại vì chấp niệm ngôi vị thái hậu mà không thèm đoái hoài đến tấm lòng của ta.
Cho nên Tây viện lúc nào cũng bỏ trống, được quét dọn sạch sẽ chỉ chờ bà ấy vào ở “.
Lúc này Vô Ưu mới hiểu, người đời cứ nói Sở hoàng vô tình, lạnh lùng nhưng chỉ nàng mới biét được thực chất chàng tình cảm biết bao nhiêu.
Xe ngựa dừng lại biệt viện, Vô Ưu mở rèm che lên, bất giác nàng bị khung cảnh tuyệt đẹp kia làm cho ngơ ngẩn không thốt lên lời.
Mãi đến khi Nam Cung Viễn kéo tay nàng Vô Ưu mới bừng tỉnh thôt lên:
“Thật là đẹp! “.
Rồi hai người nhanh chóng bước xuống ngựa, Vô Ưu như đứa trẻ được thoát khỏi vòng tay người lớn, nàng cảm thấy vô cùng thích thú nơi này.
Nam Cung Viễn đưa nàng đến nơi có hồ nước nóng, nước ở đây hơi ấm, ngâm mình dưới đây thật là điều tuyệt vời.
Hai người chơi ở đây tận hai canh giờ, mãi đến khi trời gần tối Vô Ưu mới quyến luyến rời xa vì không nỡ.
Nam Cung Viễn an ủi nàng nói:
“Lần này cho nàng đến đây trải nghiệm thôi,mấy hôm nữa sắp xếp thời gian và cung vụ ta cùng nàng sẽ ở đây mấy ngày “.
Mắt Vô Ưu sáng rỡ lên vô cùng thích thú, có lẽ vì tắm mệt nên vừa lên xe một lúc nàng đã nằm vào lòng chàng ngủ mất.
Nam Cung Viễn cưng chiều vuốt nhẹ tóc nàng, chưa bao giờ Y hình dung được mình sẽ thay đổi, sẽ nhu hòa vì một nữ nhân vậy mà giờ đây chỉ cần một nụ cười, một tiếng nói của nàng cũng khiến Y tan chảy.
Y không nghĩ rằng mọi cảm xúc của nàng Y đều bị chi phối, cả cuộc đời sau này có nàng làm bạn đồng hành thật là tốt.
Đoàn người dfi vài trong màn đêm tối xung quanh có rất nhiều thị vệ đi cùng, chẳng mấy chốc mà đã về đến hoàng cung.
Vô Ưu mệt đến nỗi chàng bế nàng vào tận giường mà nàng vẫn không hay biết gì, ngủ một mạch đến tận sáng hôm sau.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương