Cùng Em Phiêu Diêu Với Gió

Chương 42: Chàng trai mang mã số may mắn



Sau khi mùa hạ qua đi chính là mùa tựu trường, đến nay Thất Noãn đã nhập học được hơn một tuần, cũng đã quen được rất nhiều bạn mới.

Chỉ là... có một điều cô rất tò mò, cô không biết Tống Ngạo rốt cuộc là ai mà xung quanh cô luôn nghe thấy có người nhắc đến cái tên này.

Cô không biết cái người tên Tống Ngạo này và cái người tên Tống Ngạo kia có phải cùng một người không, dù sao thì cô cũng chưa từng gặp người đó ở ngôi trường này nên cô đặc biệt muốn tìm cho ra người này.

Vì vậy khi bạn của cô rủ cô cúp học để đi xem anh thi đấu bóng rổ cùng với trường khác cô đã lập tức đồng ý không chút do dự.

Thật ra cuộc thi này không phải do trường tổ chức mà chỉ là cuộc thi giữa nhữn kẻ mạnh với nhau để tìm ra người mạnh nhất, mà trường bên cạnh lại hay ức hiếp người, vậy nên đây cũng là một cách đòi lại công bằng cho người cửa mùnh khiến bọn đó không dám hóng hách nữa. Mà kiểu giao lưu như này thì trường cũng không cắm, nhưng nếu chuyện cúp tiết để đi xem bống rổ bị phát hiện thì chắc chắn sẽ bị hạ hạnh kiểm nên... cô có chút hối hận rồi.

"Hay là mình đừng xem nữa, trở về học đi vẫn hơn." Cô sợ sệt muốn kéo bạn mình trở về lớp nhưng bạn cô lại không đồng ý.

"Đã đến đây rồi thì còn sợ gì nữa, xem một chút thôi rồi về học cũng không muộn mà. Aiz! Không sao đâu." Bạn cô kéo cô đến ghế dài, chỗ dành để nghỉ ngơi.

Thất Noãn nhìn xung quanh, nếu không đến thì cô cũng không biết rằng lại có nhiều cô gái cúp học như vậy đấy, đã vậy bọn họ còn liên tục nhắc đến... Tống Ngạo.

"Tống Ngạo... rốt cuộc là ai vậy?" Cô vẫn không dám chắc chắn rằng chàng trai hôm đó và anh là một.

Một cô nàng bất ngờ nhìn cô: "Đến cái này mà cậu cũng không biết sao? Là cái anh vừa đẹp trai vừa cao kia kìa, anh ấy là người mặc áo 7 á!"

"Số 7?" Thất Noãn cố gắng tìm kiếm người mặc áo số 7 đó, không ngờ đó thật sự là anh, là chàng trai mang mã số may mắn với nụ cười tỏa nắng.

Thất Noãn ngẩng ra một lúc, nhìn anh đến quên cả chớp mắt, không kiềm được mà cảm thán: "Ngầu thật!"



"Đó là đương nhiên rồi, anh ấy được chọn là nam thâdn của trường đâu phải chỉ là hư danh." Bạn cô tâng bốc anh đến tận chính tầng mây nhưng cô cảm thấy cũng không phải là nói quá.

Trên trận đấu, anh như là người làm chủ, điều khiển mọi người, lúc nghiêm túc chơi anh như một một con người khác, vô cùng nam tính, khi ghi bàn anh lại hóa thành một chàng trai với nụ cười sáng ngời như ánh dương, trong đôi mắt lộ rõ vẻ đắc ý nhưng lại không có cảm giác đáng ghét như những kẻ ngông cuồng khác mà là một ý chí quả quyết của tuối trẻ, tràn ngập cảm giác thanh xuân.

Thất Noãn ngơ ngẩn, trong mắt cô lúc này chỉ có chàng trai mang mã số may mắn đó, cô đang nghĩ, biết đâu một ngày nào đó anh sẽ thật sự trở thành chàng trai mang đến may mắn cho cô thì sao.

Chợt, quả bóng rổ bị đánh lạc ra ngoài, nó lao về phía của cô.

Thất Noãn như quên luôn cách của động, trong lòng hoảng hốt, cô nhăm nghiền hai mắt lại, môi mím chặt, cô thầm nghĩ, thôi tiêu rồi, tiêu rồi, chắc chắn sẽ đau lắm.

"Bụp!"

Tiếng động vang lên rất lớn nhưng cô lại không có cảm giác đau, khi mở mắt ra, phía trước của cô là một mảng tối tăm, có một ai đó đã chắn quả bóng rổ đó giúp cô.

"Có sao không?" Chàng trai đó đứng ngược ánh sáng nên khi xoay đầu lại gương mặt anh được ánh dương chiếu rọi, mang theo chút lo lắng nhìn cô.

Trong giây phút đó không hiểu sao tim cô lại đập nhanh đến vậy, là vì được trai đẹp bảo vệ sao?

Tống Ngạo lại hỏi: "Này nhóc, em không sao chứ? Em ngơ ra như vậy là bị doạ sợ rồi?"

Thất Noãn lắc đầu, vội ngoảnh mặt đi chỗ khác: "Em... em không có."



Anh mỉm cười, ngồi xuống trước mặt cô, sau đó lấy trong túi ra một viên kẹo bỏ vào tay cô: "Đền bù thiệt hại về tinh thần cho em đó. Sau này nhìn thấy quả bóng lao về phía mình thì phải né, đừng ngồi như tượng vậy chứ, dễ

bi u da่น lam do."

Cô ngoan ngoãn gật đầu.

Đột nhiên, bầu không khí xung quanh trở bên hỗn loạn, có người hét lên: "Thầy hiệu trưởng đến!"

Bọn người cúp học nhìn thấy thấy hiệu trưởng đi ngang qua liền sợ đến hồn bay phách lạc, bạn của cô cũng vội vàng kéo cô đi: "Thất Noãn, mau đi thôi, cậu muốn bị hạ hạnh kiểm sao?"

Anh nhìn theo cô bị bạn chạy đi, như đang mong chờ điều gì đó, quả nhiên, cô thật sự quay đầu lại, cô hét lên:

"Em không phải nhóc, em lớn rồi!"

Tống Ngạo phì cười, cảm thấy cô thật đáng yêu, sau đó liên tục lặp đi lặp lại cái tên của cô: "Thất Noãn, Thất Noãn, không ngờ hai chúng ta lại có duyên đến vậy."

Diệp Trung Chấn bước đến khoác tay lên vai anh: "Có gì mà vui vậy?"

"Không liên quan đến cậu." Anh đẩy Diệp Trung Chấn ra.

".." Diệp Trung Chấn vẫn quyết tâm bám theo: "Chúng ra đi ăn mừng chiến thắng đi!"

"Cũng được."
Chương trước Chương tiếp