Cp Tui Đu Luôn Be
Chương 19
Thay vì lo cho người khác, thì Tô Ly hẳn nên lo lắng cho bản thân hơn.
Buổi tối sau khi về khách sạn tắm rửa xong, Trương Thụy Y nhìn Tô Ly bị treo trên nóc nhà phơi nắng cả ngày, mặc dù đã bôi kem chống nắng rồi, nhưng cũng không chịu nổi trên nóc nhà không có gì che chắn, lúc xuống cả khuôn mặt bị phơi nắng đỏ lựng lên.
Trương Thụy Y lấy từ trong túi ra một tuýp mặt nạ lô hội, bóp một lượng lớn ra định bôi lên mặt cậu.
Tô Ly nhìn sang, vô thức muốn trốn đi: “Dính nhơm nhớp ấy, em không muốn bôi đâu.”
“Không theo ý cậu được.” Trương Thụy Y không cho cậu cơ hội từ chối, ỷ là Tô Ly không dám làm gì mình, trực tiếp ép cậu vào góc tường: “Đây là đồ nhị thiếu cho đấy nhé, nhất định phải bôi.”
Tô Ly sững người: “Sao anh ta lại đưa cho chị cái này?”
Trương Thụy Y nhân đó bôi mặt nạ lô hội lên mặt cậu, nói: “Không biết nữa, lúc anh Chung đem đến cũng chỉ nói là của nhị thiếu đưa cho thôi, cái này chị thấy người ta giới thiệu, tuy đắt, nhưng tác dụng phục hồi sau khi đi nắng cũng tốt lắm.”
“Anh ta chuẩn bị cho mỗi người một tuýp ạ?”
“Cái này thì chị chịu.”
Trương Thụy Y bôi xong thì đi rửa tay, trong lòng cũng nhân đó mà cảm thấy ghen tị với khuôn mặt nhỏ của Tô Ly, chỉ cần dùng một chút thôi cũng đã đủ bôi cả mặt cậu rồi!
Tô Ly thấy cũng có thể lắm chứ, dù sao mấy lần đi ăn cùng nhau Phó Mịch đều rất hào phóng, hình tượng cậu ấm đã in sâu trong lòng cậu, tặng mỗi người một tuýp mặt nạ cũng không có gì là to tát.
“Vậy chắc chắn anh ta cũng tặng Trịnh Thi Dật rồi nhỉ!”
Tô Ly vô cùng chắc chắn, dù sao con gái thì lại càng thích xinh đẹp hơn, nếu Phó Mịch đã tặng hết, thì không thể thiếu phần của nữ chính được.
Trương Thụy Y rửa tay xong thì bối rối: “Sao lại khẳng định thế?”
Tô Ly như thể chỉ đợi Trương Thụy Y hỏi vậy liền hạ thấp giọng thần bí nói: “Bởi vì em phát hiện ra, hình như Trịnh Thi Dật thích Phó Mịch.”
“!!!” Trương Thụy Y giật nảy mình: “Cậu nói thật hả?”
Tô Ly chỉ chỉ con mắt mình: “Chính mắt em nhìn thấy đấy, chắc chắn là Trịnh Thi Dật thích Phó Mịch, hôm nay Phó Mịch từ chỗ bọn em đi qua, Trịnh Thi dật còn nhìn chằm chằm anh ta mãi đấy.”
Tô Ly thấy Trương Thụy Y không tin, lại nhớ ra một chuyện: “Hồi trước lúc chị Lâm Tiêu Văn đến đây, Phó Mịch mời cơm, hình như cô ấy không vui cho lắm, lúc đấy nhất định là đang ăn giấm.”
Trương Thụy Y không tin: “Chắc là cậu nhìn nhầm rồi...”
“Không thể nào!” Tô Ly kiêu ngạo nói: “Thị lực của em tốt lắm đấy! Hơn nữa hôm trước Trịnh Thi Dật vừa nghe thấy Phó Mịch mời cơm thì đã đồng ý ngay rồi, điều này có nghĩa là gì? Một nữ diễn viên vì ai đó mà nửa đêm đi ăn khuya, thì đấy nhất định là chân ái!”
Câu này nói ra cực kỳ có tình thuyết phục.
Diễn viên nữ ban ngày còn không thê ăn cơm, chứ đừng nói đến buổi tối chủ động muốn ăn thêm.
“Hơn nữa cô ấy còn cố ý hỏi anh Nam xem đồ nướng hôm qua Phó Mịch tặng cho phim trường có ngon không, có chắc là cô ấy thật sự để ý đến thịt nướng không?”
Trương Thụy Y quyết đoán lắc đầu, không thể thế được.
Diễn viên nữ đều là thần tiên không ăn cơm.
“Hơn nữa Trịnh Thi Dật cũng rất phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn đời của Phó Mịch! Mắt to da trắng, tuy là dáng người không phải kiểu cute đáng yêu, nhưng cô ấy rất đẹp, hai người đứng cùng nhau cực kỳ xứng đôi luôn.”
Tô Ly lấy điện thoại chuyên dùng cho acclone ra nhấn nút mở máy, đem cả năm acclone theo dõi Phó Mịch và Trịnh Thi Dật, sau đó search một lượt thì vui lên, khuôn mặt đắc ý đưa điện thoại cho Trương Thụy Y xem: “Chị xem, không chỉ có mình em nghĩ thế đâu!”
Trương Thụy Y cầm lấy nhìn vào ------ super topic CP [Nồng Tình Mịch Dật], 8659 người theo dõi.
Tô Ly đầy tự tin: “Lần này em nhất định sẽ đu được thuyền HE!”
Mặc dù tin đồn lúc trước của Phó Mịch và Trịnh Thi Dật không lan rộng lắm, sau đó xử lý cũng khá nhanh, blogger tung tin đồn thất thiệt cũng đã lên tiếng xin lỗi, nhưng vẫn còn một số người không cần biết thật hay giả, dù sao trong phim , Tạ Chiêu và Định Dương công chúa cũng là một đôi, CP này vẫn có thể đu được.
Từ đó mà super topic [Nồng Tình Mịch Dật] CP cũng trở nên hot hơn.
Từ ảnh chụp chung lúc khai máy đến ảnh chụp trộm trong phim trường quay phim, đều dùng kính hiển vi để soi đường.
Thỉnh thoảng weibo chính thức sẽ đăng mấy cảnh ngoài lề Phó Mịch và Trịnh Thi Dật đối diễn, đây cũng là một trong những nguyên nhân CP này từ từ phát triển lớn mạnh.
[Phó nhị thiếu và Trịnh Thi Dật, soái ca xứng với mỹ nhân băng lãnh, xem cái này bổ mắt ghê á!]
[Bình thường Thi Dật lạnh lùng thật, nhưng lúc đối diễn với nhị thiếu thì lại cười vui đến thế!]
[Mọi người xem kỹ video hậu trường trên weibo chính thức đi, Trịnh Thi Dật rõ ràng là đang xấu hổ, còn lấy kịch bản che đi để cười thầm, tui thấy có chuyện rồi!]
[Có khi nào tụi mình đu trúng hàng real không nhỉ?]
Tô Ly ngồi bên cạnh hậu trường cũng thấy quá ư là real!
Cảnh quay hôm nay là cảnh Định Dương công chúa cùng với tướng quân Đường Thư Trúc cải trang trốn khỏi cung điện, ở quán rượu hai người gặp được nhị công tử Hứa Thăng của tể tướng đang trò chuyện vui vẻ với Tạ Chiêu.
Sở Lâm phát hiên Tạ Chiêu đang lôi kéo Hứa Thăng, giật dây hắn nhân lúc phía nam lũ lụt đói kém, cùng hắn nâng giá gạo bán lại cho triều đình, mặc dù có thể kiếm được một món hời lớn, nhưng nếu bị phát hiện thì sẽ phải chịu tội chết chém đầu.
Hứa Thăng tư chất tầm thường, không có tiền đồ như anh cả Hứa Chương đã từng làm phò mã, thường ngày ngoài trêu nam ghẹo nữ thì cũng muốn lập được vài thành tích để tể tướng nhìn hắn bằng ánh mắt khác, nghe được lời mời của Tạ Chiêu thì càng động lòng hơn.
Nhưng Hứa Thăng vẫn còn hơi do dự, liền hỏi ý kiến của tùy tùng Sở Lâm.
Lúc này Sở Lâm đã biết Tạ Chiêu không có ý tốt, cũng biết Hứa Thăng tính tình đa nghi, nếu y xúi Hứa Thăng hợp tác với Tạ Chiêu thì hắn chắc chắn sẽ sinh nghi, bèn nói bóng gió rằng bọn họ ỷ có tể tướng chống lưng, một tay che trời không tiếc mạng người.
Điều này ngược lại khiến Hứa Thăng yên tâm hơn, hắn coi mạng người như cỏ rác, suиɠ sướиɠ khi có thể khiến người khác đau khổ, vì vậy liền đồng ý đề nghị của Tạ Chiêu.
Định Dương công chúa và Đường Thư Trúc nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện, chỉ nghĩ Tạ Chiêu và Hứa Thăng nói chuyện vô cùng ăn ý.
Đợi sau khi Hứa Thăng đưa Sở Lâm đi, Đường Thư Trúc tính tình ngay thẳng muốn nhân đây dạy cho Tạ chiêu một bài học, nhưng lại bị Định Dương công chúa ngăn lại, nếu như Tạ Chiêu thật sự muốn dựa vào tể tướng, thì sao lại không tìm đại công tử Hứa Chương, mà lại tìm đến nhị công tử xa hoa dâm dật Hứa Thăng.
Đường Thư Trúc nghe cũng thấy không hợp lý lắm, bèn kìm lại ý nghĩ muốn đánh người.
Cảnh quay này là lần đầu tiên năm người bọn họ gặp nhau trên phim trường, cũng là lần đầu tiên Tô Ly gặm đường CP [Nồng Tình Mịch Dật] ở khoảng cách gần.
Mặc dù không thể hiện được ra ngoài, nhưng cả người Tô Ly in thật to hai chữ hạnh phúc!
Hôm nay Trịnh Thi Dật mặc một bộ váy áo màu xanh nhạt, thể hiện khí chất cao quý và trong sáng của công chúa.
Định Dương công chúa không phải kiểu công chúa ngây thơ hoạt bát không hiểu sự đời.
Là công chúa được hoàng đế sủng ái nhất, nàng lớn lên trong thâm cung, đáng lẽ phải là một người vô lo vô nghĩ, nhưng phụ hoàng của nàng là một kẻ tính cách nhu nhược, tài trí tầm thường, dần dần chỉ còn là bù nhìn mất đi quyền lực.
Người chị thân nhất - Trường Lạc sau khi gả cho con trai lớn Hứa Chương của tể tướng, không được bao lâu thì bị bệnh chết.
Từ trước đến giờ Định Dương công chúa và con trai của Uy Vũ tướng quân – Đường Thư Trúc có quan hệ thân thiết, nhờ có y giúp đỡ mà bắt đầu điều tra nguyên nhân cái chết của Trường Lạc công chúa.
Công chúa can đảm mãnh mẽ lương thiện ấy, với Tạ Chiêu mưu sâu kế rộng cùng chung một chí hướng, trong quá trình điều tra, Định Dương công chúa phát hiện ra thân phận thật của Tạ Chiêu, hai người quen biết tương trợ nhau, cuối cùng bên nhau cả một đời.
Thật là một kết thúc hạnh phúc viên mãn!
Tô Ly lấy kịch bản che đi nửa khuôn mặt, âm thầm nhìn hoạt động bên kia, mặc dù có ba người đứng bên đó nhưng mắt Tô Ly tự động chặn Lê Hựu Nam lại.
Không cần biết là chiều cao hay là dáng người, Phó Mịch và Trịnh Thi Dật đều vô cùng xứng đôi, kỹ năng diễn xuất của hai người rất tốt, mặc dù là lần đầu hợp tác nhưng cũng rất ăn ý, không có lần nào là không bắt được mạch diễn.
Điều ấy khiến Tô Ly cảm thấy càng đáng yêu hơn, hai người cùng chí hướng cũng là một điểm đáng yêu rất quan trọng của CP.
Trương Thụy Y ngồi bên cạnh cầm quạt đưa nước cho Tô Ly cũng thấy bất lực vô cùng, cô biết em trai họ bé nhỏ của mình đang nghĩ gì.
Mặc dù [Nồng Tình Mịch Dật] rất xứng đôi, nhưng mà Phó Mịch đứng với ai mà chả xứng?
Đương nhiên xứng đôi nhất vẫn là CP Mật Dữu mà cô đu rồi!
Thân là một fan của CP Mật Dữu, Trương Thụy Y cũng gặm đường trên phim trường.
“Chị vẫn thấy là Phó Mịch với Lê Hựu Nam xứng đôi hơn chút. Cậu xem hai người họ đứng gần nhau chưa, như kiểu không sợ nóng ấy.”
Tô Ly đem Lê Hựu Nam bị chặn ra để vào tầm nhìn một lần nữa, sau khi nhìn mấy phút cũng cảm thấy lòng mình có hơi dao động.
Chắc là hai người này thân quá rồi, một người nói, người còn lại có thể tiếp lời ngay được, khi đối diễn cũng như thể đang show ân ái vậy.
“Em biết lúc phỏng vấn Phó Mịch có nói là, hồi nhỏ lúc học mẫu giáo có để ý một cô bé cùng bàn, nhưng mà Lê Hựu Nam...” Tô Ly nghiêng người, thấp giọng hỏi: “Thích nam hay nữ?”
“Khụ.” Trương Thụy Y lấy tay che miệng, cẩn thận như sợ có ai đó đọc được khẩu hình miệng mình: “Anh ấy nói chỉ cần là thích rồi, nam hay nữ cũng không thành vấn đề.”
“Xí.”
Tô Ly liếc mắt đã hiểu, đúng là không có một lỗ hổng nào, idol chỉ rải đường không rải đinh, bảo sao chèo được thuyền Mật Dữu lâu thế.
Còn đang muốn thăm dò phe địch thêm nữa, thì đã nghe thấy tiếng trợ lý đạo diễn hô gọi.
“A Sướng, Tiểu Ly, đến đây tiếp cảnh đi!”
“Được.”
“Đến đây!”
Trần Sướng đóng vai Hứa Thăng, cũng là người gần đây có nhiều cảnh đối diễn với Tô Ly nhất.
Mặc dù anh ta nhìn có vẻ tà ác, còn tự nhận mình là kẻ đóng vai người xấu chuyên nghiệp, nhưng lại rất tốt tính.
Cảnh diễn Hứa Thăng trừng phạt Sở Lâm vì không lừa được Định Dương công chúa lần trước, anh ta còn cố ý đến phim trường trước, duyệt động tác với Tô Ly, dạy cậu phải tránh lúc nào, đến lúc diễn thật không thể không dùng sức với cậu, diễn xuất cũng rất ng nghiêm túc, một cảnh này chỉ quay hai lần là xong, cũng không khiến cho Tô Ly phải chịu khổ gì.
Trấn Sướng với Phó Mịch tuổi xấp xỉ nhau, trước đó chưa hợp tác bao giờ, nhưng cũng nghe nói Phó Mịch tốt tính mà diễn cũng hay, nếu như có thể tạo được quan hệ tốt với nhị thiếu, không chừng lần sau còn có cơ hội hợp tác nữa.
Nhưng mà lần đầu tiên diễn thử cùng Phó Mịch, Trần Sướng đã bị khí chất mạnh mẽ trên người hắn dọa sợ.
Thế nhưng khi bấm máy thì Phó Mịch lại thu hết khí thế này lại, khi đối mặt với nhị công tử nhà Tể tưởng, hắn diễn ra một Tạ Chiêu khôn khéo sành đời biết luồn cúi một cách sống động, khiến cho Trần Sướng cảm thấy tâm phục khẩu phục ----- Phó Mịch nổi tiếng, thật sự là điều đương nhiên.
“Anh Phó.” Trần Sướng thấy Phó Mịch đi đến, chủ động cười chào hỏi.
Phó Mịch cũng gật đầu với anh ta rồi ngồi xuống, cười nói: “Chúng ta ghép thoại chút đi.”
“Được.”
Mặc dù Tô Ly đã thuộc nằm lòng lời thoại rồi, nhưng vẫn chăm chỉ đọc kịch bản.
Đứng sau lưng Trần Sướng xem anh ta cùng Phó Mịch khớp thoại, tiện thể nghĩ xem lát nữa mình phải diễn thế nào, phản ứng của Sở Lâm trong cảnh này không nhiều, cơ bản thì chỉ là làm nền thôi, chỉ cần đứng đó không động đậy là được rồi.
“Thầy Trần Sướng, mời qua đây một chút!” Tổ phục trang tìm đến: “Đạo diễn nói là thêm đạo cụ cho anh, bảo chúng tôi thử xem.”
Trần Sướng đứng dậy: “Được.”
Đợi sau khi Trần Sướng rời đi, Phó Mịch quơ quơ kịch bản, cố lôi kéo sự chú ý của Tô Ly.
Tô Ly nhìn Phó Mịch đang ngồi đó gác chéo chân giống như thầy chủ nhiệm, không biết hắn định làm gì.
Phó Mịch để kịch bản lên bàn, ngoắc ngoắc tay về phía Tô Ly.
Tô Ly không nghĩ nhiều cúi đầu nghiêng người qua: “Có chuyện gì vậy?”
Phó Mịch cười, nhìn Tô Ly mấy giây mới mở miệng: “Cậu không thấy là nên nói với tôi điều gì hả?’
Tô Ly chưa hiểu chuyện gì: “Nói gì cơ?’
Phó Mịch phẩy chiếc quạt giấy trong tay, che mặt hai người ở đằng sau quạt, sau đó hạ giọng nói: “Hôm trước tôi cực khổ tắm cho cậu, cậu không nên nói một câu cảm ơn với tôi sao?”
Mặt Tô Ly thoáng chốc đỏ lên, vô thức muốn lùi ra, nhưng bị Phó Mịch nhanh tay lẹ mắt nắm cổ áo kéo lại.
Mấy ngày trước cậu vì chuyện CP toang mà hồn vía trên mây, lại còn bị bệnh, sau khi khỏi bệnh thì lại sa vào tâm trang kích động khi chèo thuyền mới, chuyện Phó Mịch tắm cho mình cậu đã quên sạch sành sanh!
Bây giờ đột nhiên bị Phó Mịch nhắc nhở, mắt Tô Ly không biết nên nhìn đi đâu.
Phó Mịch thấy cậu mãi không nói câu nào, hơi khó chịu mà nhíu mày hỏi: “Sao thế, không muốn thừa nhận hả?”
Tô Ly phủ nhận ngay lập tức: “Không phải!”
“Vậy cậu định trả ơn tôi thế nào đây?” Phó Mịch dù bận nhưng vẫn ung dung đợi Tô Ly trả lời.
Tô Ly ảo não, nợ người ta ân tình lớn như vậy thì thôi đi, lại còn quên mất, Phó Mịch còn có thể đợi đến hôm nay mới nhắc, đúng là sức kiềm chế ghê thật đấy!
“Vậy tôi, tôi mời ‘ngài’ ăn cơm nhé!” Tô Ly cực kỳ lo lắng, thậm chí còn dùng cả kính ngữ.
Phó Mịch cười: “Được thôi, vậy tôi muốn ăn Phật nhảy tường.”
“.....”
Đây đã là chuyện lâu lắm rồi, sao ‘ngài’ vẫn còn nhớ chứ???
Buổi tối sau khi về khách sạn tắm rửa xong, Trương Thụy Y nhìn Tô Ly bị treo trên nóc nhà phơi nắng cả ngày, mặc dù đã bôi kem chống nắng rồi, nhưng cũng không chịu nổi trên nóc nhà không có gì che chắn, lúc xuống cả khuôn mặt bị phơi nắng đỏ lựng lên.
Trương Thụy Y lấy từ trong túi ra một tuýp mặt nạ lô hội, bóp một lượng lớn ra định bôi lên mặt cậu.
Tô Ly nhìn sang, vô thức muốn trốn đi: “Dính nhơm nhớp ấy, em không muốn bôi đâu.”
“Không theo ý cậu được.” Trương Thụy Y không cho cậu cơ hội từ chối, ỷ là Tô Ly không dám làm gì mình, trực tiếp ép cậu vào góc tường: “Đây là đồ nhị thiếu cho đấy nhé, nhất định phải bôi.”
Tô Ly sững người: “Sao anh ta lại đưa cho chị cái này?”
Trương Thụy Y nhân đó bôi mặt nạ lô hội lên mặt cậu, nói: “Không biết nữa, lúc anh Chung đem đến cũng chỉ nói là của nhị thiếu đưa cho thôi, cái này chị thấy người ta giới thiệu, tuy đắt, nhưng tác dụng phục hồi sau khi đi nắng cũng tốt lắm.”
“Anh ta chuẩn bị cho mỗi người một tuýp ạ?”
“Cái này thì chị chịu.”
Trương Thụy Y bôi xong thì đi rửa tay, trong lòng cũng nhân đó mà cảm thấy ghen tị với khuôn mặt nhỏ của Tô Ly, chỉ cần dùng một chút thôi cũng đã đủ bôi cả mặt cậu rồi!
Tô Ly thấy cũng có thể lắm chứ, dù sao mấy lần đi ăn cùng nhau Phó Mịch đều rất hào phóng, hình tượng cậu ấm đã in sâu trong lòng cậu, tặng mỗi người một tuýp mặt nạ cũng không có gì là to tát.
“Vậy chắc chắn anh ta cũng tặng Trịnh Thi Dật rồi nhỉ!”
Tô Ly vô cùng chắc chắn, dù sao con gái thì lại càng thích xinh đẹp hơn, nếu Phó Mịch đã tặng hết, thì không thể thiếu phần của nữ chính được.
Trương Thụy Y rửa tay xong thì bối rối: “Sao lại khẳng định thế?”
Tô Ly như thể chỉ đợi Trương Thụy Y hỏi vậy liền hạ thấp giọng thần bí nói: “Bởi vì em phát hiện ra, hình như Trịnh Thi Dật thích Phó Mịch.”
“!!!” Trương Thụy Y giật nảy mình: “Cậu nói thật hả?”
Tô Ly chỉ chỉ con mắt mình: “Chính mắt em nhìn thấy đấy, chắc chắn là Trịnh Thi Dật thích Phó Mịch, hôm nay Phó Mịch từ chỗ bọn em đi qua, Trịnh Thi dật còn nhìn chằm chằm anh ta mãi đấy.”
Tô Ly thấy Trương Thụy Y không tin, lại nhớ ra một chuyện: “Hồi trước lúc chị Lâm Tiêu Văn đến đây, Phó Mịch mời cơm, hình như cô ấy không vui cho lắm, lúc đấy nhất định là đang ăn giấm.”
Trương Thụy Y không tin: “Chắc là cậu nhìn nhầm rồi...”
“Không thể nào!” Tô Ly kiêu ngạo nói: “Thị lực của em tốt lắm đấy! Hơn nữa hôm trước Trịnh Thi Dật vừa nghe thấy Phó Mịch mời cơm thì đã đồng ý ngay rồi, điều này có nghĩa là gì? Một nữ diễn viên vì ai đó mà nửa đêm đi ăn khuya, thì đấy nhất định là chân ái!”
Câu này nói ra cực kỳ có tình thuyết phục.
Diễn viên nữ ban ngày còn không thê ăn cơm, chứ đừng nói đến buổi tối chủ động muốn ăn thêm.
“Hơn nữa cô ấy còn cố ý hỏi anh Nam xem đồ nướng hôm qua Phó Mịch tặng cho phim trường có ngon không, có chắc là cô ấy thật sự để ý đến thịt nướng không?”
Trương Thụy Y quyết đoán lắc đầu, không thể thế được.
Diễn viên nữ đều là thần tiên không ăn cơm.
“Hơn nữa Trịnh Thi Dật cũng rất phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn đời của Phó Mịch! Mắt to da trắng, tuy là dáng người không phải kiểu cute đáng yêu, nhưng cô ấy rất đẹp, hai người đứng cùng nhau cực kỳ xứng đôi luôn.”
Tô Ly lấy điện thoại chuyên dùng cho acclone ra nhấn nút mở máy, đem cả năm acclone theo dõi Phó Mịch và Trịnh Thi Dật, sau đó search một lượt thì vui lên, khuôn mặt đắc ý đưa điện thoại cho Trương Thụy Y xem: “Chị xem, không chỉ có mình em nghĩ thế đâu!”
Trương Thụy Y cầm lấy nhìn vào ------ super topic CP [Nồng Tình Mịch Dật], 8659 người theo dõi.
Tô Ly đầy tự tin: “Lần này em nhất định sẽ đu được thuyền HE!”
Mặc dù tin đồn lúc trước của Phó Mịch và Trịnh Thi Dật không lan rộng lắm, sau đó xử lý cũng khá nhanh, blogger tung tin đồn thất thiệt cũng đã lên tiếng xin lỗi, nhưng vẫn còn một số người không cần biết thật hay giả, dù sao trong phim , Tạ Chiêu và Định Dương công chúa cũng là một đôi, CP này vẫn có thể đu được.
Từ đó mà super topic [Nồng Tình Mịch Dật] CP cũng trở nên hot hơn.
Từ ảnh chụp chung lúc khai máy đến ảnh chụp trộm trong phim trường quay phim, đều dùng kính hiển vi để soi đường.
Thỉnh thoảng weibo chính thức sẽ đăng mấy cảnh ngoài lề Phó Mịch và Trịnh Thi Dật đối diễn, đây cũng là một trong những nguyên nhân CP này từ từ phát triển lớn mạnh.
[Phó nhị thiếu và Trịnh Thi Dật, soái ca xứng với mỹ nhân băng lãnh, xem cái này bổ mắt ghê á!]
[Bình thường Thi Dật lạnh lùng thật, nhưng lúc đối diễn với nhị thiếu thì lại cười vui đến thế!]
[Mọi người xem kỹ video hậu trường trên weibo chính thức đi, Trịnh Thi Dật rõ ràng là đang xấu hổ, còn lấy kịch bản che đi để cười thầm, tui thấy có chuyện rồi!]
[Có khi nào tụi mình đu trúng hàng real không nhỉ?]
Tô Ly ngồi bên cạnh hậu trường cũng thấy quá ư là real!
Cảnh quay hôm nay là cảnh Định Dương công chúa cùng với tướng quân Đường Thư Trúc cải trang trốn khỏi cung điện, ở quán rượu hai người gặp được nhị công tử Hứa Thăng của tể tướng đang trò chuyện vui vẻ với Tạ Chiêu.
Sở Lâm phát hiên Tạ Chiêu đang lôi kéo Hứa Thăng, giật dây hắn nhân lúc phía nam lũ lụt đói kém, cùng hắn nâng giá gạo bán lại cho triều đình, mặc dù có thể kiếm được một món hời lớn, nhưng nếu bị phát hiện thì sẽ phải chịu tội chết chém đầu.
Hứa Thăng tư chất tầm thường, không có tiền đồ như anh cả Hứa Chương đã từng làm phò mã, thường ngày ngoài trêu nam ghẹo nữ thì cũng muốn lập được vài thành tích để tể tướng nhìn hắn bằng ánh mắt khác, nghe được lời mời của Tạ Chiêu thì càng động lòng hơn.
Nhưng Hứa Thăng vẫn còn hơi do dự, liền hỏi ý kiến của tùy tùng Sở Lâm.
Lúc này Sở Lâm đã biết Tạ Chiêu không có ý tốt, cũng biết Hứa Thăng tính tình đa nghi, nếu y xúi Hứa Thăng hợp tác với Tạ Chiêu thì hắn chắc chắn sẽ sinh nghi, bèn nói bóng gió rằng bọn họ ỷ có tể tướng chống lưng, một tay che trời không tiếc mạng người.
Điều này ngược lại khiến Hứa Thăng yên tâm hơn, hắn coi mạng người như cỏ rác, suиɠ sướиɠ khi có thể khiến người khác đau khổ, vì vậy liền đồng ý đề nghị của Tạ Chiêu.
Định Dương công chúa và Đường Thư Trúc nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện, chỉ nghĩ Tạ Chiêu và Hứa Thăng nói chuyện vô cùng ăn ý.
Đợi sau khi Hứa Thăng đưa Sở Lâm đi, Đường Thư Trúc tính tình ngay thẳng muốn nhân đây dạy cho Tạ chiêu một bài học, nhưng lại bị Định Dương công chúa ngăn lại, nếu như Tạ Chiêu thật sự muốn dựa vào tể tướng, thì sao lại không tìm đại công tử Hứa Chương, mà lại tìm đến nhị công tử xa hoa dâm dật Hứa Thăng.
Đường Thư Trúc nghe cũng thấy không hợp lý lắm, bèn kìm lại ý nghĩ muốn đánh người.
Cảnh quay này là lần đầu tiên năm người bọn họ gặp nhau trên phim trường, cũng là lần đầu tiên Tô Ly gặm đường CP [Nồng Tình Mịch Dật] ở khoảng cách gần.
Mặc dù không thể hiện được ra ngoài, nhưng cả người Tô Ly in thật to hai chữ hạnh phúc!
Hôm nay Trịnh Thi Dật mặc một bộ váy áo màu xanh nhạt, thể hiện khí chất cao quý và trong sáng của công chúa.
Định Dương công chúa không phải kiểu công chúa ngây thơ hoạt bát không hiểu sự đời.
Là công chúa được hoàng đế sủng ái nhất, nàng lớn lên trong thâm cung, đáng lẽ phải là một người vô lo vô nghĩ, nhưng phụ hoàng của nàng là một kẻ tính cách nhu nhược, tài trí tầm thường, dần dần chỉ còn là bù nhìn mất đi quyền lực.
Người chị thân nhất - Trường Lạc sau khi gả cho con trai lớn Hứa Chương của tể tướng, không được bao lâu thì bị bệnh chết.
Từ trước đến giờ Định Dương công chúa và con trai của Uy Vũ tướng quân – Đường Thư Trúc có quan hệ thân thiết, nhờ có y giúp đỡ mà bắt đầu điều tra nguyên nhân cái chết của Trường Lạc công chúa.
Công chúa can đảm mãnh mẽ lương thiện ấy, với Tạ Chiêu mưu sâu kế rộng cùng chung một chí hướng, trong quá trình điều tra, Định Dương công chúa phát hiện ra thân phận thật của Tạ Chiêu, hai người quen biết tương trợ nhau, cuối cùng bên nhau cả một đời.
Thật là một kết thúc hạnh phúc viên mãn!
Tô Ly lấy kịch bản che đi nửa khuôn mặt, âm thầm nhìn hoạt động bên kia, mặc dù có ba người đứng bên đó nhưng mắt Tô Ly tự động chặn Lê Hựu Nam lại.
Không cần biết là chiều cao hay là dáng người, Phó Mịch và Trịnh Thi Dật đều vô cùng xứng đôi, kỹ năng diễn xuất của hai người rất tốt, mặc dù là lần đầu hợp tác nhưng cũng rất ăn ý, không có lần nào là không bắt được mạch diễn.
Điều ấy khiến Tô Ly cảm thấy càng đáng yêu hơn, hai người cùng chí hướng cũng là một điểm đáng yêu rất quan trọng của CP.
Trương Thụy Y ngồi bên cạnh cầm quạt đưa nước cho Tô Ly cũng thấy bất lực vô cùng, cô biết em trai họ bé nhỏ của mình đang nghĩ gì.
Mặc dù [Nồng Tình Mịch Dật] rất xứng đôi, nhưng mà Phó Mịch đứng với ai mà chả xứng?
Đương nhiên xứng đôi nhất vẫn là CP Mật Dữu mà cô đu rồi!
Thân là một fan của CP Mật Dữu, Trương Thụy Y cũng gặm đường trên phim trường.
“Chị vẫn thấy là Phó Mịch với Lê Hựu Nam xứng đôi hơn chút. Cậu xem hai người họ đứng gần nhau chưa, như kiểu không sợ nóng ấy.”
Tô Ly đem Lê Hựu Nam bị chặn ra để vào tầm nhìn một lần nữa, sau khi nhìn mấy phút cũng cảm thấy lòng mình có hơi dao động.
Chắc là hai người này thân quá rồi, một người nói, người còn lại có thể tiếp lời ngay được, khi đối diễn cũng như thể đang show ân ái vậy.
“Em biết lúc phỏng vấn Phó Mịch có nói là, hồi nhỏ lúc học mẫu giáo có để ý một cô bé cùng bàn, nhưng mà Lê Hựu Nam...” Tô Ly nghiêng người, thấp giọng hỏi: “Thích nam hay nữ?”
“Khụ.” Trương Thụy Y lấy tay che miệng, cẩn thận như sợ có ai đó đọc được khẩu hình miệng mình: “Anh ấy nói chỉ cần là thích rồi, nam hay nữ cũng không thành vấn đề.”
“Xí.”
Tô Ly liếc mắt đã hiểu, đúng là không có một lỗ hổng nào, idol chỉ rải đường không rải đinh, bảo sao chèo được thuyền Mật Dữu lâu thế.
Còn đang muốn thăm dò phe địch thêm nữa, thì đã nghe thấy tiếng trợ lý đạo diễn hô gọi.
“A Sướng, Tiểu Ly, đến đây tiếp cảnh đi!”
“Được.”
“Đến đây!”
Trần Sướng đóng vai Hứa Thăng, cũng là người gần đây có nhiều cảnh đối diễn với Tô Ly nhất.
Mặc dù anh ta nhìn có vẻ tà ác, còn tự nhận mình là kẻ đóng vai người xấu chuyên nghiệp, nhưng lại rất tốt tính.
Cảnh diễn Hứa Thăng trừng phạt Sở Lâm vì không lừa được Định Dương công chúa lần trước, anh ta còn cố ý đến phim trường trước, duyệt động tác với Tô Ly, dạy cậu phải tránh lúc nào, đến lúc diễn thật không thể không dùng sức với cậu, diễn xuất cũng rất ng nghiêm túc, một cảnh này chỉ quay hai lần là xong, cũng không khiến cho Tô Ly phải chịu khổ gì.
Trấn Sướng với Phó Mịch tuổi xấp xỉ nhau, trước đó chưa hợp tác bao giờ, nhưng cũng nghe nói Phó Mịch tốt tính mà diễn cũng hay, nếu như có thể tạo được quan hệ tốt với nhị thiếu, không chừng lần sau còn có cơ hội hợp tác nữa.
Nhưng mà lần đầu tiên diễn thử cùng Phó Mịch, Trần Sướng đã bị khí chất mạnh mẽ trên người hắn dọa sợ.
Thế nhưng khi bấm máy thì Phó Mịch lại thu hết khí thế này lại, khi đối mặt với nhị công tử nhà Tể tưởng, hắn diễn ra một Tạ Chiêu khôn khéo sành đời biết luồn cúi một cách sống động, khiến cho Trần Sướng cảm thấy tâm phục khẩu phục ----- Phó Mịch nổi tiếng, thật sự là điều đương nhiên.
“Anh Phó.” Trần Sướng thấy Phó Mịch đi đến, chủ động cười chào hỏi.
Phó Mịch cũng gật đầu với anh ta rồi ngồi xuống, cười nói: “Chúng ta ghép thoại chút đi.”
“Được.”
Mặc dù Tô Ly đã thuộc nằm lòng lời thoại rồi, nhưng vẫn chăm chỉ đọc kịch bản.
Đứng sau lưng Trần Sướng xem anh ta cùng Phó Mịch khớp thoại, tiện thể nghĩ xem lát nữa mình phải diễn thế nào, phản ứng của Sở Lâm trong cảnh này không nhiều, cơ bản thì chỉ là làm nền thôi, chỉ cần đứng đó không động đậy là được rồi.
“Thầy Trần Sướng, mời qua đây một chút!” Tổ phục trang tìm đến: “Đạo diễn nói là thêm đạo cụ cho anh, bảo chúng tôi thử xem.”
Trần Sướng đứng dậy: “Được.”
Đợi sau khi Trần Sướng rời đi, Phó Mịch quơ quơ kịch bản, cố lôi kéo sự chú ý của Tô Ly.
Tô Ly nhìn Phó Mịch đang ngồi đó gác chéo chân giống như thầy chủ nhiệm, không biết hắn định làm gì.
Phó Mịch để kịch bản lên bàn, ngoắc ngoắc tay về phía Tô Ly.
Tô Ly không nghĩ nhiều cúi đầu nghiêng người qua: “Có chuyện gì vậy?”
Phó Mịch cười, nhìn Tô Ly mấy giây mới mở miệng: “Cậu không thấy là nên nói với tôi điều gì hả?’
Tô Ly chưa hiểu chuyện gì: “Nói gì cơ?’
Phó Mịch phẩy chiếc quạt giấy trong tay, che mặt hai người ở đằng sau quạt, sau đó hạ giọng nói: “Hôm trước tôi cực khổ tắm cho cậu, cậu không nên nói một câu cảm ơn với tôi sao?”
Mặt Tô Ly thoáng chốc đỏ lên, vô thức muốn lùi ra, nhưng bị Phó Mịch nhanh tay lẹ mắt nắm cổ áo kéo lại.
Mấy ngày trước cậu vì chuyện CP toang mà hồn vía trên mây, lại còn bị bệnh, sau khi khỏi bệnh thì lại sa vào tâm trang kích động khi chèo thuyền mới, chuyện Phó Mịch tắm cho mình cậu đã quên sạch sành sanh!
Bây giờ đột nhiên bị Phó Mịch nhắc nhở, mắt Tô Ly không biết nên nhìn đi đâu.
Phó Mịch thấy cậu mãi không nói câu nào, hơi khó chịu mà nhíu mày hỏi: “Sao thế, không muốn thừa nhận hả?”
Tô Ly phủ nhận ngay lập tức: “Không phải!”
“Vậy cậu định trả ơn tôi thế nào đây?” Phó Mịch dù bận nhưng vẫn ung dung đợi Tô Ly trả lời.
Tô Ly ảo não, nợ người ta ân tình lớn như vậy thì thôi đi, lại còn quên mất, Phó Mịch còn có thể đợi đến hôm nay mới nhắc, đúng là sức kiềm chế ghê thật đấy!
“Vậy tôi, tôi mời ‘ngài’ ăn cơm nhé!” Tô Ly cực kỳ lo lắng, thậm chí còn dùng cả kính ngữ.
Phó Mịch cười: “Được thôi, vậy tôi muốn ăn Phật nhảy tường.”
“.....”
Đây đã là chuyện lâu lắm rồi, sao ‘ngài’ vẫn còn nhớ chứ???
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương