Cp Tui Đu Luôn Be
Chương 69
Vốn là Tô Thừa Châu và Lý Kiều Dư muốn làm cho con trai bất ngờ, nên một người lấy lý do là đi Nhật Bản giao lưu, một người lấy lý do là chưa hết bận.
Nhưng sáng nay sau khi hai vợ chồng thấy chuyện fan cuồng ầm ĩ ngày hôm qua, đã thay đổi chủ ý ngay lập tức, mua vé máy bay mới vội vàng đến cơ sở quay phim Nam Sơn.
Bọn họ chỉ có một đứa con trai bảo bối duy nhất.
Bình thường con trai ngoan ngoãn hiểu chuyện, không làm gì khiến ba mẹ lo lắng, nên họ mới cảm thấy có lỗi hơn với Tô Ly, luôn cảm thấy mình ít quan tâm đến con trai.
Nên vừa đúng lúc có thời gian có thể đón sinh nhật cùng con trai, vốn là bất ngờ thú vị, lại biến thành nỗi bất ngờ đáng lo.
Phó Mịch vốn đã chuẩn bị để gặp mẹ vợ xong, không ngờ đến cả ba vợ cũng đến, thái độ cũng ngay ngắn hơn, âm thầm ra hiệu cho Chung Kiến Huân, bảo anh chuẩn bị thêm một phần quà nữa.
Tô Ly không ngờ ba cậu bận như vậy cũng đến, đột nhiên vui lên, chạy đến ôm chặt lấy ba mẹ.
"Có phải là biết con nhớ hai người, nên mới cùng đến thăm con đúng không?" Cũng hơn hai tháng rồi Tô Ly chưa thấy ba mẹ cậu, bây giờ đột nhiên nhìn thấy thì kích động không nhịn được: "Đây là ngạc nhiên dành cho con ạ?"
Lý Kiều Dư cười, con trai của bà được bảo vệ quá tốt, sắp là người 22 tuổi rồi, mà ánh mắt vẫn trong sáng như một đứa trẻ, trong lòng vẫn giữ lại một phần ngây thơ.
Tô Thừa Châu cũng nhớ con trai, thấy Tô Ly vẫn nguyên vẹn đứng trước mặt mình, tảng đá lớn trong lòng cũng được hạ xuống.
"Đã chuẩn bị phòng xong rồi ạ, đường dài mệt mỏi, hai bác đi nghỉ một lát trước đi ạ."
Bây giờ Tô Thừa Châu mới để ý đến người đàn ông đằng sau lưng con trai.
Bình thường ông xem TV không nhiều, nhưng cũng biết người đàn ông tên Phó Mịch rất nổi tiếng, con gái của bạn ông mười cô thì có đến tám cô thích hắn ta.
Nếu không phải vợ đã nói với ông một số phỏng đoán liên quan đến con trai, thì tâm tình của ông lúc này cũng không phức tạp đến thế.
Mặc dù Tô Thừa Châu chấp nhận hôn nhân đồng giới, trong giới cờ vua của bọn họ cũng có mấy cặp đôi đồng tính, những chuyện này xuất hiện ở con trai của chính mình, lại khiến ông không khỏi lo lắng.
Người đàn ông này vừa đẹp trai, đôi mắt đào hoa đa tình, lo lắng của vợ ông không sai, con trai chắc chắn không phải là đối thủ của hắn.
Lý Kiều Dư gặp Phó Mich rồi thì lại có suy nghĩ khác, so với video phỏng vấn kia, thì Phó Mịch sống sờ sờ lại vô cùng chín chắn trưởng thành, không hề tùy tiện một chút nào, trông có vẻ rất đáng dựa dẫm.
Còn tận tâm giúp họ chuẩn bị phòng ở, khiến cho phụ huynh hài lòng.
Lúc này Tô Ly mới sực tỉnh ra, bản thân âm thầm yêu đương, còn dẫn bạn trai đến trước mặt bố mẹ.
"Nghỉ ngơi trước đã." Tô Ly chột dạ giành lấy hành lý từ tay Lý Kiều Dư: "Con dẫn ba mẹ đi."
Phó Mịch im lặng làm theo hành động của cậu, đẩy vali của Tô Thừa Châu đi.
Tô Thừa Châu và Lý Kiều Dư nhìn lẫn nhau, trong lòng hiểu rõ, thấy phản ứng của con trai, quá nửa là đã theo người ta rồi, suy nghĩ quá đơn thuần, cảm giác yêu thích cũng chẳng giấu nổi.
Nhưng Lý Kiều Dư lại khá hài lòng.
Từ nhỏ Tô Ly đã không có mắt nhìn người, ngây thơ thẳng thắn, không biết thế giới này lòng người đáng sợ, nếu như có người lớn hơn cậu một chút đi cùng cậu, thì thật ra cũng rất tốt.
Trong lòng Tô Thừa Châu có chút chua.
Bé Lê ngọt ngào nhà tôi nuôi bao nhiêu năm, phải trồng ở nhà người khác rồi sao? Hơn nữa cây Lê này còn có vẻ như đã nóng lòng sốt ruột lắm rồi, đúng là con trai lớn như bát nước hắt đi mà!
Bốn người trong thang máy im lặng như tờ, vẫn là người phụ nữ duy nhất phá vỡ sự bối rối.
"Đoàn phim đổi phòng cho con chưa?" Lý Kiều Dư kéo tay con trai hỏi: "Cảnh sát đã đến kiểm tra chưa? Xác định chỉ là bị xâm nhập, chứ không lắp camera hay gì trong phòng con đâu nhỉ?"
Tô Ly lắc đầu: "Kiểm tra rồi ạ, xác định là không có."
Cũng chính vì không có, nên Triệu Kỳ Kỳ mới được thả ra nhanh như vậy, tuổi vừa nhỏ, cũng chưa từng phạm phải tội lớn gì, ba mẹ dùng ít thủ đoạn là có thể đem người đi.
"Vậy bây giờ con ở đâu?" Tô Thừa Châu hỏi: "Ba đã nhờ người mua cho con hạt óc chó tươi, cứ để ở phòng của con trước đã."
"Tối qua chuyện xảy ra quá bất ngờ, không sắp xếp phòng kịp, nên Tô Ly tạm thời đang ở chỗ con." Phó Mịch cười giải thích: "Vừa hay chỗ con có một phòng trống."
Tô Thừa Châu nghe nửa câu trước thì giật nảy mình, nghe xong nửa câu sau mới bình tĩnh lại được.
Mặc dù ông không phải là người cổ hủ, nhưng đột nhiên nghe thấy con trai ở cùng phòng với người đàn ông khác, thì vẫn cần phải chuẩn bị tâm lý một chút.
May là chia phòng ngủ, mới an ủi được trái tim phải chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ của ông.
Tô Ly âm thầm liếc nhìn Phó Mịch.
Sao bây giờ nói nghe hay vậy, mà tối qua lại không cho em ở phòng riêng hả?
Phó Mịch đáp lại cậu một nụ cười.
Không chỉ tối qua, sau này cũng sẽ không cho em ngủ riêng đâu.
Phó Mịch sắp xếp cho ba mẹ Tô Ly ở phòng đôi tầng 25 của khách sạn, cơ sở vật chất đầy đủ xa hoa, ở đó cảm giác vô cùng thoải mái, chỉ có một khuyết điểm đó là chỉ có một chiếc giường lớn.
Chặn đứng khả năng ba mẹ Tô Ly bảo cậu qua đó ở cùng với họ.
Tô Ly hoàn toàn không nghĩ gì nhiều lại cảm thấy căn phòng này cực kỳ tốt, bất kể là phạm vi chiếu sáng hay là phong cách trang trí, đều rất phù hợp với sở thích của mẹ cậu.
Trong lúc hai vị phụ huynh đang đi cất hành lý, Tô Ly kéo Phó Mịch ra ban công, âm thầm nắm lấy tay anh lắc lư qua lại.
"Cảm ơn anh."
Trái tim của Tô Ly như được ngâm trong thùng mật, bạn trai quá tốt, cậu chẳng biết nên khen thế nào nữa!
Phó Mịch cúi đầu tiến lại gần: "Em khách sáo với anh vậy làm gì, sau này bọn họ cũng sẽ là ba mẹ của anh."
Tô Ly đơ người, cậu không ngờ Phó Mịch đã nghĩ xa đến vậy.
Phó Mịch thấy vẻ mù mịt của Tô Ly, bèn giành lại quyền chủ động, nắm chặt lấy tay Tô Ly không buông, nhướn mày hỏi: "Sao vậy? Em muốn chơi xong bỏ hả?"
"Nói linh tinh cái gì vậy?" Khuôn mặt nhỏ của Tô Ly đỏ lên: "Chỉ là em không ngờ anh đã nghĩ nhiều đến vậy thôi."
"Vậy thì những thứ em không ngờ nhiều lắm đó nhé." Phó Mịch hỏi nhỏ: "Em định bao giờ mới giới thiệu anh với ba mẹ em đây? Hôm nay hay ngày mai?
Tô Ly cảm thấy Phó Mịch yêu đương một cái, thật là sốt ruột muốn đốt cháy giai đoạn với tốc độ nhanh gấp 64 lần.
"Nếu em nhớ không nhầm thì, chúng mình mới yêu nhau ngày hôm qua nhỉ?" Tô Ly cười hỏi: "Anh không suy nghĩ lại sao?"
Phó Mịch thấy thái độ này của Tô Ly, thì đã biết danh phận của mình đã được định sẵn.
"Nếu không phải em âm thầm ship mấy CP kia, thì chắc anh đã là bạn trai của em sớm hơn rồi."
"Đừng nhắc lại chuyện cũ mà!"
Tô Ly nhớ lại trước đây mình đu CP Mịch Văn, Nồng Tình Mịch Dật và Mật Dữu, thì xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.
Không bàn đến hai CP trước, lúc cậu ship Mật Dữu, thật ra biểu hiện của Phó Mịch đã rất rõ ràng rồi, lúc đó cậu đu CP đến mụ cả đầu, nên mới không nhìn ra được tình cảm của Phó Mịch đối với mình nhỉ?
Phó Mịch nắm được điểm yếu của Tô Ly không buông, cũng dùng đó để đe dọa nhằm giành được lợi ích cho mình nhiều hơn.
"Vậy nên em phải bồi thường cho anh thế nào đây? Phó Mịch hỏi: "Anh đã chuyển thành chính thất rồi, em còn định giấu anh đến bao giờ nữa?"
Không phải là Tô Ly không muốn thành thật với người lớn, chỉ là có hơi xấu hổ, rõ ràng là bọn họ mới xác định quan hệ hôm qua thôi đó!
Nhưng nếu tính thời gian cậu động lòng với Phó Mịch, thì cũng là một thời gian dài, nếu tình từ ngày Phó Mịch nói muốn dạy cậu diễn xuất, thì lại là một thời gian dài hơn nữa.
"Em..."
"Bé Ly? Con đi đâu rồi?"
Tô Ly nghe thấy tiếng của mẹ, liền chạy từ ban công vào: "Con thấy ánh sáng ngoài ban công rất tốt, nên ra đó xem một chút."
Nếu như Phó Mịch không đi từ ban công vào cùng, có lẽ Lý Kiều Dư đã tự thuyết phục mình tin lời nói dối vụng về của con trai.
Đều là người từng trải, hai người thì thầm to nhỏ cái gì với nhau, thật ra Lý Kiều Dư cũng có thể đoán được.
Nhưng con trai không chịu nói, thì bà tạm thời vờ như là không biết gì vậy!
"Ba mẹ ở lại được mấy ngày ạ?" Tô Ly cũng biết ba mẹ rất bận, chưa từng đưa ra yêu cầu quá đáng nào: "Đợi mai sinh nhật của con xong thì đi ạ?"
Lý Kiều Dư xoa nắn mặt con trai, đúng là vẫn non mềm nắn rất thích, yêu chiều cười nói: "Vốn là định như vậy, nhưng chỗ con xảy ra chuyện, ba mẹ không yên tâm được, đang điều chỉnh công việc, giành ra mấy ngày ở cùng con."
Tô Thừa Châu bèn bày tỏ với con trai: "Dù sao hoạt động bên chỗ ba cũng là những hoạt động thường xuyên, đều có thể không tham gia được."
Tô Ly vừa vừa nghe nói ba mẹ điều chỉnh công việc vì mình thì liền không đồng ý.
Ba mẹ cậu đều là những người vô cùng xuất sắc trong lĩnh vực của bản thân, người yêu thích bọn họ cũng cực kỳ nhiều, cậu là con trai của hai người, đương nhiên cũng hy vọng họ có càng nhiều người yêu thích hơn nữa.
"Không cần đâu, con đã lớn vậy rồi, con có thể tự chăm sóc thật tốt cho chính mình mà."
Phó Mịch im lặng đứng bên cạnh, trong lòng nghĩ: đã biết yêu đương âm thầm với hắn rồi, có thể không lớn được sao?
Tô Ly như thể nghe được tiếng lời tố cao của Phó Mịch, tay ở sau lưng đập nhẹ hắn một cái.
Lý Kiều Dư thấy chỉ coi như là không thấy, lại bắt đầu nhớ lại, năm đó lúc mình đưa Tô Thưa Châu về, có phải là cũng đã xảy ra chuyện tương tự không.
Tô Thừa Châu cũng nhớ đến những chuyện ngọt ngào lúc yêu đương năm đó, lập tức thấy Phó Mịch thuận mắt hơn rất nhiều.
Lúc thích một người, có thông minh đến mấy cũng vì người ấy mà trở lên ngốc nghếch.
Ví dụ như ảnh đế quốc tế trước mắt, đồng ý vì con trai của bọn họ mà diễn cùng cậu vở kịch vụng về này.
Tô Thừa Châu liếc nhìn Lý Kiều Dư, vừa đúng lúc đối phương cũng đang nhìn qua đây.
Vợ chồng nhiều năm, chỉ cần một ánh mắt đã biết là đối phương nghĩ gì.
Nếu đã là người mà con trai chọn, cũng đã đưa đến trước mặt mình, lưỡng tình tương duyệt, thì hình như cũng chẳng có gì để phản đối.
Phó Mịch là người có mắt nhìn thế nào cơ chứ, từ đoạn giao tiếp ánh mắt ngắn ngủi này, đã có thể cảm nhận được sự chấp nhận.
Từ thời khắc vừa gặp mặt hắn đã biết, có lẽ ban đầu ba mẹ Tô Ly đột nhiên xuất hiện một chút không thể chấp nhận, thậm chí còn có chút hoài nghi sự thật lòng của hắn.
Nhưng giờ họ lại thay đổi thái độ, đồng ý tin tưởng lựa chọn của Tô Ly, tin tưởng bản thân sẽ là người đúng đắn nhất trong cuộc đời của Tô Ly.
Phó Mịch cũng tự tin tuyệt đối sẽ không khiến bọn họ thất vọng.
Vậy nên hắn lập tức đứng thẳng người, thái độ nghiêm túc nhất từ trước đến giờ, mỉm cười mở miệng: "Xin hai bác hay yên tâm, chắc chắn cháu sẽ chăm sóc Tô Ly thật tốt."
Tô Ly trợn tròn mắt, trong lòng xuất hiện một linh cảm.
Anh hai tự nhiên anh nói gì vậy hả?
"Ừ, hai bác tin." Lý Kiều Dư cười nói: "Cháu chắc chắn sẽ đối xử với nó thật tốt."
Trong lòng Tô Thừa Châu vẫn hơn ghen tị, con ông nuôi rõ ràng là con trai, vậy mà lại có cảm giác như là gả con gái đi vậy.
"Thằng bé này từ nhỏ đã ngây thơ khờ khạo, sau này cũng đừng làm nó mất đi sự trong sáng đó."
Phó Mịch trịnh trọng gật đầu: "Bác yên tâm, con sẽ cưng chiều em ấy, để em ấy làm điều mà mình thích."
Tô Thừa Châu gặt đầu, đứng dậy vỗ vỗ vai Phó Mịch: "Con lớn hơn nó mấy tuổi, sau này chăm sóc nó cho cẩn thận, trước đây bác với mẹ nó không có quá nhiều thời gian bầu bạn bên nó, trong lòng luôn cảm thấy..."
"Ba vợ yên tâm." Phó Mịch chặn câu nói lại: "Sau này ngày còn dài, đổi thành bọn con bầu bạn bên hai người cũng được ạ."
Tô Ly cảm thấy có khi mình ngu luôn rồi.
Trong phòng có bốn người, hình như chỉ có mình cậu không hiểu bọn họ đang nói gì.
Tô Ly hoang mang nhìn xung quanh, nhọ giọng lầm bầm: "Thời gian của con bị tăng tốc rồi sao? Sao cảm thấy nhay qua một đoạn, chẳng hiểu gì vậy kìa?"
Phó Mịch dưới ánh nhìn chăm chú của Tô Thừa Châu và Lý Kiều Dư, nắm lấy tay cậu một cách tự nhiên, mười ngón tay đan chặt: "Nghe không hiểu cũng không sao, sau này tất cả mọi thứ, anh sẽ từ từ nói cho em biết."
- ----------
Nhưng sáng nay sau khi hai vợ chồng thấy chuyện fan cuồng ầm ĩ ngày hôm qua, đã thay đổi chủ ý ngay lập tức, mua vé máy bay mới vội vàng đến cơ sở quay phim Nam Sơn.
Bọn họ chỉ có một đứa con trai bảo bối duy nhất.
Bình thường con trai ngoan ngoãn hiểu chuyện, không làm gì khiến ba mẹ lo lắng, nên họ mới cảm thấy có lỗi hơn với Tô Ly, luôn cảm thấy mình ít quan tâm đến con trai.
Nên vừa đúng lúc có thời gian có thể đón sinh nhật cùng con trai, vốn là bất ngờ thú vị, lại biến thành nỗi bất ngờ đáng lo.
Phó Mịch vốn đã chuẩn bị để gặp mẹ vợ xong, không ngờ đến cả ba vợ cũng đến, thái độ cũng ngay ngắn hơn, âm thầm ra hiệu cho Chung Kiến Huân, bảo anh chuẩn bị thêm một phần quà nữa.
Tô Ly không ngờ ba cậu bận như vậy cũng đến, đột nhiên vui lên, chạy đến ôm chặt lấy ba mẹ.
"Có phải là biết con nhớ hai người, nên mới cùng đến thăm con đúng không?" Cũng hơn hai tháng rồi Tô Ly chưa thấy ba mẹ cậu, bây giờ đột nhiên nhìn thấy thì kích động không nhịn được: "Đây là ngạc nhiên dành cho con ạ?"
Lý Kiều Dư cười, con trai của bà được bảo vệ quá tốt, sắp là người 22 tuổi rồi, mà ánh mắt vẫn trong sáng như một đứa trẻ, trong lòng vẫn giữ lại một phần ngây thơ.
Tô Thừa Châu cũng nhớ con trai, thấy Tô Ly vẫn nguyên vẹn đứng trước mặt mình, tảng đá lớn trong lòng cũng được hạ xuống.
"Đã chuẩn bị phòng xong rồi ạ, đường dài mệt mỏi, hai bác đi nghỉ một lát trước đi ạ."
Bây giờ Tô Thừa Châu mới để ý đến người đàn ông đằng sau lưng con trai.
Bình thường ông xem TV không nhiều, nhưng cũng biết người đàn ông tên Phó Mịch rất nổi tiếng, con gái của bạn ông mười cô thì có đến tám cô thích hắn ta.
Nếu không phải vợ đã nói với ông một số phỏng đoán liên quan đến con trai, thì tâm tình của ông lúc này cũng không phức tạp đến thế.
Mặc dù Tô Thừa Châu chấp nhận hôn nhân đồng giới, trong giới cờ vua của bọn họ cũng có mấy cặp đôi đồng tính, những chuyện này xuất hiện ở con trai của chính mình, lại khiến ông không khỏi lo lắng.
Người đàn ông này vừa đẹp trai, đôi mắt đào hoa đa tình, lo lắng của vợ ông không sai, con trai chắc chắn không phải là đối thủ của hắn.
Lý Kiều Dư gặp Phó Mich rồi thì lại có suy nghĩ khác, so với video phỏng vấn kia, thì Phó Mịch sống sờ sờ lại vô cùng chín chắn trưởng thành, không hề tùy tiện một chút nào, trông có vẻ rất đáng dựa dẫm.
Còn tận tâm giúp họ chuẩn bị phòng ở, khiến cho phụ huynh hài lòng.
Lúc này Tô Ly mới sực tỉnh ra, bản thân âm thầm yêu đương, còn dẫn bạn trai đến trước mặt bố mẹ.
"Nghỉ ngơi trước đã." Tô Ly chột dạ giành lấy hành lý từ tay Lý Kiều Dư: "Con dẫn ba mẹ đi."
Phó Mịch im lặng làm theo hành động của cậu, đẩy vali của Tô Thừa Châu đi.
Tô Thừa Châu và Lý Kiều Dư nhìn lẫn nhau, trong lòng hiểu rõ, thấy phản ứng của con trai, quá nửa là đã theo người ta rồi, suy nghĩ quá đơn thuần, cảm giác yêu thích cũng chẳng giấu nổi.
Nhưng Lý Kiều Dư lại khá hài lòng.
Từ nhỏ Tô Ly đã không có mắt nhìn người, ngây thơ thẳng thắn, không biết thế giới này lòng người đáng sợ, nếu như có người lớn hơn cậu một chút đi cùng cậu, thì thật ra cũng rất tốt.
Trong lòng Tô Thừa Châu có chút chua.
Bé Lê ngọt ngào nhà tôi nuôi bao nhiêu năm, phải trồng ở nhà người khác rồi sao? Hơn nữa cây Lê này còn có vẻ như đã nóng lòng sốt ruột lắm rồi, đúng là con trai lớn như bát nước hắt đi mà!
Bốn người trong thang máy im lặng như tờ, vẫn là người phụ nữ duy nhất phá vỡ sự bối rối.
"Đoàn phim đổi phòng cho con chưa?" Lý Kiều Dư kéo tay con trai hỏi: "Cảnh sát đã đến kiểm tra chưa? Xác định chỉ là bị xâm nhập, chứ không lắp camera hay gì trong phòng con đâu nhỉ?"
Tô Ly lắc đầu: "Kiểm tra rồi ạ, xác định là không có."
Cũng chính vì không có, nên Triệu Kỳ Kỳ mới được thả ra nhanh như vậy, tuổi vừa nhỏ, cũng chưa từng phạm phải tội lớn gì, ba mẹ dùng ít thủ đoạn là có thể đem người đi.
"Vậy bây giờ con ở đâu?" Tô Thừa Châu hỏi: "Ba đã nhờ người mua cho con hạt óc chó tươi, cứ để ở phòng của con trước đã."
"Tối qua chuyện xảy ra quá bất ngờ, không sắp xếp phòng kịp, nên Tô Ly tạm thời đang ở chỗ con." Phó Mịch cười giải thích: "Vừa hay chỗ con có một phòng trống."
Tô Thừa Châu nghe nửa câu trước thì giật nảy mình, nghe xong nửa câu sau mới bình tĩnh lại được.
Mặc dù ông không phải là người cổ hủ, nhưng đột nhiên nghe thấy con trai ở cùng phòng với người đàn ông khác, thì vẫn cần phải chuẩn bị tâm lý một chút.
May là chia phòng ngủ, mới an ủi được trái tim phải chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ của ông.
Tô Ly âm thầm liếc nhìn Phó Mịch.
Sao bây giờ nói nghe hay vậy, mà tối qua lại không cho em ở phòng riêng hả?
Phó Mịch đáp lại cậu một nụ cười.
Không chỉ tối qua, sau này cũng sẽ không cho em ngủ riêng đâu.
Phó Mịch sắp xếp cho ba mẹ Tô Ly ở phòng đôi tầng 25 của khách sạn, cơ sở vật chất đầy đủ xa hoa, ở đó cảm giác vô cùng thoải mái, chỉ có một khuyết điểm đó là chỉ có một chiếc giường lớn.
Chặn đứng khả năng ba mẹ Tô Ly bảo cậu qua đó ở cùng với họ.
Tô Ly hoàn toàn không nghĩ gì nhiều lại cảm thấy căn phòng này cực kỳ tốt, bất kể là phạm vi chiếu sáng hay là phong cách trang trí, đều rất phù hợp với sở thích của mẹ cậu.
Trong lúc hai vị phụ huynh đang đi cất hành lý, Tô Ly kéo Phó Mịch ra ban công, âm thầm nắm lấy tay anh lắc lư qua lại.
"Cảm ơn anh."
Trái tim của Tô Ly như được ngâm trong thùng mật, bạn trai quá tốt, cậu chẳng biết nên khen thế nào nữa!
Phó Mịch cúi đầu tiến lại gần: "Em khách sáo với anh vậy làm gì, sau này bọn họ cũng sẽ là ba mẹ của anh."
Tô Ly đơ người, cậu không ngờ Phó Mịch đã nghĩ xa đến vậy.
Phó Mịch thấy vẻ mù mịt của Tô Ly, bèn giành lại quyền chủ động, nắm chặt lấy tay Tô Ly không buông, nhướn mày hỏi: "Sao vậy? Em muốn chơi xong bỏ hả?"
"Nói linh tinh cái gì vậy?" Khuôn mặt nhỏ của Tô Ly đỏ lên: "Chỉ là em không ngờ anh đã nghĩ nhiều đến vậy thôi."
"Vậy thì những thứ em không ngờ nhiều lắm đó nhé." Phó Mịch hỏi nhỏ: "Em định bao giờ mới giới thiệu anh với ba mẹ em đây? Hôm nay hay ngày mai?
Tô Ly cảm thấy Phó Mịch yêu đương một cái, thật là sốt ruột muốn đốt cháy giai đoạn với tốc độ nhanh gấp 64 lần.
"Nếu em nhớ không nhầm thì, chúng mình mới yêu nhau ngày hôm qua nhỉ?" Tô Ly cười hỏi: "Anh không suy nghĩ lại sao?"
Phó Mịch thấy thái độ này của Tô Ly, thì đã biết danh phận của mình đã được định sẵn.
"Nếu không phải em âm thầm ship mấy CP kia, thì chắc anh đã là bạn trai của em sớm hơn rồi."
"Đừng nhắc lại chuyện cũ mà!"
Tô Ly nhớ lại trước đây mình đu CP Mịch Văn, Nồng Tình Mịch Dật và Mật Dữu, thì xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.
Không bàn đến hai CP trước, lúc cậu ship Mật Dữu, thật ra biểu hiện của Phó Mịch đã rất rõ ràng rồi, lúc đó cậu đu CP đến mụ cả đầu, nên mới không nhìn ra được tình cảm của Phó Mịch đối với mình nhỉ?
Phó Mịch nắm được điểm yếu của Tô Ly không buông, cũng dùng đó để đe dọa nhằm giành được lợi ích cho mình nhiều hơn.
"Vậy nên em phải bồi thường cho anh thế nào đây? Phó Mịch hỏi: "Anh đã chuyển thành chính thất rồi, em còn định giấu anh đến bao giờ nữa?"
Không phải là Tô Ly không muốn thành thật với người lớn, chỉ là có hơi xấu hổ, rõ ràng là bọn họ mới xác định quan hệ hôm qua thôi đó!
Nhưng nếu tính thời gian cậu động lòng với Phó Mịch, thì cũng là một thời gian dài, nếu tình từ ngày Phó Mịch nói muốn dạy cậu diễn xuất, thì lại là một thời gian dài hơn nữa.
"Em..."
"Bé Ly? Con đi đâu rồi?"
Tô Ly nghe thấy tiếng của mẹ, liền chạy từ ban công vào: "Con thấy ánh sáng ngoài ban công rất tốt, nên ra đó xem một chút."
Nếu như Phó Mịch không đi từ ban công vào cùng, có lẽ Lý Kiều Dư đã tự thuyết phục mình tin lời nói dối vụng về của con trai.
Đều là người từng trải, hai người thì thầm to nhỏ cái gì với nhau, thật ra Lý Kiều Dư cũng có thể đoán được.
Nhưng con trai không chịu nói, thì bà tạm thời vờ như là không biết gì vậy!
"Ba mẹ ở lại được mấy ngày ạ?" Tô Ly cũng biết ba mẹ rất bận, chưa từng đưa ra yêu cầu quá đáng nào: "Đợi mai sinh nhật của con xong thì đi ạ?"
Lý Kiều Dư xoa nắn mặt con trai, đúng là vẫn non mềm nắn rất thích, yêu chiều cười nói: "Vốn là định như vậy, nhưng chỗ con xảy ra chuyện, ba mẹ không yên tâm được, đang điều chỉnh công việc, giành ra mấy ngày ở cùng con."
Tô Thừa Châu bèn bày tỏ với con trai: "Dù sao hoạt động bên chỗ ba cũng là những hoạt động thường xuyên, đều có thể không tham gia được."
Tô Ly vừa vừa nghe nói ba mẹ điều chỉnh công việc vì mình thì liền không đồng ý.
Ba mẹ cậu đều là những người vô cùng xuất sắc trong lĩnh vực của bản thân, người yêu thích bọn họ cũng cực kỳ nhiều, cậu là con trai của hai người, đương nhiên cũng hy vọng họ có càng nhiều người yêu thích hơn nữa.
"Không cần đâu, con đã lớn vậy rồi, con có thể tự chăm sóc thật tốt cho chính mình mà."
Phó Mịch im lặng đứng bên cạnh, trong lòng nghĩ: đã biết yêu đương âm thầm với hắn rồi, có thể không lớn được sao?
Tô Ly như thể nghe được tiếng lời tố cao của Phó Mịch, tay ở sau lưng đập nhẹ hắn một cái.
Lý Kiều Dư thấy chỉ coi như là không thấy, lại bắt đầu nhớ lại, năm đó lúc mình đưa Tô Thưa Châu về, có phải là cũng đã xảy ra chuyện tương tự không.
Tô Thừa Châu cũng nhớ đến những chuyện ngọt ngào lúc yêu đương năm đó, lập tức thấy Phó Mịch thuận mắt hơn rất nhiều.
Lúc thích một người, có thông minh đến mấy cũng vì người ấy mà trở lên ngốc nghếch.
Ví dụ như ảnh đế quốc tế trước mắt, đồng ý vì con trai của bọn họ mà diễn cùng cậu vở kịch vụng về này.
Tô Thừa Châu liếc nhìn Lý Kiều Dư, vừa đúng lúc đối phương cũng đang nhìn qua đây.
Vợ chồng nhiều năm, chỉ cần một ánh mắt đã biết là đối phương nghĩ gì.
Nếu đã là người mà con trai chọn, cũng đã đưa đến trước mặt mình, lưỡng tình tương duyệt, thì hình như cũng chẳng có gì để phản đối.
Phó Mịch là người có mắt nhìn thế nào cơ chứ, từ đoạn giao tiếp ánh mắt ngắn ngủi này, đã có thể cảm nhận được sự chấp nhận.
Từ thời khắc vừa gặp mặt hắn đã biết, có lẽ ban đầu ba mẹ Tô Ly đột nhiên xuất hiện một chút không thể chấp nhận, thậm chí còn có chút hoài nghi sự thật lòng của hắn.
Nhưng giờ họ lại thay đổi thái độ, đồng ý tin tưởng lựa chọn của Tô Ly, tin tưởng bản thân sẽ là người đúng đắn nhất trong cuộc đời của Tô Ly.
Phó Mịch cũng tự tin tuyệt đối sẽ không khiến bọn họ thất vọng.
Vậy nên hắn lập tức đứng thẳng người, thái độ nghiêm túc nhất từ trước đến giờ, mỉm cười mở miệng: "Xin hai bác hay yên tâm, chắc chắn cháu sẽ chăm sóc Tô Ly thật tốt."
Tô Ly trợn tròn mắt, trong lòng xuất hiện một linh cảm.
Anh hai tự nhiên anh nói gì vậy hả?
"Ừ, hai bác tin." Lý Kiều Dư cười nói: "Cháu chắc chắn sẽ đối xử với nó thật tốt."
Trong lòng Tô Thừa Châu vẫn hơn ghen tị, con ông nuôi rõ ràng là con trai, vậy mà lại có cảm giác như là gả con gái đi vậy.
"Thằng bé này từ nhỏ đã ngây thơ khờ khạo, sau này cũng đừng làm nó mất đi sự trong sáng đó."
Phó Mịch trịnh trọng gật đầu: "Bác yên tâm, con sẽ cưng chiều em ấy, để em ấy làm điều mà mình thích."
Tô Thừa Châu gặt đầu, đứng dậy vỗ vỗ vai Phó Mịch: "Con lớn hơn nó mấy tuổi, sau này chăm sóc nó cho cẩn thận, trước đây bác với mẹ nó không có quá nhiều thời gian bầu bạn bên nó, trong lòng luôn cảm thấy..."
"Ba vợ yên tâm." Phó Mịch chặn câu nói lại: "Sau này ngày còn dài, đổi thành bọn con bầu bạn bên hai người cũng được ạ."
Tô Ly cảm thấy có khi mình ngu luôn rồi.
Trong phòng có bốn người, hình như chỉ có mình cậu không hiểu bọn họ đang nói gì.
Tô Ly hoang mang nhìn xung quanh, nhọ giọng lầm bầm: "Thời gian của con bị tăng tốc rồi sao? Sao cảm thấy nhay qua một đoạn, chẳng hiểu gì vậy kìa?"
Phó Mịch dưới ánh nhìn chăm chú của Tô Thừa Châu và Lý Kiều Dư, nắm lấy tay cậu một cách tự nhiên, mười ngón tay đan chặt: "Nghe không hiểu cũng không sao, sau này tất cả mọi thứ, anh sẽ từ từ nói cho em biết."
- ----------
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương