Cưng Chiều Ba Nhỏ Quá Mức Rồi
Chương 19: Gặp lại bà
Khi này Nhạc Ninh đã bị cái đầu đang cúi xuống kia thu hút. Cậu đưa tay kéo đầu của anh lên thì đã thấy nước mắt ướt đẫm khuôn mặt đó. Chàng trai dùng tay lau khuôn mặt ấy:
- Em xin lỗi... em không nên lớn tiếng với chú... chú đừng khóc nữa nha!
Cậu áp sát lại gần rồi ôm lấy cơ thể kia, tay xoa xoa đầu của người đàn ông. Thế mà anh lại khóc càng lớn hơn, chàng trai thật sự lúng túng trước cảnh này:
- Chồng của em ngoan nhất mà... nghe lời đừng khóc nữa được không? Cứ khóc như thế em xót lắm!
Nhạc Ninh buông người kia ra, dùng ánh mắt đầy thâm tình nhìn anh rồi tiến lại trao cho người chồng kia một nụ hôn. Hai đôi môi lại bắt đầu dính chặt vào nhau, cậu mạnh dạng tấn công không còn non nớt như lần đầu hôn anh nữa.
Cách dỗ này thật có kết quả, người đàn ông kia cũng chịu nín khóc. Cậu cũng thấy nhẹ nhõm hơn, chàng trai khẽ nắm bàn tay quá cỡ kia:
- Sao không giải thích cho em nghe?
- Do... do... em hung dữ, chồng không dám lên tiếng... sợ em ghét chồng...
Người con trai ấy mỉm cười nhẹ, tay đưa lên véo má cái con người ngốc nghếch trước mặt mình:
- Khờ quá... Sau này em sẽ hỏi rõ mọi chuyện trước, không làm chuyện theo cảm tính nữa...
Đúng thật là... mình luôn như vậy!
Lúc nào cũng vội vàng rồi lại gây ra những chuyện không nên có... giống như lần đó hiểu lầm chú ấy và trợ lý...
Cậu cũng chỉ có thể cười gượng khi nhớ những chuyện quá khứ.
Đó là khoảng kí ức đẹp đẽ đáng nhớ hay chỉ là những hồi ức đáng quên chứ!
Một người thì làm việc một người lại ở bên cạnh ngắm nhìn. Cậu cả ngày xem xét đóng số liệu mà không khỏi nhức đầu. Anh dần đi đến gần, nhẹ nhàng bóp vai cho cậu. Người con trai cũng dựa lưng vào ghế mà tận hưởng cảm giác dễ chịu đấy:
- Chú có tay nghề lắm! Thường xuyên bóp vai cho ai à?
- Không... không... chỉ làm cho chồng nhỏ thôi! Cái này là do bà dạy cho chồng từ bé đó
Nhạc Ninh nghe cách người đàn ông giải thích mà thích thú. Cậu xoay đầu lại nhìn con người đang đứng sau lưng mình:
- Em còn chưa nói gì mà chú lúng túng rồi. Đúng là có tật giật mình
- Không... không... có thật... mà... chồng không có... bóp vai cho ai ngoài chồng nhỏ hết...
Mới vừa chọc một tí mà vị chủ tịch cao ngạo kia lại rưng rưng nữa rồi. Cái dáng vẻ này trong mắt Nhạc Ninh lại dễ thương vô cùng. Cậu đưa tay ra hiệu cho anh cúi xuống, anh cứ thế mà làm theo.
Nhạc Ninh ngước mặt lên, bất ngờ giữ lấy cổ của người đàn ông kéo mạnh xuống rồi hôn lên đôi môi mềm kia.
Lẽ nào cậu hôn đến nghiện rồi?
Hay do quá nhớ nhung vì thời gian xa cách đó mà không khống chế được lí trí của bản thân nữa.
Có thể đến chính bản thân cậu cũng chẳng rõ.
- Đến giờ tan làm rồi. Về thôi hai... ba...
Nhóc con lần nữa lại bắt gặp hai ba đang hôn nhau. Bánh Bao vờ che mắt nhưng lại đã thấy tường tận mọi thứ. Nhạc Ninh cũng liền buông con người kia ra, cậu cười gượng rồi đi lại chỗ con trai:
- Về... về nhà thôi, con trai!
Cậu nắm lấy tay con đi trước, anh mỉm cười theo sau. Chúng ta ngày càng giống một gia đình hạnh phúc rồi.
Bắc Đình đến mở cửa nhà thì cảm thấy có chút lạ như nhận ra gì đó. Anh mở cửa ra thì đúng như bản thân nghĩ, bà đang ngồi ung dung trên ghế uống trà.
Cậu thấy bà cũng khá bất ngờ, cũng cảm thấy hồi hộp nhưng lần này lại khác với lần đầu gặp mặt. Bà có tức giận đuổi mình và con trai đi không? Bàn tay cậu lại trở nên lạnh hơn thì lại có bàn tay ấm áp của anh che chở.
Cảnh tượng này thật hoài niệm!
Bà có sốc đến mức ngất giống năm đó không?
Gia đình ba người cứ thế mà đi vào trong, Nhạc Ninh vẫn có chút dè dặt không dám nhìn thẳng. Bỗng có một vòng tay ôm lấy chàng trai, cậu cũng ngơ ngác trước những điều ấy. Bà đã tiến lại ôm cậu, cho cậu một vòng tay ấm áp:
- Con về thật rồi. Con đi đâu ngần ấy năm vậy? Bà lão ta cũng may là sống đủ lâu để đợi con về
Lúc này Nhạc Ninh cũng thật nhẹ nhõm, cậu đưa tay lên đáp lại cái ôm ấy của bà. Cậu cũng thật sự rất vui khi gặp lại được bà.
Khi này sự chú ý của bà lại đặt trên người nhóc con đang đứng sau lưng của cậu. Họ cũng buông nhau ra và bà liền lên tiếng:
- Đây là cháu của bà đúng không?
Còn chưa kịp để cậu trả lời thì bà đã ngồi xuống ngang tầm với Nhạc Phó Chi còn nhẹ nhàng xoa đầu rồi lại véo cái má bánh bao ấy:
- Cháu của bà đúng là đáng yêu. Giống y như Bắc Đình lúc nhỏ nhưng lại đáng yêu hơn nhiều!
Đến cái tuổi này chỉ cần như thế thì bà đã vô cùng hạnh phúc. Bà cứ cười mãi mặc dù bà không phải kiểu người hay cười lắm! Bà đứng lên nhìn hai đứa cháu to xác cứ đứng trân một chỗ mà không khỏi phàn nàn:
- Hai đứa đi tắm đi, bà dẫn đi ăn đồ ngon. Sao cứ đứng đó mãi vậy?
- À... còn chuyện của chú ấy...
- Bà được Dữ Hinh kể mọi chuyện cho rồi, cũng nhờ nó nói bà mới biết cháu cưng của bà về rồi.
- Em xin lỗi... em không nên lớn tiếng với chú... chú đừng khóc nữa nha!
Cậu áp sát lại gần rồi ôm lấy cơ thể kia, tay xoa xoa đầu của người đàn ông. Thế mà anh lại khóc càng lớn hơn, chàng trai thật sự lúng túng trước cảnh này:
- Chồng của em ngoan nhất mà... nghe lời đừng khóc nữa được không? Cứ khóc như thế em xót lắm!
Nhạc Ninh buông người kia ra, dùng ánh mắt đầy thâm tình nhìn anh rồi tiến lại trao cho người chồng kia một nụ hôn. Hai đôi môi lại bắt đầu dính chặt vào nhau, cậu mạnh dạng tấn công không còn non nớt như lần đầu hôn anh nữa.
Cách dỗ này thật có kết quả, người đàn ông kia cũng chịu nín khóc. Cậu cũng thấy nhẹ nhõm hơn, chàng trai khẽ nắm bàn tay quá cỡ kia:
- Sao không giải thích cho em nghe?
- Do... do... em hung dữ, chồng không dám lên tiếng... sợ em ghét chồng...
Người con trai ấy mỉm cười nhẹ, tay đưa lên véo má cái con người ngốc nghếch trước mặt mình:
- Khờ quá... Sau này em sẽ hỏi rõ mọi chuyện trước, không làm chuyện theo cảm tính nữa...
Đúng thật là... mình luôn như vậy!
Lúc nào cũng vội vàng rồi lại gây ra những chuyện không nên có... giống như lần đó hiểu lầm chú ấy và trợ lý...
Cậu cũng chỉ có thể cười gượng khi nhớ những chuyện quá khứ.
Đó là khoảng kí ức đẹp đẽ đáng nhớ hay chỉ là những hồi ức đáng quên chứ!
Một người thì làm việc một người lại ở bên cạnh ngắm nhìn. Cậu cả ngày xem xét đóng số liệu mà không khỏi nhức đầu. Anh dần đi đến gần, nhẹ nhàng bóp vai cho cậu. Người con trai cũng dựa lưng vào ghế mà tận hưởng cảm giác dễ chịu đấy:
- Chú có tay nghề lắm! Thường xuyên bóp vai cho ai à?
- Không... không... chỉ làm cho chồng nhỏ thôi! Cái này là do bà dạy cho chồng từ bé đó
Nhạc Ninh nghe cách người đàn ông giải thích mà thích thú. Cậu xoay đầu lại nhìn con người đang đứng sau lưng mình:
- Em còn chưa nói gì mà chú lúng túng rồi. Đúng là có tật giật mình
- Không... không... có thật... mà... chồng không có... bóp vai cho ai ngoài chồng nhỏ hết...
Mới vừa chọc một tí mà vị chủ tịch cao ngạo kia lại rưng rưng nữa rồi. Cái dáng vẻ này trong mắt Nhạc Ninh lại dễ thương vô cùng. Cậu đưa tay ra hiệu cho anh cúi xuống, anh cứ thế mà làm theo.
Nhạc Ninh ngước mặt lên, bất ngờ giữ lấy cổ của người đàn ông kéo mạnh xuống rồi hôn lên đôi môi mềm kia.
Lẽ nào cậu hôn đến nghiện rồi?
Hay do quá nhớ nhung vì thời gian xa cách đó mà không khống chế được lí trí của bản thân nữa.
Có thể đến chính bản thân cậu cũng chẳng rõ.
- Đến giờ tan làm rồi. Về thôi hai... ba...
Nhóc con lần nữa lại bắt gặp hai ba đang hôn nhau. Bánh Bao vờ che mắt nhưng lại đã thấy tường tận mọi thứ. Nhạc Ninh cũng liền buông con người kia ra, cậu cười gượng rồi đi lại chỗ con trai:
- Về... về nhà thôi, con trai!
Cậu nắm lấy tay con đi trước, anh mỉm cười theo sau. Chúng ta ngày càng giống một gia đình hạnh phúc rồi.
Bắc Đình đến mở cửa nhà thì cảm thấy có chút lạ như nhận ra gì đó. Anh mở cửa ra thì đúng như bản thân nghĩ, bà đang ngồi ung dung trên ghế uống trà.
Cậu thấy bà cũng khá bất ngờ, cũng cảm thấy hồi hộp nhưng lần này lại khác với lần đầu gặp mặt. Bà có tức giận đuổi mình và con trai đi không? Bàn tay cậu lại trở nên lạnh hơn thì lại có bàn tay ấm áp của anh che chở.
Cảnh tượng này thật hoài niệm!
Bà có sốc đến mức ngất giống năm đó không?
Gia đình ba người cứ thế mà đi vào trong, Nhạc Ninh vẫn có chút dè dặt không dám nhìn thẳng. Bỗng có một vòng tay ôm lấy chàng trai, cậu cũng ngơ ngác trước những điều ấy. Bà đã tiến lại ôm cậu, cho cậu một vòng tay ấm áp:
- Con về thật rồi. Con đi đâu ngần ấy năm vậy? Bà lão ta cũng may là sống đủ lâu để đợi con về
Lúc này Nhạc Ninh cũng thật nhẹ nhõm, cậu đưa tay lên đáp lại cái ôm ấy của bà. Cậu cũng thật sự rất vui khi gặp lại được bà.
Khi này sự chú ý của bà lại đặt trên người nhóc con đang đứng sau lưng của cậu. Họ cũng buông nhau ra và bà liền lên tiếng:
- Đây là cháu của bà đúng không?
Còn chưa kịp để cậu trả lời thì bà đã ngồi xuống ngang tầm với Nhạc Phó Chi còn nhẹ nhàng xoa đầu rồi lại véo cái má bánh bao ấy:
- Cháu của bà đúng là đáng yêu. Giống y như Bắc Đình lúc nhỏ nhưng lại đáng yêu hơn nhiều!
Đến cái tuổi này chỉ cần như thế thì bà đã vô cùng hạnh phúc. Bà cứ cười mãi mặc dù bà không phải kiểu người hay cười lắm! Bà đứng lên nhìn hai đứa cháu to xác cứ đứng trân một chỗ mà không khỏi phàn nàn:
- Hai đứa đi tắm đi, bà dẫn đi ăn đồ ngon. Sao cứ đứng đó mãi vậy?
- À... còn chuyện của chú ấy...
- Bà được Dữ Hinh kể mọi chuyện cho rồi, cũng nhờ nó nói bà mới biết cháu cưng của bà về rồi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương