Cùng Em Phiêu Diêu Với Gió
Chương 23: Chap 23
Vài ngày sau, ba mẹ anh gọi anh về cùng ăn một bữa cơm trưa, từ khi Thất Noãn mất, cũng đã rất lâu rồi họ không có cơ hội cùng ngồi chung một bàn ăn, nói chuyện rôm rả như trước kia.
Vì ba mẹ anh cũng không thể chấp nhận được sự thật "người tóc bạn tiễn kẻ đầu xanh", hơn nữa, đầu mối gây ra tai hoạ đó còn chính là con trai của họ, đương nhiên họ càng không thể đối mặt với anh. Hơn nữa, từ lâu họ đã xem cô là người thân, là con gái của mình, sao không thể không đau, không cảm thấy tức giận?
Trong bàn ăn, cả ba mẹ anh và anh đều im lặng không nói chuyện với nhau, cứ như những người xa lạ, nhưng thật trong lòng ai cũng tự hiểu rõ, mỗi người đều mang một tâm sự riêng.
Chợt, mẹ anh lên tiếng trước, giọng trầm thấp như muốn dò hỏi anh: "Giờ Thất Noãn đã không còn, con định thế nào đây?"
Tống Ngạo đặt đôi đũa xuống, vốn dĩ cũng không thể nuốt trôi: "Mẹ muốn nói gì cứ nói thẳng, không cần phải như vậy đâu."
"Mẹ muốn hỏi, có phải con đang có dự định gì đó không? Với tính cách của con, không lẽ muốn kết hôn cùng Âu Nhã ?"
Mẹ anh hỏi anh như vậy không phải là không có lí do, vì từ ba năm trước anh đã muốn cưới Âu Nhã về làm vợ nhưng lại bị bà ấy cấm cản, sau đó thì ép anh phải kết hôn cùng Thất Noãn. Tuy là bị ngăn cấm nhưng không phải anh vẫn luôn tìm cách li hôn với Thất Noãn để danh chính ngôn thuận đưa Âu Nhã về nhà sao?
Bây giờ thì hay rồi, cô đã chết, mà anh cũng đã mọc đủ long đủ cánh, cho dù ba mẹ anh có phản đối chưa chắc gì anh đã nghe theo.
Bởi vậy nên bà ấy thật sự cảm thấy lo lắng, bà ấy không muốn đứa con dâu yêu quý của mình vừa mới mất thì anh đã gấp gáp kết hôn cùng tiểu tam. Tuy đó không phải là hành vi trái pháp luật nhưng lại khiến cho người đời không có cách nào chấp nhận được.
Tống Ngạo im lặng không hồi đáp, nếu là trước đây... anh có thể chắc chắn điều mẹ anh suy đoán là không hề sai.
Nhưng còn hiện tại... nói thật, anh chưa từng suy nghĩ đến việc tái hôn cùng Âu Nhã. Từ cái ngày mà anh biết cô ta phản bội anh thì anh đã không còn nghĩ đến việc cùng cô ta xây dựng tổ ấm nữa rồi.
Bởi vì Tống Ngạo anh ghét nhất là bị lừa dối, bị phản bội, hơn nữa cô ta còn xem anh là một kẻ ngốc lợi dụng tình cảm của anh bao nhiêu năm nay. Muốn anh tha thứ? Đó là không thể nào.
Thấy anh không nói gì trong lòng mẹ anh lại thêm sốt ruột, bà ấy tức giận quát: "Tống Ngạo, mẹ nói cho con biết, nếu con dám kết hôn cùng cô ta, thì đừng bao giờ gọi mẹ là mẹ nữa."
Nói xong bà ấy hậm hực bỏ lên lầu, không muốn tiếp tục nhìn thấy anh nữa.
Na anh cũng hết cách, đành thở dài vỗ nhẹ vào vai anh nói vài câu: "Mẹ con sức khỏe không tốt, con đừng chọc giận bà ấy thêm nữa. Vã lại cho dù con thực sự có muốn cưới cô gái đó cũng không thể quá vội vàng. Dù gì thì
Thất Noãn cũng là vợ của con, bên cạnh con ba năm, không có tình cũng có nghĩa, làm người không thể sống một cách vô tâm, hờ hững như vậy được." Nói xong ông ấy vội vàng đuổi theo mẹ của anh, an ủi bà ấy.
Tổng Ngạo ngồi đờ người ra đó, trong lòng như có tảng đá đè lên, chợt anh nở nụ cười, tự giều bản thân: "Không có tình thì cũng có nghĩa? Ha! Vậy cảm giác thống khổ này rốt cuộc là gì?"
Tình nghĩa trong câu nói đó vốn dĩ còn nhạt hơn cả nước cất. Bởi gì nó chỉ là một cái đạo đức giả, một chút cảm xúc thương hại và đau đớn cho người đời nhìn thấy, để họ cảm thán, ca ngợi tấm lòng giả tạo đó. Còn bên trong, không biết là lạnh lẽo, vô tình đến mức nào, người chết đi rồi có thể nhớ được bao lâu? Đến người thân còn bằng mặt không bằng lòng, đối với một người vợ trên danh nghĩa có thể thật lòng được bao nhiêu?
Mà anh lại khác, trong lòng khó chịu, trái tim đau đến nghẹt thở, mọi cảm xúc cho đến từng tế bào đều kêu gào thảm thiết. Rõ ràng không phải là giả tình giả nghĩa, cũng không phải là sự đồng cảm hay thương hại bình thường.
Nhưng... anh lại tự thấy bản thân mình thật nực cười, chẳng phải anh căm ghét cô đến tận xương tủy sao? Chẳng phải anh luôn muốn cô biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của anh sao? Vậy cớ gì anh lại vì cô mà đau lòng, vì cô mà thống khổ, lương tâm cắn rứt?
Không lẽ... anh đã sinh tình với cô? Từ hận hóá thành yêu? Từ ghét bỏ biến thành thứ tình cảm ấm áp dịu dàng?
Và đây có phải cũng là lí do anh không chấp nhận được cái chết của cô, lẫn tránh đi cảm xúc thật của bản thân?
Chợt, Tống Ngạo như một kẻ điên loạn, anh há miệng cười lớn, đáy mắt ẩn hiện chút tang thương: "Tống Ngạo ơi là Tống Ngạo, mày nên tỉnh táo lại đi! Sao mày có thể yêu cô ta được chứ? Một người như cô ta, vốn dĩ không xứng, không hề xứng!"
Vì ba mẹ anh cũng không thể chấp nhận được sự thật "người tóc bạn tiễn kẻ đầu xanh", hơn nữa, đầu mối gây ra tai hoạ đó còn chính là con trai của họ, đương nhiên họ càng không thể đối mặt với anh. Hơn nữa, từ lâu họ đã xem cô là người thân, là con gái của mình, sao không thể không đau, không cảm thấy tức giận?
Trong bàn ăn, cả ba mẹ anh và anh đều im lặng không nói chuyện với nhau, cứ như những người xa lạ, nhưng thật trong lòng ai cũng tự hiểu rõ, mỗi người đều mang một tâm sự riêng.
Chợt, mẹ anh lên tiếng trước, giọng trầm thấp như muốn dò hỏi anh: "Giờ Thất Noãn đã không còn, con định thế nào đây?"
Tống Ngạo đặt đôi đũa xuống, vốn dĩ cũng không thể nuốt trôi: "Mẹ muốn nói gì cứ nói thẳng, không cần phải như vậy đâu."
"Mẹ muốn hỏi, có phải con đang có dự định gì đó không? Với tính cách của con, không lẽ muốn kết hôn cùng Âu Nhã ?"
Mẹ anh hỏi anh như vậy không phải là không có lí do, vì từ ba năm trước anh đã muốn cưới Âu Nhã về làm vợ nhưng lại bị bà ấy cấm cản, sau đó thì ép anh phải kết hôn cùng Thất Noãn. Tuy là bị ngăn cấm nhưng không phải anh vẫn luôn tìm cách li hôn với Thất Noãn để danh chính ngôn thuận đưa Âu Nhã về nhà sao?
Bây giờ thì hay rồi, cô đã chết, mà anh cũng đã mọc đủ long đủ cánh, cho dù ba mẹ anh có phản đối chưa chắc gì anh đã nghe theo.
Bởi vậy nên bà ấy thật sự cảm thấy lo lắng, bà ấy không muốn đứa con dâu yêu quý của mình vừa mới mất thì anh đã gấp gáp kết hôn cùng tiểu tam. Tuy đó không phải là hành vi trái pháp luật nhưng lại khiến cho người đời không có cách nào chấp nhận được.
Tống Ngạo im lặng không hồi đáp, nếu là trước đây... anh có thể chắc chắn điều mẹ anh suy đoán là không hề sai.
Nhưng còn hiện tại... nói thật, anh chưa từng suy nghĩ đến việc tái hôn cùng Âu Nhã. Từ cái ngày mà anh biết cô ta phản bội anh thì anh đã không còn nghĩ đến việc cùng cô ta xây dựng tổ ấm nữa rồi.
Bởi vì Tống Ngạo anh ghét nhất là bị lừa dối, bị phản bội, hơn nữa cô ta còn xem anh là một kẻ ngốc lợi dụng tình cảm của anh bao nhiêu năm nay. Muốn anh tha thứ? Đó là không thể nào.
Thấy anh không nói gì trong lòng mẹ anh lại thêm sốt ruột, bà ấy tức giận quát: "Tống Ngạo, mẹ nói cho con biết, nếu con dám kết hôn cùng cô ta, thì đừng bao giờ gọi mẹ là mẹ nữa."
Nói xong bà ấy hậm hực bỏ lên lầu, không muốn tiếp tục nhìn thấy anh nữa.
Na anh cũng hết cách, đành thở dài vỗ nhẹ vào vai anh nói vài câu: "Mẹ con sức khỏe không tốt, con đừng chọc giận bà ấy thêm nữa. Vã lại cho dù con thực sự có muốn cưới cô gái đó cũng không thể quá vội vàng. Dù gì thì
Thất Noãn cũng là vợ của con, bên cạnh con ba năm, không có tình cũng có nghĩa, làm người không thể sống một cách vô tâm, hờ hững như vậy được." Nói xong ông ấy vội vàng đuổi theo mẹ của anh, an ủi bà ấy.
Tổng Ngạo ngồi đờ người ra đó, trong lòng như có tảng đá đè lên, chợt anh nở nụ cười, tự giều bản thân: "Không có tình thì cũng có nghĩa? Ha! Vậy cảm giác thống khổ này rốt cuộc là gì?"
Tình nghĩa trong câu nói đó vốn dĩ còn nhạt hơn cả nước cất. Bởi gì nó chỉ là một cái đạo đức giả, một chút cảm xúc thương hại và đau đớn cho người đời nhìn thấy, để họ cảm thán, ca ngợi tấm lòng giả tạo đó. Còn bên trong, không biết là lạnh lẽo, vô tình đến mức nào, người chết đi rồi có thể nhớ được bao lâu? Đến người thân còn bằng mặt không bằng lòng, đối với một người vợ trên danh nghĩa có thể thật lòng được bao nhiêu?
Mà anh lại khác, trong lòng khó chịu, trái tim đau đến nghẹt thở, mọi cảm xúc cho đến từng tế bào đều kêu gào thảm thiết. Rõ ràng không phải là giả tình giả nghĩa, cũng không phải là sự đồng cảm hay thương hại bình thường.
Nhưng... anh lại tự thấy bản thân mình thật nực cười, chẳng phải anh căm ghét cô đến tận xương tủy sao? Chẳng phải anh luôn muốn cô biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của anh sao? Vậy cớ gì anh lại vì cô mà đau lòng, vì cô mà thống khổ, lương tâm cắn rứt?
Không lẽ... anh đã sinh tình với cô? Từ hận hóá thành yêu? Từ ghét bỏ biến thành thứ tình cảm ấm áp dịu dàng?
Và đây có phải cũng là lí do anh không chấp nhận được cái chết của cô, lẫn tránh đi cảm xúc thật của bản thân?
Chợt, Tống Ngạo như một kẻ điên loạn, anh há miệng cười lớn, đáy mắt ẩn hiện chút tang thương: "Tống Ngạo ơi là Tống Ngạo, mày nên tỉnh táo lại đi! Sao mày có thể yêu cô ta được chứ? Một người như cô ta, vốn dĩ không xứng, không hề xứng!"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương