Cp Tui Đu Luôn Be
Chương 27
Lời đã nói ra rồi, thì không thể nào rút lại được.
Tô Ly cũng không biết mình lấy dũng cảm ở đâu ra, mà lại dám đồng ý một việc quan trọng như vậy một cách dễ dàng đến thế.
Phó Mịch sợ rằng Tô Ly sẽ đổi ý, bèn kéo cậu ngồi xuống, đưa kịch bản cho cậu, bắt đầu cùng cậu bàn luận vào chuyện chính, nhân lúc Tô Ly không để ý mà kéo chủ đề lại.
"Cậu thấy cảnh quay tối hôm nay có khó không?"
Tô Ly biết là Phó Mịch đang muốn kiểm tra trước khi quay, muốn giúp mình khởi động. Nhưng cảnh này khá đơn giản, cũng không có quá nhiều biến đổi cảm xúc, liền lắc lắc đầu: "Lời thoại và hành động không nhiều lắm."
"Nếu vậy có thời gian thì nghĩ đến chuyện sáng tác đi." Phó Mịch nói: "Nghĩ đến cái gì thì có thể ghi lại trước đã, nếu như cần bàn luận, thì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào."
Tô Ly vừa nghe được câu này thì lại thấy nhức cả đầu.
Đúng lúc này, điện thoại của Tô Ly vang lên, cậu vội vàng nói xin lỗi với Phó Mịch, vừa mở ra thì nhìn thấy thông báo có nhóm mới.
Tên nhóm là ------ [Kế hoạch giải cứu LÊ]
Cái gì đây?
[Thụy Tiểu Trư: Tô Tiểu Ly, cậu với nhị thiếu của chúng tôi ở bên đó nói gì mà lâu thế!]
[Dật Tâm Nhất Ý*: Tôi thấy nhị thiếu sờ đầu cậu, aaaaa hai người đang làm gì vậy!]
*逸心一意[Yì xīn yīyì] đồng âm với一心一意[Yīxīnyīyì] Toàn tâm toàn ý.
Thụy Tiểu Trư là tên wechat Tô Ly đặt cho Trương Thụy Y, bởi vì cô tuổi heo.
Người còn lại thì cũng chẳng cần phải đoán, chắc chắn là Trịnh Thi Dật.
Từ cái tên cũng đã thể hiện rõ thái độ của cô ------- đối với thuyền Mật Dữu mười năm như một ngày, luôn toàn tâm toàn ý.
[Thụy Tiểu Trư: Mau quay lại đây giải thích rõ ràng cho chị!]
[Dật Tâm Nhất Ý: Bé ngoan không nên làm Tuesday, chị sẽ giới thiệu cho bé nhiều người đẹp trai hơn nhé!]
Tô Ly đỡ trán, kiểu gì đây không biết nữa!
"Sao vậy?" Phó Mịch quan tâm hỏi: "Gặp phải chuyện gì phiền phức à? Có cần tôi giúp đỡ không?"
Tô Ly lắc lắc, sau đó lại gật đầu: "Có một chuyện tôi cần có sự đồng ý của anh."
Khó lắm đứa nhóc này mới đưa ra yêu cầu với hắn, đương nhiên Phó Mịch sẽ không từ chối.
"Được, tôi đồng ý."
Tô Ly ngạc nhiên: "Tôi còn chưa nói gì mà?"
Phó Mịch cười: "Cậu sẽ không yêu cầu tôi làm chuyện tôi không làm được, nếu đã như vậy, thì cậu đề nghị chuyện gì tôi cũng có thể đồng ý."
"...."
Nói câu này ra quả thật là không có đường lui, ý nghĩa cơ bản là "Chỉ cần em muốn, chỉ cần tôi có", đúng là có thể xếp vào người biết nói lời ngon tiếng ngọt nhất.
Tô Ly thấy hơi khó mở miệng, rõ ràng là trước đó cậu đã đồng ý với Phó Mịch là phải giữ kín bí mật, bây giờ lại muốn thay đổi, nghĩ thế nào cũng cảm thấy có lỗi với hắn.
"Chuyện là dạo này chị họ tôi thấy tôi lẽo đẽo theo anh, chị ấy nghi ngờ tôi.... có động cơ không trong sáng." Gò má của Tô Ly đỏ lên vì ngại ngùng: "Cho nên là, tôi có thể cho chị ấy biết là mấy hôm nay tôi đi theo anh để học diễn xuất không?"
"Động cơ không trong sáng?" Phó Mịch nắm được một từ quan trọng, cười hỏi: "Cô ấy nghĩ là cậu muốn làm gì với tôi? Hay là cậu làm gì khiến cô ấy hiểu nhầm rồi?"
"Không có mà!" Tô Ly thấy mình càng tô càng đen: "Chắc là chị ấy cảm thấy chúng ta có khác biệt quá lớn."
Anh là nhân vật chính trong CP mà cô ấy đu 10 năm, tui là đứa em họ có cũng được không có cũng không sao của chỉ.
"Đừng nên tự ti như vậy chứ, tôi biết cậu có rất nhiều điểm tốt."
Lần này thì cả mặt Tô Ly đỏ rực lên.
Cũng không phải là chưa có ai khích lệ cậu bao giờ, từ nhỏ đến lớn Tô Ly đã được khen rất nhiều.
Nhưng khi đối phương đổi thành Phó Mịch, thì cảm giác lại hoàn toàn khác.
"Tôi thấy không cần nói hết toàn bộ cho cô ấy nghe." Phó Mịch không đùa cậu nữa, mà đưa ra một lời đề nghị khác: "Cậu có thể nói với cô ấy, gần đây chúng đang bàn bạc về chuyện bài hát chủ đề, tiện đó bảo cô ấy chuẩn bị hợp đồng cho cậu."
Tô Ly không hiểu: "Tại sao?"
Phó Mịch nhìn Tô Ly mặt ngơ ngác, cười nói: "Thật ta diễn xuất của cậu không có vấn đề gì lớn, chỉ là lúc nhập vai cảm xúc đôi khi bị lệch mất, những gì tôi làm chẳng qua chỉ là để kéo cậu lại, nhiều lắm cũng chỉ tính là dệt hoa trên gấm."
"Có nhiều diễn viên còn không biết phải nhìn camera nào, phải thoại câu nào, những người như vậy bảo tôi dạy tôi cũng bó tay. Không phải ai cũng thông minh như cậu, dạy một chút đã hiểu rồi."
"Nếu như người khác biết tôi dạy cậu, thì e là chỉ dạy chút thôi, họ cũng sẽ nghĩ rằng tất cả những tiến bộ trong diễn xuất của cậu, hoàn toàn là nhờ tôi dạy tốt." Phó Mịch nghiêm mặt nói: "Tôi không muốn người khác mặc định là vậy mà phủ nhận nỗ lực của cậu."
"Cho nên tôi hy vọng không có bất kỳ ai biết chuyện này, nguyên nhân căn bản là gì, cậu cũng hiểu rồi đúng không?"
Tô Ly không chỉ hiểu, mà còn cực kỳ rõ ràng.
Trước đây cậu tưởng Phó Mịch sợ phiền nên mới không để cho cậu nói ra, thế mà hóa ra lại là vì nghĩ cho mình sao?
"Tôi..."
Tô Ly thấy lòng mình như có một dòng nước ấm dâng lên.
Những quan tâm và chăm sóc Tô Ly nhận được từ nhỏ đến lớn đều có thể nói là tỉ mỉ chu đáo, nhưng lại không có bất kỳ ai giống như Phó Mịch, ngay cả những coi thường và khó khăn mà có thể cậu sẽ gặp phải, hắn đều giải quyết giúp cậu.
"Vậy thì bất công với anh quá."
Tô Ly thấy không an tâm lắm.
Thời gian gần đây nhận được sự chỉ dạy của Phó Mịch, kĩ năng diễn xuất của bản thân cũng có tiến bộ rất lớn, sao có thể bỏ hết công lao của hắn được chứ?
"Tôi không để ý đến những lời đàm tiếu ấy."
"Tôi lại càng không quan tâm đến những hư danh kia." Phó Mịch không để Tô Ly nói thêm nữa: "Nếu cậu thật sự muốn báo đáp tôi, thì viết cho tôi bài hát thật hay vào."
Nếu đã nói như vậy rồi, sự do dự trong lòng Tô Ly cũng hoàn toàn được gạt bỏ.
Cậu nhất định sẽ viết ra bài bát xứng với Phó Mịch, xứng với Tạ Chiêu!
Mục tiêu của Phó Mịch thành công triệt để, nhìn Tô Ly như một chú sơn ca nhỏ kiêu ngạo tràn đầy ý chí chiên đấu rời đi, hắn bỗng nở nụ cười.
Thật ra những chuyện này không cần phải nói rõ ràng như vậy, sau này đứa nhóc này sẽ tự biết được tại sao mình lại làm thế.
Nhưng Phó Mịch không làm thế.
Nếu đã làm chuyện tốt, thì nên khoe ra để nhận công.
Nếu như lòng chân thành mình bỏ ra mà người ta lại không biết được, thì chẳng phải rất lãng phí hay sao?
Hắn không phải là kiểu người im lặng chỉ cho đi mà không cần nhận lại, nếu được, thì hắn chỉ hận không thể bắt cậu trả ơn mình,nên bây giờ phải đẩy độ hảo cảm của đứa bé này dành cho mình lên mức cao nhất.
Nhưng hảo cảm trong lòng Tô Ly vừa mới nảy mầm, không chịu được bão táp mưa sa.
Phải đợi đến lúc mầm cây trong lòng cậu bám rễ nở hoa, tỏa hương ngào ngạt đến mức không thể cưỡng lại được, giống như bụi dây leo, bám chặt vào trái tim Tô Ly, chỉ cần khẽ động cũng đau đến rỉ máu.
Đến lúc ấy mới có thể hái được trái lê trong trẻo thanh ngọt nhất.
Phó Mịch tin rằng, hắn sẽ không phải đợi quá lâu.
-
"Cậu nói là Phó Mịch bảo cậu viết bài hát chủ đề hả?"
Trương Thụy Y nói xong liền vội vàng che miệng mình lại, may là nhân viên đều đang bận, không có ai nghe thấy.
Tô Ly gật đầu.
Trịnh Thi Dật cũng thấy khó mà tin nổi: "Chắc không đâu, bộ phim này chế tác lớn vậy mà bài hát chủ đề có thể chọn một cách tùy tiện vậy sao?"
"Cũng không chắc là dùng bài của em viết." Tô Ly giải thích: "Nếu sau khi viết ra em thấy không hay, thì sẽ thay người khác viết, chỉ là cho em cơ hội để thử thôi."
Nghe xong câu này, Trương Thụy Y thở phào một cái, không phải là cô không tin Tô Ly.
Dù gì thì Tô Ly cũng lớn lên trong gia đình có truyền thống âm nhạc, từ nhỏ đã quen, cũng đã tiếp xúc với rất nhiều loại nhạc cụ.
Sau khi vào đại học, thì cậu cũng rất chăm chỉ học chuyên ngành nhạc kịch, sáng tác đương nhiên không thành vấn đề, vấn đề là viết cho ai dùng.
Nếu như Tô Ly viết để tự hát thì không nói làm gì, "vẽ rồng vẽ cầu vồng, vẽ cả Quách Phú Thành"* cũng chẳng sao.
*Lời bài hát Dã lang disco.
Nhưng nếu là để đưa cho Phó Mịch để bộ phim Tạ Chiêu này dùng, thì phải nhận kiểm chứng của toàn quốc thậm chí là toàn cầu, nếu vậy thì đương nhiên áp lực sẽ lớn hơn.
Nhưng nếu đó chỉ là lựa chọn dự bị, thì cũng không cần sốt sắng đến thế.
"Cậu có cần nhạc cụ gì không?"
Trương Thụy Y nghĩ đến Tô Ly có thể viết nhạc phim cho thần tượng của mình thì vẫn rất vui: "Để chị bảo ba mẹ chuyển qua ngay cho cậu."
Tô Ly giật cả mình: "Không cần đâu, trong ipad của em có phần mềm, có thể thử viết trước rồi nói sau."
"Dù sao có cần gì thì nói với chị."
"Vâng, việc hợp đồng không cần vội, đợi em viết ra được đã, sau đó để mọi người quyết định.”
"Được, nhưng chuyện này cứ nói với ba chị trước đi, nếu như cậu có cần gì, thì để ông ra tay."
Tô Ly gật đầu, không từ chối ý tốt này.
"Cậu biết sáng tác thật hả?" Đột nhiên Trịnh Thi Dật mở miệng hỏi.
Tô Ly gật đầu: "Mặc dù viết không được hay cho lắm, nhưng thành tích kiểm tra của em cũng tạm được."
"Biết viết là đủ rồi!"
Hai mắt Trịnh Thi Dật phát sáng, đột nhiên kéo cánh tay Tô Ly lại, cứ như là sợ cậu chạy mất.
"Đại thần, cậu cũng sáng tác cho Mật Dữu của chúng tôi một bài đi!" Trịnh Thi kích động nói: "Sắp kỉ niệm mười năm rồi, sao có thể thiếu bài hát chúc mừng chớ?"
Trương Thụy Y nghe xong cũng vỗ trán một cái: "Sao chị lại không nghĩ đến nhỉ! Trong nhóm có nhiều người biết viết lời, nhưng viết được nhạc thì lại quá ít, thế mà chị lại cứ quên mất cậu thôi!" Nói xong lại kéo một cánh tay khác của Tô Ly: "Chị tin cậu, viết xong chị thưởng lì xì cho cậu nhé!"
Tô Ly dở khóc dở cười: "Không phải là chuyện lì xì, căn bản là em không đu CP của các chị, nên không có cảm hứng, em không thể viết ra được ấy."
Đây mới là vấn đề nè.
Nếu như không gửi được tình cảm chân thật vào đó, thì đương nhiên không thể viết ra được một bài hát khiến người khác cảm động.
Trước tiên phải để bản thân tin tưởng tuyệt đối, thì mới có thể khiến người khác cũng tin như mình rằng, tất cả mọi thứ kia đều là thật.
"Muốn đón một mối tình mới, thì nhất định phải xóa sạch tình cảm cũ đi." Trịnh Thi Dật nhìn Tô Ly nói: "Vì để cậu có thể đu thuyền Mật Dữu cùng bọn chị, chị quyết định sẽ đích thân xé nát thuyền [Nồng Tình Mịch Dật]."
Cho dù biết là CP mình đu đã BE rồi, nhưng nghe thấy chính chủ sẽ ra tay xé CP, Tô Ly vẫn thấy lòng đau như cắt.
"Chị muốn làm gì? Muốn xóa super topic thật hả? Em khuyên chị nên lương thiện nha!"
"Nếu là giả, thì phải giải thích rõ ràng." Trịnh Thi Dật nói: "Giải quyết càng sớm, thì mới chặn không cho vấn đề lớn thêm. Đến khi nhóm fans lớn mạnh rồi mới xử lý, thì chị không đáp trả được tình cảm chân thành của người ta, lúc đó họ thoát fans quay lại dẫm thì không phải là chuyện đùa đâu."
Thuyền [Nồng Tình Mịch Dật] có thể phát triển được, chủ yếu là bởi vì tuy rằng hai người đã giải thích tin đồn rồi, nhưng cũng không trực tiếp gϊếŧ CP, để cho mọi người có chỗ để ảo tưởng.
Nhưng rõ ràng là hai người này không "xào" CP này, nên giải quyết càng sớm càng thì càng tốt.
Tô Ly không nhụt chí nói: "Chỉ là chị không thích Phó Mịch thôi, lỡ như Phó Mịch thích chị thì sao?"
Trịnh Thi Dật sợ đến mức không khống chế được sức mạnh, nhéo tay Tô Ly một cái: "Cậu đừng nói chuyện đáng sợ thế chứ! Không thể nào, tuyệt đối không thể thế được!"
"Nói miệng thì không thể nào tuyệt đối được." Tô Ly nén đau nói: "Lỡ như có một ngày thuyền Mật Dữu của chị cũng bị chính chủ xé thì sao?"
Trương Thụy Y và Trịnh Thi Dật giơ tay bịt miệng Tô Ly cùng một lúc, đồng thanh quát: "Im miệng ngay!"
Động tĩnh lớn quá, kéo đến sự chú ý của Phó Mịch.
Lê Hựu Nam cũng nhìn sang.
"Mấy đứa nhỏ kia đang thì thầm bàn tán gì vậy nhỉ?" Lê Hựu Nam cười nói: "Nói chuyện cả một buổi sáng rồi đấy."
Phó Mịch cũng không quan tâm họ nói gì, cái hắn quan tâm là cái cô Trịnh Thi Dật này không thể cách xa người của hắn một chút hả?
Của hắn
Tô Ly cũng không biết mình lấy dũng cảm ở đâu ra, mà lại dám đồng ý một việc quan trọng như vậy một cách dễ dàng đến thế.
Phó Mịch sợ rằng Tô Ly sẽ đổi ý, bèn kéo cậu ngồi xuống, đưa kịch bản cho cậu, bắt đầu cùng cậu bàn luận vào chuyện chính, nhân lúc Tô Ly không để ý mà kéo chủ đề lại.
"Cậu thấy cảnh quay tối hôm nay có khó không?"
Tô Ly biết là Phó Mịch đang muốn kiểm tra trước khi quay, muốn giúp mình khởi động. Nhưng cảnh này khá đơn giản, cũng không có quá nhiều biến đổi cảm xúc, liền lắc lắc đầu: "Lời thoại và hành động không nhiều lắm."
"Nếu vậy có thời gian thì nghĩ đến chuyện sáng tác đi." Phó Mịch nói: "Nghĩ đến cái gì thì có thể ghi lại trước đã, nếu như cần bàn luận, thì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào."
Tô Ly vừa nghe được câu này thì lại thấy nhức cả đầu.
Đúng lúc này, điện thoại của Tô Ly vang lên, cậu vội vàng nói xin lỗi với Phó Mịch, vừa mở ra thì nhìn thấy thông báo có nhóm mới.
Tên nhóm là ------ [Kế hoạch giải cứu LÊ]
Cái gì đây?
[Thụy Tiểu Trư: Tô Tiểu Ly, cậu với nhị thiếu của chúng tôi ở bên đó nói gì mà lâu thế!]
[Dật Tâm Nhất Ý*: Tôi thấy nhị thiếu sờ đầu cậu, aaaaa hai người đang làm gì vậy!]
*逸心一意[Yì xīn yīyì] đồng âm với一心一意[Yīxīnyīyì] Toàn tâm toàn ý.
Thụy Tiểu Trư là tên wechat Tô Ly đặt cho Trương Thụy Y, bởi vì cô tuổi heo.
Người còn lại thì cũng chẳng cần phải đoán, chắc chắn là Trịnh Thi Dật.
Từ cái tên cũng đã thể hiện rõ thái độ của cô ------- đối với thuyền Mật Dữu mười năm như một ngày, luôn toàn tâm toàn ý.
[Thụy Tiểu Trư: Mau quay lại đây giải thích rõ ràng cho chị!]
[Dật Tâm Nhất Ý: Bé ngoan không nên làm Tuesday, chị sẽ giới thiệu cho bé nhiều người đẹp trai hơn nhé!]
Tô Ly đỡ trán, kiểu gì đây không biết nữa!
"Sao vậy?" Phó Mịch quan tâm hỏi: "Gặp phải chuyện gì phiền phức à? Có cần tôi giúp đỡ không?"
Tô Ly lắc lắc, sau đó lại gật đầu: "Có một chuyện tôi cần có sự đồng ý của anh."
Khó lắm đứa nhóc này mới đưa ra yêu cầu với hắn, đương nhiên Phó Mịch sẽ không từ chối.
"Được, tôi đồng ý."
Tô Ly ngạc nhiên: "Tôi còn chưa nói gì mà?"
Phó Mịch cười: "Cậu sẽ không yêu cầu tôi làm chuyện tôi không làm được, nếu đã như vậy, thì cậu đề nghị chuyện gì tôi cũng có thể đồng ý."
"...."
Nói câu này ra quả thật là không có đường lui, ý nghĩa cơ bản là "Chỉ cần em muốn, chỉ cần tôi có", đúng là có thể xếp vào người biết nói lời ngon tiếng ngọt nhất.
Tô Ly thấy hơi khó mở miệng, rõ ràng là trước đó cậu đã đồng ý với Phó Mịch là phải giữ kín bí mật, bây giờ lại muốn thay đổi, nghĩ thế nào cũng cảm thấy có lỗi với hắn.
"Chuyện là dạo này chị họ tôi thấy tôi lẽo đẽo theo anh, chị ấy nghi ngờ tôi.... có động cơ không trong sáng." Gò má của Tô Ly đỏ lên vì ngại ngùng: "Cho nên là, tôi có thể cho chị ấy biết là mấy hôm nay tôi đi theo anh để học diễn xuất không?"
"Động cơ không trong sáng?" Phó Mịch nắm được một từ quan trọng, cười hỏi: "Cô ấy nghĩ là cậu muốn làm gì với tôi? Hay là cậu làm gì khiến cô ấy hiểu nhầm rồi?"
"Không có mà!" Tô Ly thấy mình càng tô càng đen: "Chắc là chị ấy cảm thấy chúng ta có khác biệt quá lớn."
Anh là nhân vật chính trong CP mà cô ấy đu 10 năm, tui là đứa em họ có cũng được không có cũng không sao của chỉ.
"Đừng nên tự ti như vậy chứ, tôi biết cậu có rất nhiều điểm tốt."
Lần này thì cả mặt Tô Ly đỏ rực lên.
Cũng không phải là chưa có ai khích lệ cậu bao giờ, từ nhỏ đến lớn Tô Ly đã được khen rất nhiều.
Nhưng khi đối phương đổi thành Phó Mịch, thì cảm giác lại hoàn toàn khác.
"Tôi thấy không cần nói hết toàn bộ cho cô ấy nghe." Phó Mịch không đùa cậu nữa, mà đưa ra một lời đề nghị khác: "Cậu có thể nói với cô ấy, gần đây chúng đang bàn bạc về chuyện bài hát chủ đề, tiện đó bảo cô ấy chuẩn bị hợp đồng cho cậu."
Tô Ly không hiểu: "Tại sao?"
Phó Mịch nhìn Tô Ly mặt ngơ ngác, cười nói: "Thật ta diễn xuất của cậu không có vấn đề gì lớn, chỉ là lúc nhập vai cảm xúc đôi khi bị lệch mất, những gì tôi làm chẳng qua chỉ là để kéo cậu lại, nhiều lắm cũng chỉ tính là dệt hoa trên gấm."
"Có nhiều diễn viên còn không biết phải nhìn camera nào, phải thoại câu nào, những người như vậy bảo tôi dạy tôi cũng bó tay. Không phải ai cũng thông minh như cậu, dạy một chút đã hiểu rồi."
"Nếu như người khác biết tôi dạy cậu, thì e là chỉ dạy chút thôi, họ cũng sẽ nghĩ rằng tất cả những tiến bộ trong diễn xuất của cậu, hoàn toàn là nhờ tôi dạy tốt." Phó Mịch nghiêm mặt nói: "Tôi không muốn người khác mặc định là vậy mà phủ nhận nỗ lực của cậu."
"Cho nên tôi hy vọng không có bất kỳ ai biết chuyện này, nguyên nhân căn bản là gì, cậu cũng hiểu rồi đúng không?"
Tô Ly không chỉ hiểu, mà còn cực kỳ rõ ràng.
Trước đây cậu tưởng Phó Mịch sợ phiền nên mới không để cho cậu nói ra, thế mà hóa ra lại là vì nghĩ cho mình sao?
"Tôi..."
Tô Ly thấy lòng mình như có một dòng nước ấm dâng lên.
Những quan tâm và chăm sóc Tô Ly nhận được từ nhỏ đến lớn đều có thể nói là tỉ mỉ chu đáo, nhưng lại không có bất kỳ ai giống như Phó Mịch, ngay cả những coi thường và khó khăn mà có thể cậu sẽ gặp phải, hắn đều giải quyết giúp cậu.
"Vậy thì bất công với anh quá."
Tô Ly thấy không an tâm lắm.
Thời gian gần đây nhận được sự chỉ dạy của Phó Mịch, kĩ năng diễn xuất của bản thân cũng có tiến bộ rất lớn, sao có thể bỏ hết công lao của hắn được chứ?
"Tôi không để ý đến những lời đàm tiếu ấy."
"Tôi lại càng không quan tâm đến những hư danh kia." Phó Mịch không để Tô Ly nói thêm nữa: "Nếu cậu thật sự muốn báo đáp tôi, thì viết cho tôi bài hát thật hay vào."
Nếu đã nói như vậy rồi, sự do dự trong lòng Tô Ly cũng hoàn toàn được gạt bỏ.
Cậu nhất định sẽ viết ra bài bát xứng với Phó Mịch, xứng với Tạ Chiêu!
Mục tiêu của Phó Mịch thành công triệt để, nhìn Tô Ly như một chú sơn ca nhỏ kiêu ngạo tràn đầy ý chí chiên đấu rời đi, hắn bỗng nở nụ cười.
Thật ra những chuyện này không cần phải nói rõ ràng như vậy, sau này đứa nhóc này sẽ tự biết được tại sao mình lại làm thế.
Nhưng Phó Mịch không làm thế.
Nếu đã làm chuyện tốt, thì nên khoe ra để nhận công.
Nếu như lòng chân thành mình bỏ ra mà người ta lại không biết được, thì chẳng phải rất lãng phí hay sao?
Hắn không phải là kiểu người im lặng chỉ cho đi mà không cần nhận lại, nếu được, thì hắn chỉ hận không thể bắt cậu trả ơn mình,nên bây giờ phải đẩy độ hảo cảm của đứa bé này dành cho mình lên mức cao nhất.
Nhưng hảo cảm trong lòng Tô Ly vừa mới nảy mầm, không chịu được bão táp mưa sa.
Phải đợi đến lúc mầm cây trong lòng cậu bám rễ nở hoa, tỏa hương ngào ngạt đến mức không thể cưỡng lại được, giống như bụi dây leo, bám chặt vào trái tim Tô Ly, chỉ cần khẽ động cũng đau đến rỉ máu.
Đến lúc ấy mới có thể hái được trái lê trong trẻo thanh ngọt nhất.
Phó Mịch tin rằng, hắn sẽ không phải đợi quá lâu.
-
"Cậu nói là Phó Mịch bảo cậu viết bài hát chủ đề hả?"
Trương Thụy Y nói xong liền vội vàng che miệng mình lại, may là nhân viên đều đang bận, không có ai nghe thấy.
Tô Ly gật đầu.
Trịnh Thi Dật cũng thấy khó mà tin nổi: "Chắc không đâu, bộ phim này chế tác lớn vậy mà bài hát chủ đề có thể chọn một cách tùy tiện vậy sao?"
"Cũng không chắc là dùng bài của em viết." Tô Ly giải thích: "Nếu sau khi viết ra em thấy không hay, thì sẽ thay người khác viết, chỉ là cho em cơ hội để thử thôi."
Nghe xong câu này, Trương Thụy Y thở phào một cái, không phải là cô không tin Tô Ly.
Dù gì thì Tô Ly cũng lớn lên trong gia đình có truyền thống âm nhạc, từ nhỏ đã quen, cũng đã tiếp xúc với rất nhiều loại nhạc cụ.
Sau khi vào đại học, thì cậu cũng rất chăm chỉ học chuyên ngành nhạc kịch, sáng tác đương nhiên không thành vấn đề, vấn đề là viết cho ai dùng.
Nếu như Tô Ly viết để tự hát thì không nói làm gì, "vẽ rồng vẽ cầu vồng, vẽ cả Quách Phú Thành"* cũng chẳng sao.
*Lời bài hát Dã lang disco.
Nhưng nếu là để đưa cho Phó Mịch để bộ phim Tạ Chiêu này dùng, thì phải nhận kiểm chứng của toàn quốc thậm chí là toàn cầu, nếu vậy thì đương nhiên áp lực sẽ lớn hơn.
Nhưng nếu đó chỉ là lựa chọn dự bị, thì cũng không cần sốt sắng đến thế.
"Cậu có cần nhạc cụ gì không?"
Trương Thụy Y nghĩ đến Tô Ly có thể viết nhạc phim cho thần tượng của mình thì vẫn rất vui: "Để chị bảo ba mẹ chuyển qua ngay cho cậu."
Tô Ly giật cả mình: "Không cần đâu, trong ipad của em có phần mềm, có thể thử viết trước rồi nói sau."
"Dù sao có cần gì thì nói với chị."
"Vâng, việc hợp đồng không cần vội, đợi em viết ra được đã, sau đó để mọi người quyết định.”
"Được, nhưng chuyện này cứ nói với ba chị trước đi, nếu như cậu có cần gì, thì để ông ra tay."
Tô Ly gật đầu, không từ chối ý tốt này.
"Cậu biết sáng tác thật hả?" Đột nhiên Trịnh Thi Dật mở miệng hỏi.
Tô Ly gật đầu: "Mặc dù viết không được hay cho lắm, nhưng thành tích kiểm tra của em cũng tạm được."
"Biết viết là đủ rồi!"
Hai mắt Trịnh Thi Dật phát sáng, đột nhiên kéo cánh tay Tô Ly lại, cứ như là sợ cậu chạy mất.
"Đại thần, cậu cũng sáng tác cho Mật Dữu của chúng tôi một bài đi!" Trịnh Thi kích động nói: "Sắp kỉ niệm mười năm rồi, sao có thể thiếu bài hát chúc mừng chớ?"
Trương Thụy Y nghe xong cũng vỗ trán một cái: "Sao chị lại không nghĩ đến nhỉ! Trong nhóm có nhiều người biết viết lời, nhưng viết được nhạc thì lại quá ít, thế mà chị lại cứ quên mất cậu thôi!" Nói xong lại kéo một cánh tay khác của Tô Ly: "Chị tin cậu, viết xong chị thưởng lì xì cho cậu nhé!"
Tô Ly dở khóc dở cười: "Không phải là chuyện lì xì, căn bản là em không đu CP của các chị, nên không có cảm hứng, em không thể viết ra được ấy."
Đây mới là vấn đề nè.
Nếu như không gửi được tình cảm chân thật vào đó, thì đương nhiên không thể viết ra được một bài hát khiến người khác cảm động.
Trước tiên phải để bản thân tin tưởng tuyệt đối, thì mới có thể khiến người khác cũng tin như mình rằng, tất cả mọi thứ kia đều là thật.
"Muốn đón một mối tình mới, thì nhất định phải xóa sạch tình cảm cũ đi." Trịnh Thi Dật nhìn Tô Ly nói: "Vì để cậu có thể đu thuyền Mật Dữu cùng bọn chị, chị quyết định sẽ đích thân xé nát thuyền [Nồng Tình Mịch Dật]."
Cho dù biết là CP mình đu đã BE rồi, nhưng nghe thấy chính chủ sẽ ra tay xé CP, Tô Ly vẫn thấy lòng đau như cắt.
"Chị muốn làm gì? Muốn xóa super topic thật hả? Em khuyên chị nên lương thiện nha!"
"Nếu là giả, thì phải giải thích rõ ràng." Trịnh Thi Dật nói: "Giải quyết càng sớm, thì mới chặn không cho vấn đề lớn thêm. Đến khi nhóm fans lớn mạnh rồi mới xử lý, thì chị không đáp trả được tình cảm chân thành của người ta, lúc đó họ thoát fans quay lại dẫm thì không phải là chuyện đùa đâu."
Thuyền [Nồng Tình Mịch Dật] có thể phát triển được, chủ yếu là bởi vì tuy rằng hai người đã giải thích tin đồn rồi, nhưng cũng không trực tiếp gϊếŧ CP, để cho mọi người có chỗ để ảo tưởng.
Nhưng rõ ràng là hai người này không "xào" CP này, nên giải quyết càng sớm càng thì càng tốt.
Tô Ly không nhụt chí nói: "Chỉ là chị không thích Phó Mịch thôi, lỡ như Phó Mịch thích chị thì sao?"
Trịnh Thi Dật sợ đến mức không khống chế được sức mạnh, nhéo tay Tô Ly một cái: "Cậu đừng nói chuyện đáng sợ thế chứ! Không thể nào, tuyệt đối không thể thế được!"
"Nói miệng thì không thể nào tuyệt đối được." Tô Ly nén đau nói: "Lỡ như có một ngày thuyền Mật Dữu của chị cũng bị chính chủ xé thì sao?"
Trương Thụy Y và Trịnh Thi Dật giơ tay bịt miệng Tô Ly cùng một lúc, đồng thanh quát: "Im miệng ngay!"
Động tĩnh lớn quá, kéo đến sự chú ý của Phó Mịch.
Lê Hựu Nam cũng nhìn sang.
"Mấy đứa nhỏ kia đang thì thầm bàn tán gì vậy nhỉ?" Lê Hựu Nam cười nói: "Nói chuyện cả một buổi sáng rồi đấy."
Phó Mịch cũng không quan tâm họ nói gì, cái hắn quan tâm là cái cô Trịnh Thi Dật này không thể cách xa người của hắn một chút hả?
Của hắn
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương