Công Khai

Chương 69



Cô gái xinh đẹp lộng lẫy đầy kiêu ngạo bước vào khu vực siêu VIP.

Dưới ánh sáng, khung cảnh trông giống như một bức tranh xinh đẹp biết đi, đẹp đến mức tinh xảo cao cấp, khiến người khác khó quên được.

Quản lý cấp cao của hãng C bên cạnh Triệu Vũ Khâm lập tức tươi cười tiến lên: “Cô Tần phải không, nghe nói ngài cũng sẽ tham dự buổi triển lãm ngày mai?”

“Có lẽ chúng ta cũng có chung đề tài để nói chuyện.”

Vừa nói, anh ta vừa đưa danh thiếp cho cô.

Ý tứ rất rõ ràng, muốn cọ Tần Mang để cùng đi tới phòng bao của Hạ Linh Tễ.

Triệu Vũ Khâm vừa rồi còn vênh váo tự đắc lúc này cũng tái xanh mặt.

Tần Mang nhàn nhạt liếc nhìn thư ký Tùng.

Tùng Trăn lập tức hiểu ý: “Ngài cứ lên trước, còn lại tôi giải quyết ngay.”

“Ừm.”

Tần Mang mơ hồ đáp lại.

Thậm chí còn không thèm liếc Triệu Vũ Khâm một cái, giống hệt như khoang hạng nhất hôm qua.

Triệu Vũ Khâm có thể leo được đến ngày hôm nay, cũng chính là dựa vào khả năng quan sát cảm xúc của người khác, hôm qua cô ta còn tưởng địa vị của Tần Mang thấp hơn mình, hơn nữa cô ta lại còn là tiền bối, muốn đổi chỗ thôi mà, nên cũng tự nhiên dám đối đầu cùng Tần Mang.

Nhưng bây giờ—

Ngay cả vị quản lý cấp cao của hãng C bên cạnh cô ta cũng phải cung kính tôn trọng với vị thư ký kia, thì cô ta nào dám kiêu ngạo.

Người nào có thể trêu vào, người nào không thể trêu, cô ta đều biết rõ ràng.

Chỉ là, cái vị Hạ tổng này rốt cuộc là thần thánh phương nào, chắc không có khả năng là vị đứng đầu Hạ gia ở trong nước kia đâu nhỉ…..

Như nghĩ đến cái gì đó.

Trái tim Triệu Vũ Khâm đột nhiên nhảy dựng lên, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô gái xinh đẹp đang bước lên cầu thang.

Cho đến khi bọn họ quay lại phòng bao của mình.

Triệu Vũ Khâm mới nóng lòng hỏi quản lý cấp cao ngồi bên cạnh: “Cái vị Hạ tổng kia, là Hạ Linh Tễ sao?”

Quản lý cấp cao điều hành hãng C giơ ngón tay trỏ lên: “Suỵt.”

Trong suốt thời gian đấu giá.

Tim cô ta đập rất nhanh.

Chẳng trách.

Kể từ khi Thẩm Uyển Âm bị phong sát hoàn toàn, trong vòng đã có tin đồn rằng người chống lưng của Tần Mang vừa bí ẩn vừa quyền lực.

Mãi đến khi chuyện tình cảm của Tần Mang bị vạch trần, những lời thảo thuận như vậy mới dần bị đè nén xuống, rốt cuộc ai dám đang trong mối quan hệ bao dưỡng với kim chủ lại có thể tự do yêu đương công khai như vậy.

Nếu như người này trước sau vẫn luôn là vị kia Hạ gia thì cũng có lý.

Hai ngày nay cô ta đắc tội Tần Mang, nếu Tần Mang nói gì đó, chắc cô ta cũng sẽ bị phong sát hoàn toàn chứ.

Không được, không được, có cơ hội nhất định phải đi xin lỗi cô.

Nhưng mà—

Vị kia Hạ gia không phải là đã kết hôn rồi sao?

Vậy Tần Mang là được anh bao nuôi?

Sự nghi vấn này của Triệu Vũ Khâm rất nhanh sau đó đã có được câu trả lời.

……

Lúc này.

Bên trong căn phòng tôn quý nhất với tầm nhìn đẹp nhất của buổi đấu giá tư nhân.

Từ chỗ này có thể nhìn thấy những vật phẩm đấu giá ở khoảng cách gần.

Tần Mang vừa vào cửa, đã nhìn thấy người đàn ông đang ung dung ngồi trên ghế sofa nhung đen.

Mặt mày lãnh đạm lạnh lùng như thần, đôi mắt lúc này đang khép hờ, như đang nghỉ ngơi.

Tiếng giày cao gót trên thảm chợt dừng lại.

Lúc này.

Hàng mi đen của người đàn ông nhấc lên, lộ ra đôi mắt xanh xám quen thuộc mà thần bí, giọng nói mang chút từ tính mà lười biếng: “Ngây người ở đấy làm gì?”

Hơn nửa tháng không gặp, Tần Mang đã sớm nhớ anh rồi.

Bỗng dưng bừng tỉnh.

Nhanh chóng chạy tới lao thẳng vào trong lòng anh, kiêu ngạo mà vui vẻ nói: “Vậy mà anh lại không đích thân xuống đón em.”

“Hứ.”

“Thứ hạng của anh lại giảm xuống rồi!”

Cánh tay chắc khỏe của Hạ Linh Tễ ôm lấy vòng eo thon thả của cô, cùng nhau nằm trên chiếc ghế sofa dài rộng rãi và lộng lẫy.

Bàn tay trắng lạnh nắm lấy cẳng chân trắng nõn của cô gái trong bộ váy bó sát.

Chậm rãi cởi đôi giày cao gót trên mắt cá chân cô, cũng không giải thích, ngược lại bình tĩnh nói: “Lần sau, Hạ mỗ nhất định sẽ đích thân xuống chào đón Tần tiểu thư.”

“Vậy thì còn được.”

Tần Mang thoải mái tựa vào lòng anh, dán khuôn mặt nhỏ nhắn vào xương quai xanh tinh xảo của người đàn ông, thân mật mà cọ cọ.

Vẫn còn sợ hãi nói: “Em suýt chút nữa thì mất hết mặt mũi!”

“May mà thư ký Tùng tới kịp!”

“Đây là buổi đấu giá kiểu gì vậy? Ngay cả người sưu tập đá quý cao cấp như em cũng không được vào!”

Rất tức giận!

Tần Mang bla bla nói với Hạ Linh Tễ chuyện vừa xảy ra ở cửa.

Trọng điểm của cô là.

Dựa vào đâu mà không cho cô vào!

Là cô tiêu tiền chưa đủ nhiều sao?!

Hạ Linh Tễ thuận tay đưa quyển sách list các vật phẩm đấu giá hôm nay cho Tần Mang, ngoài viên kim cương ngôi sao hồng được quảng cáo ra, còn có các vật phẩm đấu giá khác, đều là những vật phẩm được chọn lọc kỹ càng, cực kỳ hiếm có,

Là những cực phẩm không được show ra trong các cuộc đấu giá bình thường.

Từ tranh chữ cổ đến các tác phẩm nghệ thuật, đá quý thậm chí còn có lâu đài, biệt thự, đảo tư nhân, máy bay trực thăng quý hiếm, du thuyền,…. Đá quý và đồ trang sức chỉ là một phương diện nhỏ thôi.

Vì vậy.

Yêu cầu đối với người tham gia đấu giá cũng vô cùng cao.

Còn về phần tại sao Tần Mang chi ra mức đấu giá cực cao, lại không có tên trong danh sách khách mời VIP, đó là vì cô đấu giá chủng loại cực kỳ cố định, bộ sưu tập quá đơn điệu, còn chưa đủ tư cách.

Tần Mang miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này.

Như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, đôi mắt quyến rũ của cô híp lại, vẻ mặt nguy hiểm: “Vậy tại sao anh lại nhận được thiệp mời? Có phải anh đã mua rất nhiều rất nhiều những thứ linh tinh sau lưng em không? Cái đồ đàn ông phá của nhà anh!”

Ánh mắt Hạ Linh Tễ nhẹ nhàng rơi xuống chiếc máy bay tư nhân có thiết kế độc đáo trên list vật phẩm.

Bộ sưu tập của anh chưa có loại này.

Lật sang trang, có một món đồ trang trí hình quả vải bằng đá ngọc bích tím, chạm khắc tinh xảo, chất lượng ngọc tinh tế, hiếm có trên thế giới, cực kỳ phù hợp với thẩm mỹ của cô gái nhỏ.

Đây là khối ngọc cổ từ triều đình nhà Thanh.

Anh nhẹ nhàng hỏi: “Cái này, em thích không?”

Tần Mang lập tức bị hấp dẫn ánh mắt.

Sau khi xử lý mọi việc xong, Tùng Trăn liền quay lại.

Thấy Tiểu Đồng đang đứng ở cửa, hai tay ôm mặt, nhìn vào bên trong với nụ cười hiền từ của người mẹ, liền hỏi một cách kỳ quái: “Tiểu Đồng, sao cô không đi vào?”

Nói xong.

Liền đi thẳng vào.

Tiểu Đồng ngăn cản: “Đừng làm phiền—”

Tùng Trăn vừa đi được hai bước thì đột nhiên dừng lại.

Cuối cùng cũng biết tại sao Tiểu Đồng lại đứng đợi ở cửa rồi.

Cách một tấm bình phong hình quạt, có thể thấy rõ chiếc ghế sofa dài nhung đen bên trong, vị thần tuấn mỹ lạnh lùng không gần nữ sắc trong truyền thuyết dựa nửa người vào ghế sofa và cô gái xinh đẹp đang dựa vào lòng anh, cả hai người cùng nhau đang đọc list vật phẩm đấu giá.

Cử chỉ thân mật lại tự nhiên.

Dường như đã làm điều đó vô số lần.

Loại không khí này, bất cứ ai cũng không thể hòa nhập được—

Lúc Tùng Trăn đang rón rén lùi ra thì lại thấy Tần Mang ngẩng đầu lên nhìn sang đây: “Hai người đứng bên ngoài làm gì vậy? Vào đây ngồi đi.”

Cuối cùng cũng nhớ ra mình vẫn còn có trợ lý nữa.

Đu CP ở khoảng cách gần, Tiểu Đồng cầu còn không được.

Kéo Tùng Trăn đang đứng chặn ở phía trước mình ra, giọng nói có chút phiêu bồng: “Em đến đây ~~”

Tùng Trăn: “???”

Chẳng phải đã nói là sẽ không làm phiền cơ mà.

Cuộc đấu giá chính thức bắt đầu.

Tần Mang có chút hứng thú, đứng dậy từ cửa sổ nhìn xuống.

Không hổ là vị trí tốt nhất trong toàn bộ khu vực đấu giá, có thể nhìn thấy rõ toàn bộ hình ảnh các vật phẩm đấu giá, hơn nữa có thể thưởng thức rõ ràng chi tiết các hoa văn của vật phẩm đấu giá thông qua màn hình có độ phân giải cao.

Đây thực sự là một trải nghiệm hoàn toàn mới.

Vấn đề là!

Từ đây nhìn xuống, mỗi vật phẩm đấu giá đều vô cùng xinh đẹp, Tần Mang lúc đầu còn có thể khống chế được, vì cô biết, càng về sau thì đồ tốt sẽ càng nhiều.

Những món đồ quý giá nhất đều ở áp chót.

Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy viên kim cương ngôi sao màu hồng, cô không thể kìm lòng được nữa.

Tần Mang đã nghe được có người báo giá.

Giá khởi điểm là 10 triệu USD. (~247 tỷ)

Đối phương liền tăng thêm 5 triệu.

Một người khác lại tăng thêm 3 triệu.

Nếu không nhanh, viên kim cương này sẽ không còn mất.

Tần Mang quả quyết báo giá: “20 triệu.”

Ngay sau đó mọi người lại tiếp tục tăng thêm.

Cho đến khi tới 30 triệu USD.

Chỉ còn lại cô và hai người đã hô giá lúc đầu, cắn chặt không buông.

Đều với ý nghĩa nhất định phải có được.

40 triệu USD.

Thư ký Tùng thấp giọng nhắc: “Đã đạt tới mức giá cao nhất rồi.”

Lại tăng thêm nữa, không đáng giá.

Mặc dù viên kim cương này là một món đồ sưu tập có thể tăng giá trị trong tương lai, nhưng nếu giá cao hơn chút nữa, cũng có thể mua được những viên đá quý cùng đẳng cấp.

Không nhất thiết một vừa hai phải đấu giá bằng được cái này.

Tần Mang dừng lại.

Cô gái mở to đôi mắt xinh đẹp quyến rũ, nhưng cũng không tùy hứng mà tiếp tục hô giá.

Ngược lại, cô kéo cổ tay áo sơ mi của người đàn ông bên cạnh.

Hạ Linh Tễ hơi rũ mắt xuống, dọc theo bàn tay nhỏ nhắn hướng lên, nhìn thấy một đôi mắt long lanh, trong veo như suối.

“Thích?”

Viên kim cương hồng hình sư tử nhỏ mà Tần Mang thích lần trước đã bị Hạ Linh Tễ cất giấu.

Vì vậy.

Lần này Hạ Linh Tễ đến đây, cũng chính là muốn tham gia đấu giá viên kim cương ngôi sao hồng này cho cô.

Không ngờ Tần Mang cũng tới đây.

Nghe Hạ Linh Tễ hỏi, hai mắt cô sáng như sao: “Thích!”

“Cực kỳ thích!”

Biết cô thích.

Hạ Linh Tễ nhéo nhéo thưởng thức đầu ngón tay của cô, như không có gì nói: “Vậy thì mua.”

Anh không nói đấu giá.

Mà là  “mua”.

Dường như chỉ cần anh đồng ý, bất cứ cái gì cũng có thể mua cho cô.

Tần Mang như được một viên thuốc an thần, vui vẻ ngẩng đầu hôn thật mạnh vào đôi môi mỏng của Hạ Linh Tễ — “Moah!”

Hoàn toàn không coi Tùng Trăn và Tiểu Đồng là “người”.

Hôn còn rất mạnh bạo!

Có thể thấy được tâm tình vui vẻ nhường nào.

Khoảnh khắc tiếp theo, rất kiêu ngạo mà trực tiếp hô thêm 5 triệu nữa.

Hai người bên kia hình như cũng đã đến hạn mức rồi.

Sau một thời gian dài đắn đó.

Chỉ có một người giơ bảng lên.

Thêm 1 triệu.

Chồng cô kiếm tiền không dễ, Tần Mang cũng không muốn tiêu hoang phí, nên cô cũng bắt đầu cộng thêm từng cái 500 ngàn USD một lượt.

Cuối cùng, viên kim cương ngôi sao màu hồng độc nhất vô nhị trên thế giới đã được chốt với mức giá cao 41,5 triệu USD. (~1 ngàn tỷ)

Chờ người điều hành đấu giá đưa ra quyết định cuối cùng:

“Chúc mừng anh Hạ ở phòng 008 đã lấy được viên kim cương ngôi sao hồng này.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Mang tràn ngập ý “mau khen em đi”: “Có phải em là một người quản gia rất giỏi không~”

Chỉ dùng 500 ngàn mà thắng được đối phương.

Hạ Linh Tễ cười khẽ: “Bà Hạ đúng là giỏi quản lý việc nhà.”

Tần Mang cũng khiêm tốn: “Cũng thường thôi.”

Thư ký Tùng không xem nổi nữa.

Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Chắc là những hôn quân trước kia, cũng đều bị yêu phi mê hoặc mất nước như này nhỉ.

Phu nhân cứ tiếp tục tiêu như này.

Tập đoàn Hạ thị—

Sớm muộn cũng phá sản mất.

Tùng Trăn cũng không phải là lo lắng vô cớ.

Vì chắc mấy chốc, nó đã được bày ra trước mắt.

Viên kim cương ngôi sao hồng chỉ là bắt đầu, chứ không phải kết thúc.

Sau đó, trong phòng bao to như vậy.

Chỉ tràn ngập—

“Oa, chồng ơi, em thích cái này!”

“Mua.”

“Viên ngọc ruby to như vậy, có thể dùng làm cả một bộ trang sức!”

“Mua.”

“Chồng ơi, cái kia em cũng thích!”

“Mua.”

“Cái vương miện kim cương nhiều màu này cũng rất hợp với em!”

“Mua.”

Trong suốt cuộc đấu giá diễn ra sau đó, người đàn ông chỉ nói từ “mua” một cách đầy bình tĩnh, hơn nữa còn chưa từng bỏ lỡ bất cứ món đồ nào.

Cho dù giá có cao đến mức nào.

Tất cả đều mua cho cô.

Tùng Trăn và Tiểu Đồng – hai nhân vật quần chúng đứng xem, trong đầu chỉ tràn ngập bộ dáng bình tĩnh mà thong dong nói “mua” của Hạ tổng!

Rất lâu vẫn chưa thể lấy lại được tinh thần.

Cho đến khi chiếc máy bay tư nhân cuối cùng cũng xuất hiện.

Tùng Trăn thấp giọng hỏi: “Hạ tổng, đến rồi.”

Cuối cùng, cũng nghe thấy câu nói khác của Hạ Linh Tễ ngoài từ “mua”.

Anh ung dung lại lãnh đạm nói: “Không hứng thú.”

Hửm?

Hở?!

Không hứng thú???!

Tùng Trăn nghi ngờ liệu mình có bị lãng tai hay không.

Từ khi nào mà Hạ tổng lại không hứng thú mua máy bay tư nhân mới nữa rồi!!!

Không phải năm đó đã từng nói, anh sẽ sưu tập tất cả những chiếc máy bay, du thuyền, xe thể thao đặc biệt và mới nhất trên thế giới sao.

Sẽ tham gia toàn bộ những buổi triển lãm, đấu giá trên thế giới.

Nhưng giờ mới đi đến đâu?

Mà đã không còn hứng thú rồi?

Hạ Linh Tễ lạnh lùng liếc anh ta một cái.

Tùng Trăng đang định mở miệng nói thì đột nhiên im bặt lại.

Hạ Linh Tễ không nhanh không chậm lật tới tờ quảng cáo chiếc bình hoa cổ cuối cùng màu hồng phấn từ thời Càn Long, ngoài mục đích đến đây vì viên kim cương hình ngôi sao hồng cho Tần Mang, thì chiếc bình này còn là mục tiêu thứ hai khiến anh xuất hiện ở đây.

Tần Mang không hề hứng thú với hai cái cuối cùng này, lười biếng dựa người vào trong ngực Hạ Linh Tễ, để anh lột vỏ nho cho cô ăn.

Sau khi Hạ Linh Tễ rửa tay về.

Vừa yên lặng lại nhàn nhã làm một công cụ lột vỏ trái cây hình người.

Cho đến khi cuộc đấu giá chiếc bình hoa màu hồng phấn này được đi đến giây phút cuối cùng.

Anh mới không nhanh không chậm mà ra một cái giá cuối cùng.

Với mức giá 800 triệu RMB, chiếc bình hoa cổ bị lưu lạc ra nước ngoài thời loạn chiến này đã được chốt giá mua lại thành công.

Tần Mang kinh ngạc nhìn Hạ Linh Tễ: “Anh thích bình hoa à.”

Hạ Linh Tễ đầy ẩn ý liếc nhìn khuôn mặt hồng hào của cô, mấy giây sau mới chậm rãi nói: “Sở thích mới gần đây.”

“Hở?”

“Sở thích mua bình hoa?”

Giọng nói Hạ Linh Tễ kéo dài, môi mỏng phủ xuống tai cô nói: “Không.”

“……..Là thích cắm hoa.” (Best thả thính =))))))))

Hai từ “cắm hoa” này được nhấn rất nhẹ.

???

Vẫn còn thời gian để có thú vui tao nhã này?

Tần Mang hoàn toàn không nghe ra ý nghĩa kỳ quái nào của hai chữ này, chỉ cảm thấy gần đây anh cũng sống lành mạnh phết đấy chứ.

Đã bắt đầu học cắm hoa rồi.

Chẳng lẽ lần sau sẽ học câu cá chăng?

Nhưng người mới học cắm hoa, đã cần sử dụng loại bình hoa— cao cấp đến như vậy sao?

Lúc này, Hạ Linh Tễ trả lời: “Hoa của anh, thích chiếc bình hoa độc nhất vô nhị.”

Được thôi.

Tần Mang nhẩm đếm số “cục đá” bảo bối hôm nay đã mua được.

Cảm thấy mình cũng không có tư cách trách Hạ Linh Tễ phá của.

Chỉ có thư ký Tùng đứng sau sắc mặt đã tái xanh.

Đờ mờ!

Cuối cùng anh ta cũng biết câu nói “sở thích mới” của cấp trên nhà mình có ý nghĩa là gì rồi!!!!

Tài khoản clone Loạn Mã ở siêu thoại “Cực Quang” của Hạ tổng là do anh ta xin vào đấy!

Tất nhiên anh ta cũng biết đến bài đăng weibo đầu tiên về bức tranh sơn dầu vẽ nhưng bông hoa cắm trong bình mà Hạ tổng đã đăng.

Trọng điểm là.

Hóa ra anh ta vốn không hề hiểu “hàm nghĩa sâu xa” của bức tranh này.

Đây không phải là— điều mà các fans CP trước đó đã bàn luận tới rồi sao!

Không hiểu cũng phải hiểu thôi.

Cho đến khi cuộc đấu giá kết thúc, Tùng Trăn vẫn luôn nhìn cấp trên nhà mình với ánh mắt— mơ màng lại kính trọng.

Nếu như phu nhân biết được—

A

Anh ta thề chết sẽ bảo vệ acc clone của Hạ tổng trong siêu thoại “Cực Quang”!!!(Tui chờ ngày anh ta ngã ngựa =)))))

Nếu như điều này lộ ra.

Nó sẽ không chỉ dừng lại ở việc sập phòng đâu.

Mà là long trời lở đất.

Đặc biệt Hạ tổng dường đã nảy sinh ra một niềm yêu hội họa đậm sâu, thậm chí còn lắp đặt một studio ở khu vực nghỉ ngơi trên tầng cao nhất của công ty.

……

Lần này Tần Mang thu hoạch được rất nhiều.

Mà Triệu Vũ Khâm, người vốn dự định để quản lý cấp cao hãng C tặng cho cô ta một hai món đồ đấu giá, lúc này cũng đã không còn tâm trí nào nữa.

Đặc biệt là khi nghe người bán đấu giá chúc mừng thành tích mà Hạ tiên sinh đã mua được cái này cái kia—

Phần lớn là đá quý, trang sức.

Tần Mang thích sưu tầm đá quý, cả giới giải trí và người hâm mộ không ai là không biết.

Vậy nên, khi Hạ Linh Tễ mua những món đá quý này, không cần nghĩ cũng biết là cho ai.

Trọng điểm là.

Trước khi rời đi, cô ta mơ hồ nghe thấy một nhà sưu tập tham gia buổi đấu giá than thở: “Nhà sưu tập đến từ Trung Quốc kia đã mua hầu hết tất cả các loại đá quý có ở buổi đấu giá cho vợ mình, người Trung Quốc thật sự rất thâm tình.”

“Chẳng trách có nhiều câu chuyện tình lãng mạn đều đến từ đất nước thần bí đó.”

“Hạ phu nhân?”

“Tần Mang là Hạ phu nhân?”

Triệu Vũ Khâm suýt chút nữa thì hét lên thất thanh.

Cô ta cứ nghĩ là tình nhân bé nhỏ gì đó.

Mối quan hệ của Quản lý cấp cao hãng C tương đối rộng.

Từ người bên trong cuộc đấu giá đã xác nhận, đó chính là vợ của Hạ Linh Tễ.

Vì chỉ có là vợ chồng thì mới đủ điều kiện để cùng sử dụng tư các người đấu giá VIP của buổi đấu giá tư nhân này.

Cũng chính hôm nay.

Tên của Tần Mang cũng đột nhiên nổi bật lên.

Anh ta nghiêm túc nhìn Triệu Vũ Khâm, mặc dù chỉ là mối quan hệ ngắn ngủi, nhưng vẫn nhắc nhở cô ta một câu: “Nếu như em đắc tội Hạ phu nhân, thì nhất định phải nhớ đi xin lỗi người ta đàng hoàng, cẩn thận.”

Tác phong hành xử của Hạ Linh Tễ, không chỉ trong nước biết đến.

Ngay cả nước ngoài cũng vậy.

Triệu Vũ Khâm vốn đã đứng ngồi không yên, bây giờ lại bị dọa đến mức thức trắng đêm.

Thảo luận với đoàn đội xem làm thế nào để có thể xin lỗi một cách có thành ý, chân thành nhất.

Cả đoàn đội của cô ta, đều hèn nhát như nhau.

Không ai đưa ra được chủ ý hay ho nào cả.

Còn về Tần Mang.

Sau khi cuộc đấu giá kết thúc, cũng không còn thời gian để dính lấy Hạ Linh Tễ nữa. 

Bởi vì—

Cô sẽ bắt đầu chuẩn bị cho buổi chụp hình trước khi tham dự buổi triển lãm chính thức vào tối nay.

Còn phải quay một Vlog nữa.

Bên trong xe Rolls-Royce.

Tần Mang tựa người vào cửa sổ xe, lưu luyến nhìn Hạ Linh Tễ đang đứng ở bên ngoài, cũng với đoàn vệ sĩ phía sau đang cầm chiến lợi phẩm ngày hôm nay.

Đều là bảo bối của cô đấy!

Bảo bối lớn và bảo bối nhỏ!

Cô gái duỗi bàn tay thon dài nắm lấy cánh tay của Hạ Linh Tễ, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy ý tứ không muốn đi.

Cảm xúc của Hạ phu nhân xưa nay đều viết hết trên mặt.

Thậm chí còn không giả vờ chút nào.

Hạ Linh Tễ mỉm cười cúi người xuống.

Hôn nhẹ vào nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên chóp mũi cô: “Đi đi.”

“Đại minh tinh tỏa sáng rực rỡ của anh.”

“Vậy anh hôm thêm chút nữa.”

“Được.”

Cửa sổ kính xe được hạ xuống hoàn toàn.

Tần Mang hơi nâng chiếc cằm thanh tú lên, muốn Hạ Linh Tễ hôn lên trán, chóp mũi, hai má toàn bộ hôn hết một lượt.

Cuối cùng rơi xuống đôi môi đỏ mọng.

Lúc này mới miễn cưỡng để tài xế lái xe đi.

Đi làm thôi!

Hạ Linh Tễ nhìn theo chiếc xe rời đi.

Thư ký Tùng đưa khăn ướt, khẽ ho một tiếng nhắc nhở: “Ngài lau đi ạ.”

Đối mặt với ánh mắt lãnh đạm thờ ơ của Hạ Linh Tễ.

Nghĩ đến việc tối nay sẽ đi gặp một ông chủ nước ngoài nổi tiếng nào đó, vì thanh danh của Hạ tổng, Tùng Trăn căng da đầu nói: “Dưới cằm, có vết son môi ạ.”

Bãi đỗ xe VIP rộng như vậy đột nhiên im lặng đến chết người.

Tần Mang hôm nay vội vàng tới, mặc dù không trang điểm, nhưng— lại thoa một lớp son dưỡng màu hồng.

Là loại son bóng có màu hồng anh đào.

Vì lúc cô hôn rất không thành thật, dẫn đến chiếc cằm trắng trẻo lạnh lùng của Hạ Linh Tễ cũng bị dính một ít son môi màu hồng của cô.

Vài giây sau.

Hạ Linh Tễ bình thản nhận lấy giấy ướt.

Trên chiếc khăn trắng như tuyết có để lại một vệt hồng nhạt.

*

Hãng C sắp xếp phòng khách sạn cao cấp sang trọng cho tất cả nghệ sĩ và minh tinh nổi tiếng từ khắp nơi trên thế giới đến tham gia buổi triển lãm.

Phòng kém nhất cũng là phòng căn hộ.

Phòng của Tần Mang được nâng cấp lên tiêu chuẩn cao nhất.

Lý do vì sao ư?

Tần Mang chợt nghĩ đến vị quản lý cấp cao hãng C mà hôm trước cô tình cờ gặp mặt ở buổi đấu giá, liền hiểu ra ngay.

Có lẽ là vị nể mặt mũi của Hạ Linh Tễ.

Nhưng—

Tần Mang còn lâu mới cảm thấy xấu hổ khi dựa dẫm vào chồng mình.

Ngay cả Phó Diên cũng khâm phục loại thái độ này của Tần Mang.

Nếu đổi lại là một người có tính cách dễ xấu hổ, thì sẽ dễ dàng trở thành tự ti.

Sau đó sẽ phát triển thành hai thái cực, một là kiêu ngạo, bướng bỉnh đến mức không cần dựa dẫm vào chồng, sau đó còn đòi so này so kia với chồng, hai là sẽ tự ti đến hèn mọn, sau đó sẽ cung phụng chồng như thần như thánh.

Chỉ có duy nhất Tần Mang.

Sử dụng danh nghĩa của chồng đến là tự nhiên, hợp tình hợp lý.

Tần Mang cho rằng:

Đã là đàn ông, đến chút bản lĩnh này cũng không có.

Thì sao cô lại phải gả cho anh?

Gả thì cũng đã gả rồi, những gì của Hạ Linh Tễ cũng đều là của cô, mặt mũi thể diện của Hạ Linh Tễ cũng là của cô.

Dùng mặt mũi của mình, thì có làm sao à?

*

Sáng ngày hôm sau.

Tần Mang lại một lần nữa đứng đầu hot search nhờ vẻ xinh đẹp lộng lẫy trong bộ váy dạ hội màu vàng nhạt.

Không chỉ màu sắc đẹp mắt mà chất liệu còn lấp lánh, không có đường nét thêu thùa, không chiết eo hay thậm chí có bất cứ hoa văn nào, nhưng với thiết kế tối giản như vậy, Tần Mang lại mặc như một thương hiệu cao cấp xa xỉ hàng đầu giới thời trang.

Chiếc áo choàng màu vàng nhạt khoác lên vai người phụ nữ, và khi cô ấy ngoảnh đầu nhìn lại—

Làn da trắng nõn như tuyết như ẩn như hiện.

Đôi môi đỏ mọng gợi cảm đến cực độ cùng với mái tóc xoăn đánh rối đen nhánh.

Cả người toát ra sự quyến rũ đến câu hồn.

Nhưng đôi mắt kia lại cứ lạnh lùng đến tận xương tủy, tựa như nữ thần cao không thể với, đang kiêu ngạo nhìn xuống hồng trần.

“A a a a a a, phong cách này của Tần Mang tôi yêu chết mất!”

“Đúng là người đánh bại được Tần Mang chỉ có Tần Mang! Phong cách thảm đỏ yyds!”

“Ôi mẹ ơi, chỉ mới là ảnh chụp trước khi đi mà đã đẹp như vậy, đợt lát nữa đi thảm đỏ thì còn có thể để người khác sống nữa không!!”

“Trước đây, tui còn cho rằng Tần Mang hợp với màu đỏ nhất, tựa như mặt trời rực lửa, nhưng bây giờ mới phát hiện ra, màu vàng mới là màu bản mệnh của cô ấy!!!!”

“Như là dát vàng vào trên người vậy!!!”

“Tui điên rồi…..”

“Á á á á á, thật muốn cuỗm miếng vàng này về quá…..”

“Tui báo cảnh sát rồi nha lầu trên, suy nghĩ của cô rất nguy hiểm.”

“Xí, đa số thắng thiểu số, mọi người cũng nghĩ giống tui!!”

“…..”

Lúc này trong siêu thoại “Cực Quang”.

Vì bức ảnh này của Tần Mang đã quá nổi tiếng, nên nhóm fans CP bọn họ bắt đầu sôi nổi tag hai nhà chuyên sản xuất “lương thực” cho mình.

Nếu như Tiểu dưa hấu thuộc trường phái hiện thực.

Vậy thì Loạn Mã chính là thuộc về phái trừu tượng.

Chỉ đơn giản là một bức tranh, có thể khiến người ta miên man suy nghĩ lung tung.

Cho dù là cái nào đi nữa—

Thì bọn họ đều chờ đợi mòn mỏi!!

……

Đoàn đội Tần Mang đã quá quen với việc những bức ảnh của cô sẽ lên hot search.

Đã đẹp đến như vậy mà còn không lên hot search, vậy thì thẩm mỹ của cộng đồng mạng đã bị hạ thấp đến mức nào rồi.

Trên sàn diễn.

Toàn bộ đều là những siêu sao quốc tế.

Tần Mang vẫn không nhận ra bất cứ ai.

Ngược lại, Triệu Vũ Khâm, người đã từng đến đây 2 lần lại chủ động tới bắt chuyện với Tần Mang, còn học theo cách tặng quà cho nhau thời cổ xưa, đeo chiếc vòng tay ngọc bích tinh xảo xinh đẹp trên cổ tay mình sang cho Tần Mang.

Cực kỳ nhiệt tình.

Nhưng Tần Mang lại rất đề phòng: “Cô làm gì thế, tý nữa lại định vu khống tôi trộm vòng tay của cô à?”

“Tôi nào dám chứ.”

“Chỗ này đâu đâu cũng có camera giám sát.”

“Cái này là lời xin lỗi của tôi.”

“Tôi xin lỗi, chuyện hôm qua và hôm kia đều là lỗi của tôi.”

Nếu quản lý cấp cao hãng C đã biết thân phận của cô.

Vậy thì Triệu Vũ Khâm biết được cũng không có gì ngạc nhiên.

Tần Mang rất nhanh đã nghĩ ra mối liên quan, “hừ” một tiếng cười nhẹ: “Được rồi.”

“Sẽ không trả thù cô.”

Nguyên nhân chủ yếu là vì hành vi của Triệu Vũ Khâm mặc dù có chút ghê tởm, nhưng dù sao cũng không đụng chạm đến điểm mấu chốt của Tần Mang, ngược lại lúc đầu rất tức giận cô, nhưng hôm sau lại bị cô dọa sợ xanh mặt.

Ngay cả trang điểm đậm cũng không thể che đi quầng thâm mắt.

Tần Mang cũng chẳng phải người lương thiện.

Chỉ là chưa bao giờ để trong lòng.

Hơn nữa.

Cũng thực sự không cần phải phong sát Triệu Vũ Khâm.

Cô ta nhân phẩm bình thường, còn thích lợi dụng người khác, nhưng nhận sai cũng rất nhanh, cũng không dám làm điều xấu gì.

Chấp nhặt như vậy cùng loại người này—

Thật sự không đáng giá.

Quan trọng là, ngoại trừ những điều đó ra, kỹ thuật diễn của cô ta cũng khá ổn.

Nếu không thì cũng đã không lọt vào danh sách đề cử của giải Kim Quyết.

Giới giải trí còn có rất nhiều những nghệ sĩ còn xấu hơn cô ta nhiều.

Sự hẹp hòi này của Triệu Vũ Khâm cũng chẳng là gì cả.

Tối qua, Triệu Vũ Khâm đã tính tới tình huống tốt nhất và tình huống xấu nhất.

Tốt nhất là Tần Mang sẽ nhận vòng tay giá trí hàng triệu đô của cô ta, sau đó mình sẽ coi như là của đi thay người.

Còn xấu nhất là, Tần Mang sẽ để vị kia Hạ gia phong sát cô ta.

Không ngờ rằng—

Của không mất.

Cũng không bị phong sát.

Trời ơi, rốt cuộc là ai bảo Tần Mang khó gần, tính tình kiêu ngạo thế.

Đây rõ ràng là một thiên thần cơ mà!

Đúng là lời đồn hại người!

Ban đầu vốn dĩ Triệu Vũ Khâm nhắm vào Tần Mang, thì đây cũng là một phần của lý do.

Nếu ấn tượng đầu tiên đã không tốt, thì tự nhiên cũng không có giọng điệu tốt.

Một lần nữa đeo lại chiếc vòng tay, Triệu Vũ Khâm vô thức chạm vào chiếc vòng tay tưởng chừng như bị mất đi.

Chiếc vòng tay này có giá trị tương đương với mức thù lao của cô ta khi đóng một bộ phim.

Tần Mang vốn không muốn nói chuyện với Triệu Vũ Khâm, nhưng địa vị của hai người tương đồng, lại còn đến cùng một quốc gia nên được xếp vào vị trí cạnh nhau.

Triệu Vũ Khâm nhiệt tình phổ cập kiến thức cho những người xung quanh.

Cứ gặp ai là lại khen Tần Mang là nữ diễn viên xinh đẹp nhất quốc gia cô ta.

Chọc đến những nghệ sĩ quốc gia khác đều vô cùng tò mò, ngạc nhiên.

Tần Mang: “…..”

Chẳng trách Triệu Vũ Khâm lại có thể thân thiết với vị quản lý cấp cao của hãng C như vậy, vì tiếng Anh của cô ta thực sự rất tốt.

Đây cũng là một điểm cộng của các nữ minh tinh trong giới.

Sau khi Triệu Vũ Khâm khoe xong, liền ghé vào tai Tần Mang nói: “Tôi vừa mới nghe một nghệ sĩ bản địa nói, trên đại lộ Ngô Đồng có một tòa nhà tơ hồng thần bí, sợi tơ hồng xin được từ trong đó, quấn lên mắt cá chân người yêu mình 3 vòng, anh ta sẽ ở bên cô cả đời.”

“Hì hì, hay là cô cũng đi xin một cái đi.”

“Để Hạ tổng cả đời này cũng sẽ không rời khỏi cô?”

Đôi mắt đen nhánh trong suốt của Tần Mang cuối cùng cũng cho cô ta một cái liếc mắt.

Sau đó nói ngắn gọn: “Mê tín.”

Vài tiếng sau.

Người kế thừa sự không mê tín của chủ nghĩa xã hội đang đứng trước căn nhà tơ hồng trên đại lộ Ngô Đồng.

Những bức tường loang lổ đang được quấn quanh bằng tầng tầng lớp lớp các sợi tơ hồng.

Vừa lộn xộn lại vướng víu.

Nhưng lại có vẻ đẹp lạ lùng.

Đẩy cửa kính vào, lọt vào tầm mắt là một đám sợi tơ hồng màu đỏ lộn xộn không kém, đang từ xà nhà buông xuống.

Một mảng đỏ hồng tươi tắn.

Tần Mang do dự 2 giây.

Cô đưa tay vén đám tơ hồng kia lên.

Cuối cùng, cũng nhìn thấy một cô gái trẻ đang ngồi ở quầy bên trong đang bói bài Tarot.

Cô ấy mặc một chiếc áo choàng phù thủy màu đen, không nhìn rõ mặt.

Bàn tay vươn ra trắng trẻo, sạch sẽ.

Vừa nhìn ra biết vẫn còn rất trẻ.

Tần Mang nhìn chằm chằm vào lá bài Tarot vài giây.

Cảm thấy thật ngu ngốc khi đến đây—

Đang định quay người rời đi.

Cô gái chợt cất giọng lên hỏi bằng tiếng địa phương: “Quý khách đã nghe nói đến câu chuyện tơ hồng của Nguyệt Lão chưa?”

“Nghe nói ông ấy thường xuyên du lịch khắp nơi trên thế giới, khi gặp được đôi nam nữ có tên trong Sổ Nhân Duyên, ông ấy sẽ dùng sợi tơ hồng đỏ buộc chân hai người đó lại, để đảm bảo đôi nam nữ sẽ nên duyên đời đời kiếp kiếp. Mà những sợi tơ hồng của chỗ tôi, chính là khi Nguyệt Lão đi du lịch, vô tình để lại nơi nhân gian….”

Giọng điệu của người nói nhàn nhạt, như đang kể một câu chuyện thần bí và kỳ lạ.

Nhưng—

Câu chuyện này, Tần Mang là người Trung Quốc đã được nghe từ nhỏ đến lớn.

Tần Mang quay lưng về phía cô ấy, vẫy vẫy cổ tay trắng nõn, nói bằng tiếng phổ thông: “Nguyệt Lão không phải là người nước H.”

Sợi tơ hồng dù có để lại ở bất cứ đâu, cũng sẽ không để lại đây!

Khoảnh khắc tiếp theo.

Một giọng nói tiếng phổ thông đột nhiên vang lên sau lưng cô: “Thật trùng hợp, chúng tôi là đại lý của Nguyệt Lão ở nước H!”

“Chị gái, tơ hồng của Nguyệt Lão, có muốn không?”

Tần Mang quay người lại, nhìn đối phương đi qua đám tơ hồng đang treo lơ lửng, sau khi cởi áo choàng phù thủy ra, lộ ra khuôn mặt tiêu chuẩn của đồng bào người Hoa.

Vài giây sau, cuối cùng cô cũng quay lại: “Muốn.”

*

Khi Hạ Linh Tễ bận xong công việc, mở tài khoản clone của mình ra thì cũng đã 4 giờ chiều.

Không ngờ tới tin nhắn @ anh đã hơn 99+.

Có thể thấy mọi người đang đói khát “lương thực” nhường nào.

Đương nhiên sáng nay anh cũng đã nhìn thấy bức ảnh thoát vòng kia của Tần Mang.

Ánh mắt anh dõi theo bờ vai trắng như tuyết của cô gái, dừng lại trên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô, điều anh nghĩ đến chính là màu hồng anh đào nhạt nhạt còn lưu lại trên khăn ướt ngày hôm qua.

Cùng với chiếc bình hoa màu hồng phấn tinh xảo kia.

Đôi mắt màu xanh xám đã nhuốm màu sâu thẳm.

Như mặt biển lặng gió lúc nửa đêm, thỉnh thoảng có gió thổi, mặt sóng dâng trào.

Vuốt ve điện thoại như đang nghĩ tới gì đó, vô tình lướt qua tin nhắn của fans CP đang nhiệt tình đòi ăn.

Không trả lời, cũng không chuẩn bị vẽ tranh.

Ấn tắt điện thoại.

Vài phút sau, giọng người đàn ông trở nên khàn khàn sau một khoảng thời gian dài không uống nước: “Tới khách sạn của phu nhân.”

Thư ký đi cùng: “Vậy lịch trình tối nay của ngài…..”

Hạ Linh Tễ thản nhiên nói: “Đẩy đi.”

“Vâng ạ.”

———————————

Tác giả có lời muốn nói: 

Hôm nay không phải là Hạ nghèo nghèo, mà là Hạ mua mua.

Thiên Thiên: Anh ta đi cắm hoa đấy =))))))
Chương trước Chương tiếp