Cùng Em Phiêu Diêu Với Gió
Chương 35: Chap 35
Nửa đêm, mọi người đều đã ngủ, cả biệt thự chìm trong sự im ắng, Thất Noãn đang ở trong nhà bếp làm món ngon cho anh, còn anh thì đứng bên cạnh nhìn cô, một giây cũng không rời.
"Anh đừng nhìn em nữa, nếu anh còn nhìn nữa thì em sẽ không nấu được đâu." Cô thẹn thùng nói, dịu dàng vén gọn tóc ra sau tai, trên môi ẩn ẩn nụ cười hạnh phúc.
"Tại sao lại không được nhìn chứ, em đẹp như vậy, cho dù có bắt anh nhìn cả đời anh cũng cam tâm tình nguyện."
Anh nghiêm túc trả lời.
"Không chán sao?" Cô ngẩng đầu nhìn anh, muốn nhìn ra chút sơ hở gì đó nhưng lại không nhìn ra, xem ra là thật.
"Không chán. Anh chỉ sợ em không cho anh cơ hội đó." Anh trầm giọng, cúi đầu giúp cô rửa cà chua, trong lòng nặng nề khó diễn tả.
Thất Noãn không nói gì nữa, chỉ mỉm cười sau đó lại tập trung nấu ăn.
Khi những món ăn được dọn lên bàn cũng đã qua nửa đêm, anh ngồi vào bàn ăn, còn cô thì ngồi cạnh anh, chống cằm mong chờ anh nếm thử.
"Anh ăn thử đi, xem có hợp khẩu vị không." Ánh mắt cô lấp lánh, trong lòng tràn đầy hy vọng.
Anh xoa đầu cô rồi cầm đũa lên, nếm thử từng món do cô làm, cho dù là món chiên, món xào hay món canh đều rất ngon, đều có mùi vị của tình yêu mà cô dành cho anh, không gì sánh bằng.
"Ngon lắm, vợ anh nấu gì cũng ngon. Em nói xem, anh có tài đức gì mà lại có được tình yêu của em, còn chấp nhận chờ anh lâu như vậy chứ?" Anh cảm thán, không hiểu sao lại thấy bản thân là một người rất tồi, không đáng được cô yêu thương như vậy.
"Bởi vì... anh là chồng của em." Khoé mắt cô đỏ ửng, linh hồn đau đến mức sắp vỡ vụn, cô lại nói: "Phải rồi, công thức em đã ghi lại dán ở tủ lạnh rồi, nếu anh muốn ăn chỉ cần làm theo công thức đó, hoặc đưa cho người hầu nấu cho anh ăn cũng được."
"Anh chỉ muốn ăn đầu do em nấu." Anh nắm lấy bàn tay cô, đan chặt các ngón tay lại với nhau không chịu buông.
Cô mỉm cười, che đậy sự bất an ở trong lòng, không dám đáp lại câu nói của anh.
Sau bữa ăn, Thất Noãn dọn dẹp bát đũa để đem vào bồn rửa, nhưng cô chỉ mới dọn được một nửa, đến lúc cầm cái dĩa lên...
"Xoảng!"
Không hiểu sao cái dĩa lại tuột ra khỏi tay cô, có lúc thì cầm được có lúc lại không thể chạm vào, dường như linh hồn của cô càng lúc càng mờ nhạt.
"Để anh làm cho." Anh kéo cô sang một bên, sau đó đem chén bát đi rửa.
Thất Noãn lẳng lặng đi theo anh vào trong, đứng bên cạnh nhìn anh rửa bát nhưng trong lòng lại thấp thỏm không yên, cô có cảm giác linh hồn của mình đang dần yếu đi, không thể chóing cự thêm được nữa. Dù sao cũng đã qua một trăm ngày... có lẽ sau đêm nay... linh hồn của cô sẽ thật sự tan biến chăng?
Cô cũng không biết, nhưng đây là một gì cảm không lành.
Thất Noãn cúi đầu, bờ môi mím chặt, cô biết rõ cô không nên tự lừa dối bản thân, lừa gạt anh, nhưng... đến lúc phải thật sự rời đi thì cô lại... không nỡ, không muốn, cô muốn được ở cạnh anh, làm vợ anh, sống một đời hạnh phúc đơn giản.
Ha! Quả nhiên, lòng tham của con người là vô đáy, đáng lẽ cô nên biết đú, nên biết ơn vì ông trời đã thương xót cho cô ở lại bên cạnh anh lâu đến vậy, còn cảm nhận được tình yêu của anh, niềm hạnh phúc mà cô chưa từng được nhận từ nơi anh, nhưng mà... lúc này cô lại do dự, lại... muốn níu kéo.
Chợt, linh hồn của cô trở nên trong suốt, chính bản thân cô còn không nhìn thấy được bàn tay của mình, cô bây giờ... không khác nào một cái TV cũ, có lúc xem được, có lúc không xem được, sau đó chỉ còn lại một màn hình tối đen, không bao giờ mở lên được nữa.
Thất Noãn cảm thấy sợ hãi, linh hồn cô run rẩy, cô tiến gần đến chỗ của anh, ôm lấy tấm lưng vững chắc của anh từ phía sau, vùi mặt vào lưng anh, tham luyển ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh.
"Thất Noãn, em sao vậy?" Anh trầm giọng, động tác cũng chậm lại, khoé moii nhếch lên hưởng thụ cảm giác được cô dựa dẫm, tin tưởng.
Cô ôm chặt lấy eo anh hơn, cổ họng có chút nghèn nghẹn: "Tống Ngạo, nếu sau này em không ở bên cạnh anh được nữa, anh nhất định phải sống thật khỏe mạnh, phải biết chăm sóc cho bản thân mình. Tốt nhất... là anh nên quên em đi, sau đó... tìm một cô gái mà anh thật lòng yêu thương, kết hôn cùng cô ấy, cùng cô ấy sinh con, gầy dựng một tổ ấm cho riêng mình. Anh hứa với em, được không?"
Động tác của anh dừng lại hoàn toàn, trong trái tim dâng lên cảm giác quằn quại, là tức giận, là tang thương, là không cam lòng. Sao anh có thể cưới người phụ nữ khác trong khi trong lòng anh có cô, trong tâm trí anh cũng chỉ có mỗi mình cô. Cô kêu anh làm sao vượt qua nổi đau này đây?
Làm sao... để quên đi một người khi họ đã in sâu trong trái tim của chúng ta? Làm sao... để nguôi ngoai khi bóng hình của họ cứ hiện ra trước mắt?
"Anh đừng nhìn em nữa, nếu anh còn nhìn nữa thì em sẽ không nấu được đâu." Cô thẹn thùng nói, dịu dàng vén gọn tóc ra sau tai, trên môi ẩn ẩn nụ cười hạnh phúc.
"Tại sao lại không được nhìn chứ, em đẹp như vậy, cho dù có bắt anh nhìn cả đời anh cũng cam tâm tình nguyện."
Anh nghiêm túc trả lời.
"Không chán sao?" Cô ngẩng đầu nhìn anh, muốn nhìn ra chút sơ hở gì đó nhưng lại không nhìn ra, xem ra là thật.
"Không chán. Anh chỉ sợ em không cho anh cơ hội đó." Anh trầm giọng, cúi đầu giúp cô rửa cà chua, trong lòng nặng nề khó diễn tả.
Thất Noãn không nói gì nữa, chỉ mỉm cười sau đó lại tập trung nấu ăn.
Khi những món ăn được dọn lên bàn cũng đã qua nửa đêm, anh ngồi vào bàn ăn, còn cô thì ngồi cạnh anh, chống cằm mong chờ anh nếm thử.
"Anh ăn thử đi, xem có hợp khẩu vị không." Ánh mắt cô lấp lánh, trong lòng tràn đầy hy vọng.
Anh xoa đầu cô rồi cầm đũa lên, nếm thử từng món do cô làm, cho dù là món chiên, món xào hay món canh đều rất ngon, đều có mùi vị của tình yêu mà cô dành cho anh, không gì sánh bằng.
"Ngon lắm, vợ anh nấu gì cũng ngon. Em nói xem, anh có tài đức gì mà lại có được tình yêu của em, còn chấp nhận chờ anh lâu như vậy chứ?" Anh cảm thán, không hiểu sao lại thấy bản thân là một người rất tồi, không đáng được cô yêu thương như vậy.
"Bởi vì... anh là chồng của em." Khoé mắt cô đỏ ửng, linh hồn đau đến mức sắp vỡ vụn, cô lại nói: "Phải rồi, công thức em đã ghi lại dán ở tủ lạnh rồi, nếu anh muốn ăn chỉ cần làm theo công thức đó, hoặc đưa cho người hầu nấu cho anh ăn cũng được."
"Anh chỉ muốn ăn đầu do em nấu." Anh nắm lấy bàn tay cô, đan chặt các ngón tay lại với nhau không chịu buông.
Cô mỉm cười, che đậy sự bất an ở trong lòng, không dám đáp lại câu nói của anh.
Sau bữa ăn, Thất Noãn dọn dẹp bát đũa để đem vào bồn rửa, nhưng cô chỉ mới dọn được một nửa, đến lúc cầm cái dĩa lên...
"Xoảng!"
Không hiểu sao cái dĩa lại tuột ra khỏi tay cô, có lúc thì cầm được có lúc lại không thể chạm vào, dường như linh hồn của cô càng lúc càng mờ nhạt.
"Để anh làm cho." Anh kéo cô sang một bên, sau đó đem chén bát đi rửa.
Thất Noãn lẳng lặng đi theo anh vào trong, đứng bên cạnh nhìn anh rửa bát nhưng trong lòng lại thấp thỏm không yên, cô có cảm giác linh hồn của mình đang dần yếu đi, không thể chóing cự thêm được nữa. Dù sao cũng đã qua một trăm ngày... có lẽ sau đêm nay... linh hồn của cô sẽ thật sự tan biến chăng?
Cô cũng không biết, nhưng đây là một gì cảm không lành.
Thất Noãn cúi đầu, bờ môi mím chặt, cô biết rõ cô không nên tự lừa dối bản thân, lừa gạt anh, nhưng... đến lúc phải thật sự rời đi thì cô lại... không nỡ, không muốn, cô muốn được ở cạnh anh, làm vợ anh, sống một đời hạnh phúc đơn giản.
Ha! Quả nhiên, lòng tham của con người là vô đáy, đáng lẽ cô nên biết đú, nên biết ơn vì ông trời đã thương xót cho cô ở lại bên cạnh anh lâu đến vậy, còn cảm nhận được tình yêu của anh, niềm hạnh phúc mà cô chưa từng được nhận từ nơi anh, nhưng mà... lúc này cô lại do dự, lại... muốn níu kéo.
Chợt, linh hồn của cô trở nên trong suốt, chính bản thân cô còn không nhìn thấy được bàn tay của mình, cô bây giờ... không khác nào một cái TV cũ, có lúc xem được, có lúc không xem được, sau đó chỉ còn lại một màn hình tối đen, không bao giờ mở lên được nữa.
Thất Noãn cảm thấy sợ hãi, linh hồn cô run rẩy, cô tiến gần đến chỗ của anh, ôm lấy tấm lưng vững chắc của anh từ phía sau, vùi mặt vào lưng anh, tham luyển ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh.
"Thất Noãn, em sao vậy?" Anh trầm giọng, động tác cũng chậm lại, khoé moii nhếch lên hưởng thụ cảm giác được cô dựa dẫm, tin tưởng.
Cô ôm chặt lấy eo anh hơn, cổ họng có chút nghèn nghẹn: "Tống Ngạo, nếu sau này em không ở bên cạnh anh được nữa, anh nhất định phải sống thật khỏe mạnh, phải biết chăm sóc cho bản thân mình. Tốt nhất... là anh nên quên em đi, sau đó... tìm một cô gái mà anh thật lòng yêu thương, kết hôn cùng cô ấy, cùng cô ấy sinh con, gầy dựng một tổ ấm cho riêng mình. Anh hứa với em, được không?"
Động tác của anh dừng lại hoàn toàn, trong trái tim dâng lên cảm giác quằn quại, là tức giận, là tang thương, là không cam lòng. Sao anh có thể cưới người phụ nữ khác trong khi trong lòng anh có cô, trong tâm trí anh cũng chỉ có mỗi mình cô. Cô kêu anh làm sao vượt qua nổi đau này đây?
Làm sao... để quên đi một người khi họ đã in sâu trong trái tim của chúng ta? Làm sao... để nguôi ngoai khi bóng hình của họ cứ hiện ra trước mắt?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương