Cưng Chiều Em
Chương 73
Trên đường từ nhà Viên Tang về, y như rằng ở trên xe Đàm Khưu lại luyến thuyên về việc sinh con gái làm Viên Nguyệt đau hết cả đầu, đến mức cô phải chắp tay xin anh ta "Lão Khưu, anh cuồng con gái quá rồi đấy, lỡ đâu lại là một cậu con trai nữa"
Đàm Khưu liền nhảy dựng lên khi Viên Nguyệt nói đứa sau lỡ đâu là con trai tiếp " Không được nói vậy, phải là con gái. Lỡ không phải con gái em cũng phải sinh tới lúc nào có con gái thì thôi"
Điên rồi, điên rồi. Viên Nguyệt sắp bị biến thành gà mái "Này, đừng nói anh bắt em sinh tới lúc nào có con thì thôi đấy? Không ….. không em sẽ tìm bà nhỏ để anh sinh con gái, chứ em sinh không nổi"
Quào, hôm nay lại muốn tìm cả vợ hai cho Đàm Khưu để sinh con gái " Đàm Nhị thái thái lại hào phóng như vậy sao? Không mấy mình kiếm luôn được không? Phòng ngừa đứa bé này là con trai"
Viên Nguyệt đưa bàn tay nhỏ của mình lên ngang tầm mắt, nhìn những còn tay còn trông không của mình, giọng oán trách "Hazz, số tôi thật khổ. Sắp sinh cho chồng đứa thứ 2 rồi, nhẫn kết hôn không có thì thôi nhưng tới nhẫn cầu hôn cũng không có, mà làm gì đã được cầu hôn mà có chứ. Giờ có bầu đứa thứ 2, chồng còn đòi kiếm bà nhỏ nữa, để nhỡ mình không sinh được con trai thì còn bà nhỏ sinh con gái cho. Khổ quá mà"
Nghe mấy lời oán trách kia của Viên Nguyệt, Đàm Khưu chợt rơi vào trầm tư. Anh ta không còn nói gì nữa, chỉ tập trung lái xe.
Viên Nguyệt thấy anh ta phản ứng như vậy, cảm thấy có chút gượng gạo mà đưa tay xuống. Không biết do cô quá nhạy cảm hay sao nữa, như cứ khi nào cô nhắc tới vẫn đề kết hôn, Đàm Khưu lại trầm mặc, không nói thêm gì. Hay đúng là anh ta cần con chứ không cần cô, Viên Nguyệt lại bắt đầu có những suy nghĩ hỗn loạn, lại còn đang trong giai đoạn mang thai, cô lại đặc biệt nhạy cảm hơn cả.
Sau khi về đến nhà, cả hai cũng không nói chuyện gì với nhau. Mà Đàm Khưu cũng chỉ ở nhà một lúc cũng ra ngoài, không nói cho Viên Nguyệt biết là mình đi đâu.
Lúc này khoảng 8h tối, vẫn chỉ có hai mẹ con Viên Nguyệt ở nhà với nhau. Cô cũng đã gọi điện cho anh ta nhưng đều không nghe máy, Cố Cố còn đang khóc mãi không rứt, cô đã đánh vật với cậu nhóc cả tiếng đồng hồ rồi.
Vừa đi ra ban công vừa tranh thủ dỗ con. Trong nhà bí bách quá rồi thử ra đây xem có dỗ được hay không. Bước ra ngoài, có tiếng ném vật lạ lên nhà cô, liền cúi xuống xem ai chán sống lại đi ném cái gì lên đây.
Bên dưới ban công nhà cô, một khoảng sân được trải đầy hoa hồng và nến. Tòa nhà cao tầng phía trước còn đang chạy dòng chữ " Hãy Gả Cho Anh Nhé Viên Nguyệt"
Tòa nhà đó còn là ở trung tâm Giang Thành, ai nấy đều phải ghen ty. với người đang được cầu hôn ấy. Lại còn có hai chiếc trực thăng mang theo một màn hình lớn, đang chạy video trực tiếp những lời chúc của những người lạ tại Giang Thành.
Đàm Khưu đã đặt rất nhiều những điểm phát quà tự động khắp đường phố, ai muốn lấy phần quà chỉ cần nhìn vào camera ở đó, gửi một lời chúc tới người anh trân trọng nhất.
Viên Nguyệt xúc động tới phát khóc rồi. Tiểu Cố Cố cũng đã nín khóc từ lúc nào. Cánh cửa nhà mở ra, Tần Tử Huyên và Giang Thiếu Tuân bước tới chỗ cô. Viên Nguyệt vội lau đi nước mắt " Sao hai người lại ở đây?"
Giang Thiếu Tuân thì bế lấy Cố Cố, còn Tần Tử Huyên thì khoác tay cô bạn "Mình tới đưa cậu tới chỗ ai đó, mau đi thôi"
Không để Viên Nguyệt phản ứng lại Tần Tử Huyên đã kéo cô xuống dưới sân, nơi có Đàm Khưu đang chờ đợi. Nơi này bây giờ được trang trí hoàn toàn bằng hoa hồng, rất lộng lẫy và hoành tráng.
Viên Nguyệt được đưa vào giữa thảm hoa hồng. Cô có chú bồi hồi nhìn Đàm Khưu đang ở trước mặt mình.
Quỳ một chân xuống trước Viên Nguyệt, anh ta đưa tay nắm lấy bàn tay phải của Viên Nguyệt, hôn lên mu bàn tay trắng trẻo của cô " Viên Nguyệt, thời gian qua đã để em chịu nhiều ấm ức rồi. Xin lỗi em"
Để Đàm Khưu tuỳ ý nắm lấy tay phải của mình. Tay còn lại cô đưa lên che miệng, như đang cố nén lại cảm xúc của mình, lúc này cô không thốt nên lời, chỉ biết lắc đầu.
Hiện trường phi vụ cầu hôn lúc này, ngoài nhà Tần Tử Huyên, Giang Thiếu Tuân còn có cả nhà Đàm Tinh, Viên Tang lại có cả cặp đôi mới nhú Giang Soái và Mạn Di nữa. Còn chưa kể những người trong khu Khuynh Vân đều đang đứng hết ra ban công để xem.
Lấy hộp nhẫn cầu hôn từ trong túi ra. Đây là thứ anh đã mất rất nhiều thời gian để chờ đợi, anh muốn dành thứ tốt đẹp nhất cho vợ mình, người mà anh đặt ở đầu quả tim. Chiếc hộp được mở ra, một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, được chế tác một cách rất tinh xảo " Kết hôn với anh nhé? Gia sản em đều cẩm hết"
Viên Nguyệt chợt phì cười, lại thêm những tiếng cổ vũ nhận lời bên cạnh nữa. Cô không chút nghị ngợi gì liền gật đầu đồng ý "Được, em đồng Ý"
Chỉ cần đợi câu này của Viên Nguyệt, chiếc nhẫn khi vừa đeo lên tay cô. Đàm Khưu đang nhanh chóng đứng dậy, phủ lên môi cô một nụ hôn nồng cháy, cùng với lúc đó, pháo hoa nổ ngợp bầu rời Giang Thành báo hiệu cuộc cầu hôn thành công mĩ mãn rồi.
Những cặp đôi xuất hiện cũng thấy hạnh phúc lây, sau bao nhiêu sóng gió cuối cùng cũng hạnh phúc bên nhau,
Tần Tử Huyên còn không quên che mắt Cố Cố lại, bật cười nói " Trẻ con không nên xem cảnh này"
Câu nói của cô làm ai nấy đều bật cười. Đàm Khưu và Viên Nguyệt cuối cùng cũng tách nhau ra. Viên Nguyệt lúc này cũng gỡ được khúc mắc trong lòng mình rồi, không phải Đàm Khưu không muốn mà là anh ta đang đợi thời điểm thích hợp mà thôi, như vậy cô cũng đã rất yên lòng rồi.
Cùng cười thật tươi đi tới chỗ mọi người đang đứng. Đàm Khưu đưa tay đón lấy con trai mình. Bọn họ ai nấy lúc này đều rất vui vẻ, bây giờ chỉ đợi tin vui từ hai nhà Tần Tử Huyên, Giang Thiếu Tuân và Giang Soái, Mạn Di nữa thôi.
À còn một cái đám cưới thật hoành tráng cho Đàm Khưu và Viên Nguyệt nữa là chúng ta sẽ có một đại kết cục cực kì hạnh phúc. Nhưng mà biết đâu, lại có biến số cuối cùng, mọi việc vẫn không thể lường trước.
Đàm Khưu liền nhảy dựng lên khi Viên Nguyệt nói đứa sau lỡ đâu là con trai tiếp " Không được nói vậy, phải là con gái. Lỡ không phải con gái em cũng phải sinh tới lúc nào có con gái thì thôi"
Điên rồi, điên rồi. Viên Nguyệt sắp bị biến thành gà mái "Này, đừng nói anh bắt em sinh tới lúc nào có con thì thôi đấy? Không ….. không em sẽ tìm bà nhỏ để anh sinh con gái, chứ em sinh không nổi"
Quào, hôm nay lại muốn tìm cả vợ hai cho Đàm Khưu để sinh con gái " Đàm Nhị thái thái lại hào phóng như vậy sao? Không mấy mình kiếm luôn được không? Phòng ngừa đứa bé này là con trai"
Viên Nguyệt đưa bàn tay nhỏ của mình lên ngang tầm mắt, nhìn những còn tay còn trông không của mình, giọng oán trách "Hazz, số tôi thật khổ. Sắp sinh cho chồng đứa thứ 2 rồi, nhẫn kết hôn không có thì thôi nhưng tới nhẫn cầu hôn cũng không có, mà làm gì đã được cầu hôn mà có chứ. Giờ có bầu đứa thứ 2, chồng còn đòi kiếm bà nhỏ nữa, để nhỡ mình không sinh được con trai thì còn bà nhỏ sinh con gái cho. Khổ quá mà"
Nghe mấy lời oán trách kia của Viên Nguyệt, Đàm Khưu chợt rơi vào trầm tư. Anh ta không còn nói gì nữa, chỉ tập trung lái xe.
Viên Nguyệt thấy anh ta phản ứng như vậy, cảm thấy có chút gượng gạo mà đưa tay xuống. Không biết do cô quá nhạy cảm hay sao nữa, như cứ khi nào cô nhắc tới vẫn đề kết hôn, Đàm Khưu lại trầm mặc, không nói thêm gì. Hay đúng là anh ta cần con chứ không cần cô, Viên Nguyệt lại bắt đầu có những suy nghĩ hỗn loạn, lại còn đang trong giai đoạn mang thai, cô lại đặc biệt nhạy cảm hơn cả.
Sau khi về đến nhà, cả hai cũng không nói chuyện gì với nhau. Mà Đàm Khưu cũng chỉ ở nhà một lúc cũng ra ngoài, không nói cho Viên Nguyệt biết là mình đi đâu.
Lúc này khoảng 8h tối, vẫn chỉ có hai mẹ con Viên Nguyệt ở nhà với nhau. Cô cũng đã gọi điện cho anh ta nhưng đều không nghe máy, Cố Cố còn đang khóc mãi không rứt, cô đã đánh vật với cậu nhóc cả tiếng đồng hồ rồi.
Vừa đi ra ban công vừa tranh thủ dỗ con. Trong nhà bí bách quá rồi thử ra đây xem có dỗ được hay không. Bước ra ngoài, có tiếng ném vật lạ lên nhà cô, liền cúi xuống xem ai chán sống lại đi ném cái gì lên đây.
Bên dưới ban công nhà cô, một khoảng sân được trải đầy hoa hồng và nến. Tòa nhà cao tầng phía trước còn đang chạy dòng chữ " Hãy Gả Cho Anh Nhé Viên Nguyệt"
Tòa nhà đó còn là ở trung tâm Giang Thành, ai nấy đều phải ghen ty. với người đang được cầu hôn ấy. Lại còn có hai chiếc trực thăng mang theo một màn hình lớn, đang chạy video trực tiếp những lời chúc của những người lạ tại Giang Thành.
Đàm Khưu đã đặt rất nhiều những điểm phát quà tự động khắp đường phố, ai muốn lấy phần quà chỉ cần nhìn vào camera ở đó, gửi một lời chúc tới người anh trân trọng nhất.
Viên Nguyệt xúc động tới phát khóc rồi. Tiểu Cố Cố cũng đã nín khóc từ lúc nào. Cánh cửa nhà mở ra, Tần Tử Huyên và Giang Thiếu Tuân bước tới chỗ cô. Viên Nguyệt vội lau đi nước mắt " Sao hai người lại ở đây?"
Giang Thiếu Tuân thì bế lấy Cố Cố, còn Tần Tử Huyên thì khoác tay cô bạn "Mình tới đưa cậu tới chỗ ai đó, mau đi thôi"
Không để Viên Nguyệt phản ứng lại Tần Tử Huyên đã kéo cô xuống dưới sân, nơi có Đàm Khưu đang chờ đợi. Nơi này bây giờ được trang trí hoàn toàn bằng hoa hồng, rất lộng lẫy và hoành tráng.
Viên Nguyệt được đưa vào giữa thảm hoa hồng. Cô có chú bồi hồi nhìn Đàm Khưu đang ở trước mặt mình.
Quỳ một chân xuống trước Viên Nguyệt, anh ta đưa tay nắm lấy bàn tay phải của Viên Nguyệt, hôn lên mu bàn tay trắng trẻo của cô " Viên Nguyệt, thời gian qua đã để em chịu nhiều ấm ức rồi. Xin lỗi em"
Để Đàm Khưu tuỳ ý nắm lấy tay phải của mình. Tay còn lại cô đưa lên che miệng, như đang cố nén lại cảm xúc của mình, lúc này cô không thốt nên lời, chỉ biết lắc đầu.
Hiện trường phi vụ cầu hôn lúc này, ngoài nhà Tần Tử Huyên, Giang Thiếu Tuân còn có cả nhà Đàm Tinh, Viên Tang lại có cả cặp đôi mới nhú Giang Soái và Mạn Di nữa. Còn chưa kể những người trong khu Khuynh Vân đều đang đứng hết ra ban công để xem.
Lấy hộp nhẫn cầu hôn từ trong túi ra. Đây là thứ anh đã mất rất nhiều thời gian để chờ đợi, anh muốn dành thứ tốt đẹp nhất cho vợ mình, người mà anh đặt ở đầu quả tim. Chiếc hộp được mở ra, một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, được chế tác một cách rất tinh xảo " Kết hôn với anh nhé? Gia sản em đều cẩm hết"
Viên Nguyệt chợt phì cười, lại thêm những tiếng cổ vũ nhận lời bên cạnh nữa. Cô không chút nghị ngợi gì liền gật đầu đồng ý "Được, em đồng Ý"
Chỉ cần đợi câu này của Viên Nguyệt, chiếc nhẫn khi vừa đeo lên tay cô. Đàm Khưu đang nhanh chóng đứng dậy, phủ lên môi cô một nụ hôn nồng cháy, cùng với lúc đó, pháo hoa nổ ngợp bầu rời Giang Thành báo hiệu cuộc cầu hôn thành công mĩ mãn rồi.
Những cặp đôi xuất hiện cũng thấy hạnh phúc lây, sau bao nhiêu sóng gió cuối cùng cũng hạnh phúc bên nhau,
Tần Tử Huyên còn không quên che mắt Cố Cố lại, bật cười nói " Trẻ con không nên xem cảnh này"
Câu nói của cô làm ai nấy đều bật cười. Đàm Khưu và Viên Nguyệt cuối cùng cũng tách nhau ra. Viên Nguyệt lúc này cũng gỡ được khúc mắc trong lòng mình rồi, không phải Đàm Khưu không muốn mà là anh ta đang đợi thời điểm thích hợp mà thôi, như vậy cô cũng đã rất yên lòng rồi.
Cùng cười thật tươi đi tới chỗ mọi người đang đứng. Đàm Khưu đưa tay đón lấy con trai mình. Bọn họ ai nấy lúc này đều rất vui vẻ, bây giờ chỉ đợi tin vui từ hai nhà Tần Tử Huyên, Giang Thiếu Tuân và Giang Soái, Mạn Di nữa thôi.
À còn một cái đám cưới thật hoành tráng cho Đàm Khưu và Viên Nguyệt nữa là chúng ta sẽ có một đại kết cục cực kì hạnh phúc. Nhưng mà biết đâu, lại có biến số cuối cùng, mọi việc vẫn không thể lường trước.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương