Cưng Chiều Em

Chương 54



Trong khi đôi lớn đang phải hết mình với công việc thì đôi chim câu nhỏ đang phải vật lộn với đứa nhóc không răng. Lúc đầu mới nhận trông Cố Cố, Đàm Tinh và Viên Tang còn hào hứng với đứa em nhỏ này lắm. Nhưng chỉ mới qua một buổi sáng thôi hai người đều không nhận ra nhau nữa rồi. Tiểu Cố Cố vốn dĩ rất ngoan, chỉ có ăn, ngủ, và sinh hoạt cá nhân thôi. Cái đau đầu chính là sinh hoạt cá nhân. Đôi chim câu trẻ làm sao có thể chịu được, nên mới nửa buổi đã bê Tiểu Cố Cố tới chỗ Tần Tử Huyên cầu cứu.

Đứng trước cửa nhà Tần Tử Huyền, Đàm Tinh tay bế đứa nhỏ còn Viên Tang xách đồ thô lỉnh kỉnh. Ai không biết còn tưởng đôi vợ chồng trẻ bế con về cầu cứu bố mẹ. Nhấn chuông cả nửa ngày mới thấy có người ra mở cửa, nhưng không phải Tần Tử Huyên mà là Giang Thiếu Tuân

Nhìn hai đứa nhóc kia một lượt, à không phải là ba đứa. Hai đứa đang đau khổ còn một đứa đang cười toe để lộ sự không răng của mình. Giang Thiếu Tuân đứng dựa vào cửa, khoanh tay trước ngực " Mấy đứa làm gì đây?”

Viên Tang và Đàm Tinh quay sang nhìn nhau. Đâu phải không đoán ra được hai người này đã tiến triển tới mức về sống chung một nhà rồi. Thôi thì ai ra mở cửa cũng được, quan trọng phải tỏ ra vẻ đáng thương để cầu cứu đã. Viên Tang mới dơ hai tay đang xách đầy đồ lên “ Cậu à, mau cấp cứu. Đều trông không nổi nữa rồi"

Nhìn bộ dạng lếch thếch của mấy đứa cháu, Giang Thiếu Tuân chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Đứng qua một bên để cho mấy đứa đi vào " Mau vào đi"

Như với được phao cứu sinh, Đàm Tinh và Viên Tang liền dùng tốc độ ánh sáng mà vào bên trong nhà. Quá mệt mỏi rồi, tiểu Cố Cố liền được đặt ngồi tự chơi trên ghế Sofa. Tần Tử Huyên lúc này mới đi từ trên lầu xuống, nhìn mấy đứa nhóc như bị rút hết sức sống, còn để tên Đàm Khưu phiên bản mini ngồi ngấp nghênh trên ghế liền đi tới bế lên “ Ây dô, sao thế này. Nhóc con này đã làm gì hai đứa rồi?”

Đàm Tinh lúc này mới ngồi dậy, đầy đáng thương “ Chị Tử Huyên, chị không biết đâu. Cố Cố không để em với Viên Tang nghỉ ngơi chút nào. Lúc nào cũng trong trạng thái đầy năng lượng thôi”

Như phụ hoạ theo Viên Tang cũng nói thêm vào “ Cứ như không bao giờ hết pin vậy”

Mấy nam nhân nhà này, bên ngoài lúc nào cũng tỏ ra cao lãnh, lạnh lùng nhưng về tới nhà cái là như thành con người khác, như những người buôn muối chính hiệu. Giang Thiếu Tuân lúc này mới lên tiếng “ Đến lúc hai đứa có con cũng tha sang đây như thế này?”

Nghe mấy lời của Giang Thiếu Tuân, Đàm Tinh và Viên Tang nhìn nhau rồi làm vẻ mặt chê mạnh đối phương rồi cùng đồng thanh “ Cháu mới không thèm có con với anh/cô ta”

Tần Tử Huyên lúc này mới không nhịn được mà bật cười “ Hai đứa này, đâu có câu nào nói hai đứa có con cùng nhau đâu chứ. Hay là có điều xấu nên tự ngộ đây?”

Hai tai Đàm Tinh đã đỏ ứng lên vì ngượng rồi, liền đứng dậy đẩy theo Tần Tử Huyên vào trong phòng “ Chỉ Tử Huyên, nói chuyện riêng một chút”



Cứ như vậy hai cô gái đã vào trong phòng, bỏ lại hai tên nam nhân còn chưa hiểu gì ngơ ngác nhìn nhau. Bên trong căn phòng, Đàm Tinh cứ như đang ngại ngùng việc gì đó. Tần Tử Huyên bế tiểu Cô Cố ngồi đối diện liền nhẹ nhàng hỏi “ Tinh Tinh, có chuyện gì vậy?”

Đàm Tinh cứ hết vo vo vạt áo, lại tới tự bấm bấm vào tay mình. Mãi mới dám thỏ thẻ nói “ Em tính hỏi chị Viên Nguyệt, nhưng chị ấy lại bận đi làm. Nên … nên em muốn hỏi chị. Chị Viên Nguyệt năm đó lúc có bầu tiểu Cố Cố có những biểu hiện ra sao vậy?”

Bất ngờ khi Đàm Tinh lại hỏi cô vẫn đề này, nhìn dáng vẻ vừa ngại ngùng vừa lấm lét này đoán chắc là đã xảy ra gì đó với Viên Tang rồi. Giả bộ nghĩ ngợi một lúc rồi mới đáp lại “ Chuyện này à? Chị không rõ, trong thời gian đầu chị không ở cạnh Viên Nguyệt nhiều, nên không có quan sát”

Có chút thất vọng, Đàm Tinh liền tỏ ra vui vẻ như không có chuyện gì để tránh bị nghi ngờ “ Vậy em sẽ hỏi chị Viên Nguyệt sau vậy”

Tần Tử Huyên nắm lấy tay Đàm Tinh, khẽ dò hỏi “ Tinh Tinh, sao tự nhiên em lại hỏi chuyện này?”

Hơi rụt tay lại, lắc đầu chối “ Không có gì đâu, em chỉ tò mò thôi. Đúng rồi, em có chuyện phải làm. Cố Cố giao cho chị nhé”

Vừa rứt lời, Đàm Tinh liền nhanh chóng rời đi. Ra bên ngoài không quên chào Giang Thiếu Tuân rồi mới ra về. Hai cậu cháu Viên Tang lại nhìn nhau khó hiểu.

Tần Tử Huyên liền gửi tin nhắn cho Viên Nguyệt thông báo.

Tần Tử Huyên: Mật Mật, Cố Cố đang ở bên chỗ mình rồi.

Tần Tử Huyên: Đúng rồi, cậu để ý Đàm Tinh một chút.

Tần Tử Huyên: Cố Cố giao cho mình, tối nay cậu nói chuyện riêng với Tinh Tinh đi, tạm thời đùng để Đàm Khưu biết.

Nhìn cậu nhóc đang ngồi trên đùi mình. Tần Tử Huyên không chịu được mà nhéo vào cái má bánh bao của cậu nhóc. Cô muốn đón Cố Cố qua đây chơi lâu lắm rồi nhưng đều bị Giang Thiếu Tuân ngăn lại, lần này được đưa đến cửa nhất định cô phải tranh thủ giữ tên nhóc này ở đây chơi dài dài mới được. Không biết sau dạo này Tần Tử Huyên lại thích trẻ con như vậy, hay là cũng muốn có một đứa cho riêng mình rồi đây.
Chương trước Chương tiếp