Cùng Em Phiêu Diêu Với Gió
Chương 31: Chap 31
Tổng Ngạo hoàn toàn không phản kháng, ánh mắt khiêu khích nhìn Diệp Trung Chấn: "Tôi điên? Không hề, tôi thấy bản thân mình vẫn còn rất tỉnh táo, cậu nói xem, tôi có điểm nào giống một kẻ điên?"
Đúng vậy, anh không có điểm nào giống một người điên này, thậm chí còn tỉnh táo hơn cả lúc trước. Ngày ngày anh vẫn đi làm đúng giờ, về nhà sớm, không rượu bia, không hút thuốc, trở thành một con người sống lành mạnh.
Không phải rất tốt sao?
Nhưng điều đáng nói ở đây không phải là sự tốt đẹp giả tạo mà anh tạo ra, anh chỉ đang tỏ ra bình thường, tỏ ra là bản thân mình vẫn ổn, vẫn có thể sống tốt. Mục đích là để cho cô nhìn thấy, để cô không lo lắng. Cơ mà... chắc bản thân anh cũng hiểu rõ, điểm không ổn không phải là vẻ bên ngoài mà là tận sâu trong trái tim anh, anh đang sợ hãi, mờ mịt, sống một cách máy móc, không có mục đích, phía trước con đường chỉ có đám sương mù, anh đang chạy theo ánh sáng le lói vô định đó, dùng niềm tinh cuối cùng đó để sống tốt. Nhưng nếu một ngày nào đó... ngay cả ánh sáng le lói đó cũng không còn thì sao? Nếu như con phía trước chỉ có sương mù trắng xoá và bóng đen vây khốn, thì anh... phải làm sao? Sẽ như một cái máy bị hỏng lập trình, điên rồ, nổi loạn không có lí trí?
Hay sẽ biến thành một kẻ rơi vào tuyệt vọng, bị bóng tối nhấn chìm, đau đớn đến gục ngã?
Diệp Trung Chấn tức đến run người, tức đến bật cười, anh ấy buông Tống Ngạo ra, mỉm cười gật đầu: "Đúng, cậu không điên, chỉ là..." Anh ấy chỉ vào đầu mình, ý là não: "Chỗ này của cậu có vấn đề."
"Ha! Cậu muốn nói với tôi rằng cô ấy đã chết? Cậu muốn nói... tôi phải quên đi cô ấy?" Hai tay anh siết chặt, mệt mỏi cất giọng, không muốn phải tranh cãi.
Thật ra dạo gần đây anh đã chật vật đi rất nhiều, có thể thấy rõ quầng thâm dưới mắt, giống như sắp không chịu nổi nữa. Vì mỗi lần cô xuất hiện, mỗi tối anh đều thức tới sáng, trân trọng từng giây phút được nhìn thấy cô. Bởi vì... cả cô và anh cũng không biết rằng, lần nào chính là lần cuối được nhìn thấy đối phương, khi nào thì cô sẽ tan biến, vì thế, mỗi giây mỗi phút đều đáng quý như nhau.
Nhưng nếu hỏi rằng, hiện tại cô có ở đây không, linh hồn cô có nhìn thấy anh đang gắng gượng đối mặt với ánh sáng vô tận?
Xin thưa, là không. Vì mấy ngày gần đây cô dường như cảm nhận được linh hồn cô rất yếu khi ánh mặt trời lên, có cảm giác như bị thêu đốt. Thỉnh thoảng cô còn nhìn thấy linh hồn của mình trở nên mờ nhạt không nhìn rõ.
Đương nhiên, cô hiểu điều này có nghĩa là gì.
Cô trở về bên anh là vì chấp niệm, là vì tình yêu dành cho anh quá lớn nhưng lại chết đi một cách oan uổng, bất chợt, không có cơ hội cùng anh nhìn thấy anh lần cuối, nói với anh những suy nghĩ trong lòng.
Nhưng mà hiện tại, cô đã giải bày nỗi lòng mình với anh, anh cũng đã có thể nhìn thấy tấm chân tình cô còn yêu cô, điều này đã nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.
Vì vậy đối với cô, nhiêu đó đã là quá đủ rồi, cô không còn bất kì vướng bận hay là ý niệm gì nữa.
Yêu anh, cô không hối hận, chết đi cũng không còn bất kì hối tiếc nào, những điều khi sống không làm được, cô đã có thể thực hiện được, chấp niệm bị gỡ bỏ, chuyện của thế gian cũng không còn liên quan gì đến cô, cũng đã đến lúc... cô nên rời đi.
Nhưng cô sợ anh lo lắng nên chưa từng nói cho anh nghe về việc này, thật ra có nhiều chuyện, không nói ra chính là cách tốt nhất khiến hai bên đều vui vẻ, hạnh phúc. Cô chỉ muốn trân trọng những ngày tháng cuối cùng này, ít ra... vẫn tốt hơn là ra đi một cách hối tiếc, không kịp nói lời từ biệt.
Vì vậy cô chỉ lắng lặng ở nhà, chờ anh ở trong phòng, chờ đến khi trời tối, có thể gặp anh, ở bên cạnh anh, cùng anh nói chuyện, đọc sách, xem anh làm việc, như vậy là đủ, không mong cầu gì thêm.
Nhưng cô lại không biết, anh không như cô, cô càng không biết trong lòng anh đang ấp ủ điều gì và điên rồ ra sao.
Tống Ngạo không né tránh ánh mắt mà Diệp Trung Chấn nhìn mình, anh cười lớn, giọng trầm thấp như đùa như thật: "'Cậu không cần lo cho tôi, tôi biết bản thân đang làm gì. Có chết cũng không hối hận."
Lời nói của anh vô cùng quỷ dị khiến Diệp Trung Chấn phải cau mày: "Cậu thật sự biết mình đang làm gì sao? Cô ấy đã chết rồi, đã chết hơn ba tháng rồi, sớm đã siêu thoát. Còn cậu nhìn xem bộ dạng của cậu bây giờ, có khác gì một kẻ mất nhà đâu chứ?"
"Cậu không hiểu, các người hoàn toàn không hiểu, cô ấy vốn dĩ chưa từng chết, tôi vẫn có thể nhìn thấy cô ấy, nói chuyện cùng cô ấy thì sao có thể chết được? Nhưng cậu nói đúng rồi đó, nơi đó vốn không còn là nhà nữa, lạnh lẽo, cô độc, mùi hương của cô ấy cũng không còn, muốn tìm một đồ vật mang theo hình bóng của cô ấy cũng không có. Chỉ trách trước đây tôi quá vô tâm, chưa từng quan tâm đền cô ấy, những thứ có liên quan đến cô ấy tôi đều xem như không thấy, bây giờ muốn tìm lại một chút kí ức về cô và ngôi nhà kia, hoàn toàn không có."
Diệp Trung Chấn cười lạnh: "Tống Ngạo, cậu đúng là một tên điên, có phải trong đầu cậu đã mặc định đều gì thì có khuyên thế nào cậu cũng không chịu nghe không?"
"Cậu về đi, tôi muốn được yên tĩnh!" Anh trở về bàn làm việc, tiếp tục cắm mặt vào màn hình máy tính, không thèm để ý đến Diệp Trung Chấn nữa.
Diệp Trung Chấn: "Không cần cậu đuổi, tôi tự biết đi."
"Rầm!"
Tống Ngạo: "Em đừng quan tâm đến lời cậu ta nói, cũng đừng cảm thấy mặc cảm, chỉ cần anh biết em còn sống, biết em vẫn ở bên anh, quan tâm anh vậy là đủ rồi." Anh lại nói: "Thất Noãn, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, đúng không?"
Đúng vậy, anh không có điểm nào giống một người điên này, thậm chí còn tỉnh táo hơn cả lúc trước. Ngày ngày anh vẫn đi làm đúng giờ, về nhà sớm, không rượu bia, không hút thuốc, trở thành một con người sống lành mạnh.
Không phải rất tốt sao?
Nhưng điều đáng nói ở đây không phải là sự tốt đẹp giả tạo mà anh tạo ra, anh chỉ đang tỏ ra bình thường, tỏ ra là bản thân mình vẫn ổn, vẫn có thể sống tốt. Mục đích là để cho cô nhìn thấy, để cô không lo lắng. Cơ mà... chắc bản thân anh cũng hiểu rõ, điểm không ổn không phải là vẻ bên ngoài mà là tận sâu trong trái tim anh, anh đang sợ hãi, mờ mịt, sống một cách máy móc, không có mục đích, phía trước con đường chỉ có đám sương mù, anh đang chạy theo ánh sáng le lói vô định đó, dùng niềm tinh cuối cùng đó để sống tốt. Nhưng nếu một ngày nào đó... ngay cả ánh sáng le lói đó cũng không còn thì sao? Nếu như con phía trước chỉ có sương mù trắng xoá và bóng đen vây khốn, thì anh... phải làm sao? Sẽ như một cái máy bị hỏng lập trình, điên rồ, nổi loạn không có lí trí?
Hay sẽ biến thành một kẻ rơi vào tuyệt vọng, bị bóng tối nhấn chìm, đau đớn đến gục ngã?
Diệp Trung Chấn tức đến run người, tức đến bật cười, anh ấy buông Tống Ngạo ra, mỉm cười gật đầu: "Đúng, cậu không điên, chỉ là..." Anh ấy chỉ vào đầu mình, ý là não: "Chỗ này của cậu có vấn đề."
"Ha! Cậu muốn nói với tôi rằng cô ấy đã chết? Cậu muốn nói... tôi phải quên đi cô ấy?" Hai tay anh siết chặt, mệt mỏi cất giọng, không muốn phải tranh cãi.
Thật ra dạo gần đây anh đã chật vật đi rất nhiều, có thể thấy rõ quầng thâm dưới mắt, giống như sắp không chịu nổi nữa. Vì mỗi lần cô xuất hiện, mỗi tối anh đều thức tới sáng, trân trọng từng giây phút được nhìn thấy cô. Bởi vì... cả cô và anh cũng không biết rằng, lần nào chính là lần cuối được nhìn thấy đối phương, khi nào thì cô sẽ tan biến, vì thế, mỗi giây mỗi phút đều đáng quý như nhau.
Nhưng nếu hỏi rằng, hiện tại cô có ở đây không, linh hồn cô có nhìn thấy anh đang gắng gượng đối mặt với ánh sáng vô tận?
Xin thưa, là không. Vì mấy ngày gần đây cô dường như cảm nhận được linh hồn cô rất yếu khi ánh mặt trời lên, có cảm giác như bị thêu đốt. Thỉnh thoảng cô còn nhìn thấy linh hồn của mình trở nên mờ nhạt không nhìn rõ.
Đương nhiên, cô hiểu điều này có nghĩa là gì.
Cô trở về bên anh là vì chấp niệm, là vì tình yêu dành cho anh quá lớn nhưng lại chết đi một cách oan uổng, bất chợt, không có cơ hội cùng anh nhìn thấy anh lần cuối, nói với anh những suy nghĩ trong lòng.
Nhưng mà hiện tại, cô đã giải bày nỗi lòng mình với anh, anh cũng đã có thể nhìn thấy tấm chân tình cô còn yêu cô, điều này đã nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.
Vì vậy đối với cô, nhiêu đó đã là quá đủ rồi, cô không còn bất kì vướng bận hay là ý niệm gì nữa.
Yêu anh, cô không hối hận, chết đi cũng không còn bất kì hối tiếc nào, những điều khi sống không làm được, cô đã có thể thực hiện được, chấp niệm bị gỡ bỏ, chuyện của thế gian cũng không còn liên quan gì đến cô, cũng đã đến lúc... cô nên rời đi.
Nhưng cô sợ anh lo lắng nên chưa từng nói cho anh nghe về việc này, thật ra có nhiều chuyện, không nói ra chính là cách tốt nhất khiến hai bên đều vui vẻ, hạnh phúc. Cô chỉ muốn trân trọng những ngày tháng cuối cùng này, ít ra... vẫn tốt hơn là ra đi một cách hối tiếc, không kịp nói lời từ biệt.
Vì vậy cô chỉ lắng lặng ở nhà, chờ anh ở trong phòng, chờ đến khi trời tối, có thể gặp anh, ở bên cạnh anh, cùng anh nói chuyện, đọc sách, xem anh làm việc, như vậy là đủ, không mong cầu gì thêm.
Nhưng cô lại không biết, anh không như cô, cô càng không biết trong lòng anh đang ấp ủ điều gì và điên rồ ra sao.
Tống Ngạo không né tránh ánh mắt mà Diệp Trung Chấn nhìn mình, anh cười lớn, giọng trầm thấp như đùa như thật: "'Cậu không cần lo cho tôi, tôi biết bản thân đang làm gì. Có chết cũng không hối hận."
Lời nói của anh vô cùng quỷ dị khiến Diệp Trung Chấn phải cau mày: "Cậu thật sự biết mình đang làm gì sao? Cô ấy đã chết rồi, đã chết hơn ba tháng rồi, sớm đã siêu thoát. Còn cậu nhìn xem bộ dạng của cậu bây giờ, có khác gì một kẻ mất nhà đâu chứ?"
"Cậu không hiểu, các người hoàn toàn không hiểu, cô ấy vốn dĩ chưa từng chết, tôi vẫn có thể nhìn thấy cô ấy, nói chuyện cùng cô ấy thì sao có thể chết được? Nhưng cậu nói đúng rồi đó, nơi đó vốn không còn là nhà nữa, lạnh lẽo, cô độc, mùi hương của cô ấy cũng không còn, muốn tìm một đồ vật mang theo hình bóng của cô ấy cũng không có. Chỉ trách trước đây tôi quá vô tâm, chưa từng quan tâm đền cô ấy, những thứ có liên quan đến cô ấy tôi đều xem như không thấy, bây giờ muốn tìm lại một chút kí ức về cô và ngôi nhà kia, hoàn toàn không có."
Diệp Trung Chấn cười lạnh: "Tống Ngạo, cậu đúng là một tên điên, có phải trong đầu cậu đã mặc định đều gì thì có khuyên thế nào cậu cũng không chịu nghe không?"
"Cậu về đi, tôi muốn được yên tĩnh!" Anh trở về bàn làm việc, tiếp tục cắm mặt vào màn hình máy tính, không thèm để ý đến Diệp Trung Chấn nữa.
Diệp Trung Chấn: "Không cần cậu đuổi, tôi tự biết đi."
"Rầm!"
Tống Ngạo: "Em đừng quan tâm đến lời cậu ta nói, cũng đừng cảm thấy mặc cảm, chỉ cần anh biết em còn sống, biết em vẫn ở bên anh, quan tâm anh vậy là đủ rồi." Anh lại nói: "Thất Noãn, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, đúng không?"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương