Cưng Chiều Ba Nhỏ Quá Mức Rồi
Chương 3: Va phải ánh mắt
Chàng trai nhàm chán mở điện thoại ra nghịch mà không khỏi ngỡ ngàng với thông tin mà mình vừa tra ra được. Không ngờ người đó có thân phận lớn như vậy!
Mình có đụng nhầm vào ổ kiến lửa không vậy?
Cậu rùng mình với thế lực lớn mạnh ấy, chẳng biết là phước hay hoạ nữa. Chỉ có thể thở dài nằm trên giường, liếc mắt nhìn sang nửa chai nước biển còn lại mà không khỏi khó chịu.
Tay lại ngứa ngáy muốn gỡ ống truyền ra thì lại có hai người y tá mở cửa đi vào. Một người trong số họ chạy lại ngăn cản hành động của cậu:
- Ngài Phó đã căn dặn chúng tôi phải để cậu truyền hết chai nước biển này
- Ngài Phó còn chuẩn bị trái cây và một số thực phẩm bổ dưỡng cho cậu
Nhạc Ninh mỉm cười nhẹ với họ mà không khỏi mắng trong lòng, con người đó đọc mình như một quyển sách vậy sao? Sao có thể biết mình sẽ không nghe lời mà muốn rút ra lần nữa?
Tức chết mất!
Nhưng rồi chàng trai kia vẫn ngoan ngoãn nằm đó vừa ăn vừa xem điện thoại. Chai nước biển kia vừa hết thì căn phòng đấy đã không giữ chân được con người thích bay nhảy ấy.
Cậu thay bộ đồ bệnh nhân kia rồi liền sang phòng bệnh của cha mình đang nằm. Ông bị bệnh nhưng vẫn yêu đời xem phim và ăn trái cây, khi thấy cậu con trai đi vào liền gọi lại:
- Hôm nay bệnh viện tặng cho trái cây ngon lắm con. Mau đến đây ăn cùng ba
Nhìn dĩa trái cây quen thuộc kia chàng trai cũng đủ hiểu đó là của vị họ Phó kia. Xem ra chú ta cũng chu đáo lắm đó chứ!
Ngồi cạnh người cha đang bệnh nguy kịch nhưng vẫn luôn yêu đời kia khiến cậu không khỏi chua xót vì đều đó. Lòng không khỏi tự trách sao bản thân lại vô dụng đến thế!
Không để cha biết bản thân đang nghĩ gì, cậu nhóc 18 tuổi vẫn luôn tươi cười, vẫn thể hiện là đứa con hồn nhiên như ngày nào:
- Vừa rồi chị y tá xinh đẹp đã cho con một ít, đúng thật là rất ngon đó
- Hôm nay con có vẻ gì đó rất lạ đó
Chàng trai nở nụ cười tươi rói ôm lấy người cha yêu thương mình. Làm sao có thể để một lão làng trong thương trường đoán được nét mặt, ông ấy sẽ biết được cậu nghĩ gì mất:
- Con đã tìm được việc kiếm tiền chữa bệnh cho ba rồi
Nhạc Tranh không khỏi lo lắng mà kéo tên nhóc con trong lồng ngực ra mà nhìn thẳng vào trong đôi mắt ấy. Chàng trai lúc này hơi sượng lại nhưng vẫn giữ vẻ tươi tắn:
- Con làm việc gì hả? Mặc kệ lão già như ba đi, chữa khỏi cũng không sống được bao lâu...
- Con xin lỗi... con đã làm cho ba phiền lòng rồi nhưng con thật sự muốn sống cùng ba... ba sẽ khỏi bệnh và... ba...
Chàng trai nhỏ không kiềm chế được sà vào vòng tay ấm áp của người ba đã hết mực yêu thương mình suốt ngần ấy năm mà không ngừng khóc. Ông cũng không khỏi bồi hồi nhưng vẫn cố nén lại, tay giữ chặt lấy cơ thể đang run lên kia.
Sau khoảng lặng, hai người cũng đã ổn định hơn. Chàng trai tươi tắn trở lại, người ba cũng tập trung nghe đứa con sắp trình bày đều muốn nói:
- Con chắc chắn kiếm được tiền chữa bệnh cho ba rồi ba con chúng ta sẽ lại hạnh phúc như trước. Ba yên tâm và tin con lần này nha!
- Con phải giữ gìn sức khỏe, luôn có ba ở phía sau làm nơi cho con trở về
Sau khi Nhạc Tranh nghỉ ngơi, cậu cũng đã rời khỏi đó. Vừa bước ra khỏi phòng thì đã nhìn thấy người đàn ông họ Phó kia và bên cạnh vẫn còn một người khác con trai khác.
Nhạc Ninh cười chào chàng trai bên cạnh kia rồi lại dùng ánh mắt đầy thắc mắc nhìn thẳng về phía người đàn ông ấy:
- Chú đã chờ tôi bao lâu rồi? Sao không kêu tôi ra?
- Tôi để cho em có không gian riêng để nói chuyện với ba. Tôi tin hai người có nhiều chuyện cần nói với nhau lắm!
Cậu gật đầu rồi không khỏi tò mò về chàng trai khoảng 25 tuổi, sở hữu khuôn mặt đúng thật là rất "xinh đẹp", vóc dáng mảnh mai nhưng vô cùng chuẩn. Phó Bắc Đình đi đến xoa nhẹ mái tóc bồng bềnh kia:
- Đây là Dữ Hinh, trợ lý của tôi. Giờ chúng ta đi về gặp bà của tôi
- Hở?
Nói xong anh liền nắm lấy bàn tay kia kéo đi trong sự vội vã. Cậu ngỡ ngàng mà bị lôi đi, cái gì vậy trời? Có phải đã gấp gáp, mình còn chưa chuẩn bị tâm lý.
Mà... mà... sao lại nắm tay mình như vậy?
Cậu không thể đi theo kịp đôi chân dài kia nên đã vấp ngã, nhào tới ôm lấy thân người to cao đó. Vị ấy cũng nhanh chóng đỡ lấy cậu, bất chợt hai ánh mắt lại va phải nhau.
Ánh sáng buổi chiều tà rọi vào khuôn mặt non nớt ấy, đôi mắt trong trẻo lại sáng và long lanh hơn bao giờ hết. Vị chủ tịch đấy như bị hút vào đáy mắt kia, sao trên đời lại có một cục bột mềm mại như thế này chứ?!
Nhạc Ninh cũng không khỏi mê đắm trước vị chủ tịch lịch lãm sở hữu hàng mi dài cong vút đầy quyến rũ mà bao người ao ước. Sao ông chú này lại đẹp trai thế? Chú ấy có khai thật tuổi mình không vậy?
Mình có đụng nhầm vào ổ kiến lửa không vậy?
Cậu rùng mình với thế lực lớn mạnh ấy, chẳng biết là phước hay hoạ nữa. Chỉ có thể thở dài nằm trên giường, liếc mắt nhìn sang nửa chai nước biển còn lại mà không khỏi khó chịu.
Tay lại ngứa ngáy muốn gỡ ống truyền ra thì lại có hai người y tá mở cửa đi vào. Một người trong số họ chạy lại ngăn cản hành động của cậu:
- Ngài Phó đã căn dặn chúng tôi phải để cậu truyền hết chai nước biển này
- Ngài Phó còn chuẩn bị trái cây và một số thực phẩm bổ dưỡng cho cậu
Nhạc Ninh mỉm cười nhẹ với họ mà không khỏi mắng trong lòng, con người đó đọc mình như một quyển sách vậy sao? Sao có thể biết mình sẽ không nghe lời mà muốn rút ra lần nữa?
Tức chết mất!
Nhưng rồi chàng trai kia vẫn ngoan ngoãn nằm đó vừa ăn vừa xem điện thoại. Chai nước biển kia vừa hết thì căn phòng đấy đã không giữ chân được con người thích bay nhảy ấy.
Cậu thay bộ đồ bệnh nhân kia rồi liền sang phòng bệnh của cha mình đang nằm. Ông bị bệnh nhưng vẫn yêu đời xem phim và ăn trái cây, khi thấy cậu con trai đi vào liền gọi lại:
- Hôm nay bệnh viện tặng cho trái cây ngon lắm con. Mau đến đây ăn cùng ba
Nhìn dĩa trái cây quen thuộc kia chàng trai cũng đủ hiểu đó là của vị họ Phó kia. Xem ra chú ta cũng chu đáo lắm đó chứ!
Ngồi cạnh người cha đang bệnh nguy kịch nhưng vẫn luôn yêu đời kia khiến cậu không khỏi chua xót vì đều đó. Lòng không khỏi tự trách sao bản thân lại vô dụng đến thế!
Không để cha biết bản thân đang nghĩ gì, cậu nhóc 18 tuổi vẫn luôn tươi cười, vẫn thể hiện là đứa con hồn nhiên như ngày nào:
- Vừa rồi chị y tá xinh đẹp đã cho con một ít, đúng thật là rất ngon đó
- Hôm nay con có vẻ gì đó rất lạ đó
Chàng trai nở nụ cười tươi rói ôm lấy người cha yêu thương mình. Làm sao có thể để một lão làng trong thương trường đoán được nét mặt, ông ấy sẽ biết được cậu nghĩ gì mất:
- Con đã tìm được việc kiếm tiền chữa bệnh cho ba rồi
Nhạc Tranh không khỏi lo lắng mà kéo tên nhóc con trong lồng ngực ra mà nhìn thẳng vào trong đôi mắt ấy. Chàng trai lúc này hơi sượng lại nhưng vẫn giữ vẻ tươi tắn:
- Con làm việc gì hả? Mặc kệ lão già như ba đi, chữa khỏi cũng không sống được bao lâu...
- Con xin lỗi... con đã làm cho ba phiền lòng rồi nhưng con thật sự muốn sống cùng ba... ba sẽ khỏi bệnh và... ba...
Chàng trai nhỏ không kiềm chế được sà vào vòng tay ấm áp của người ba đã hết mực yêu thương mình suốt ngần ấy năm mà không ngừng khóc. Ông cũng không khỏi bồi hồi nhưng vẫn cố nén lại, tay giữ chặt lấy cơ thể đang run lên kia.
Sau khoảng lặng, hai người cũng đã ổn định hơn. Chàng trai tươi tắn trở lại, người ba cũng tập trung nghe đứa con sắp trình bày đều muốn nói:
- Con chắc chắn kiếm được tiền chữa bệnh cho ba rồi ba con chúng ta sẽ lại hạnh phúc như trước. Ba yên tâm và tin con lần này nha!
- Con phải giữ gìn sức khỏe, luôn có ba ở phía sau làm nơi cho con trở về
Sau khi Nhạc Tranh nghỉ ngơi, cậu cũng đã rời khỏi đó. Vừa bước ra khỏi phòng thì đã nhìn thấy người đàn ông họ Phó kia và bên cạnh vẫn còn một người khác con trai khác.
Nhạc Ninh cười chào chàng trai bên cạnh kia rồi lại dùng ánh mắt đầy thắc mắc nhìn thẳng về phía người đàn ông ấy:
- Chú đã chờ tôi bao lâu rồi? Sao không kêu tôi ra?
- Tôi để cho em có không gian riêng để nói chuyện với ba. Tôi tin hai người có nhiều chuyện cần nói với nhau lắm!
Cậu gật đầu rồi không khỏi tò mò về chàng trai khoảng 25 tuổi, sở hữu khuôn mặt đúng thật là rất "xinh đẹp", vóc dáng mảnh mai nhưng vô cùng chuẩn. Phó Bắc Đình đi đến xoa nhẹ mái tóc bồng bềnh kia:
- Đây là Dữ Hinh, trợ lý của tôi. Giờ chúng ta đi về gặp bà của tôi
- Hở?
Nói xong anh liền nắm lấy bàn tay kia kéo đi trong sự vội vã. Cậu ngỡ ngàng mà bị lôi đi, cái gì vậy trời? Có phải đã gấp gáp, mình còn chưa chuẩn bị tâm lý.
Mà... mà... sao lại nắm tay mình như vậy?
Cậu không thể đi theo kịp đôi chân dài kia nên đã vấp ngã, nhào tới ôm lấy thân người to cao đó. Vị ấy cũng nhanh chóng đỡ lấy cậu, bất chợt hai ánh mắt lại va phải nhau.
Ánh sáng buổi chiều tà rọi vào khuôn mặt non nớt ấy, đôi mắt trong trẻo lại sáng và long lanh hơn bao giờ hết. Vị chủ tịch đấy như bị hút vào đáy mắt kia, sao trên đời lại có một cục bột mềm mại như thế này chứ?!
Nhạc Ninh cũng không khỏi mê đắm trước vị chủ tịch lịch lãm sở hữu hàng mi dài cong vút đầy quyến rũ mà bao người ao ước. Sao ông chú này lại đẹp trai thế? Chú ấy có khai thật tuổi mình không vậy?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương