Cưng Chiều Ba Nhỏ Quá Mức Rồi

Chương 14: Hoá ngốc



Sau những tiếng chuông cửa liên hồi, người trong nhà cũng mở cửa ra. Và đó lại là Nhạc Ninh.

- Cậu ơi giúp tôi với, tôi là giúp việc nhà đối diện. Tôi vừa mới đến thì đã thấy ông chủ bất tỉnh dường như ông chủ đã uống rất nhiều rượu. Cậu qua xem và gọi xe đến cứu ông chủ của tôi đi

Chàng trai cũng lo an nguy của vị hàng xóm chưa biết mặt kia mà cũng vội chạy sang. Bất ngờ này đến bất ngờ khác, người cậu nhìn thấy lại là Phó Bắc Đình và là một Phó Bắc Đình mà cậu chưa bao giờ thấy trong quá khứ.

Dẹp những suy nghĩ ấy đi, cậu cùng người giúp việc đưa người đến bệnh viện. Anh nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu.

Cậu thật sự không hiểu nổi tại sao chỉ vài năm không gặp anh lại thay đổi nhiều như thế! Từ bao giờ lại trở thành kẻ nghiện rượu...

Cậu thật không hiểu hay trong chính thâm tâm ấy đã có kết quả nhưng không muốn thừa nhận.

Trong lúc đợi ngoài phòng cấp cứu thì bác sĩ Phùng Hạ, người bác sĩ thân thiết năm nào, ngồi xuống cạnh bên. Cậu nhìn sang anh bác sĩ mà khẽ mỉm cười:

- Phó Bắc Đình lại lần nữa vào viện trong trường hợp khẩn cấp

- Chú ấy đã từng rất nhiều lần như vậy sao bác sĩ?

Người bác sĩ không biết rõ câu chuyện của hai người là như thế nào. Anh chỉ thở dài mà kể ra những chuyện từ ngày mà cậu rời đi:

- Sau khi phát hiện cậu bỏ đi, anh ta đã như một kẻ phát điên cho người tìm kiếm cậu khắp nơi. Cuối cùng lại chẳng có kết quả và cũng từ đó Phó Bắc Đình chìm đắm trong men rượu, ngày ngày bầu bạn với nỗi nhớ mong. Cứ thế mà suốt hai năm không biết bao lần phải nhập viện vì ngộ độc rượu nhưng những chuyện như thế cứ tiếp diễn...

Vị bác sĩ ấy lại hít một hơi thật sâu, vỗ khẽ vào bàn tay đang siết chặt lại của cậu. Anh dịu dàng cười, một nụ cười chứa nhiều câu chuyện mà cậu còn chưa rõ:



- Sau đó thì lại vùi đầu vào công việc ngày đêm rồi lại vào viện vì làm việc quá sức. Con người đó dường như chẳng muốn bản thân có thời gian để nhớ về... Anh không biết năm xưa giữa hai người đã xảy ra những chuyện gì nhưng anh cảm nhận được tình cảm của người trong kia đối với cậu là rất lớn...

Xem qua đồng hồ trên tay, anh cũng vội đứng lên, cậu cũng vô thức đứng theo. Phùng Hạ khẽ chạm vào bờ vai kia:

- Anh nghe tin Phó Bắc Đình nhập viện nên muốn qua xem chút nhưng có cậu ở đây rồi anh cũng yên tâm. Anh đi phải đi xử lý công việc rồi, mọi chuyện nhờ vào cậu

Vị bác sĩ cứ thế mà rời đi và để lại bao nhiêu cung bậc cảm xúc cho chàng trai. Cậu chẳng kiềm lòng được mà nhìn về phía cửa phòng cấp cứu.

Cậu chẳng dám dối lòng nữa mà tin chắc rằng do hôm nay anh đã gặp cậu nên mới xảy ra chuyện như bây giờ...

Trái tim trong lồng ngực trái kia đau đến lạ!

Tại sao Phó Bắc Đình phải hành hạ bản thân như thế?

Tất cả là do cậu sao? Cậu đã gây ra chuyện gì thế này?

Cậu nghĩ rằng những năm qua bản thân đã trở nên mạnh mẽ hơn nhưng rồi sao? Khi gặp phải Phó Bắc Đình, cậu chỉ muốn lao đến ôm anh thật chặt, kể anh nghe những chuyện cậu đã trải qua.

Nhưng giờ đây khi biết những chuyện mà anh đã phải đối mặt thời gian qua, chàng trai lại cảm thấy một nỗi thống khổ nào đó từ anh.

Nước từ hốc mắt chẳng gọi mà tự xuất hiện.

Cậu sau một lúc ổn định tâm trạng thì cũng kêu giúp việc về, cậu sẽ giúp chuyện ở đây cho. Sau khi anh được đưa vào phòng hồi sức, cậu cũng rời đi để đóng viện phí.



Quay lại nhưng chưa kịp đến phòng đã nghe thấy tiếng ồn từ bên trong, Nhạc Ninh nhanh chóng chạy đến xem tình hình. Một Phó Bắc Đình cầm gối ném mọi người mà không ngừng làm loạn:

- Mau trả chồng nhỏ lại đây. Các người giấu em ấy đâu rồi? Mau trả Cục bột mềm lại cho tôi nhanh lên...

Nhạc Ninh chen qua bác sĩ, đi thẳng vào trung tâm của phòng bệnh. Cái gối trên tay đang sắp ném đi cũng được anh bỏ xuống giường. Người đàn ông chạy lại ôm lấy Nhạc Ninh:

- Chồng nhỏ đừng bỏ chú nha! Chú yêu chồng nhỏ lắm! Hứa sẽ ngoan và không quậy đâu ạ!

Chàng trai không đẩy cái con người cứ bám dính lấy mình kia mà bây giờ cậu đang hoang mang nhìn sang những bác sĩ:

- Chuyện này là sao vậy bác sĩ? Chú ấy bị sao vậy?

Những bác sĩ ấy cũng phải gãi đầu trước tình trạng hiện tại của vị chủ tịch này. Cuối cùng trong đó cũng có một vị bác sĩ khá lớn tuổi bước tới lên tiếng:

- Do trong thời gian dài uống rượu quá nhiều, rượu xâm lấn và làm hại đến các dây thần kinh và... và... làm cho ngài Phó đây trở thành một kẻ ngốc rồi

- Như thế phải làm sao mới trị hết được?

- Chuyện này... còn tùy vào mức độ hồi phục của từng người... có thể dùng cách gợi mở lại kí ức cũ để ngài Phó dần nhớ ra bản thân mình...

Đột nhiên có một cái gối ném thẳng vào vị bác sĩ đang nói chuyện. Người đàn ông đang ôm cậu liền xoay mặt cậu qua hướng của mình:

- Cục bột mềm đừng nói chuyện với lão già đó nữa mà... chồng ghen... chồng không thích đâu...
Chương trước Chương tiếp