Công Khai
Chương 80: PN9: Diễn giả làm thật
Dịch: Thiên Thiên
Cổng vào màu trắng bạc của tập đoàn Hạ thị mang hơi hướng công nghệ mạnh mẽ.
Ánh trời chiều tà chiếu xuống, che phủ bóng hai người ăn ý đi cùng nhau lên bậc thang, như được phủ thêm một lớp màu vàng nhạt nhạt như sương.
Giới truyền thông đã tiết lộ một bức ảnh thoát vòng nhất—
Đầu ngón tay tinh tế của cô gái xinh đẹp buông lỏng tự nhiên đặt trong lòng bàn tay trắng lạnh của người đàn ông, giống như một nàng công chúa nhỏ cao quý kiêu hãnh, được kỵ sĩ độc nhất của mình nắm tay, che chở bảo vệ, cả đời này mọi việc đều suôn sẻ, không cần lo nghĩ.
Đầu tiên là bức ảnh nắm tay nhau, đã nhận được vô số tiếng gào thét “hú hú” của fans CP.
“A a a a a a a, đời này của tui vậy mà thực sự có thể nhìn thấy phiên bản thực của “dắt công chúa” a a a a a!”
“Dắt công chúa?! Tiểu sư tử Mang Mang nhà chúng ta chính là công chúa nhỏ được muôn vàn sủng ái trong tay của Hạ thần!”
“Yêu bức ảnh này chết mất thôi.”
“Vợ chồng này sao thế nhỉ, bức ảnh được truyền thông tùy tiện chụp cũng có thể sánh ngang với poster phim thế này. Tui khuyên một số tạp chí nhanh cái chân lên, mau mời bọn họ chụp mấy số bìa đi!!! Giúp mấy người tiết kiệm hàng trăm vạn tiền P ảnh đấy!”
“Lầu trên cô……”
“Rốt cuộc là ai nói bọn họ là liên hôn thương nghiệp không có tình cảm đấy? Là ai nói bọn họ là CP không xứng đôi nhất trên thế giới? Nhanh chân ra đây! Bỏ lỡ đẩy thuyền CP Cực Quang nhiều năm như vậy, cả thế giới này đúng là mù rồi!”
Sau đó, giới truyền thông đã tung ra toàn bộ video phỏng vấn.
Tiêu đề là —— Nữ diễn viên nổi tiếng trong nước Tần Mang và người đứng đầu tập đoàn Hạ thị Hạ Linh Tễ.
Thay vì dùng cụm từ “Vợ chồng Hạ thị” mà bọn họ thường hay dùng trước đây.
Vốn dĩ khi cộng đồng mạng nhìn thấy một tiêu đề dài như vậy, họ còn tưởng rằng phóng viên chỉ đang cố gắng bù đắp KPI về số từ và tiêu đề của tháng này?
Cho đến khi xem xong câu nói duy nhất cả buổi phỏng vấn kia của Hạ Linh Tễ.
“A a a a a! Meme chuột hét.jpg không có bất cứ cảm xúc nào có thể miêu tả được sự chấn động của tui vào lúc này.”
“ “Khi báo cáo, đừng dùng họ của tôi”, ôi mẹ ơi, Hạ thần thật là, tui khóc rồi, anh ấy không chỉ tôn trọng Tần Mang, mà còn tôn trọng tất cả những phụ nữ có tâm hồn độc lập và thích tự do, không muốn phụ thuộc vào bất cứ người đàn ông nào!”
”Chẳng trách, giới truyền thông vốn luôn thích dùng cụm “Vợ chồng X thị” vậy mà lần này lại sử dụng một cái tên dài như thế, lại còn đặt tên của Tần Mang ở phía trước, hóa ra là do Hạ thần đã cảnh cáo ngay tại chỗ.”
“Hú hú hú yêu chết hai vợ chồng nhà này!”
“Có phải chỉ có mình tui để ý thấy khi Tần Mang nói “chúng tôi đang yêu nhau”, thì Hạ tổng trước đó còn cao ngạo lạnh lùng lại bỗng nhiên cong khóe môi lên? Ngọt chết tui, ngọt chết tui!!!! Ngọt bùng nổ!”
“Hahahaha, đúng là mang kính lúp để tìm đường!”
“Nhưng thật sự là rất ngọt nha!”
“Lần đầu tiên thấy Hạ thần cười! Quá đẹp trai!
“Quả nhiên, những cục đường bất ngờ luôn là cục ngọt nhất.”
Vì bức ảnh “dắt công chúa” của Tần Mang và Hạ Linh Tễ nhanh chóng trở nên nổi tiếng, dẫn đến nhiều cộng đồng mạng và blogger bắt đầu đu trend, trổ hết tài năng.
Nhưng lại không có ai có thể vượt qua bản gốc.
Thậm chí có cộng đồng mạng—-
“ Dắt công chúa đầy lãng mạn hú hú hú, quả nhiên vẫn là phải xinh gái, lại phải có chiều cao chênh lệch vừa phải thì mới đủ lãng mạn, chứ chồng tui dắt tay tui, giống như thái giám dắt tay lão phật gia…..”
“Tui đề nghị nếu chồng bà không cao thì không nên đu trend này, nếu không thì lại giống như gái làng hoa và tú bà mua gái vậy!”
“Hahahahahaha!!!! Lầu trên làm tui cười ngất!!!”
Tóm lại, “siêu thoại Cực Quang” lại một lần nữa bạo đỏ trên weibo.
*
Mà lúc này.
Bắc Thành, trong văn phòng chủ tịch tập đoàn Tần thị.
Ổ Vũ Tây, mặc một chiếc váy denim cổ điển và thời thượng, nằm trên bàn cafe thấp, múa bút thành văn.
Đôi chân dài trắng nõn cân xứng của cô khép lại, không ngồi lên sofa, để thuận tiện hơi, cô trực tiếp ngồi xuống tấm thảm dày.
Tấm lưng thon thả của cô đối diện với bàn làm việc màu đen cách đó không xa, mái tóc dài hơn xoăn được buộc lại thành một củ tỏi xinh đẹp, tinh nghịch lại tùy ý.
Trong mắt người khác, cô trông giống như một học sinh cấp 3 đang làm bài tập về nhà.
Nhiều nhất là 18 tuổi, không thể nhiều hơn.
“Đây là con gái của Tần tổng?”
Hôm nay Trâu đổng đến bàn bạc công việc hợp tác bất động sản với Tần thị, ông ấy đã gần 70 tuổi, sống đương đối lỗi thời, chỉ biết Tần Diễm hơn 30 tuổi, cũng không biết anh cụ thể bao nhiêu, lại cảm thán nói: “Anh sinh con sớm như vậy à.”
Ngón tay đang ký hợp đồng của Tần Diễm hơi khựng lại một giây.
Ánh mắt của anh bình tĩnh ngước lên, giọng nói ôn hòa có chút lạnh lùng: “Cô ấy không phải con gái tôi.”
Trợ lý Trần đang bê khay cà phê bước vào đột nhiên nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người, suýt chút nữa đã ném chiếc khay ra ngoài.
Anh ta thậm chí còn không dám nhìn vẻ mặt của ông chủ, trực tiếp nói: “Trâu đổng, Tần tổng của chúng tôi vẫn chưa kết hôn.”
“Vị kia là…”
Chủ yếu là Tần tổng và cô Ổ cũng chưa xác định quan hệ.
“Ừm.”
Trâu đổng nhìn thấy bộ dáng do dự của trợ lý Trần, ngược lại như hiểu gì chuyện gì đó.
Sau đó cau mày nói: “Tần tổng, chúng ta không nên có hứng thú với những cô gái nhỏ chưa thành niên…..Dù sao đó cũng là những bông hoa của tổ quốc….”
Ngài lại nghĩ đi đâu đấy!!!!
Trợ lý Tần nhanh chóng giải thích: “Cô Ổ đã trưởng thành rồi, Tần tổng của chúng tôi luôn tuân thủ pháp luật và điểm mấu chốt của đạo đức.”
Lúc này, thư ký đi cùng Trâu đổng đã nhận ra Ổ Vũ Tây.
Thì thầm nhỏ vào tai ông ấy vài câu.
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.
Một lúc sau, Trâu đổng cũng hiểu ra và ngại ngùng xin lỗi.
Từ đầu đến cuối, vẻ mặt của Tần Diễm vẫn bình tĩnh ung dung.
Khu vực nghỉ ngơi cách đó một tấm bình phong, Ổ Vũ Tây không biết đang bận cái gì, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, hơn nữa không biết bên ngoài có người suýt chút nữa cho rằng cô là trẻ vị thành niên, khiến danh tiết của Tần Diễm suýt chữa không giữ được.
Nếu như nghe thấy—
Ừm, chắc chắn sẽ khen ánh mắt của Trâu đổng thật tốt, người già mà mắt cũng không lèm nhèm đâu.
Cô chính là trẻ trung xinh đẹp!!!
Sau khi tiễn đối tác.
Tần Diễm chậm rãi đẩy xe lăn đi tới.
Ổ Vũ Tây không phải đang viết cái gì, mà là— đang vẽ trên máy tính bảng.
Tần Diễm rũ mi xuống, nhìn thấy một bức tranh lớn cực kỳ táo bạo.
Ừn, nhân vật trong tranh vẫn là cháu gái và cháu rể anh.
Đầu ngón tay trắng trẻo của Ổ Vũ Tây cầm chiếc bút cẩn thận phác thảo từng chi tiết, không biết còn tưởng cô đang sáng tác ra một kiệt tác thế giới nào đó.
Tần Diễm mím môi, nghĩ đến lời nói vừa rồi của Trâu đổng.
Làm gì có học sinh cấp 3 nhà ai, mà suốt ngày chỉ toàn nghĩ những cái không đứng đắn thế này.
“Vũ Tây.”
Giọng nói trong trẻo như ngọc của người đàn ông đột nhiên vang lên bên tai cô.
Dọa Ổ Vũ Tây giật mình.
Tay trượt một nhát.
Một được dài màu đỏ chạy dọc theo váy của cô gái trong tranh.
Ổ Vũ Tây theo phản xạ quay lại sửa chữa rồi lưu lại ngay.
Sau đó mới thở phào một hơi.
Đây hoàn toàn là bệnh nghề nghiệp.
Lúc này mới theo âm thanh mà nhìn sang.
Người đàn ông mặc bộ vest chỉnh tề, lịch sự dọc theo đó để lộ xương cổ tay gầy gò và nhợt nhạt, bàn tay nhấc ấm trà lên, rót vào tách trà trống trên bàn.
Không nhanh không chậm mà đẩy đến trước mặt cô.
Nhìn những ngón tay mảnh khảnh của Tần Diễm cầm chiếc tách, đầu óc của Ổ Vũ Tây dần dần bắt đầu thay đổi màu sắc— (Biến sắc vàng hỏ chị =))))
Không khỏi nhớ lại mấy hôm trước.
Ngày mà cô xem mắt cùng Dư Ngôn Châu.
Ổ phu nhân đã sớm đoán được con gái nhà mình sẽ không yên ổn mà xem mắt, tránh cho việc cô bất ngờ làm trò chạy trốn giữa đường, nên bà đã đích thân đưa cô tới nhà hàng để gặp Dư Ngôn Châu, rồi sau đó mời rời đi.
Quả nhiên đúng như Tần Mang dự đoán.
Dư Ngôn Châu cực kỳ hài lòng với Ổ Vũ Tây, người vợ tương lai của anh ta.
Anh ta thậm chí còn rất giỏi việc quan sát sắc mặt đoán ý người khác, cũng biết Ổ Vũ Tây không quá hài lòng với cuộc hôn nhân này.
Nên đã nói chờ sau khi kết hôn xong, bọn họ sinh con, hoàn thành nhiệm vụ sinh người thừa kế cho gia tộc, sau đó có thể đường ai người nấy chơi. Anh ta tuyệt đối sẽ không bao giờ đặt ra bất cứ hạn chế nào với cô.
Cũng không cần thiết phải sống chung với mẹ chồng.
Nếu như là hôn nhân thương nghiệp, thì tình trạng của bọn họ thực sự rất phổ biến.
Trước tiên giao ước rõ ràng, cũng xem như là thẳng thắn đấy.
Đến lúc đó ký một thỏa thuận trước hôn nhân.
Sau khi kết hôn xong thích chơi thế nào thì chơi thế đấy.
Trong lúc nhất thời, Ổ Vũ Tây đã nghĩ:
Dù sao đời này cũng không thể gả cho người mình muốn gả, vậy cho dù đối tượng của hôn nhân thương nghiệp không phải là Dư Ngôn Châu thì cũng sẽ là người khác.
Ít nhất nhan sắc Dư Ngôn Châu cũng khá ổn, so với những người cùng tuổi trong vòng của bọn họ, thì anh ta cũng được tính là người có nhan sắc.
Dư Ngôn Châu: “Em có thể cân nhắc suy nghĩ kỹ.”
Khi ra về, anh ta còn cố ý nói một cách đầy ẩn ý: “Anh cực kỳ hài lòng với em.”
Ổ Vũ Tây đang muốn từ chối.
Cô vẫn không thể chấp nhận việc lập gia đình với người đàn ông khác, cho dù đó là giả cũng không thể.
Nhưng điện thoại của Dư Ngôn Châu vẫn liên tục đổ chuông.
Rõ ràng anh ta có việc gấp phải đi ngay.
Vài phút sau.
Ổ Vũ Tây đã nhận được cuộc gọi của Ổ phu nhân, bàn bạc về thời gian kết hôn.
Nghĩ đến việc mình sắp kết hôn với một người đàn ông khác, Ổ Vũ Tây chợt cảm thấy rất buồn bã.
Liền chuyển hướng đến quán bar uống rượu để giải tỏa nỗi sầu.
Cuối cùng được Tần Diễm tình cờ đi ngang qua đưa về nhà.
Ổ Vũ Tây sống trong một căn hộ lớn ở trung tâm thành phố, tầng cao và có cửa sổ kính bán cong cỡ lớn, view có thể nói là tốt nhất thành phố, gần như có thể nhìn thấy ánh đèn neon nhộn nhịp của toàn bộ thành phố hào hoa như Bắc Thành.
Khung cảnh yên tĩnh và tối tăm, chỉ có ánh đèn neon nhấp nháy ngoài cửa kính khiến người ta rơi vào cõi mộng mơ.
Ổ Vũ Tây cho rằng mình đang nằm mơ, lại nghĩ đến việc mình sắp kết hôn, dựa vào việc uống say rượu, mới có dũng khí to gan dám “khinh nhờn” Bồ Tát.
Thậm chí làm những việc mà cô chưa từng dám làm.
Cô dù sao cũng sắp kết hôn rồi.
Nếu bây giờ còn không khinh nhờn đi, sau này sẽ không còn cơ hội nữa!
Dù sao—
Đợi sau khi kết hôn.
Cô có nghĩ cũng không dám nghĩ đến nữa.
Bởi vì, như vật mới thật sự là khinh nhờn, báng bổ “Bồ Tát” của cô.
Vốn dĩ Tần Diễm có thể dễ dàng đẩy cô ra.
Tuy nhiên, hàng mi của cô gái đã đẫm lệ, dưới ánh sáng, khuôn mặt vốn vô tư vui vẻ thường ngày của cô, lúc này lại dường như đang ẩn chứa một nỗi buồn tột độ.
Tần Diễm dù sao cũng đã nhìn cô lớn lên từ bé đến lớn.
Chưa bao giờ thấy cô như thế này.
Chỉ tạm dừng một vài giây ngắn ngủi.
Ổ Vũ Tây liền chơi xấu, ôm chặt lấy chân người ngồi trên xe lăn không cho anh cử động.
Khuôn mặt vốn luôn ôn hòa điềm tĩnh của Tần Diễm cuối cùng cũng lộ ra vết nứt trước mặt người thứ ba, giọng anh trầm thấp nói:
(2 người trước là anh trai và đứa cháu guộc =))))
“Ổ Vũ Tây”
“Buông tay.”
“Không buông!”
Nếu đổi lại là lúc tỉnh táo, có đánh chết Ổ Vũ Tây cũng không dám dùng giọng điệu thế này để nói chuyện với Tần Diễm.
Nhưng bây giờ cô đang nằm mơ nha.
Tất cả những gì bây giờ Ổ Vũ Tây có thể nghĩ tới là chiếm lấy anh, không cần lo nghĩ, không cần do dự, không cần băn khoăn, cũng không cần lo lắng, dù sao—
Là mơ mà.
Ngay cả khi lúc đầu óc mơ màng, cũng không có kinh nghiệm, nhưng cũng biết những gì cần biết, ví dụ như cần phải đứng lên ở đâu thì mới có thể tiếp tục.
Tất cả những kinh nghiệm lý thuyết cô đều dùng trong việc vẽ những bức tranh táo bạo kia, còn thực tế thì đây là lần đầu tiên.
Cô quỳ xuống trước xe lăn của người đàn ông, đang chuẩn bị duỗi móng vuốt nhỏ ra.
Giây tiếp theo.
Cổ tay mảnh dẻ bị người đàn ông giữ chặt lại.
Ổ Vũ Tây mở đôi mắt mê mang của mình, đối diện với đôi mắt tuyệt đẹp rung động tâm can của Tần Diễm, ngay cả trong bóng tối cũng không thể che giấu được.
Một người đàn ông có bề ngoài khiến chúng sinh điên đảo, một nốt ruồi chu sa đỏ thẫm ở giữa hai máy giống như một quả mận chín mọng lạnh buốt trên cành vào mùa đông, vừa lạnh thấu xương lại vừa quyến rũ chết người.
Ổ Vũ Tây ngơ ngác nhìn xương ngón tay thon dài của người đàn ông đang nắm lấy tay cô, do dự nửa giây.
Tay của cô không thể cử động.
Còn có—
Cô gái cụp mắt xuống, đôi môi đỏ mọng vì uống rượu chậm rãi hé mở, không chút do dự mà…… (chơi lớn quá chị gái =))))
Lúc này, đứng trong văn phòng ánh sáng đầy đủ, Ổ Vũ Tây nhìn ngón tay thon dài của người đàn ông, nhớ lại hành vi táo bạo của mình đêm đó.
A a a a a a!
Hôm đó tuyệt đối là cô bị trời xui đất khiến!!!!
Vậy mà có thể dùng…dùng…dùng……
Sau đó thật sự cô đã thành công,
Trọng điểm là, đó không phải là một giấc mơ!
Mà là sự thật!!!
Thật sự khinh nhờn “Bồ Tát” của cô.
Lúc đó khi cô tỉnh táo lại, Ổ Vũ Tây hận không thể quỳ lạy anh ở ngay trên giường.
Cầu xin Bồ Tát thứ tội.
Nhìn thấy Tần Diễm muốn đẩy xe lăn xoay người.
Ổ Vũ Tây đột nhiên muốn đứng lên hỗ trợ anh.
Nào ngờ.
Duy trì cái tư thế vặn vẹo kia quá lâu—
Chân tê cứng.
Không kịp phòng bị.
Lại rơi vào vòng tay của người đàn ông.
Tần Diễm thuận tay đỡ lấy cô, cụp mi xuống nhìn cô gái trong lòng mình, nhẹ nhàng và bình tĩnh nói: “Lại uống say rồi?”
Ổ Vũ Tây: “…..”
Lần này, cô thực sự không cố ý, cô cố gắng đứng dậy nhưng chân cô đã tê dại không cử động được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lòng bàn tay chống lên ngực người đàn ông: “Chú Tần……xin…xin lỗi, em không phải cố ý cướp đi sự trong trắng của chú…..”
“Không sao, dù sao cũng không có trong trắng gì đáng để nói.”
Nghe thấy cô gọi mình là chú Tần, Tần Diễm cũng không để ý, đầu ngón tay hơi lạnh chạm nhẹ vào mắt cá nhân nhỏ nhắn của cô: “Tê rồi?”
Nghe đến câu không có trong trắng gì đáng nói.
Ổ Vũ Tây càng thêm áy náy, tự trách, không dám nhờ vả anh: “Để em tự làm.”
Tần Diễm cũng nghe lời mà buông ra, chậm rãi mò mẫm đến tay vịn của xe lăn, đột nhiên nói: “Ngày mai có thời gian không?”
“Có….”
“Tôi đã hẹn bố mẹ em.” (Tui mê cái xưng hô em-tôi, chú-em)
“Hả? Không phải chú đã nói không sao rồi mà?”
“Chuyện của chúng ta…. cũng không cần báo cho bố mẹ đâu nhỉ?”
Ổ Vũ Tây bị dọa run lên.
Đột nhiên nhớ ra chuyện mình đã xa nhà mấy hôm rồi!
Đúng nha!
Dư Ngôn Châu.
Suýt chút nữa thì quên mất chuyện này!
Nghe thấy cô lẩm bẩm gọi tên tiểu tử Dư gia kia, vẻ mặt của Tần Diễm lạnh lùng như tuyết: “Ổ Vũ Tây.”
“Việc đầu tiên của không có gì….”
“Chính là em phải chịu trách nhiệm với tôi.”
“???”
Bộ não vốn đã không đủ dùng của Ổ Vũ Tây sắp nổ tung rồi.
Chịu trách nhiệm?
Là cái kiểu chịu trách nhiệm mà cô đang nghĩ tới sao?
Thậm chí dù hai chân đã không còn tê nữa, cô cũng quên đứng dậy khỏi đầu gối của Tần Diễm.
Tần Diễm cũng không có nhắc nhở cô.
…..
Sáng hôm sau, Tần Mang đang trên đường đến địa điểm ghi hình chương trình.
Nhận được cuộc gọi của Ổ Vũ Tây.
Vừa mới nghe đã nghe được một tràng “A a a a a a” của Tiểu dưa hấu.
Thu hút sự chú ý của các nhân viên có mặt trong xe.
Ngược lại Tần Mang lại là người bình tĩnh nhất: “Hôm nay cậu cos Tiểu dưa hấu nổ tung sao”
Nếu là trước đây, Ổ Vũ Tây chắc chắn sẽ đáp trả lại.
Nhưng hôm nay.
Cô ấy không làm vậy.
Sau khi bình tĩnh lại, mỉm cười cực kỳ dịu dàng: “Không có đâu ~~”
Dịu dàng đến mức Tần Mang nổi da gà, đây là cái âm thanh gì vậy.
Ổ Vũ Tây diễn không quá 3 giây, ngay sau đó liền không nhịn được kích động tuyên bố: “Chú Tần muốn kết hôn với mình!”
Dừng lại nửa giây, sau đó lại nhỏ tiếng nói: “Tối qua chúng mình còn ngủ trên một chiếc giường.”
“Anh ấy nói cần phải làm quen với điều đó trước khi kết hôn.”
Nghe thấy giọng điệu hưng phấn của cô ấy, Tần Mang cũng trợn mắt: “Ồ? Là ai nói không dám kinh nhờn Bồ Tát, vừa nhìn thấy chỉ muốn quỳ xuống lạy một cái, không thể nào có chuyện ngủ chung giường?”
“Aiya, trước đó người ta trẻ người non dạ không hiểu chuyện mà ~”
“Bây giờ nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy khá k1ch thích đấy.”
Ổ Vũ Tây cũng cảm thấy khá ảo diệu, còn có chút không cảm thấy chân thực.
Cuối cùng lại liến thoắng nói một lèo, rồi hỏi: “Mình không phải đang nằm mơ đấy chứ?”
Tần Mang trầm ngâm vài giây, sau đó đưa ra đề nghị: “Hay là cậu đi véo chú nhỏ mình một cái xem thế nào? Xem chú ấy có đau không.”
“Nếu đau thì không phải mơ đâu.”
Ổ Vũ Tây nói hùng hồn: Vậy thì mình không nỡ đâu! Đây chính là vị cứu tinh của mình đấy!”
Vì tối qua cô ấy mới biết được tin tức từ chỗ Tần Diễm, hóa ra Dư Ngôn Châu có người yêu đồng tính.
Vì tính cách và gia đình không cho phép nên không thể ngoại tình được.
Vậy nên mới muốn kết hôn cùng Ổ Vũ Tây, sau đó có thể thoải mái làm điều mình thích.
Hoàn toàn chính là một cuộc hôn nhân lừa đảo.
May mà Tần Diễm đã cứu cô ấy.
Còn khiến giấc mộng thiếu nữ của cô ấy thành hiện thực.
Do vậy, bây giờ Tần Diễm không khác gì bảo bối của cô ấy đâu.
Chậc.
Có chút bị nhét cẩu lương.
Sau khi Tần Mang cúp điện thoại, ý cười trên mặt không hề giảm mà càng có xu hướng tăng lên.
Vì đây là điện thoại cá nhân của cô, nên đạo diễn ngồi ở hàng ghế đầu tuy có tò mò nhưng cũng rất thức thời mà không hỏi đến.
Đầu gối Tần Mang được đắp một tấm chăn mỏng.
Cô giả vờ như không có việc gì mà đắp một nửa tấm chăn lên chân Hạ Linh Tễ bên cạnh.
Khi người đàn ông quay người nhìn sang.
Dưới tấm chăn mỏng.
Tần Mang quen thuộc nhét bàn tay nhỏ nhắn của mình vào lòng bàn tay người đàn ông.
Dưới khung cảnh có nhiều người như vậy.
Cảm giác lén lén lút lút vừa đặc biệt vừa k1ch thích, khiến người ta phát nghiện.
Ngay cả khi hai người nhìn nhau.
Dường như cũng có tia lửa b ắn ra khắp nơi.
……
Lần này bọn họ đến một hòn đảo để ghi hình.
Vẫn là trò chơi phân tổ quen thuộc, rồi sau đó chọn nhà để ở đêm nay.
Tất cả đều ở bờ cát sát biển.
Tệ nhất cũng là nhà lều cùng túi ngủ.
Còn lại đều là lều đôi.
Tốt hơn một chút thì là nhà cát, bãi cát cạnh căn nhà, cũng mang theo nét đặc trưng của địa phương, nhưng mà… lại có khá nhiều muỗi.
Còn ngôi nhà tốt nhất chính là ngôi nhà trên mặt nước như một tòa đảo riêng lẻ, đúng như tên gọi, đó là một ngôi nhà nổi trên mặt nước, đương nhiên, nơi họ sẽ ở chính là một biệt thự siêu siêu sang trọng và hòa hoa!
Cực kỳ thoải mái!
Hơn nữa cũng không phải lo lắng vấn đề về muỗi.
Chủ đề thi đấu lần này là lướt sóng!
Tần Mang cũng không còn quan tâm chồng nhà mình có bị sóng đánh ướt rồi lại bị “lộ hàng” hết không nữa, sau khi biết được đãi ngộ của 4 căn phòng tối nay, cô dùng ngón tay kéo cổ áo sơ mi lụa của Hạ Linh Tễ, vẻ mặt nghiêm túc nói: “ Chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại!”
Cô không muốn bị muỗi cắn! Vì thể chất của cô quá dễ hút muỗi, cắn một nhát là sưng to!
Mà mấy hôm nữa cô phải vào đoàn phim rồi!
Cô càng không muốn Hạ Linh Tễ thức đêm để đuổi muỗi cho cô……
Vậy nên nhất định phải thắng căn biệt thự tốt nhất trên mặt nước kia.
Lần này luật chơi đã thay đổi rồi.
Để tránh khỏi việc có người giỏi một môn thể thao nào đó nên tổ tiết mục đã cẩn thận lựa chọn 5 môn thể thao trên biển khác nhau, không có chuyện một người giỏi tất cả các môn thể thao được.
Lướt sóng, lướt ván, chèo thuyền, bóng nước và cuối cùng là một cuộc thi vui nhộn, xem ai ăn dưa hấu nhanh nhất.
Ngoại trừ môn bóng nước đòi hỏi tất cả mọi người đều phải thi đấu, còn lại thì hai vợ chồng đều có thể thay phiên nhau tham gia 4 môn thi đấu kia.
Tần Mang chọn lướt ván và ăn dưa hấu.
Còn lại đều giao cho Hạ Linh Tễ.
Cuối cùng—
Nhóm của họ đã giành được số điểm cao nhất với 3 giải nhất của 3 hạng mục thi đấu, giành được quyền lựa chọn căn phòng đầu tiên.
Hạ Linh Tễ cười nhẹ: “Chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại?”
“Hửm?”
Tần Mang bị thua ở hai hạng mục, trốn ở sau lưng Hạ Linh Tễ với vẻ mặt nhỏ nhắn đầy chột dạ.
Cô cũng không biết, rõ ràng cô đã học khiêu vũ ở trường từ bé đến lớn, vậy mà khi trượt ván, vậy mà…..lại không thể giữ được thăng bằng.
Quá là không khoa học!!
“Aiya, chúng ta cũng phải nhường các vị khách quý khác nữa chứ, nếu như vợ chồng chúng ta thắng hết rồi, vậy thì cũng ngại ngùng quá.”
“Em thua trò chơi, nhưng lại ở thắng đạo lý đối nhân xử thế!”
Tần Mang nhón chân, nhỏ giọng nói nhỏ vào tai Hạ Linh Tễ.
Sau đó tất cả đều được thu âm vào.
Sau đó bị đạo diễn cắt nối biên tập đưa vào tập phát sóng chính.
Khi được phát sóng, cuộc trò chuyện của đôi vợ chồng nhà này suýt chút nữa khiến khán giả cười chết.
Còn là người đi tiên phong cho nghệ thuật dù thua nhưng vẫn vớt vát được hình tượng—
#Thua trò chơi, nhưng thắng ở đạo lý đối nhân xử thế#
Tất nhiên, đây là chuyện về sau.
Còn hiện tại.
Thua thì cũng thua rồi, Tần Mang cũng đã rất cố gắng rồi.
Toàn thân ướt đẫm nước biển, đặc biệt là mái tóc đen dài vẫn còn đang nhỏ nước.
Để đến được phòng nghỉ phải đi qua bãi cát.
Vì thế Hạ Linh Tễ tùy ý cởi chiếc áo sơ mi lụa của mình ra, khoác lên người Tần Mang đang ướt đẫm.
Ánh mắt anh lạnh lùng lại lãnh đạm.
Khi lau nước biển trên mái tóc dài của Tần Mang, động tác của anh cực kỳ nhẹ nhàng, như sợ mạnh tay sẽ làm đau cô.
Tóc của Hạ Linh Tễ cũng đang nhỏ nước.
Anh chỉ thản nhiên mà vuốt mái tóc ướt đấm ra sau đầu.
Lộ ra khuôn mặt tinh xảo trắng lạnh, tựa như những đường nét được các nghệ sĩ cẩn thận chạm khắc, hoàn mỹ cực điểm.
Còn đôi mắt xanh xám kia, dưới ánh mặt trời thiêu đốt, chỉ phản chiếu duy nhất hình bóng của một cô gái.
…..
Vì phải thi đấu trên biển nên cũng không tiện để phát sóng trực tiếp.
Vậy nên.
Khi khán giả đề nghị buổi phát sóng trực tiếp sẽ đột kích vào từng phòng khách mời, đạo diễn cũng đồng ý.
Nhưng trước đó.
Vẫn phải hỏi trước xem các khách mời có tiện hay không.
Tần Mang nghĩ tối nay mình sẽ đọc kịch bản rồi tìm Hạ Linh Tễ đối diễn.
Không có gì không tiện cả.
Nhưng không ngờ.
Khi thực tế đối diễn rồi—–
Hạ Linh Tễ lại bắt đầu tự do phát huy.
Anh bế Tần Mang lên chiếc giường khổng lồ giữa phòng.
Tần Mang sửa lại: “Ơ, đối diễn hôm nay không phải là cảnh giường chiếu!”
Hạ Linh Tễ “ồ” một tiếng:
“Vậy sao?”
“Vậy sai thì sai đi.”
“Dù sao kiểu gì cũng có cảnh này.”
“Có à?” Tần Mang nghi ngờ.
Cô nhìn lên chiếc đèn chùm lộng lẫy trên trần nhà, bị anh dẫn đi lạc lối, bắt đầu nhớ lại trong kịch bản có cảnh này hay không, sao vẫn luôn cảm thấy hình như mình đã quên chuyện gì đó.
Người đàn ông nói đơn giản: “Có.”
Đạo diễn và nhân viên quay phim rón ra rón rén mang theo thiết bị tập kích ngôi nhà trên mặt nước.
Phòng live đang rất nhiều người đang chờ đợi—
[Ấy, ấy, nửa đêm đánh lén cuộc sống sinh hoạt của vợ chồng người ta, nghĩ thôi cũng quá k1ch thích rồi.]
[ Đừng nghĩ nữa, chắc chắn là đã thông báo trước rồi.]
[Tui đã sớm quen với kịch bản của các tiết mục thế này rồi.]
[Dù sao thì chắc chắn cũng không phải là điều mà chúng ta muốn thấy đâu ~]
[Nhưng chỉ cần nhìn vào mặt của vợ chồng nhà này, tui cũng có thể nhìn một ngày một đêm!]
[Ấy…. đờ mờ, chị em, tổ tiết mục giỏi nha!!!!!]
[A a a a a a a, bọn họ đang ở trên giường à!!!!]
[Hình như đang lăn qua lăn lại?]
Lúc này, đạo diễn cùng quay phim đã cầm máy quay tiếp cận gần phòng ngủ chính.
Qua cánh cửa hé mở, mơ hồ nghe thấy tiếng của hai vợ chồng trẻ đang đối diễn.
Cả người Tần Mang ngã vào trong chăn, thanh âm mềm mại nhẹ nhàng mang theo âm mũi: “Hửm? Không phải chỉ nói là giúp em đối diễn thôi sao?”
Hạ Linh Tễ, người được mệnh danh là không gần nữ sắc trong truyền thuyết, lúc nay đang hơi cúi người, đầu gối khụy xuống bên người Tần Mang, thần thái lười biếng lại gợi cảm: “Bà Hạ, em đã từng nghe qua một cụm từ?”
“Gọi là diễn giả—làm thật.”
Không chỉ có khản giá nhìn thấy.
Mà các nhân viên công tác cũng nhìn thấy!
Đờ mờ!
Sự cố livestream!
Đạo diễn không thông báo cho khách mời à!!
Vì sao vẫn còn có thể quay được những cảnh như thế này.
Vẻ mặt cả các nhân viên đều nghiêm trọng.
Nhưng thực tế nội tâm đã đẩy thuyền đến dậy sóng.
A a a a a a a a a!!!
Tận mắt chứng kiến!!!!
Đương nhiên, cũng nhanh tay lẹ mắt mà đóng phòng live lại.
Khán giả trong phòng live trực tiếp nhìn thấy màn hình đen lại liền sụp đổ——
[A a a a a a a a!!!!]
[Diễn cái gì…….mà những tài khoản siêu VIP như bọn họ lại không thể xem được???]
(Văn án 2 nè =)))))
Cổng vào màu trắng bạc của tập đoàn Hạ thị mang hơi hướng công nghệ mạnh mẽ.
Ánh trời chiều tà chiếu xuống, che phủ bóng hai người ăn ý đi cùng nhau lên bậc thang, như được phủ thêm một lớp màu vàng nhạt nhạt như sương.
Giới truyền thông đã tiết lộ một bức ảnh thoát vòng nhất—
Đầu ngón tay tinh tế của cô gái xinh đẹp buông lỏng tự nhiên đặt trong lòng bàn tay trắng lạnh của người đàn ông, giống như một nàng công chúa nhỏ cao quý kiêu hãnh, được kỵ sĩ độc nhất của mình nắm tay, che chở bảo vệ, cả đời này mọi việc đều suôn sẻ, không cần lo nghĩ.
Đầu tiên là bức ảnh nắm tay nhau, đã nhận được vô số tiếng gào thét “hú hú” của fans CP.
“A a a a a a a, đời này của tui vậy mà thực sự có thể nhìn thấy phiên bản thực của “dắt công chúa” a a a a a!”
“Dắt công chúa?! Tiểu sư tử Mang Mang nhà chúng ta chính là công chúa nhỏ được muôn vàn sủng ái trong tay của Hạ thần!”
“Yêu bức ảnh này chết mất thôi.”
“Vợ chồng này sao thế nhỉ, bức ảnh được truyền thông tùy tiện chụp cũng có thể sánh ngang với poster phim thế này. Tui khuyên một số tạp chí nhanh cái chân lên, mau mời bọn họ chụp mấy số bìa đi!!! Giúp mấy người tiết kiệm hàng trăm vạn tiền P ảnh đấy!”
“Lầu trên cô……”
“Rốt cuộc là ai nói bọn họ là liên hôn thương nghiệp không có tình cảm đấy? Là ai nói bọn họ là CP không xứng đôi nhất trên thế giới? Nhanh chân ra đây! Bỏ lỡ đẩy thuyền CP Cực Quang nhiều năm như vậy, cả thế giới này đúng là mù rồi!”
Sau đó, giới truyền thông đã tung ra toàn bộ video phỏng vấn.
Tiêu đề là —— Nữ diễn viên nổi tiếng trong nước Tần Mang và người đứng đầu tập đoàn Hạ thị Hạ Linh Tễ.
Thay vì dùng cụm từ “Vợ chồng Hạ thị” mà bọn họ thường hay dùng trước đây.
Vốn dĩ khi cộng đồng mạng nhìn thấy một tiêu đề dài như vậy, họ còn tưởng rằng phóng viên chỉ đang cố gắng bù đắp KPI về số từ và tiêu đề của tháng này?
Cho đến khi xem xong câu nói duy nhất cả buổi phỏng vấn kia của Hạ Linh Tễ.
“A a a a a! Meme chuột hét.jpg không có bất cứ cảm xúc nào có thể miêu tả được sự chấn động của tui vào lúc này.”
“ “Khi báo cáo, đừng dùng họ của tôi”, ôi mẹ ơi, Hạ thần thật là, tui khóc rồi, anh ấy không chỉ tôn trọng Tần Mang, mà còn tôn trọng tất cả những phụ nữ có tâm hồn độc lập và thích tự do, không muốn phụ thuộc vào bất cứ người đàn ông nào!”
”Chẳng trách, giới truyền thông vốn luôn thích dùng cụm “Vợ chồng X thị” vậy mà lần này lại sử dụng một cái tên dài như thế, lại còn đặt tên của Tần Mang ở phía trước, hóa ra là do Hạ thần đã cảnh cáo ngay tại chỗ.”
“Hú hú hú yêu chết hai vợ chồng nhà này!”
“Có phải chỉ có mình tui để ý thấy khi Tần Mang nói “chúng tôi đang yêu nhau”, thì Hạ tổng trước đó còn cao ngạo lạnh lùng lại bỗng nhiên cong khóe môi lên? Ngọt chết tui, ngọt chết tui!!!! Ngọt bùng nổ!”
“Hahahaha, đúng là mang kính lúp để tìm đường!”
“Nhưng thật sự là rất ngọt nha!”
“Lần đầu tiên thấy Hạ thần cười! Quá đẹp trai!
“Quả nhiên, những cục đường bất ngờ luôn là cục ngọt nhất.”
Vì bức ảnh “dắt công chúa” của Tần Mang và Hạ Linh Tễ nhanh chóng trở nên nổi tiếng, dẫn đến nhiều cộng đồng mạng và blogger bắt đầu đu trend, trổ hết tài năng.
Nhưng lại không có ai có thể vượt qua bản gốc.
Thậm chí có cộng đồng mạng—-
“ Dắt công chúa đầy lãng mạn hú hú hú, quả nhiên vẫn là phải xinh gái, lại phải có chiều cao chênh lệch vừa phải thì mới đủ lãng mạn, chứ chồng tui dắt tay tui, giống như thái giám dắt tay lão phật gia…..”
“Tui đề nghị nếu chồng bà không cao thì không nên đu trend này, nếu không thì lại giống như gái làng hoa và tú bà mua gái vậy!”
“Hahahahahaha!!!! Lầu trên làm tui cười ngất!!!”
Tóm lại, “siêu thoại Cực Quang” lại một lần nữa bạo đỏ trên weibo.
*
Mà lúc này.
Bắc Thành, trong văn phòng chủ tịch tập đoàn Tần thị.
Ổ Vũ Tây, mặc một chiếc váy denim cổ điển và thời thượng, nằm trên bàn cafe thấp, múa bút thành văn.
Đôi chân dài trắng nõn cân xứng của cô khép lại, không ngồi lên sofa, để thuận tiện hơi, cô trực tiếp ngồi xuống tấm thảm dày.
Tấm lưng thon thả của cô đối diện với bàn làm việc màu đen cách đó không xa, mái tóc dài hơn xoăn được buộc lại thành một củ tỏi xinh đẹp, tinh nghịch lại tùy ý.
Trong mắt người khác, cô trông giống như một học sinh cấp 3 đang làm bài tập về nhà.
Nhiều nhất là 18 tuổi, không thể nhiều hơn.
“Đây là con gái của Tần tổng?”
Hôm nay Trâu đổng đến bàn bạc công việc hợp tác bất động sản với Tần thị, ông ấy đã gần 70 tuổi, sống đương đối lỗi thời, chỉ biết Tần Diễm hơn 30 tuổi, cũng không biết anh cụ thể bao nhiêu, lại cảm thán nói: “Anh sinh con sớm như vậy à.”
Ngón tay đang ký hợp đồng của Tần Diễm hơi khựng lại một giây.
Ánh mắt của anh bình tĩnh ngước lên, giọng nói ôn hòa có chút lạnh lùng: “Cô ấy không phải con gái tôi.”
Trợ lý Trần đang bê khay cà phê bước vào đột nhiên nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người, suýt chút nữa đã ném chiếc khay ra ngoài.
Anh ta thậm chí còn không dám nhìn vẻ mặt của ông chủ, trực tiếp nói: “Trâu đổng, Tần tổng của chúng tôi vẫn chưa kết hôn.”
“Vị kia là…”
Chủ yếu là Tần tổng và cô Ổ cũng chưa xác định quan hệ.
“Ừm.”
Trâu đổng nhìn thấy bộ dáng do dự của trợ lý Trần, ngược lại như hiểu gì chuyện gì đó.
Sau đó cau mày nói: “Tần tổng, chúng ta không nên có hứng thú với những cô gái nhỏ chưa thành niên…..Dù sao đó cũng là những bông hoa của tổ quốc….”
Ngài lại nghĩ đi đâu đấy!!!!
Trợ lý Tần nhanh chóng giải thích: “Cô Ổ đã trưởng thành rồi, Tần tổng của chúng tôi luôn tuân thủ pháp luật và điểm mấu chốt của đạo đức.”
Lúc này, thư ký đi cùng Trâu đổng đã nhận ra Ổ Vũ Tây.
Thì thầm nhỏ vào tai ông ấy vài câu.
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.
Một lúc sau, Trâu đổng cũng hiểu ra và ngại ngùng xin lỗi.
Từ đầu đến cuối, vẻ mặt của Tần Diễm vẫn bình tĩnh ung dung.
Khu vực nghỉ ngơi cách đó một tấm bình phong, Ổ Vũ Tây không biết đang bận cái gì, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, hơn nữa không biết bên ngoài có người suýt chút nữa cho rằng cô là trẻ vị thành niên, khiến danh tiết của Tần Diễm suýt chữa không giữ được.
Nếu như nghe thấy—
Ừm, chắc chắn sẽ khen ánh mắt của Trâu đổng thật tốt, người già mà mắt cũng không lèm nhèm đâu.
Cô chính là trẻ trung xinh đẹp!!!
Sau khi tiễn đối tác.
Tần Diễm chậm rãi đẩy xe lăn đi tới.
Ổ Vũ Tây không phải đang viết cái gì, mà là— đang vẽ trên máy tính bảng.
Tần Diễm rũ mi xuống, nhìn thấy một bức tranh lớn cực kỳ táo bạo.
Ừn, nhân vật trong tranh vẫn là cháu gái và cháu rể anh.
Đầu ngón tay trắng trẻo của Ổ Vũ Tây cầm chiếc bút cẩn thận phác thảo từng chi tiết, không biết còn tưởng cô đang sáng tác ra một kiệt tác thế giới nào đó.
Tần Diễm mím môi, nghĩ đến lời nói vừa rồi của Trâu đổng.
Làm gì có học sinh cấp 3 nhà ai, mà suốt ngày chỉ toàn nghĩ những cái không đứng đắn thế này.
“Vũ Tây.”
Giọng nói trong trẻo như ngọc của người đàn ông đột nhiên vang lên bên tai cô.
Dọa Ổ Vũ Tây giật mình.
Tay trượt một nhát.
Một được dài màu đỏ chạy dọc theo váy của cô gái trong tranh.
Ổ Vũ Tây theo phản xạ quay lại sửa chữa rồi lưu lại ngay.
Sau đó mới thở phào một hơi.
Đây hoàn toàn là bệnh nghề nghiệp.
Lúc này mới theo âm thanh mà nhìn sang.
Người đàn ông mặc bộ vest chỉnh tề, lịch sự dọc theo đó để lộ xương cổ tay gầy gò và nhợt nhạt, bàn tay nhấc ấm trà lên, rót vào tách trà trống trên bàn.
Không nhanh không chậm mà đẩy đến trước mặt cô.
Nhìn những ngón tay mảnh khảnh của Tần Diễm cầm chiếc tách, đầu óc của Ổ Vũ Tây dần dần bắt đầu thay đổi màu sắc— (Biến sắc vàng hỏ chị =))))
Không khỏi nhớ lại mấy hôm trước.
Ngày mà cô xem mắt cùng Dư Ngôn Châu.
Ổ phu nhân đã sớm đoán được con gái nhà mình sẽ không yên ổn mà xem mắt, tránh cho việc cô bất ngờ làm trò chạy trốn giữa đường, nên bà đã đích thân đưa cô tới nhà hàng để gặp Dư Ngôn Châu, rồi sau đó mời rời đi.
Quả nhiên đúng như Tần Mang dự đoán.
Dư Ngôn Châu cực kỳ hài lòng với Ổ Vũ Tây, người vợ tương lai của anh ta.
Anh ta thậm chí còn rất giỏi việc quan sát sắc mặt đoán ý người khác, cũng biết Ổ Vũ Tây không quá hài lòng với cuộc hôn nhân này.
Nên đã nói chờ sau khi kết hôn xong, bọn họ sinh con, hoàn thành nhiệm vụ sinh người thừa kế cho gia tộc, sau đó có thể đường ai người nấy chơi. Anh ta tuyệt đối sẽ không bao giờ đặt ra bất cứ hạn chế nào với cô.
Cũng không cần thiết phải sống chung với mẹ chồng.
Nếu như là hôn nhân thương nghiệp, thì tình trạng của bọn họ thực sự rất phổ biến.
Trước tiên giao ước rõ ràng, cũng xem như là thẳng thắn đấy.
Đến lúc đó ký một thỏa thuận trước hôn nhân.
Sau khi kết hôn xong thích chơi thế nào thì chơi thế đấy.
Trong lúc nhất thời, Ổ Vũ Tây đã nghĩ:
Dù sao đời này cũng không thể gả cho người mình muốn gả, vậy cho dù đối tượng của hôn nhân thương nghiệp không phải là Dư Ngôn Châu thì cũng sẽ là người khác.
Ít nhất nhan sắc Dư Ngôn Châu cũng khá ổn, so với những người cùng tuổi trong vòng của bọn họ, thì anh ta cũng được tính là người có nhan sắc.
Dư Ngôn Châu: “Em có thể cân nhắc suy nghĩ kỹ.”
Khi ra về, anh ta còn cố ý nói một cách đầy ẩn ý: “Anh cực kỳ hài lòng với em.”
Ổ Vũ Tây đang muốn từ chối.
Cô vẫn không thể chấp nhận việc lập gia đình với người đàn ông khác, cho dù đó là giả cũng không thể.
Nhưng điện thoại của Dư Ngôn Châu vẫn liên tục đổ chuông.
Rõ ràng anh ta có việc gấp phải đi ngay.
Vài phút sau.
Ổ Vũ Tây đã nhận được cuộc gọi của Ổ phu nhân, bàn bạc về thời gian kết hôn.
Nghĩ đến việc mình sắp kết hôn với một người đàn ông khác, Ổ Vũ Tây chợt cảm thấy rất buồn bã.
Liền chuyển hướng đến quán bar uống rượu để giải tỏa nỗi sầu.
Cuối cùng được Tần Diễm tình cờ đi ngang qua đưa về nhà.
Ổ Vũ Tây sống trong một căn hộ lớn ở trung tâm thành phố, tầng cao và có cửa sổ kính bán cong cỡ lớn, view có thể nói là tốt nhất thành phố, gần như có thể nhìn thấy ánh đèn neon nhộn nhịp của toàn bộ thành phố hào hoa như Bắc Thành.
Khung cảnh yên tĩnh và tối tăm, chỉ có ánh đèn neon nhấp nháy ngoài cửa kính khiến người ta rơi vào cõi mộng mơ.
Ổ Vũ Tây cho rằng mình đang nằm mơ, lại nghĩ đến việc mình sắp kết hôn, dựa vào việc uống say rượu, mới có dũng khí to gan dám “khinh nhờn” Bồ Tát.
Thậm chí làm những việc mà cô chưa từng dám làm.
Cô dù sao cũng sắp kết hôn rồi.
Nếu bây giờ còn không khinh nhờn đi, sau này sẽ không còn cơ hội nữa!
Dù sao—
Đợi sau khi kết hôn.
Cô có nghĩ cũng không dám nghĩ đến nữa.
Bởi vì, như vật mới thật sự là khinh nhờn, báng bổ “Bồ Tát” của cô.
Vốn dĩ Tần Diễm có thể dễ dàng đẩy cô ra.
Tuy nhiên, hàng mi của cô gái đã đẫm lệ, dưới ánh sáng, khuôn mặt vốn vô tư vui vẻ thường ngày của cô, lúc này lại dường như đang ẩn chứa một nỗi buồn tột độ.
Tần Diễm dù sao cũng đã nhìn cô lớn lên từ bé đến lớn.
Chưa bao giờ thấy cô như thế này.
Chỉ tạm dừng một vài giây ngắn ngủi.
Ổ Vũ Tây liền chơi xấu, ôm chặt lấy chân người ngồi trên xe lăn không cho anh cử động.
Khuôn mặt vốn luôn ôn hòa điềm tĩnh của Tần Diễm cuối cùng cũng lộ ra vết nứt trước mặt người thứ ba, giọng anh trầm thấp nói:
(2 người trước là anh trai và đứa cháu guộc =))))
“Ổ Vũ Tây”
“Buông tay.”
“Không buông!”
Nếu đổi lại là lúc tỉnh táo, có đánh chết Ổ Vũ Tây cũng không dám dùng giọng điệu thế này để nói chuyện với Tần Diễm.
Nhưng bây giờ cô đang nằm mơ nha.
Tất cả những gì bây giờ Ổ Vũ Tây có thể nghĩ tới là chiếm lấy anh, không cần lo nghĩ, không cần do dự, không cần băn khoăn, cũng không cần lo lắng, dù sao—
Là mơ mà.
Ngay cả khi lúc đầu óc mơ màng, cũng không có kinh nghiệm, nhưng cũng biết những gì cần biết, ví dụ như cần phải đứng lên ở đâu thì mới có thể tiếp tục.
Tất cả những kinh nghiệm lý thuyết cô đều dùng trong việc vẽ những bức tranh táo bạo kia, còn thực tế thì đây là lần đầu tiên.
Cô quỳ xuống trước xe lăn của người đàn ông, đang chuẩn bị duỗi móng vuốt nhỏ ra.
Giây tiếp theo.
Cổ tay mảnh dẻ bị người đàn ông giữ chặt lại.
Ổ Vũ Tây mở đôi mắt mê mang của mình, đối diện với đôi mắt tuyệt đẹp rung động tâm can của Tần Diễm, ngay cả trong bóng tối cũng không thể che giấu được.
Một người đàn ông có bề ngoài khiến chúng sinh điên đảo, một nốt ruồi chu sa đỏ thẫm ở giữa hai máy giống như một quả mận chín mọng lạnh buốt trên cành vào mùa đông, vừa lạnh thấu xương lại vừa quyến rũ chết người.
Ổ Vũ Tây ngơ ngác nhìn xương ngón tay thon dài của người đàn ông đang nắm lấy tay cô, do dự nửa giây.
Tay của cô không thể cử động.
Còn có—
Cô gái cụp mắt xuống, đôi môi đỏ mọng vì uống rượu chậm rãi hé mở, không chút do dự mà…… (chơi lớn quá chị gái =))))
Lúc này, đứng trong văn phòng ánh sáng đầy đủ, Ổ Vũ Tây nhìn ngón tay thon dài của người đàn ông, nhớ lại hành vi táo bạo của mình đêm đó.
A a a a a a!
Hôm đó tuyệt đối là cô bị trời xui đất khiến!!!!
Vậy mà có thể dùng…dùng…dùng……
Sau đó thật sự cô đã thành công,
Trọng điểm là, đó không phải là một giấc mơ!
Mà là sự thật!!!
Thật sự khinh nhờn “Bồ Tát” của cô.
Lúc đó khi cô tỉnh táo lại, Ổ Vũ Tây hận không thể quỳ lạy anh ở ngay trên giường.
Cầu xin Bồ Tát thứ tội.
Nhìn thấy Tần Diễm muốn đẩy xe lăn xoay người.
Ổ Vũ Tây đột nhiên muốn đứng lên hỗ trợ anh.
Nào ngờ.
Duy trì cái tư thế vặn vẹo kia quá lâu—
Chân tê cứng.
Không kịp phòng bị.
Lại rơi vào vòng tay của người đàn ông.
Tần Diễm thuận tay đỡ lấy cô, cụp mi xuống nhìn cô gái trong lòng mình, nhẹ nhàng và bình tĩnh nói: “Lại uống say rồi?”
Ổ Vũ Tây: “…..”
Lần này, cô thực sự không cố ý, cô cố gắng đứng dậy nhưng chân cô đã tê dại không cử động được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lòng bàn tay chống lên ngực người đàn ông: “Chú Tần……xin…xin lỗi, em không phải cố ý cướp đi sự trong trắng của chú…..”
“Không sao, dù sao cũng không có trong trắng gì đáng để nói.”
Nghe thấy cô gọi mình là chú Tần, Tần Diễm cũng không để ý, đầu ngón tay hơi lạnh chạm nhẹ vào mắt cá nhân nhỏ nhắn của cô: “Tê rồi?”
Nghe đến câu không có trong trắng gì đáng nói.
Ổ Vũ Tây càng thêm áy náy, tự trách, không dám nhờ vả anh: “Để em tự làm.”
Tần Diễm cũng nghe lời mà buông ra, chậm rãi mò mẫm đến tay vịn của xe lăn, đột nhiên nói: “Ngày mai có thời gian không?”
“Có….”
“Tôi đã hẹn bố mẹ em.” (Tui mê cái xưng hô em-tôi, chú-em)
“Hả? Không phải chú đã nói không sao rồi mà?”
“Chuyện của chúng ta…. cũng không cần báo cho bố mẹ đâu nhỉ?”
Ổ Vũ Tây bị dọa run lên.
Đột nhiên nhớ ra chuyện mình đã xa nhà mấy hôm rồi!
Đúng nha!
Dư Ngôn Châu.
Suýt chút nữa thì quên mất chuyện này!
Nghe thấy cô lẩm bẩm gọi tên tiểu tử Dư gia kia, vẻ mặt của Tần Diễm lạnh lùng như tuyết: “Ổ Vũ Tây.”
“Việc đầu tiên của không có gì….”
“Chính là em phải chịu trách nhiệm với tôi.”
“???”
Bộ não vốn đã không đủ dùng của Ổ Vũ Tây sắp nổ tung rồi.
Chịu trách nhiệm?
Là cái kiểu chịu trách nhiệm mà cô đang nghĩ tới sao?
Thậm chí dù hai chân đã không còn tê nữa, cô cũng quên đứng dậy khỏi đầu gối của Tần Diễm.
Tần Diễm cũng không có nhắc nhở cô.
…..
Sáng hôm sau, Tần Mang đang trên đường đến địa điểm ghi hình chương trình.
Nhận được cuộc gọi của Ổ Vũ Tây.
Vừa mới nghe đã nghe được một tràng “A a a a a a” của Tiểu dưa hấu.
Thu hút sự chú ý của các nhân viên có mặt trong xe.
Ngược lại Tần Mang lại là người bình tĩnh nhất: “Hôm nay cậu cos Tiểu dưa hấu nổ tung sao”
Nếu là trước đây, Ổ Vũ Tây chắc chắn sẽ đáp trả lại.
Nhưng hôm nay.
Cô ấy không làm vậy.
Sau khi bình tĩnh lại, mỉm cười cực kỳ dịu dàng: “Không có đâu ~~”
Dịu dàng đến mức Tần Mang nổi da gà, đây là cái âm thanh gì vậy.
Ổ Vũ Tây diễn không quá 3 giây, ngay sau đó liền không nhịn được kích động tuyên bố: “Chú Tần muốn kết hôn với mình!”
Dừng lại nửa giây, sau đó lại nhỏ tiếng nói: “Tối qua chúng mình còn ngủ trên một chiếc giường.”
“Anh ấy nói cần phải làm quen với điều đó trước khi kết hôn.”
Nghe thấy giọng điệu hưng phấn của cô ấy, Tần Mang cũng trợn mắt: “Ồ? Là ai nói không dám kinh nhờn Bồ Tát, vừa nhìn thấy chỉ muốn quỳ xuống lạy một cái, không thể nào có chuyện ngủ chung giường?”
“Aiya, trước đó người ta trẻ người non dạ không hiểu chuyện mà ~”
“Bây giờ nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy khá k1ch thích đấy.”
Ổ Vũ Tây cũng cảm thấy khá ảo diệu, còn có chút không cảm thấy chân thực.
Cuối cùng lại liến thoắng nói một lèo, rồi hỏi: “Mình không phải đang nằm mơ đấy chứ?”
Tần Mang trầm ngâm vài giây, sau đó đưa ra đề nghị: “Hay là cậu đi véo chú nhỏ mình một cái xem thế nào? Xem chú ấy có đau không.”
“Nếu đau thì không phải mơ đâu.”
Ổ Vũ Tây nói hùng hồn: Vậy thì mình không nỡ đâu! Đây chính là vị cứu tinh của mình đấy!”
Vì tối qua cô ấy mới biết được tin tức từ chỗ Tần Diễm, hóa ra Dư Ngôn Châu có người yêu đồng tính.
Vì tính cách và gia đình không cho phép nên không thể ngoại tình được.
Vậy nên mới muốn kết hôn cùng Ổ Vũ Tây, sau đó có thể thoải mái làm điều mình thích.
Hoàn toàn chính là một cuộc hôn nhân lừa đảo.
May mà Tần Diễm đã cứu cô ấy.
Còn khiến giấc mộng thiếu nữ của cô ấy thành hiện thực.
Do vậy, bây giờ Tần Diễm không khác gì bảo bối của cô ấy đâu.
Chậc.
Có chút bị nhét cẩu lương.
Sau khi Tần Mang cúp điện thoại, ý cười trên mặt không hề giảm mà càng có xu hướng tăng lên.
Vì đây là điện thoại cá nhân của cô, nên đạo diễn ngồi ở hàng ghế đầu tuy có tò mò nhưng cũng rất thức thời mà không hỏi đến.
Đầu gối Tần Mang được đắp một tấm chăn mỏng.
Cô giả vờ như không có việc gì mà đắp một nửa tấm chăn lên chân Hạ Linh Tễ bên cạnh.
Khi người đàn ông quay người nhìn sang.
Dưới tấm chăn mỏng.
Tần Mang quen thuộc nhét bàn tay nhỏ nhắn của mình vào lòng bàn tay người đàn ông.
Dưới khung cảnh có nhiều người như vậy.
Cảm giác lén lén lút lút vừa đặc biệt vừa k1ch thích, khiến người ta phát nghiện.
Ngay cả khi hai người nhìn nhau.
Dường như cũng có tia lửa b ắn ra khắp nơi.
……
Lần này bọn họ đến một hòn đảo để ghi hình.
Vẫn là trò chơi phân tổ quen thuộc, rồi sau đó chọn nhà để ở đêm nay.
Tất cả đều ở bờ cát sát biển.
Tệ nhất cũng là nhà lều cùng túi ngủ.
Còn lại đều là lều đôi.
Tốt hơn một chút thì là nhà cát, bãi cát cạnh căn nhà, cũng mang theo nét đặc trưng của địa phương, nhưng mà… lại có khá nhiều muỗi.
Còn ngôi nhà tốt nhất chính là ngôi nhà trên mặt nước như một tòa đảo riêng lẻ, đúng như tên gọi, đó là một ngôi nhà nổi trên mặt nước, đương nhiên, nơi họ sẽ ở chính là một biệt thự siêu siêu sang trọng và hòa hoa!
Cực kỳ thoải mái!
Hơn nữa cũng không phải lo lắng vấn đề về muỗi.
Chủ đề thi đấu lần này là lướt sóng!
Tần Mang cũng không còn quan tâm chồng nhà mình có bị sóng đánh ướt rồi lại bị “lộ hàng” hết không nữa, sau khi biết được đãi ngộ của 4 căn phòng tối nay, cô dùng ngón tay kéo cổ áo sơ mi lụa của Hạ Linh Tễ, vẻ mặt nghiêm túc nói: “ Chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại!”
Cô không muốn bị muỗi cắn! Vì thể chất của cô quá dễ hút muỗi, cắn một nhát là sưng to!
Mà mấy hôm nữa cô phải vào đoàn phim rồi!
Cô càng không muốn Hạ Linh Tễ thức đêm để đuổi muỗi cho cô……
Vậy nên nhất định phải thắng căn biệt thự tốt nhất trên mặt nước kia.
Lần này luật chơi đã thay đổi rồi.
Để tránh khỏi việc có người giỏi một môn thể thao nào đó nên tổ tiết mục đã cẩn thận lựa chọn 5 môn thể thao trên biển khác nhau, không có chuyện một người giỏi tất cả các môn thể thao được.
Lướt sóng, lướt ván, chèo thuyền, bóng nước và cuối cùng là một cuộc thi vui nhộn, xem ai ăn dưa hấu nhanh nhất.
Ngoại trừ môn bóng nước đòi hỏi tất cả mọi người đều phải thi đấu, còn lại thì hai vợ chồng đều có thể thay phiên nhau tham gia 4 môn thi đấu kia.
Tần Mang chọn lướt ván và ăn dưa hấu.
Còn lại đều giao cho Hạ Linh Tễ.
Cuối cùng—
Nhóm của họ đã giành được số điểm cao nhất với 3 giải nhất của 3 hạng mục thi đấu, giành được quyền lựa chọn căn phòng đầu tiên.
Hạ Linh Tễ cười nhẹ: “Chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại?”
“Hửm?”
Tần Mang bị thua ở hai hạng mục, trốn ở sau lưng Hạ Linh Tễ với vẻ mặt nhỏ nhắn đầy chột dạ.
Cô cũng không biết, rõ ràng cô đã học khiêu vũ ở trường từ bé đến lớn, vậy mà khi trượt ván, vậy mà…..lại không thể giữ được thăng bằng.
Quá là không khoa học!!
“Aiya, chúng ta cũng phải nhường các vị khách quý khác nữa chứ, nếu như vợ chồng chúng ta thắng hết rồi, vậy thì cũng ngại ngùng quá.”
“Em thua trò chơi, nhưng lại ở thắng đạo lý đối nhân xử thế!”
Tần Mang nhón chân, nhỏ giọng nói nhỏ vào tai Hạ Linh Tễ.
Sau đó tất cả đều được thu âm vào.
Sau đó bị đạo diễn cắt nối biên tập đưa vào tập phát sóng chính.
Khi được phát sóng, cuộc trò chuyện của đôi vợ chồng nhà này suýt chút nữa khiến khán giả cười chết.
Còn là người đi tiên phong cho nghệ thuật dù thua nhưng vẫn vớt vát được hình tượng—
#Thua trò chơi, nhưng thắng ở đạo lý đối nhân xử thế#
Tất nhiên, đây là chuyện về sau.
Còn hiện tại.
Thua thì cũng thua rồi, Tần Mang cũng đã rất cố gắng rồi.
Toàn thân ướt đẫm nước biển, đặc biệt là mái tóc đen dài vẫn còn đang nhỏ nước.
Để đến được phòng nghỉ phải đi qua bãi cát.
Vì thế Hạ Linh Tễ tùy ý cởi chiếc áo sơ mi lụa của mình ra, khoác lên người Tần Mang đang ướt đẫm.
Ánh mắt anh lạnh lùng lại lãnh đạm.
Khi lau nước biển trên mái tóc dài của Tần Mang, động tác của anh cực kỳ nhẹ nhàng, như sợ mạnh tay sẽ làm đau cô.
Tóc của Hạ Linh Tễ cũng đang nhỏ nước.
Anh chỉ thản nhiên mà vuốt mái tóc ướt đấm ra sau đầu.
Lộ ra khuôn mặt tinh xảo trắng lạnh, tựa như những đường nét được các nghệ sĩ cẩn thận chạm khắc, hoàn mỹ cực điểm.
Còn đôi mắt xanh xám kia, dưới ánh mặt trời thiêu đốt, chỉ phản chiếu duy nhất hình bóng của một cô gái.
…..
Vì phải thi đấu trên biển nên cũng không tiện để phát sóng trực tiếp.
Vậy nên.
Khi khán giả đề nghị buổi phát sóng trực tiếp sẽ đột kích vào từng phòng khách mời, đạo diễn cũng đồng ý.
Nhưng trước đó.
Vẫn phải hỏi trước xem các khách mời có tiện hay không.
Tần Mang nghĩ tối nay mình sẽ đọc kịch bản rồi tìm Hạ Linh Tễ đối diễn.
Không có gì không tiện cả.
Nhưng không ngờ.
Khi thực tế đối diễn rồi—–
Hạ Linh Tễ lại bắt đầu tự do phát huy.
Anh bế Tần Mang lên chiếc giường khổng lồ giữa phòng.
Tần Mang sửa lại: “Ơ, đối diễn hôm nay không phải là cảnh giường chiếu!”
Hạ Linh Tễ “ồ” một tiếng:
“Vậy sao?”
“Vậy sai thì sai đi.”
“Dù sao kiểu gì cũng có cảnh này.”
“Có à?” Tần Mang nghi ngờ.
Cô nhìn lên chiếc đèn chùm lộng lẫy trên trần nhà, bị anh dẫn đi lạc lối, bắt đầu nhớ lại trong kịch bản có cảnh này hay không, sao vẫn luôn cảm thấy hình như mình đã quên chuyện gì đó.
Người đàn ông nói đơn giản: “Có.”
Đạo diễn và nhân viên quay phim rón ra rón rén mang theo thiết bị tập kích ngôi nhà trên mặt nước.
Phòng live đang rất nhiều người đang chờ đợi—
[Ấy, ấy, nửa đêm đánh lén cuộc sống sinh hoạt của vợ chồng người ta, nghĩ thôi cũng quá k1ch thích rồi.]
[ Đừng nghĩ nữa, chắc chắn là đã thông báo trước rồi.]
[Tui đã sớm quen với kịch bản của các tiết mục thế này rồi.]
[Dù sao thì chắc chắn cũng không phải là điều mà chúng ta muốn thấy đâu ~]
[Nhưng chỉ cần nhìn vào mặt của vợ chồng nhà này, tui cũng có thể nhìn một ngày một đêm!]
[Ấy…. đờ mờ, chị em, tổ tiết mục giỏi nha!!!!!]
[A a a a a a a, bọn họ đang ở trên giường à!!!!]
[Hình như đang lăn qua lăn lại?]
Lúc này, đạo diễn cùng quay phim đã cầm máy quay tiếp cận gần phòng ngủ chính.
Qua cánh cửa hé mở, mơ hồ nghe thấy tiếng của hai vợ chồng trẻ đang đối diễn.
Cả người Tần Mang ngã vào trong chăn, thanh âm mềm mại nhẹ nhàng mang theo âm mũi: “Hửm? Không phải chỉ nói là giúp em đối diễn thôi sao?”
Hạ Linh Tễ, người được mệnh danh là không gần nữ sắc trong truyền thuyết, lúc nay đang hơi cúi người, đầu gối khụy xuống bên người Tần Mang, thần thái lười biếng lại gợi cảm: “Bà Hạ, em đã từng nghe qua một cụm từ?”
“Gọi là diễn giả—làm thật.”
Không chỉ có khản giá nhìn thấy.
Mà các nhân viên công tác cũng nhìn thấy!
Đờ mờ!
Sự cố livestream!
Đạo diễn không thông báo cho khách mời à!!
Vì sao vẫn còn có thể quay được những cảnh như thế này.
Vẻ mặt cả các nhân viên đều nghiêm trọng.
Nhưng thực tế nội tâm đã đẩy thuyền đến dậy sóng.
A a a a a a a a a!!!
Tận mắt chứng kiến!!!!
Đương nhiên, cũng nhanh tay lẹ mắt mà đóng phòng live lại.
Khán giả trong phòng live trực tiếp nhìn thấy màn hình đen lại liền sụp đổ——
[A a a a a a a a!!!!]
[Diễn cái gì…….mà những tài khoản siêu VIP như bọn họ lại không thể xem được???]
(Văn án 2 nè =)))))
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương