Cùng Em Phiêu Diêu Với Gió
Chương 29: Chap 29
Linh hồn Thất Noãn run rẩy kịch liệt, cô không hiểu trong câu nói của Tống Ngạo mang ý nghĩ gì. Nói cách khác, cô không phải không hiểu mà là không muốn hiểu, nếu trước đây, lúc cô vẫn là một cô gái mang đầy mơ mộng, là một cô gái với sức sống tràn đầy, cô chắc chắn sẽ hy vọng, sẽ cảm thấy hạnh phúc, cho dù đó là lời lừa gạt cũng không sao, vì chỉ cần là lời anh nói thì cô đều tuyệt nhiên tin tưởng.
Nhưng hiện tại? Hiện tại thì sao?
Cô không thể phủ nhận sự thật rằng bản thân đã chết, cho dù cô có yêu anh đến đâu, có muốn ở cạnh anh đến đâu, có... trông chờ vào tình yêu của anh đến đâu, cô cũng phải đè nén nó ở trong lòng, ngăn cản tham vọng của bản thân, không thể tiếp tục suy tâm vọng tưởng. Bởi vì... cô đã chết rồi!
"Tống Ngạo, em không phải là người, chúng ta không cùng một thế giới. Em thà rằng anh ghét bỏ em như trước kia, căm hận em như trước kia cũng không muốn anh bị cuốn vào cạm bẫy, rơi vào vòng xoáy vô định không có kết quả." Cô nghẹn ngào nói, từng giọt nước mắt rơi xuống rồi lại bay theo trong gió, hoá hư không.
"Anh không quan tâm, anh mặc kệ, anh chỉ muốn em mãi mãi ở bên cạnh anh. Anh hứa, sẽ yêu thương em, chăm sóc cho em, sẽ không để em chịu bất kì đau đớn hay ấm ức nào nữa, được không?" Anh ngậm ngùi bước về phía cô, mặc kệ cô là một linh hồn hay là ma quỷ, anh đều không để tâm đến, anh chỉ muốn ở bên cạnh cô, bình bình yên yên, trọn đời trọn kiếp.
Tống Ngạo bước đến một bước, Thất Noãn lùi lại hai bước, trốn tránh tình cảm của anh, thứ mà khi còn sống cô luôn mong chờ có được, nhưng đến khi chết vẫn chưa từng biết... rốt cuộc thế nào là hạnh phúc viên mãn, được chồng yêu đương. Chỉ là... bây giờ cô không cần nữa, không muốn cảm nhận thứ tình yêu nóng bỏng đó, bởi vì nó sẽ thêu đốt linh hồn của cô, quá sức chịu đựng mà vỡ tan.
Thất Noãn thì thào, cúi đầu không dám nhìn anh, không dám cho anh thấy sự yếu đuối và hèn mọn của bản thân.
Cô đã từng cầu xin tình cảm của anh, cuối cùng lại phải cầu xin anh đừng vì cô mà rung động, đừng vì cô mà bỏ lỡ tương lai phía trước: "Tống Ngạo, đã quá muộn rồi, thật sự... không thể nào đâu.
Tống Ngạo siết chặt tay, anh điên cuồng tiến về phía trước, ánh mắt đầy kiên định, anh... quả thật vẫn luôn là một người cứng đầu, nhưng mà là lần này... là cứng đầu đến đáng thương.
"Anh không tin!" Anh gào lên, dang tay ra ôm lấy linh hồn cô. Nhưng... chỉ ôm được một khoảng trống không, có làm thế nào cũng không thể chạm vào, không thế sờ vào, một chút hơi ấm cũng không cảm nhận được, chỉ có gió lạnh từ khe hở thổi vào trong phòng, cô quạnh, đơn độc, lạnh đến mức khiến trái tim anh run lên, đau nhói như vạn tiễn xuyên tâm.
Thất Noãn nức nở, cô nhỏ giọng bất lực: "Em rất vui vì anh đã chịu thừa nhận tình cảm của em, chịu vì em mà...
mà dao động. Nhưng mà chúng ta... không thể đâu."
Đôi mắt anh đỏ ngầu, trong lòng như có một ngọn sóng thần, hai tay siết chặt, anh không cam tâm, anh không tin rằng đoạn tình duyên này của hai người đã đứt. Nhưng khi nhìn vào gương mặt đầy nước mắt của cô, đau lòng đến vỡ tan, đến ngạc thở, trái tim anh như mềm nhữn, hai tay buông thống xuống, đôi mắt thẫn thờ nhìn cô. Là đã chấp nhận sự thật hay chỉ nhất thời bình tĩnh lại? Chỉ có anh mới biết rõ lòng mình.
Anh vươn tay lên, chầm chầm, chầm chầm, muốn lau nước mắt cho cô nhưng chỉ có thể chạm vào khoảng không, dùng tâm mà cảm, dùng tâm mà lĩnh hội, điên rồ điến cùng cực. Đúng... anh có có cảm giác như mình... thật sự điên rồi, anh đang điên dần qua từng ngày và không có dấu hiệu dừng lại.
"Thất Noãn, anh nhất định sẽ ở bên em, anh sẽ không bao giờ để em cô đơn nữa, anh sẽ bù đắp cho những đớn đau trước đây mà em phải chịu, sau này, anh sẽ là người yêu em, hi sinh cho em, em không cần gắng gượng bước đi nữa, vì anh sẽ là người đến chỗ của em, anh nhất định... sẽ không để em một mình, sẽ có một ngày... anh có thể chạm vào em."
Nhưng hiện tại? Hiện tại thì sao?
Cô không thể phủ nhận sự thật rằng bản thân đã chết, cho dù cô có yêu anh đến đâu, có muốn ở cạnh anh đến đâu, có... trông chờ vào tình yêu của anh đến đâu, cô cũng phải đè nén nó ở trong lòng, ngăn cản tham vọng của bản thân, không thể tiếp tục suy tâm vọng tưởng. Bởi vì... cô đã chết rồi!
"Tống Ngạo, em không phải là người, chúng ta không cùng một thế giới. Em thà rằng anh ghét bỏ em như trước kia, căm hận em như trước kia cũng không muốn anh bị cuốn vào cạm bẫy, rơi vào vòng xoáy vô định không có kết quả." Cô nghẹn ngào nói, từng giọt nước mắt rơi xuống rồi lại bay theo trong gió, hoá hư không.
"Anh không quan tâm, anh mặc kệ, anh chỉ muốn em mãi mãi ở bên cạnh anh. Anh hứa, sẽ yêu thương em, chăm sóc cho em, sẽ không để em chịu bất kì đau đớn hay ấm ức nào nữa, được không?" Anh ngậm ngùi bước về phía cô, mặc kệ cô là một linh hồn hay là ma quỷ, anh đều không để tâm đến, anh chỉ muốn ở bên cạnh cô, bình bình yên yên, trọn đời trọn kiếp.
Tống Ngạo bước đến một bước, Thất Noãn lùi lại hai bước, trốn tránh tình cảm của anh, thứ mà khi còn sống cô luôn mong chờ có được, nhưng đến khi chết vẫn chưa từng biết... rốt cuộc thế nào là hạnh phúc viên mãn, được chồng yêu đương. Chỉ là... bây giờ cô không cần nữa, không muốn cảm nhận thứ tình yêu nóng bỏng đó, bởi vì nó sẽ thêu đốt linh hồn của cô, quá sức chịu đựng mà vỡ tan.
Thất Noãn thì thào, cúi đầu không dám nhìn anh, không dám cho anh thấy sự yếu đuối và hèn mọn của bản thân.
Cô đã từng cầu xin tình cảm của anh, cuối cùng lại phải cầu xin anh đừng vì cô mà rung động, đừng vì cô mà bỏ lỡ tương lai phía trước: "Tống Ngạo, đã quá muộn rồi, thật sự... không thể nào đâu.
Tống Ngạo siết chặt tay, anh điên cuồng tiến về phía trước, ánh mắt đầy kiên định, anh... quả thật vẫn luôn là một người cứng đầu, nhưng mà là lần này... là cứng đầu đến đáng thương.
"Anh không tin!" Anh gào lên, dang tay ra ôm lấy linh hồn cô. Nhưng... chỉ ôm được một khoảng trống không, có làm thế nào cũng không thể chạm vào, không thế sờ vào, một chút hơi ấm cũng không cảm nhận được, chỉ có gió lạnh từ khe hở thổi vào trong phòng, cô quạnh, đơn độc, lạnh đến mức khiến trái tim anh run lên, đau nhói như vạn tiễn xuyên tâm.
Thất Noãn nức nở, cô nhỏ giọng bất lực: "Em rất vui vì anh đã chịu thừa nhận tình cảm của em, chịu vì em mà...
mà dao động. Nhưng mà chúng ta... không thể đâu."
Đôi mắt anh đỏ ngầu, trong lòng như có một ngọn sóng thần, hai tay siết chặt, anh không cam tâm, anh không tin rằng đoạn tình duyên này của hai người đã đứt. Nhưng khi nhìn vào gương mặt đầy nước mắt của cô, đau lòng đến vỡ tan, đến ngạc thở, trái tim anh như mềm nhữn, hai tay buông thống xuống, đôi mắt thẫn thờ nhìn cô. Là đã chấp nhận sự thật hay chỉ nhất thời bình tĩnh lại? Chỉ có anh mới biết rõ lòng mình.
Anh vươn tay lên, chầm chầm, chầm chầm, muốn lau nước mắt cho cô nhưng chỉ có thể chạm vào khoảng không, dùng tâm mà cảm, dùng tâm mà lĩnh hội, điên rồ điến cùng cực. Đúng... anh có có cảm giác như mình... thật sự điên rồi, anh đang điên dần qua từng ngày và không có dấu hiệu dừng lại.
"Thất Noãn, anh nhất định sẽ ở bên em, anh sẽ không bao giờ để em cô đơn nữa, anh sẽ bù đắp cho những đớn đau trước đây mà em phải chịu, sau này, anh sẽ là người yêu em, hi sinh cho em, em không cần gắng gượng bước đi nữa, vì anh sẽ là người đến chỗ của em, anh nhất định... sẽ không để em một mình, sẽ có một ngày... anh có thể chạm vào em."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương