Công Khai
Chương 37
Cả đêm đó, Tần Mang ngủ rất yên ổn.
Thỉnh thoảng cũng giật mình tỉnh dậy, nhưng bên cạnh vẫn tràn ngập mùi hương lạnh lẽo quen thuộc nên rất nhanh chóng chìm lại vào giấc ngủ.
Có lẽ khoảng thời gian trước không đêm nào được ngủ ngon giấc, nên lần này cô ngủ liền một giấc hơn mười mấy tiếng.
10 giờ sáng hôm sau.
Hạ Linh Tễ lười biếng dựa vào đầu giường, dùng laptop mở cuộc họp.
Trong phòng kéo rèm kín mít, chỉ bật một ngọn đèn tường mờ ảo, phản chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, từ trước đến nay anh là người có tính kỷ luật cao lại cực kỳ quy củ, đặc biệt là trên phương diện công việc. Trước giờ luôn là áo vest, giày da, không chút cẩu thả nào, mặc dù thỉnh thoảng cần họp ở thư phòng thì vẫn luôn là như vậy.
Nhưng lúc này—
Người đàn ông khoác lên mình chiếc áo ngủ lụa màu đen, trên trán có vài sợi tóc ngắn lòa xòa còn hơi ẩm, trông như vừa mới tắm xong, dáng vẻ thoải mái, lộ ra vài phần lười biếng, nếu không phải do anh đang đeo tai nghe bluetooth thì hoàn toàn không nhìn ra anh đang tham gia một cuộc họp quan trọng.
Hạ Linh Tễ lắng nghe bọn họ báo cáo.
Thỉnh thoảng đánh máy trả lời một số câu hỏi đơn giản.
Chưa từng mở miệng nói một câu nào.
Những người tham gia cuộc họp đều là những lão cáo già, giả vờ không nhìn thấy vết hằn rõ ràng trên mu bàn tay trắng lạnh của Hạ tổng.
Cũng không dám đoán xem là bị ai đánh.
Mãi cho đến khi, không biết qua bao lâu, cuộc họp cũng sắp kết thúc.
Mọi người có thể nhìn thấy rõ bên phía màn hình của Hạ tổng. Có một bàn tay tinh tế thon dài thuộc về phụ nữ đột nhiên chậm rãi lộ ra, dọc theo chiếc áo ngủ màu đen của Hạ Linh Tễ mà chạm vào bàn tay anh.
Những đầu ngón tay trắng hồng sáng bóng của người phụ nữ trùng khớp với dấu tay màu đỏ trên mu bàn tay của người đàn ông.
Mọi người: Đã có đáp án.
“Thủ phạm” đang ở ngay bên cạnh Hạ tổng.
Ngay sau đó.
Hạ Linh Tễ lạnh lùng liếc nhìn màn hình, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Đẹp không?”
Mọi người: !!!!!
Động tác nhất trí mà nhắm mắt lại!
“Hạ tổng, tôi không nhìn thấy gì cả!”
“Tôi cũng vậy!”
“Tôi—”
Mọi người gấp gáp bày tỏ lòng trung thành của mình.
Nội tâm thì đang gào thét: Hạ tổng đây là đang thẹn quá hóa giận khi bọn họ phát hiện anh bị phu nhân “bạo hành gia đình”, hay là tức giận do bọn họ vô tình nhìn thấy tay của phu nhân?
Tần Mang không biết Hạ Linh Tễ đang họp, cô chỉ mơ hồ nghe được âm thanh của anh, cô nhíu mày, ngủ đến mức nóng bừng cả người, cô vô thức tiến tới, cọ cọ khuôn mặt nóng bừng vào bàn tay lạnh lẽo của anh, giọng nói mềm mại vô ý kéo dài như làm nũng: “Anh đang làm gì thế, ồn quá.”
“Không có gì.”
Hạ Linh Tễ tùy ý để cô nắm tay mình cọ cọ cho bớt nóng, bàn tay còn lại nhẹ nhàng ấn xuống màn hình: “Em ngủ tiếp đi.”
“Anh ngủ cùng em đi.”
“Hạ Linh Tễ, anh có thể có tự giác của một chiếc gối ôm hình người được không?”
Đầu óc Tần Mang mơ mơ màng màng, liền coi anh trở thành gối ôm.
Tất nhiên, cũng ghét bỏ mà nói thành lời.
Khi màn hình bên phía Hạ Linh Tễ tắt đi, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng chợt nghẹn lại.
Từ từ?
Ai là gối ôm hình người?
Hạ tổng?
Đờ mờ!
Mọi người đồng loạt nhìn nhau qua video.
Sau đó phó tổng giám đốc lặng lẽ giơ tay lên: “Có phải Hạ tổng vừa rồi còn “Ừm” một tiếng không?”
“Chắc không phải do tôi ảo giác nên nghe nhầm đấy chứ?”
Những người khác: “….”
Thư ký Tùng chậm rãi gõ mấy chữ: “Hạ tổng ở bên kia—vẫn còn bật mic.”
Phó tổng: “!!!”
“Phó tổng Chu, anh có ý kiến gì với tôi à?”
Giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên.
Trong đầu phó tổng Chu lúc này chỉ tràn ngập hai chữ “toang rồi” viết hoa in đậm.
Giây tiếp theo.
Giọng nói lười biếng và mệt mỏi của người phụ nữ lại vang lên, ngữ điệu lần này còn có chút ra lệnh: “Nằm xuống.”
Hạ Linh Tễ lãnh đạm nói: “Tan họp.”
Lần này thật sự offline.
Phó chủ tịch Chu cuối cùng cũng thở phào một hơi: Phu nhân chính là đại cứu tinh của anh ta!
Là một vị Bồ Tát sống có tấm lòng thiện lương nhân hậu, cứu giúp những người đang gặp khó khăn.
…….
Tần Mang mạnh mẽ lôi kéo Hạ Linh Tễ cùng mình nằm trên giường, ngủ thêm tận hai tiếng nữa.
Lúc này mới cố gắng mà mở mắt ra.
Lọt vào tầm mắt là một đôi mắt thâm trầm tĩnh lặng như biển sâu. Vừa lý trí lại rất tỉnh táo.
Giọng người đàn ông có chút khàn khàn: “Tỉnh rồi?”
Tần Mang hoàn toàn quên mất chuyện gì vừa xảy ra, phát hiện mình như một chú gấu koala bám chặt trên người anh, cô đứng dậy, giả vờ như không có chuyện gì, trèo qua người Hạ Linh Tễ rồi chạy vụt vào phòng tắm.
10 phút sau.
Cô lau mái tóc còn ẩm ướt, dáng vẻ khoan khoái tươi tắn bước ra ngoài, hai tay ôm lấy bụng, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
“Em đói.”
Hạ Linh Tễ xuống giường, kéo rèm ra, thân hình cao lớn đĩnh đạc khiến người khác có phần ngột ngạt.
Môi mỏng của anh hơi cong lên: “Ngủ mười hai tiếng đồng hồ.”
“Bà Hạ kiếp trước là gấu koala sao.”
Một lời hai ý.
Trong chốc lát, ánh hoàng hôn chiếu xuống khiến Tần Mang nheo nheo mí mắt lại, nốt ruồi đỏ thẫm trên chóp mũi trắng như tuyết sau khi tắm xong càng trở nên xinh đẹp hơn, thêm phần quyến rũ hơn.
Sự mệt mỏi và suy sụp của ngày hôm qua đã biến mất không còn dấu vết.
Tần Mang nghĩ tới tư thế ngủ vừa rồi của mình, nghe hiểu ý tứ trong lời nói của anh, khẽ “hừ” một tiếng: “…..”
“Gấu koala cái gì!”
“Em rõ ràng là người đẹp ngủ trong rừng chờ hoàng tử tới đánh thức. Nhưng đáng tiếc, không hề có hoàng tử, chỉ đành phải tự mình thức dậy thôi.”
“Hoàng tử đánh thức thế nào?”
Hạ Linh Tễ bước đến, đầu ngón tay vuốt qua môi cô, cúi người khẽ chạm lướt qua rồi ngừng lại, ngay sau đó đầu lưỡi liền tiến quân thần tốc, quấn quýt triền miên.
“Thế này?”
“Hay là thế này?”
Nụ hôn tràn ngập hương bạc hà cay nồng hòa quyện lẫn nhau.
Cùng là một loại hương vị.
Tần Mang sững người, sau khi lấy lại được chút tỉnh táo, cố ý cong đuôi mắt khẽ hỏi: “Hạ tổng, anh dùng trộm kem đánh răng của em.”
Hạ Linh Tễ cười nhẹ: “Ai trộm của ai?”
Khóe mắt Tần Mang khẽ run lên.
Đột nhiên phản ứng lại.
Không đúng nha.
Loại cô dùng gần đây rõ ràng là có vị cam, còn loại trong phòng tắm hình như là vị bạc hà.
Khoảng thời gian này cứ rối tung rối mù lên.
Khiến cô trực tiếp coi nó thành của mình rồi.
Tần Mang đánh chết cũng không chịu thừa nhận, liền đổi chủ đề: “Không hôn nữa, em muốn ăn cơm!”
Hạ Linh Tễ trước nay rất ít khi hôn cô.
Hai ngày nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tần Mang quá đói, đầu óc cũng không tỉnh táo theo, cứ thể trực tiếp treo lên người Hạ Linh Tễ, mặc kệ là gấu koala hay là người đẹp ngủ trong rừng: “Nếu không được ăn gì nữa, thì em sẽ trở thành nữ minh tinh đầu tiên chết đói vì ngủ quá nhiều.”
Cái tiêu đề này nhất định sẽ lên hot search.
Chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy đau khổ.
Hạ Linh Tễ nhẹ nhàng bế cô lên, đi ra khỏi phòng ngủ—
Lúc này, trong phòng bếp đã được bày sẵn một bàn đồ ăn.
Hạ Linh Tễ có vẻ rất bận rộn.
Khi đang ngồi đợi Tần Mang bắt đầu ăn cơm, anh lại nghe một cuộc điện thoại công việc khác.
Tần Mang vừa ăn vừa dỏng tai lên để nghe.
Bán đấu giá.
Đất đai.
Nghe không hiểu lắm, nhưng hình như có vẻ rất quan trọng.
Cô nghiêng đầu nhìn.
Đợi khi Hạ Linh Tễ cúp máy xong, liền rất ân cần nói: “Nếu anh bận, thì nhanh chóng đi đi.”
Trên ghế sofa.
Tần Mang chỉ mặc một chiếc váy yếm mỏng manh, màu sắc trang nhã tôn lên bờ vai và cần cổ tinh tế hơi gầy của cô, làn váy cực dài gần chạm đất, mép váy rơi trên mắt cá chân vẫn nhỏ nhắn và xinh xắn như cũ.
Vẫn là vẻ đẹp rung động lòng người nhưng lại nhiều thêm phần yếu ớt mỏng manh.
Hạ Linh Tễ không trả lời, thấy cô trong nửa tiếng đồng hồ chỉ ăn một bát cháo nhỏ. Cau mày nhìn bóng lưng ngày càng gầy của cô gái: “Chỉ ăn chút cháo này thôi?”
Tần Mang lười biếng ngã xuống ghế sofa, khép hờ mí mắt, vẫn còn chút buồn ngủ: “Lúc ăn thì lại không cảm thấy đói nữa.”
Bát cháo đó, cô phải cố gắng lắm mới ăn hết.
Càng đói, thì càng không có khẩu vị.
Thấy Tần Mang lại mơ mơ hồ hồ như muốn ngủ tiếp. Hạ Linh Tễ thuận tay đắp chăn lên cho cô.
Điện thoại lần lần nữa rung lên.
Người đàn ông không nhìn tới bàn đồ ăn mà trực tiếp cầm điện thoại đi ra ngoài ban công.
Sau khi thư ký Tùng báo cáo công việc chi tiết xong. Hạ Linh Tễ liền phân phó vài câu không liên quan đến vấn đề công việc.
Tùng Trăn nghe thấy những đồ cần phải chuẩn bị, càng nghe càng cảm thấy khiếp sợ. Hạ tổng đây là muốn—
Khi Tần Mang tỉnh lại lần nữa. Liền ngửi thấy một mùi thơm rất nhẹ. Cô híp híp mắt.
Khách sạn được thiết kế như một căn hộ, phòng khách, phòng ăn và bếp được thiết kế mở, nối liền với nhau. Tần Mang ngồi dậy, nhìn những món ăn tinh tế được bày biện ngon mắt trên bàn ăn.
Cô không mấy để tâm lắm. Vì nghĩ đó là những món ăn Hạ Linh Tễ gọi riêng.
Lại lần nữa nhìn ra bóng đêm bên ngoài cửa sổ.
Tần Mang dùng đầu ngón tay xoa xoa thái dương đau nhức sau khi ngủ quá nhiều, lại mò mẫm tìm điện thoại bị đè dưới gối—
8 giờ 30 tối.
Cô thực sự có thể ngủ lâu đến như vậy!
Đập vào mắt chính là tin nhắn wechat của Tiểu Đồng gửi tới hai tiếng trước.
Mười mấy tin.
Tần Mang nhướng mày, chắc không phải cô lại lên cái hot search nào đấy chứ.
Vừa mở ra vừa nghĩ ngợi.
Chắc không phải bị chụp ảnh bên ngoài bữa tiệc tối, rồi bị Ổ Uyên lấy làm lá chắn đâu nhỉ.
Nếu trước đây thì chuyện này chắc chắn anh ta có thể làm ra được, nhưng— bây giờ cô đã có một chỗ dựa siêu cấp vĩ đại, dù cho anh ta mười cái lá gan thì cũng không dám làm.
Đôi mắt Tần Mang khẽ cong lên.
Khi nhìn thấy những bức ảnh và tin nhắn của Tiểu Đồng gửi tới, thì khóe mắt càng cong hơn.
So với ánh trăng ngoài cửa sổ kia thì càng cong, càng sáng rực hơn.
CP mà tôi đẩy là real: [Aaaaaa chị ơi, chị mau tỉnh lại đi. Aaaaaaa nếu như bỏ qua thì chị nhất định sẽ hối hận đấy!!!!]
[Hình ảnh x19]
[Em thấy thư ký Tùng bọn họ giao một loạt các nguyên liệu nấu ăn và đồ dùng nhà bếp mới toanh tới.]
[Chị mau dậy đi!!]
[Chị dậy đi mà ~~~]
[Hạ tổng còn đích thân hỏi về lịch trình gần đây của chị, hơn nữa còn bảo chị Phó gạch bỏ đi rất nhiều sự kiện trong số đó nữa.]
[Ngọt chết em rồi! Ngọt chết em rồi! Ngọt chết em rồi!]
Tần Mang cuối cùng cũng biết hương thơm vừa rồi bắt nguồn từ đâu.
Cô hé mắt, lặng lẽ nhìn ngó vào phòng bếp, nhưng không thấy gì cả.
[Chị, tý nữa sau khi chị ăn xong, chị nhất định phải nói cho em biết, liệu thần tiên xuống bếp có khác với người phàm trần xuống bếp không, ăn rồi có thể trường sinh bất lão hay tiêu trừ mọi bệnh tật hay không!]
Cảm thấy lời nói của cô bé có chút thái quá, Tần Mang cuối cùng cũng trả lời:
Tiểu sư tử kêu meo meo: [Anh ấy nấu thịt Đường Tăng hay gì?]
Sau đó cầm lấy điện thoại. Nhón chân lặng lẽ lần theo hương thơm, bước về phía cửa bếp.
Người đàn ông xưa nay luôn cao cao tại thượng trên thần đàn của mình, lúc này đang mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, tay áo được xắn lên ngang khủy tay để lộ cánh tay trắng trẻo và khỏe khoắn, nhìn vừa tao nhã vừa điềm tĩnh, giống như thần thú cao ngạo đang ngủ đông.
Anh đứng trong bếp với vẻ mặt lãnh đạm, rũ mắt nhìn xuống nồi súp đang sôi ùng ục.
Sương khói trắng làm mờ những đường nét trên khuôn mặt anh.
Ánh mắt Tần Mang sững sờ trong giây lát.
Dù đã sớm có dự đoán, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này thì cô vẫn cảm thấy có chút không chân thực.
“Hạ tổng nhà chúng ta ~ đang nấu món ngon gì thế?” Tần Mang ghé người vào cửa kính, âm cuối kéo dài.
Phòng bếp có hơi ồn ào.
Hạ Linh Tễ nghe được lời nói của cô, liền nghiêng đầu nhìn sang.
Ánh mắt bình tĩnh: “Ra ngoài chờ đi.”
Tần Mang hoàn toàn không sợ hãi khuôn mặt lạnh lùng của anh, híp mắt cười, giơ điện thoại lên chụp ảnh anh.
“Lần đầu tiên Hạ tổng xuống bếp, nhất định phải ghi lại kỷ niệm này.”
Hạ Linh Tễ thấy bộ dáng vênh váo đắc ý của cô, lại quay sang chú ý đến món súp trước mặt.
Vài phút sau.
Tất cả các món ăn đều đã được bày ra bàn.
Ngoại trừ một vài món thanh đạm thì còn lại đều có màu sắc bắt mắt, cực kỳ thơm ngon hấp dẫn. Còn dùng củ mài, táo đỏ, hạt dẻ để hầm canh gà. Sau khi đã vớt sạch lớp váng dầu, nước canh còn lại có màu trắng đục như sữa, mùi thơm nhẹ khiến người ta không kiềm chế được mà nuốt nước miếng.
Tần Mang lập tức lấy điện thoại ra chụp ảnh Hạ Linh Tễ còn đang đứng ở trong bếp, sau đó lại chụp đến những món ăn trên bàn.
Sau đó uống một ngụm súp gà.
Ánh mắt cô sáng rực lên.
Cực kỳ ngon!!!
Cô vừa uống, vừa chỉnh sửa ảnh để đăng lên vòng bạn bè.
Tiểu sư tử kêu meo meo: [Người đàn ông tốt siêu cấp vô địch nhà ai lại có thể lên được phòng khách xuống được phòng bếp thế này nhỉ. Hình ảnh x2]
Người đàn ông trước nay luôn lãnh đạm lạnh lùng lúc này đang đứng trong phòng bếp của khách sạn. Sương trắng che mờ đi khuôn mặt, nhưng độ nhận diện vẫn cao như cũ, chính xác là Hạ Linh Tễ.
Cô rất ít khi đăng bài lên vòng bạn bè.
Sau khi đặt bài đăng ở chế độ chỉ hiển thị công khai với gia đình và bạn bè, liền trực tiếp đăng lên.
Không ngờ người bình luận đầu tiên lại là bố chồng cô—
[Vẫn còn nhiều chỗ cần cố gắng hơn, con đừng làm nó quá kiêu ngạo. Khiêm tốn.jpg]
Tần Mang cười ngất.
Hạ Hủ Trừng: [Mọe ơi, mọe ơi, nhất định là do em mở vòng bạn bè sai cách rồi phải không? Kia là anh em á?????]
Ổ Vũ Tây: [Là nam thần của mình có thể lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, bên ngoài hô mưa gọi gió, bên trong có thể làm tới lật thuyền nha!!!!]
“Phụt—”
Tần Mang nhìn thấy bình luận này của Tiểu Dưa Hấu, suýt thì nhịn không được mà phun ngụm canh trong miệng ra.
Giây tiếp theo.
Điện thoại đã bị cầm đi mất.
Người đàn ông không nhịn được nói: “Tập trung ăn cơm.”
Nếu đổi lại là trước đây, Tần Mang sớm đã gây sự rồi, nhưng thấy Hạ Linh Tễ không có ý định kiểm tra điện thoại mình, nên cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu để anh nhìn thấy tin nhắn “làm tới lật thuyền” kia của Ổ Vũ Tây thì cô xong rồi.
Dù sao thì tiểu tiên nữ vẫn có chút xấu hổ.
Tần Mang liếc nhìn chiếc bàn đầy đồ ăn trước mắt, cùng với bát súp gà trước mặt, uống một ngụm lớn, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, đổi chủ đề:
“Chồng ơi ~”
“Tay nghề của anh thật tuyệt vời.”
Thật sự không phải chỉ là một lời khen đầu môi.
Lúc trước khách sạn cũng đưa tới những món ăn rất tinh xảo lại cầu kỳ, nhưng Tần Mang lại không có khẩu vị.
Bây giờ uống hết một bát súp. Tần Mang hoàn toàn không cảm thấy no, ngược lại càng đói hơn.
Ăn liền liên tiếp mấy miếng.
Sau khi cơn đói dần được áp xuống, mới tiếp tục nói: “Với tài nấu nướng giỏi như vậy, không ở nhà làm hiền phu thì thật quá đáng tiếc ~”
Hạ Linh Tễ thong thả múc thêm cho cô một bát súp khác.
Ung dung đáp: “Được.”
“Thật?”
Tần Mang có chút không dám tin.
Ngón tay thon dài của Hạ Linh Tễ đặt lên mép chiếc bát sứ nhỏ màu trắng, đẩy nó đến trước mặt Tần Mang, mới không nhanh không chậm nói: “Sau này em nuôi anh.”
“Có gì mà không được.”
Đầu ngón tay đang cầm thìa của Tần Mang chợt khựng lại.
Từ từ?
Cô nuôi anh?
Nghĩ đến năm chữ số đáng thương trong chiếc thẻ ngân hàng của mình.
Thậm chí còn không nuôi nổi một chiếc xe của anh.
Chứ đừng nói đến nuôi người.
Trọng điểm là.
Tầm mắt Tần Mang khẽ liếc nhìn đống hộp trang sức chất cao trên sàn nhà ngoài phòng khách.
Trong đầu đang cân nhắc nên cho Hạ Linh Tễ ở nhà nấu ăn cho cô hay vẫn nên ra ngoài kiếm tiền về cho cô.
Cuối cùng quả quyết lựa chọn ra ngoài kiếm tiền mang về cho cô.
Dưới ánh đèn chùm rực rỡ trong phòng bếp, vẻ mặt của cô gái vừa rối rắm vừa thận trọng, hiển nhiên đều đem hết cảm xúc viết lên mặt.
Hạ Linh Tễ nhãn nhã bình tĩnh chờ đợi sự lựa chọn của cô. Phảng phất như thật sự sẽ nghe lời cô vậy.
Vài giây sau.
Tần Mang cầm đũa lên, gắp cho Hạ Linh Tễ một cọng rau xanh, cong mắt cười ngọt ngào nói: “Nấu ăn chỉ là tình thú giữa hai vợ chồng, em sao có thể nỡ để chồng yêu nấu ăn mỗi ngày~”
“Tuyệt đối không nỡ!”
“Thật sao?”
Hạ Linh Tễ không ăn, tựa lưng vào ghế, cười khẽ rồi nhìn cô: “Bà Hạ thật sự không muốn anh từ chức?”
“Không muốn không muốn!”
Trong nhà nhất định phải có một người biết kiếm tiền!
Chú nhỏ đã cắt tiền tiêu vặt của cô từ lâu rồi.
Tần Mang lại múc cho anh một bát súp gà: “Chồng yêu, anh cũng ăn chút gì bồi bổ sức khỏe đi.”
Nhất định phải có sức khỏe thật tốt để kiếm tiền cho cô thêm vài năm nữa, còn làm phong phú thêm tài sản và bộ sưu tập đá quý của cô!
Giọng nói lạnh lùng của Hạ Linh Tễ có thêm chút ấm áp: “Em cũng cố gắng bồi bổ.”
Hình ảnh người chồng đảm đang, người vợ hiền thục, một bức tranh hài hòa đến mức chắc chắn có thể lọt vào Top 1 những ví dụ điển hình về các cặp vợ chồng yêu nhau thắm thiết, quấn quýt không chia lìa.
*
Tần Mang không ở lại Bắc Thành quá lâu, cũng vì còn phải tham gia một hoạt động chụp ảnh quảng cáo quan trọng nên đã bay ra nước ngoài.
Điều rất kỳ lạ là.
Kể từ khi Hạ Linh Tễ ngủ với cô hai đêm, cái di chứng do đóng phim điện ảnh để lại đã biến mất một cách không chút tăm hơi.
Lúc này.
Tiểu Đồng tỏ vẻ: Có lẽ đây chính là sức mạnh của tình yêu!
Tình yêu?
Cô và Hạ Linh Tễ?
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Mang chợt lóe sáng lên.
Sau đó rất nhanh liền biến mất, không khỏi cười nhẹ: “Làm gì có cái tình yêu nào lại như thế này.”
Giọng nói rất nhẹ, giống như đang thì thầm.
Nhưng Tiểu Đồng đã bắt đầu đến số lần Hạ Linh Tễ đối xử khác thường với Tần Mang.
Nhưng Tần Mang lại biết rõ hơn ai hết.
Đó là vì cô là Hạ phu nhân.
Nếu như cô không có cái danh phận này…..
Đột nhiên nhận ra từ khi nào thì mình bắt đầu buồn phiền rồi???
Chỉ vì Hạ Linh Tễ?
Đôi mắt đen láy trong suốt của Tần Mang mang theo một chút khó chịu.
Sau đó, cô tựa lưng vào ghế ô tô, “hừ” một tiếng: “Yêu cái gì mà yêu, chơi đùa thì được, dù sao thì chị cũng không có khả năng yêu anh ta.”
“Anh ta tốt nhất cũng đừng nên yêu chị, không có kết quả đâu.”
Nhìn góc mặt tinh xảo và kiêu ngạo của cô, Tiểu Đồng che miệng cười: “Chị cứ chờ bị vả mặt đi.”
Tần Mang nhìn ra cảnh đường phố đi ngang qua ngoài cửa sổ.
Kéo chiếc chăn nhỏ trùm lên người, lặng lẽ bí mật mở điện thoại lên.
Màn hình nền chính là bức ảnh mờ ảo cô chụp qua cửa kính phòng bếp, người đàn ông cao lớn, vẻ mặt lãnh đạm, như một vị thần cao cao tại thượng trên thần đàn không thể với tới.
*
Trong khi Tần Mang bận rộn với sự nghiệp, thì tập đoàn Hạ Thị cũng cực kỳ náo nhiệt.
Có người ẩn danh đăng một bài viết liên quan đến Lâu Đại trên diễn đàn hóng drama của nhân viên tập đoàn Hạ Thị.
Lâu Đại đi đánh bóng bản thân ở nước ngoài về, từ khi vào công ty làm đến nay, hình ảnh bên ngoài của cô ta luôn là trí thức, trang nhã, năng lực xuất chúng, gia thế tốt. Cũng có nhiều tin đồn rằng cô ta có quan hệ thân thiết với phu nhân chủ tịch. Dù sao phu nhân thỉnh thoảng cũng đến công ty, ngoại trừ việc đến thăm Hạ tổng, thì cũng nhờ người mang cho Lâu Đại chút đồ gì đó.
Vì vậy, cô ta được không ít những tinh anh, phú nhị đại trong tập đoàn Hạ Thị nối đuôi nhau, lần lượt xuất hiện cầu hôn.
Tuy nhiên, bài viết này đã trực tiếp vạch trần thân thế của Lâu Đại.
Trước đây mọi người đều cho rằng gia đình cô ta có chút quan hệ với Hạ gia, ít nhất cũng là quan hệ thế giao nhiều đời, vậy mới được phu nhân chủ tịch đối xử đặc biệt hơn, trực tiếp ra nhập vị trí nòng cốt của tập đoàn, sau một khoảng thời gian tôi luyện liền được thăng chức lên làm giám đốc bộ phận kỹ thuật, thậm chí là vị trí nòng cốt của nòng cốt.
Nhưng theo bài đăng, cô ta xuất thân bần hàn, cha mẹ mất sớm, nhận được sự giúp đỡ của phu nhân chủ tịch mới có thể từ từ thoát ra khỏi vũng bùn đó. Cũng chính nhờ lòng tốt của phu nhân, cô ta mới có thể bộc lộ tài năng trong hàng loạt những tinh anh cốt cán của tập đoàn, trở thành nhân vật có cấp bậc nữ thần cao nhất trong tập đoàn.
Cô gái nghèo khó cố gắng nỗ lực dốc sức để thoát ra khỏi vũng bùn tội nghiệp thực ra rất được khen ngợi và ca ngợi, nhưng vấn đề là cô ta đã hoàn toàn khác biệt với hình tượng nữ thần xuất thân cao quý và kiêu ngạo của trước đây.
Đơn giản chính là một kẻ lừa đảo!
Thỉnh thoảng cũng có những nhân viên nam thích cô ta lên tiếng bảo vệ cô ta.
Ví dụ, là một người phụ nữ cũng không dễ dàng gì, cũng vì bảo vệ chính mình mà thôi.
Mãi cho đến khi chủ bài đăng lại một lần nữa tung ra tin tức.
Lâu Đại coi thường sự theo đuổi của bọn họ, thứ cô ta mơ tưởng đến chính là vị trí Hạ phu nhân.
Cứ dăm ba hôm lại tới văn phòng giám đốc để tạo cuộc gặp tình cờ với Hạ tổng, còn thích vượt cấp để tới tìm Hạ tổng—
Trước đây mọi người đều không nghĩ tới chuyện này, chỉ đơn giản cho rằng Lâu Đại và Hạ tổng có quan hệ thế giao nhiều đời, cho nên cũng không nghĩ sâu xa hơn, bây giờ bị chủ bài đăng nhắc tới, thì bọn họ mới nhận ra,
Chẳng trách.
Những vị tinh anh, phú nhị đại trong công ty trước đây dù bị cô ta từ chối nhưng vẫn luôn tôn cô ta như nữ thần, lúc này cũng ngã ngửa.
Làm màu một thời gian dài, thì ra mục tiêu lại cao như vậy!
Lại có ý muốn đào góc tường của Hạ phu nhân!
Bài viết rất nhanh đã lan truyền khắp công ty.
[Cái loại gì đây? Cô ta cũng xứng sao?]
[Ban quản lý cốt cán của tập đoàn có ai mà không phải tinh anh, lớn lên trong môi trường giáo dục ưu tú. Cho dù tệ đến đâu thì họ cũng đều là những thiên tài tốt nghiệp những ngôi trường danh tiếng. Nếu tùy ý xem bừa một cái CV cũng có thể thấy được hầu như đều tốt nghiệp từ các trường thuộc nhóm IVY League*. Với xuất thân và học vấn của cô ta, nếu không phải phu nhân chủ tịch có tấm lòng thiện lương nhân hậu, thì ngay cả cửa của tập đoàn Hạ Thị cô ta cũng không bước vào được! Chứ đừng nói chi to gan lớn mật mơ ước đến vị thần cao cao tại thượng của chúng ta!]
(*IVY League – nhóm các trường Đại học hàng đầu nước Mỹ, trong đó có Harvard,Cornell, Princeton, Columbia, Yale,…)
[Hừ, người này thật đạo đức giả, chim sẻ mà đòi giả mạo làm phượng hoàng cao quý, ngay cả gia đình mình mà cũng không dám thừa nhận.]
[Không biết máu thịt chảy trong người là của ai cho, người đường hoàng đứng đắn thì không chịu làm, cứ nhất định phải đi làm tiểu tam.]
[…..]
Bài viết này ngày càng nổi.
Toàn bộ nhân viên của tập đoàn Hạ Thị đều nhìn Lâu Đại với ánh mắt không mấy hiền lành.
Lâu Đại phải mấy ngày sau mới phát hiện ra chuyện này. Bình thường cô ta rất ít khi lướt diễn đàn.
Phần lớn thời gian rảnh cô ta đều dành cho việc học, vị trí giám đốc bộ phận kỹ thuật này đặt cô ta lên một cái giá rất cao, cao đến mức cô ta sợ mình sẽ ngã xuống, vạn kiếp bất phục.
Trước mặt người khác, còn phải luôn thể hiện ra mình là một người tài giỏi, thành thục.
Như bài viết đã nói, bộ phần quản lý cốt cán của tập đoàn Hạ Thị không thiếu nhất chính là thiên tài.
Lâu Đại trước nay luôn bình tĩnh trước mọi tình huống, nhưng khi nhìn thấy bài viết này, hô hấp của cô ta không khỏi trở nên dồn dập gấp gáp.
Ai?
Rốt cuộc là ai đã làm điều này?
Qua tấm kính, cô ta dường như nghe thấy những tiếng xì xào bàn tán của các cấp dưới bên ngoài kia.
Như là họ đang thảo luận về xuất thân của cô ta, thảo luận về sự giả dối của cô ta.
Các đầu ngón tay của Lâu Đại siết chặt điện thoại trong tay, càng lúc càng chặt, cô ta đột nhiên đứng dậy, đẩy cửa phòng ra.
Mọi người trong phòng làm việc đều đồng loạt nhìn qua.
Người trợ lý đứng gần cô ta nhất thận trọng hỏi: “Lâu…Lâu tổng, ngài có gì cần phân phó sao?”
Ánh mắt Lâu Đại quét qua khuôn mặt của mỗi người.
Mở miệng thì kêu một tiếng Lâu Tổng, không biết đã lén lút âm thầm cười mỉa mai sự hèn hạ của cô ta như thế nào.
Cô ta ép mình phải bình tĩnh lại, đè nén cơn tức giận đang dâng trào, giống như một bức tranh không có cảm xúc gì, chậm rãi thả lòng các đầu ngón tay đang nắm chặt vào tay năm cửa phòng.
Giọng nói vẫn dịu dàng và lịch sự như mọi khi: “Rót cho tôi một ly cà phê nữa.”
Nói xong liền quay người đi vào phòng.
Đóng cửa lại.
Bỏ qua mọi ánh mắt mắt chế giễu ở ngoài kia.
Toàn bộ không gian của căn phòng rơi vào im lặng.
Lâu Đại ngồi tựa lưng vào ghế, ngẩng đầu lên nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, hơi nheo mắt lại, cảm thấy chói mắt đến khó chịu.
*
Khi Tần Mang kết thúc xong toàn bộ lịch trình của năm nay, thì cũng đã cuối tháng Chạp.
Sự chênh lệch nhiệt độ ở Thâm Thành năm nay đặc biệt kỳ lạ.
Thậm chí tuyết đã bắt đầu rời. Bên ngoài được phủ một lớp tuyết dày.
“Tiên sinh đâu?”
Tần Mang cuối cùng cũng thoát khỏi tay của đám săn ảnh, để trở về trang viên Hoàn Hồ, giọng nói dịu dàng có chút uể oải và mệt mỏi.
Càng về cuối năm, Hạ gia và Tần gia là những gia đình hào môn tài sản phong phú, những ngày lễ như Tết Nguyên Đán thì đều được tổ chức một các cực kỳ hoành tráng, họ hàng hai nhà có thể tới thăm bất cứ lúc nào.
Nếu cứ sống ở căn phòng trong trung tâm thành phố bị đám săn ảnh khắp nơi theo dõi thì cũng không tiện đi lại.
Gần nửa năm không về, nhưng cô hoàn toàn không có chút lạ lẫm nào.
Cô nhìn căn nhà trống vắng chỉ có toàn người hầu, thuận miệng hỏi.
Quảng gia nhận lấy chiếc vali. Cung kính nói: “Hạ tổng đang ở khu bể bơi trong nhà.”
Tần Mang cho rằng mình đang nghe nhầm.
Trời lạnh thế này mà Hạ Linh Tễ lại đi bơi???
Vốn đang định lên tầng, nhưng Tần Mang lại đổi phương hướng, đi về phía bể bơi trong nhà ở tầng hầm.
Vài phút sau.
Tần Mang đứng bên bờ của bể bơi khổng lồ, từ xa xa nhìn thân ảnh với đường cong cơ bắp hoàn mỹ đang bơi lội, động tác uyển chuyển phóng khoáng, giống như mỹ nam ngư vừa quyến rũ vừa lười biếng.
Tầm mắt của cô rơi xuống đóa hoa bỉ ngạn thần bí và phức tạp trên sống lưng trắng lạnh, rồi sau đó, dọc theo những hoa văn màu đen huyền bí và dừng lại trên vòng eo câu hồn đoạt phách kia.
Sau đó liền không dứt ra được nữa.
Trơ mắt nhìn Hạ Linh Tễ đang bơi đến gần.
Vì cô đang đứng trên bờ nên khó có dịp được nhìn xuống Hạ Linh Tễ ở góc độ này.
Đột nhiên lại nổi lên ý đồ xấu.
Tần Mang đá đôi giày cao gót đi. Đôi chân nhỏ nhắn như ngọc của cô thả xuống mặt nước, dáng vẻ nhàn nhã mà đá đá hai cái, giọt nước bắn lên bờ vai cơ bắp của Hạ Linh Tễ. Cô gái từ trên cao nhìn xuống, khóe mắt nhếch lên nụ cười: “Aiya, Hạ tổng bơi lội trong nước rửa chân của em sao~”
Giống như tiểu hồ ly đã thành công thực hiện ý đồ xấu.
Nhưng đắc ý không quá hai giây.
Mắt cá chân tinh tế mảnh khảnh của Tần Mang đã bị một bàn tay hơi lạnh túm chặt lấy.
“Bụp—” một tiếng.
Cả người bị kéo ngã xuống bể bơi, gây ra tiếng động lớn.
Chiếc váy dệt kim bó sát dính nước, vừa ướt đẫm vừa nặng nề dán chặt vào người cô, khiến dàng người càng trở nên thanh thoát và duyên dáng.
Tần Mang suýt chút nữa thì sặc nước.
Giây tiếp theo.
Phía sau liền có một cơ thể người đàn ông cực kỳ có cảm giác xâm lực mạnh mẽ ép tới. Giọng nói trầm thấp đầy từ tính ngậm ý cười nói: “Uống ngon không?”
—————————
Tác giả có điều muốn nói:
Tiểu sư tử Mang Mang: Anh toang rồi! Phải trừ điểm! Trừ 100 điểmm!!!
Thỉnh thoảng cũng giật mình tỉnh dậy, nhưng bên cạnh vẫn tràn ngập mùi hương lạnh lẽo quen thuộc nên rất nhanh chóng chìm lại vào giấc ngủ.
Có lẽ khoảng thời gian trước không đêm nào được ngủ ngon giấc, nên lần này cô ngủ liền một giấc hơn mười mấy tiếng.
10 giờ sáng hôm sau.
Hạ Linh Tễ lười biếng dựa vào đầu giường, dùng laptop mở cuộc họp.
Trong phòng kéo rèm kín mít, chỉ bật một ngọn đèn tường mờ ảo, phản chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, từ trước đến nay anh là người có tính kỷ luật cao lại cực kỳ quy củ, đặc biệt là trên phương diện công việc. Trước giờ luôn là áo vest, giày da, không chút cẩu thả nào, mặc dù thỉnh thoảng cần họp ở thư phòng thì vẫn luôn là như vậy.
Nhưng lúc này—
Người đàn ông khoác lên mình chiếc áo ngủ lụa màu đen, trên trán có vài sợi tóc ngắn lòa xòa còn hơi ẩm, trông như vừa mới tắm xong, dáng vẻ thoải mái, lộ ra vài phần lười biếng, nếu không phải do anh đang đeo tai nghe bluetooth thì hoàn toàn không nhìn ra anh đang tham gia một cuộc họp quan trọng.
Hạ Linh Tễ lắng nghe bọn họ báo cáo.
Thỉnh thoảng đánh máy trả lời một số câu hỏi đơn giản.
Chưa từng mở miệng nói một câu nào.
Những người tham gia cuộc họp đều là những lão cáo già, giả vờ không nhìn thấy vết hằn rõ ràng trên mu bàn tay trắng lạnh của Hạ tổng.
Cũng không dám đoán xem là bị ai đánh.
Mãi cho đến khi, không biết qua bao lâu, cuộc họp cũng sắp kết thúc.
Mọi người có thể nhìn thấy rõ bên phía màn hình của Hạ tổng. Có một bàn tay tinh tế thon dài thuộc về phụ nữ đột nhiên chậm rãi lộ ra, dọc theo chiếc áo ngủ màu đen của Hạ Linh Tễ mà chạm vào bàn tay anh.
Những đầu ngón tay trắng hồng sáng bóng của người phụ nữ trùng khớp với dấu tay màu đỏ trên mu bàn tay của người đàn ông.
Mọi người: Đã có đáp án.
“Thủ phạm” đang ở ngay bên cạnh Hạ tổng.
Ngay sau đó.
Hạ Linh Tễ lạnh lùng liếc nhìn màn hình, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Đẹp không?”
Mọi người: !!!!!
Động tác nhất trí mà nhắm mắt lại!
“Hạ tổng, tôi không nhìn thấy gì cả!”
“Tôi cũng vậy!”
“Tôi—”
Mọi người gấp gáp bày tỏ lòng trung thành của mình.
Nội tâm thì đang gào thét: Hạ tổng đây là đang thẹn quá hóa giận khi bọn họ phát hiện anh bị phu nhân “bạo hành gia đình”, hay là tức giận do bọn họ vô tình nhìn thấy tay của phu nhân?
Tần Mang không biết Hạ Linh Tễ đang họp, cô chỉ mơ hồ nghe được âm thanh của anh, cô nhíu mày, ngủ đến mức nóng bừng cả người, cô vô thức tiến tới, cọ cọ khuôn mặt nóng bừng vào bàn tay lạnh lẽo của anh, giọng nói mềm mại vô ý kéo dài như làm nũng: “Anh đang làm gì thế, ồn quá.”
“Không có gì.”
Hạ Linh Tễ tùy ý để cô nắm tay mình cọ cọ cho bớt nóng, bàn tay còn lại nhẹ nhàng ấn xuống màn hình: “Em ngủ tiếp đi.”
“Anh ngủ cùng em đi.”
“Hạ Linh Tễ, anh có thể có tự giác của một chiếc gối ôm hình người được không?”
Đầu óc Tần Mang mơ mơ màng màng, liền coi anh trở thành gối ôm.
Tất nhiên, cũng ghét bỏ mà nói thành lời.
Khi màn hình bên phía Hạ Linh Tễ tắt đi, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng chợt nghẹn lại.
Từ từ?
Ai là gối ôm hình người?
Hạ tổng?
Đờ mờ!
Mọi người đồng loạt nhìn nhau qua video.
Sau đó phó tổng giám đốc lặng lẽ giơ tay lên: “Có phải Hạ tổng vừa rồi còn “Ừm” một tiếng không?”
“Chắc không phải do tôi ảo giác nên nghe nhầm đấy chứ?”
Những người khác: “….”
Thư ký Tùng chậm rãi gõ mấy chữ: “Hạ tổng ở bên kia—vẫn còn bật mic.”
Phó tổng: “!!!”
“Phó tổng Chu, anh có ý kiến gì với tôi à?”
Giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên.
Trong đầu phó tổng Chu lúc này chỉ tràn ngập hai chữ “toang rồi” viết hoa in đậm.
Giây tiếp theo.
Giọng nói lười biếng và mệt mỏi của người phụ nữ lại vang lên, ngữ điệu lần này còn có chút ra lệnh: “Nằm xuống.”
Hạ Linh Tễ lãnh đạm nói: “Tan họp.”
Lần này thật sự offline.
Phó chủ tịch Chu cuối cùng cũng thở phào một hơi: Phu nhân chính là đại cứu tinh của anh ta!
Là một vị Bồ Tát sống có tấm lòng thiện lương nhân hậu, cứu giúp những người đang gặp khó khăn.
…….
Tần Mang mạnh mẽ lôi kéo Hạ Linh Tễ cùng mình nằm trên giường, ngủ thêm tận hai tiếng nữa.
Lúc này mới cố gắng mà mở mắt ra.
Lọt vào tầm mắt là một đôi mắt thâm trầm tĩnh lặng như biển sâu. Vừa lý trí lại rất tỉnh táo.
Giọng người đàn ông có chút khàn khàn: “Tỉnh rồi?”
Tần Mang hoàn toàn quên mất chuyện gì vừa xảy ra, phát hiện mình như một chú gấu koala bám chặt trên người anh, cô đứng dậy, giả vờ như không có chuyện gì, trèo qua người Hạ Linh Tễ rồi chạy vụt vào phòng tắm.
10 phút sau.
Cô lau mái tóc còn ẩm ướt, dáng vẻ khoan khoái tươi tắn bước ra ngoài, hai tay ôm lấy bụng, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
“Em đói.”
Hạ Linh Tễ xuống giường, kéo rèm ra, thân hình cao lớn đĩnh đạc khiến người khác có phần ngột ngạt.
Môi mỏng của anh hơi cong lên: “Ngủ mười hai tiếng đồng hồ.”
“Bà Hạ kiếp trước là gấu koala sao.”
Một lời hai ý.
Trong chốc lát, ánh hoàng hôn chiếu xuống khiến Tần Mang nheo nheo mí mắt lại, nốt ruồi đỏ thẫm trên chóp mũi trắng như tuyết sau khi tắm xong càng trở nên xinh đẹp hơn, thêm phần quyến rũ hơn.
Sự mệt mỏi và suy sụp của ngày hôm qua đã biến mất không còn dấu vết.
Tần Mang nghĩ tới tư thế ngủ vừa rồi của mình, nghe hiểu ý tứ trong lời nói của anh, khẽ “hừ” một tiếng: “…..”
“Gấu koala cái gì!”
“Em rõ ràng là người đẹp ngủ trong rừng chờ hoàng tử tới đánh thức. Nhưng đáng tiếc, không hề có hoàng tử, chỉ đành phải tự mình thức dậy thôi.”
“Hoàng tử đánh thức thế nào?”
Hạ Linh Tễ bước đến, đầu ngón tay vuốt qua môi cô, cúi người khẽ chạm lướt qua rồi ngừng lại, ngay sau đó đầu lưỡi liền tiến quân thần tốc, quấn quýt triền miên.
“Thế này?”
“Hay là thế này?”
Nụ hôn tràn ngập hương bạc hà cay nồng hòa quyện lẫn nhau.
Cùng là một loại hương vị.
Tần Mang sững người, sau khi lấy lại được chút tỉnh táo, cố ý cong đuôi mắt khẽ hỏi: “Hạ tổng, anh dùng trộm kem đánh răng của em.”
Hạ Linh Tễ cười nhẹ: “Ai trộm của ai?”
Khóe mắt Tần Mang khẽ run lên.
Đột nhiên phản ứng lại.
Không đúng nha.
Loại cô dùng gần đây rõ ràng là có vị cam, còn loại trong phòng tắm hình như là vị bạc hà.
Khoảng thời gian này cứ rối tung rối mù lên.
Khiến cô trực tiếp coi nó thành của mình rồi.
Tần Mang đánh chết cũng không chịu thừa nhận, liền đổi chủ đề: “Không hôn nữa, em muốn ăn cơm!”
Hạ Linh Tễ trước nay rất ít khi hôn cô.
Hai ngày nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tần Mang quá đói, đầu óc cũng không tỉnh táo theo, cứ thể trực tiếp treo lên người Hạ Linh Tễ, mặc kệ là gấu koala hay là người đẹp ngủ trong rừng: “Nếu không được ăn gì nữa, thì em sẽ trở thành nữ minh tinh đầu tiên chết đói vì ngủ quá nhiều.”
Cái tiêu đề này nhất định sẽ lên hot search.
Chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy đau khổ.
Hạ Linh Tễ nhẹ nhàng bế cô lên, đi ra khỏi phòng ngủ—
Lúc này, trong phòng bếp đã được bày sẵn một bàn đồ ăn.
Hạ Linh Tễ có vẻ rất bận rộn.
Khi đang ngồi đợi Tần Mang bắt đầu ăn cơm, anh lại nghe một cuộc điện thoại công việc khác.
Tần Mang vừa ăn vừa dỏng tai lên để nghe.
Bán đấu giá.
Đất đai.
Nghe không hiểu lắm, nhưng hình như có vẻ rất quan trọng.
Cô nghiêng đầu nhìn.
Đợi khi Hạ Linh Tễ cúp máy xong, liền rất ân cần nói: “Nếu anh bận, thì nhanh chóng đi đi.”
Trên ghế sofa.
Tần Mang chỉ mặc một chiếc váy yếm mỏng manh, màu sắc trang nhã tôn lên bờ vai và cần cổ tinh tế hơi gầy của cô, làn váy cực dài gần chạm đất, mép váy rơi trên mắt cá chân vẫn nhỏ nhắn và xinh xắn như cũ.
Vẫn là vẻ đẹp rung động lòng người nhưng lại nhiều thêm phần yếu ớt mỏng manh.
Hạ Linh Tễ không trả lời, thấy cô trong nửa tiếng đồng hồ chỉ ăn một bát cháo nhỏ. Cau mày nhìn bóng lưng ngày càng gầy của cô gái: “Chỉ ăn chút cháo này thôi?”
Tần Mang lười biếng ngã xuống ghế sofa, khép hờ mí mắt, vẫn còn chút buồn ngủ: “Lúc ăn thì lại không cảm thấy đói nữa.”
Bát cháo đó, cô phải cố gắng lắm mới ăn hết.
Càng đói, thì càng không có khẩu vị.
Thấy Tần Mang lại mơ mơ hồ hồ như muốn ngủ tiếp. Hạ Linh Tễ thuận tay đắp chăn lên cho cô.
Điện thoại lần lần nữa rung lên.
Người đàn ông không nhìn tới bàn đồ ăn mà trực tiếp cầm điện thoại đi ra ngoài ban công.
Sau khi thư ký Tùng báo cáo công việc chi tiết xong. Hạ Linh Tễ liền phân phó vài câu không liên quan đến vấn đề công việc.
Tùng Trăn nghe thấy những đồ cần phải chuẩn bị, càng nghe càng cảm thấy khiếp sợ. Hạ tổng đây là muốn—
Khi Tần Mang tỉnh lại lần nữa. Liền ngửi thấy một mùi thơm rất nhẹ. Cô híp híp mắt.
Khách sạn được thiết kế như một căn hộ, phòng khách, phòng ăn và bếp được thiết kế mở, nối liền với nhau. Tần Mang ngồi dậy, nhìn những món ăn tinh tế được bày biện ngon mắt trên bàn ăn.
Cô không mấy để tâm lắm. Vì nghĩ đó là những món ăn Hạ Linh Tễ gọi riêng.
Lại lần nữa nhìn ra bóng đêm bên ngoài cửa sổ.
Tần Mang dùng đầu ngón tay xoa xoa thái dương đau nhức sau khi ngủ quá nhiều, lại mò mẫm tìm điện thoại bị đè dưới gối—
8 giờ 30 tối.
Cô thực sự có thể ngủ lâu đến như vậy!
Đập vào mắt chính là tin nhắn wechat của Tiểu Đồng gửi tới hai tiếng trước.
Mười mấy tin.
Tần Mang nhướng mày, chắc không phải cô lại lên cái hot search nào đấy chứ.
Vừa mở ra vừa nghĩ ngợi.
Chắc không phải bị chụp ảnh bên ngoài bữa tiệc tối, rồi bị Ổ Uyên lấy làm lá chắn đâu nhỉ.
Nếu trước đây thì chuyện này chắc chắn anh ta có thể làm ra được, nhưng— bây giờ cô đã có một chỗ dựa siêu cấp vĩ đại, dù cho anh ta mười cái lá gan thì cũng không dám làm.
Đôi mắt Tần Mang khẽ cong lên.
Khi nhìn thấy những bức ảnh và tin nhắn của Tiểu Đồng gửi tới, thì khóe mắt càng cong hơn.
So với ánh trăng ngoài cửa sổ kia thì càng cong, càng sáng rực hơn.
CP mà tôi đẩy là real: [Aaaaaa chị ơi, chị mau tỉnh lại đi. Aaaaaaa nếu như bỏ qua thì chị nhất định sẽ hối hận đấy!!!!]
[Hình ảnh x19]
[Em thấy thư ký Tùng bọn họ giao một loạt các nguyên liệu nấu ăn và đồ dùng nhà bếp mới toanh tới.]
[Chị mau dậy đi!!]
[Chị dậy đi mà ~~~]
[Hạ tổng còn đích thân hỏi về lịch trình gần đây của chị, hơn nữa còn bảo chị Phó gạch bỏ đi rất nhiều sự kiện trong số đó nữa.]
[Ngọt chết em rồi! Ngọt chết em rồi! Ngọt chết em rồi!]
Tần Mang cuối cùng cũng biết hương thơm vừa rồi bắt nguồn từ đâu.
Cô hé mắt, lặng lẽ nhìn ngó vào phòng bếp, nhưng không thấy gì cả.
[Chị, tý nữa sau khi chị ăn xong, chị nhất định phải nói cho em biết, liệu thần tiên xuống bếp có khác với người phàm trần xuống bếp không, ăn rồi có thể trường sinh bất lão hay tiêu trừ mọi bệnh tật hay không!]
Cảm thấy lời nói của cô bé có chút thái quá, Tần Mang cuối cùng cũng trả lời:
Tiểu sư tử kêu meo meo: [Anh ấy nấu thịt Đường Tăng hay gì?]
Sau đó cầm lấy điện thoại. Nhón chân lặng lẽ lần theo hương thơm, bước về phía cửa bếp.
Người đàn ông xưa nay luôn cao cao tại thượng trên thần đàn của mình, lúc này đang mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, tay áo được xắn lên ngang khủy tay để lộ cánh tay trắng trẻo và khỏe khoắn, nhìn vừa tao nhã vừa điềm tĩnh, giống như thần thú cao ngạo đang ngủ đông.
Anh đứng trong bếp với vẻ mặt lãnh đạm, rũ mắt nhìn xuống nồi súp đang sôi ùng ục.
Sương khói trắng làm mờ những đường nét trên khuôn mặt anh.
Ánh mắt Tần Mang sững sờ trong giây lát.
Dù đã sớm có dự đoán, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này thì cô vẫn cảm thấy có chút không chân thực.
“Hạ tổng nhà chúng ta ~ đang nấu món ngon gì thế?” Tần Mang ghé người vào cửa kính, âm cuối kéo dài.
Phòng bếp có hơi ồn ào.
Hạ Linh Tễ nghe được lời nói của cô, liền nghiêng đầu nhìn sang.
Ánh mắt bình tĩnh: “Ra ngoài chờ đi.”
Tần Mang hoàn toàn không sợ hãi khuôn mặt lạnh lùng của anh, híp mắt cười, giơ điện thoại lên chụp ảnh anh.
“Lần đầu tiên Hạ tổng xuống bếp, nhất định phải ghi lại kỷ niệm này.”
Hạ Linh Tễ thấy bộ dáng vênh váo đắc ý của cô, lại quay sang chú ý đến món súp trước mặt.
Vài phút sau.
Tất cả các món ăn đều đã được bày ra bàn.
Ngoại trừ một vài món thanh đạm thì còn lại đều có màu sắc bắt mắt, cực kỳ thơm ngon hấp dẫn. Còn dùng củ mài, táo đỏ, hạt dẻ để hầm canh gà. Sau khi đã vớt sạch lớp váng dầu, nước canh còn lại có màu trắng đục như sữa, mùi thơm nhẹ khiến người ta không kiềm chế được mà nuốt nước miếng.
Tần Mang lập tức lấy điện thoại ra chụp ảnh Hạ Linh Tễ còn đang đứng ở trong bếp, sau đó lại chụp đến những món ăn trên bàn.
Sau đó uống một ngụm súp gà.
Ánh mắt cô sáng rực lên.
Cực kỳ ngon!!!
Cô vừa uống, vừa chỉnh sửa ảnh để đăng lên vòng bạn bè.
Tiểu sư tử kêu meo meo: [Người đàn ông tốt siêu cấp vô địch nhà ai lại có thể lên được phòng khách xuống được phòng bếp thế này nhỉ. Hình ảnh x2]
Người đàn ông trước nay luôn lãnh đạm lạnh lùng lúc này đang đứng trong phòng bếp của khách sạn. Sương trắng che mờ đi khuôn mặt, nhưng độ nhận diện vẫn cao như cũ, chính xác là Hạ Linh Tễ.
Cô rất ít khi đăng bài lên vòng bạn bè.
Sau khi đặt bài đăng ở chế độ chỉ hiển thị công khai với gia đình và bạn bè, liền trực tiếp đăng lên.
Không ngờ người bình luận đầu tiên lại là bố chồng cô—
[Vẫn còn nhiều chỗ cần cố gắng hơn, con đừng làm nó quá kiêu ngạo. Khiêm tốn.jpg]
Tần Mang cười ngất.
Hạ Hủ Trừng: [Mọe ơi, mọe ơi, nhất định là do em mở vòng bạn bè sai cách rồi phải không? Kia là anh em á?????]
Ổ Vũ Tây: [Là nam thần của mình có thể lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, bên ngoài hô mưa gọi gió, bên trong có thể làm tới lật thuyền nha!!!!]
“Phụt—”
Tần Mang nhìn thấy bình luận này của Tiểu Dưa Hấu, suýt thì nhịn không được mà phun ngụm canh trong miệng ra.
Giây tiếp theo.
Điện thoại đã bị cầm đi mất.
Người đàn ông không nhịn được nói: “Tập trung ăn cơm.”
Nếu đổi lại là trước đây, Tần Mang sớm đã gây sự rồi, nhưng thấy Hạ Linh Tễ không có ý định kiểm tra điện thoại mình, nên cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu để anh nhìn thấy tin nhắn “làm tới lật thuyền” kia của Ổ Vũ Tây thì cô xong rồi.
Dù sao thì tiểu tiên nữ vẫn có chút xấu hổ.
Tần Mang liếc nhìn chiếc bàn đầy đồ ăn trước mắt, cùng với bát súp gà trước mặt, uống một ngụm lớn, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, đổi chủ đề:
“Chồng ơi ~”
“Tay nghề của anh thật tuyệt vời.”
Thật sự không phải chỉ là một lời khen đầu môi.
Lúc trước khách sạn cũng đưa tới những món ăn rất tinh xảo lại cầu kỳ, nhưng Tần Mang lại không có khẩu vị.
Bây giờ uống hết một bát súp. Tần Mang hoàn toàn không cảm thấy no, ngược lại càng đói hơn.
Ăn liền liên tiếp mấy miếng.
Sau khi cơn đói dần được áp xuống, mới tiếp tục nói: “Với tài nấu nướng giỏi như vậy, không ở nhà làm hiền phu thì thật quá đáng tiếc ~”
Hạ Linh Tễ thong thả múc thêm cho cô một bát súp khác.
Ung dung đáp: “Được.”
“Thật?”
Tần Mang có chút không dám tin.
Ngón tay thon dài của Hạ Linh Tễ đặt lên mép chiếc bát sứ nhỏ màu trắng, đẩy nó đến trước mặt Tần Mang, mới không nhanh không chậm nói: “Sau này em nuôi anh.”
“Có gì mà không được.”
Đầu ngón tay đang cầm thìa của Tần Mang chợt khựng lại.
Từ từ?
Cô nuôi anh?
Nghĩ đến năm chữ số đáng thương trong chiếc thẻ ngân hàng của mình.
Thậm chí còn không nuôi nổi một chiếc xe của anh.
Chứ đừng nói đến nuôi người.
Trọng điểm là.
Tầm mắt Tần Mang khẽ liếc nhìn đống hộp trang sức chất cao trên sàn nhà ngoài phòng khách.
Trong đầu đang cân nhắc nên cho Hạ Linh Tễ ở nhà nấu ăn cho cô hay vẫn nên ra ngoài kiếm tiền về cho cô.
Cuối cùng quả quyết lựa chọn ra ngoài kiếm tiền mang về cho cô.
Dưới ánh đèn chùm rực rỡ trong phòng bếp, vẻ mặt của cô gái vừa rối rắm vừa thận trọng, hiển nhiên đều đem hết cảm xúc viết lên mặt.
Hạ Linh Tễ nhãn nhã bình tĩnh chờ đợi sự lựa chọn của cô. Phảng phất như thật sự sẽ nghe lời cô vậy.
Vài giây sau.
Tần Mang cầm đũa lên, gắp cho Hạ Linh Tễ một cọng rau xanh, cong mắt cười ngọt ngào nói: “Nấu ăn chỉ là tình thú giữa hai vợ chồng, em sao có thể nỡ để chồng yêu nấu ăn mỗi ngày~”
“Tuyệt đối không nỡ!”
“Thật sao?”
Hạ Linh Tễ không ăn, tựa lưng vào ghế, cười khẽ rồi nhìn cô: “Bà Hạ thật sự không muốn anh từ chức?”
“Không muốn không muốn!”
Trong nhà nhất định phải có một người biết kiếm tiền!
Chú nhỏ đã cắt tiền tiêu vặt của cô từ lâu rồi.
Tần Mang lại múc cho anh một bát súp gà: “Chồng yêu, anh cũng ăn chút gì bồi bổ sức khỏe đi.”
Nhất định phải có sức khỏe thật tốt để kiếm tiền cho cô thêm vài năm nữa, còn làm phong phú thêm tài sản và bộ sưu tập đá quý của cô!
Giọng nói lạnh lùng của Hạ Linh Tễ có thêm chút ấm áp: “Em cũng cố gắng bồi bổ.”
Hình ảnh người chồng đảm đang, người vợ hiền thục, một bức tranh hài hòa đến mức chắc chắn có thể lọt vào Top 1 những ví dụ điển hình về các cặp vợ chồng yêu nhau thắm thiết, quấn quýt không chia lìa.
*
Tần Mang không ở lại Bắc Thành quá lâu, cũng vì còn phải tham gia một hoạt động chụp ảnh quảng cáo quan trọng nên đã bay ra nước ngoài.
Điều rất kỳ lạ là.
Kể từ khi Hạ Linh Tễ ngủ với cô hai đêm, cái di chứng do đóng phim điện ảnh để lại đã biến mất một cách không chút tăm hơi.
Lúc này.
Tiểu Đồng tỏ vẻ: Có lẽ đây chính là sức mạnh của tình yêu!
Tình yêu?
Cô và Hạ Linh Tễ?
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Mang chợt lóe sáng lên.
Sau đó rất nhanh liền biến mất, không khỏi cười nhẹ: “Làm gì có cái tình yêu nào lại như thế này.”
Giọng nói rất nhẹ, giống như đang thì thầm.
Nhưng Tiểu Đồng đã bắt đầu đến số lần Hạ Linh Tễ đối xử khác thường với Tần Mang.
Nhưng Tần Mang lại biết rõ hơn ai hết.
Đó là vì cô là Hạ phu nhân.
Nếu như cô không có cái danh phận này…..
Đột nhiên nhận ra từ khi nào thì mình bắt đầu buồn phiền rồi???
Chỉ vì Hạ Linh Tễ?
Đôi mắt đen láy trong suốt của Tần Mang mang theo một chút khó chịu.
Sau đó, cô tựa lưng vào ghế ô tô, “hừ” một tiếng: “Yêu cái gì mà yêu, chơi đùa thì được, dù sao thì chị cũng không có khả năng yêu anh ta.”
“Anh ta tốt nhất cũng đừng nên yêu chị, không có kết quả đâu.”
Nhìn góc mặt tinh xảo và kiêu ngạo của cô, Tiểu Đồng che miệng cười: “Chị cứ chờ bị vả mặt đi.”
Tần Mang nhìn ra cảnh đường phố đi ngang qua ngoài cửa sổ.
Kéo chiếc chăn nhỏ trùm lên người, lặng lẽ bí mật mở điện thoại lên.
Màn hình nền chính là bức ảnh mờ ảo cô chụp qua cửa kính phòng bếp, người đàn ông cao lớn, vẻ mặt lãnh đạm, như một vị thần cao cao tại thượng trên thần đàn không thể với tới.
*
Trong khi Tần Mang bận rộn với sự nghiệp, thì tập đoàn Hạ Thị cũng cực kỳ náo nhiệt.
Có người ẩn danh đăng một bài viết liên quan đến Lâu Đại trên diễn đàn hóng drama của nhân viên tập đoàn Hạ Thị.
Lâu Đại đi đánh bóng bản thân ở nước ngoài về, từ khi vào công ty làm đến nay, hình ảnh bên ngoài của cô ta luôn là trí thức, trang nhã, năng lực xuất chúng, gia thế tốt. Cũng có nhiều tin đồn rằng cô ta có quan hệ thân thiết với phu nhân chủ tịch. Dù sao phu nhân thỉnh thoảng cũng đến công ty, ngoại trừ việc đến thăm Hạ tổng, thì cũng nhờ người mang cho Lâu Đại chút đồ gì đó.
Vì vậy, cô ta được không ít những tinh anh, phú nhị đại trong tập đoàn Hạ Thị nối đuôi nhau, lần lượt xuất hiện cầu hôn.
Tuy nhiên, bài viết này đã trực tiếp vạch trần thân thế của Lâu Đại.
Trước đây mọi người đều cho rằng gia đình cô ta có chút quan hệ với Hạ gia, ít nhất cũng là quan hệ thế giao nhiều đời, vậy mới được phu nhân chủ tịch đối xử đặc biệt hơn, trực tiếp ra nhập vị trí nòng cốt của tập đoàn, sau một khoảng thời gian tôi luyện liền được thăng chức lên làm giám đốc bộ phận kỹ thuật, thậm chí là vị trí nòng cốt của nòng cốt.
Nhưng theo bài đăng, cô ta xuất thân bần hàn, cha mẹ mất sớm, nhận được sự giúp đỡ của phu nhân chủ tịch mới có thể từ từ thoát ra khỏi vũng bùn đó. Cũng chính nhờ lòng tốt của phu nhân, cô ta mới có thể bộc lộ tài năng trong hàng loạt những tinh anh cốt cán của tập đoàn, trở thành nhân vật có cấp bậc nữ thần cao nhất trong tập đoàn.
Cô gái nghèo khó cố gắng nỗ lực dốc sức để thoát ra khỏi vũng bùn tội nghiệp thực ra rất được khen ngợi và ca ngợi, nhưng vấn đề là cô ta đã hoàn toàn khác biệt với hình tượng nữ thần xuất thân cao quý và kiêu ngạo của trước đây.
Đơn giản chính là một kẻ lừa đảo!
Thỉnh thoảng cũng có những nhân viên nam thích cô ta lên tiếng bảo vệ cô ta.
Ví dụ, là một người phụ nữ cũng không dễ dàng gì, cũng vì bảo vệ chính mình mà thôi.
Mãi cho đến khi chủ bài đăng lại một lần nữa tung ra tin tức.
Lâu Đại coi thường sự theo đuổi của bọn họ, thứ cô ta mơ tưởng đến chính là vị trí Hạ phu nhân.
Cứ dăm ba hôm lại tới văn phòng giám đốc để tạo cuộc gặp tình cờ với Hạ tổng, còn thích vượt cấp để tới tìm Hạ tổng—
Trước đây mọi người đều không nghĩ tới chuyện này, chỉ đơn giản cho rằng Lâu Đại và Hạ tổng có quan hệ thế giao nhiều đời, cho nên cũng không nghĩ sâu xa hơn, bây giờ bị chủ bài đăng nhắc tới, thì bọn họ mới nhận ra,
Chẳng trách.
Những vị tinh anh, phú nhị đại trong công ty trước đây dù bị cô ta từ chối nhưng vẫn luôn tôn cô ta như nữ thần, lúc này cũng ngã ngửa.
Làm màu một thời gian dài, thì ra mục tiêu lại cao như vậy!
Lại có ý muốn đào góc tường của Hạ phu nhân!
Bài viết rất nhanh đã lan truyền khắp công ty.
[Cái loại gì đây? Cô ta cũng xứng sao?]
[Ban quản lý cốt cán của tập đoàn có ai mà không phải tinh anh, lớn lên trong môi trường giáo dục ưu tú. Cho dù tệ đến đâu thì họ cũng đều là những thiên tài tốt nghiệp những ngôi trường danh tiếng. Nếu tùy ý xem bừa một cái CV cũng có thể thấy được hầu như đều tốt nghiệp từ các trường thuộc nhóm IVY League*. Với xuất thân và học vấn của cô ta, nếu không phải phu nhân chủ tịch có tấm lòng thiện lương nhân hậu, thì ngay cả cửa của tập đoàn Hạ Thị cô ta cũng không bước vào được! Chứ đừng nói chi to gan lớn mật mơ ước đến vị thần cao cao tại thượng của chúng ta!]
(*IVY League – nhóm các trường Đại học hàng đầu nước Mỹ, trong đó có Harvard,Cornell, Princeton, Columbia, Yale,…)
[Hừ, người này thật đạo đức giả, chim sẻ mà đòi giả mạo làm phượng hoàng cao quý, ngay cả gia đình mình mà cũng không dám thừa nhận.]
[Không biết máu thịt chảy trong người là của ai cho, người đường hoàng đứng đắn thì không chịu làm, cứ nhất định phải đi làm tiểu tam.]
[…..]
Bài viết này ngày càng nổi.
Toàn bộ nhân viên của tập đoàn Hạ Thị đều nhìn Lâu Đại với ánh mắt không mấy hiền lành.
Lâu Đại phải mấy ngày sau mới phát hiện ra chuyện này. Bình thường cô ta rất ít khi lướt diễn đàn.
Phần lớn thời gian rảnh cô ta đều dành cho việc học, vị trí giám đốc bộ phận kỹ thuật này đặt cô ta lên một cái giá rất cao, cao đến mức cô ta sợ mình sẽ ngã xuống, vạn kiếp bất phục.
Trước mặt người khác, còn phải luôn thể hiện ra mình là một người tài giỏi, thành thục.
Như bài viết đã nói, bộ phần quản lý cốt cán của tập đoàn Hạ Thị không thiếu nhất chính là thiên tài.
Lâu Đại trước nay luôn bình tĩnh trước mọi tình huống, nhưng khi nhìn thấy bài viết này, hô hấp của cô ta không khỏi trở nên dồn dập gấp gáp.
Ai?
Rốt cuộc là ai đã làm điều này?
Qua tấm kính, cô ta dường như nghe thấy những tiếng xì xào bàn tán của các cấp dưới bên ngoài kia.
Như là họ đang thảo luận về xuất thân của cô ta, thảo luận về sự giả dối của cô ta.
Các đầu ngón tay của Lâu Đại siết chặt điện thoại trong tay, càng lúc càng chặt, cô ta đột nhiên đứng dậy, đẩy cửa phòng ra.
Mọi người trong phòng làm việc đều đồng loạt nhìn qua.
Người trợ lý đứng gần cô ta nhất thận trọng hỏi: “Lâu…Lâu tổng, ngài có gì cần phân phó sao?”
Ánh mắt Lâu Đại quét qua khuôn mặt của mỗi người.
Mở miệng thì kêu một tiếng Lâu Tổng, không biết đã lén lút âm thầm cười mỉa mai sự hèn hạ của cô ta như thế nào.
Cô ta ép mình phải bình tĩnh lại, đè nén cơn tức giận đang dâng trào, giống như một bức tranh không có cảm xúc gì, chậm rãi thả lòng các đầu ngón tay đang nắm chặt vào tay năm cửa phòng.
Giọng nói vẫn dịu dàng và lịch sự như mọi khi: “Rót cho tôi một ly cà phê nữa.”
Nói xong liền quay người đi vào phòng.
Đóng cửa lại.
Bỏ qua mọi ánh mắt mắt chế giễu ở ngoài kia.
Toàn bộ không gian của căn phòng rơi vào im lặng.
Lâu Đại ngồi tựa lưng vào ghế, ngẩng đầu lên nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, hơi nheo mắt lại, cảm thấy chói mắt đến khó chịu.
*
Khi Tần Mang kết thúc xong toàn bộ lịch trình của năm nay, thì cũng đã cuối tháng Chạp.
Sự chênh lệch nhiệt độ ở Thâm Thành năm nay đặc biệt kỳ lạ.
Thậm chí tuyết đã bắt đầu rời. Bên ngoài được phủ một lớp tuyết dày.
“Tiên sinh đâu?”
Tần Mang cuối cùng cũng thoát khỏi tay của đám săn ảnh, để trở về trang viên Hoàn Hồ, giọng nói dịu dàng có chút uể oải và mệt mỏi.
Càng về cuối năm, Hạ gia và Tần gia là những gia đình hào môn tài sản phong phú, những ngày lễ như Tết Nguyên Đán thì đều được tổ chức một các cực kỳ hoành tráng, họ hàng hai nhà có thể tới thăm bất cứ lúc nào.
Nếu cứ sống ở căn phòng trong trung tâm thành phố bị đám săn ảnh khắp nơi theo dõi thì cũng không tiện đi lại.
Gần nửa năm không về, nhưng cô hoàn toàn không có chút lạ lẫm nào.
Cô nhìn căn nhà trống vắng chỉ có toàn người hầu, thuận miệng hỏi.
Quảng gia nhận lấy chiếc vali. Cung kính nói: “Hạ tổng đang ở khu bể bơi trong nhà.”
Tần Mang cho rằng mình đang nghe nhầm.
Trời lạnh thế này mà Hạ Linh Tễ lại đi bơi???
Vốn đang định lên tầng, nhưng Tần Mang lại đổi phương hướng, đi về phía bể bơi trong nhà ở tầng hầm.
Vài phút sau.
Tần Mang đứng bên bờ của bể bơi khổng lồ, từ xa xa nhìn thân ảnh với đường cong cơ bắp hoàn mỹ đang bơi lội, động tác uyển chuyển phóng khoáng, giống như mỹ nam ngư vừa quyến rũ vừa lười biếng.
Tầm mắt của cô rơi xuống đóa hoa bỉ ngạn thần bí và phức tạp trên sống lưng trắng lạnh, rồi sau đó, dọc theo những hoa văn màu đen huyền bí và dừng lại trên vòng eo câu hồn đoạt phách kia.
Sau đó liền không dứt ra được nữa.
Trơ mắt nhìn Hạ Linh Tễ đang bơi đến gần.
Vì cô đang đứng trên bờ nên khó có dịp được nhìn xuống Hạ Linh Tễ ở góc độ này.
Đột nhiên lại nổi lên ý đồ xấu.
Tần Mang đá đôi giày cao gót đi. Đôi chân nhỏ nhắn như ngọc của cô thả xuống mặt nước, dáng vẻ nhàn nhã mà đá đá hai cái, giọt nước bắn lên bờ vai cơ bắp của Hạ Linh Tễ. Cô gái từ trên cao nhìn xuống, khóe mắt nhếch lên nụ cười: “Aiya, Hạ tổng bơi lội trong nước rửa chân của em sao~”
Giống như tiểu hồ ly đã thành công thực hiện ý đồ xấu.
Nhưng đắc ý không quá hai giây.
Mắt cá chân tinh tế mảnh khảnh của Tần Mang đã bị một bàn tay hơi lạnh túm chặt lấy.
“Bụp—” một tiếng.
Cả người bị kéo ngã xuống bể bơi, gây ra tiếng động lớn.
Chiếc váy dệt kim bó sát dính nước, vừa ướt đẫm vừa nặng nề dán chặt vào người cô, khiến dàng người càng trở nên thanh thoát và duyên dáng.
Tần Mang suýt chút nữa thì sặc nước.
Giây tiếp theo.
Phía sau liền có một cơ thể người đàn ông cực kỳ có cảm giác xâm lực mạnh mẽ ép tới. Giọng nói trầm thấp đầy từ tính ngậm ý cười nói: “Uống ngon không?”
—————————
Tác giả có điều muốn nói:
Tiểu sư tử Mang Mang: Anh toang rồi! Phải trừ điểm! Trừ 100 điểmm!!!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương