Cưng Chiều Em
Chương 79: Ngoại truyện 2
Trong tháng này, Đàm Khưu có một chuyến công tác tại Trấn Giang, là đi bàn chuyện làm ăn với người họ Tạ nào đó. Và đương nhiên mấy cái đuôi của anh ta làm sao lại dễ dàng ở nhà như vậy được.
Trấn Giang đón mấy người nhà Đàm Khưu bằng một cái thời tiết êm dịu, không quá nóng cũng không quá lạnh.
Người họ Tạ này cũng thật biết chọn nơi để bàn việc.
Bọn họ hẹn gặp nhau tại một viên trang khá lớn, Viên Nguyệt nhìn quanh đánh giá một lượt rồi nghi hoặc hỏi chồng mình " Lão Khưu, có thật là anh đi bàn chuyện làm ăn không vậy?"
Đàm Khưu đang nhìn ngắm cô công chúa nhỏ của anh ta, đáp lại lời của vợ mình " Anh thì là đi bàn chuyện làm ăn thật, còn tên kia thì anh không biết"
Viên Nguyệt nghe câu trả lời cũng tới cạn lời, không biết đáp gì với ông chồng của mình. Lại nhìn cô nhóc đang ở cạnh chồng mình, lúc nào hai ba con hắn cũng bám lấy nhau, đúng là có con gái là mất chồng mà.
Hai cậu con trai nhà này từ lúc cứ như bị tàng hình vậy, mà cũng do hai cậu nhóc này ít nói quá đi. Đứng đây nhìn chán rồi cậu nhóc nhỏ hơn mới lay lay tay mẹ của nó "Mẹ, chúng ta tới đây làm gì vậy?"
Viên Nguyệt còn chưa kịp trả lời cậu con trai nhỏ của mình thì đã có một tiếng của một người đàn ông vang lên
" Nhà Đàm tổng đây sao?"
Thoạt nhìn qua người này cũng chỉ tầm tuổi của Đàm Khưu, đi cạnh anh ta còn có một người phụ nữ và hai đứa trẻ con, đoán chừng là vợ và con của người này.
Chuyển hướng nhìn về phía những người vừa xuất hiện, Đàm Khưu cũng lịch sự chào hỏi đáp lại " Tạ tổng, lâu rồi không gặp"
Người đàn ông nhìn Đàm Khưu khẽ gật đầu, rồi nhìn về phía vợ con mình "Để tôi giới thiệu một chút. Đây là vợ tôi Thời Tư Nghiên. Còn hai đứa nhỏ này là cặp song sinh nhà tôi, Nem Nem và Niệm Niệm"
Thời Tư Nghiên nở nụ cười thân thiện thay lời chào, khẽ ủn nhẹ lưng hai đứa nhỏ như nhắc nhở chào hỏi.
Hai đứa nhóc bị mami ủn lưng liền ngoan ngoãn đồng thanh "Con chào cô chú"
" Đây là Tạ Cẩn Hi, đối tác lần này của chúng ta" Đàm Khưu khẽ nói cho Viên Nguyệt biết người đàn ông trước mặt là ai rồi mới đáp lời người kia " Thái thái nhà tôi tên Viên Nguyệt. Đứa lớn gọi Cố Cố, còn cặp sinh đôi này một đứa là Viên Vệ Minh, một đứa là Đàm Ý Nghiên"
Lần nào gặp nhau, việc chào hỏi này cũng phải mất khá khá thời gian, chúng ta cùng tua nhanh một chút qua việc này đi.
Mấy đứa trẻ nhà Đàm Khưu cũng lễ phép chào hỏi lại người lớn nhà bên kia, cô nhóc Đàm Ý Nghiên cũng được
Đàm Khưu đặt xuống đất, cho đi chơi với tụi trẻ con.
Nói chứ cũng thật trùng hợp, cặp song sinh nhà Đàm Khưu và cặp song sinh nhà Tạ Cẩn Hi đều bằng tuổi nhau, mấy đứa trẻ chỉ lạ lúc đầu, lúc sau quen rồi liền tự dẫn nhau đi chơi, không cần tới cha mẹ chúng.
Viên trang này là của nhà Thời Tư Nghiên, nên hai đứa nhóc nhà cô cũng ra vẻ chủ nhà lắm, dẫn đầu lũ trẻ đi chơi.
Nem Nem mới lên tiếng gợi ý trước " Anh và hai bạn muốn chơi gì? Ở viên trang này có cưỡi ngựa, hái hoa, hái quả, câu cá, bơi thuyền..."
Trong khi mấy đứa trẻ nhà Đàm Khưu còn chưa load được hết, Niệm Niệm đã nói tiếp " Ba nói không có người lớn chúng ta không đi câu với đi thuyền, anh quên rồi sao?"
Cậu nhóc đã cố quên để được đi chơi mà cô em gái này lại gợi lên làm gì không biết. Nem Nem đành nhún vai
"Vậy cưỡi ngựa được chứ?"
Đối với Cố Cố và Viên Vệ Minh thì ra sao cũng được. Nhưng cậu nhóc Viên Vệ Minh lại quay sang phía Đàm Ý Nghiên "Nghiên Nghiên, hay em với em gái nhỏ bên kia đi hái hoa đi, em đâu có biết cưỡi ngựa"
Với một cô nhóc cứng đầu như Đàm Ý Nghiên thì đời nào cô nhóc chịu nghe lời chứ " Không đâu, em cũng muốn cưỡi, ba đã dạy cho em rồi"
Viên Vệ Minh còn đang định khuyên tiếp thì Cố Cố đã nói " Kệ em ấy, tới lúc ngã rồi sẽ chừa"
Cậu nhóc biết nói thế nào đi nữa thì cô em gái này cũng không nghe đâu. Đúng là ba đã dạy cưỡi ngựa cho ba anh em rồi đó, nhưng chỉ có cậu và em trai học, còn cô nhóc này toàn được cưỡi chung với ba thì học gì chứ.
"Ông Chu, phiền ông dắt mấy con ngựa nhỏ ra cho cháu nhé" Ở viên trang luôn có những chú ngựa nhỏ để phục vụ cho những cậu ấm cô chiêu muốn đi cưỡi ngựa này.
Nem Nem sau khi nhờ người dắt ngựa liền đi trước " Mọi người theo Nem Nem để thay đồ nhé"
Cậu nhóc ra dáng một chủ nhà nhỏ dẫn khách tới chỗ thay đồ cưỡi ngựa, cũng phải mất một lúc mấy cậu ấm cô chiêu nhỏ này mới thay xong đồ.
Vừa ra tới sân cũng là lúc ngựa cũng được dắt ra, Niệm Niệm nhìn mãi không thấy chú ngựa trắng nhỏ của mình đâu, liền hỏi ông Chu " Ông Chu, tiểu bạch đâu rồi?"
Lão Chu nhìn cô chủ nhỏ của mình rồi đáp "Tiểu Bạch được đưa đi thay móng mất rồi thưa cô chủ"
Cô nhóc vốn chỉ quen cưỡi tiểu bạch của mình, liền có chút ủ rũ. Cố Cố đứng cạnh đó, thấy vậy liền ngỏ ý "Niệm Niệm, hay là em cưỡi ngựa cùng anh đi, con hắc mã này cũng hơi lớn rồi"
Viên Vệ Minh ham chơi hơn, chọn được ngựa một cái là leo lên cưỡi thử đi mất hút.
Niệm Niệm lưỡng lự một chút rồi cũng gật đầu " Vậy cũng được"
Cố Cố cẩn thận để cô nhóc này leo lên trước, rồi cậu mới leo lên sau. Để cô bé ngồi chắc chắn rồi mới thúc ngựa đi. Nói là cô bé thôi, chứ cậu nhóc cũng chỉ lớn hơn Niệm Niệm nhà ta 1-2 tuổi.
Nem Nem cũng đã chọn được ngựa cho mình, cậu đang định thúc ngựa chạy đi thì bắt gặp cô nhóc Đàm Ý Nghiên đang đứng đá mấy cục đá phía dưới chân, cậu liền thúc ngựa đi lại chỗ cô nhóc rồi hỏi chuyện " Cậu sao vậy? Không ưng con ngựa nào sao?"
Đàm Ý Nghiên vẫn cố đá hết số đá dưới chân mình rồi mới đáp lời người vừa hỏi " Mình không biết cưỡi"
"Hả?" Cô nhóc này không phải lúc nãy còn đòi sao? Giờ lại nói không biết cưỡi, đúng là con gái là sinh vật khó hiểu. Nem Nem mới thở hắt ra một cái " Vậy tôi dạy cậu cưỡi"
Lại xuống khỏi lưng ngựa, cậu nhóc giữ lấy yên ngựa, biểu ý cô nhóc leo lên.
Đàm Ý Nghiên nghi hoặc nhìn cái tên nhóc này một lượt rồi mới leo lên yên ngựa. Đợi người phía trên ngồi chắc rồi Nem Nem mới leo lên. Cậu ta con nhỏ nhưng cũng rất biết cưng chiều con gái lắm đó nha.
Mấy bậc phụ huynh vừa ngồi bàn chuyện phía ngoài vừa có thể quan sát được diễn biến câu chuyện cứ như mở đầu của mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình ấy mà không khỏi rùng mình. Hai bà mẹ thì cứ ríu rít rồi cười rộ lên với nhau, còn hai ông bố thì mặt đen như đít nồi vì hai cô con gái của mình, nếu đúng như tình tiết của mấy cái tiểu thuyết ấy là mấy chục năm nữa, hay tương lai gần là mất con vào nhà đối phương.
Tạ Cẩn Hi mới nhìn Đàm Khưu bằng ánh mắt không thể trìu mến hơn " Đàm tiên sinh à, công việc của chúng ta đã bàn xong rồi, giờ chúng ta cũng nên bàn đến chuyện khác rồi chứ?"
" Tôi cũng nghĩ vậy, không biết ý Tạ tiên sinh ra sao thôi" Đàm Khưu cũng hiểu ý Tạ Cẩn Hi muốn nhắc tới là gì, anh ta vừa nhìn đám trẻ con vui đùa vừa chép miệng.
Và dạ vâng, chuyện khác là chuyện gì đây? Không lẽ hai anh định bàn chuyện xui gia, làm mai làm mối cho mấy đứa nhỏ đấy à?
Trấn Giang đón mấy người nhà Đàm Khưu bằng một cái thời tiết êm dịu, không quá nóng cũng không quá lạnh.
Người họ Tạ này cũng thật biết chọn nơi để bàn việc.
Bọn họ hẹn gặp nhau tại một viên trang khá lớn, Viên Nguyệt nhìn quanh đánh giá một lượt rồi nghi hoặc hỏi chồng mình " Lão Khưu, có thật là anh đi bàn chuyện làm ăn không vậy?"
Đàm Khưu đang nhìn ngắm cô công chúa nhỏ của anh ta, đáp lại lời của vợ mình " Anh thì là đi bàn chuyện làm ăn thật, còn tên kia thì anh không biết"
Viên Nguyệt nghe câu trả lời cũng tới cạn lời, không biết đáp gì với ông chồng của mình. Lại nhìn cô nhóc đang ở cạnh chồng mình, lúc nào hai ba con hắn cũng bám lấy nhau, đúng là có con gái là mất chồng mà.
Hai cậu con trai nhà này từ lúc cứ như bị tàng hình vậy, mà cũng do hai cậu nhóc này ít nói quá đi. Đứng đây nhìn chán rồi cậu nhóc nhỏ hơn mới lay lay tay mẹ của nó "Mẹ, chúng ta tới đây làm gì vậy?"
Viên Nguyệt còn chưa kịp trả lời cậu con trai nhỏ của mình thì đã có một tiếng của một người đàn ông vang lên
" Nhà Đàm tổng đây sao?"
Thoạt nhìn qua người này cũng chỉ tầm tuổi của Đàm Khưu, đi cạnh anh ta còn có một người phụ nữ và hai đứa trẻ con, đoán chừng là vợ và con của người này.
Chuyển hướng nhìn về phía những người vừa xuất hiện, Đàm Khưu cũng lịch sự chào hỏi đáp lại " Tạ tổng, lâu rồi không gặp"
Người đàn ông nhìn Đàm Khưu khẽ gật đầu, rồi nhìn về phía vợ con mình "Để tôi giới thiệu một chút. Đây là vợ tôi Thời Tư Nghiên. Còn hai đứa nhỏ này là cặp song sinh nhà tôi, Nem Nem và Niệm Niệm"
Thời Tư Nghiên nở nụ cười thân thiện thay lời chào, khẽ ủn nhẹ lưng hai đứa nhỏ như nhắc nhở chào hỏi.
Hai đứa nhóc bị mami ủn lưng liền ngoan ngoãn đồng thanh "Con chào cô chú"
" Đây là Tạ Cẩn Hi, đối tác lần này của chúng ta" Đàm Khưu khẽ nói cho Viên Nguyệt biết người đàn ông trước mặt là ai rồi mới đáp lời người kia " Thái thái nhà tôi tên Viên Nguyệt. Đứa lớn gọi Cố Cố, còn cặp sinh đôi này một đứa là Viên Vệ Minh, một đứa là Đàm Ý Nghiên"
Lần nào gặp nhau, việc chào hỏi này cũng phải mất khá khá thời gian, chúng ta cùng tua nhanh một chút qua việc này đi.
Mấy đứa trẻ nhà Đàm Khưu cũng lễ phép chào hỏi lại người lớn nhà bên kia, cô nhóc Đàm Ý Nghiên cũng được
Đàm Khưu đặt xuống đất, cho đi chơi với tụi trẻ con.
Nói chứ cũng thật trùng hợp, cặp song sinh nhà Đàm Khưu và cặp song sinh nhà Tạ Cẩn Hi đều bằng tuổi nhau, mấy đứa trẻ chỉ lạ lúc đầu, lúc sau quen rồi liền tự dẫn nhau đi chơi, không cần tới cha mẹ chúng.
Viên trang này là của nhà Thời Tư Nghiên, nên hai đứa nhóc nhà cô cũng ra vẻ chủ nhà lắm, dẫn đầu lũ trẻ đi chơi.
Nem Nem mới lên tiếng gợi ý trước " Anh và hai bạn muốn chơi gì? Ở viên trang này có cưỡi ngựa, hái hoa, hái quả, câu cá, bơi thuyền..."
Trong khi mấy đứa trẻ nhà Đàm Khưu còn chưa load được hết, Niệm Niệm đã nói tiếp " Ba nói không có người lớn chúng ta không đi câu với đi thuyền, anh quên rồi sao?"
Cậu nhóc đã cố quên để được đi chơi mà cô em gái này lại gợi lên làm gì không biết. Nem Nem đành nhún vai
"Vậy cưỡi ngựa được chứ?"
Đối với Cố Cố và Viên Vệ Minh thì ra sao cũng được. Nhưng cậu nhóc Viên Vệ Minh lại quay sang phía Đàm Ý Nghiên "Nghiên Nghiên, hay em với em gái nhỏ bên kia đi hái hoa đi, em đâu có biết cưỡi ngựa"
Với một cô nhóc cứng đầu như Đàm Ý Nghiên thì đời nào cô nhóc chịu nghe lời chứ " Không đâu, em cũng muốn cưỡi, ba đã dạy cho em rồi"
Viên Vệ Minh còn đang định khuyên tiếp thì Cố Cố đã nói " Kệ em ấy, tới lúc ngã rồi sẽ chừa"
Cậu nhóc biết nói thế nào đi nữa thì cô em gái này cũng không nghe đâu. Đúng là ba đã dạy cưỡi ngựa cho ba anh em rồi đó, nhưng chỉ có cậu và em trai học, còn cô nhóc này toàn được cưỡi chung với ba thì học gì chứ.
"Ông Chu, phiền ông dắt mấy con ngựa nhỏ ra cho cháu nhé" Ở viên trang luôn có những chú ngựa nhỏ để phục vụ cho những cậu ấm cô chiêu muốn đi cưỡi ngựa này.
Nem Nem sau khi nhờ người dắt ngựa liền đi trước " Mọi người theo Nem Nem để thay đồ nhé"
Cậu nhóc ra dáng một chủ nhà nhỏ dẫn khách tới chỗ thay đồ cưỡi ngựa, cũng phải mất một lúc mấy cậu ấm cô chiêu nhỏ này mới thay xong đồ.
Vừa ra tới sân cũng là lúc ngựa cũng được dắt ra, Niệm Niệm nhìn mãi không thấy chú ngựa trắng nhỏ của mình đâu, liền hỏi ông Chu " Ông Chu, tiểu bạch đâu rồi?"
Lão Chu nhìn cô chủ nhỏ của mình rồi đáp "Tiểu Bạch được đưa đi thay móng mất rồi thưa cô chủ"
Cô nhóc vốn chỉ quen cưỡi tiểu bạch của mình, liền có chút ủ rũ. Cố Cố đứng cạnh đó, thấy vậy liền ngỏ ý "Niệm Niệm, hay là em cưỡi ngựa cùng anh đi, con hắc mã này cũng hơi lớn rồi"
Viên Vệ Minh ham chơi hơn, chọn được ngựa một cái là leo lên cưỡi thử đi mất hút.
Niệm Niệm lưỡng lự một chút rồi cũng gật đầu " Vậy cũng được"
Cố Cố cẩn thận để cô nhóc này leo lên trước, rồi cậu mới leo lên sau. Để cô bé ngồi chắc chắn rồi mới thúc ngựa đi. Nói là cô bé thôi, chứ cậu nhóc cũng chỉ lớn hơn Niệm Niệm nhà ta 1-2 tuổi.
Nem Nem cũng đã chọn được ngựa cho mình, cậu đang định thúc ngựa chạy đi thì bắt gặp cô nhóc Đàm Ý Nghiên đang đứng đá mấy cục đá phía dưới chân, cậu liền thúc ngựa đi lại chỗ cô nhóc rồi hỏi chuyện " Cậu sao vậy? Không ưng con ngựa nào sao?"
Đàm Ý Nghiên vẫn cố đá hết số đá dưới chân mình rồi mới đáp lời người vừa hỏi " Mình không biết cưỡi"
"Hả?" Cô nhóc này không phải lúc nãy còn đòi sao? Giờ lại nói không biết cưỡi, đúng là con gái là sinh vật khó hiểu. Nem Nem mới thở hắt ra một cái " Vậy tôi dạy cậu cưỡi"
Lại xuống khỏi lưng ngựa, cậu nhóc giữ lấy yên ngựa, biểu ý cô nhóc leo lên.
Đàm Ý Nghiên nghi hoặc nhìn cái tên nhóc này một lượt rồi mới leo lên yên ngựa. Đợi người phía trên ngồi chắc rồi Nem Nem mới leo lên. Cậu ta con nhỏ nhưng cũng rất biết cưng chiều con gái lắm đó nha.
Mấy bậc phụ huynh vừa ngồi bàn chuyện phía ngoài vừa có thể quan sát được diễn biến câu chuyện cứ như mở đầu của mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình ấy mà không khỏi rùng mình. Hai bà mẹ thì cứ ríu rít rồi cười rộ lên với nhau, còn hai ông bố thì mặt đen như đít nồi vì hai cô con gái của mình, nếu đúng như tình tiết của mấy cái tiểu thuyết ấy là mấy chục năm nữa, hay tương lai gần là mất con vào nhà đối phương.
Tạ Cẩn Hi mới nhìn Đàm Khưu bằng ánh mắt không thể trìu mến hơn " Đàm tiên sinh à, công việc của chúng ta đã bàn xong rồi, giờ chúng ta cũng nên bàn đến chuyện khác rồi chứ?"
" Tôi cũng nghĩ vậy, không biết ý Tạ tiên sinh ra sao thôi" Đàm Khưu cũng hiểu ý Tạ Cẩn Hi muốn nhắc tới là gì, anh ta vừa nhìn đám trẻ con vui đùa vừa chép miệng.
Và dạ vâng, chuyện khác là chuyện gì đây? Không lẽ hai anh định bàn chuyện xui gia, làm mai làm mối cho mấy đứa nhỏ đấy à?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương