Cùng Em Phiêu Diêu Với Gió
Chương 10: Chap 10
Đêm khuya thanh tịnh, Thất Noãn ngồi trên chiếc sofa trong phòng, vừa đan một chiếc khăn choàng cổ bằng len vừa ngân nga khúc nhạc du dương mà cô vô cùng thích "Đáy biển".
Hỏi cô tại sao lại thích bài hát này à? Vì cô có thể nhìn thấy chính bản thân mình trong đó, tuyệt vọng, đau đớn, chìm vào nơi sâu thẳm tăm tối, lạnh lẽo đến cùng cực, chỉ muốn tìm một chút hơi ấm, một cánh tay kéo cô ra khỏi nơi này.
Thật ra, cô rất thích biển, thích ngồi bên bờ cát lắng nghe tiếng sóng vỗ, nhìn ngắm bàu trời trong xanh với những áng mây trắng xoá, để từng cơn gió biển mát lạnh gặm nhấm lấy da thịt, yên ả và tự do. Nhưng một thân một mình giữa chốn rộng lớn lại quá cô độc, quá tăm tối, vì vậy thích mà cũng không thích. Cũng như mình chỉ thích nó khi ở trong tưởng tượng của mình, còn sự thật thì luôn ngược lại, nó khiến ta thất vọng bởi vì cảm giác đó thật lạc lõng, thật tàn khốc.
Thất Noãn ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đêm nay không trăng không sao, như tâm trạng của cô hiện tại.
"Tích tắc! Tích tắc!"
Kim đồng hồ đã chỉ đúng 11 giờ 30 phút, đã sắp qua ngày mới, không hiểu sao cô vẫn có chút nuối tiếc, nói thật lòng, cô muốn được một lần cùng anh ăn mừng kỷ niệm ngày cưới, cho dù là một giấc mơ, cho dù là anh giả vờ phối hợp cùng cô cũng được, cô chỉ là... muốn biết cảm giác đó ra sao thôi, sẽ hạnh phúc và vui sướng đến nhường nào.
Đột nhiên, dưới lầu vang lên âm thanh ồn ào, cô ra ngoài xem thử mới biết là anh đã về, hình như là anh đã uống rất nhiều rượu, say đến mức bước đi loạng choạng.
Anh khàn giọng: "Cô ta đâu rồi?"
Quản gia đỡ lấy anh: "Thiếu phu nhân... thiếu phu nhân đang ở trong phòng."
Tống Ngạo hất tay của quản gia ra, tự mình đứng vững sau đó ngước nhìn lên lầu, vô tình chạm phải ánh mắt của cô đang nhìn anh.
Thất Noãn có chút run sợ, cô vội vàng né tránh.
Anh bước lên lầu, khi cô định trở về phòng thì không biết tại sao anh lại chặn cửa, đôi mắt anh vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng vì say nên có chút hơi sương, anh không nói câu nào, đẩy cửa bước vào phòng của cô.
Tay cô bấu chặt vào váy, nhất thời không hiểu anh đang muốn làm gì, trong lòng lo sợ.
Anh chiếm lấy chiếc giường của cô, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn mang theo mùi rượu nồng nặc.
Thất Noãn đứng chết lặng ở đó, khi thấy anh thật sự đã ngủ say cô mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy khăn ấm lau cho anh, giúp anh cởi giày.
Đây có lẽ là khoảnh khắc yên bình từ trước tới giờ, không có ánh mắt lạnh nhạt, không có lời nói cay nghiệt, cũng không mạnh bạo khiến cô bị đau. Nếu như thời gian có thể trôi chậm một chút hay mãi mãi dừng lại ở giây phút này thì tốt biết mấy.
Thất Noãn khẽ mỉm cười, cô ngắm nhìn gương mặt góc cạnh của anh khi ngủ say, thật ra... cũng không đáng sợ đến vậy. Cô nhớ lúc trước có một lần, cô vô tình nhìn thấy anh và Âu Nhã, anh dịu dàng, chiều chuộng cô ta, khoé miệng còn cong lên vui vẻ, nên chốt lại, không phải anh không biết dịu dàng, không biết ấm áp, không biết cười, mà tất cả những thứ đó không phải dành cho cô, chưa bao giờ là của cô.
Thất Noãn nở nụ cười mãn nguyện nhưng đáy mắt lại ẩn chứa nổi buồn không thể diễn tả bằng lời, cô vươn tay ra muốn xoa đầu anh nhưng lại khựng lại ở không trung, sau đó chậm rãi rụt tay về.
Chợt, anh mở mắt ra, mạnh bạo nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về phía anh, con ngươi đen láy đặt lên người cô vô cùng đáng sợ: "Cô muốn làm gì?"
"Em... em... em không làm gì cả, em chỉ muốn giúp anh lau người, nếu anh thấy không thoải mái bây giờ em sẽ rời đi ngay." Cô vội vàng đứng dậy, cô muốn chạy trốn, chạy ra khỏi cơn ác mộng kinh hoàng này, cô không muốn tiếp tục với nó, để nó cắn xé, thương tích đầy người. Cô chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình, sẽ không mơ mộng hão huyền nữa.
Nhưng Tống Ngạo lại không dễ dàng buông tay, anh kéo cô lại, dùng lực đẩy cô xuống giường, đè chặt hai tay cô xuống, không cho cô có cơ hội chạy thoát: "Lại giả vờ ngây thơ? Chả trách Diệp Trung Chấn lại cảm thấy cô là một cô gái tốt. Ha! Nhưng cho dù có tốt thế nào không phải cũng bị tôi đè dưới thân, rên rỉ cầu xin tôi vì quá sung sướng sao? Hửm?"
Cơ thể Thất Noãn bắt đầu run lên, tay chân đều lạnh ngắt, đáy mắt hiện lên nỗi sợ hãi vô hình, giọng cô nhỏ nhặt, ấm ức cầu xin: "Em sai rồi! Em biết sai rồi! Anh đừng như vậy có được không? Em... em sẽ không đến gần anh nữa, sẽ ngoan ngoãn tránh xa anh, anh đừng hành hạ em bằng cách này. Em... thật sự... thật sự rất sợ!"
Cô vốn dĩ không muốn chọc tức anh cũng không muốn khơi dậy con mãnh thú trong anh, cơ thể cô vốn không được khoẻ, bé con... bé con nhất định sẽ không chịu được, cô không muốn... không muốn mất đứa con này, hiện tại... cô chỉ còn lại đứa bé thôi, cô đã không còn gì nữa rồi.
Con ngươi của anh hơi dao động, mày nhíu lại đầy do dự, cô ghét nhất là khi cô khóc lóc cầu xin anh, mỗi lần như vậy anh sẽ không khống chế được bản thân muốn tổn thương cô, làm đau cô.
Anh nghiến răng, khoé miệng nhếch lên khinh bỉ: "Lại giả vờ đáng thương? Điều có muốn có phải là điều ngược lại không? Hửm?" Anh siết chặt lấy tay cô hơn, nắm lấy cổ tay cô đưa lên đỉnh đầu, cúi người xuống hôn lên cổ cô, tay còn lại đặt lên eo cô, giọng trầm thấp vang bên tai khiến cô run rẩy: "Không phải cô thích như này sao? Không phải cô nói yêu tôi sao? Vậy thì cô phải nghe lời tôi, phục vụ tôi! Có hiểu không?"
Thất Noãn mím chặt môi, cổ họng vang lên những tiếng nức nở vỡ vụn, tan nát: "Đừng mà... Đó... không phải là yêu!"
Anh hơi khựng lại, sau đó gặm lấy vành tai cô: "Đúng vậy, tôi không hề yêu cô. Đây chính là hình phạt cho một kẻ ngu ngốc như cô, vì đã yêu người không nên yêu. Hãy tự mình nhận lấy đi!"
Hỏi cô tại sao lại thích bài hát này à? Vì cô có thể nhìn thấy chính bản thân mình trong đó, tuyệt vọng, đau đớn, chìm vào nơi sâu thẳm tăm tối, lạnh lẽo đến cùng cực, chỉ muốn tìm một chút hơi ấm, một cánh tay kéo cô ra khỏi nơi này.
Thật ra, cô rất thích biển, thích ngồi bên bờ cát lắng nghe tiếng sóng vỗ, nhìn ngắm bàu trời trong xanh với những áng mây trắng xoá, để từng cơn gió biển mát lạnh gặm nhấm lấy da thịt, yên ả và tự do. Nhưng một thân một mình giữa chốn rộng lớn lại quá cô độc, quá tăm tối, vì vậy thích mà cũng không thích. Cũng như mình chỉ thích nó khi ở trong tưởng tượng của mình, còn sự thật thì luôn ngược lại, nó khiến ta thất vọng bởi vì cảm giác đó thật lạc lõng, thật tàn khốc.
Thất Noãn ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đêm nay không trăng không sao, như tâm trạng của cô hiện tại.
"Tích tắc! Tích tắc!"
Kim đồng hồ đã chỉ đúng 11 giờ 30 phút, đã sắp qua ngày mới, không hiểu sao cô vẫn có chút nuối tiếc, nói thật lòng, cô muốn được một lần cùng anh ăn mừng kỷ niệm ngày cưới, cho dù là một giấc mơ, cho dù là anh giả vờ phối hợp cùng cô cũng được, cô chỉ là... muốn biết cảm giác đó ra sao thôi, sẽ hạnh phúc và vui sướng đến nhường nào.
Đột nhiên, dưới lầu vang lên âm thanh ồn ào, cô ra ngoài xem thử mới biết là anh đã về, hình như là anh đã uống rất nhiều rượu, say đến mức bước đi loạng choạng.
Anh khàn giọng: "Cô ta đâu rồi?"
Quản gia đỡ lấy anh: "Thiếu phu nhân... thiếu phu nhân đang ở trong phòng."
Tống Ngạo hất tay của quản gia ra, tự mình đứng vững sau đó ngước nhìn lên lầu, vô tình chạm phải ánh mắt của cô đang nhìn anh.
Thất Noãn có chút run sợ, cô vội vàng né tránh.
Anh bước lên lầu, khi cô định trở về phòng thì không biết tại sao anh lại chặn cửa, đôi mắt anh vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng vì say nên có chút hơi sương, anh không nói câu nào, đẩy cửa bước vào phòng của cô.
Tay cô bấu chặt vào váy, nhất thời không hiểu anh đang muốn làm gì, trong lòng lo sợ.
Anh chiếm lấy chiếc giường của cô, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn mang theo mùi rượu nồng nặc.
Thất Noãn đứng chết lặng ở đó, khi thấy anh thật sự đã ngủ say cô mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy khăn ấm lau cho anh, giúp anh cởi giày.
Đây có lẽ là khoảnh khắc yên bình từ trước tới giờ, không có ánh mắt lạnh nhạt, không có lời nói cay nghiệt, cũng không mạnh bạo khiến cô bị đau. Nếu như thời gian có thể trôi chậm một chút hay mãi mãi dừng lại ở giây phút này thì tốt biết mấy.
Thất Noãn khẽ mỉm cười, cô ngắm nhìn gương mặt góc cạnh của anh khi ngủ say, thật ra... cũng không đáng sợ đến vậy. Cô nhớ lúc trước có một lần, cô vô tình nhìn thấy anh và Âu Nhã, anh dịu dàng, chiều chuộng cô ta, khoé miệng còn cong lên vui vẻ, nên chốt lại, không phải anh không biết dịu dàng, không biết ấm áp, không biết cười, mà tất cả những thứ đó không phải dành cho cô, chưa bao giờ là của cô.
Thất Noãn nở nụ cười mãn nguyện nhưng đáy mắt lại ẩn chứa nổi buồn không thể diễn tả bằng lời, cô vươn tay ra muốn xoa đầu anh nhưng lại khựng lại ở không trung, sau đó chậm rãi rụt tay về.
Chợt, anh mở mắt ra, mạnh bạo nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về phía anh, con ngươi đen láy đặt lên người cô vô cùng đáng sợ: "Cô muốn làm gì?"
"Em... em... em không làm gì cả, em chỉ muốn giúp anh lau người, nếu anh thấy không thoải mái bây giờ em sẽ rời đi ngay." Cô vội vàng đứng dậy, cô muốn chạy trốn, chạy ra khỏi cơn ác mộng kinh hoàng này, cô không muốn tiếp tục với nó, để nó cắn xé, thương tích đầy người. Cô chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình, sẽ không mơ mộng hão huyền nữa.
Nhưng Tống Ngạo lại không dễ dàng buông tay, anh kéo cô lại, dùng lực đẩy cô xuống giường, đè chặt hai tay cô xuống, không cho cô có cơ hội chạy thoát: "Lại giả vờ ngây thơ? Chả trách Diệp Trung Chấn lại cảm thấy cô là một cô gái tốt. Ha! Nhưng cho dù có tốt thế nào không phải cũng bị tôi đè dưới thân, rên rỉ cầu xin tôi vì quá sung sướng sao? Hửm?"
Cơ thể Thất Noãn bắt đầu run lên, tay chân đều lạnh ngắt, đáy mắt hiện lên nỗi sợ hãi vô hình, giọng cô nhỏ nhặt, ấm ức cầu xin: "Em sai rồi! Em biết sai rồi! Anh đừng như vậy có được không? Em... em sẽ không đến gần anh nữa, sẽ ngoan ngoãn tránh xa anh, anh đừng hành hạ em bằng cách này. Em... thật sự... thật sự rất sợ!"
Cô vốn dĩ không muốn chọc tức anh cũng không muốn khơi dậy con mãnh thú trong anh, cơ thể cô vốn không được khoẻ, bé con... bé con nhất định sẽ không chịu được, cô không muốn... không muốn mất đứa con này, hiện tại... cô chỉ còn lại đứa bé thôi, cô đã không còn gì nữa rồi.
Con ngươi của anh hơi dao động, mày nhíu lại đầy do dự, cô ghét nhất là khi cô khóc lóc cầu xin anh, mỗi lần như vậy anh sẽ không khống chế được bản thân muốn tổn thương cô, làm đau cô.
Anh nghiến răng, khoé miệng nhếch lên khinh bỉ: "Lại giả vờ đáng thương? Điều có muốn có phải là điều ngược lại không? Hửm?" Anh siết chặt lấy tay cô hơn, nắm lấy cổ tay cô đưa lên đỉnh đầu, cúi người xuống hôn lên cổ cô, tay còn lại đặt lên eo cô, giọng trầm thấp vang bên tai khiến cô run rẩy: "Không phải cô thích như này sao? Không phải cô nói yêu tôi sao? Vậy thì cô phải nghe lời tôi, phục vụ tôi! Có hiểu không?"
Thất Noãn mím chặt môi, cổ họng vang lên những tiếng nức nở vỡ vụn, tan nát: "Đừng mà... Đó... không phải là yêu!"
Anh hơi khựng lại, sau đó gặm lấy vành tai cô: "Đúng vậy, tôi không hề yêu cô. Đây chính là hình phạt cho một kẻ ngu ngốc như cô, vì đã yêu người không nên yêu. Hãy tự mình nhận lấy đi!"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương