Cưng Chiều Ba Nhỏ Quá Mức Rồi
Chương 6: Nuông chiều
Vị chủ tịch ấy khi ra khỏi phòng đã mở điện thoại lên tra mạng "Cách chăm sóc người khi đến ngày". Bao nhiêu trang web hiện ra khiến chú phải xem cẩn thận, tỉ mỉ từng chút một.
Tất bật dưới bếp một lúc thì cũng quay về phòng. Anh đi đến giường nhẹ nhàng đặt một túi chườm ấm vào bụng cậu. Điều đó cũng đã làm cho chàng trai thức giấc:
- Chú làm gì thế?
- Chườm nóng em sẽ bớt đau bụng. Em ngồi dậy uống chút trà gừng đi
Nghe đến trà gừng Nhạc Ninh vội chùm chăn kín đầu:
- Không... không uống đâu mà... nó khó uống lắm...
- Vậy kéo chăn xuống đi, không sẽ ngộp đó
Cậu liền đá cái chăn ra khỏi người, anh đỡ chàng trai ngồi. Cậu phụng phịu nhìn ly trà gừng bên cạnh:
- Chú giống ba em quá rồi. Lần nào như thế cũng pha trà gừng rồi bắt em uống
- Muốn em không phải đau bụng, mệt mỏi như vậy thôi! Ba em là do thương em đó
- Vậy chú cũng thương em hở?
Bắc Đình liền đi sang cầm lấy ly nước rồi ngồi xuống cạnh em. Ánh mắt trầm lắng lại dịu dàng đến lạ khi nhìn em:
- Uống rồi chú đem bữa trưa lên cho em
- Em tự xuống ăn được mà
- Không nên vận động nhiều, ngoan nằm ở đây đi
Anh nói rồi liền đút trà gừng đến miệng cho cậu nhưng vừa ngửi cái mùi của nó đã khiến Nhạc Ninh nhăn nhó. Tuy vậy cũng phải ráng nuốt từng muỗng một:
- Chú... chú... không biết em dùng loại nào nên mua rất nhiều loại... em coi...
- Mua cái gì?
Thấy dáng vẻ lúng túng của người đàn ông ấy em cũng khó hiểu. Chẳng biết là ông chú này đã mua cái gì nhưng rồi cái đầu nhạy bén của em lập tức nhảy số:
- Thật ra em chỉ có biểu hiện của một người đến ngày thôi! Không... không có cái đó đâu
Anh cũng khó xử mà chỉ gật gật đầu rồi kéo túi chườm đã bị lệch đặt về đúng chỗ. Anh cầm cái ly đã trống không mà đứng lên:
- Để chú đem cơm lên cho em
Nói rồi người đàn ông vội ra ngoài, đi xuống lầu thì bị bà đang ngồi xem tivi ở sofa tra hỏi:
- Tiểu Ninh của bà còn khó chịu không? Con có chọc giận thằng bé không vậy? Coi chừng bà đuổi con ra khỏi nhà
- Em ấy vui vẻ hơn rồi. Để con đem cơm lên cho "cục bột mềm"
- Có tình yêu là khác hẳn. Chăm sóc tận tình còn hơn lúc bà bệnh
Trên tay anh bưng mâm đồ ăn mà không khỏi suy nghĩ về lời của bà, chẳng hiểu từ bao giờ mình lại nuông chiều một người như vậy? Từ khi nào lại lo lắng, xót vì Nhạc Ninh như vậy?
Đây là sao vậy?
Bà dưới phòng khách lại nhâm nhi tách trà còn uống dở trong tay. Từ khi bà biết được Nhạc Ninh có thể sinh con bà cũng khá bất ngờ nhưng hai đứa nhỏ này lại chẳng thấy có động tĩnh gì, bà cũng không khỏi lo lắng.
- Hay do thằng Bắc Đình không được? Vậy phải để Tiểu Ninh lấy người khác, không thể để Tiểu Ninh chịu thiệt
Ngày dài tháng rộng cứ trôi, cậu bị anh bắt ở nhà làm việc nhà anh sẽ trả lương cho cậu nhưng người làm lại không cho cậu động tay. Tối về anh lại mua món bánh mà cậu thích ăn không thì món nước mà cậu thích uống, không một ngày nào mà anh về tay không hết.
- Bánh vị socola ai thích đã về tới nhà rồi đây
Vị tổng tài mặt lạnh giờ đây cũng khác trước rất nhiều, cơ mặt anh cũng dãn ra dần, ánh mắt vô cảm giờ lại đầy tia cười. Đôi lúc anh còn biết chọc ghẹo chàng trai nhỏ ấy. Cậu nghe thấy tiếng anh thì liền vội vàng chạy đến hôn má anh rồi cầm bánh đi vào trong.
Đây là thói quen được vị này tập cho cục bột mềm nhà mình. Bởi lần đầu tặng cậu cứ từ chối nên anh mới lấy phí là một nụ hôn và rồi nó dần trở thành thói quen giữa họ.
- Hai đứa ăn đi, bà ăn trước rồi. Giờ lên phòng nghỉ ngơi, hai đứa cứ thoải mái, bà già này ngủ sâu lắm, không nghe thấy gì đâu.
Hai người vừa ngồi vào bàn ăn thì bà nói như thế làm cho cả hai chẳng hiểu gì. Bữa ăn hôm nay cũng lạ, không món canh thì cũng là món có nước.
Ai bị nóng trong người nên cần ăn đồ mát hay sao?
Đó cũng chỉ là một nỗi thắc mắc thoáng qua đầu cậu. Họ ăn xong thì cũng quay trở lại phòng của mình, em vội leo lên giường nghịch điện thoại còn anh thì chỉ ngồi trên giường nhìn em.
- Sao chú không tắm đi? Ngồi đó nhìn em làm gì? Chú không tắm thì qua phòng khác ngủ nha!
- Vào "tắm cùng chú" đi
Vị này có độ tuổi tỉ lệ thuận với độ mặt dày sao? Chú nói ra mà không chút ngượng sao? Cậu thì đã ngại đỏ cả tai rồi:
- Chú cứ nói linh tinh, chú tắm đi. Có cho tiền em cũng không tắm cùng chú
- Nhớ lời em nói, chút nữa đừng có xin
Người đàn ông lại hôn nhẹ vào cổ làm cậu không khỏi rùng mình. Cả người như có một luồng điện chạy qua, chú vừa vào phòng thì cả người cậu lại cảm thấy nóng nực khó chịu vô cùng.
Tay liền cầm lấy điều khiển máy lạnh mà hạ nhiệt độ xuống nhưng người cậu cứ khó chịu, ngứa ngáy làm sao đó. Chàng trai chẳng hiểu được rốt cuộc cơ thể của mình là bị gì nữa.
- Cục bột lấy giúp chú cái khăn
Đây cũng không phải lần đầu người kia kêu biệt danh đó, cậu dường như cũng quá quen với điều đó. Chàng trai lười biếng đi xuống giường đi đến trước phòng tắm đưa khăn:
- Chú sao cứ quên khăn hoài thế? Không biết chú nhớ được gì nữa
- Em cứ như mấy bà vợ hay cằn nhằn chồng
Lần nữa bị câu nói của chú làm cho ngượng ngùng nhưng cậu vẫn đợi anh mở cửa để lấy khăn. Tiếng chốt cửa vang lên theo cùng giọng nói ngọt ngào của người đàn ông:
- Hình như có gì vào mắt chú rồi. Chú đau quá, Nhạc Ninh ơi...
Tất bật dưới bếp một lúc thì cũng quay về phòng. Anh đi đến giường nhẹ nhàng đặt một túi chườm ấm vào bụng cậu. Điều đó cũng đã làm cho chàng trai thức giấc:
- Chú làm gì thế?
- Chườm nóng em sẽ bớt đau bụng. Em ngồi dậy uống chút trà gừng đi
Nghe đến trà gừng Nhạc Ninh vội chùm chăn kín đầu:
- Không... không uống đâu mà... nó khó uống lắm...
- Vậy kéo chăn xuống đi, không sẽ ngộp đó
Cậu liền đá cái chăn ra khỏi người, anh đỡ chàng trai ngồi. Cậu phụng phịu nhìn ly trà gừng bên cạnh:
- Chú giống ba em quá rồi. Lần nào như thế cũng pha trà gừng rồi bắt em uống
- Muốn em không phải đau bụng, mệt mỏi như vậy thôi! Ba em là do thương em đó
- Vậy chú cũng thương em hở?
Bắc Đình liền đi sang cầm lấy ly nước rồi ngồi xuống cạnh em. Ánh mắt trầm lắng lại dịu dàng đến lạ khi nhìn em:
- Uống rồi chú đem bữa trưa lên cho em
- Em tự xuống ăn được mà
- Không nên vận động nhiều, ngoan nằm ở đây đi
Anh nói rồi liền đút trà gừng đến miệng cho cậu nhưng vừa ngửi cái mùi của nó đã khiến Nhạc Ninh nhăn nhó. Tuy vậy cũng phải ráng nuốt từng muỗng một:
- Chú... chú... không biết em dùng loại nào nên mua rất nhiều loại... em coi...
- Mua cái gì?
Thấy dáng vẻ lúng túng của người đàn ông ấy em cũng khó hiểu. Chẳng biết là ông chú này đã mua cái gì nhưng rồi cái đầu nhạy bén của em lập tức nhảy số:
- Thật ra em chỉ có biểu hiện của một người đến ngày thôi! Không... không có cái đó đâu
Anh cũng khó xử mà chỉ gật gật đầu rồi kéo túi chườm đã bị lệch đặt về đúng chỗ. Anh cầm cái ly đã trống không mà đứng lên:
- Để chú đem cơm lên cho em
Nói rồi người đàn ông vội ra ngoài, đi xuống lầu thì bị bà đang ngồi xem tivi ở sofa tra hỏi:
- Tiểu Ninh của bà còn khó chịu không? Con có chọc giận thằng bé không vậy? Coi chừng bà đuổi con ra khỏi nhà
- Em ấy vui vẻ hơn rồi. Để con đem cơm lên cho "cục bột mềm"
- Có tình yêu là khác hẳn. Chăm sóc tận tình còn hơn lúc bà bệnh
Trên tay anh bưng mâm đồ ăn mà không khỏi suy nghĩ về lời của bà, chẳng hiểu từ bao giờ mình lại nuông chiều một người như vậy? Từ khi nào lại lo lắng, xót vì Nhạc Ninh như vậy?
Đây là sao vậy?
Bà dưới phòng khách lại nhâm nhi tách trà còn uống dở trong tay. Từ khi bà biết được Nhạc Ninh có thể sinh con bà cũng khá bất ngờ nhưng hai đứa nhỏ này lại chẳng thấy có động tĩnh gì, bà cũng không khỏi lo lắng.
- Hay do thằng Bắc Đình không được? Vậy phải để Tiểu Ninh lấy người khác, không thể để Tiểu Ninh chịu thiệt
Ngày dài tháng rộng cứ trôi, cậu bị anh bắt ở nhà làm việc nhà anh sẽ trả lương cho cậu nhưng người làm lại không cho cậu động tay. Tối về anh lại mua món bánh mà cậu thích ăn không thì món nước mà cậu thích uống, không một ngày nào mà anh về tay không hết.
- Bánh vị socola ai thích đã về tới nhà rồi đây
Vị tổng tài mặt lạnh giờ đây cũng khác trước rất nhiều, cơ mặt anh cũng dãn ra dần, ánh mắt vô cảm giờ lại đầy tia cười. Đôi lúc anh còn biết chọc ghẹo chàng trai nhỏ ấy. Cậu nghe thấy tiếng anh thì liền vội vàng chạy đến hôn má anh rồi cầm bánh đi vào trong.
Đây là thói quen được vị này tập cho cục bột mềm nhà mình. Bởi lần đầu tặng cậu cứ từ chối nên anh mới lấy phí là một nụ hôn và rồi nó dần trở thành thói quen giữa họ.
- Hai đứa ăn đi, bà ăn trước rồi. Giờ lên phòng nghỉ ngơi, hai đứa cứ thoải mái, bà già này ngủ sâu lắm, không nghe thấy gì đâu.
Hai người vừa ngồi vào bàn ăn thì bà nói như thế làm cho cả hai chẳng hiểu gì. Bữa ăn hôm nay cũng lạ, không món canh thì cũng là món có nước.
Ai bị nóng trong người nên cần ăn đồ mát hay sao?
Đó cũng chỉ là một nỗi thắc mắc thoáng qua đầu cậu. Họ ăn xong thì cũng quay trở lại phòng của mình, em vội leo lên giường nghịch điện thoại còn anh thì chỉ ngồi trên giường nhìn em.
- Sao chú không tắm đi? Ngồi đó nhìn em làm gì? Chú không tắm thì qua phòng khác ngủ nha!
- Vào "tắm cùng chú" đi
Vị này có độ tuổi tỉ lệ thuận với độ mặt dày sao? Chú nói ra mà không chút ngượng sao? Cậu thì đã ngại đỏ cả tai rồi:
- Chú cứ nói linh tinh, chú tắm đi. Có cho tiền em cũng không tắm cùng chú
- Nhớ lời em nói, chút nữa đừng có xin
Người đàn ông lại hôn nhẹ vào cổ làm cậu không khỏi rùng mình. Cả người như có một luồng điện chạy qua, chú vừa vào phòng thì cả người cậu lại cảm thấy nóng nực khó chịu vô cùng.
Tay liền cầm lấy điều khiển máy lạnh mà hạ nhiệt độ xuống nhưng người cậu cứ khó chịu, ngứa ngáy làm sao đó. Chàng trai chẳng hiểu được rốt cuộc cơ thể của mình là bị gì nữa.
- Cục bột lấy giúp chú cái khăn
Đây cũng không phải lần đầu người kia kêu biệt danh đó, cậu dường như cũng quá quen với điều đó. Chàng trai lười biếng đi xuống giường đi đến trước phòng tắm đưa khăn:
- Chú sao cứ quên khăn hoài thế? Không biết chú nhớ được gì nữa
- Em cứ như mấy bà vợ hay cằn nhằn chồng
Lần nữa bị câu nói của chú làm cho ngượng ngùng nhưng cậu vẫn đợi anh mở cửa để lấy khăn. Tiếng chốt cửa vang lên theo cùng giọng nói ngọt ngào của người đàn ông:
- Hình như có gì vào mắt chú rồi. Chú đau quá, Nhạc Ninh ơi...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương