Cốt Truyện Này Có Vấn Đề
Chương 97
Mễ Mị!!!
Kinh Hoằng Hiên trở về bữa tiệc với tốc độ cực kỳ nhanh, súng trên tay bắn trúng đầu của Nghê Nhất Lâm, linh hồn của Ninh Tuấn Thần bằng một cái bị bắn ra khỏi thân xác, anh vẫn chưa kịp ý thức được chuyện gì đang xảy ra, vẻ mặt cực kỳ tham lam méo mó, viên đạn hình thành một vòng xoáy từ tính, giống như một hố đen bị nén lại, Ninh Tuấn Thần cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, anh để lại vẻ mặt hoảng sợ vào giây phút cuối cho Kinh Hoằng Hiên, sau đó linh hồn co rúm lại.
“Tam Vĩ! Tiêu diệt!”
Soạt… đạn hồn nhấp nháy nhập vào hệ thống. Linh hồn của Ninh Tuấn Thần và Nghê Nhất Lâm hoàn toàn biến mất.
Linh hồn trở về thân xác, tầm nhìn vẫn chưa hồi phục, Kinh Hoằng Hiên lắc đầu kịch liệt, vành mắt đau tột cùng, anh không kịp quan tâm đến cái đầu sắp nổ tung, lao thẳng đến phía Mễ Mị. Tiếng hét hoảng hốt không ngừng vang lên và đám đông hỗn loạn khiến con tim Kinh Hoằng Hiên đập mạnh.
Không được xảy ra chuyện, tuyệt đối không được xảy ra chuyện!
Hội trường do tiếng súng mà trở nên vô cùng hỗn loạn, anh đẩy đám đông đang hỗn loạn né tránh ra và sải bước đi. Khi thấy Mễ Mị bất chấp tất cả bổ nhào Nghê Nhất Lâm, nắm chặt cổ tay cô ta và cắn mạnh một cái!
“Mễ Mị!”
Không biết cơ thể Mễ Mị bộc phát lực gì, ánh mắt dữ tợn, hơi thở nặng nề, giống như một con báo kiếm ăn không chịu buông ra.
Đệch con mẹ ngươi lão nương có phòng ngự đó không ngờ tới phải không!!!
Cô dùng sức cắn mạnh, cầm tay của Nghê Nhất Lâm dùng sức bẻ mạnh về sau, một tiếng rắc trong vắt vang lên, ngón trỏ của Nghê Nhất Lâm bị cô bẻ gãy.
Lúc này cô không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, trong đầu toàn là suy nghĩ không được để con khùng này bắn bậy!
Vì vậy cô cũng không để ý, từ khi cô bổ nhào Nghê Nhất Lâm đến khi cô cắn nát cổ tay và bẻ gãy ngón tay cô ta, Nghê Nhất Lâm không phản ứng cũng không phản kháng gì cả, mặc cho cô muốn làm gì thì làm.
Mọi người trong hội trường lập tức ngồi xổm xuống những vật cản gần bản thân nhất để né tránh, khát vọng sống khiến mọi người đều chỉ có suy nghĩ né tránh, có không ít người tay chân mềm nhũn và nhất thời số lần giẫm đạp lên nhau nhiều vô cùng.
Người nào đó bên cạnh Mễ Mị hoảng sợ ngồi xổm xuống lùi về phía sau, thấy người đó sắp giẫm lên cô khi cô ngã xuống đất, Kinh Hoằng Hiên xông ra khỏi đám đông hỗn loạn, đạp văng người đàn ông lùi về sau đó, người đàn ông xanh mặt ôm đầu kêu thảm thiết.
Kinh Hoằng Hiên ôm Mễ Mị vào lòng, không ngừng thỏ thẻ bên tai cô: “Mễ Mễ, không sao hết không sao hết, buông cô ta ra. Mọi thứ đều kết thúc rồi, anh đang ở đây nè.”
Hơi thở Mễ Mị nặng nề, đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào cặp mắt lấp lánh tựa ngôi sao đột nhiên xuất hiện trước mặt kia, dần dần lấy lại lí trí.
Kinh Hoằng Hiên hất cổ tay đẫm máu kia ra, lau sạch vết máu đọng trên khoé môi cô, ôm chặt cô trong lòng.
“Mễ Mễ, tỉnh táo lại, mọi thứ đều kết thúc rồi, đừng sợ, em yêu à nhìn anh nè.”
“Hộc… hộc…”
“Là anh, nhìn anh nè. Hít thở từ từ.”
Mễ Mị cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh sau sự hỗn loạn và căng thẳng, người đàn ông trước mặt đổ hết mồ hôi hột trên trán, đôi mắt đỏ ngầu, căng thẳng đến mức sắp tuôn trào nước mắt, nhẹ nhàng gọi cô từng tiếng một.
Nghê Nhất Lâm ngã sang một bên, không biết còn sống hay đã chết, cô khẽ chớp mắt, giật mình một cái bổ nhào vào lòng Kinh Hoằng Hiên.
“Kinh Hoằng Hiên…”
“Anh đây.”
Cái ôm mạnh mẽ và tràn trề, hơi thở ấm áp phun lên lòng ngực, vanh lên từng tiếng khóc nghẹn ngào, Kinh Hoằng Hiên cuối cùng cũng thở phào một hơi.
May là em không sao.
Hậu chứng do miễn cưỡng hồn rời thể xác và mở chức năng hệ thống ồ ạt kéo đến, đầu đau đến nỗi muốn sụp đổ, mồ hôi thấm ướt áo sơ mi.
Lúc này xác nhận Mễ Mị không sao, anh cuối cùng không chịu được cơn đau, đôi mắt anh tối sầm và chìm vào hôn mê.
Mễ Mị dụi vào lòng Kinh Hoằng Hiên, dũng cảm trước đó đều biến mất hết, từng cơn hoảng sợ lan khắp cơ thể, dù cô biết rõ mình có phòng ngự, bản năng sợ chết trong người cũng đủ khiến cô suy sụp.
May là có anh.
Con tim đập mạnh liên hồi, hơi thở tựa như quấn lấy cổ họng, bỗng nhiên tim đập mạnh và loạn nhịp, tiếp đó là mất đi ý thức.
Từ khi xảy ra vụ nổ súng cho đến giờ đã trôi qua hai ba phút, các bảo vệ tại hội trường đều được đào tạo bài bản, việc đầu tiên là ngắm thẳng vào người cầm súng, nhanh chóng cầm khiên chắn sơ tán đám đông. Không còn có tiếng súng vang lên nữa, vụ hỗn loạn vừa nãy cũng bị kiểm soát ngay trong phút chốc.
Kẻ cầm đầu ngã trên đất không hay biết sống chết, một người bảo vệ bước lên trên thăm dò, thấy bộ dạng của Nghê Nhất Lâm lập tức đá văng cây súng bên cạnh cô.
“Giải tán!” Các bảo vệ lập tức đưa Nghê Nhất Lâm đi.
Thu Viên Á đứng ở một bên thấy hết mọi quá trình, dựa vào bàn đờ đẫn ngây người, sau khi bảo vệ đá văng cây súng, cô mới giật mình tỉnh táo lại, việc đầu tiên là bước lên trước muốn kéo hai người đang ngồi dưới đất ôm nhau đi.
“Mau đi…á!”
Cô vừa dùng sức, hai người lập tức vị kéo ngã, Thu Viên Á hít sâu một hơi.
“Mau qua cứu người a!!!”
Tiếng còi đặc thù của xe cấp cứu vang khấp bầu trời, nhân viên cứu hộ đến đầu tiên, tiếp đó là cảnh sát và đại sứ quán nơi đó theo sau. Đảo Li Li đang yên đang lành tổ chức một buổi tiệc đính hôn trọng đại, thế mà đã hoàn toàn bị phá rối. Các khách mời hồn kinh phách lạc, bảo vệ bao vây xung quanh Kinh Lôi Đình, lúc này một đám cán bộ đại sứ quán mặc quần áo tây mang giày da bước về phía ông.
Kinh Lôi Đình điều chỉnh tâm trạng định chuẩn bị phối hợp, chỉ thấy có một người đi bên cạnh cán bộ đại sứ quán mà ông không chú ý đến đã đưa một tấm chứng minh cho ông coi.
“Kinh Lôi Đình, do nghi ngờ ông liên quan đến việc phạm tội kinh tế, hiện tại phải bắt giữ ông theo quy định pháp luật.”
Linh hồn bị xâu xé rốt cuộc đau khổ cỡ nào, có lẽ người bình thường sẽ không bao giờ cảm nhận được. Kinh Hoằng Hiên không tìm được từ hình dung chính xác, dù cho anh có một linh hồn mạnh mẽ đến thế, cũng phải xoay xở bên bờ vực sụp đổ.
Từng luồng sức nhẹ nhàng bao phủ linh hồn đau nhói, sự xâu xé ác liệt được xoa dịu, ngày càng có nhiều năng lượng dồn vào, cơn đau dần biến mất và dần trở nên thoải mái.
Anh dường như quay về thời điểm lần đầu tiên mở mang trí óc.
Ngài ta là chúa tể của vũ trụ Tinh Thần, còn anh là cái bóng của ngài.
Một hôm, anh mơ mơ màng màng rời khỏi mặt đất, đứng trước mặt thiên thần, thiên thần hỏi anh một câu hỏi.
“Ngươi cầu mong điều gì?”
Anh chậm rãi mở mắt ra, thiên thần ở ngay trước mắt.
“Ông chủ.”
“Ừm.”
“Tôi nhớ ngài từng hỏi ta cầu mong điều gì.”
“Bây giờ đã có đáp án rồi sao?”
“Đúng vậy, không cầu trường sinh, chỉ cầu được một kiếp làm người.”
Cô cảm thấy bản thân trở nên nhẹ hẳn, giống như đang bay bổng vậy.
Nơi đây giống như đang dọn nhà, mọi thứ đều được cất đi, chỉ có vài chiếc hộp giấy cuối cùng được đặt trên sàn ở giữa một căn phòng.
Cô ngắm nhìn xung quanh, có cảm giác khá quen thuộc với nơi này.
Có một người phụ nữ trung niên từ trong bước ra. Sắc mặt bà không ổn lắm, lưu luyến ngắm nhìn kỹ lưỡng xung quanh, đôi mắt bà đó hoe, dường như mới vừa khóc xong.
Cô nghiêng đầu nhìn người phụ nữ trung niên vẻ mặt đau thương này, cảm giác… vừa thân thiết vừa buồn bã.
Đừng khóc mà.
Lúc này, một người đàn ông trẻ trông khoảng hai mươi mấy tuổi từ ngoài cửa bước vào, đem mấy hộp giấy cuối cùng đó bưng đi. Người phụ nữ trung niên nghiêng đầu thở dài. Người đàn ông trẻ khẽ khựng lại, ngón tay ôm hộp giấy hơi dùng sức, rồi rời khỏi căn phòng.
Cô bay bổng theo sau người đàn ông, người đàn ông đó đặt chiếc hộp lên xe. Bên cạnh xe có một người đàn ông trung niên đang hút thuốc. Người đàn ông trung niên hút một hơi thuốc cuối cùng. Hai người này cũng rất quen thuộc.
“Mẹ con đâu?”
“Còn đang trong phòng em.”
Người đàn ông trung niên dập tắt điếu thuốc: “Để ba đi gọi.”
Người đàn ông trung niên đến bên cạnh người phụ nữ, không nói một lời và ôm vai bà. Người phụ nữ ngẩng đầu nhẹ nhàng nói với ông: “Chúng ta đi xem con gái chút đi.”
“Được.”
Xe chạy đều đều, cô ngồi trong xe nhìn trái nhìn phải, ba người trong xe cô đều cảm thấy rất quen thuộc. Cảm giác thân thuộc vô cùng.
“Máy bay khởi hành lúc mấy giờ?”
“Chiều hai giờ.”
Xe ngừng lại, ba người cùng xuống xe, cô cũng theo họ xuống xe. Nhìn xa xa, đây là một khu nghĩa trang.
Cô đi theo phía sau ba người, tò mò lướt nhìn từng tấm bia.
Người phía trước ngừng lại trước một bia mộ, cô chậm rãi đi theo, lúc ngang qua một bia mộ, khoé mắt cô nhìn thấy đó là một người đàn ông trẻ tên là Nguyên Trạm.
Người phụ nữ trung niên ngồi xổm trước bia mộ, đưa tay vuốt ve tấm bia lạnh buốt, khuôn mặt đầy vẻ dịu dàng và thương tiếc, đặt xuống bia một bó hoa.
Mộ của con yêu Mễ Mị.
Trên bức ảnh, là một cô gái nét mặt cười tươi như hoa.
Đùng. Trong đầu vang lên một tiếng.
Tất cả ký ức ồ về.
Người phụ nữ đau thương đó là mẹ cô, người đàn ông trung niên là bố cô, người đàn ông trẻ là anh trai cô.
Còn cô, đã xảy ra tai nạn.
Tầm nhìn mơ hồ, trong lòng tuôn trào một nỗi đau thương lắng đọng bụi trần.
Cô chết rồi.
Quả nhiên, cô thật sự đã chết rồi…
Khoảnh khắc ý thức được điều này, Mễ Mị xuất hiện ở một thế giới trống rỗng. Cô nhìn xung quanh, màu trắng bao la quen thuộc.
Đây là không gian hệ thống.
“Tam Vĩ?”
Không ai đáp lại. Cô mơ màng ngó nhìn xung quanh, đột nhiên phía trước xuất hiện một luồng sáng chói đến nỗi cô không thể nhìn thấy, Mễ Mị lấy tay che và híp mắt nhìn.
Luồng sáng dần biến mất và xuất hiện một người đàn ông tóc dài tuấn tú đến khác thường.
người đàn ông tóc dài có một khuôn mặt hoàn mỹ khác với loài người, toàn thân trên dưới toả ra khí chất rung động lòng người, giống như mỗi một lỗ chân lông đều phát sáng.
“Chào cô, ta là Độn Thiên, cục trưởng Cục thẩm tra.”
“Chào ngài…”
Mễ Mị ngây người nhìn thiên thần hoàn mỹ đến mức không biết hư thật này, lời nói của ngài ấy loáng thoáng hư ảo, trên người có một luồng sáng khó tả, khiến người khác không kìm được cung kính, quỳ lạy. Khiến cho bạn cảm nhận sâu sắc về khoảng cách giữa người và thần, là một khoảng cách mãi mãi không cách nào chạm đến.
“Ngài là, đến bắt tôi đi sao?”
“Đương nhiên không phải, thứ ta muốn lấy lại, là hệ thống trên người cô.” Chỉ thấy Độn Thiên vẫy tay, cơ thể Mễ Mị truyền đến cảm giác mất trọng lượng như khoảnh khắc nhảy bungee, một chùm sáng bay ra từ đầu cô, rơi vào tay Độn Thiên.
Cô có chút mơ màng giơ đôi tay lên, một lúc sau nhìn thẳng vào Độn Thiên ở phía trước: “Vậy tôi thì sao? Tôi đi đâu?”
“Mọi thứ đều là nhân quả cơ duyên, cô vẫn là cô. Đi đến nơi cô nên đi.”
Mễ Mị đột nhiên nhận ra điều gì đó, cô vội muốn đến gần Độn Thiên: “Đợi đã! Cục trưởng! Kinh Hoằng Hiên, cũng chính là A, anh ấy sẽ ra sao?“
Cô cảm thấy sau lưng có một lực hút, kéo cô không ngừng lui về phía sau. Toàn thân Độn Thiên một lần nữa tỏa ra ánh hào quang óng ánh.
“Ta nói rồi, mọi thứ đều là nhân quả. Trở về sống tốt đi nhé.”
Trời đất xoay chuyển, trước mắt Mễ Mị một mảng màu đen, biến mất khỏi nơi đó.
Tam Vĩ rụt đầu theo phía sau Độn Thiên, sau khi Mễ Mị biến mất, chầm chậm hiện thân: “Sư phụ…”
Độn Thiên thay đổi bộ dạng giả vờ làm một thiên thần vô dục vô cầu trước mặt người phàm, chống eo nhéo mặt Tam Vĩ, nhéo đến nỗi cậu ta la hét thảm thiết.
“Ya ya ya đau!”
“Thằng nhóc chết tiệt, ta mới vừa ra ngoài một chuyến, thì hợp tác với A phá vỡ quy tắc, một ngày không đánh thì ăn cơm không ngon.”
“Sư phụ sư phụ! Có nguyên nhân cả, mấy con cũng chỉ vì làm chuyện tốt thôi mà! Hơn nữa người ra ngoài lâu như vậy, kiếm cũng kiếm không được, không thể trách con được!”
“Thằng nhóc chết tiệt, đi chép một trăm lần tuân thủ quy tắc làm việc, còn cưỡng từ đoạt lý nữa ta cho ngươi làm thực tập sinh.”
“Huhu con… con chép… huhu sư phụ đừng bắt con làm thực tập sinh, về nhà sẽ bị cười chết mất!”
Độn Thiên xấu xa nhìn học trò rụt đầu khóc nhè, thỏa mãn niềm hứng thú kỳ quái trong lòng. Học trò vẫn đùa vui như trước.
Chọc ghẹo học trò xong cũng nên bắt đầu làm chuyện chính, ngài chộp lấy một bản danh sách từ trong không trung.
Tên đầu tiên trong trang thứ nhất, A, ngón tay quẹt một cái, dần dần biến mất.
Tam Vĩ lặng lẽ nhìn người. Trong lòng cũng có chút buồn.
Sau này Cục thẩm tra sẽ không còn ngài A nữa.
“Bíp…”
Máy phát ra một tiếng bíp. Xung quanh một phen náo loạn, cô ý thức được dường như có người đang kiểm tra gì cho cô. Chỉ là không biết tại sao khắp người không có chút cảm giác.
Mễ Mị mở mắt, nhìn thấy một đống bóng người mờ ảo vây xung quanh.
“Tỉnh rồi tỉnh rồi! Cô ấy tỉnh rồi! Phẫu thuật thành công rồi!”
Cô dùng sức mở to mắt, tầm nhìn dần trở nên rõ rệt, Tần Dĩnh, Mễ Trung Dương, Mễ Quan, Mễ Đình, đều là người nhà của cô. Trong mắt người nào người nấy đều ửng chứa nước mắt vui mừng.
Cô nở một nụ cười yếu ớt, nhìn vào đám đông, người cô muốn gặp nhất.”
“Kinh Hoằng Hiên…”
“Anh đây.”
End.
Tác giả có lời muốn nói: Phiên ngoại, hôn lễ
“Đẹp quá, làm cho tôi cũng muốn kết hôn nữa.”
“Aaa… Lão Kinh có phúc quá!!”
Mễ Mị nở nụ cười rạng rỡ dưới những ánh mắt khen ngợi cảm thán của các bạn thân, rung động lòng người. Váy cưới được đặt may riêng mỏng như lớp cánh ve sầu, những mắt lưới kim cương may như cánh bướm, vai áo cổ ngỗng óng ánh trong suốt, đường cong hoàn mỹ chảy dọc xuống, lớp vải sa mỏng thoát ẩn thoát hiện trải dài xuống theo eo và mông, đẹp đến nỗi giống như nàng công chúa bước ra từ chuyện cổ tích, cô mỉm cười, hương thơm lan tỏa thơm ngát.
Mễ Mị tỉ mỉ nhìn bản thân trong gương, cô cũng cảm thấy, hôm nay mình thật sự rất đẹp.
“Nhìn ống kính nè.”
Thu Viên Á giơ máy ảnh lên cao, những cô gái mặc chung lễ phục phù dâu màu hồng nghe thế lập tức vui mừng vây quanh Mễ Mị ở giữa.
Lạch cạch, ống kính chụp lại khoảnh khắc trân quý này, lưu giữ khuôn mặt xinh đẹp của các cô gái.
“Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, nhìn tôi có vấn đề gì không?” Các chị em mặc lễ phục phù dâu cùng màu líu ríu, vẻ mặt hớn hở, tất cả đều vô cùng hưng phấn. Họ không phải lần đầu tham gia hôn lễ, nhưng đối với hôn lễ của Mễ Mị và Kinh Hoằng Hiên, họ thật lòng chúc phúc cho hai người, hơn nữa còn rất ngưỡng mộ.
Hai người là cặp thanh mai trúc mã lẫy lừng, ngoài trừ lúc nhỏ ra, họ không giành nhiều thời gian bên nhau nhiều như bạn bè trong lớp. Một người chạy một người đuổi, cách qua lại không chút tình cảm, ngược lại giống như đấu đá lẫn nhau vậy, mọi người nể tình bạn bè ngoài miệng nói cố gắng giúp mai mối, hy vọng có chút chuyển biến, nhưng thực ra vốn dĩ không có ai đặt kỳ vọng vào cặp đôi này.
Kết quả sự kỳ diệu của nhân tính chính là vả mặt không phải sao? Trong vòng một năm ngắn ngủi, các chị em tận mắt chứng kiến quá trình lên men của hai người, sau vụ trấn động dữ dội của thành phố H, trực tiếp diễn một màng sống chết có nhau đầy rầm rộ.
Vụ hỗn loạn trên đảo Li Li, họ thấy rõ Kinh Hoằng Hiên đã lao thẳng đến bên Mễ Mị mà không một chút do dự, con moẹ nó ngầu lắm đó biết không? Ngoại trừ tình yêu đích thực thì không kiếm được lí do nào nữa.
Trong thế giới đầy sóng gió, tràn ngập ham vọng, tình cảm của hai người họ thuần khiết đến nỗi khiến người khác khó tin. Chỉ điểm này thôi, cũng đủ làm cho các chị em hưng phấn. Có thể gặp được cảnh tượng này, ngoài ngưỡng mộ ra, thì là chúc phúc.
Mễ Mị ngồi trên mép giường màu đỏ cười tươi như hoa, thực ra trong lòng vô cùng hồi hộp.
Hôm nay, cô và Kinh Hoằng Hiên sắp kết hôn rồi!
Chỉ trong nháy mắt, một năm đã trôi qua kể từ chuyến đi đến đảo Li Li, khi ấy cô ấy lên cơn đau tim trên đảo, hôn lễ Kinh Hoằng Hiên, hai người lập tức được đưa đi điều trị. Cha mẹ, anh trai Mễ Mị và bác sĩ La lập tức đi đến đảo Li Li, hội tụ hết tất cả những tài nguyên điều trị có thể điều động. Khi đó người nhà Mễ Mị đều bị dọa cho phát khiếp. May là phẫu thuật cực kỳ thành công, cô cũng hồi phục rất nhanh, không có bất kỳ phản ứng không tốt, sau cơn mưa trời lại sáng.
Dời lại kế hoạch hôn lễ, cô điều dưỡng từ đầu mùa xuân đến cuối mùa hạ.
Đầu mùa thu, cô cùng Kinh Hoằng Hiên tổ chức hôn lễ.
“Bên ngoài chú rể và các phù rể đến rồi, chúng ta ra ngoài thôi.” Phương Kỳ nhón chân ở trước cửa, vẫy tay với các phù dâu, các cô gái vừa nghe lập tức hưng phấn chạy ra ngoài.
Thu Viên Á lần cuối quay lại ôm lấy Mễ Mị, giọng nói nghẹn ngào không biết là kích động hay cảm thán: “Cục cưng à, nhất định phải hạnh phúc!” Cô mãi mãi ghi nhớ, bộ dạng Mễ Mị chắn ở phía trước, bất chấp tất cả bổ nhào tên hung thủ.
“Nhất định.” Cô khẽ nháy mắt, chân thành ôm chầm người bạn thân nhất của mình. Một ngày như này, dường như tùy tiện một câu nói, một ánh mắt, cô đều có thể bật khóc.
Cô chờ đợi sảnh trong, con tim đập thình thịch, bàn tay ướt sũng. Cô tưởng rằng bản thân rất hồi hộp, nhưng cô không biết, người ngoài nhìn vào, gương mặt cô luôn tràn đầy sự vui tươi, thậm chí ngay cả sự mong đợi cũng là ngọt ngào.
Tần Dĩnh nắm tay cô, dường như có rất nhiều lời muốn nói, vừa không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ cảm thán rồi không ngừng ngắm nhìn cô, đầy vẻ thắm thiết, gương mặt gìn giữ cẩn thận không thể che đi những vết nhăn năm tháng, Mễ Mị bỗng chốc nghẹn ngào, tình cha mẹ ở hai kiếp khiến cô không tài nào hình dung tâm trạng lúc này.
“Đừng khóc đừng khóc, sắp ra lễ rồi, khóc nhòa hết lớp trang điểm rồi nè.” Tần Dĩnh vội lên tiếng khuyên nhủ con gái bảo bối, bản thân bà cũng rưng rưng nước mắt, dáng vẻ không có một chút sức thuyết phục.
“Con gái tôi nay đẹp quá, mẹ, ai ya…”
Thấy Tần Dĩnh sắp không kìm được, Mễ Trung Dương bất lực ôm Tần Dĩnh, dịu dàng vuốt ve: “Được rồi, em mà khóc là làm cho con gái khóc luôn đó, sắp bắt đầu rồi, mau đi ra ngoài ngồi thôi. Mễ Quan, dẫn mẹ con ra ngoài trước đi.” Hai mẹ con này mà ở bên nhau thêm một phút thì sẽ khóc bay hết lớp trang điểm.
Bờ lưng Mễ Quan thẳng tấp dẫn mẹ mình ra ngoài, lúc sắp rời khỏi còn nháy mắt với em gái, giơ ngón cái lên khen ngợi: “Hôm nay em siêu đẹp~!”
Mễ Mị bỗng chốc hết khóc lại cười.
“Sau này thằng nhóc đó dám ăn hiếp con, cứ trở về kiếm ba.” Mễ Trung Dương đưa cánh tay ra, nhìn con gái mà nhà họ cưng chiều nhất với ánh mắt trìu mến: “Lại đây nào, ba dẫn con ra ngoài.”
Hôm nay, ông sắp trao cô cho một người khác.
Khúc nhạc tiến hành hôn lễ vang lên trong lễ đường, bé ôm hoa đi theo vung hoa, hành lang trải khắp hoa tươi, khách mời ngồi hai bên đều gửi gắm ánh nhìn chúc phúc đầy chân thành.
Mỗi một bước cô đi, trong lòng sẽ đập một nhịp. Cánh tay của ba vững chắc kiên định. Dẫn cô từng bước đi đến một điểm xuất phát khác của cuộc đời.
Mễ Mị nghĩ ra rất nhiều giả thiết, lúc thấy người đó thì tâm trạng sẽ như thế nào?
Cô đều không nhớ nữa, cô chỉ biết, Kinh Hoằng Hiên vừa xuất hiện, thì sẽ là ánh hào quang sáng nhất trong mắt cô.
Cô và anh nhìn nhau từ xa, khoảng cách không ngừng rút ngắn, khuôn mặt ngày càng trở nên rõ nét.
Bàn tay anh rộng và mạnh mẽ, ấm áp kiên định, lông mày cao và ánh mắt tràn đầy si tình.
“Chú rể Kinh Hoằng Hiên, con có đồng ý lấy Mễ Mị làm vợ của con không. Dù là suôn sẻ hay nghịch cảnh, thịnh vượng hay hoạn nạn, khoẻ mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay buồn phiền, con đều bất chấp tất cả để yêu cô ấy, chung tình với cô đến suốt đời?”
“Cô dâu Mễ Mị, con có đồng ý lấy Kinh Hoằng Hiên làm chồng. Dù là suôn sẻ hay nghịch cảnh, thịnh vượng hay hoạn nạn, khoẻ mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay buồn phiền, còn đều bất chấp tất cả để yêu anh ấy, chung tình với anh ta đến suốt cuộc đời?”
“Con đồng ý.”
“Con đồng ý.”
“Bây giờ ta tuyên bố, Kinh Hoằng Hiên và Mễ Mị, chính thức kết thành vợ chồng.”
Những lời chúc phúc và tiếng vỗ tay tựa như thủy triều không ngừng vang lên, họ đã trao cho nhau nụ hôn chân thành nhất.
Tình yêu là thứ không bao giờ tắt đi.
- -----oOo------
Kinh Hoằng Hiên trở về bữa tiệc với tốc độ cực kỳ nhanh, súng trên tay bắn trúng đầu của Nghê Nhất Lâm, linh hồn của Ninh Tuấn Thần bằng một cái bị bắn ra khỏi thân xác, anh vẫn chưa kịp ý thức được chuyện gì đang xảy ra, vẻ mặt cực kỳ tham lam méo mó, viên đạn hình thành một vòng xoáy từ tính, giống như một hố đen bị nén lại, Ninh Tuấn Thần cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, anh để lại vẻ mặt hoảng sợ vào giây phút cuối cho Kinh Hoằng Hiên, sau đó linh hồn co rúm lại.
“Tam Vĩ! Tiêu diệt!”
Soạt… đạn hồn nhấp nháy nhập vào hệ thống. Linh hồn của Ninh Tuấn Thần và Nghê Nhất Lâm hoàn toàn biến mất.
Linh hồn trở về thân xác, tầm nhìn vẫn chưa hồi phục, Kinh Hoằng Hiên lắc đầu kịch liệt, vành mắt đau tột cùng, anh không kịp quan tâm đến cái đầu sắp nổ tung, lao thẳng đến phía Mễ Mị. Tiếng hét hoảng hốt không ngừng vang lên và đám đông hỗn loạn khiến con tim Kinh Hoằng Hiên đập mạnh.
Không được xảy ra chuyện, tuyệt đối không được xảy ra chuyện!
Hội trường do tiếng súng mà trở nên vô cùng hỗn loạn, anh đẩy đám đông đang hỗn loạn né tránh ra và sải bước đi. Khi thấy Mễ Mị bất chấp tất cả bổ nhào Nghê Nhất Lâm, nắm chặt cổ tay cô ta và cắn mạnh một cái!
“Mễ Mị!”
Không biết cơ thể Mễ Mị bộc phát lực gì, ánh mắt dữ tợn, hơi thở nặng nề, giống như một con báo kiếm ăn không chịu buông ra.
Đệch con mẹ ngươi lão nương có phòng ngự đó không ngờ tới phải không!!!
Cô dùng sức cắn mạnh, cầm tay của Nghê Nhất Lâm dùng sức bẻ mạnh về sau, một tiếng rắc trong vắt vang lên, ngón trỏ của Nghê Nhất Lâm bị cô bẻ gãy.
Lúc này cô không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, trong đầu toàn là suy nghĩ không được để con khùng này bắn bậy!
Vì vậy cô cũng không để ý, từ khi cô bổ nhào Nghê Nhất Lâm đến khi cô cắn nát cổ tay và bẻ gãy ngón tay cô ta, Nghê Nhất Lâm không phản ứng cũng không phản kháng gì cả, mặc cho cô muốn làm gì thì làm.
Mọi người trong hội trường lập tức ngồi xổm xuống những vật cản gần bản thân nhất để né tránh, khát vọng sống khiến mọi người đều chỉ có suy nghĩ né tránh, có không ít người tay chân mềm nhũn và nhất thời số lần giẫm đạp lên nhau nhiều vô cùng.
Người nào đó bên cạnh Mễ Mị hoảng sợ ngồi xổm xuống lùi về phía sau, thấy người đó sắp giẫm lên cô khi cô ngã xuống đất, Kinh Hoằng Hiên xông ra khỏi đám đông hỗn loạn, đạp văng người đàn ông lùi về sau đó, người đàn ông xanh mặt ôm đầu kêu thảm thiết.
Kinh Hoằng Hiên ôm Mễ Mị vào lòng, không ngừng thỏ thẻ bên tai cô: “Mễ Mễ, không sao hết không sao hết, buông cô ta ra. Mọi thứ đều kết thúc rồi, anh đang ở đây nè.”
Hơi thở Mễ Mị nặng nề, đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào cặp mắt lấp lánh tựa ngôi sao đột nhiên xuất hiện trước mặt kia, dần dần lấy lại lí trí.
Kinh Hoằng Hiên hất cổ tay đẫm máu kia ra, lau sạch vết máu đọng trên khoé môi cô, ôm chặt cô trong lòng.
“Mễ Mễ, tỉnh táo lại, mọi thứ đều kết thúc rồi, đừng sợ, em yêu à nhìn anh nè.”
“Hộc… hộc…”
“Là anh, nhìn anh nè. Hít thở từ từ.”
Mễ Mị cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh sau sự hỗn loạn và căng thẳng, người đàn ông trước mặt đổ hết mồ hôi hột trên trán, đôi mắt đỏ ngầu, căng thẳng đến mức sắp tuôn trào nước mắt, nhẹ nhàng gọi cô từng tiếng một.
Nghê Nhất Lâm ngã sang một bên, không biết còn sống hay đã chết, cô khẽ chớp mắt, giật mình một cái bổ nhào vào lòng Kinh Hoằng Hiên.
“Kinh Hoằng Hiên…”
“Anh đây.”
Cái ôm mạnh mẽ và tràn trề, hơi thở ấm áp phun lên lòng ngực, vanh lên từng tiếng khóc nghẹn ngào, Kinh Hoằng Hiên cuối cùng cũng thở phào một hơi.
May là em không sao.
Hậu chứng do miễn cưỡng hồn rời thể xác và mở chức năng hệ thống ồ ạt kéo đến, đầu đau đến nỗi muốn sụp đổ, mồ hôi thấm ướt áo sơ mi.
Lúc này xác nhận Mễ Mị không sao, anh cuối cùng không chịu được cơn đau, đôi mắt anh tối sầm và chìm vào hôn mê.
Mễ Mị dụi vào lòng Kinh Hoằng Hiên, dũng cảm trước đó đều biến mất hết, từng cơn hoảng sợ lan khắp cơ thể, dù cô biết rõ mình có phòng ngự, bản năng sợ chết trong người cũng đủ khiến cô suy sụp.
May là có anh.
Con tim đập mạnh liên hồi, hơi thở tựa như quấn lấy cổ họng, bỗng nhiên tim đập mạnh và loạn nhịp, tiếp đó là mất đi ý thức.
Từ khi xảy ra vụ nổ súng cho đến giờ đã trôi qua hai ba phút, các bảo vệ tại hội trường đều được đào tạo bài bản, việc đầu tiên là ngắm thẳng vào người cầm súng, nhanh chóng cầm khiên chắn sơ tán đám đông. Không còn có tiếng súng vang lên nữa, vụ hỗn loạn vừa nãy cũng bị kiểm soát ngay trong phút chốc.
Kẻ cầm đầu ngã trên đất không hay biết sống chết, một người bảo vệ bước lên trên thăm dò, thấy bộ dạng của Nghê Nhất Lâm lập tức đá văng cây súng bên cạnh cô.
“Giải tán!” Các bảo vệ lập tức đưa Nghê Nhất Lâm đi.
Thu Viên Á đứng ở một bên thấy hết mọi quá trình, dựa vào bàn đờ đẫn ngây người, sau khi bảo vệ đá văng cây súng, cô mới giật mình tỉnh táo lại, việc đầu tiên là bước lên trước muốn kéo hai người đang ngồi dưới đất ôm nhau đi.
“Mau đi…á!”
Cô vừa dùng sức, hai người lập tức vị kéo ngã, Thu Viên Á hít sâu một hơi.
“Mau qua cứu người a!!!”
Tiếng còi đặc thù của xe cấp cứu vang khấp bầu trời, nhân viên cứu hộ đến đầu tiên, tiếp đó là cảnh sát và đại sứ quán nơi đó theo sau. Đảo Li Li đang yên đang lành tổ chức một buổi tiệc đính hôn trọng đại, thế mà đã hoàn toàn bị phá rối. Các khách mời hồn kinh phách lạc, bảo vệ bao vây xung quanh Kinh Lôi Đình, lúc này một đám cán bộ đại sứ quán mặc quần áo tây mang giày da bước về phía ông.
Kinh Lôi Đình điều chỉnh tâm trạng định chuẩn bị phối hợp, chỉ thấy có một người đi bên cạnh cán bộ đại sứ quán mà ông không chú ý đến đã đưa một tấm chứng minh cho ông coi.
“Kinh Lôi Đình, do nghi ngờ ông liên quan đến việc phạm tội kinh tế, hiện tại phải bắt giữ ông theo quy định pháp luật.”
Linh hồn bị xâu xé rốt cuộc đau khổ cỡ nào, có lẽ người bình thường sẽ không bao giờ cảm nhận được. Kinh Hoằng Hiên không tìm được từ hình dung chính xác, dù cho anh có một linh hồn mạnh mẽ đến thế, cũng phải xoay xở bên bờ vực sụp đổ.
Từng luồng sức nhẹ nhàng bao phủ linh hồn đau nhói, sự xâu xé ác liệt được xoa dịu, ngày càng có nhiều năng lượng dồn vào, cơn đau dần biến mất và dần trở nên thoải mái.
Anh dường như quay về thời điểm lần đầu tiên mở mang trí óc.
Ngài ta là chúa tể của vũ trụ Tinh Thần, còn anh là cái bóng của ngài.
Một hôm, anh mơ mơ màng màng rời khỏi mặt đất, đứng trước mặt thiên thần, thiên thần hỏi anh một câu hỏi.
“Ngươi cầu mong điều gì?”
Anh chậm rãi mở mắt ra, thiên thần ở ngay trước mắt.
“Ông chủ.”
“Ừm.”
“Tôi nhớ ngài từng hỏi ta cầu mong điều gì.”
“Bây giờ đã có đáp án rồi sao?”
“Đúng vậy, không cầu trường sinh, chỉ cầu được một kiếp làm người.”
Cô cảm thấy bản thân trở nên nhẹ hẳn, giống như đang bay bổng vậy.
Nơi đây giống như đang dọn nhà, mọi thứ đều được cất đi, chỉ có vài chiếc hộp giấy cuối cùng được đặt trên sàn ở giữa một căn phòng.
Cô ngắm nhìn xung quanh, có cảm giác khá quen thuộc với nơi này.
Có một người phụ nữ trung niên từ trong bước ra. Sắc mặt bà không ổn lắm, lưu luyến ngắm nhìn kỹ lưỡng xung quanh, đôi mắt bà đó hoe, dường như mới vừa khóc xong.
Cô nghiêng đầu nhìn người phụ nữ trung niên vẻ mặt đau thương này, cảm giác… vừa thân thiết vừa buồn bã.
Đừng khóc mà.
Lúc này, một người đàn ông trẻ trông khoảng hai mươi mấy tuổi từ ngoài cửa bước vào, đem mấy hộp giấy cuối cùng đó bưng đi. Người phụ nữ trung niên nghiêng đầu thở dài. Người đàn ông trẻ khẽ khựng lại, ngón tay ôm hộp giấy hơi dùng sức, rồi rời khỏi căn phòng.
Cô bay bổng theo sau người đàn ông, người đàn ông đó đặt chiếc hộp lên xe. Bên cạnh xe có một người đàn ông trung niên đang hút thuốc. Người đàn ông trung niên hút một hơi thuốc cuối cùng. Hai người này cũng rất quen thuộc.
“Mẹ con đâu?”
“Còn đang trong phòng em.”
Người đàn ông trung niên dập tắt điếu thuốc: “Để ba đi gọi.”
Người đàn ông trung niên đến bên cạnh người phụ nữ, không nói một lời và ôm vai bà. Người phụ nữ ngẩng đầu nhẹ nhàng nói với ông: “Chúng ta đi xem con gái chút đi.”
“Được.”
Xe chạy đều đều, cô ngồi trong xe nhìn trái nhìn phải, ba người trong xe cô đều cảm thấy rất quen thuộc. Cảm giác thân thuộc vô cùng.
“Máy bay khởi hành lúc mấy giờ?”
“Chiều hai giờ.”
Xe ngừng lại, ba người cùng xuống xe, cô cũng theo họ xuống xe. Nhìn xa xa, đây là một khu nghĩa trang.
Cô đi theo phía sau ba người, tò mò lướt nhìn từng tấm bia.
Người phía trước ngừng lại trước một bia mộ, cô chậm rãi đi theo, lúc ngang qua một bia mộ, khoé mắt cô nhìn thấy đó là một người đàn ông trẻ tên là Nguyên Trạm.
Người phụ nữ trung niên ngồi xổm trước bia mộ, đưa tay vuốt ve tấm bia lạnh buốt, khuôn mặt đầy vẻ dịu dàng và thương tiếc, đặt xuống bia một bó hoa.
Mộ của con yêu Mễ Mị.
Trên bức ảnh, là một cô gái nét mặt cười tươi như hoa.
Đùng. Trong đầu vang lên một tiếng.
Tất cả ký ức ồ về.
Người phụ nữ đau thương đó là mẹ cô, người đàn ông trung niên là bố cô, người đàn ông trẻ là anh trai cô.
Còn cô, đã xảy ra tai nạn.
Tầm nhìn mơ hồ, trong lòng tuôn trào một nỗi đau thương lắng đọng bụi trần.
Cô chết rồi.
Quả nhiên, cô thật sự đã chết rồi…
Khoảnh khắc ý thức được điều này, Mễ Mị xuất hiện ở một thế giới trống rỗng. Cô nhìn xung quanh, màu trắng bao la quen thuộc.
Đây là không gian hệ thống.
“Tam Vĩ?”
Không ai đáp lại. Cô mơ màng ngó nhìn xung quanh, đột nhiên phía trước xuất hiện một luồng sáng chói đến nỗi cô không thể nhìn thấy, Mễ Mị lấy tay che và híp mắt nhìn.
Luồng sáng dần biến mất và xuất hiện một người đàn ông tóc dài tuấn tú đến khác thường.
người đàn ông tóc dài có một khuôn mặt hoàn mỹ khác với loài người, toàn thân trên dưới toả ra khí chất rung động lòng người, giống như mỗi một lỗ chân lông đều phát sáng.
“Chào cô, ta là Độn Thiên, cục trưởng Cục thẩm tra.”
“Chào ngài…”
Mễ Mị ngây người nhìn thiên thần hoàn mỹ đến mức không biết hư thật này, lời nói của ngài ấy loáng thoáng hư ảo, trên người có một luồng sáng khó tả, khiến người khác không kìm được cung kính, quỳ lạy. Khiến cho bạn cảm nhận sâu sắc về khoảng cách giữa người và thần, là một khoảng cách mãi mãi không cách nào chạm đến.
“Ngài là, đến bắt tôi đi sao?”
“Đương nhiên không phải, thứ ta muốn lấy lại, là hệ thống trên người cô.” Chỉ thấy Độn Thiên vẫy tay, cơ thể Mễ Mị truyền đến cảm giác mất trọng lượng như khoảnh khắc nhảy bungee, một chùm sáng bay ra từ đầu cô, rơi vào tay Độn Thiên.
Cô có chút mơ màng giơ đôi tay lên, một lúc sau nhìn thẳng vào Độn Thiên ở phía trước: “Vậy tôi thì sao? Tôi đi đâu?”
“Mọi thứ đều là nhân quả cơ duyên, cô vẫn là cô. Đi đến nơi cô nên đi.”
Mễ Mị đột nhiên nhận ra điều gì đó, cô vội muốn đến gần Độn Thiên: “Đợi đã! Cục trưởng! Kinh Hoằng Hiên, cũng chính là A, anh ấy sẽ ra sao?“
Cô cảm thấy sau lưng có một lực hút, kéo cô không ngừng lui về phía sau. Toàn thân Độn Thiên một lần nữa tỏa ra ánh hào quang óng ánh.
“Ta nói rồi, mọi thứ đều là nhân quả. Trở về sống tốt đi nhé.”
Trời đất xoay chuyển, trước mắt Mễ Mị một mảng màu đen, biến mất khỏi nơi đó.
Tam Vĩ rụt đầu theo phía sau Độn Thiên, sau khi Mễ Mị biến mất, chầm chậm hiện thân: “Sư phụ…”
Độn Thiên thay đổi bộ dạng giả vờ làm một thiên thần vô dục vô cầu trước mặt người phàm, chống eo nhéo mặt Tam Vĩ, nhéo đến nỗi cậu ta la hét thảm thiết.
“Ya ya ya đau!”
“Thằng nhóc chết tiệt, ta mới vừa ra ngoài một chuyến, thì hợp tác với A phá vỡ quy tắc, một ngày không đánh thì ăn cơm không ngon.”
“Sư phụ sư phụ! Có nguyên nhân cả, mấy con cũng chỉ vì làm chuyện tốt thôi mà! Hơn nữa người ra ngoài lâu như vậy, kiếm cũng kiếm không được, không thể trách con được!”
“Thằng nhóc chết tiệt, đi chép một trăm lần tuân thủ quy tắc làm việc, còn cưỡng từ đoạt lý nữa ta cho ngươi làm thực tập sinh.”
“Huhu con… con chép… huhu sư phụ đừng bắt con làm thực tập sinh, về nhà sẽ bị cười chết mất!”
Độn Thiên xấu xa nhìn học trò rụt đầu khóc nhè, thỏa mãn niềm hứng thú kỳ quái trong lòng. Học trò vẫn đùa vui như trước.
Chọc ghẹo học trò xong cũng nên bắt đầu làm chuyện chính, ngài chộp lấy một bản danh sách từ trong không trung.
Tên đầu tiên trong trang thứ nhất, A, ngón tay quẹt một cái, dần dần biến mất.
Tam Vĩ lặng lẽ nhìn người. Trong lòng cũng có chút buồn.
Sau này Cục thẩm tra sẽ không còn ngài A nữa.
“Bíp…”
Máy phát ra một tiếng bíp. Xung quanh một phen náo loạn, cô ý thức được dường như có người đang kiểm tra gì cho cô. Chỉ là không biết tại sao khắp người không có chút cảm giác.
Mễ Mị mở mắt, nhìn thấy một đống bóng người mờ ảo vây xung quanh.
“Tỉnh rồi tỉnh rồi! Cô ấy tỉnh rồi! Phẫu thuật thành công rồi!”
Cô dùng sức mở to mắt, tầm nhìn dần trở nên rõ rệt, Tần Dĩnh, Mễ Trung Dương, Mễ Quan, Mễ Đình, đều là người nhà của cô. Trong mắt người nào người nấy đều ửng chứa nước mắt vui mừng.
Cô nở một nụ cười yếu ớt, nhìn vào đám đông, người cô muốn gặp nhất.”
“Kinh Hoằng Hiên…”
“Anh đây.”
End.
Tác giả có lời muốn nói: Phiên ngoại, hôn lễ
“Đẹp quá, làm cho tôi cũng muốn kết hôn nữa.”
“Aaa… Lão Kinh có phúc quá!!”
Mễ Mị nở nụ cười rạng rỡ dưới những ánh mắt khen ngợi cảm thán của các bạn thân, rung động lòng người. Váy cưới được đặt may riêng mỏng như lớp cánh ve sầu, những mắt lưới kim cương may như cánh bướm, vai áo cổ ngỗng óng ánh trong suốt, đường cong hoàn mỹ chảy dọc xuống, lớp vải sa mỏng thoát ẩn thoát hiện trải dài xuống theo eo và mông, đẹp đến nỗi giống như nàng công chúa bước ra từ chuyện cổ tích, cô mỉm cười, hương thơm lan tỏa thơm ngát.
Mễ Mị tỉ mỉ nhìn bản thân trong gương, cô cũng cảm thấy, hôm nay mình thật sự rất đẹp.
“Nhìn ống kính nè.”
Thu Viên Á giơ máy ảnh lên cao, những cô gái mặc chung lễ phục phù dâu màu hồng nghe thế lập tức vui mừng vây quanh Mễ Mị ở giữa.
Lạch cạch, ống kính chụp lại khoảnh khắc trân quý này, lưu giữ khuôn mặt xinh đẹp của các cô gái.
“Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, nhìn tôi có vấn đề gì không?” Các chị em mặc lễ phục phù dâu cùng màu líu ríu, vẻ mặt hớn hở, tất cả đều vô cùng hưng phấn. Họ không phải lần đầu tham gia hôn lễ, nhưng đối với hôn lễ của Mễ Mị và Kinh Hoằng Hiên, họ thật lòng chúc phúc cho hai người, hơn nữa còn rất ngưỡng mộ.
Hai người là cặp thanh mai trúc mã lẫy lừng, ngoài trừ lúc nhỏ ra, họ không giành nhiều thời gian bên nhau nhiều như bạn bè trong lớp. Một người chạy một người đuổi, cách qua lại không chút tình cảm, ngược lại giống như đấu đá lẫn nhau vậy, mọi người nể tình bạn bè ngoài miệng nói cố gắng giúp mai mối, hy vọng có chút chuyển biến, nhưng thực ra vốn dĩ không có ai đặt kỳ vọng vào cặp đôi này.
Kết quả sự kỳ diệu của nhân tính chính là vả mặt không phải sao? Trong vòng một năm ngắn ngủi, các chị em tận mắt chứng kiến quá trình lên men của hai người, sau vụ trấn động dữ dội của thành phố H, trực tiếp diễn một màng sống chết có nhau đầy rầm rộ.
Vụ hỗn loạn trên đảo Li Li, họ thấy rõ Kinh Hoằng Hiên đã lao thẳng đến bên Mễ Mị mà không một chút do dự, con moẹ nó ngầu lắm đó biết không? Ngoại trừ tình yêu đích thực thì không kiếm được lí do nào nữa.
Trong thế giới đầy sóng gió, tràn ngập ham vọng, tình cảm của hai người họ thuần khiết đến nỗi khiến người khác khó tin. Chỉ điểm này thôi, cũng đủ làm cho các chị em hưng phấn. Có thể gặp được cảnh tượng này, ngoài ngưỡng mộ ra, thì là chúc phúc.
Mễ Mị ngồi trên mép giường màu đỏ cười tươi như hoa, thực ra trong lòng vô cùng hồi hộp.
Hôm nay, cô và Kinh Hoằng Hiên sắp kết hôn rồi!
Chỉ trong nháy mắt, một năm đã trôi qua kể từ chuyến đi đến đảo Li Li, khi ấy cô ấy lên cơn đau tim trên đảo, hôn lễ Kinh Hoằng Hiên, hai người lập tức được đưa đi điều trị. Cha mẹ, anh trai Mễ Mị và bác sĩ La lập tức đi đến đảo Li Li, hội tụ hết tất cả những tài nguyên điều trị có thể điều động. Khi đó người nhà Mễ Mị đều bị dọa cho phát khiếp. May là phẫu thuật cực kỳ thành công, cô cũng hồi phục rất nhanh, không có bất kỳ phản ứng không tốt, sau cơn mưa trời lại sáng.
Dời lại kế hoạch hôn lễ, cô điều dưỡng từ đầu mùa xuân đến cuối mùa hạ.
Đầu mùa thu, cô cùng Kinh Hoằng Hiên tổ chức hôn lễ.
“Bên ngoài chú rể và các phù rể đến rồi, chúng ta ra ngoài thôi.” Phương Kỳ nhón chân ở trước cửa, vẫy tay với các phù dâu, các cô gái vừa nghe lập tức hưng phấn chạy ra ngoài.
Thu Viên Á lần cuối quay lại ôm lấy Mễ Mị, giọng nói nghẹn ngào không biết là kích động hay cảm thán: “Cục cưng à, nhất định phải hạnh phúc!” Cô mãi mãi ghi nhớ, bộ dạng Mễ Mị chắn ở phía trước, bất chấp tất cả bổ nhào tên hung thủ.
“Nhất định.” Cô khẽ nháy mắt, chân thành ôm chầm người bạn thân nhất của mình. Một ngày như này, dường như tùy tiện một câu nói, một ánh mắt, cô đều có thể bật khóc.
Cô chờ đợi sảnh trong, con tim đập thình thịch, bàn tay ướt sũng. Cô tưởng rằng bản thân rất hồi hộp, nhưng cô không biết, người ngoài nhìn vào, gương mặt cô luôn tràn đầy sự vui tươi, thậm chí ngay cả sự mong đợi cũng là ngọt ngào.
Tần Dĩnh nắm tay cô, dường như có rất nhiều lời muốn nói, vừa không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ cảm thán rồi không ngừng ngắm nhìn cô, đầy vẻ thắm thiết, gương mặt gìn giữ cẩn thận không thể che đi những vết nhăn năm tháng, Mễ Mị bỗng chốc nghẹn ngào, tình cha mẹ ở hai kiếp khiến cô không tài nào hình dung tâm trạng lúc này.
“Đừng khóc đừng khóc, sắp ra lễ rồi, khóc nhòa hết lớp trang điểm rồi nè.” Tần Dĩnh vội lên tiếng khuyên nhủ con gái bảo bối, bản thân bà cũng rưng rưng nước mắt, dáng vẻ không có một chút sức thuyết phục.
“Con gái tôi nay đẹp quá, mẹ, ai ya…”
Thấy Tần Dĩnh sắp không kìm được, Mễ Trung Dương bất lực ôm Tần Dĩnh, dịu dàng vuốt ve: “Được rồi, em mà khóc là làm cho con gái khóc luôn đó, sắp bắt đầu rồi, mau đi ra ngoài ngồi thôi. Mễ Quan, dẫn mẹ con ra ngoài trước đi.” Hai mẹ con này mà ở bên nhau thêm một phút thì sẽ khóc bay hết lớp trang điểm.
Bờ lưng Mễ Quan thẳng tấp dẫn mẹ mình ra ngoài, lúc sắp rời khỏi còn nháy mắt với em gái, giơ ngón cái lên khen ngợi: “Hôm nay em siêu đẹp~!”
Mễ Mị bỗng chốc hết khóc lại cười.
“Sau này thằng nhóc đó dám ăn hiếp con, cứ trở về kiếm ba.” Mễ Trung Dương đưa cánh tay ra, nhìn con gái mà nhà họ cưng chiều nhất với ánh mắt trìu mến: “Lại đây nào, ba dẫn con ra ngoài.”
Hôm nay, ông sắp trao cô cho một người khác.
Khúc nhạc tiến hành hôn lễ vang lên trong lễ đường, bé ôm hoa đi theo vung hoa, hành lang trải khắp hoa tươi, khách mời ngồi hai bên đều gửi gắm ánh nhìn chúc phúc đầy chân thành.
Mỗi một bước cô đi, trong lòng sẽ đập một nhịp. Cánh tay của ba vững chắc kiên định. Dẫn cô từng bước đi đến một điểm xuất phát khác của cuộc đời.
Mễ Mị nghĩ ra rất nhiều giả thiết, lúc thấy người đó thì tâm trạng sẽ như thế nào?
Cô đều không nhớ nữa, cô chỉ biết, Kinh Hoằng Hiên vừa xuất hiện, thì sẽ là ánh hào quang sáng nhất trong mắt cô.
Cô và anh nhìn nhau từ xa, khoảng cách không ngừng rút ngắn, khuôn mặt ngày càng trở nên rõ nét.
Bàn tay anh rộng và mạnh mẽ, ấm áp kiên định, lông mày cao và ánh mắt tràn đầy si tình.
“Chú rể Kinh Hoằng Hiên, con có đồng ý lấy Mễ Mị làm vợ của con không. Dù là suôn sẻ hay nghịch cảnh, thịnh vượng hay hoạn nạn, khoẻ mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay buồn phiền, con đều bất chấp tất cả để yêu cô ấy, chung tình với cô đến suốt đời?”
“Cô dâu Mễ Mị, con có đồng ý lấy Kinh Hoằng Hiên làm chồng. Dù là suôn sẻ hay nghịch cảnh, thịnh vượng hay hoạn nạn, khoẻ mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay buồn phiền, còn đều bất chấp tất cả để yêu anh ấy, chung tình với anh ta đến suốt cuộc đời?”
“Con đồng ý.”
“Con đồng ý.”
“Bây giờ ta tuyên bố, Kinh Hoằng Hiên và Mễ Mị, chính thức kết thành vợ chồng.”
Những lời chúc phúc và tiếng vỗ tay tựa như thủy triều không ngừng vang lên, họ đã trao cho nhau nụ hôn chân thành nhất.
Tình yêu là thứ không bao giờ tắt đi.
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương