Cốt Truyện Này Có Vấn Đề

Chương 22: Chương 22






Mễ Mị cảm thấy, thay vì ngồi đây suy nghĩ liên tiếp, thì cô gọi thẳng Kinh Hồng Phỉ có phải nhanh hơn không.

Nhưng cô gọi mấy lần thì bên kia đều báo máy bận, không liên lạc được.
Cô nhận ra có lẽ mình đã bị kéo đen = =.
Kinh Hồng Phỉ ăn thuốc đần mà lớn lên sao? Yêu ghét chẳng phân biệt được, còn địch ta không rõ, đáng giận là kẻ đáng ghét lại không được phép ghét.
Đáng đánh!
Tốt lắm, Kinh Hồng Phỉ, cô thành công chọc giận tôi, đánh một trận vui vẻ? Ha!
Lúc này Mễ Mị mở nick wechat của Kinh Hồng Phỉ, trước tiên gửi một biểu tượng cảm xúc hình súng lục thăm dò thử.
Hoa cúc nhỏ xoay một vòng, cho thấy bên kia có thể nhận được.
Sau khi trấn an Mễ Mị liền gửi cho cô ấy những bức ảnh mà cẩu tử* chụp Nghê Nhất Lâm ngày hôm nay, tìm những bức ảnh đẹp nhất gửi cho Kinh Hồng Phỉ.
*cẩu tử: paparazzi, tay săn ảnh
[ Mễ Mị: jpg.

]
[ Mễ Mị: Tuy rằng không biết tối hôm qua cô làm cái gì, nhưng có vẻ như cô đã thất bại.

]
[ Mễ Mị: So sweet.

Virgin Mary ]
Mễ Mị gửi một loạt hình ảnh, sau đó chăm chú nhìn vào giao diện trò chuyện.

Chờ đợi một lát, khung cửa sổ chat liền hiển thị "Đối phương đang nhập tin nhắn...!", sau đó lặp lại vài lần, một hồi lâu vẫn không thấy đối phương trả lời.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Mễ Mị nhịn không được khẽ cong khóe môi lên.

Cô có thể tưởng tượng được Kinh Hồng Phỉ ở phía đối diện nhất định đã bị cô làm tức giận đến giậm chân, suy nghĩ N câu để trả lời cô, nhưng mà sao cũng không vừa lòng, rối rắm nửa ngày cũng không biết nên phản kích thế nào.
Mà cô chỉ cần im lặng quan sát cô ấy.
Sau khi giao diện trò chuyện lặp lại vài lần rồi bất động.

Khoảng một phút sau, Mễ Mị nhận được điện thoại của Kinh Hồng Phỉ.
Cô chậm rãi đếm từ một đến ba, sau đó mới từ tốn nghe máy.
"Cô bị điếc?!" Giọng nói Kinh Hồng Phỉ không kìm nén được nỗi bức bối trở nên cao vút, tràn ngập sự tức giận.
"Còn tốt hơn so với người đần độn." Mễ Mị nói nhẹ nhàng vào microphone, ngay trước khi Kinh Hồng Phỉ trả lời liền vội vàng thả bom rồi xoay người bỏ chạy: "Không có việc gì thì tôi cúp đây."
Năm giây sau, điện thoại lại đổ chuông.

"Cô mẹ nó nếu dám cúp điện thoại của tôi! Tôi ——" Kinh Hồng Phỉ sốt ruột, tự làm mình tức giận.

Mễ Mị dịu dàng cắt ngang lời của cô ta.


"Được, tôi không cúp máy nữa, có chuyện gì sao?"
Không hề nghĩ tới Mễ Mị đột nhiên thay đổi thái độ nhanh như vậy, đầu dây bên kìa truyền đến vài tiếng mơ hồ, sau đó lại rơi vào sự trầm mặc.
Mễ Mị cũng không nóng vội, mở cửa bước ra ngoài rồi đặt điện thoại xuống, lẳng lặng ngồi chờ Kinh Hồng Phỉ chủ động lên tiếng.
"Ngày hôm qua cô đưa Nghê Nhất Lâm đi đâu?"
"Tôi tưởng cô là người biết rõ nhất."
Kinh Hồng Phỉ dường như cũng biết vấn đề mà bản thân hỏi có chút ngu ngốc.

Im lặng một lúc, mới mở miệng nói: "Cô đã sớm biết giữa cô ấy và Tu Niên có vấn đề?" Giọng nói của cô ấy lúc này đã lý trí hơn rất nhiều, không còn luống cuống như hồi nãy nữa.
"Không phải, tôi chỉ mới phát hiện gần đây thôi." Mễ Mị thành thật trả lời cô ấy.
"A, cô điều tra cô ấy, bởi vì tin đồn sao? Ra tay cũng rất nhanh."
"Lý do tôi điều tra cô ta không quan trọng, tôi chỉ biết là, người nào đó với kẻ bạch nhãn lang** đã làm bạn tốt với nhau hơn một năm, còn không biết chính mình đang bị người đó đào góc tường."
**bạch nhãn lang: chỉ người vong ân bội nghĩa.
"..."
"Mễ Mị, đừng nghĩ rằng cô thông minh! Chuyện của cô ấy, tôi biết nhiều hơn cô."
"Vậy thì làm sao cô không biết quan hệ mập mờ giữa cô ta và Tư Niên." =.

=
"..."
Kết quả cuối cùng là Kinh Hồng Phỉ giận dữ cúp điện thoại cô.

Mễ Mị nghe tiếng bíp bíp từ bên kia điện thoại truyền đến, ngửa mặt lên trời bật cười ha ha.
Tuy rằng cô đã chọc Kinh Hồng Phỉ nổi giận, nhưng sau khi cúp máy, cô dần tỉnh táo lại, trong lòng không hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại càng thêm nặng nề.
Cuộc gọi này có thể khẳng định rằng, tối hôm qua Nghê Nhất Lâm không phải bị Kinh Hồng Phỉ mang đi.

Hơn nữa xem ra, cô ấy cũng không biết tối hôm qua Nghê Nhất Lâm đã đi đâu.
Mễ Mị giật mình, cô chợt nhận ra, sau lưng Nghê Nhất Lâm còn có người hỗ trợ.
Là người bí ẩn nói chuyện với cô ta lần trước? Hay là một người nào khác?
Mễ Mị ôm trán thầm nghĩ, cô khẽ thở dài, nữ chính quả nhiên là nữ chính, cả người luôn toát ra vầng hào quang.
Cô nhắm mắt nhớ lại tình tiết của cuốn tiểu thuyết trong đầu.

Sau khi Nghê Nhất Lâm gặp người đàn ông bí ẩn được mô tả khó hiểu kia, cô ta và người thần bí đã đạt được thỏa thuận chung gì đó.
[ Người thần bí: "Cô đã nghĩ kỹ rồi?"
Nghê Nhất Lâm gật đầu, vẻ mặt bình thường.

Dường như nghĩ tới cái gì, cô ngẩng đầu hỏi người trước mặt: "Bà ấy...!vẫn còn sống?"
Người thần bí không trả lời.

Nghê Nhất Lâm dường như hiểu ra điều gì đó, thì thầm nói: "Tôi luôn cho rằng, bà ấy nhẫn tâm bỏ rơi tôi và cha..." ]
Dựa vào mấy câu nói này thôi thì vô dụng.


Cuộc gặp gỡ giữa Nghê Nhất Lâm và người thần bí trong quán cà phê sẽ kết thúc như thế nào.
Cảm giác bây giờ của Mễ Mị giống như là bản thân tiêu tiền xem Autobots, sau đó phát hiện mẹ nó hoá ra lại là người Autobots.
Hiệp nghị đâu? Mưu đồ bí mật đâu? Tác giả, ngươi có giỏi thì cho người thần bí đó một cái tên và thân phận đi!
Mễ Mị lại bị cái hệ thống vô dụng và tác giả vô lương tâm này làm tức giận đến mất ngủ.

Manh mối duy nhất mà cô tìm được chính là, Nghê Nhất Lâm nhắc tới mẹ cô ta.

Người phụ nữ này là điểm mấu chốt của toàn bộ sự việc, có ảnh hưởng rất quan trọng.
Có vẻ như cô vẫn phải chờ tư liệu mà Đổng Hàng đi điều tra.
Cốt truyện mấy ngày nay đã thay đổi rõ rệt, thần bí không tả nổi, bởi vì nữ chính bắt đầu dùng hết hỏa lực, để câu dẫn Kinh Hoằng Hiên.
Không sai, là câu dẫn.
Nếu nói Nghê Nhất Lâm trước kia, đối với Kinh Hoằng Hiên như nụ hoa chớm nở, thì hiện tại chính là một mỹ nhân quyến rũ***.
***bản cv là yêu nhan khuynh thành.
Sau khi tan làm ở công ty là có thể gặp được Kinh Hoằng Hiên, nữ chính không làm ra những hành động nào lớn mật, mà chỉ không ngừng tấn công Kinh Hoằng Hiên bằng những động tác nhỏ.

Một ngày nào đó, hai người đó rốt cuộc cũng xé đi tấm màng che.
[ Nghê Nhất Lâm: "Kinh tổng, chúng ta làm một cuộc giao dịch đi." Trong ánh mắt của Kinh Hoằng Hiên tràn ngập sự coi thường: "Cô có tư cách gì mà đàm phán điều kiện với tôi."
Nghê Nhất Lâm không hề bị lay chuyển, cơ thể tiến về phía trước, kéo gần khoảng cách giữa cô và Kinh Hoằng Hiên: "Chúng ta chơi một trò chơi, xem cuối cùng ai đạt được thứ mà đối phương muốn trước." ]
Nữ chính ngả bài với nam chính, cô phải làm tình nhân của Kinh Hoằng Hiên.

Thành công hấp dẫn nam chính bằng khí chất yêu diễm đê tiện của mình.

Sau đêm qua, cốt truyện vừa vặn dừng ở việc Nghê Nhất Lâm chuẩn bị chủ động hiến thân.
...
Lần đầu tiên Mễ Mị muốn quỳ với mạch não của nữ chính, chuyện gì luẩn quẩn trong lòng mà muốn làm tình nhân của người ta? Đầu óc đâu!
Sau đó cô phát hiện cô hẳn là nên quỳ với Kinh Hoằng Hiên.

Anh vậy mà lại đồng ý!
Biết rõ Nghê Nhất Lâm có vấn đề, còn giữ ở bên người, cô ta nói chơi trò chơi thì anh đồng ý? Trực tiếp dùng roi da còng tay tra tấn hỏi tội a!
Kỳ thực cô có chút không hiểu Kinh Hoằng Hiên trong tiểu thuyết.

Rõ ràng tiếp xúc với anh một khoảng thời gian, là một người vô cùng thông minh.

Sao trong tiểu thuyết lại ngốc như vậy.
= =
Từ bữa tiệc sinh nhật đến tiệc tối, cốt truyện đã thay đổi, nhưng hệ thống không có trừng phạt cô.

Sau khi xác nhận, suy đoán của Mễ Mị là chính xác.

Cốt truyện mở ra một bước ngoặt mới khi nam nữ chính trở thành người yêu của nhau, bọn họ bắt đầu ngược nhau rồi yêu nhau.
Cho dù là theo ý muốn của nguyên chủ, nhưng vẫn là kế hoạch cứu vớt của cô.

Chỉ cần Kinh Hoằng Hiên và Nghê Nhất Lâm ở cùng nhau bất hòa, cô liền không có nguy hiểm.
Hiện tại đang trong giai đoạn ngược nhau nhiều hơn.

Vậy về sau liền giết đi.

Mễ Mị muốn chém chết tình yêu này khi nó còn ở trong nôi.
Không thể cho bọn họ có cơ hội va chạm ra tia lửa.
...
Mễ Mị đang lên kế hoạch lớn thì có người gõ cửa phòng.

Cô đi ra mở cửa, phát hiện ở ngoài cửa là Mễ Quan.
"Mị Mị, sao em vẫn chưa soạn đồ vậy?" Mễ Quan trừng lớn mắt kinh ngạc hỏi cô.
"A?" Mễ Mị bị hỏi liền sửng sốt.
"Thất thần làm gì! Hôm nay ba mẹ về nhà a, chúng ta đi đón máy bay." Nói xong nâng tay nhìn thời gian: "Còn không đến một giờ nữa, em có thời gian hai mươi phút!"
Mễ Mị lập tức vọt vào phòng ngủ.
Quên mất! Hôm nay cha mẹ nguyên chủ nghỉ phép ở nước ngoài trở về nhà, cô sắp được nhìn thấy cha mẹ của nguyên chủ.
Mễ Mị bởi vì thời gian không kịp, nên chỉ trang điểm nền, ăn mặc đơn giản, cả người thoạt nhìn giống như sinh viên chưa tốt nghiệp.

Chọc Mễ Quan nhịn không được quan sát cô từ đầu đến chân.
"Mị Mị, anh cảm thấy em trang điểm như vậy được rồi."
"Ý anh là trước kia em khó coi."
"Không có, em gái của anh như thế nào cũng đẹp mắt."
Sau khi Mễ Mị trêu ghẹo Mễ Quan như hằng ngày, im lặng đi xuống, liên tục nhớ lại trí nhớ của nguyên chủ trong lòng, cuối cùng chuẩn bị một số công tác.

Những người cô muốn gặp lần này không phải là người thường, là ba mẹ ruột, người dễ dàng nhận ra vấn đề nhất.
Hiện tại cô chỉ có thể vui mừng vì phần lớn thời gian mấy năm trước nguyên chủ đều đi học ở nước ngoài.

Có chút thay đổi hẳn là sẽ không quá đột ngột.
Bây giờ là buổi chiều, còn chưa đến thời gian tan làm, đường đi đến sân bay rất thuận lợi, nửa giờ liền đến nơi.
Hai người nhìn tấm biển chờ sẵn ở sân bay, chuyến bay của cha mẹ Mễ gia cũng sắp hạ cánh.

Ngay khi Mễ Mị nhàm chán lướt điện thoại trong đám người, có một người phía trước cô một bên nói chuyện điện thoại một bên đi về phía cô, thoạt nhìn bộ dáng đi đường rất lo lắng.
Mễ Mị né sang bên cạnh một chút, nhưng vẫn là bị chạm mạnh vào.

Mễ Quan kịp thời đỡ lấy em gái xém chút ngã, muốn đi khiển trách người nọ, nhưng người đụng vào cô vừa nói ngượng ngùng! Tốc độ dưới chân lại không ngừng chạy đi.
"Anh, em không sao." Mễ Mị đưa tay giữ lấy Mễ Quan đang chuẩn bị xông lên lý luận, nhẹ nhàng lắc đầu: "Ba mẹ sắp ra rồi, mặc kệ người ta đi."
"Em đứng bên cạnh người ta, để anh nhìn xem còn ai không có mắt." Tuy rằng Mễ Quan đã được em gái xoa dịu, nhưng thật sự rất tức giận.
Đoạn nhạc đệm này qua đi, Mễ Quan luôn là bộ dạng không mấy vui vẻ, Mễ Mị cũng không chơi di động nữa, cùng anh hai một bên nói chuyện phiếm một bên chờ máy bay.
Khi Mễ Mị thực sự nhìn thấy cha mẹ của nguyên chủ, bỗng nhiên cảm thấy một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được, những lo lắng xấu hổ và lúng túng cô đã nghĩ đều không xảy ra.

Thân thể này mang theo trí nhớ 20 năm, đối với cha mẹ là trời sinh gần gũi.
"Ai nha, con gái của chúng ta cũng tới rồi."
Mẹ Mễ là một người phụ nữ vô cùng tinh tế và xinh đẹp, tiến lên nhẹ nhàng ôm chầm lấy Mễ Mị.


Có thể cảm nhận được tràn đầy tình yêu.

Ở trên xe mẹ Mễ còn luôn nắm tay Mễ Mị, hỏi han tình hình sức khỏe và cuộc sống của cô.

Cha Mễ có khuôn mặt nhân hậu, khí chất ấm áp.

Có thể cảm nhận được rằng khi trẻ ông nhất định là một công tử tuấn tú, nho nhã.
Mẹ Mễ tên thật là Tần Dĩnh, bà ôn nhu trấn an Mễ Mị thành công.

Mễ Mị ở trước mặt bà nhịn không được thả lỏng, chậm rãi biến thành con gái làm nũng ỷ lại vào mẹ.
Che mẹ Mễ nghỉ phép trở về, buổi tối là tiệc tối của gia đình họ.

Ba anh em Mễ gia đều trở về nhà.
Mẹ Trương đã bận rộn từ sáng sớm, cùng người hầu chuẩn bị một bữa tối phong phú.
" n, ra ngoài một lần, vẫn là chị Trương làm canh tốt nhất."
"Phu nhân thích là tốt rồi."
Một bữa cơm này mọi người hòa thuận vui vẻ.
Sau khi ăn xong cha Mễ gọi hai anh em vào thư viện, hỏi một chút tình hình kinh doanh trong nhà, bàn luận một số chuyện công ty.
Chỉ có Mễ Mị người nhàn rỗi duy nhất trong nhà không có việc làm.

Khi cha Mễ đang thảo luận với hai anh trong thư viện, cô chui vào phòng ngủ của Tần Dĩnh.
"Mẹ, mẹ đang vội sao?"
"Không có, sao thế?"
Tần Dĩnh mặc một bộ đồ ở nhà bằng tơ lụa, đang ngồi ở trên sofa tìm một quyển sách để đọc.

Mễ Mị chạy vào trong phòng ngồi bên cạnh mẹ.
"Mẹ, con muốn hỏi mẹ một chút về chuyện của Kinh gia."
Tần Dĩnh nghe được câu hỏi của Mễ Mị dừng một chút, hơi nghi hoặc: "Kinh gia có chuyện gì? Con không phải đều biết hết sao."
Mễ Mị lúc này mới nói ra mục đích thật sự: "Cũng có những chỗ con không biết.

Con muốn hỏi một chút về mẹ Hoằng Hiên."
"Mẹ biết rằng cha mẹ cậu ấy ly hôn khi cậu ấy mới vài tuổi.

Gia đình mẹ đẻ hiện tại cũng suy tàn.

Mẹ cũng không biết mẹ của Hoằng Hiên hiện tại thế nào."
Cô đem bức ảnh phác họa người phụ nữ trong mộng cho Tần Dĩnh xem: "Mẹ, con tìm thấy được một tấm hình ở chỗ anh Hoằng Hiên, anh ấy có vẻ rất trân quý nó.

Con đã vẽ người trong ảnh, mẹ xem."
Tần Dĩnh nghe được Mễ Mị nhắc tới mẹ Kinh Hoằng Hiên, lại nhìn bức ảnh trong tay Mễ Mị, thở dài, trong lòng thổn thức không thôi.
"Đây là mẹ của Hoằng Hiên."
"Cô ấy chính là người vô cùng tùy hứng.

Chuyện cũ năm đó, chỉ vì người lớn không quá vô trách nhiệm, kết quả người bị tổn thương chính là đứa nhỏ...".



Chương trước Chương tiếp