Cùng Em Phiêu Diêu Với Gió
Chương 37: Chap 37
Sáng hôm sau anh không đi làm, cũng không đi đâu cả, anh tự nhốt mình ở trong phòng, ăn cũng không aen, uống cũng không uống, cứ tự nói chuyện với bản thân như một kẻ điên.
Điên? Cũng không hắn là điên, anh vẫn cho rằng Thất Noãn đang ở bên cạnh mình, nhưng thật ra... cô đã sớm không còn ở đây nữa, cô đã hoàn rời xa anh, và anh... sẽ không bao giờ gặp lại cô, mãi mãi cũng không thể gặp lại.
"Thất Noãn, em biết em vẫn còn ở đây, chỉ là anh không thể nhìn thấy em thôi có đúng vậy không? Nhưng phải làm sao đây? Anh nhớ em quá, anh không thể chờ đến tối được nữa, phải chi thời gian có thể trôi qua nhanh một chút thì tốt biết mấy." Anh đau đớn đến phát run, trong lòng sợ hãi và hoảng sợ. Lí trí và trái tim đang đấu tranh với ngau, lí trí nói rằng cô sẽ không trở về nữa nhưng trái tim lại không đồng ý, trái tim cho rằng cô sẽ không bỉ mặc anh, buổi tối chắc chắn anh lại có thể nhìn thấy cô, cho dù thế nào, anh cũng cam tâm tình nguyện giả ngốc một lần, giả ngốc để chờ đợi một điều mà anh đã biết trước được kết quả.
"Cốc! Cốc! Cốc!"
Quản gia lo lắng: "Thiếu gia, anh đừng tự hành hạ bản thân nữa, thiếu phu nhân chắc chắn không muốn nhìn thấy bộ dạng bây giờ của anh đâu."
Anh không trả lời cũng không lên tiếng, quản gia lại nói: "Thiếu gia, ít ra cậu cũng phải ăn chút gì đó, cứ như vậy cơ thể của cậu làm sao chịu nổi chứ?"'
Tống Ngạo tức giận giận, anh cầm lấy cái gạt tàn thuốc ném mạnh vào cánh của, ánh mắt như có một ngọn lửa đang bùng cháy: "'Các người hãy để tôi yên đi, đừng làm phiền đến tôi nữa có được không!!!"
Quả gia vừa thở dài vừa lắc đầu, không có cách nào chỉ đành rời đi.
Khi quản gia không còn đứng ở trước cửa nữa tâm tình của anh mới dịu đi phần nào, ánh mắt anh hiện ra tia ôn nhu, giọng trầm ấm: "Vợ à, anh sẽ không bao giờ tin lời của bọn họ đâu, anh biết em vẫn ở đây, vẫn ở bên cạnh anh."
Khi tấm rèm đen buông xuống che kín bầu trời, Tống Ngạo vẫn ở trong căn phòng đó, không mở đèn, mặc cho bóng tối ăn mòn thân xác anh, anh muốn cô thương hại anh mà xuất hiện.
Thế nhưng... cô vẫn không chịu xuất hiện, cô thật sự giận anh rồi? Cô muốn bỏ mặc anh? Cô không yêu anh nữa?
"Không đúng, sao em có thể không quan tâm anh được, đúng không? Chắc chắn là đã xảy ra sự cố gì đó nên anh mới không thể nhìn thấy em, đúng, chính là vậy." Anh nở nụ cười ngờ nghệch, tự lừa dối bản thân: "Không sao cả, chỉ cần em ở bên cạnh anh, nghe anh nói vậy là đủ rồi. Hay là anh kể cho em nghe một câu chuyện có được không?"
Cô không có ở đây, không có ai ở đây để nghe thấy lời anh cả nhưng anh vẫn cho rằng, cô đang gật đầu, cô muốn nghe anh kế chuyện.
"Được, vậy anh sẽ kể cho em nghe một câu chuyện. Sau đó em hãy đoán xem câu chuyện này tên gì, chắc chắn là em không đoán được rồi."
"Ngày xửa ngày xưa, ở trong một khu rừng nọ, có một con sói và một con cừu, hai chúng nó ở chung với nhau.
Bình thường sói rất ghét cừu nhưng vì muốn nuôi cho còn cừu đó béo lên để thịt nên nó đành nhẫn nhịn. Tuy cừu biết sói ghét mình là vậy nhưng cừu nhỏ lại không cảm thấy sói đáng ghét, lúc nào cũng đối xử chân thành, mặc dù con sói đó có ý muốn hại cừu nhỏ, ăn thịt cừu nhỏ. Con cừu nhỏ này thật sự phi thường ngu ngốc, còn muốn đến gần con sói hơn, mong rằng chân thành sẽ đổi lấy được chân tình, có thể cùng sói kết bạn, để sói không ăn thịt mình nữa. Nhưng lần nào cừu nhỏ đến gần con sói thì đều run rẩy, bị móng vuốt của con sói đó làm cho đau đớn. Rất lâu, rất lâu sau đó, cừu nhỏ không thấy đâu nữa, cừu nhỏ bị dính vào bầy của bác thợ săn, mất mạng. Khi đó con sói mới cảm thấy đau lòng, mới ân hận nhưng đã quá muộn. Từ đó về sau, con sói đó hứa với trời đất, hứa với lòng mình rằng sẽ không bao giờ ăn thịt cừu nữa. Hết rồi. Em đoán xem, câu chuyện này tên gì?"
Không có ai trả lời anh, là anh tự nói tự nghe, chỉ có tiếng gió kêu gào bên ngoài là chân thật, khiến lòng người cô quạnh, đau đớn tột cùng. Thì ra... chỉ khi có cô màn đêm này mới thật sự có ý nghĩa, còn khi cô đi rồi, đêm xuống chỉ nặng trĩu nỗi nhớ thương, cảm giác như sắp không thể tiếp tục chống cự.
"Em đoán sai rồi, câu chuyện là do anh bịa ra đó. Nhưng em có thấy con cừu nhỏ đó thật sự quá ngu ngốc không?
Đáng lẽ cừu nhỏ phải tìm cách giết chết con sói xấu xa đó để bỏ chạy mới đúng, ai đời lại đi kết bạn với sói chứ?
Em thấy có đúng không?" Anh cũng không biết anh đang hỏi Thất Noãn hay là hỏi chính bản thân mình, trong đêm tối, anh như một kẻ lạc đường không tìm được chốn về, không buết nên đi đâu về đâu, mờ mịt, mông lung, sợ hãi.
"Thất Noãn, trước kia em cũng có cảm giác như anh sao? Có phải là rất lạnh lẽo và cô đơn không?"
Cuối cùng thì anh cũng hiểu được cảm giác của cô trong ba năm cùng anh kết hôn, thậm chí anh còn cảm thấy cô mạnh mẽ hơn anh rất nhiều, nếu không sao có thể chịu đựng tròn ba năm?
"Chỉ mới một ngày thôi mà anh đã cảm thấy trái tim mình như tan nát, vỡ vụn. Một đời? Làm sao anh có thể sống một đời mà không có em? Thất Noãn... em là đang muốn trừng phạt anh sao?"
Điên? Cũng không hắn là điên, anh vẫn cho rằng Thất Noãn đang ở bên cạnh mình, nhưng thật ra... cô đã sớm không còn ở đây nữa, cô đã hoàn rời xa anh, và anh... sẽ không bao giờ gặp lại cô, mãi mãi cũng không thể gặp lại.
"Thất Noãn, em biết em vẫn còn ở đây, chỉ là anh không thể nhìn thấy em thôi có đúng vậy không? Nhưng phải làm sao đây? Anh nhớ em quá, anh không thể chờ đến tối được nữa, phải chi thời gian có thể trôi qua nhanh một chút thì tốt biết mấy." Anh đau đớn đến phát run, trong lòng sợ hãi và hoảng sợ. Lí trí và trái tim đang đấu tranh với ngau, lí trí nói rằng cô sẽ không trở về nữa nhưng trái tim lại không đồng ý, trái tim cho rằng cô sẽ không bỉ mặc anh, buổi tối chắc chắn anh lại có thể nhìn thấy cô, cho dù thế nào, anh cũng cam tâm tình nguyện giả ngốc một lần, giả ngốc để chờ đợi một điều mà anh đã biết trước được kết quả.
"Cốc! Cốc! Cốc!"
Quản gia lo lắng: "Thiếu gia, anh đừng tự hành hạ bản thân nữa, thiếu phu nhân chắc chắn không muốn nhìn thấy bộ dạng bây giờ của anh đâu."
Anh không trả lời cũng không lên tiếng, quản gia lại nói: "Thiếu gia, ít ra cậu cũng phải ăn chút gì đó, cứ như vậy cơ thể của cậu làm sao chịu nổi chứ?"'
Tống Ngạo tức giận giận, anh cầm lấy cái gạt tàn thuốc ném mạnh vào cánh của, ánh mắt như có một ngọn lửa đang bùng cháy: "'Các người hãy để tôi yên đi, đừng làm phiền đến tôi nữa có được không!!!"
Quả gia vừa thở dài vừa lắc đầu, không có cách nào chỉ đành rời đi.
Khi quản gia không còn đứng ở trước cửa nữa tâm tình của anh mới dịu đi phần nào, ánh mắt anh hiện ra tia ôn nhu, giọng trầm ấm: "Vợ à, anh sẽ không bao giờ tin lời của bọn họ đâu, anh biết em vẫn ở đây, vẫn ở bên cạnh anh."
Khi tấm rèm đen buông xuống che kín bầu trời, Tống Ngạo vẫn ở trong căn phòng đó, không mở đèn, mặc cho bóng tối ăn mòn thân xác anh, anh muốn cô thương hại anh mà xuất hiện.
Thế nhưng... cô vẫn không chịu xuất hiện, cô thật sự giận anh rồi? Cô muốn bỏ mặc anh? Cô không yêu anh nữa?
"Không đúng, sao em có thể không quan tâm anh được, đúng không? Chắc chắn là đã xảy ra sự cố gì đó nên anh mới không thể nhìn thấy em, đúng, chính là vậy." Anh nở nụ cười ngờ nghệch, tự lừa dối bản thân: "Không sao cả, chỉ cần em ở bên cạnh anh, nghe anh nói vậy là đủ rồi. Hay là anh kể cho em nghe một câu chuyện có được không?"
Cô không có ở đây, không có ai ở đây để nghe thấy lời anh cả nhưng anh vẫn cho rằng, cô đang gật đầu, cô muốn nghe anh kế chuyện.
"Được, vậy anh sẽ kể cho em nghe một câu chuyện. Sau đó em hãy đoán xem câu chuyện này tên gì, chắc chắn là em không đoán được rồi."
"Ngày xửa ngày xưa, ở trong một khu rừng nọ, có một con sói và một con cừu, hai chúng nó ở chung với nhau.
Bình thường sói rất ghét cừu nhưng vì muốn nuôi cho còn cừu đó béo lên để thịt nên nó đành nhẫn nhịn. Tuy cừu biết sói ghét mình là vậy nhưng cừu nhỏ lại không cảm thấy sói đáng ghét, lúc nào cũng đối xử chân thành, mặc dù con sói đó có ý muốn hại cừu nhỏ, ăn thịt cừu nhỏ. Con cừu nhỏ này thật sự phi thường ngu ngốc, còn muốn đến gần con sói hơn, mong rằng chân thành sẽ đổi lấy được chân tình, có thể cùng sói kết bạn, để sói không ăn thịt mình nữa. Nhưng lần nào cừu nhỏ đến gần con sói thì đều run rẩy, bị móng vuốt của con sói đó làm cho đau đớn. Rất lâu, rất lâu sau đó, cừu nhỏ không thấy đâu nữa, cừu nhỏ bị dính vào bầy của bác thợ săn, mất mạng. Khi đó con sói mới cảm thấy đau lòng, mới ân hận nhưng đã quá muộn. Từ đó về sau, con sói đó hứa với trời đất, hứa với lòng mình rằng sẽ không bao giờ ăn thịt cừu nữa. Hết rồi. Em đoán xem, câu chuyện này tên gì?"
Không có ai trả lời anh, là anh tự nói tự nghe, chỉ có tiếng gió kêu gào bên ngoài là chân thật, khiến lòng người cô quạnh, đau đớn tột cùng. Thì ra... chỉ khi có cô màn đêm này mới thật sự có ý nghĩa, còn khi cô đi rồi, đêm xuống chỉ nặng trĩu nỗi nhớ thương, cảm giác như sắp không thể tiếp tục chống cự.
"Em đoán sai rồi, câu chuyện là do anh bịa ra đó. Nhưng em có thấy con cừu nhỏ đó thật sự quá ngu ngốc không?
Đáng lẽ cừu nhỏ phải tìm cách giết chết con sói xấu xa đó để bỏ chạy mới đúng, ai đời lại đi kết bạn với sói chứ?
Em thấy có đúng không?" Anh cũng không biết anh đang hỏi Thất Noãn hay là hỏi chính bản thân mình, trong đêm tối, anh như một kẻ lạc đường không tìm được chốn về, không buết nên đi đâu về đâu, mờ mịt, mông lung, sợ hãi.
"Thất Noãn, trước kia em cũng có cảm giác như anh sao? Có phải là rất lạnh lẽo và cô đơn không?"
Cuối cùng thì anh cũng hiểu được cảm giác của cô trong ba năm cùng anh kết hôn, thậm chí anh còn cảm thấy cô mạnh mẽ hơn anh rất nhiều, nếu không sao có thể chịu đựng tròn ba năm?
"Chỉ mới một ngày thôi mà anh đã cảm thấy trái tim mình như tan nát, vỡ vụn. Một đời? Làm sao anh có thể sống một đời mà không có em? Thất Noãn... em là đang muốn trừng phạt anh sao?"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương